Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
-
Chương 413
Hội trường lễ kết hôn được bố trí ở chiến hạm số 1, khách quý cơ bản đều là người lãnh đạo tối cao hoặc sứ thần của các tinh cầu, thành viên chủ chốt của Hoàng đảng cùng Nội các.
Hạ Mạt cùng Randall tay trong tay, theo sát bốn vị trưởng bối đi vào thông đạo thuần trắng, chỉ vài bước ngắn ngủi trước mắt đã rộng mở thoáng đãng, bên trong không gian rộng lớn giăng đèn kết hoa, ở giữa có một tấm thảm đỏ rộng 5m đi trực tiếp đến thẳng hội trường. Hai bên thảm phân biệt đặt 49 bàn ăn hình tròn, mỗi một bàn ngồi đủ 8 vị khách. Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía đôi tân nhân đứng trên thảm trắng.
Bị ánh mắt chăm chú của mọi người nhìn vào, Hạ Mạt bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. Randall thoáng dùng lực nắm tay cậu, cổ vũ cậu. Hạ Mạt hít sâu một hơi, tận lực giữ vững tâm cảnh, chậm rãi đi theo bước chân của Randall về phía trước.
Ánh mắt của mọi người đều chậm rãi đi theo bọn họ.
Locker mặt mang ý cười ngồi ở vị trí gần thảm trắng, thấy đôi tân nhân chầm chậm đi tới, tươi cười càng thêm sáng lạn. Ánh mắt vô tình chạm phải Laurent ngồi ở bàn phía sau, lão ưu nhã giơ lên ly rượu, tượng trưng nhấp miệng.
Laurent cũng bưng lên ly rượu lên, tỏ ý đáp lại.
Giao lưu bằng mắt của hai người vô cùng ngắn ngủi, chỉ một hai giây đã kết thúc.
Đợi đến khi Randall cùng Hạ Mạt ngồi xuống, yến hội chính thức bắt đầu.
Chủ hội trường ăn uống linh đình.
Vai chính hôm nay là đôi tân nhân Randall cùng Hạ Mạt, đợi bọn họ ăn qua vài thứ lót dạ dày, nhóm phù rể Omega cùng Alpha liền theo kế hoạch từ trước chia làm hai nhóm, mỗi nhóm 5 Omega, 5 Alpha cùng đi theo Randall và Hạ Mạt chúc rượu các khách quý quan trọng.
Lúc này liền không thể không nói đến chỗ tốt mà địa vị của Lạp Hỗ ở trong liên minh mang đến. Thực lực tổng hợp trước mắt của Lạp Hỗ ở hạng 7, lại còn lấy được hạng 2 ở trong giải đấu siêu cơ giáp, trở thành hắc mã mạnh nhất giải đấu, điều này làm cho bọn họ chỉ cần chúc rượu đầy đủ 5-6 bàn, mà những tinh cầu xếp sau Lạp Hỗ thì chỉ cần chúc rượu đại diện mà thôi.
Kính rượu người ngoài kết thúc, phù rể đổi nhóm thứ 2 đi cùng với Randall và Hạ Mạt kính rượu các nhân vật quan trọng của tinh cầu, đến bàn của Locker thì toàn bộ đội kính rượu tuy không biểu hiện ra cảm xúc gì nhưng tay nắm ly rượu đều tăng thêm lực đạo rõ ràng.
Locker vẫn luôn chú ý tới tình huống của bọn họ, nhìn thấy một đám người đi về phía này liền lập tức phóng thấp tư thái đứng lên, tay đỡ ly rượu cười thân thiết nói: “Đi đến bước này thật là không dễ dàng.”
Biểu tình của Randall không có quá nhiều biến hóa, hắn thêm một chút rượu vang đỏ vào ly Locker, lui ra phía sau một bước, song song đứng cùng một chỗ với Hạ Mạt “Cảm ơn tổng lý Lokcer đến dự hôn lễ của bổn cung và người yêu Hạ Mạt, xin dùng chén rượu này để bày tỏ lòng biết ơn.” Nói xong, hắn hơi nghiêng ly rượu về phía Locker.
Locker biểu hiện vô cùng hào phóng, hai ly rượu chỉ nhẹ nhẹ nhàng chạm, phát ra âm thanh thanh thúy.
Locker ngửa đầu uống một ngụm, ánh mắt chuyển về phía Hạ Mạt “Một người ưu tú cỡ nào a, chỉ hơn hai năm ngắn ngủi đã có thể từ một học sinh không có tiếng tăm gì trở thành chế tạo sư cơ giáp cấp quốc gia không thể thiếu của Lạp Hỗ, thật làm người khác cảm khái không thôi. Chỉ tiếc lúc ấy con ta không thể….”
Lão như nói lỡ mà nói ra câu khiến người khác liên tưởng, ánh mắt liếc về phía camera một cái, như là giấu đầu lòi đuôi xuất phát từ lý do nào đó mà kết thúc đề tài này, ngược lại nói: “Tóm lại, Randall điện hạ cùng vương tử phi có thể tu thành chính quả, kẻ hèn này vui mừng không thôi.” Lão tự rót một ly rượu cho mình, nghiêng nghiêng với Hạ Mạt “Ly rượu này kính vương tử phi của chúng ta.”
Hạ Mạt giơ nước trái cây chạm với lão một chút, trên mặt tuy cũng đầy tươi cười nhưng nụ cười này có mấy phần chân thật thì không cần nói cũng biết.
Sau khi kính rượu với bàn Locker, Randall cùng Hạ Mạt về bàn chính ăn cơm cùng nhóm phù rể.
Randall ưu nhã chia thức ăn cho Hạ Mạt, chọn đều là món mà Hạ Mạt thích nhất, cho nên Hạ Mạt ăn gần như không có gánh nặng, chỉ là không mấy miếng dạ dày đã trướng đầy.
Trong chén chỉ còn dư lại hai miếng rau trộn, rau xanh xanh biếc tươi mới, lại xứng với ớt cay đỏ hồng, màu sắc tương đối mê người.
Nếu là ngày thường Hạ Mạt khẳng định có thể không chút chần chờ mà nhét hai miếng rau này vào dạ dày, nhưng hôm nay không biết có phải bị câu nói giấu đầu lòi đuôi kia của Locker ghê tởm đến mà không thể ăn nổi nữa.
Một tay Hạ Mạt cầm đũa, hai mắt nhìn chằm chằm hai cọng rau xanh thon thả mảnh khảnh trong bát, sau khi giãy dụa một lúc lâu cuối cùng vẫn là buông đũa, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Randall, thấp giọng nói: “Không cần.”
“Ta thấy em không ăn được nhiều.”
Hạ Mạt sờ sờ bụng “Ăn không tiêu, đại khái là uống nhiều nước trái cây quá.”
Randall hiểu rõ, vô cùng tự nhiên mà kẹp lấy hai cọng rau kia ăn luôn.
Camera 360 độ không góc chết bắt giữ được hình ảnh ấm áp ngọt ngào này truyền đến trên mạng, lập tức khiến cho một đám cẩu độc thân kêu gào than khóc.
Randall nhìn An An đứng trên đùi Edern múa may tay nhỏ, nói với Hạ Mạt: “Không muốn ăn thì ôm bảo bảo lại đây, cũng đỡ cho em nhàm chán.”
Hạ Mạt gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Edern “Phụ hậu, nhi thần đến mang hài tử, ngài ăn cơm đi.”
“Ăn no?”
Hạ Mạt dán ở bên tai y, “Bị nước trái cây làm no rồi.”
Edern lập tức dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cậu, an ủi: “Không sao, cũng chỉ mệt hôm nay, sau khi hôn lễ kết thúc các con có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
“Vâng.” Hạ Mạt tiếp nhận An An từ trong tay Edern.
Tiểu gia hỏa lớn rất nhanh, đêm qua đo chiều cao cho nhóc mới phát hiện nhóc đã được 80cm, nặng 12kg. Cân nặng như vậy đối với Hạ Mạt mà nói thì không là cái gì, chỉ là hôm nay ôm bảo bảo, bụng thoáng dùng sức liền cảm thấy được một chút đau đớn khác thường.
Hạ Mạt cứng người, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Randall vẫn luôn phân tâm để ý đến bên cậu, thấy biểu tình của cậu có khác thường liền lập tức đứng dậy đi qua, một tay tiếp nhận An An, một tay ôm bờ vai của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Hạ Mạt vội vàng cười cười, “Chúng ta mau ngồi về chỗ, còn đang phát sóng trực tiếp đó.”
Randall cũng biết mỗi tiếng nói mỗi cử động của bọn họ đều đang được truyền đến nhân dân toàn cầu, cho nên cũng không dây dưa vấn đề này, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu có vấn đề thì tuyệt đối không được cứng rắn chịu đựng.”
“Yên tâm.”
Hai người cùng trở lại vị trí, Randall đưa An An cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt ôm An An đặt lên đùi mình, an tâm bón cho nhóc ăn cơm chuyên dụng của trẻ sơ sinh, Randall phụ trách ứng phó những người đến kính rượu.
An An từ nhỏ đã thể hiện ra bản chất tham ăn của mình, xem đi, rõ ràng trong miệng còn ăn canh trứng ngon lành dinh dưỡng, đôi mắt to sáng ngời lại nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát của hoàng thúc Lance.
Lance đang ăn ngon lành chợt cảm giác ánh mắt nóng bỏng truyền tới từ bên cạnh, đôi mắt hơi nghiêng, lập tức chạm trán với ánh mắt to màu xanh băng của An An.
Lúc đầu Lance còn không hiểu tại sao hôm nay tiểu gia hỏa này bỗng nhiên chủ động như vậy, chờ đến khi y nhìn thấy chất lỏng trong suốt khả nghi nơi khóe miệng nhóc mới tức khắc tỉnh ngộ.
Y cố ý xấu xa mà kẹp miếng thịt chậm rãi lên trên, ánh mắt của tiểu gia hỏa cũng lên trên, chiếc đũa dịch xuống, ánh mắt của tiểu gia hỏa cũng hạ xuống.
Lúc này Lance vui mừng muốn chết, vội vàng chọc chọc Trần Tuấn Vũ bên cạnh, nói cho hắn phát hiện nhỏ của mình.
Trần Tuấn Vũ hơi cười một chút, nói với Hạ Mạt: “An An giờ còn chưa thể ăn sườn heo đúng không?”
Hạ Mạt cùng Edern đồng thời ngẩng đầu.
Edern phản ứng nhanh nhất, “Đương nhiên không thể, dạ dày của tiểu gia hỏa còn yếu a.” Nói xong lời này, y lại hỏi: “Tại sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?”
Trần Tuấn Vũ dùng ngón tay chỉ An An, lại chỉ chỉ miệng mình.
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của hắn mới phát hiện An An đang nhìn chằm chằm miếng sườn heo trong chén Lance không chớp mắt, nước miếng đều chảy xuống quần áo.
Mọi người không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Edern dở khóc dở cười “An An giống hệt như Lance khi còn bé, chỉ cần thấy đồ ăn ngon, tuy không nói ra nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm không dời.”
Bị bóc phốt điểm yếu khi còn nhỏ, Lance lập tức không phục, nhìn Lannado đang cười haha, nói: “Phụ hoàng, ngài mau ngăn lại phụ hậu đi. Nếu sau này nhi thần không ai muốn thì đều trách các ngài.”
Edern liên tục xua tay “Nhị bảo bối nhà chúng ta sao lại không có ai muốn? Bên cạnh con không phải có rồi sao?”
Lance nhìn thoáng qua Trần Tuấn Vũ ngồi bên cạnh.
Tiếng cười của mọi người càng thêm rõ ràng.
Bên chủ vị cười cười nói nói không ngừng, Locker cách mấy người Randall không xa, hơn nữa lão cố ý để tâm đến bàn Randall nên càng có thể nghe rõ tiếng cười truyền đến từ phía đó, tay đặt ở đầu gối hơi buộc chặt, lão nghiêng đầu nhìn về phía đại biểu Fillet và Thạch Sư ngồi, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Locker đứng dậy đi vào phòng WC.
Laurent nhìn thấy lão đi vào phòng vệ sinh liền cúi đầu nhìn quang não, thấy tin nhắn đến từ “X”, khóe miệng hơi cong lên, nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nhấp nháp.
Locker đi vào phòng vệ sinh, đầu tiên là làm bộ làm tịch đi qua mỗi một buồng riêng, xác định nơi này không có ai mới mở quang não, tìm kiếm phương thức liên lạc của Hắc Vương Tinh, ai biết cuộc gọi video còn chưa được gửi đi đã nhận được cuộc gọi đến của tổng quản phủ Nội các. Lão do dự một chút, vẫn là ấn xuống nút kết nối, ngay sau đó lão đã thấy gương mặt thất thố của tổng quản trong hình chiếu 3D. Locker luôn không thích người khác sợ lớn sợ nhỏ, sắc mặt lập tức khó coi, quở mắng: “Đường đường tổng quản của phủ Nội các, hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì?”
“Đại nhân!” Tổng quản cũng không màng nhiều như vậy, thanh âm run rẩy nói: “Lý Hoa phu nhân, Lý Hoa phu nhân….”
“Nàng làm sao?”
“Đẻ non! Lý Hoa phu nhân đẻ non!”
Hết chương 413.
Hạ Mạt cùng Randall tay trong tay, theo sát bốn vị trưởng bối đi vào thông đạo thuần trắng, chỉ vài bước ngắn ngủi trước mắt đã rộng mở thoáng đãng, bên trong không gian rộng lớn giăng đèn kết hoa, ở giữa có một tấm thảm đỏ rộng 5m đi trực tiếp đến thẳng hội trường. Hai bên thảm phân biệt đặt 49 bàn ăn hình tròn, mỗi một bàn ngồi đủ 8 vị khách. Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía đôi tân nhân đứng trên thảm trắng.
Bị ánh mắt chăm chú của mọi người nhìn vào, Hạ Mạt bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. Randall thoáng dùng lực nắm tay cậu, cổ vũ cậu. Hạ Mạt hít sâu một hơi, tận lực giữ vững tâm cảnh, chậm rãi đi theo bước chân của Randall về phía trước.
Ánh mắt của mọi người đều chậm rãi đi theo bọn họ.
Locker mặt mang ý cười ngồi ở vị trí gần thảm trắng, thấy đôi tân nhân chầm chậm đi tới, tươi cười càng thêm sáng lạn. Ánh mắt vô tình chạm phải Laurent ngồi ở bàn phía sau, lão ưu nhã giơ lên ly rượu, tượng trưng nhấp miệng.
Laurent cũng bưng lên ly rượu lên, tỏ ý đáp lại.
Giao lưu bằng mắt của hai người vô cùng ngắn ngủi, chỉ một hai giây đã kết thúc.
Đợi đến khi Randall cùng Hạ Mạt ngồi xuống, yến hội chính thức bắt đầu.
Chủ hội trường ăn uống linh đình.
Vai chính hôm nay là đôi tân nhân Randall cùng Hạ Mạt, đợi bọn họ ăn qua vài thứ lót dạ dày, nhóm phù rể Omega cùng Alpha liền theo kế hoạch từ trước chia làm hai nhóm, mỗi nhóm 5 Omega, 5 Alpha cùng đi theo Randall và Hạ Mạt chúc rượu các khách quý quan trọng.
Lúc này liền không thể không nói đến chỗ tốt mà địa vị của Lạp Hỗ ở trong liên minh mang đến. Thực lực tổng hợp trước mắt của Lạp Hỗ ở hạng 7, lại còn lấy được hạng 2 ở trong giải đấu siêu cơ giáp, trở thành hắc mã mạnh nhất giải đấu, điều này làm cho bọn họ chỉ cần chúc rượu đầy đủ 5-6 bàn, mà những tinh cầu xếp sau Lạp Hỗ thì chỉ cần chúc rượu đại diện mà thôi.
Kính rượu người ngoài kết thúc, phù rể đổi nhóm thứ 2 đi cùng với Randall và Hạ Mạt kính rượu các nhân vật quan trọng của tinh cầu, đến bàn của Locker thì toàn bộ đội kính rượu tuy không biểu hiện ra cảm xúc gì nhưng tay nắm ly rượu đều tăng thêm lực đạo rõ ràng.
Locker vẫn luôn chú ý tới tình huống của bọn họ, nhìn thấy một đám người đi về phía này liền lập tức phóng thấp tư thái đứng lên, tay đỡ ly rượu cười thân thiết nói: “Đi đến bước này thật là không dễ dàng.”
Biểu tình của Randall không có quá nhiều biến hóa, hắn thêm một chút rượu vang đỏ vào ly Locker, lui ra phía sau một bước, song song đứng cùng một chỗ với Hạ Mạt “Cảm ơn tổng lý Lokcer đến dự hôn lễ của bổn cung và người yêu Hạ Mạt, xin dùng chén rượu này để bày tỏ lòng biết ơn.” Nói xong, hắn hơi nghiêng ly rượu về phía Locker.
Locker biểu hiện vô cùng hào phóng, hai ly rượu chỉ nhẹ nhẹ nhàng chạm, phát ra âm thanh thanh thúy.
Locker ngửa đầu uống một ngụm, ánh mắt chuyển về phía Hạ Mạt “Một người ưu tú cỡ nào a, chỉ hơn hai năm ngắn ngủi đã có thể từ một học sinh không có tiếng tăm gì trở thành chế tạo sư cơ giáp cấp quốc gia không thể thiếu của Lạp Hỗ, thật làm người khác cảm khái không thôi. Chỉ tiếc lúc ấy con ta không thể….”
Lão như nói lỡ mà nói ra câu khiến người khác liên tưởng, ánh mắt liếc về phía camera một cái, như là giấu đầu lòi đuôi xuất phát từ lý do nào đó mà kết thúc đề tài này, ngược lại nói: “Tóm lại, Randall điện hạ cùng vương tử phi có thể tu thành chính quả, kẻ hèn này vui mừng không thôi.” Lão tự rót một ly rượu cho mình, nghiêng nghiêng với Hạ Mạt “Ly rượu này kính vương tử phi của chúng ta.”
Hạ Mạt giơ nước trái cây chạm với lão một chút, trên mặt tuy cũng đầy tươi cười nhưng nụ cười này có mấy phần chân thật thì không cần nói cũng biết.
Sau khi kính rượu với bàn Locker, Randall cùng Hạ Mạt về bàn chính ăn cơm cùng nhóm phù rể.
Randall ưu nhã chia thức ăn cho Hạ Mạt, chọn đều là món mà Hạ Mạt thích nhất, cho nên Hạ Mạt ăn gần như không có gánh nặng, chỉ là không mấy miếng dạ dày đã trướng đầy.
Trong chén chỉ còn dư lại hai miếng rau trộn, rau xanh xanh biếc tươi mới, lại xứng với ớt cay đỏ hồng, màu sắc tương đối mê người.
Nếu là ngày thường Hạ Mạt khẳng định có thể không chút chần chờ mà nhét hai miếng rau này vào dạ dày, nhưng hôm nay không biết có phải bị câu nói giấu đầu lòi đuôi kia của Locker ghê tởm đến mà không thể ăn nổi nữa.
Một tay Hạ Mạt cầm đũa, hai mắt nhìn chằm chằm hai cọng rau xanh thon thả mảnh khảnh trong bát, sau khi giãy dụa một lúc lâu cuối cùng vẫn là buông đũa, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Randall, thấp giọng nói: “Không cần.”
“Ta thấy em không ăn được nhiều.”
Hạ Mạt sờ sờ bụng “Ăn không tiêu, đại khái là uống nhiều nước trái cây quá.”
Randall hiểu rõ, vô cùng tự nhiên mà kẹp lấy hai cọng rau kia ăn luôn.
Camera 360 độ không góc chết bắt giữ được hình ảnh ấm áp ngọt ngào này truyền đến trên mạng, lập tức khiến cho một đám cẩu độc thân kêu gào than khóc.
Randall nhìn An An đứng trên đùi Edern múa may tay nhỏ, nói với Hạ Mạt: “Không muốn ăn thì ôm bảo bảo lại đây, cũng đỡ cho em nhàm chán.”
Hạ Mạt gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Edern “Phụ hậu, nhi thần đến mang hài tử, ngài ăn cơm đi.”
“Ăn no?”
Hạ Mạt dán ở bên tai y, “Bị nước trái cây làm no rồi.”
Edern lập tức dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cậu, an ủi: “Không sao, cũng chỉ mệt hôm nay, sau khi hôn lễ kết thúc các con có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
“Vâng.” Hạ Mạt tiếp nhận An An từ trong tay Edern.
Tiểu gia hỏa lớn rất nhanh, đêm qua đo chiều cao cho nhóc mới phát hiện nhóc đã được 80cm, nặng 12kg. Cân nặng như vậy đối với Hạ Mạt mà nói thì không là cái gì, chỉ là hôm nay ôm bảo bảo, bụng thoáng dùng sức liền cảm thấy được một chút đau đớn khác thường.
Hạ Mạt cứng người, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Randall vẫn luôn phân tâm để ý đến bên cậu, thấy biểu tình của cậu có khác thường liền lập tức đứng dậy đi qua, một tay tiếp nhận An An, một tay ôm bờ vai của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Hạ Mạt vội vàng cười cười, “Chúng ta mau ngồi về chỗ, còn đang phát sóng trực tiếp đó.”
Randall cũng biết mỗi tiếng nói mỗi cử động của bọn họ đều đang được truyền đến nhân dân toàn cầu, cho nên cũng không dây dưa vấn đề này, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu có vấn đề thì tuyệt đối không được cứng rắn chịu đựng.”
“Yên tâm.”
Hai người cùng trở lại vị trí, Randall đưa An An cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt ôm An An đặt lên đùi mình, an tâm bón cho nhóc ăn cơm chuyên dụng của trẻ sơ sinh, Randall phụ trách ứng phó những người đến kính rượu.
An An từ nhỏ đã thể hiện ra bản chất tham ăn của mình, xem đi, rõ ràng trong miệng còn ăn canh trứng ngon lành dinh dưỡng, đôi mắt to sáng ngời lại nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát của hoàng thúc Lance.
Lance đang ăn ngon lành chợt cảm giác ánh mắt nóng bỏng truyền tới từ bên cạnh, đôi mắt hơi nghiêng, lập tức chạm trán với ánh mắt to màu xanh băng của An An.
Lúc đầu Lance còn không hiểu tại sao hôm nay tiểu gia hỏa này bỗng nhiên chủ động như vậy, chờ đến khi y nhìn thấy chất lỏng trong suốt khả nghi nơi khóe miệng nhóc mới tức khắc tỉnh ngộ.
Y cố ý xấu xa mà kẹp miếng thịt chậm rãi lên trên, ánh mắt của tiểu gia hỏa cũng lên trên, chiếc đũa dịch xuống, ánh mắt của tiểu gia hỏa cũng hạ xuống.
Lúc này Lance vui mừng muốn chết, vội vàng chọc chọc Trần Tuấn Vũ bên cạnh, nói cho hắn phát hiện nhỏ của mình.
Trần Tuấn Vũ hơi cười một chút, nói với Hạ Mạt: “An An giờ còn chưa thể ăn sườn heo đúng không?”
Hạ Mạt cùng Edern đồng thời ngẩng đầu.
Edern phản ứng nhanh nhất, “Đương nhiên không thể, dạ dày của tiểu gia hỏa còn yếu a.” Nói xong lời này, y lại hỏi: “Tại sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?”
Trần Tuấn Vũ dùng ngón tay chỉ An An, lại chỉ chỉ miệng mình.
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của hắn mới phát hiện An An đang nhìn chằm chằm miếng sườn heo trong chén Lance không chớp mắt, nước miếng đều chảy xuống quần áo.
Mọi người không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Edern dở khóc dở cười “An An giống hệt như Lance khi còn bé, chỉ cần thấy đồ ăn ngon, tuy không nói ra nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm không dời.”
Bị bóc phốt điểm yếu khi còn nhỏ, Lance lập tức không phục, nhìn Lannado đang cười haha, nói: “Phụ hoàng, ngài mau ngăn lại phụ hậu đi. Nếu sau này nhi thần không ai muốn thì đều trách các ngài.”
Edern liên tục xua tay “Nhị bảo bối nhà chúng ta sao lại không có ai muốn? Bên cạnh con không phải có rồi sao?”
Lance nhìn thoáng qua Trần Tuấn Vũ ngồi bên cạnh.
Tiếng cười của mọi người càng thêm rõ ràng.
Bên chủ vị cười cười nói nói không ngừng, Locker cách mấy người Randall không xa, hơn nữa lão cố ý để tâm đến bàn Randall nên càng có thể nghe rõ tiếng cười truyền đến từ phía đó, tay đặt ở đầu gối hơi buộc chặt, lão nghiêng đầu nhìn về phía đại biểu Fillet và Thạch Sư ngồi, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Locker đứng dậy đi vào phòng WC.
Laurent nhìn thấy lão đi vào phòng vệ sinh liền cúi đầu nhìn quang não, thấy tin nhắn đến từ “X”, khóe miệng hơi cong lên, nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nhấp nháp.
Locker đi vào phòng vệ sinh, đầu tiên là làm bộ làm tịch đi qua mỗi một buồng riêng, xác định nơi này không có ai mới mở quang não, tìm kiếm phương thức liên lạc của Hắc Vương Tinh, ai biết cuộc gọi video còn chưa được gửi đi đã nhận được cuộc gọi đến của tổng quản phủ Nội các. Lão do dự một chút, vẫn là ấn xuống nút kết nối, ngay sau đó lão đã thấy gương mặt thất thố của tổng quản trong hình chiếu 3D. Locker luôn không thích người khác sợ lớn sợ nhỏ, sắc mặt lập tức khó coi, quở mắng: “Đường đường tổng quản của phủ Nội các, hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì?”
“Đại nhân!” Tổng quản cũng không màng nhiều như vậy, thanh âm run rẩy nói: “Lý Hoa phu nhân, Lý Hoa phu nhân….”
“Nàng làm sao?”
“Đẻ non! Lý Hoa phu nhân đẻ non!”
Hết chương 413.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook