Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân
-
Chương 8: Xoay chuyển
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huhu hôm qua tôi về muộn quá nên edit không kịp, giờ edit xong là up liền cho cả nhà đây. Tối vẫn up chương mới như bình thường ah~~~
Chương 8: Xoay chuyển
Triển Dực Phi cũng đổi cách xưng hô với Lâm Ngọc Đồng. Ban đầu anh thường gọi cậu là "Lâm thiếu", hoặc không sẽ gọi thẳng tên, còn bây giờ thì là "tiểu Đồng", nghe thực sự là vô cùng thân thiết. Ít nhất thì người bên ngoài nghe vào sẽ nghĩ nếu không phải cực kì thân thiết thì chính là tình nhân.
Lúc đầu khi nghe được gọi vậy, Lâm Ngọc Đồng còn không được tự nhiên lắm, bởi vì ba mẹ đều gọi cậu là "Đồng Đồng", bạn bè thì gọi cậu là "Lâm tử", gọi là "tiểu Đồng" thì đúng là lần đầu. Nhưng vì lo lắng khi đến Triển gia phải ở trước mặt người khác diễn trò, chắc chắn là Triển Dực Phi không thể gọi cậu bằng mấy kiểu xưng hô xa cách được. Dù sao gọi thì cũng đã gọi rồi, Lâm Ngọc Đồng ban đầu thì thầm cau mày, nhưng cũng không có phản ứng thái quá nào cả. Dù sao thì làm "tấm bia chắn" cũng đâu có dễ.
Tuy rằng trước mắt Triển Dực Phi sẽ chưa thẳng thắn nói chuyện với người nhà về việc kết hôn với cậu, nhưng tựa hồ cũng chỉ là muốn tìm thời điểm thích hợp mà thôi.
Lâm Ngọc đồng sắp xếp gọn gàng những dụng cụ nhà bếp mới, đem gạo đã được vo sạch cho vào nồi cơm điện. Thấy Triển Dực Phi đi về phòng ngủ, cậu cũng đi về phòng ngủ của mình, tự hỏi xem phải thu dọn lại đồ đạc thế nào nếu như họ chuyển đến đây. Căn nhà này có kết cấu bốn phòng ngủ, hai phòng làm việc, hai phòng tắm. Cậu một phòng, Triển Dực Phi một phòng, còn có một thư phòng, cùng một phòng đa chức năng. Không gian rất lớn, có trang trí sao thì cũng không làm mất đi sự thoải mái, dù sao tiền thuê nhà cũng đều ở đây hết rồi. Nhưng quả thật cậu vẫn có chỗ chưa hài lòng với nơi này, vì trong phòng cậu có một chiếc giường đôi. Cái giường đôi này rất lớn, chiếm mất nhiều diện tích, tuy rằng hai bên vẫn còn có chỗ để di chuyển nhưng thế là không đủ với cái túi ngủ của cậu.
Chỉ một lát sau, cậu hướng về phía phòng ngủ của Triển Dực Phi hô to: "Triển tiên sinh, tôi muốn đem cái giường này chuyển đến phòng đa năng được không?"
Triển Dực Phi không lên tiếng.
Lâm Ngọc Đồng lại hô: "Dực Phi, tôi muốn chuyển cái giường này sang phòng đa năng!"
Triển Dực Phi xắn tay áo đi ra: "Vậy em đi nấu cơm đi, tôi giúp em chuyển giường."
Lâm Ngọc Đồng nhìn cơ thể của Triển Dực Phi, anh cao lớn hơn cậu nhiều, chuyện chuyển giúp giường chắc không vậy là nói chơi, gật gật đầu, "Vậy cảm ơn anh."
Hai người phân chia công việc, bên này Triển Dực Phi chuyển giường xong thì Lâm Ngọc Đồng cũng nấu ăn xong. Bởi vì sắp xếp các thứ xong xuôi thì cũng đã muộn, cho nên cậu cũng không làm gì đặc biệt cả, cậu chỉ làm vài món ăn gia đình đơn giản, một đĩa cần tây xào điều, một đĩa thịt xào cà tím, một đĩa gan heo xào khoai tây, thêm một bát canh rong biển, cả phòng tràn ngập mùi thơm.
Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên Triển Dực Phi ăn "cơm nhà", nhưng đây thực sự là lần đầu tiên anh biết được cơm gia đình cũng có thể mê người đến như vậy. Kỳ thực nếu để bàn về cách trình bày các món ăn này, thì tuyệt đối không thể so sánh được với những đầu bếp hàng đầu tại nhà chính Triển gia, nhưng giờ phút này anh lại không phải cảm thấy cái cảm giác đối nghịch tại nhà chính, vì vậy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.
Lâm Ngọc Đồng lấy cho Triển Dực Phi một bát cơm, là cơm được trộn giữa đậu Hà Lan và gạo kê mà nấu thành, hạt đậu màu xanh, gạo kê màu vàng, từng hạt gạo sung túc đủ đầy hơi nước mà sáng bóng. Triển Dực Phi lấy đũa chọc chọc mấy hạt đậu, Lâm Ngọc Đồng nghĩ có lẽ anh không thích ăn loại cơm trộn như vậy, theo bản năng mà nói: "Nếu anh không thích loại cơm này, về sau tôi sẽ đổi loại khác."
Triển Dực Phi nói: "Không phải, chẳng qua đây là lần đầu tiên ăn loại này, cảm giác rất mới mẻ. Không nghĩ tay nghề của em tốt như vậy, ở nhà vẫn thường nấu ăn sao?"
Lâm Ngọc Đồng vô tội nghĩ, đúng là ở nhà cậu chẳng phải làm bao giờ, cái này là vì đời trước đặc biệt học qua để phục vụ cái tên vương bát đản đó mà thôi.
Lâm Ngọc Đồng có chút nhói ở tim, nhưng Triền Dực Phi đã sớm không còn quá quan trọng về câu trả lời của cậu nữa, bởi vì sau khi nếm thử một miếng thịt xào cà tím anh phát hiện ra, thực sự là ăn rất rất ngon! So với đồ ăn bán bên ngoài thì những món này ăn ngon hơn nhiều. Hầu hết các nhà hàng thường sử dụng lại các đồ ăn thừa, trộn lẫn lộn lại. Cũng không thể nói là không ăn được, nhưng cũng sẽ vô tình làm mất đi hương vị ban đầu của món ăn. Đồ ăn của Lâm Ngọc Đồng làm thì không giống vậy, chẳng những ăn ngon hơn, lại có thể giữ nguyên hương vị ban đầu của nguyên liệu.
Rõ ràng là Triển Dực Phi đã bắt đầu gắp thức ăn nhanh hơn. Lâm Ngọc Đồng mới ăn được nửa bát, bát của Triển Dực Phi đã trống không. Anh đứng dậy đi lấy bát thứ hai, đến lúc quay lại bàn thì hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Em có muốn ăn thêm không?"
Vào buổi tối Lâm Ngọc Đồng ăn không nhiều lắm, cũng không thêm nữa. Vốn cơm nước xong, cậu định đi hút thuốc, nhưng lại nghĩ đã đáp ứng mẹ sẽ ít hút thuốc rồi, nên quay lại phòng bếp lấy hoa quả ra rửa sạch.
Triển Dực Phi đang ăn thì dừng lại: "Trước kia cứ cách hai ngày tôi lại gọi một người làm từ nhà chính đến đây dọn dẹp, nhưng nếu chúng ta ở nhà nấu ăn thì việc sẽ nhiều hơn một chút, nếu không thì để tôi tìm người đến thường xuyên dọn?"
Lâm Ngọc Đồng nhìn qua căn nhà một vòng nói: "Không cần đi? Tôi bớt chút thời gian dọn dẹp là được rồi, nếu không thì thời gian tôi vận động cũng quá ít."
Ở đời trước, mỗi ngày cậu chỉ động não và hoạt động mấy ngón tay, vận động thực sự quá ít, kết quả sức khỏe càng ngày càng kém. Cho nên ở đời này cậu tận lực tránh cho tình huống như thế xuất hiện, làm việc nhà cũng rất tốt.
Triển Dực Phi hỏi: "Như thế có vất vả quá không? Buổi sáng không phải em còn phải đến trường à?"
Lâm Ngọc Đồng rất thoải mái khoát tay, "Đến trường cũng chỉ có một đoạn. Lại nói bây giờ tôi đã lên năm ba rồi, các tiết học cũng ít, lại còn có thời gian tự học, hoàn toàn có thể ứng phó được."
Triển Dực Phi gật gật đầu, "Vậy em cần gì cứ bảo tôi."
Lâm Ngọc Đồng bắt chéo chân, vẻ mặt chẳng có hề gì cả, còn đẩy đĩa đựng trái cây ra, "Nếm thử một chút đi, hương vị không tồi."
Hai người ăn sạch đĩa nho. Triển Dực Phi chủ động cầm bát đũa đi vào bếp. Lâm Ngọc Đồng vừa rửa bát vừa nghĩ đến việc tối nay phải sửa lại một chút nội dung tiểu thuyết.
Hai người hợp lực rửa bát cũng tương đối thành công.
Sáng sớm hôm sau Lâm Ngọc Đồng dậy làm bữa sáng, Triển Dực Phi vì thế cũng phá lệ ở nhà ăn điểm tâm, ăn xong thì cả người đều có cảm giác muốn bay lên. Trái lại, Lâm Ngọc Đồng khốn khổ suýt chút nữa thì đụng vào cửa. Cậu vốn hay ngủ muộn, nay muốn thực sự thay đổi thói quen này cũng không phải dễ như vậy mà được. Nếu không nghĩ đến sáng nay còn tiết học mà bắt buộc phải dậy, thì cậu có thể trực tiếp ngủ thẳng đến tận trưa.
Triển Dực Phi thấy cậu đang lơ mơ như vậy mà lái xe thì rất nguy hiểm, nên đưa cậu đến tận cổng trường rồi mới đi làm. Lâm Ngọc Đồng vẫy tay chào Triển Dực Phi, đứng ngây ngốc ở cổng trường một lúc mới nhận ra sự thật tàn khốc, sau đó cậu đau khổ phát hiện hôm nay học lớp nào cậu cũng không biết.
Long Nhạc nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Lâm tử, cậu lại rơi từ trên giường xuống đất đấy à. Sau khai giảng, môn đầu của học kỳ hai năm ba không phải là môn thống kê à?"
Lâm Ngọc Đồng vô tội nghĩ, nhiều năm như vậy rồi tôi làm sao còn nhớ rõ nữa!
Cũng may là lớp học ở chỗ nào thì Lâm Ngọc Đồng vẫn còn nhớ. Cậu vừa vào lớp đã thấy bọn Long Nhạc, cả ba tụm lại một chỗ, tranh thủ lúc giảng viên chưa đến thì ngồi nói chuyện phiếm, quả thật là nói rất nhiều. Khi Lâm Ngọc Đồng vừa đến gần, chủ đề lập tức thay đổi.
"Lâm tử, cậu thực sự đã đi đăng kí kết hôn rồi?" Long Nhạc bà tám như thế mà nhìn qua, "Cậu mau thành thật khai báo đi, ngày hôm qua cậu cùng Triển tiên sinh làm gì?"
"Đi đăng ký, ăn cơm, chuyển nhà, còn có thể làm gì nữa?" Lâm Ngọc Đồng giật lấy quyển sách của Long Nhạc, "Cho tôi mượn một chút, hôm nay tôi không mang."
"Lại lảng ngay được, giấy đăng ký đâu? Cậu có tí điểm nào truy cầu không vậy?"
"Tiểu Long nhà cậu chính là một con dâm long." Hướng Thừa Thiên lắc đầu.
"Tôi đây là đang lo lắng cho hạnh phúc của huynh đệ, thế nhưng mà này, Triển tiên sinh sẽ không phải người miệng cọp gan thỏ đi?" Long Nhạc nhìn từ trên xuống xem xét Lâm Ngọc Đồng, "Này Lâm tử, lúc cậu đi bộ đến đây bộ dáng cũng không phải giống như đã động phòng hoa chúc rồi?"
"Tôi nói này tiểu Long, cậu có thể đừng như vậy được không hả?" Hoa Ngọc Bách nghe đến cái loại đề tài này thì hai bên mang tai đều đỏ lừ.
"Tất cả đều đã là người trưởng thành rồi, có cái gì mà không...." Long Nhạc đột nhiên dừng lại, đá đá nhẹ vào chân Lâm Ngọc Đồng, ý là bảo cậu nhìn ra cửa lớp.
"Trầm Quân có biết là cậu đi đăng ký kết hôn rồi không?" Hướng Thừa Thiên hỏi.
"Hẳn là không biết." Lâm Ngọc Đồng thấy Trầm Quân đi thẳng về chỗ mình đang ngồi, hơi hơi cau mày, không biết rằng cách đó không xa, có người đang hứng trí mà xem một màn.
Triển Dực Phi chưa đến công ty được bao lâu thì nhận được tin nhắn, trong tin nhắn ấy viết ——– Tình địch của anh xuất hiện rồi.
Trầm Quân dừng lại bên Lâm Ngọc Đồng, "Anh có việc muốn tìm em, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Lâm Ngọc Đồng đem sách trả lại cho Long Nhạc, hai tay lên trên đầu gối của chân đang bắt chéo, "Không cần phải vậy, muốn nói gì thì cứ ở đây nói luôn đi."
Vì thế Triển Dực Phi lại nhận được một tin nhắn ——- Tình địch của anh đang ngồi bên cạnh vợ của anh kìa!
Lại sau lại nhận được tin ——— Tình định của anh đang muốn nắm tay vợ của anh đó!
Triển Dực Phi vô cùng buồn bực, rốt cuộc nhìn không được nhắn lại một tin ——- Tôi cho cậu đi bảo vệ em ấy, không phải giám sát!!!
Nhưng trên thực tế, Trầm Quân chỉ đứng đó nhìn Lâm Ngọc Đồng trong chốc lát: "Lâm tử, em có thể giúp anh được không?"
Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ liền nói: "Không thể."
Trầm Quân nhíu mày, "Em có thể nghe hết rồi hãy trả lời được không!"
Lâm Ngọc Đồng từ chối nói chuyện.
Trầm Quân đột nhiên giữ chặt lấy cậu, hạ giọng, "Em có thể đóng giả làm người yêu của anh trước mặt Tiếu Vi hay không? Cô ta cứ quấn lấy anh, anh thật sự không chịu nổi."
Lâm Ngọc Đồng bật cười, cuối cùng hướng về phía Trầm Quân nói: "Cả kì nghĩ lễ anh ở chung một chỗ với cô ta không phải rất tốt sao? Lúc này mới nói không chịu được, không phải là quá muộn rồi sao?" Nói xong liền hất cằm về đằng trước, "Anh xem cô ta đang dùng ánh mắt gì mà nhìn anh kia kìa?"
Tiếu Vi tức đến đỏ cả hai mắt, đứng ngay ở lối cửa vào chưa đến ba bước.
Lâm Ngọc Đồng Lười để ý đến Trầm Quân, đi thẳng đến chỗ bọn Long Nhạc ngồi. Lúc nãy vì muốn cho bọn họ nói chuyện mà mấy tiểu tử đó đi hẳn ra chỗ khác.
Vừa đúng lúc giảng viên bước vào, cả lớp học cũng vì thế mà an tĩnh theo.
Lâm Ngọc Đồng đã chia tay giảng đường nhiều năm như vậy, có rất nhiều chỗ không hiểu được nữa, vì vậy nên cậu đã chuẩn bị tốt cho các buổi học. Đúng lúc cậu đang tập trung nghe giảng thì Long Nhạc truyền giấy đến ——– Nghe nói trong kì nghỉ lễ, Tiếu Vi đến chỗ Trầm Quân quay phim, còn ở lại vài ngày.
Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, rồi cũng truyền lại ——- Thế thì liên quan gì đến tôi?
Một lúc sau Long Nhạc lại ném một mẩu giấy ——- Cậu thật sự không có việc gì đó chứ?
Lâm Ngọc Đồng không trả lời lại, Long Nhạc cũng thức thời không truyền giấy nữa, nhưng không được bao lâu thì Triển Dực Phi gửi tin nhắn đến ——- Tiểu Đồng, buổi chiều em có thời gian không?
Lâm Ngọc Đồng hồi âm: Tôi đang tính sau khi ăn cơm trưa xong sẽ qua phòng ký túc thu dọn đồ một chút, có việc gì không?
———- Nếu thuận tiện, tôi muốn đi cùng em mau nhẫn cưới.
Lâm Ngọc Đồng còn đang lo rằng mình không lái xe đến, thu dọn đồ trong trở về thì không có phương tiện đi lại, giờ thì tốt rồi, Triển Dực Phi sẽ qua đón cậu.
Triển Dực Phi tới từ sớm, Lâm Ngọc Đồng còn chưa tan học nên anh đứng ở cửa lớp chờ. Dáng người anh cao lớn, tỉ lệ cơ thể vô cùng cân xứng, lại mặc một thân tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, vừa nhìn là có thể biết đó là người thành công trong sự nghiệp, vô cùng quyến rũ.
Giảng viên vừa ra khỏi phòng học, Triển Dực Phi liền đi vào, tất cả sinh viên trong lớp đều đổ dồn sự chú ý lên anh, có người tò mò hỏi bạn cùng lớp, "Người này là ai? Trông không giống là sinh viên trường chúng ta." Có người thì to gan trực tiếp hỏi, "Vị đại ca, xin hỏi anh tìm ai?"
Triển Dực Phi nói: "Tôi tìm Lâm Ngọc Đồng." Nói xong liền đi về phía cậu, tao nhã nói, "Tiểu Đồng, có thể đi được chưa?"
Cả lớp đều quay sang nhìn Lâm Ngọc Đồng.
Có người hỏi cậu, "Lâm tử, là họ hàng của cậu à?"
Lập tức có người phản bác: "Tôi thấy giống bạn trai hơn đó!"
Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Ai nói là họ hàng từ 10 điểm, bảo là bạn trai từ 20 điểm!"
Long Nhạc là cái dạng thích ồn ào, lúc này mới hô to: "Thế bảo là giống ông xã thì sao?"
Trong mắt Trầm Quân lập tức vỡ vụn như băng.
Lâm Ngọc Đồng lúc này đang kéo tay Triển Dực Phi rời khỏi lớp học nói: "Ai nói là giống ông xã, có can đảm thì ra cổng trường chờ tôi!"
Tất cả mọi người cùng cười rộ lên, Triển Dực Phi trong nháy mắt liền cảm thấy có chút mất mát. Ai ngờ Lâm Ngọc Đồng lại nói: "Để tôi mời đi ăn Shabu Shabu!" (*)
Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng, che lại ý cười, cùng với Lâm Ngọc Đồng nói: "Tôi sẽ đến để phụ trách trả tiền."
(*) lẩu Shabu Shabu: lẩu kiểu Nhật.
Hết chương 8.
Huhu hôm qua tôi về muộn quá nên edit không kịp, giờ edit xong là up liền cho cả nhà đây. Tối vẫn up chương mới như bình thường ah~~~
Chương 8: Xoay chuyển
Triển Dực Phi cũng đổi cách xưng hô với Lâm Ngọc Đồng. Ban đầu anh thường gọi cậu là "Lâm thiếu", hoặc không sẽ gọi thẳng tên, còn bây giờ thì là "tiểu Đồng", nghe thực sự là vô cùng thân thiết. Ít nhất thì người bên ngoài nghe vào sẽ nghĩ nếu không phải cực kì thân thiết thì chính là tình nhân.
Lúc đầu khi nghe được gọi vậy, Lâm Ngọc Đồng còn không được tự nhiên lắm, bởi vì ba mẹ đều gọi cậu là "Đồng Đồng", bạn bè thì gọi cậu là "Lâm tử", gọi là "tiểu Đồng" thì đúng là lần đầu. Nhưng vì lo lắng khi đến Triển gia phải ở trước mặt người khác diễn trò, chắc chắn là Triển Dực Phi không thể gọi cậu bằng mấy kiểu xưng hô xa cách được. Dù sao gọi thì cũng đã gọi rồi, Lâm Ngọc Đồng ban đầu thì thầm cau mày, nhưng cũng không có phản ứng thái quá nào cả. Dù sao thì làm "tấm bia chắn" cũng đâu có dễ.
Tuy rằng trước mắt Triển Dực Phi sẽ chưa thẳng thắn nói chuyện với người nhà về việc kết hôn với cậu, nhưng tựa hồ cũng chỉ là muốn tìm thời điểm thích hợp mà thôi.
Lâm Ngọc đồng sắp xếp gọn gàng những dụng cụ nhà bếp mới, đem gạo đã được vo sạch cho vào nồi cơm điện. Thấy Triển Dực Phi đi về phòng ngủ, cậu cũng đi về phòng ngủ của mình, tự hỏi xem phải thu dọn lại đồ đạc thế nào nếu như họ chuyển đến đây. Căn nhà này có kết cấu bốn phòng ngủ, hai phòng làm việc, hai phòng tắm. Cậu một phòng, Triển Dực Phi một phòng, còn có một thư phòng, cùng một phòng đa chức năng. Không gian rất lớn, có trang trí sao thì cũng không làm mất đi sự thoải mái, dù sao tiền thuê nhà cũng đều ở đây hết rồi. Nhưng quả thật cậu vẫn có chỗ chưa hài lòng với nơi này, vì trong phòng cậu có một chiếc giường đôi. Cái giường đôi này rất lớn, chiếm mất nhiều diện tích, tuy rằng hai bên vẫn còn có chỗ để di chuyển nhưng thế là không đủ với cái túi ngủ của cậu.
Chỉ một lát sau, cậu hướng về phía phòng ngủ của Triển Dực Phi hô to: "Triển tiên sinh, tôi muốn đem cái giường này chuyển đến phòng đa năng được không?"
Triển Dực Phi không lên tiếng.
Lâm Ngọc Đồng lại hô: "Dực Phi, tôi muốn chuyển cái giường này sang phòng đa năng!"
Triển Dực Phi xắn tay áo đi ra: "Vậy em đi nấu cơm đi, tôi giúp em chuyển giường."
Lâm Ngọc Đồng nhìn cơ thể của Triển Dực Phi, anh cao lớn hơn cậu nhiều, chuyện chuyển giúp giường chắc không vậy là nói chơi, gật gật đầu, "Vậy cảm ơn anh."
Hai người phân chia công việc, bên này Triển Dực Phi chuyển giường xong thì Lâm Ngọc Đồng cũng nấu ăn xong. Bởi vì sắp xếp các thứ xong xuôi thì cũng đã muộn, cho nên cậu cũng không làm gì đặc biệt cả, cậu chỉ làm vài món ăn gia đình đơn giản, một đĩa cần tây xào điều, một đĩa thịt xào cà tím, một đĩa gan heo xào khoai tây, thêm một bát canh rong biển, cả phòng tràn ngập mùi thơm.
Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên Triển Dực Phi ăn "cơm nhà", nhưng đây thực sự là lần đầu tiên anh biết được cơm gia đình cũng có thể mê người đến như vậy. Kỳ thực nếu để bàn về cách trình bày các món ăn này, thì tuyệt đối không thể so sánh được với những đầu bếp hàng đầu tại nhà chính Triển gia, nhưng giờ phút này anh lại không phải cảm thấy cái cảm giác đối nghịch tại nhà chính, vì vậy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.
Lâm Ngọc Đồng lấy cho Triển Dực Phi một bát cơm, là cơm được trộn giữa đậu Hà Lan và gạo kê mà nấu thành, hạt đậu màu xanh, gạo kê màu vàng, từng hạt gạo sung túc đủ đầy hơi nước mà sáng bóng. Triển Dực Phi lấy đũa chọc chọc mấy hạt đậu, Lâm Ngọc Đồng nghĩ có lẽ anh không thích ăn loại cơm trộn như vậy, theo bản năng mà nói: "Nếu anh không thích loại cơm này, về sau tôi sẽ đổi loại khác."
Triển Dực Phi nói: "Không phải, chẳng qua đây là lần đầu tiên ăn loại này, cảm giác rất mới mẻ. Không nghĩ tay nghề của em tốt như vậy, ở nhà vẫn thường nấu ăn sao?"
Lâm Ngọc Đồng vô tội nghĩ, đúng là ở nhà cậu chẳng phải làm bao giờ, cái này là vì đời trước đặc biệt học qua để phục vụ cái tên vương bát đản đó mà thôi.
Lâm Ngọc Đồng có chút nhói ở tim, nhưng Triền Dực Phi đã sớm không còn quá quan trọng về câu trả lời của cậu nữa, bởi vì sau khi nếm thử một miếng thịt xào cà tím anh phát hiện ra, thực sự là ăn rất rất ngon! So với đồ ăn bán bên ngoài thì những món này ăn ngon hơn nhiều. Hầu hết các nhà hàng thường sử dụng lại các đồ ăn thừa, trộn lẫn lộn lại. Cũng không thể nói là không ăn được, nhưng cũng sẽ vô tình làm mất đi hương vị ban đầu của món ăn. Đồ ăn của Lâm Ngọc Đồng làm thì không giống vậy, chẳng những ăn ngon hơn, lại có thể giữ nguyên hương vị ban đầu của nguyên liệu.
Rõ ràng là Triển Dực Phi đã bắt đầu gắp thức ăn nhanh hơn. Lâm Ngọc Đồng mới ăn được nửa bát, bát của Triển Dực Phi đã trống không. Anh đứng dậy đi lấy bát thứ hai, đến lúc quay lại bàn thì hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Em có muốn ăn thêm không?"
Vào buổi tối Lâm Ngọc Đồng ăn không nhiều lắm, cũng không thêm nữa. Vốn cơm nước xong, cậu định đi hút thuốc, nhưng lại nghĩ đã đáp ứng mẹ sẽ ít hút thuốc rồi, nên quay lại phòng bếp lấy hoa quả ra rửa sạch.
Triển Dực Phi đang ăn thì dừng lại: "Trước kia cứ cách hai ngày tôi lại gọi một người làm từ nhà chính đến đây dọn dẹp, nhưng nếu chúng ta ở nhà nấu ăn thì việc sẽ nhiều hơn một chút, nếu không thì để tôi tìm người đến thường xuyên dọn?"
Lâm Ngọc Đồng nhìn qua căn nhà một vòng nói: "Không cần đi? Tôi bớt chút thời gian dọn dẹp là được rồi, nếu không thì thời gian tôi vận động cũng quá ít."
Ở đời trước, mỗi ngày cậu chỉ động não và hoạt động mấy ngón tay, vận động thực sự quá ít, kết quả sức khỏe càng ngày càng kém. Cho nên ở đời này cậu tận lực tránh cho tình huống như thế xuất hiện, làm việc nhà cũng rất tốt.
Triển Dực Phi hỏi: "Như thế có vất vả quá không? Buổi sáng không phải em còn phải đến trường à?"
Lâm Ngọc Đồng rất thoải mái khoát tay, "Đến trường cũng chỉ có một đoạn. Lại nói bây giờ tôi đã lên năm ba rồi, các tiết học cũng ít, lại còn có thời gian tự học, hoàn toàn có thể ứng phó được."
Triển Dực Phi gật gật đầu, "Vậy em cần gì cứ bảo tôi."
Lâm Ngọc Đồng bắt chéo chân, vẻ mặt chẳng có hề gì cả, còn đẩy đĩa đựng trái cây ra, "Nếm thử một chút đi, hương vị không tồi."
Hai người ăn sạch đĩa nho. Triển Dực Phi chủ động cầm bát đũa đi vào bếp. Lâm Ngọc Đồng vừa rửa bát vừa nghĩ đến việc tối nay phải sửa lại một chút nội dung tiểu thuyết.
Hai người hợp lực rửa bát cũng tương đối thành công.
Sáng sớm hôm sau Lâm Ngọc Đồng dậy làm bữa sáng, Triển Dực Phi vì thế cũng phá lệ ở nhà ăn điểm tâm, ăn xong thì cả người đều có cảm giác muốn bay lên. Trái lại, Lâm Ngọc Đồng khốn khổ suýt chút nữa thì đụng vào cửa. Cậu vốn hay ngủ muộn, nay muốn thực sự thay đổi thói quen này cũng không phải dễ như vậy mà được. Nếu không nghĩ đến sáng nay còn tiết học mà bắt buộc phải dậy, thì cậu có thể trực tiếp ngủ thẳng đến tận trưa.
Triển Dực Phi thấy cậu đang lơ mơ như vậy mà lái xe thì rất nguy hiểm, nên đưa cậu đến tận cổng trường rồi mới đi làm. Lâm Ngọc Đồng vẫy tay chào Triển Dực Phi, đứng ngây ngốc ở cổng trường một lúc mới nhận ra sự thật tàn khốc, sau đó cậu đau khổ phát hiện hôm nay học lớp nào cậu cũng không biết.
Long Nhạc nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Lâm tử, cậu lại rơi từ trên giường xuống đất đấy à. Sau khai giảng, môn đầu của học kỳ hai năm ba không phải là môn thống kê à?"
Lâm Ngọc Đồng vô tội nghĩ, nhiều năm như vậy rồi tôi làm sao còn nhớ rõ nữa!
Cũng may là lớp học ở chỗ nào thì Lâm Ngọc Đồng vẫn còn nhớ. Cậu vừa vào lớp đã thấy bọn Long Nhạc, cả ba tụm lại một chỗ, tranh thủ lúc giảng viên chưa đến thì ngồi nói chuyện phiếm, quả thật là nói rất nhiều. Khi Lâm Ngọc Đồng vừa đến gần, chủ đề lập tức thay đổi.
"Lâm tử, cậu thực sự đã đi đăng kí kết hôn rồi?" Long Nhạc bà tám như thế mà nhìn qua, "Cậu mau thành thật khai báo đi, ngày hôm qua cậu cùng Triển tiên sinh làm gì?"
"Đi đăng ký, ăn cơm, chuyển nhà, còn có thể làm gì nữa?" Lâm Ngọc Đồng giật lấy quyển sách của Long Nhạc, "Cho tôi mượn một chút, hôm nay tôi không mang."
"Lại lảng ngay được, giấy đăng ký đâu? Cậu có tí điểm nào truy cầu không vậy?"
"Tiểu Long nhà cậu chính là một con dâm long." Hướng Thừa Thiên lắc đầu.
"Tôi đây là đang lo lắng cho hạnh phúc của huynh đệ, thế nhưng mà này, Triển tiên sinh sẽ không phải người miệng cọp gan thỏ đi?" Long Nhạc nhìn từ trên xuống xem xét Lâm Ngọc Đồng, "Này Lâm tử, lúc cậu đi bộ đến đây bộ dáng cũng không phải giống như đã động phòng hoa chúc rồi?"
"Tôi nói này tiểu Long, cậu có thể đừng như vậy được không hả?" Hoa Ngọc Bách nghe đến cái loại đề tài này thì hai bên mang tai đều đỏ lừ.
"Tất cả đều đã là người trưởng thành rồi, có cái gì mà không...." Long Nhạc đột nhiên dừng lại, đá đá nhẹ vào chân Lâm Ngọc Đồng, ý là bảo cậu nhìn ra cửa lớp.
"Trầm Quân có biết là cậu đi đăng ký kết hôn rồi không?" Hướng Thừa Thiên hỏi.
"Hẳn là không biết." Lâm Ngọc Đồng thấy Trầm Quân đi thẳng về chỗ mình đang ngồi, hơi hơi cau mày, không biết rằng cách đó không xa, có người đang hứng trí mà xem một màn.
Triển Dực Phi chưa đến công ty được bao lâu thì nhận được tin nhắn, trong tin nhắn ấy viết ——– Tình địch của anh xuất hiện rồi.
Trầm Quân dừng lại bên Lâm Ngọc Đồng, "Anh có việc muốn tìm em, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Lâm Ngọc Đồng đem sách trả lại cho Long Nhạc, hai tay lên trên đầu gối của chân đang bắt chéo, "Không cần phải vậy, muốn nói gì thì cứ ở đây nói luôn đi."
Vì thế Triển Dực Phi lại nhận được một tin nhắn ——- Tình địch của anh đang ngồi bên cạnh vợ của anh kìa!
Lại sau lại nhận được tin ——— Tình định của anh đang muốn nắm tay vợ của anh đó!
Triển Dực Phi vô cùng buồn bực, rốt cuộc nhìn không được nhắn lại một tin ——- Tôi cho cậu đi bảo vệ em ấy, không phải giám sát!!!
Nhưng trên thực tế, Trầm Quân chỉ đứng đó nhìn Lâm Ngọc Đồng trong chốc lát: "Lâm tử, em có thể giúp anh được không?"
Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ liền nói: "Không thể."
Trầm Quân nhíu mày, "Em có thể nghe hết rồi hãy trả lời được không!"
Lâm Ngọc Đồng từ chối nói chuyện.
Trầm Quân đột nhiên giữ chặt lấy cậu, hạ giọng, "Em có thể đóng giả làm người yêu của anh trước mặt Tiếu Vi hay không? Cô ta cứ quấn lấy anh, anh thật sự không chịu nổi."
Lâm Ngọc Đồng bật cười, cuối cùng hướng về phía Trầm Quân nói: "Cả kì nghĩ lễ anh ở chung một chỗ với cô ta không phải rất tốt sao? Lúc này mới nói không chịu được, không phải là quá muộn rồi sao?" Nói xong liền hất cằm về đằng trước, "Anh xem cô ta đang dùng ánh mắt gì mà nhìn anh kia kìa?"
Tiếu Vi tức đến đỏ cả hai mắt, đứng ngay ở lối cửa vào chưa đến ba bước.
Lâm Ngọc Đồng Lười để ý đến Trầm Quân, đi thẳng đến chỗ bọn Long Nhạc ngồi. Lúc nãy vì muốn cho bọn họ nói chuyện mà mấy tiểu tử đó đi hẳn ra chỗ khác.
Vừa đúng lúc giảng viên bước vào, cả lớp học cũng vì thế mà an tĩnh theo.
Lâm Ngọc Đồng đã chia tay giảng đường nhiều năm như vậy, có rất nhiều chỗ không hiểu được nữa, vì vậy nên cậu đã chuẩn bị tốt cho các buổi học. Đúng lúc cậu đang tập trung nghe giảng thì Long Nhạc truyền giấy đến ——– Nghe nói trong kì nghỉ lễ, Tiếu Vi đến chỗ Trầm Quân quay phim, còn ở lại vài ngày.
Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, rồi cũng truyền lại ——- Thế thì liên quan gì đến tôi?
Một lúc sau Long Nhạc lại ném một mẩu giấy ——- Cậu thật sự không có việc gì đó chứ?
Lâm Ngọc Đồng không trả lời lại, Long Nhạc cũng thức thời không truyền giấy nữa, nhưng không được bao lâu thì Triển Dực Phi gửi tin nhắn đến ——- Tiểu Đồng, buổi chiều em có thời gian không?
Lâm Ngọc Đồng hồi âm: Tôi đang tính sau khi ăn cơm trưa xong sẽ qua phòng ký túc thu dọn đồ một chút, có việc gì không?
———- Nếu thuận tiện, tôi muốn đi cùng em mau nhẫn cưới.
Lâm Ngọc Đồng còn đang lo rằng mình không lái xe đến, thu dọn đồ trong trở về thì không có phương tiện đi lại, giờ thì tốt rồi, Triển Dực Phi sẽ qua đón cậu.
Triển Dực Phi tới từ sớm, Lâm Ngọc Đồng còn chưa tan học nên anh đứng ở cửa lớp chờ. Dáng người anh cao lớn, tỉ lệ cơ thể vô cùng cân xứng, lại mặc một thân tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, vừa nhìn là có thể biết đó là người thành công trong sự nghiệp, vô cùng quyến rũ.
Giảng viên vừa ra khỏi phòng học, Triển Dực Phi liền đi vào, tất cả sinh viên trong lớp đều đổ dồn sự chú ý lên anh, có người tò mò hỏi bạn cùng lớp, "Người này là ai? Trông không giống là sinh viên trường chúng ta." Có người thì to gan trực tiếp hỏi, "Vị đại ca, xin hỏi anh tìm ai?"
Triển Dực Phi nói: "Tôi tìm Lâm Ngọc Đồng." Nói xong liền đi về phía cậu, tao nhã nói, "Tiểu Đồng, có thể đi được chưa?"
Cả lớp đều quay sang nhìn Lâm Ngọc Đồng.
Có người hỏi cậu, "Lâm tử, là họ hàng của cậu à?"
Lập tức có người phản bác: "Tôi thấy giống bạn trai hơn đó!"
Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Ai nói là họ hàng từ 10 điểm, bảo là bạn trai từ 20 điểm!"
Long Nhạc là cái dạng thích ồn ào, lúc này mới hô to: "Thế bảo là giống ông xã thì sao?"
Trong mắt Trầm Quân lập tức vỡ vụn như băng.
Lâm Ngọc Đồng lúc này đang kéo tay Triển Dực Phi rời khỏi lớp học nói: "Ai nói là giống ông xã, có can đảm thì ra cổng trường chờ tôi!"
Tất cả mọi người cùng cười rộ lên, Triển Dực Phi trong nháy mắt liền cảm thấy có chút mất mát. Ai ngờ Lâm Ngọc Đồng lại nói: "Để tôi mời đi ăn Shabu Shabu!" (*)
Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng, che lại ý cười, cùng với Lâm Ngọc Đồng nói: "Tôi sẽ đến để phụ trách trả tiền."
(*) lẩu Shabu Shabu: lẩu kiểu Nhật.
Hết chương 8.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook