Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan
-
Chương 92: Lúc Này Đây Không Có Tiếc Nuối
Vành tai bị đầu lưỡi ướt át đảo qua, kí ức kiếp trước ập tới như thủy triều.
Bạch Nhất Hàm chỉ cảm thấy ghê tởm như bị con bò sát trơn trượt bò qua, nháy mắt da đầu đều tê dại.
Cậu nổi giận rống lên một tiếng:
“Cút!” Cả người đột nhiên ngã về phía sau, bởi vì quá mức dùng sức, đầu đụng trên mặt đất phát ra một tiếng “Rầm”, để lại trên tay Phùng Quần vài sợi tóc đẫm huyết.
Phùng Quần sửng sốt một chút, cười ha ha:
“Mày còn rất có tâm huyết, như thế nào? Không vui để tao chạm vào mày, cảm thấy tao ghê tởm? Lát nữa tao còn cho mày thử cái ghê tởm hơn, yên tâm, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có ‘ người kia ’ giúp dọn dẹp mấy cái đuôi, những ‘vị thần bảo hộ ’ kia của mày không dễ như vậy tìm tới.
Chờ bọn họ tới rồi, mày phỏng chừng đã bị tao chơi tới chết.
Nếu như thế nào cũng phải chết, đương nhiên tao muốn hoàn thành một tâm nguyện, nếu không thì cũng quá đáng tiếc, không phải sao? Kỹ thuật của tao rất tốt, nhất định sẽ mang lại cho mày một trải nghiệm tuyệt vời trước khi chết.”
Đầu của Bạch Nhất Hàm vang lên tiếng ong ong, trước mắt trong chốc lát biến thành màu đen, ngực nhanh chóng phập phồng, cậu hất hất đầu, gian nan lui về phía sau một chút, trừng hai mắt đỏ lên nhìn gần Phùng Quần đang từng bước lại gần.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại tồn tại cái suy nghĩ như vậy với mình, trách không được đời trước hắn lại chọn dùng cách đó để làm nhục mình.
Nhưng bây giờ khác với đời trước, cậu cùng Mục Tĩnh Viễn đã ở bên nhau, cho nên bất luận sống hay chết, từ thân thể đến linh hồn, cậu đều sẽ trung thành với người bạn đời của mình, quyết không cho phép chuyện ghê tởm đời trước lại xảy ra một lần nữa, nếu không thể phản kháng lại, cậu sẽ cùng tên súc sinh này ngọc nát đá tan, vậy cũng miễn cưỡng xem như nguôi ngoai chấp niệm đời trước đi.
Phùng Quần từng bước một lại gần Bạch Nhất Hàm, nhìn bộ dáng người mà ngày thường chỉ có thể ở trong lòng ý dâm giờ đầy mặt sợ hãi cảnh giác lui về phía sau, trong lòng tràn ngập khoái ý.
Nhưng mà lúc này ngoài cửa có người đẩy cửa tiến vào nói với Phùng Quần:
“Cậu còn không nhanh xuống tay, lát nữa bị người Bạch gia tìm được, chúng ta đều phải xong đời.”
Phùng Quần bước chân dừng lại, cả giận:
“Mày là thứ gì? Cũng dám nói chuyện với tao như vậy? Cẩn thận tao làm mày không lấy được dù chỉ một xu! Cút ra ngoài canh chừng cửa!”
Người đàn ông nọ đóng sầm cửa lại, nghẹn ngào:
“Tôi xác thật không là thứ gì, nhưng cậu lại có thể tính là cái gì chứ, đều là chó nhà có tang* như nhau, thu lại cái phong cách thiếu gia của cậu đi! Nói nữa, tiền của tôi là cậu cho sao? Không phải tôi xem thường cậu, nhưng tiền trên người của cậu, còn đủ ăn một bữa cơm sao?”
(*Editor: mình cũng ko biết nghĩa chính xác câu này.
Tìm kiếm một lúc thì biết bên Trung có câu tục ngữ là Chạy như chó nhà có tang.
Vì chó để giữ nhà nhưng khi nhà có tang thì nhiều người lạ đến, rất ồn ào nên nó sẽ sủa và bị người ta đuổi đi để giữ thanh tĩnh nom na nghĩa là Không trốn dung thân.
Mình tìm hiểu trên trang tangthuvien rất nhiều người đưa giả thuyết nhưng thấy cái này hợp lý nhất)
Phùng Quần sắc mặt trắng xanh, nhưng hắn biết, hắn còn cần mấy người ngoài cửa này, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để trở mặt, vừa rồi cũng chỉ là nóng giận nhất thời, bằng không cũng sẽ không nói ra những lời đắc tội người ta như vậy.
Hắn nghĩ, hiện tại không thể vội vàng, một ngày nào đó, tao sẽ làm những người có lỗi với tao đều trả giá thích đáng!
Sắc mặt của hắn biến ảo vài lần, rốt cuộc đè nặng lửa giận nói:
“Xin lỗi, tôi nhất thời nóng giận, nói chuyện có phần quá đáng chút.
Anh đi ra ngoài trước, tôi sẽ ổn ngay thôi.”
Người nọ khịt mũi một tiếng, thấy hắn chịu thua, cũng không muốn làm ầm ĩ quá cứng rắn, có chút thương cảm liếc nhìn Bạch Nhất Hàm một cái, xoay người đi ra ngoài.
Phùng Quần quay đầu lại, không hề trì hoãn, đi mấy bước đến trước mặt Bạch Nhất Hàm, nắm lấy hai tay bị trói trước người Bạch Nhất Hàm lôi cậu tới cái giá trong góc cột chắc lại, nhào lên xé nát cái áo sơ mi ra, một bên cắn liếm lung tung trên cổ và trước ngực cậu, một bên gấp gáp cởi thắt lưng cậu rồi đưa tay vào trong quần.
Bạch Nhất Hàm trừng mắt, cổ tay sớm đã vì giãy giụa mà bị dây thừng thô ráp cọ rách da, máu chảy nhuộm đỏ sợi dây thừng, lại không thể nào thoát ra khỏi nó được.
Phùng Quần dùng sức bóp chặt cằm cậu, nở nụ cười xấu xa:
“Tao thích nhất đôi mắt của mày.
Thật sạch sẽ, lại tràn đầy khinh miệt đối với lũ người hạ đẳng bọn tao.
Thật là quá làm người mê muội, tao hiếm khi nhìn thẳng vào đôi mắt của mày, chính là sợ một khi không cẩn thận liền nhìn đến cương……Bây giờ, cuối cùng tao cũng có thể tận tình nhấm nháp được hương vị của nó.
Đúng, chính là cái ánh mắt này, cứ nhìn tao như vậy đi……”
Hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm mí mắt, lông mi Bạch Nhất Hàm.
Cậu bị bóp cằm, không thể dứt khỏi hắn, lại rống một tiếng, dùng sức vùng vẫy về phía trước, cắn một cái trên cổ hắn, cũng liều mạng đè mạnh hàm răng, muốn cắn xuống một miếng thịt từ trên người hắn.
Phùng Quần đau đến hét to một tiếng, hai tay banh miệng cậu ra, dùng tay sờ cổ một cái, trên tay đầy máu tươi, tức giận đến hung hăng tát cậu một bạt tay, ngẫm lại chưa hết giận, lại liền tát thêm hai cái, tát cậu đến khóe miệng đổ máu, trước mắt biến thành màu đen.
Lúc này mới thở hổn hển, bóp cổ cậu nói:
“Mày là chó sao? Lúc này vậy mà còn có thể đả thương người, tao ngược lại muốn xem phía dưới mày có thể mọc ra răng cắn đứt của quý của tao hay không!" Hắn tức giận cởi bỏ dây thừng cột mắt cá chân Bạch Nhất Hàm, giống như bị điên kéo quần cậu.
Bạch Nhất Hàm thoáng thả chậm hô hấp, không hề giãy giụa, âm thầm tích trữ gắng sức, thừa dịp Phùng Quần thoáng đứng dậy khi kéo quần cậu xuống, đột nhiên nhấc chân, một chân đá vào nơi hạ thân của hắn, nơi đó đang hưng phấn mà bị tắc nghẽn.
Lần này cậu dùng hết sức lực, Phùng Quần lăn ra một bên “Ầm” một tiếng, hai tay che lại dưới háng, đau đến lăn lộn trên đất.
Người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh không đúng, vội vàng đẩy cửa tiến vào xem xét, chỉ thấy Bạch Nhất Hàm áo rách quần manh, hai cổ tay bị trói chặt máu tươi đầm đìa, trước ngực đầy dấu răng máu, trên khuôn mặt tái nhợt bao phủ bởi dấu tát đỏ tươi, khóe miệng dính đầy vết máu, hai mắt đỏ ngầu như con sói gian ác nhìn chằm chằm người tiến vào.
Mà Phùng Quần che lại dưới háng tru lên lăn lộn trên đất, nhìn thấy mấy người tiến vào, hắn ngẩng mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, rít lên:
“Bọn bây cùng đ* nó! Đ* chết nó! Đánh chết nó!”
Mấy người nhìn nhau một cái không nhúc nhích, trong lòng đều khinh thường Phùng Quần, người đàn ông vừa rồi tiến vào mở miệng nói:
“Phùng Quần, giết người bất quá đầu chỉa xuống đất.
Chúng tôi vừa rồi ở bên ngoài cũng có thể nghe được hai người nói chuyện.
Người này căn bản không nợ cậu, cậu bất quá là ghen ghét thân phận người ta cao hơn mình, hôm nay cậu ta rơi vào trong tay chúng ta, giết cũng sẽ giết, hà tất lại nhục nhã cậu ta như vậy?”
Phùng Quần thoáng chậm lại quá, nằm trên mặt đất thở hổn hển nói:
" Oh, sao, đau lòng à? Coi trọng nó? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mày cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì, cả nửa cái khóe mắt người ta cũng chướng mắt mày! Mày không muốn làm, tao làm! "
Một người đàn ông phía sau nhếch miệng nói:
“Mày làm? Mày còn không phải bị con sói nhỏ này một chân đá hỏng? Còn có thể đ*? Hay là nửa đời sau chỉ có thể dẩu mông chờ bị đ*?”
Phùng Quần sắc mặt xanh mét, nhưng hắn cũng chỉ là một đại thiếu gia tứ chi không cần, một chân kia của Bạch Nhất Hàm không nhẹ, đau đến cả người toát mồ hôi lạnh, giờ còn không có sức để bò dậy.
Hắn biết mấy người này không muốn làm việc kia, hắn oán hận nhìn Bạch Nhất Hàm đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói:
“Bọn bây không muốn đ* nó, nhưng cũng đừng quên mục đích của chúng ta bắt nó làm gì.
Không phải vừa rồi còn rất sốt ruột sao? Bây giờ còn chưa động thủ? Chờ người Bạch gia tìm tới cửa bắt hết cả đám sao?”
Người vừa rồi nói chuyện bất mãn:
“Mày còn có mặt mũi nói cái này? Nếu không phải mày ngăn lại, một hai phải trả thù nhục nhã nó.
Chúng ta trực tiếp ở trên xe là có thể giết chết nó rồi, hiện tại cũng đã sớm chạy trốn không để lại dấu vết, làm sao còn ngốc tại chỗ này cùng mày chịu rủi ro!”
Phùng Quần quát: “Vậy còn không mau đ*?! Làm chết nó!”
Người nọ liếc mắt nhìn hắn, cử động một chút cổ tay, khớp xương phát ra tiếng “Răng rắc ”, vừa đi về phía Bạch Nhất Hàm, một bên nói:
“Em trai à, đừng trách đám anh em này tàn nhẫn, cậu cùng chúng tôi không thù không oán.
Nhưng trên người mấy anh em đều có án tử, lại không có tiền.
Không có cách nào, chỉ có thể làm chuyến này.
Tới thế giới nên kia rồi, cũng đừng trách chúng tôi, muốn trách thì trách người chân chính xuống tay làm chuyện biến thái này với cậu cùng Phùng Quần đi.”
Bạch Nhất Hàm mặt vô biểu tình, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, người nọ đi đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống, đôi tay đỡ đầu cậu, nhẹ giọng nói:
“Cậu đừng sợ, rất nhanh sẽ ổn thôi, sẽ không quá đau.”
Người đàn ông không kiên nhẫn nói: “Tường Tử, làm nhanh lên.”
Tường Tử cũng là một tên liều mạng, lòng trắc ẩn thật sự có hạn.
Tay hắn vừa định phát lực bẽ gãy cổ Bạch Nhất Hàm, liền nghe thấy “Rầm” lớn, cửa sổ trước mặt đột nhiên bị người ta đập vỡ, một bóng người từ ngoài cửa sổ xông vào, một chân đá văng Tường Tử còn đang sửng sốt ra ngoài!
Mấy người còn lại cách Bạch Nhất Hàm mấy bước, không kịp tiến lên đoạt con tin, mà người nọ cũng không truy kích, chỉ chặn ngang che trước người Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm vừa thấy người tới, bộ dáng hung ác vừa rồi không còn, chỉ còn lại lòng tràn đầy ủy khuất, hốc mắt đều đã lên men.
Người trước mắt cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp hơi dạng ra, song quyền nắm chặt, cơ bắp toàn thân căng chặt, vận sức chờ phát động.
Anh còn mặc bộ quần áo khi rời nhà buổi sáng, một kiện áo sơmi màu đen giản dị, quần tây đen.
Một thân âu phục sẫm màu lúc này lại rực rỡ như vậy, giống như hàng rào kiên cố nhất trên thế gian này, vững chắc che chắn trước mặt mình
Bạch Nhất Hàm trong lòng phức tạp mà chua xót, hai hàng nhiệt lệ nhịn không được lặng lẽ trượt xuống.
Từ khi nào, cậu ảo tưởng rằng Mục Tĩnh Viễn có thể đến kịp lúc Phùng Quần mang theo hai tên cặn bã vọt vào “Căn cứ bí mật”, đuổi bọn họ đi mà cứu lấy mình.
Nhưng những chuyện đã xảy ra là vĩnh viễn cũng không thể viết lại được, tiếc nuối chung quy chỉ là tiếc nuối.
Dù đời này hai người có thể ở bên nhau nhưng mỗi khi nhớ tới mọi chuyện trong quá khứ, vẫn như cũ là một cái gai trong tim, làm cậu không có cách nào có thể tự nhiên đối mặt với Mục Tĩnh Viễn, đối mặt với sự thân mật của anh
Nhưng tình huống hôm nay thật giống như sự việc đời trước tái diễn một lần nữa, mà lúc này đây, không có tiếc nuối, Mục Tĩnh Viễn đang ở đây
Nhưng người mà Bạch Nhất Hàm nhìn đến chính là thiên thần, còn đám người Phùng Quần nhìn đến, lại là ác quỷ.
Mục Tĩnh Viễn hai mắt đầy tơ máu, khớp hàm cắn đến nghe “Ranh rắc”, đầy mặt dữ tợn, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ mà méo mó.
Nếu không phải muốn che chở Bạch Nhất Hàm, Phùng Quần không chút nghi ngờ người đàn ông tức giận đến cực điểm này sẽ xông lên xé xác mình thành từng mảnh nhỏ.
Xong rồi! Hắn nghĩ trong lòng.
Lúc này một người khác lại từ cửa sổ vọt vào, đôi mắt quét qua trong phòng, thở hổn hển mấy hơi, vài bước vượt đến trước mặt Phùng Quần, cưỡi lên người hắn đánh xuống một quyền.
Thế nhưng lại là Bạch Ngạn!
Trên người anh còn mặc bộ tây trang chỉnh tề, tóc chải không chút cẩu thả, một thân ăn mặc như trong phòng họp, cũng không ra tiếng động, chỉ là đánh vào mặt Phùng Quần hết cú này đến cú khác.
Răng của Phùng Quần đều bị đánh gãy, miệng đầy máu tươi, không ngừng la hét thảm thiết.
Editor:Tuần sau mik sẽ nghỉ ngơi 1 tuần, bắt đầu từ thứ 2 sau đó thì cách 1 ngày ra 1 chương nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook