Ngọc Chương gật đầu, lập tức cúi đầu, nhìn bộ dáng suy tư của hắn, nói không chừng là đang nghĩ con của mình có phải bị đụng hỏng đầu hay không đâu.

Hạ Mạt ngồi ở trước cái bàn nhỏ, bưng lên cháo loãng ấm áp uống một ngụm, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ba ba, ngài đã ăn chưa?”

Ngọc Chương cứng người, liên tục gật đầu.

Hạ Mạt thấy bộ dáng khẩn trương như lâm đại dịch của hắn, không khỏi thở dài, cậu cảm thấy mình cần phải nói chuyện với ba ba của mình, vì thế cậu buông bát, cầm hai tay của Ngọc Chương, “Ba ba. Trước kia con đã làm những chuyện phi thường khốn khiếp với ngài, con luôn trào phúng ngài, nói móc ngài, liên hợp nhị phu nhân khi dễ ngài……” Mỗi một khi cậu ngừng lấy hơi, sắc mặt của Ngọc Chương lại tái nhợt thêm một phần, “Nhưng từ sau khi con bị thương, con phát hiện những hành vi trước kia thật là xấu xa, con cam đoan, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với ngài, tuyệt sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngài. Cho nên, ngài không cần khẩn trương ở trước mặt con như vậy.”

Thần sắc của Ngọc Chương vô cùng kinh ngạc, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ khó một ngày hài tử hoàn khố của mình sẽ nói với mình những lời như vậy.

Hài tử thật sự trưởng thành, hiểu chuyện? Hắn rốt cuộc đợi được con quay đầu?

Ánh mắt phủ đầy tơ máu lại một lần nữa đỏ lên, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, hắn gắt gao cầm tay Hạ Mạt không dám buông ra, sợ một khi buông lỏng, hết thảy lại trở về nguyên trạng.

“Ba ba, xin ngài tin tưởng con, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngài, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bù lại sai lầm trước kia của con, con sẽ dẫn ngài rời đi địa phương quỷ quái này……”

Ngọc Chương mạnh mẽ che lại miệng Hạ Mạt, thật cẩn thận đi ngoài cửa nhìn nhìn, sau khi xác định không có người, mới bước nhanh trở lại bên người Hạ Mạt, hạ giọng căn dặn: “Loại lời nói này cũng không thể nói lung tung.”

“Ba……” Hạ Mạt hai mắt ửng đỏ, thanh tuyến run rẩy mang theo khóc nức nở, “Dù có thế nào, con đều sẽ mang ngài rời khỏi nơi này.” 

Ngọc Chương thử nâng lên hai tay, gặp nhi tử không phản kháng, mới đưa tay kéo cậu vào lòng. Hắn không để lời nói của nhi tử ở trong lòng, chỉ nghĩ đây là một câu vui đùa của tiểu hài tử, “Ba ba biết. Ba ba không cầu gì khác, chỉ cầu con có thể gả cho người có thể toàn tâm toàn ý đối xử với con, con là omega, sang năm liền thành niên,trước 20 tuổi nếu không xác định đối tượng thành hôn, nhất định phải do chính phủ cưỡng chế xứng đôi, con nhất định phải thận trọng, trăm ngàn đừng giống như ba ba.” Càng về sau, thanh âm của Ngọc Chương càng thấp.

Áy náy trong lòng Hạ Mạt càng thêm nồng đậm, vừa vặn lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người vội vàng điều chỉnh lại thần sắc.

Người đi tới là một nam beta dáng người trung đẳng, mặc quân trang, ngũ quan đoan chính, thanh âm tục tằng, là điển hình của người theo chủ nghĩa nam tử, đối với thân là Omega Ngọc Chương không có một chút cảm tình nào.

Trước kia Hạ Mạt vì có thể đạt được địa vị tốt hơn ở trong nhà, luôn nghĩ biện pháp lấy lòng hắn, nhưng hiện tại Hạ Mạt lại biết, này nam nhân này từ đầu đến đuôi chỉ cho rằng cậu là một lợi thể để thấy người sang bắt quàng làm họ.

Thế nhưng trước mắt mình có việc cần hắn, cứ việc trong lòng vô cùng bài xích, ở mặt ngoài lại vẫn thuận theo như trước. Chỉ thấy cậu ngoan ngoãn kêu: “Phụ thân.”

Hết chương 3.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương