Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc
-
Quyển 1 - Chương 2
Edit: Đồng Bàng Geii
..o0o..
Quan Hủ Hành trở về thư phòng, có chút mệt mỏi. Y theo bản năng mà đốt một điếu thuốc, cơn đau nhói từ xương sườn chậm rãi khuếch tán tới lồng ngực, nỗi đau tích tụ lại khiến cho hô hấp của y trở nên dồn dập, y thấp giọng ho khan, hô hấp càng lúc càng gấp, có một loại cảm giác chống đỡ không nổi đến mức không thể thở nổi.
Quan Hủ Hành đem đầu sỏ thuốc lá ấn tắt ném vào gạt tàn, dựa vào lưng ghế há mồm thở gấp, hô hấp trải qua một trận kịch liệt đau đớn rốt cuộc cũng đã giảm bớt, nhưng lồng ngực vẫn luôn khó chịu đến lợi hại, y nhớ tới buổi chiều mình không có uống thuốc giảm đau mà Đỗ Dao đưa.
Kỳ thật với tình huống hiện tại của y hẳn là nên trực tiếp nằm viện, bất quá y cự tuyệt. Y chán ghét bệnh viện, nếu nhất định không thể tránh khỏi tử thần đuổi giết, vậy còn miễn cưỡng kéo dài thêm thời gian của mình để làm gì?
"Ông lúc nào cũng cố chấp như vậy cả, nếu sớm nghe tôi bỏ thuốc, bây giờ đã không thành cái dạng này rồi!" Đỗ Dao tức giận mắng y, "Kiếp sau của ông xác định là không chạm được vào điếu nào rồi đó, đây chính là trừng phạt dành cho ông."
"Quen ông được mấy chục năm trời rồi, IQ của ông cũng giảm dần đều hả, trên đời này cho dù là tên quỷ nghèo cũng có thể hút được một điếu thuốc đó có biết không." Ngắt lời ông bạn nhà mình, Quan Hủ Hành đáp trả một câu.
Bất quá Đỗ Dao cũng nói đúng một phần, căn bệnh ung thư phổi này một khi đã phát tác thì đúng là rất tra tấn. Thuốc giảm đau để ở dưới phòng ngủ, Quan Hủ Hành đè ngực lại đứng lên, lúc ra khỏi cửa sống lưng vẫn là thẳng tắp, mồ hôi lạnh trên trán cũng đã lau sạch, nếu bỏ qua khuôn mặt đang tái nhợt cũng sẽ không phát hiện ra y có gì khác thường.
Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của mình lúc đau đớn, Quan Hủ Hành đi rất chậm, nhưng lúc tới cầu thang, trước mặt y đột nhiên choáng váng, cơn đau từ lồng ngực truyền lên đại não, đè ép nó tạm thời mất đi vận hành. Y lập tức bắt lấy tay vịn, nhưng ngay tức khắc phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một luồng sức mạnh khiến y mất đi thăng bằng, thân thể nhoáng lên một cái, nương theo cầu thang mà cắm đầu xuống.
Hơn mười bậc cầu thang nháy mắt tới bậc cuối, trong lúc Quan Hủ Hành lăn xuống lại trùng hợp đụng trúng một người, theo quán tính mà khiến cả hai đều té ngã, gáy của Quan Hủ Hành nặng nề đáp thẳng trên sàn nhà, trời đất quay cuồng rất nhanh liền bị bóng tối bao trùm, hai mắt chậm chạp nhắm lại, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ở trên lầu.
"Có thấy tốt hơn không? Cậu ngủ cũng lâu thật đấy, thử mở mắt ra xem nào."
Tựa như có ai đó đang xoa đầu y, tiếng nói ôn hoà cùng với hơi thở ấm áp, từ từ rót vào tai y. Thanh âm không quá xa lạ, trước đó không lâu y đã từng được nghe qua. Cái mũi nhẹ nhàng bị bóp lại, có chút ngứa, nhưng càng nhiều hơn là tức giận. Cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám làm ra hành động vô lễ cùng thân thiết như vậy với y đâu, cho dù là lão quản gia nhìn y từ nhỏ lớn lên cũng chưa một lần!
"Đừng làm vậy, bệnh nhân còn đang trong tình trạng ngất đi, anh cứ làm vậy sẽ ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi đấy." Lần này là một giọng nữ rất nhu hoà.
"Không sao đâu, cậu ta ngủ nướng thì có, coi tôi gọi cậu ta dậy nè."
Vừa dứt câu, cái tay làm càn kia lại duỗi tới, lần này chính là tàn sát bừa bãi trên hai má y, chỉ là Quan Hủ Hành không cho hắn có cơ hội lần nữa, mở mắt ra đồng thời vươn tay, hung hăng giữ chặt cánh tay của hắn. Sinh mệnh của y không còn nhiều, nhưng không có nghĩa là bản lĩnh cũng sẽ không còn, vài chục năm luyện võ không phải chỉ để trưng.
"Ai da..."
Tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán, bất quá cũng chẳng làm y cảm thấy thoải mái hơn, người này phải cảm thấy may mắn bởi vì y đang sinh bệnh, nếu không hắn chắc chắn phải đi gặp bác sĩ để nối xương rồi.
Phòng rất sáng, Quan Hủ Hành theo bản năng hơi nheo mắt lại, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, ngay sau đó một khuôn mặt mang theo tươi cười tiến đến gần y, hai mắt sáng lấp lánh. Không đợi cho y kịp nhìn kỹ, cái trán đã đau xót, là bị đối phương búng một cái.
"Thằng quỷ, phản ứng cũng nhanh đó."
Thằng quỷ! Y có cảm giác tai y bị gì rồi, Quan Hủ Hành mở to hai mắt nhìn đối phương.
Trước mắt y chính là một tên trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, tóc tai rối bời, quần áo bết bát, cái hình tượng cà lơ phất phơ này làm sao lại thấy quen như vậy. Đúng rồi, đây không phải là thằng nhãi ngu ngốc tối qua cầm theo danh thiếp của mẹ y tới mượn tiền sao?
Yến Tử Thanh rút tay về, nói với cô y tá đang xem náo nhiệt ở bên cạnh: "Cô thấy chưa, cậu ta đâu có việc gì đâu! Ngủ cả đêm, tinh thần sảng khoái vô cùng."
"Cậu làm sao lại..."
Lần đầu bị người ta làm lơ, Quan Hủ Hành rất không thích, vốn là muốn hỏi Yến Tử Thanh tại sao lại ở bệnh viện, nhưng nói tới nửa đường liền đột nhiên im lặng. Thanh âm trong trẻo nhu hoà nương theo lời y nói mà phát ra, có một loại cảm giác không hài hoà quái dị ở đâu đây, y theo bản năng mà sờ sờ yết hầu.
Bởi vì ảnh hưởng của ung thư phổi trước đó, giọng của y cũng bắt đầu dần khàn đi, chắc chắn sẽ không có khả năng phát ra âm thanh trong trẻo được. Loại cảm giác này thật giống như có người bám vào trên người y, dụ dỗ y phát ra thanh âm mà bản thân y muốn nhất.
Trong đầu nháy mắt hiện lên một màn trước hôn mê, Quan Hủ Hành cả kinh, lập tức ngồi dậy, nhưng trước mắt truyền tới cảm giác choáng váng khiến thân hình y lảo đảo không vững.
"Từ từ thôi!" Yến Tử Thanh đúng lúc đỡ lấy y, "Cậu mới tỉnh lại, muốn cái gì thì cứ nói với tôi."
Vừa nói xong, một bên đã đem gối lót sau lưng Quan Hủ Hành, để cho y dựa vào thoải mái hơn. Cô y tá cũng lấy ra dụng cụ đo huyết áp và nhiệt kế để chuẩn bị đo, nhưng lại bị Quan Hủ Hành phất tay đẩy ra.
Tình huống hiện tại của y, cho dù là kiểm tra đơn giản cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, Đỗ Dao chết tiệt đang ở đâu rồi? Vì sao lại sắp xếp một y tá nho nhỏ tới đây?
"Gọi Đỗ Dao tới đây, trước khi ông ta tới, tôi không chấp nhận bất kì kiểm tra gì hết!" Thanh âm nhu hoà trong trẻo không hề có lấy nửa điểm uy hiếp, giống như là một tiếng rít gào hoảng sợ, điều này khiến cho dạ dày của Quan Hủ Hành bắt đầu cồn cào.
"Ông ấy hiện tại đang bận xem bệnh cho Quan tiên sinh rồi! Em trai, bệnh của em chỉ là bệnh nhỏ như con thỏ không cần phải phiền tới viện trưởng đại nhân. Đừng làm rộn nữa, cũng đâu phải là tiêm chích, em sợ cái gì?"
Y tá làm việc cũng đã được mấy năm, căn bản không thèm tranh cãi với bệnh nhân làm gì, ném cho Yến Tử Thanh một ánh mắt, ra hiệu hắn hỗ trợ trấn an người bệnh, sau đó bắt đầu đo huyết áp.
Em trai! Tuổi của ta cũng có thể làm cha cô đó!
Quan Hủ Hành tức rồi, không ngờ lại có người không xem mệnh lệnh của y ra gì, còn dùng cái ngữ điệu dỗ con nít đó mà nói chuyện với y, Đỗ Dao rốt cuộc là huấn luyện đám nhân viên y tế này như thế nào vậy!
Yến Tử Thanh còn thật sự rất nghe lời cô y tá, tiến tới đem y giữ lại, Quan Hủ Hành không kịp phòng bị, bị hắn giữ chặt tới kêu lên một tiếng đau đớn. Theo bản năng đá chân loạn xạ, Yến Tử Thanh vội vã duỗi người ra giữ lại chân y. Hai người bên này lăn qua lăn lại, y tá bên kia đươc lợi liền nở nụ cười, thu hồi dụng cụ đo huyết áp nói: "Bỏ đi, bệnh nhân không hợp tác, có đo cũng đo không chuẩn, trước mắt cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi, sau đó lại đo sau."
Y tá đi rồi, Yến Tử Thanh cũng buông tay ra nén giận nói: "Chưa thấy ai nhát như cậu, có đo huyết áp cũng bị doạ như vậy, ai da..."
Bụng dưới truyền tới đau đớn, là bị Quan Hủ Hành dùng đầu gối vững vàng mà đá tới, hắn ho khan một tiếng lùi sang một bên, cười khổ nói: "Cậu làm gì vậy hả? Ngay cả chiêu đối phó với dâm tặc cũng lôi ra sử dụng."
Kỳ thật Quan Hủ Hành vốn là muốn đá tới xương sườn của Yến Tử Thanh, không biết tại sao cái chân lại không nghe lời, đá trúng phần dưới bụng của đối phương. Bất quá mục đích coi như đạt được, y nhân cơ hội bật dậy, nhảy xuống giường.
Y muốn đi tìm Đỗ Dao, hỏi hắn đang làm con khỉ gì, còn có mấy đứa nhỏ nhà y đâu hết rồi? Một người chăm sóc cũng không có, tại sao lại tìm một người ngoài còn có cái cái cô y tá gà mờ kia tới khoa chân mua tay với y như vậy!
"Này, cậu đi đâu vậy? Cậu chỉ vừa mới tỉnh, không thể vận động kịch liệt được..."
Yến Tử Thanh thiện ý nhắc nhở lại bị Quan Hủ Hành coi như là rác rưởi mà ném ra phía sau.
Quan Hủ Hành nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, người trên hành lang không nhiều lắm, y đi về phía trước không được bao lâu, liền nhìn thấy đứa con lớn của mình là Quan Sóc cùng với lão quản gia đang từ trong một phòng bệnh đi ra, bên cạnh còn có Đỗ Dao. Biểu tình của ba người đều thật cứng ngắc, nhất là lão quản gia, khóc tới một mặt tang thương, thi thoảng còn xoa xoa khoé mắt, một bộ dáng trời sập tới nơi.
Quan Hủ Hành bước nhanh đi tới, đáng tiếc mới đi được vài bước, đã bị Yến Tử Thanh đuổi từ phía sau chụp lại, kéo y trở về phòng bệnh của mình.
"Trở về ngoan ngoãn nằm im cho tôi, còn tuỳ hứng chạy loạn, coi chừng tôi đánh ngất cậu đó."
Gương mặt của Yến Tử Thanh vẫn như trước mà cười hì hì, bất quá hắn gằn từng chữ như vậy, thật giống như nếu Quan Hủ Hành không nghe lời, hắn sẽ thật sự đánh ngất y.
Tên chết tiệt này tới cùng là muốn làm gì? Từ rất lâu rồi y cũng chưa từng tức giận đến như vậy, Quan Hủ Hành khi còn trẻ tính tình cực kì ngoan cố không chịu khuất phục, hiện tại cũng bị xốc lên, một nắm đấm liền bay tới, mục tiêu chính là gương mặt đang cười cười thiếu đánh kia. Kỳ quái nhất chính là nắm đấm này lại thất bại, chỉ bay tới cằm hắn. Yến Tử Thanh sớm đã có phòng bị mà né được, thuận thế ôm lấy eo Quan Hủ Hành kéo về phía sau. Khí lực kia quả thật rất lớn, Quan Hủ Hành có giãy dụa thế nào cũng không giãy ra được.
Không có khả năng, cho dù là y bị bệnh nặng đi nữa, nhiều năm học võ vẫn còn, bộ dáng cùng thể lực của y với Yến Tử Thanh cũng tương đương nhau, làm sao có thể bị hắn dễ dàng lôi kéo đi như vậy?
Một loại cảm giác kinh hoàng không thể nắm giữ được cục diện nảy lên ở trong lòng, Quan Hủ Hành đang cùng Yến Tử Thanh vật lộn lại đột nhiên hoảng sợ phát hiện tên này ấy vậy mà cao hơn mình nửa cái đầu. Ở dưới những đòn ngăn chặn của hắn, cánh tay y càng thêm nhỏ bé, nắm tay nhỏ yếu cho dù có liều mạng múa máy thế nào, cũng không hề gây ra lực công kích với đối phương.
Chẳng lẽ y mê man rất lâu sao, cho nên cơ bắp mới bị teo lại? Nhưng mà, cho dù là vậy khung xương cũng sẽ không thể bị thay đổi, tại sao hiện tại y phải ngẩng đầu, mới có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương?
Kinh sợ, khủng hoảng cùng hoang mang đột nhiên đan xen lẫn nhau, Quan Hủ Hành trong lúc giãy dụa vô tình nhìn thấy cửa sổ thuỷ tinh ở đối diện, mặt trên sáng ngời tựa như mặt gương được người lau chùi rất sạch sẽ, y nhìn thấy rõ thân ảnh của Yến Tử Thanh ở trên đó... Không, y không chỉ nhìn thấy mỗi mình Yến Tử Thanh, còn có một thiếu niên đang ở trong lòng ngực hắn ra sức giãy dụa, y đâu? Y ở chỗ nào?
Trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, Quan Hủ Hành nhìn thẳng vào mặt cửa sổ thuỷ tinh kia, trong kính là một khuôn mặt tái nhợt không mấy quen thuộc, nhưng lại có đồng dạng hoảng sợ và bối rối tương tự y, hai mắt đồng thời mở thật to, giống như đang cố gắng làm rõ vấn đề gì đó. Cánh tay còn đang bị kéo đi, Quan Hủ Hành nhìn thấy tay thiếu niên trong kính cũng bị kéo đi, động tác giống y như đúc, giống tới... Gần như là cùng một người.
Quan Hủ Hành theo bản năng cúi đầu, bàn tay tinh tế trắng nõn, còn có chút hơi gầy —— Y rốt cuộc cũng nghiêm túc đánh giá những chỗ bất đồng của thân thể từ sau khi tỉnh dậy, đây vốn là thân thể của một thiếu niên, và nó không thuộc về y, nhưng giờ phút này lại rõ ràng sừng sững trước mắt y.
"Này, cậu không sao chứ?"
Yến Tử Thanh mới vừa chế ngự được Quan Hủ Hành lại thấy y nhẹ nhàng thở ra, lập tức phát hiện được y có chỗ không đúng, hai mắt đăm đăm, ngơ ngác nhìn cửa sổ, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, trắng tới mức nếu y có ngất thêm lần nữa hắn cũng sẽ cảm thấy chẳng có gì kì quái.
Ài! Hắn làm sao lại xúi quẩy như thế này! Trương Duyên bên kia còn chưa có giải quyết xong, bên này lại xuất hiện thêm một cục nợ. Sớm biết như vậy, y vừa nhận tiền xong liền rời đi cho rồi...
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy bọn họ đang tranh chấp ở bên này, đám người Đỗ Dao cũng đi tới, lão quản gia giữ chặt cánh tay của Quan Hủ Hành, lo lắng hỏi.
Quan Hủ Hành không đáp, chuyện này quá quái dị vượt cả ngoài sức tưởng tượng của y, hiện tại trong đầu y rất loạn, không biết phải nên nói như thế nào.
Yến Tử Thanh thay y trả lời: "Thằng quỷ này tinh thần có chút không ổn định, có thể tối hôm qua bị doạ rồi."
"Thật xin lỗi." Quan Sóc nói xin lỗi với Quan Hủ Hành: "Đều là do chuyện của ba tôi làm liên luỵ tới cậu, mấy ngày nay cậu không cần phải đi làm nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Trên phương diện tiền lương không cần phải lo lắng, tôi sẽ gửi cho cậu."
Bị liên luỵ? Quan Hủ Hành trước giờ đều luôn tự hào với việc ứng biến và bình tĩnh của mình, giờ phút này lại giống như không có đất để dùng, y không biết sau khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ lúc té xuống cầu thang hình như đụng trúng một người. Người kia... Đúng, chính là Quan Duyệt mới tới Quan gia được vài ngày, là một tên nhóc hướng nội, sợ nhìn thấy người lạ, nói chuyện không hề tự tin tí nào. Chẳng lẽ sau khi va chạm kịch liệt, linh hồn của hai người bị hoán đổi sai vị trí, bản thân y tiến vào thân thể của nó, vậy còn nó thì sao?
"Quan Duyệt tỉnh rồi sao? Không có việc gì là tốt rồi."
Lại có thêm mấy người bước tới, là những đứa nhỏ còn lại của Quan gia, ngay cả tình nhân của Quan Phong cũng tới đây. Vẻ mặt của mọi người đều mệt mỏi, xem ra là vì chuyện y té lầu, bọn nó đều chưa có đứa nào nghỉ ngơi. Người mới nói là Quan Phong, ánh mắt lộ ra ấm áp, ôn hoà cùng quan tâm, không giống như lúc bình thường nói chuyện với y, lúc nào cũng mang theo vài phần khẩn trương sợ hãi, ngữ điệu nhu hoà như vậy vẫn là lần đầu tiên y thấy được.
"Tôi không sao, cảm ơn." Chân thành nói tiếng cảm ơn, tuy rằng y biết người mà Quan Phong quan tâm không phải là y.
"Tối hôm qua cậu thấy ba tôi té như thế nào? Lúc ấy ba tôi có gì không thoải mái hay không?" Ngay sau đó Quan Hoa liền bước tới hỏi. Gã kỳ thật cũng hỏi ra nghi vấn của những người khác, cho nên ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Quan Hủ Hành.
Quan Hủ Hành lắc đầu, lúc ấy đầu y có chút choáng, nhưng không tới mức té lầu, chỉ là lúc ấy có một lực đạo nào đó ở sau lưng...
Y không muốn nghĩ tiếp chuyện này nữa, liền trực tiếp phủ nhận: "Lúc đó tôi không nhớ rõ, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nói xong, lại nhìn mọi người, sau đó ánh mắt của mọi người đều chuyển tới Đỗ Dao. Vị chuyên gia thâm niên này liền nhún nhún vai: "Có thể là đứa nhỏ này lúc ngã xuống đụng phải não bộ, khiến tổ chức thần kinh ở não bộ bị tổn thương, mất đi kí ức lúc đó."
"Thật ra có nhớ hay không cũng không quan trọng, anh của tôi khi nào mới có thể tỉnh, đây mới là trọng điểm!"
Người vừa nói chính là Quan Hủ Kiệt, gã mới nhận được tin liền vội vàng chạy tới, phía sau còn dẫn theo một nhà của gã.
"Tôi đi xem lão gia... Một chút."
Quan Hủ Hành hướng lão quản gia trưng cầu ý kiến, đáng tiếc theo thói quen, câu hỏi liền biến thành câu khẳng định, cũng may là không ai để ý. Lão quản gia dẫn y tới phòng bệnh, một nhà Quan Hủ Kiệt cũng đi theo sau vào.
Nhìn thấy thân thể vốn thuộc về mình nằm yên tĩnh ở trên giường, nhịp tim có chút suy yếu, nhưng cũng rất vững vàng. Quan Hủ Hành đi tới trước giường bệnh, lần đầu tiên nhìn chính diện khuôn mặt suy nhược của mình. Mấy tháng này y đã gầy đi không ít, lúc nằm thẳng càng lộ ra rõ ràng, hai má hơi hóp lại nhưng trong mắt của mọi người vẫn như cũ mà lộ ra sự cố chấp lãnh khốc, chỉ có y mới biết, đó là do bệnh tật tra tấn.
Đỗ Dao cũng tuân thủ lời hứa của mình, không đề cập gì tới bệnh của y với mọi người, chỉ nói sau khi y té bị chấn thương ở đầu, khiến y tạm thời ngất đi. Bản thân gã sẽ cố gắng hết sức chữa trị, về phần khi nào sẽ tỉnh lại, tuỳ theo tiến độ khôi phục.
Kỳ thật hôn mê đối với y mà nói là một chuyện rất tốt, bởi vì thân thể bị vây ở trạng thái ngủ yên sẽ giảm bớt đi gánh nặng, tương đương với việc tế bào ung thư khuếch tán cũng sẽ có xu hướng trì hoãn. Đỗ Dao hẳn là nhận ra điểm này, cho nên mới không nói tình trạng thực tế ra. Nói cách khác, y bị vây ở trạng thái hôn mê, ngược lại có thể kéo dài thêm thời hạn tử vong.
Chỉ là, nếu linh hồn của thiếu niên kia đang ở trong thân thể này, giờ phút này cậu ta có phải đang chịu dày vò của ốm đau hay không?
Thân thích của Quan gia rất nhanh đã chạy tới, mọi người sau khi hỏi xong bệnh tình, điều đầu tiên chú ý tới chính là sau khi Quan Hủ Hành qua đời công tác của Quan gia sẽ được an bài như thế nào, nếu được nói thẳng ra, không hề nghi ngờ gì mà chính là ám chỉ tới việc phân chia tài sản. Làm nhân vật chính của đề tài, Quan Hủ Hành bị bọn họ xô đẩy tới một góc. Y không phản kháng, tựa vào góc tường mà lạnh nhạt nhìn một màn này.
Quan Phong thấy y, đem y kéo ra khỏi cửa, hỏi: "Cậu có thấy mệt không? Nếu không thì về nghỉ trước đi, nơi này sợ rằng một lát nữa cũng chưa chắc yên tĩnh nổi đâu."
Quan Hủ Hành gật đầu, đứng ở nơi này, y cảm thấy có chút khó chịu. Xoay người muốn rời đi thì Quan Phong lại đột nhiên hỏi: "Chuyện tối hôm qua cậu thật sự không nhớ gì hết sao?"
"Không nhớ, làm sao vậy?"
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt chợt loé qua một chút lạnh lùng nghiêm nghị khiến hắn có một chút hoảng hốt, bản năng muốn giải thích, cũng may đối phương không có tiếp tục hỏi nữa, chỉ cười cười rời đi.
"Làm sao vậy?" Người yêu Hạ Nhan Chi đi tới, lo lắng hỏi hắn.
Quan Phong lắc đầu, hắn cảm thấy Quan Duyệt có chút gì đó rất khác với trước kia, ánh mắt sắc bén kia quả thật rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy hết sức xa lạ.
Quan Hủ Hành đi trên hành lang, thấy lão quản gia đang nói gì đó với một người trẻ tuổi, là La Trình cháu của lão quản gia, La Trình hình như rất kích động, không ngừng chùi khoé mắt, hai người nói xong nhanh chóng tiến vào phòng bệnh.
Gần đây y rất ít gặp được La Trình, lão quản gia luôn nói nó bận rộn, không có thời gian tới thăm y. Lần này lại cố ý chạy tới, chắc nó cho rằng bản thân mình sắp chết, cho nên mới tới liếc qua một cái đi? Còn hơn cả đám người có máu mủ với y, biểu hiện của La Trình càng giống như người thân của y hơn, Quan Hủ Hành tự giễu cười, cảm thấy diễn biến trong cuộc sống có đôi khi thật kỳ diệu.
Y trở lại phòng bệnh, tiếp nhận kiểm tra của y tá, rất nhanh liền nhận được kết quả, ngoại trừ cường độ máu có chút thấp hết thảy đều bình thường, không cần phải ở lại bệnh viện nữa. Lão quản gia vội vàng đi chăm sóc lão gia, chỉ đưa cho y một chút tiền mặt, dặn y về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt sau đó lại gấp rút rời đi. Y cất tiền vào túi, lúc chuẩn bị xuất viện mới nhớ tới cái tên Yến Tử Thanh vẫn luôn ở bên mình từ lúc hôn mê tới giờ.
Lão quản gia nói Yến Tử Thanh bồi bên cạnh y cả một đêm, vốn muốn cảm ơn hắn một tiếng, bất quá sau khi nói chuyện với lão quản gia xong lại không có thấy hắn đâu, có thể đã rời đi. Dù sao hắn cũng đã mượn được tiền, không cần phải ở lại giả nhân giả nghĩa để làm gì.
"Này, cái kia... Quan Duyệt, chờ một chút."
Quan Hủ Hành vừa mới xuống lầu chợt nghe thấy phía sau có tiếng người gọi, y ngây người một chốc mới hiểu được người mà đối phương gọi là mình. Quay đầu lại, nhìn thấy Yến Tử Thanh xách trên tay một cái túi chạy tới, cười hì hì nói: "Cậu muốn xuất viện? Tôi còn vì cậu mà mua một phần cơm nè."
"Mua... Cho tôi?"
Hộp cơm tiện lợi còn nóng hổi bị nhét vào tay y, Quan Hủ Hành lúc này mới nhớ từ tối qua tới giờ ngoại trừ truyền nước cũng chưa có ăn cái gì, mùi thức ăn xuyên qua hộp cơm truyền tới, bụng đói nhất thời kêu rột rột.
Thật sự là ngoài dự liệu, y nghĩ Yến Tử Thanh chắc hẳn đã sớm rời đi. Trên thực tế Yến Tử Thanh thật sự là rời đi, nhưng hắn lại trở về, trên mặt còn mang theo nụ cười cà lơ phất phơ như trước, bất quá sắc mặt có chút không tốt lắm, hơi đỏ, có lẽ là do nghỉ ngơi không được tốt.
"A, cậu ăn chưa?" Yến Tử Thanh hiểu lầm phản ứng của Quan Hủ Hành.
"Chưa, tôi quên ăn mất."
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách."
Yến Tử Thanh vỗ vỗ vai y an ủi. Lấy chiều cao của hai người mà nói, hắn vỗ cực kì dễ dàng, nhưng Quan Hủ Hành lại cố gắng né thế nào cũng không được, sau đó cổ tay còn bị người ta giữ lấy.
"Tôi cũng chưa ăn, cùng nhau ăn đi."
Bàn tay thật lớn, nắm lấy cổ tay y càng lộ rõ sự mảnh khảnh, Quan Hủ Hành không đẩy Yến Tử Thanh ra đã là may cho hắn rồi, sau đó mặc hắn dẫn vào phòng nghỉ. Sau giờ nghỉ trưa người trong phòng nghỉ không nhiều lắm, Yến Tử Thanh chọn tốt chỗ ngồi, lại đi lấy thêm hai cái ly để uống nước, một ly để ở trước mặt Quan Hủ Hành.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn thì không cần, đừng dùng cái chiêu đối với dâm tặc mà dùng trên người tôi là được rồi."
Quan Hủ Hành khúc khích nở nụ cười, y không phải là người thích cười, bất quá biểu tình phẫn nộ của Yến Tử Thanh lúc này thật sự rất khiến người ta muốn cười. Cùng với cái tên trẻ tuổi tối hôm qua ở trước mặt y cố gắng làm ra vẻ tự tin hoàn toàn khác nhau, khiến y rất muốn nói với hắn: bộ thân thể này so với y nhỏ bé hơn rất nhiều, cho nên lúc mới đầu y còn chưa có quen, nhưng xin hắn cứ yên tâm, lần sau đánh hắn tuyệt đối sẽ không chệch đi đâu.
Yến Tử Thanh mua một phần cơm tiện lợi ở ven đường, bất quá đồ ăn rất ngon, còn rất ít dầu mỡ. Quan Hủ Hành có chút khen ngợi mà gật đầu, Yến Tử Thanh xem ra là vì mình mà chọn những món này, từ những chi tiết nhỏ đó có thể chứng tỏ hắn là một người rất biết săn sóc.
"Anh* không cần đi học sao? Hay là tới xem bạn của anh?" Tối hôm qua lão quản gia có giải thích với y về lí do Yến Tử Thanh mượn tiền, vì thế y liền hỏi.
*Bắt đầu từ giờ Quan Hủ Hành sẽ xưng hô như vậy cho đúng với vai vế của Quan Duyệt nha ~~
"Hôm nay chỉ có một môn, tôi học xong liền chạy tới đây, đàn anh bên kia cũng không có chuyện gì, cho nên tôi mới đi qua xem Quan tiên sinh một chút, hi vọng ông ấy cũng không có chuyện gì."
Tối hôm qua Yến Tử Thanh là người đầu tiên phát hiện Quan Hủ Hành bị ngã lầu, vì thế liền hỗ trợ đưa hai người hôn mê vào bệnh viện. Mọi người trong Quan gia đều lo lắng cho Quan Hủ Hành, không ai chú ý tới Quan Duyệt, hắn cảm thấy cậu nhóc này rất đáng thương, nên tự động ở lại giúp đỡ cậu ta. Một lần giúp đỡ này liền giúp cả một đêm, ai ngờ người ta sau khi tỉnh dậy còn sử dụng bạo lực với hắn.
Sau khi Quan Duyệt tới phòng bệnh của Quan Hủ Hành, hắn không có đi theo, mà trở về phòng bệnh bình dân chỗ đàn anh nằm, sau đó đem phí phẫu thuật và tiền thuốc men đóng đủ mới quay về trường học. Hắn vừa rồi là tới gặp đàn anh, chỉ là không biết tại sao lại cứ nhớ tới cái tên nhóc đáng thương cuồng bạo lực kia, vì thế còn thuận tiện mua một phần cơm tiện lợi cho cậu ta.
Quan Hủ Hành vừa ăn vừa nghe Yến Tử Thanh kể lại, trong lúc tất cả mọi người đều lo tới sự sống chết của y, chỉ có mỗi mình thanh niên này là nhớ tới sự tồn tại của đứa nhỏ giúp việc kia.
"Anh là người đầu tiên nhìn thấy tôi... Hai người chúng tôi té xỉu? Anh tại sao lại có mặt ở lầu hai?"
"Quan Oánh Oánh để tôi tuỳ tiện đi dạo, liền gặp phải."
Lại nói cũng thật khéo, Quan Oánh Oánh biết hắn không thích bầu không khí ở sảnh tiệc, liền dẫn hắn đi dạo xung quanh. Nửa đường cô ấy bị bạn bè gọi lại, chỉ còn một mình Yến Tử Thanh ở lại thưởng thức tranh treo tường ở tầng hai, đi tới cuối hành lang, liền nhìn thấy Quan Hủ Hành cùng Quan Duyệt té xỉu nằm trên đất.
"Hên là gặp được tôi đó, nếu không hai người liền nguy rồi, mà cũng may là tôi đã từng học qua..."
Nhìn thấy đôi môi hồng nhạt của thiếu niên, Yến Tử Thanh tâm nhảy dựng lên, đúng lúc dừng lại không nói nữa.
Lúc đó nhìn thấy tình trạng của Quan Duyệt không được khả quan cho lắm, hô hấp ngừng lại, đồng tử tản ra, so với Quan Hủ Hành còn muốn nguy kịch hơn, cũng may là trước kia Yến Tử Thanh có học qua cấp cứu khẩn cấp, không kịp nghĩ nhiều, vì thế liền giúp Quan Duyệt hô hấp nhân tạo. Tuy nói đây là cứu người, bất quá hiện tại cùng người mình từng tiếp xúc thân mật ngồi đối diện với nhau như vậy, hắn vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Xúc cảm mềm mại ấm áp, là điều duy nhất sau khi hô hấp nhân tạo xong lưu lại cho hắn, khi đó có một mùi hương thoang thoảng giữa hai cánh môi đối phương, đó là một mùi hương mà hắn chưa bao giờ từng ngửi thấy... (Mùi hương của linh hồn???)
"Cũng may là từng học cái gì?"
"A, không có gì."
Yến Tử Thanh trên mặt tràn ra ý cười, đối diện với ánh mắt của Quan Hủ Hành, lại xấu hổ tránh đi, hắn không có nhắc tới chuyện hô hấp nhân tạo.
Quan Hủ Hành cũng không hỏi nhiều, thản nhiên nói cảm ơn.
Phòng ốc của Quan gia rất lớn, cầu thang đó cũng không phải là cầu thang chính, nếu không phải Yến Tử Thanh vừa khéo đi ngang qua, chỉ sợ trong một thời gian ngắn cũng chẳng có ai phát hiện được y ngã lầu.
"Bị đụng chút xíu liền hôn mê một đêm, cậu cũng quá yếu ớt rồi đó, về sau phải ăn nhiều lên biết chưa."
Yến Tử Thanh gạt hình ảnh kia ra khỏi đầu, đem đồ ăn trong hộp cơm của mình gắp cho Quan Hủ Hành. Thấy hắn dùng đũa của mình gắp rau cho y, Quan Hủ Hành hơi hơi nhíu mày. Không ai nói cho hắn sao? Một khi muốn gắp đồ ăn cho người khác, phải dùng đôi đũa mới hoàn toàn, cho dù không có đi nữa, cũng làm ơn lật ngược đôi đũa lại giùm có được không, đây là phép lịch sự tối thiểu đó!
Yến Tử Thanh mới không thèm để ý ba cái lịch sự gì đó, gắp đồ ăn nói: "Lại phát ngốc gì nữa vậy? Mau ăn đi, không được kén ăn!"
Y không phải kén ăn, y chỉ là... Thôi bỏ đi!
Quan Hủ Hành ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Yến Tử Thanh liền buông tha cho cái tên thiếu hiểu biết này. Dù sao thân thể này cũng không phải là của y, đối với chuyện ăn uống không vệ sinh cũng coi như không có bài xích lắm.
Thân thể của thiếu niên xác thực không bài xích, vì thế Quan Hủ Hành dưới cái nhìn chăm chú đầy ôn nhu của Yến Tử Thanh liền đem đồ ăn bỏ vào miệng. Sau khi ăn xong, Yến Tử Thanh đưa cho y một chén trà nóng lại còn xoa xoa đầu y, tán dương: "Lúc này mới ngoan, cậu nếu cứ tiếp tục phát huy thế này, nhất định sau này sẽ cường tráng giống anh đây..."
"Khụ!"
Quan Hủ Hành đem một miệng trà khó khăn nuốt xuống, nghẹn ở cổ họng, lớn tiếng ho khan.
Sống năm mươi năm trời, y là lần đầu tiên bị người khác dùng cách ấu trĩ này mà khen đó, đầu của y ngay cả ba mẹ y năm đó cũng chưa từng sờ qua đâu!
Không thể chấp nhận được cái loại đối xử này, y phải mau chóng tìm cách trở về với cơ thể của mình, nếu không thể lấy lại thân phận vốn có, y thà rằng từ nay về sau cứ hôn mê bất tỉnh luôn cho rồi. Bởi vì y không phải là một nhóc ngây ngô, y là Quan Hủ Hành!
..o0o..
Quan Hủ Hành trở về thư phòng, có chút mệt mỏi. Y theo bản năng mà đốt một điếu thuốc, cơn đau nhói từ xương sườn chậm rãi khuếch tán tới lồng ngực, nỗi đau tích tụ lại khiến cho hô hấp của y trở nên dồn dập, y thấp giọng ho khan, hô hấp càng lúc càng gấp, có một loại cảm giác chống đỡ không nổi đến mức không thể thở nổi.
Quan Hủ Hành đem đầu sỏ thuốc lá ấn tắt ném vào gạt tàn, dựa vào lưng ghế há mồm thở gấp, hô hấp trải qua một trận kịch liệt đau đớn rốt cuộc cũng đã giảm bớt, nhưng lồng ngực vẫn luôn khó chịu đến lợi hại, y nhớ tới buổi chiều mình không có uống thuốc giảm đau mà Đỗ Dao đưa.
Kỳ thật với tình huống hiện tại của y hẳn là nên trực tiếp nằm viện, bất quá y cự tuyệt. Y chán ghét bệnh viện, nếu nhất định không thể tránh khỏi tử thần đuổi giết, vậy còn miễn cưỡng kéo dài thêm thời gian của mình để làm gì?
"Ông lúc nào cũng cố chấp như vậy cả, nếu sớm nghe tôi bỏ thuốc, bây giờ đã không thành cái dạng này rồi!" Đỗ Dao tức giận mắng y, "Kiếp sau của ông xác định là không chạm được vào điếu nào rồi đó, đây chính là trừng phạt dành cho ông."
"Quen ông được mấy chục năm trời rồi, IQ của ông cũng giảm dần đều hả, trên đời này cho dù là tên quỷ nghèo cũng có thể hút được một điếu thuốc đó có biết không." Ngắt lời ông bạn nhà mình, Quan Hủ Hành đáp trả một câu.
Bất quá Đỗ Dao cũng nói đúng một phần, căn bệnh ung thư phổi này một khi đã phát tác thì đúng là rất tra tấn. Thuốc giảm đau để ở dưới phòng ngủ, Quan Hủ Hành đè ngực lại đứng lên, lúc ra khỏi cửa sống lưng vẫn là thẳng tắp, mồ hôi lạnh trên trán cũng đã lau sạch, nếu bỏ qua khuôn mặt đang tái nhợt cũng sẽ không phát hiện ra y có gì khác thường.
Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của mình lúc đau đớn, Quan Hủ Hành đi rất chậm, nhưng lúc tới cầu thang, trước mặt y đột nhiên choáng váng, cơn đau từ lồng ngực truyền lên đại não, đè ép nó tạm thời mất đi vận hành. Y lập tức bắt lấy tay vịn, nhưng ngay tức khắc phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một luồng sức mạnh khiến y mất đi thăng bằng, thân thể nhoáng lên một cái, nương theo cầu thang mà cắm đầu xuống.
Hơn mười bậc cầu thang nháy mắt tới bậc cuối, trong lúc Quan Hủ Hành lăn xuống lại trùng hợp đụng trúng một người, theo quán tính mà khiến cả hai đều té ngã, gáy của Quan Hủ Hành nặng nề đáp thẳng trên sàn nhà, trời đất quay cuồng rất nhanh liền bị bóng tối bao trùm, hai mắt chậm chạp nhắm lại, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ở trên lầu.
"Có thấy tốt hơn không? Cậu ngủ cũng lâu thật đấy, thử mở mắt ra xem nào."
Tựa như có ai đó đang xoa đầu y, tiếng nói ôn hoà cùng với hơi thở ấm áp, từ từ rót vào tai y. Thanh âm không quá xa lạ, trước đó không lâu y đã từng được nghe qua. Cái mũi nhẹ nhàng bị bóp lại, có chút ngứa, nhưng càng nhiều hơn là tức giận. Cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám làm ra hành động vô lễ cùng thân thiết như vậy với y đâu, cho dù là lão quản gia nhìn y từ nhỏ lớn lên cũng chưa một lần!
"Đừng làm vậy, bệnh nhân còn đang trong tình trạng ngất đi, anh cứ làm vậy sẽ ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi đấy." Lần này là một giọng nữ rất nhu hoà.
"Không sao đâu, cậu ta ngủ nướng thì có, coi tôi gọi cậu ta dậy nè."
Vừa dứt câu, cái tay làm càn kia lại duỗi tới, lần này chính là tàn sát bừa bãi trên hai má y, chỉ là Quan Hủ Hành không cho hắn có cơ hội lần nữa, mở mắt ra đồng thời vươn tay, hung hăng giữ chặt cánh tay của hắn. Sinh mệnh của y không còn nhiều, nhưng không có nghĩa là bản lĩnh cũng sẽ không còn, vài chục năm luyện võ không phải chỉ để trưng.
"Ai da..."
Tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán, bất quá cũng chẳng làm y cảm thấy thoải mái hơn, người này phải cảm thấy may mắn bởi vì y đang sinh bệnh, nếu không hắn chắc chắn phải đi gặp bác sĩ để nối xương rồi.
Phòng rất sáng, Quan Hủ Hành theo bản năng hơi nheo mắt lại, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, ngay sau đó một khuôn mặt mang theo tươi cười tiến đến gần y, hai mắt sáng lấp lánh. Không đợi cho y kịp nhìn kỹ, cái trán đã đau xót, là bị đối phương búng một cái.
"Thằng quỷ, phản ứng cũng nhanh đó."
Thằng quỷ! Y có cảm giác tai y bị gì rồi, Quan Hủ Hành mở to hai mắt nhìn đối phương.
Trước mắt y chính là một tên trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, tóc tai rối bời, quần áo bết bát, cái hình tượng cà lơ phất phơ này làm sao lại thấy quen như vậy. Đúng rồi, đây không phải là thằng nhãi ngu ngốc tối qua cầm theo danh thiếp của mẹ y tới mượn tiền sao?
Yến Tử Thanh rút tay về, nói với cô y tá đang xem náo nhiệt ở bên cạnh: "Cô thấy chưa, cậu ta đâu có việc gì đâu! Ngủ cả đêm, tinh thần sảng khoái vô cùng."
"Cậu làm sao lại..."
Lần đầu bị người ta làm lơ, Quan Hủ Hành rất không thích, vốn là muốn hỏi Yến Tử Thanh tại sao lại ở bệnh viện, nhưng nói tới nửa đường liền đột nhiên im lặng. Thanh âm trong trẻo nhu hoà nương theo lời y nói mà phát ra, có một loại cảm giác không hài hoà quái dị ở đâu đây, y theo bản năng mà sờ sờ yết hầu.
Bởi vì ảnh hưởng của ung thư phổi trước đó, giọng của y cũng bắt đầu dần khàn đi, chắc chắn sẽ không có khả năng phát ra âm thanh trong trẻo được. Loại cảm giác này thật giống như có người bám vào trên người y, dụ dỗ y phát ra thanh âm mà bản thân y muốn nhất.
Trong đầu nháy mắt hiện lên một màn trước hôn mê, Quan Hủ Hành cả kinh, lập tức ngồi dậy, nhưng trước mắt truyền tới cảm giác choáng váng khiến thân hình y lảo đảo không vững.
"Từ từ thôi!" Yến Tử Thanh đúng lúc đỡ lấy y, "Cậu mới tỉnh lại, muốn cái gì thì cứ nói với tôi."
Vừa nói xong, một bên đã đem gối lót sau lưng Quan Hủ Hành, để cho y dựa vào thoải mái hơn. Cô y tá cũng lấy ra dụng cụ đo huyết áp và nhiệt kế để chuẩn bị đo, nhưng lại bị Quan Hủ Hành phất tay đẩy ra.
Tình huống hiện tại của y, cho dù là kiểm tra đơn giản cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, Đỗ Dao chết tiệt đang ở đâu rồi? Vì sao lại sắp xếp một y tá nho nhỏ tới đây?
"Gọi Đỗ Dao tới đây, trước khi ông ta tới, tôi không chấp nhận bất kì kiểm tra gì hết!" Thanh âm nhu hoà trong trẻo không hề có lấy nửa điểm uy hiếp, giống như là một tiếng rít gào hoảng sợ, điều này khiến cho dạ dày của Quan Hủ Hành bắt đầu cồn cào.
"Ông ấy hiện tại đang bận xem bệnh cho Quan tiên sinh rồi! Em trai, bệnh của em chỉ là bệnh nhỏ như con thỏ không cần phải phiền tới viện trưởng đại nhân. Đừng làm rộn nữa, cũng đâu phải là tiêm chích, em sợ cái gì?"
Y tá làm việc cũng đã được mấy năm, căn bản không thèm tranh cãi với bệnh nhân làm gì, ném cho Yến Tử Thanh một ánh mắt, ra hiệu hắn hỗ trợ trấn an người bệnh, sau đó bắt đầu đo huyết áp.
Em trai! Tuổi của ta cũng có thể làm cha cô đó!
Quan Hủ Hành tức rồi, không ngờ lại có người không xem mệnh lệnh của y ra gì, còn dùng cái ngữ điệu dỗ con nít đó mà nói chuyện với y, Đỗ Dao rốt cuộc là huấn luyện đám nhân viên y tế này như thế nào vậy!
Yến Tử Thanh còn thật sự rất nghe lời cô y tá, tiến tới đem y giữ lại, Quan Hủ Hành không kịp phòng bị, bị hắn giữ chặt tới kêu lên một tiếng đau đớn. Theo bản năng đá chân loạn xạ, Yến Tử Thanh vội vã duỗi người ra giữ lại chân y. Hai người bên này lăn qua lăn lại, y tá bên kia đươc lợi liền nở nụ cười, thu hồi dụng cụ đo huyết áp nói: "Bỏ đi, bệnh nhân không hợp tác, có đo cũng đo không chuẩn, trước mắt cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi, sau đó lại đo sau."
Y tá đi rồi, Yến Tử Thanh cũng buông tay ra nén giận nói: "Chưa thấy ai nhát như cậu, có đo huyết áp cũng bị doạ như vậy, ai da..."
Bụng dưới truyền tới đau đớn, là bị Quan Hủ Hành dùng đầu gối vững vàng mà đá tới, hắn ho khan một tiếng lùi sang một bên, cười khổ nói: "Cậu làm gì vậy hả? Ngay cả chiêu đối phó với dâm tặc cũng lôi ra sử dụng."
Kỳ thật Quan Hủ Hành vốn là muốn đá tới xương sườn của Yến Tử Thanh, không biết tại sao cái chân lại không nghe lời, đá trúng phần dưới bụng của đối phương. Bất quá mục đích coi như đạt được, y nhân cơ hội bật dậy, nhảy xuống giường.
Y muốn đi tìm Đỗ Dao, hỏi hắn đang làm con khỉ gì, còn có mấy đứa nhỏ nhà y đâu hết rồi? Một người chăm sóc cũng không có, tại sao lại tìm một người ngoài còn có cái cái cô y tá gà mờ kia tới khoa chân mua tay với y như vậy!
"Này, cậu đi đâu vậy? Cậu chỉ vừa mới tỉnh, không thể vận động kịch liệt được..."
Yến Tử Thanh thiện ý nhắc nhở lại bị Quan Hủ Hành coi như là rác rưởi mà ném ra phía sau.
Quan Hủ Hành nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, người trên hành lang không nhiều lắm, y đi về phía trước không được bao lâu, liền nhìn thấy đứa con lớn của mình là Quan Sóc cùng với lão quản gia đang từ trong một phòng bệnh đi ra, bên cạnh còn có Đỗ Dao. Biểu tình của ba người đều thật cứng ngắc, nhất là lão quản gia, khóc tới một mặt tang thương, thi thoảng còn xoa xoa khoé mắt, một bộ dáng trời sập tới nơi.
Quan Hủ Hành bước nhanh đi tới, đáng tiếc mới đi được vài bước, đã bị Yến Tử Thanh đuổi từ phía sau chụp lại, kéo y trở về phòng bệnh của mình.
"Trở về ngoan ngoãn nằm im cho tôi, còn tuỳ hứng chạy loạn, coi chừng tôi đánh ngất cậu đó."
Gương mặt của Yến Tử Thanh vẫn như trước mà cười hì hì, bất quá hắn gằn từng chữ như vậy, thật giống như nếu Quan Hủ Hành không nghe lời, hắn sẽ thật sự đánh ngất y.
Tên chết tiệt này tới cùng là muốn làm gì? Từ rất lâu rồi y cũng chưa từng tức giận đến như vậy, Quan Hủ Hành khi còn trẻ tính tình cực kì ngoan cố không chịu khuất phục, hiện tại cũng bị xốc lên, một nắm đấm liền bay tới, mục tiêu chính là gương mặt đang cười cười thiếu đánh kia. Kỳ quái nhất chính là nắm đấm này lại thất bại, chỉ bay tới cằm hắn. Yến Tử Thanh sớm đã có phòng bị mà né được, thuận thế ôm lấy eo Quan Hủ Hành kéo về phía sau. Khí lực kia quả thật rất lớn, Quan Hủ Hành có giãy dụa thế nào cũng không giãy ra được.
Không có khả năng, cho dù là y bị bệnh nặng đi nữa, nhiều năm học võ vẫn còn, bộ dáng cùng thể lực của y với Yến Tử Thanh cũng tương đương nhau, làm sao có thể bị hắn dễ dàng lôi kéo đi như vậy?
Một loại cảm giác kinh hoàng không thể nắm giữ được cục diện nảy lên ở trong lòng, Quan Hủ Hành đang cùng Yến Tử Thanh vật lộn lại đột nhiên hoảng sợ phát hiện tên này ấy vậy mà cao hơn mình nửa cái đầu. Ở dưới những đòn ngăn chặn của hắn, cánh tay y càng thêm nhỏ bé, nắm tay nhỏ yếu cho dù có liều mạng múa máy thế nào, cũng không hề gây ra lực công kích với đối phương.
Chẳng lẽ y mê man rất lâu sao, cho nên cơ bắp mới bị teo lại? Nhưng mà, cho dù là vậy khung xương cũng sẽ không thể bị thay đổi, tại sao hiện tại y phải ngẩng đầu, mới có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương?
Kinh sợ, khủng hoảng cùng hoang mang đột nhiên đan xen lẫn nhau, Quan Hủ Hành trong lúc giãy dụa vô tình nhìn thấy cửa sổ thuỷ tinh ở đối diện, mặt trên sáng ngời tựa như mặt gương được người lau chùi rất sạch sẽ, y nhìn thấy rõ thân ảnh của Yến Tử Thanh ở trên đó... Không, y không chỉ nhìn thấy mỗi mình Yến Tử Thanh, còn có một thiếu niên đang ở trong lòng ngực hắn ra sức giãy dụa, y đâu? Y ở chỗ nào?
Trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, Quan Hủ Hành nhìn thẳng vào mặt cửa sổ thuỷ tinh kia, trong kính là một khuôn mặt tái nhợt không mấy quen thuộc, nhưng lại có đồng dạng hoảng sợ và bối rối tương tự y, hai mắt đồng thời mở thật to, giống như đang cố gắng làm rõ vấn đề gì đó. Cánh tay còn đang bị kéo đi, Quan Hủ Hành nhìn thấy tay thiếu niên trong kính cũng bị kéo đi, động tác giống y như đúc, giống tới... Gần như là cùng một người.
Quan Hủ Hành theo bản năng cúi đầu, bàn tay tinh tế trắng nõn, còn có chút hơi gầy —— Y rốt cuộc cũng nghiêm túc đánh giá những chỗ bất đồng của thân thể từ sau khi tỉnh dậy, đây vốn là thân thể của một thiếu niên, và nó không thuộc về y, nhưng giờ phút này lại rõ ràng sừng sững trước mắt y.
"Này, cậu không sao chứ?"
Yến Tử Thanh mới vừa chế ngự được Quan Hủ Hành lại thấy y nhẹ nhàng thở ra, lập tức phát hiện được y có chỗ không đúng, hai mắt đăm đăm, ngơ ngác nhìn cửa sổ, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, trắng tới mức nếu y có ngất thêm lần nữa hắn cũng sẽ cảm thấy chẳng có gì kì quái.
Ài! Hắn làm sao lại xúi quẩy như thế này! Trương Duyên bên kia còn chưa có giải quyết xong, bên này lại xuất hiện thêm một cục nợ. Sớm biết như vậy, y vừa nhận tiền xong liền rời đi cho rồi...
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy bọn họ đang tranh chấp ở bên này, đám người Đỗ Dao cũng đi tới, lão quản gia giữ chặt cánh tay của Quan Hủ Hành, lo lắng hỏi.
Quan Hủ Hành không đáp, chuyện này quá quái dị vượt cả ngoài sức tưởng tượng của y, hiện tại trong đầu y rất loạn, không biết phải nên nói như thế nào.
Yến Tử Thanh thay y trả lời: "Thằng quỷ này tinh thần có chút không ổn định, có thể tối hôm qua bị doạ rồi."
"Thật xin lỗi." Quan Sóc nói xin lỗi với Quan Hủ Hành: "Đều là do chuyện của ba tôi làm liên luỵ tới cậu, mấy ngày nay cậu không cần phải đi làm nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Trên phương diện tiền lương không cần phải lo lắng, tôi sẽ gửi cho cậu."
Bị liên luỵ? Quan Hủ Hành trước giờ đều luôn tự hào với việc ứng biến và bình tĩnh của mình, giờ phút này lại giống như không có đất để dùng, y không biết sau khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ lúc té xuống cầu thang hình như đụng trúng một người. Người kia... Đúng, chính là Quan Duyệt mới tới Quan gia được vài ngày, là một tên nhóc hướng nội, sợ nhìn thấy người lạ, nói chuyện không hề tự tin tí nào. Chẳng lẽ sau khi va chạm kịch liệt, linh hồn của hai người bị hoán đổi sai vị trí, bản thân y tiến vào thân thể của nó, vậy còn nó thì sao?
"Quan Duyệt tỉnh rồi sao? Không có việc gì là tốt rồi."
Lại có thêm mấy người bước tới, là những đứa nhỏ còn lại của Quan gia, ngay cả tình nhân của Quan Phong cũng tới đây. Vẻ mặt của mọi người đều mệt mỏi, xem ra là vì chuyện y té lầu, bọn nó đều chưa có đứa nào nghỉ ngơi. Người mới nói là Quan Phong, ánh mắt lộ ra ấm áp, ôn hoà cùng quan tâm, không giống như lúc bình thường nói chuyện với y, lúc nào cũng mang theo vài phần khẩn trương sợ hãi, ngữ điệu nhu hoà như vậy vẫn là lần đầu tiên y thấy được.
"Tôi không sao, cảm ơn." Chân thành nói tiếng cảm ơn, tuy rằng y biết người mà Quan Phong quan tâm không phải là y.
"Tối hôm qua cậu thấy ba tôi té như thế nào? Lúc ấy ba tôi có gì không thoải mái hay không?" Ngay sau đó Quan Hoa liền bước tới hỏi. Gã kỳ thật cũng hỏi ra nghi vấn của những người khác, cho nên ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Quan Hủ Hành.
Quan Hủ Hành lắc đầu, lúc ấy đầu y có chút choáng, nhưng không tới mức té lầu, chỉ là lúc ấy có một lực đạo nào đó ở sau lưng...
Y không muốn nghĩ tiếp chuyện này nữa, liền trực tiếp phủ nhận: "Lúc đó tôi không nhớ rõ, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nói xong, lại nhìn mọi người, sau đó ánh mắt của mọi người đều chuyển tới Đỗ Dao. Vị chuyên gia thâm niên này liền nhún nhún vai: "Có thể là đứa nhỏ này lúc ngã xuống đụng phải não bộ, khiến tổ chức thần kinh ở não bộ bị tổn thương, mất đi kí ức lúc đó."
"Thật ra có nhớ hay không cũng không quan trọng, anh của tôi khi nào mới có thể tỉnh, đây mới là trọng điểm!"
Người vừa nói chính là Quan Hủ Kiệt, gã mới nhận được tin liền vội vàng chạy tới, phía sau còn dẫn theo một nhà của gã.
"Tôi đi xem lão gia... Một chút."
Quan Hủ Hành hướng lão quản gia trưng cầu ý kiến, đáng tiếc theo thói quen, câu hỏi liền biến thành câu khẳng định, cũng may là không ai để ý. Lão quản gia dẫn y tới phòng bệnh, một nhà Quan Hủ Kiệt cũng đi theo sau vào.
Nhìn thấy thân thể vốn thuộc về mình nằm yên tĩnh ở trên giường, nhịp tim có chút suy yếu, nhưng cũng rất vững vàng. Quan Hủ Hành đi tới trước giường bệnh, lần đầu tiên nhìn chính diện khuôn mặt suy nhược của mình. Mấy tháng này y đã gầy đi không ít, lúc nằm thẳng càng lộ ra rõ ràng, hai má hơi hóp lại nhưng trong mắt của mọi người vẫn như cũ mà lộ ra sự cố chấp lãnh khốc, chỉ có y mới biết, đó là do bệnh tật tra tấn.
Đỗ Dao cũng tuân thủ lời hứa của mình, không đề cập gì tới bệnh của y với mọi người, chỉ nói sau khi y té bị chấn thương ở đầu, khiến y tạm thời ngất đi. Bản thân gã sẽ cố gắng hết sức chữa trị, về phần khi nào sẽ tỉnh lại, tuỳ theo tiến độ khôi phục.
Kỳ thật hôn mê đối với y mà nói là một chuyện rất tốt, bởi vì thân thể bị vây ở trạng thái ngủ yên sẽ giảm bớt đi gánh nặng, tương đương với việc tế bào ung thư khuếch tán cũng sẽ có xu hướng trì hoãn. Đỗ Dao hẳn là nhận ra điểm này, cho nên mới không nói tình trạng thực tế ra. Nói cách khác, y bị vây ở trạng thái hôn mê, ngược lại có thể kéo dài thêm thời hạn tử vong.
Chỉ là, nếu linh hồn của thiếu niên kia đang ở trong thân thể này, giờ phút này cậu ta có phải đang chịu dày vò của ốm đau hay không?
Thân thích của Quan gia rất nhanh đã chạy tới, mọi người sau khi hỏi xong bệnh tình, điều đầu tiên chú ý tới chính là sau khi Quan Hủ Hành qua đời công tác của Quan gia sẽ được an bài như thế nào, nếu được nói thẳng ra, không hề nghi ngờ gì mà chính là ám chỉ tới việc phân chia tài sản. Làm nhân vật chính của đề tài, Quan Hủ Hành bị bọn họ xô đẩy tới một góc. Y không phản kháng, tựa vào góc tường mà lạnh nhạt nhìn một màn này.
Quan Phong thấy y, đem y kéo ra khỏi cửa, hỏi: "Cậu có thấy mệt không? Nếu không thì về nghỉ trước đi, nơi này sợ rằng một lát nữa cũng chưa chắc yên tĩnh nổi đâu."
Quan Hủ Hành gật đầu, đứng ở nơi này, y cảm thấy có chút khó chịu. Xoay người muốn rời đi thì Quan Phong lại đột nhiên hỏi: "Chuyện tối hôm qua cậu thật sự không nhớ gì hết sao?"
"Không nhớ, làm sao vậy?"
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt chợt loé qua một chút lạnh lùng nghiêm nghị khiến hắn có một chút hoảng hốt, bản năng muốn giải thích, cũng may đối phương không có tiếp tục hỏi nữa, chỉ cười cười rời đi.
"Làm sao vậy?" Người yêu Hạ Nhan Chi đi tới, lo lắng hỏi hắn.
Quan Phong lắc đầu, hắn cảm thấy Quan Duyệt có chút gì đó rất khác với trước kia, ánh mắt sắc bén kia quả thật rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy hết sức xa lạ.
Quan Hủ Hành đi trên hành lang, thấy lão quản gia đang nói gì đó với một người trẻ tuổi, là La Trình cháu của lão quản gia, La Trình hình như rất kích động, không ngừng chùi khoé mắt, hai người nói xong nhanh chóng tiến vào phòng bệnh.
Gần đây y rất ít gặp được La Trình, lão quản gia luôn nói nó bận rộn, không có thời gian tới thăm y. Lần này lại cố ý chạy tới, chắc nó cho rằng bản thân mình sắp chết, cho nên mới tới liếc qua một cái đi? Còn hơn cả đám người có máu mủ với y, biểu hiện của La Trình càng giống như người thân của y hơn, Quan Hủ Hành tự giễu cười, cảm thấy diễn biến trong cuộc sống có đôi khi thật kỳ diệu.
Y trở lại phòng bệnh, tiếp nhận kiểm tra của y tá, rất nhanh liền nhận được kết quả, ngoại trừ cường độ máu có chút thấp hết thảy đều bình thường, không cần phải ở lại bệnh viện nữa. Lão quản gia vội vàng đi chăm sóc lão gia, chỉ đưa cho y một chút tiền mặt, dặn y về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt sau đó lại gấp rút rời đi. Y cất tiền vào túi, lúc chuẩn bị xuất viện mới nhớ tới cái tên Yến Tử Thanh vẫn luôn ở bên mình từ lúc hôn mê tới giờ.
Lão quản gia nói Yến Tử Thanh bồi bên cạnh y cả một đêm, vốn muốn cảm ơn hắn một tiếng, bất quá sau khi nói chuyện với lão quản gia xong lại không có thấy hắn đâu, có thể đã rời đi. Dù sao hắn cũng đã mượn được tiền, không cần phải ở lại giả nhân giả nghĩa để làm gì.
"Này, cái kia... Quan Duyệt, chờ một chút."
Quan Hủ Hành vừa mới xuống lầu chợt nghe thấy phía sau có tiếng người gọi, y ngây người một chốc mới hiểu được người mà đối phương gọi là mình. Quay đầu lại, nhìn thấy Yến Tử Thanh xách trên tay một cái túi chạy tới, cười hì hì nói: "Cậu muốn xuất viện? Tôi còn vì cậu mà mua một phần cơm nè."
"Mua... Cho tôi?"
Hộp cơm tiện lợi còn nóng hổi bị nhét vào tay y, Quan Hủ Hành lúc này mới nhớ từ tối qua tới giờ ngoại trừ truyền nước cũng chưa có ăn cái gì, mùi thức ăn xuyên qua hộp cơm truyền tới, bụng đói nhất thời kêu rột rột.
Thật sự là ngoài dự liệu, y nghĩ Yến Tử Thanh chắc hẳn đã sớm rời đi. Trên thực tế Yến Tử Thanh thật sự là rời đi, nhưng hắn lại trở về, trên mặt còn mang theo nụ cười cà lơ phất phơ như trước, bất quá sắc mặt có chút không tốt lắm, hơi đỏ, có lẽ là do nghỉ ngơi không được tốt.
"A, cậu ăn chưa?" Yến Tử Thanh hiểu lầm phản ứng của Quan Hủ Hành.
"Chưa, tôi quên ăn mất."
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách."
Yến Tử Thanh vỗ vỗ vai y an ủi. Lấy chiều cao của hai người mà nói, hắn vỗ cực kì dễ dàng, nhưng Quan Hủ Hành lại cố gắng né thế nào cũng không được, sau đó cổ tay còn bị người ta giữ lấy.
"Tôi cũng chưa ăn, cùng nhau ăn đi."
Bàn tay thật lớn, nắm lấy cổ tay y càng lộ rõ sự mảnh khảnh, Quan Hủ Hành không đẩy Yến Tử Thanh ra đã là may cho hắn rồi, sau đó mặc hắn dẫn vào phòng nghỉ. Sau giờ nghỉ trưa người trong phòng nghỉ không nhiều lắm, Yến Tử Thanh chọn tốt chỗ ngồi, lại đi lấy thêm hai cái ly để uống nước, một ly để ở trước mặt Quan Hủ Hành.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn thì không cần, đừng dùng cái chiêu đối với dâm tặc mà dùng trên người tôi là được rồi."
Quan Hủ Hành khúc khích nở nụ cười, y không phải là người thích cười, bất quá biểu tình phẫn nộ của Yến Tử Thanh lúc này thật sự rất khiến người ta muốn cười. Cùng với cái tên trẻ tuổi tối hôm qua ở trước mặt y cố gắng làm ra vẻ tự tin hoàn toàn khác nhau, khiến y rất muốn nói với hắn: bộ thân thể này so với y nhỏ bé hơn rất nhiều, cho nên lúc mới đầu y còn chưa có quen, nhưng xin hắn cứ yên tâm, lần sau đánh hắn tuyệt đối sẽ không chệch đi đâu.
Yến Tử Thanh mua một phần cơm tiện lợi ở ven đường, bất quá đồ ăn rất ngon, còn rất ít dầu mỡ. Quan Hủ Hành có chút khen ngợi mà gật đầu, Yến Tử Thanh xem ra là vì mình mà chọn những món này, từ những chi tiết nhỏ đó có thể chứng tỏ hắn là một người rất biết săn sóc.
"Anh* không cần đi học sao? Hay là tới xem bạn của anh?" Tối hôm qua lão quản gia có giải thích với y về lí do Yến Tử Thanh mượn tiền, vì thế y liền hỏi.
*Bắt đầu từ giờ Quan Hủ Hành sẽ xưng hô như vậy cho đúng với vai vế của Quan Duyệt nha ~~
"Hôm nay chỉ có một môn, tôi học xong liền chạy tới đây, đàn anh bên kia cũng không có chuyện gì, cho nên tôi mới đi qua xem Quan tiên sinh một chút, hi vọng ông ấy cũng không có chuyện gì."
Tối hôm qua Yến Tử Thanh là người đầu tiên phát hiện Quan Hủ Hành bị ngã lầu, vì thế liền hỗ trợ đưa hai người hôn mê vào bệnh viện. Mọi người trong Quan gia đều lo lắng cho Quan Hủ Hành, không ai chú ý tới Quan Duyệt, hắn cảm thấy cậu nhóc này rất đáng thương, nên tự động ở lại giúp đỡ cậu ta. Một lần giúp đỡ này liền giúp cả một đêm, ai ngờ người ta sau khi tỉnh dậy còn sử dụng bạo lực với hắn.
Sau khi Quan Duyệt tới phòng bệnh của Quan Hủ Hành, hắn không có đi theo, mà trở về phòng bệnh bình dân chỗ đàn anh nằm, sau đó đem phí phẫu thuật và tiền thuốc men đóng đủ mới quay về trường học. Hắn vừa rồi là tới gặp đàn anh, chỉ là không biết tại sao lại cứ nhớ tới cái tên nhóc đáng thương cuồng bạo lực kia, vì thế còn thuận tiện mua một phần cơm tiện lợi cho cậu ta.
Quan Hủ Hành vừa ăn vừa nghe Yến Tử Thanh kể lại, trong lúc tất cả mọi người đều lo tới sự sống chết của y, chỉ có mỗi mình thanh niên này là nhớ tới sự tồn tại của đứa nhỏ giúp việc kia.
"Anh là người đầu tiên nhìn thấy tôi... Hai người chúng tôi té xỉu? Anh tại sao lại có mặt ở lầu hai?"
"Quan Oánh Oánh để tôi tuỳ tiện đi dạo, liền gặp phải."
Lại nói cũng thật khéo, Quan Oánh Oánh biết hắn không thích bầu không khí ở sảnh tiệc, liền dẫn hắn đi dạo xung quanh. Nửa đường cô ấy bị bạn bè gọi lại, chỉ còn một mình Yến Tử Thanh ở lại thưởng thức tranh treo tường ở tầng hai, đi tới cuối hành lang, liền nhìn thấy Quan Hủ Hành cùng Quan Duyệt té xỉu nằm trên đất.
"Hên là gặp được tôi đó, nếu không hai người liền nguy rồi, mà cũng may là tôi đã từng học qua..."
Nhìn thấy đôi môi hồng nhạt của thiếu niên, Yến Tử Thanh tâm nhảy dựng lên, đúng lúc dừng lại không nói nữa.
Lúc đó nhìn thấy tình trạng của Quan Duyệt không được khả quan cho lắm, hô hấp ngừng lại, đồng tử tản ra, so với Quan Hủ Hành còn muốn nguy kịch hơn, cũng may là trước kia Yến Tử Thanh có học qua cấp cứu khẩn cấp, không kịp nghĩ nhiều, vì thế liền giúp Quan Duyệt hô hấp nhân tạo. Tuy nói đây là cứu người, bất quá hiện tại cùng người mình từng tiếp xúc thân mật ngồi đối diện với nhau như vậy, hắn vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Xúc cảm mềm mại ấm áp, là điều duy nhất sau khi hô hấp nhân tạo xong lưu lại cho hắn, khi đó có một mùi hương thoang thoảng giữa hai cánh môi đối phương, đó là một mùi hương mà hắn chưa bao giờ từng ngửi thấy... (Mùi hương của linh hồn???)
"Cũng may là từng học cái gì?"
"A, không có gì."
Yến Tử Thanh trên mặt tràn ra ý cười, đối diện với ánh mắt của Quan Hủ Hành, lại xấu hổ tránh đi, hắn không có nhắc tới chuyện hô hấp nhân tạo.
Quan Hủ Hành cũng không hỏi nhiều, thản nhiên nói cảm ơn.
Phòng ốc của Quan gia rất lớn, cầu thang đó cũng không phải là cầu thang chính, nếu không phải Yến Tử Thanh vừa khéo đi ngang qua, chỉ sợ trong một thời gian ngắn cũng chẳng có ai phát hiện được y ngã lầu.
"Bị đụng chút xíu liền hôn mê một đêm, cậu cũng quá yếu ớt rồi đó, về sau phải ăn nhiều lên biết chưa."
Yến Tử Thanh gạt hình ảnh kia ra khỏi đầu, đem đồ ăn trong hộp cơm của mình gắp cho Quan Hủ Hành. Thấy hắn dùng đũa của mình gắp rau cho y, Quan Hủ Hành hơi hơi nhíu mày. Không ai nói cho hắn sao? Một khi muốn gắp đồ ăn cho người khác, phải dùng đôi đũa mới hoàn toàn, cho dù không có đi nữa, cũng làm ơn lật ngược đôi đũa lại giùm có được không, đây là phép lịch sự tối thiểu đó!
Yến Tử Thanh mới không thèm để ý ba cái lịch sự gì đó, gắp đồ ăn nói: "Lại phát ngốc gì nữa vậy? Mau ăn đi, không được kén ăn!"
Y không phải kén ăn, y chỉ là... Thôi bỏ đi!
Quan Hủ Hành ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Yến Tử Thanh liền buông tha cho cái tên thiếu hiểu biết này. Dù sao thân thể này cũng không phải là của y, đối với chuyện ăn uống không vệ sinh cũng coi như không có bài xích lắm.
Thân thể của thiếu niên xác thực không bài xích, vì thế Quan Hủ Hành dưới cái nhìn chăm chú đầy ôn nhu của Yến Tử Thanh liền đem đồ ăn bỏ vào miệng. Sau khi ăn xong, Yến Tử Thanh đưa cho y một chén trà nóng lại còn xoa xoa đầu y, tán dương: "Lúc này mới ngoan, cậu nếu cứ tiếp tục phát huy thế này, nhất định sau này sẽ cường tráng giống anh đây..."
"Khụ!"
Quan Hủ Hành đem một miệng trà khó khăn nuốt xuống, nghẹn ở cổ họng, lớn tiếng ho khan.
Sống năm mươi năm trời, y là lần đầu tiên bị người khác dùng cách ấu trĩ này mà khen đó, đầu của y ngay cả ba mẹ y năm đó cũng chưa từng sờ qua đâu!
Không thể chấp nhận được cái loại đối xử này, y phải mau chóng tìm cách trở về với cơ thể của mình, nếu không thể lấy lại thân phận vốn có, y thà rằng từ nay về sau cứ hôn mê bất tỉnh luôn cho rồi. Bởi vì y không phải là một nhóc ngây ngô, y là Quan Hủ Hành!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook