Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân
-
Chương 78: Bừng tỉnh
Vì bận tâm đến thể diện của Trầm Quân, Tiếu Vi không tiết lộ với giới truyền thông về chuyện của mình và Trầm Quân, nhưng hơn phân nửa giới giải trí đều biết mối quan hệ của bọn họ. Bởi vì Tiếu Vi đã từng công khai chuyện của họ trong công ty Tinh Hoàn, cho nên trong công ty ai cũng biết rằng Trầm Quân nhờ ôm đùi Tiếu Vi mới được nở mày nở mặt như hôm nay, điều này làm không ít người khi vừa nghe tin Trầm Quân có tân hoan (*) còn tưởng rằng đó là chiêu trò pr cho phim mới, cũng có rất nhiều người nghĩ mỹ nhân bí ẩn ấy căn bản chính là Tiếu Vi, không ngờ được rằng hóa ra lại chẳng phải!
(*) Tân hoan "新欢": Niềm vui mới hoặc chỉ người yêu mới. (Theo baidu)
Có không ít những bức ảnh riêng tư của Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn kia được chụp lại rồi phát tán trên mạng. Cư dân mạng cũng bắt đầu đào tìm bối cảnh của vị mỹ nhân kia, ai ngờ người này không đào thì không biết, đào ra rồi thì đều bị dọa nhảy dựng cả lên, tuy rằng không xác định được lai lịch của đối phương, nhưng có thể dễ dàng nhận ra rằng cô gái này hiển nhiên là vô cùng giàu có. Tất cả những chiếc xe cô đi đều là xe hạng sang, nhà của cô cũng nằm trong khu những người giàu có thường ở tại thành phố L, lại còn là khu tốt nhất ở chỗ đó, hơn nữa trên tay chỉ đeo những chiếc đồng hồ có giá trên trăm vạn. Trầm Quân là một nghệ sĩ mới ra mắt chưa được bao lâu, làm sao mà có được tài lực như thế? Hơn nữa những người biết chuyện thì ai mà chẳng biết Trầm Quân bị Tiếu Vi quản chặt muốn chết chứ?
Không khí trong phòng làm việc của Tiếu Bác nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, sắc mặt của Tiếu Bác cũng chẳng khá hơn Tiếu Vi là bao, "Chú đã sớm nói với cháu rồi, nó chính là một thằng bạch nhãn lang! Cháu lại còn chân thành đối đãi với hắn, bây giờ không phải là tự làm hại chính mình sao?"
Tiếu Vi không nói gì. Ả thích Trầm Quân suốt hai đời, mà từ lúc bắt đầu thích ở đời trước, đến đời này, cộng vào thì đã ở bên cạnh nhau ít nhất cũng phải mười năm, thế nhưng phải mất thêm bao nhiêu ngày nữa ả mới có thể kết hôn được với Trầm Quân? Vốn nghĩ rằng nếu ả đã nỗ lực nhiều như vậy, dù có thế nào thì Trầm Quân cũng nên quý trọng mới phải, vậy nhưng rõ ràng lại không theo ý nguyện.
"Chú hai, vẫn không thể tra ra được thông tin của đối phương sao?" Người Tiếu Vi ám chỉ đương nhiên là mỹ nhân thần bí kia.
"Tra không ra. Nhưng những cái đã tra ra được thì cũng đủ để giải thích hết thảy. Lại nói có tra ra được thì cháu có thể làm gì? Chính Trầm Quân muốn ra ngoài tìm tân hoan, không ai chĩa súng vào nó bắt nó phải làm cả. Tiểu Vi, không phải chú hai nói cháu, nhưng mà có người đàn ông nào lại muốn bị nắm chặt trong tay như vậy chứ? Đương nhiên là Trầm Quân không đúng, nhưng hình thức ở chung giữa hai đứa cũng có vấn đề."
"Cháu hiểu rồi, vậy cứ dựa theo ý của chú để làm, sau này cháu cũng không xen vào chuyện của hắn nữa." Tiếu Vi dứt lời, uể oải đứng dậy đi ra khỏi văn phòng của Tiếu Bác. Làm sao mà ả không biết Trầm Quân luôn để ý thể diện chứ? Chính là ở đời này Trầm Quân kém xa hơn rất nhiều so với Trầm Quân mà ả gặp ở đời trước, nhưng ả lại bức thiết muốn được ở cùng một chỗ với gã giống như đời trước. Hôn lễ mà ả đã mong muốn từ rất lâu, còn có cả đứa con, những thứ ấy đời này ả đều mong nhanh chóng có được. Có lẽ phương pháp ả dùng không đúng, nhưng chẳng lẽ nếu ả quản Trầm Quân lỏng lẻo hơn thì gã sẽ không ngoại tình hay sao?
Tiếu Vi ngồi lên xe, đột nhiên cảm thấy tự giễu mà cười thành tiếng.
Làm sao ả lại quên mất rằng, ả có thể cướp đi người bên cạnh Lâm Ngọc Đồng, thì người khác cũng giống như vậy sẽ cướp đi người bên cạnh ả. Ở đời trước những điều mà Lâm Ngọc Đồng làm cho Trầm Quân còn ít hay sao? Không biết trước được các loại tin tức, những gì mà cậu đã làm so với ả còn nhiều hơn gấp bội, nhưng không phải là Trầm Quân vẫn bị ả cướp đi mất hay sao?
Điều gì mà chỉ cần một chút lợi ích là đã có thể dễ dàng cướp đi, đó chính là Trầm Quân. Trầm Quân của đời trước sống nhiều hơn 8 năm, ít nhất thì còn ổn trọng hơn một chút so với hiện tại, cũng có ý thức trách nhiệm hơn, ít nhất là sau khi biết ả có thai thì rất coi trọng. Thế nhưng đời này, đáng lẽ ra lúc này Trầm Quân vẫn đang ở trên ghế nhà trường, cho từ đầu đến cuối vẫn chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân.
"Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Về nhà đi." Tiếu Vi nói xong thì liền quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt vô hồn. Cho đến tận khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt của cô ta mới trở nên có tinh thần hơn.
"Dừng xe." Ả nói.
Đây là đang ở phía bên ngoài của tập đoàn Triển Dương, Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi đang nói gì đó với nhau, nói xong rồi thì Lâm Ngọc Đồng đi lên xe, anh gõ gõ cửa sổ xe, Lâm Ngọc Đồng liền hạ kính xuống, sau đó anh cúi người xuống hôn cậu.
Hình ảnh kia hạnh phúc là thế, hạnh phúc đến mức có chút chói mắt.
"Khi nào anh xong việc rồi thì nhớ gọi điện cho em." Lâm Ngọc Đồng nói, "Em đi đây."
"Lái xe chậm một chút, em đi đi." Triển Dực Phi vẫy vẫy tay, chờ đến khi nhìn thấy chiếc xe đi xa dần mới chậm rãi quay trở lại văn phòng làm việc.
"Ngọc Bách, có thể tôi sẽ tới muộn một chút, có tí việc nên phải nán lại mấy phút, cậu với Thừa Thiên cứ ngồi nói chuyện trước đi." Lâm Ngọc Đồng gọi điện cho Hoa Ngọc Bách, nói rằng bản thân có lẽ phải mất thêm chút thời gian nữa, sau đó mới cúp máy. Đáng lẽ ra cậu phải rời đi từ 20 phút trước rồi, nhưng có một số việc phải hỏi Triển Dực Phi, mà khi hỏi xong thì cũng đã muộn rồi.
Buổi họp sớm của Triển Dực Phi chỉ diễn ra trong nửa tiếng, khi anh trở về văn phòng thì Lâm Ngọc Đồng vẫn còn ở đó, anh rất bất ngờ, không nghĩ rằng Lâm Ngọc Đồng lại hỏi chuyện của Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn kia.
Thật ra Lâm Ngọc Đồng cũng không có ý tứ gì khác, bởi vì cậu cảm thấy nếu mọi người đều không tìm ra được bối cảnh của người kia, vậy có lẽ đó là người rất có lai lịch, cho nên cậu mới muốn hỏi Triển Dực Phi một chút. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy tò mò vì sao lại vừa đúng là ở thành phố L, em gái cậu cũng đang ở thành phố L.
Triển Dực Phi cũng không muốn giấu Lâm Ngọc Đồng, nghe cậu hỏi thì đương nhiên cũng nói ra chuyện Trầm Quân muốn dụ dỗ Lâm Ngọc Lan. Lâm Ngọc Đồng nghe xong, liền trào phúng mà cười nói về Trầm Quân, "Thật đúng là chó không bỏ được tính ăn phân, cái kĩ năng tự chui đầu vào rọ của hắn phải đạt điểm tối đa."
Chỉ cần đoán thôi cũng hiểu, Tiếu Vi biết Trầm Quân đi tìm tân hoan, khẳng định là sẽ không chịu để yên, đợi đến khi Hoàng Á Lệ rút về, thì số mệnh của Trầm Quân cũng chấm dứt.
Hiện giờ Lâm Ngọc Đồng căn bản là không đặt hai kẻ đó ở trong lòng, cho nên có nhiều chuyện xảy ra hơn nữa cũng chẳng sao, nhưng Triển Dực Phi lại lo rằng cậu sẽ không vui khi biết anh tự mình xử lý chuyện này, cho nên mới thẳng một đường đưa ra tận cửa lớn.
Nhớ lại biểu cảm không chắc chắn lúc ấy của Triển Dực Phi, Lâm Ngọc Đồng không khỏi bật cười. Triển Dực Phi luôn vì cảm thụ của cậu mà lo lắng không thôi.
Hoa Ngọc Bách và Hướng Thừa Thiên đã tới từ sớm, khi Lâm Ngọc Đồng đi vào quán trà thì hai người họ đang tán gẫu. Bởi vì là hai người họ, cho nên tán gẫu nhưng thật ra cũng không hề nhàm chán, càng đừng nói là trông họ thoạt nhìn tình cảm vô cùng tốt.
"Nhìn hai người các cậu tập trung trò chuyện với nhau chưa kìa, đang nói đến chuyện gì thế? Còn không phát hiện ra tôi đến rồi." Lâm Ngọc Đồng ngồi xuống đối diện phía Hoa Ngọc Bách, ý bảo Hướng Thừa Thiên hãy sang ngồi bên cạnh Hoa Ngọc Bách.
"Giờ không phải sắp tới ngày Quốc Khách rồi sao, tôi muốn đưa Ngọc Bách tới nhà tôi chơi mấy ngày. Qua kì nghỉ lễ tôi lại đưa cậu ấy về nhà." Hướng Thừa Thiên nói, "Tôi đã đề cập qua chuyện của tôi và cậu ấy với ba mẹ, họ rất muốn gặp cậu ấy."
"Hai người nhanh ghê đó." Lâm Ngọc Đồng còn tưởng rằng ít nhất phải chờ thêm hai năm nữa, "Xem ra ngày được uống rượu mừng cũng không còn xa nữa."
"Chắc chắn là vậy rồi." Hoa Ngọc Bách cười nói rồi nhìn về phía Hướng Thừa Thiên.
Hoa Ngọc Bách dường như béo lên hơn một chút so với trước đây, xem ra hẳn là khi ở cùng với Hướng Thừa Thiên không hề tồi. Lâm Ngọc Đồng đã mấy ngày chưa gặp họ, thấy họ bên nhau tốt đẹp như vậy thì trong lòng cũng vì họ mà thấy cao hứng. Ở một đời trước cậu chưa thể nhìn thấy bọn họ đến với nhau, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng hiển nhiên là ở đời này đã tốt hơn đời trước rất nhiều rồi.
Hướng Thừa Thiên chuẩn bị mở một siêu thị, địa điểm cũng đã chọn được rồi. Lúc trước Lâm Ngọc Đồng từng nói, bất luận là Hướng Thừa Thiên làm cái gì cậu cũng sẽ góp vốn vào. Cũng vừa lúc Hướng Thừa Thiên đang thiếu tài chính, cho nên Lâm Ngọc Đồng góp 40% vốn đầu tư, giống như cách đã làm bên Dịch Du, cậu chỉ để ý vốn đầu tư, không quản việc kinh doanh.
Lúc đang nói chuyện thì có người gọi điện tới cho Hướng Thừa Thiên, Hướng Thừa Thiên liền đi ra ngoài để chuyển một văn kiện. Hai người Hoa Ngọc Bách và Lâm Ngọc Đồng ngồi uống trà, Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Tôi còn nghĩ hai người khi yêu nhau thì sẽ có chút khó khăn, không nghĩ lại thuận lợi như vậy, xem ra vận khí không tồi."
Hoa Ngọc Bách cười khổ, "Nào có được tốt như cậu nói, lúc đầu ba mẹ tôi cũng không đồng ý. Sau thì... có thể tôi chưa nói qua với cậu, tôi không phải con ruột của ba mẹ, ngày xưa họ mãi cũng không có được đứa con nào, nghe bác sĩ bảo là do thân thể của ba tôi có chút vấn đề, rất khó có thể khiến mẹ tôi thụ thai được. Sau đấy bọn họ hiểu là không có chút hy vọng gì, cho nên mới nhận nuôi tôi. Ai ngờ khoảng năm năm sau, hai người họ sinh được thêm một người con gái và một con trai. Từ đó nhà tôi liền trở nên túng quẫn. Tôi vẫn có thể tiếp tục đi học được đến tận bây giờ là may nhờ vào một giáo viên tôi quen lúc học trung học, nếu không phải là cô giáo cho tôi vay tiền, tôi cũng không học đến đến tận giờ. Về phần gia đình tôi... miễn là tôi có thể giúp cho em trai và em gái có một cuộc sống thật tốt đẹp, thì ba mẹ tôi nói họ liền mắt nhắm mắt mở với chuyện này."
Lâm Ngọc Đồng nhất thời không biết phải nói gì, liền rót thêm một chén trà nữa cho Hoa Ngọc Bách, sau đó mới nói: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, bọn họ vẫn có ơn dưỡng dục cậu, cậu nên tận đạo hiếu thế nào thì nên tận, mặt khác, tùy duyên là được rồi, làm người đâu có thể lúc nào cũng chu toàn hết tất cả, không quá sai biệt là ổn."
"Nói cũng phải. Thế nhưng mà dù sao cũng đã sống bên cạnh nhau bao nhiêu năm, dù không phải ba mẹ ruột, tôi vốn dĩ cũng muốn hiếu thuận ba mẹ khi về già, chính là kết quả bọn họ chỉ hy vọng tôi có năng lực kinh tế để trợ cấp cho em trai và em gái, còn bảo với tôi rằng sau này nếu không có việc gì thì không phải về. Nếu nói tuyệt đối không khó chịu thì là nói dối."
"Việc này thay đổi ai đấy cùng đều rất khó chịu. Nhưng mà cậu cũng đừng quá phiền muộn. Nếu bọn họ cứ liên tục phản đối cậu và Hướng Thừa Thiên yêu nhau, không phải là càng khiến mọi người phải đau đầu hơn sao? Mỗi người đều nên nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn. Hơn nữa sau này cậu và Hướng Thừa Thiên ở cùng một chỗ, hai người tóm lại vẫn tốt hơn so với một người, cậu ấy sẽ giúp chia sẻ với cậu một phần. Cơ mà cậu chuyện gì cũng chỉ để ở trong lòng, như vậy rất mệt mỏi đấy."
"Thừa Thiên cũng luôn nói như vậy, nhưng điều đó giống như là thói quen của tôi rồi, khó mà sửa ngay được." Hoa Ngọc Bách cười cười, "Cậu ấy bảo tôi là nếu rảnh thì tới tìm cậu nói chuyện, bảo là cậu ấy không biết đưa ra lời khuyên, nhưng là gặp cậu, thì cậu ấy cảm thấy chúng ta nói chuyện dường như rất ăn ý."
"Đương nhiên là ăn ý rồi. À mà vừa nãy không phải Thừa Thiên nói là các cậu đã dọn ra khỏi kí túc xá sao? Hiện tại đang ở đâu? Tôi phải bớt chút thời gian để tới thăm nhà mới được."
"Lát nữa chờ cậu ấy quay lại, buổi chiều không có việc gì thì bọn tôi sẽ về đó, đến lúc ấy cậu cũng tới chơi đi. Cũng vừa vặn tôi mới mang không ít đặc sản từ quê ra, cậu mang về một chút cho chú dì."
Lâm Ngọc Đồng là người rất thích ăn quà vặt, nghe vậy thì không cần nói hai lời. Chờ Hướng Thừa Thiên quay lại cậu dứt khoát giao sổ sách lại cho họ rồi cùng rời đi, cậu muốn xem xem hai cậu bạn chuyển đến nơi ở thế nào. Chỗ ấy không lớn, nhưng được Hoa Ngọc Bách dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn còn vô cùng ấm áp.
Hướng Thừa Thiên rót cho Lâm Ngọc Đồng một ly nước, nói: "Đại khái là cũng không ở nơi này lâu dài, chờ sau khi Ngọc Bách cùng tôi về gặp ba mẹ xong thì có lẽ bọn tôi sẽ tìm một căn nhà rồi mua đứt luôn."
Lâm Ngọc Đồng thấy vậy cũng được, còn nói: "Nếu các cậu nói là xác định muốn mua nhà, vậy có thể báo với tôi đầu tiên không. Tập đoàn Triển Dương và Sở gia mới khai phá một hạng mục, có thể để cho các cậu giá cả nội bộ."
Hướng Thừa Thiên đáp: "Đúng vậy nhỉ, cậu không nói thì tôi cũng quên mất. Được, vậy người anh em này sẽ không khách khí với cậu nữa, chờ sau Quốc Khánh bọn tôi trở về chúng ta gặp nhau."
Lâm Ngọc Đồng đồng ý, sau đó đi về còn được cầm theo một túi lớn các đặc sản vùng núi (*) còn có cả trứng gà quê nữa. Cậu tới nhà ba mẹ, lại thấy mẹ mình đang sắp xếp cái gì đấy, cậu đến gần mới phát hiện là mấy hộp thuốc Đông y lớn.
(*) Nguyên gốc ở đây là Sơn hóa "山货": ý chỉ những động vật hay thực vật có thể ăn được ở trên vùng núi hoặc là nuôi trồng trong điều kiện tự nhiên.
"Mẹ, ở đâu ra nhiều thuốc vậy ạ?"
"Là của thằng bé Tần Hoài đó, hôm trước mẹ thuận miệng nói là cứ đế mùa thu thì mẹ có hơi bốc hỏa, cổ họng khó chịu, thằng bé liền dẫn một thầy thuốc Trung y tới, khám cho mẹ xong thì đưa tới cho mẹ một hộp thuốc, nói là bảo người ta sắc cho mẹ chút thuốc, uống một thời gian thì sẽ tốt hơn." Bà nói xong thì bỗng nhiên đứng dậy, "Sao con lại tới đây?"
"Con tới đây thăm ba mẹ mà. Tần Hoài cũng rất có tâm nha. Ba con đâu ạ?" Lâm Ngọc Đồng nhìn xung quanh, rồi cầm lấy món đồ mẹ đang cầm trong tay, "Con đang ở đây rồi, mẹ cứ để cái hộp này cho con, con sẽ sắc thuốc cho mẹ."
"Không phải trời đang lạnh à, đội công trình cũng sắp kết thúc công việc rồi nên ba con tới công trường để xem thế nào. Ôi chao mà con có làm được không?"
"Sao lại không được ạ, ngài cứ an vị ở đó chờ con." Lâm Ngọc Đồng xắn tay áo, hì hục bắt đầu đứng lên. Đầu tiên là ngâm một ít hạt Lười Ươi làm trà để mẹ uống, sau đó mới đem các thứ vào phòng bếp.
(*) Hạt Lười Ươi: Loài này thuộc chi Ươi, họ phụ Trôm của họ Cẩm Quỳ. Hạt lười ươi được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt, cũng có thể dùng để trị chứng rối loạn tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng. (Theo Wikipedia)
"Không phải đây là quả Phỉ cùng quả Hạch Đào à?" Trần Tố Trữ hỏi, "Ồ? Còn có cả trứng gà quê."
"Ngọc Bách mua từ quê mang lên đó mẹ, nhưng mà em đừng ăn vội, cả hai thứ đó đều có tính chất nóng trong, chờ cổ họng tốt hơn một chút mẹ hãy ăn." Lâm Ngọc Đồng nói, "Đúng rồi, có quả mơ khô đó mẹ, nếu mẹ thích ăn thì có thể ăn một chút."
"Con không cần nói, cái này không có chất phụ gia đúng là khác hẳn." Trần Tố Trữ cầm một quả mơ rồi đứng ở cửa bếp nhìn con trai bận rộn, trong mắt bà là sự vui sướng không che giấu được, cuối cùng cũng cảm thấy bọn trẻ đều đã trưởng thành hiểu chuyện hết rồi, càng ngày con trai càng trở nên biết ý hơn.
"Mẹ, Ngọc Bách với Thừa Thiên đang yêu nhau, họ nói đến đợt Quốc Khánh sẽ về nhà của Thừa Thiên. Con thấy bọn họ rồi cũng sẽ nhanh như chớp mà đăng kí kết hôn thôi."
"Vậy hả? Đây đúng là chuyện tốt mà, mẹ thấy cả hai đứa đều rất ngoan, yêu nhau vậy khẳng định không tồi. Đúng rồi, lần trước Ngọc Bách dạy bù cho Tiểu Phi rất nhiều tiết học, thằng bé còn chưa lấy tiền nữa, đến lúc nào hai đứa nó kết hôn, con không được quên nói với mẹ đấy, mẹ cũng phải tới dự mới được."
"Mẹ cứ yên tâm, chắc chắn là con không quên đâu." Lâm Ngọc Đồng nhanh nhẹn đem thuốc trong hộp chia thành các phần, lúc sau thì đem thuốc đi sắc, tiếp đó thì đi lục lọi tủ lạnh. Cậu và em trai em gái đều không ở nhà nên tủ lạnh cũng không đầy ắp các thứ như trước, "Mẹ, trứng trong tủ con lấy ra nướng bánh hết, còn bọc trứng gà quê thì con cất vào tủ, mẹ với ba nhớ phải ăn đó."
"Nhiều như vậy ba mẹ không ăn hết được, lúc nào về thì con mang một nửa về đi."
"Vâng cũng được." Lâm Ngọc Đồng nhân lúc thuốc vẫn được sắc, thì liền nướng toàn bộ bánh bánh bông lan lên rồi để nó nguội bớt, mà thuốc cũng sắc xong. Cậu rót một bát thuốc cho mẹ, sau đó để lại một phần ba chiếc bánh, số còn lại thì gói về.
"Mẹ nói này sao tự nhiên con lại nướng bánh vậy, là muốn để cho Dực Phi ăn hả?" Trần Tố Trữ vừa uống vừa nói.
"Anh ấy thích ăn điểm tâm, gần đây con đang phải nghĩ cốt truyện cho bộ mới nên cũng hơi bận, cũng nhiều ngày rồi con chưa làm điểm tâm cho anh ấy ăn."
"Vậy con mau về đi, tầm giờ này vừa vặn có thể ăn điểm tâm." Trần Tố Trữ tiễn con trai đến tận cửa, "Lái xe chậm một chút, còn có lúc bình thường cũng đừng để mình bị mệt quá đấy biết chưa?"
"Con rõ rồi, mẹ mau vào nhà đi, có thể lát nữa con đón Dực Phi rồi bọn con lại về đây ngồi chơi với ba mẹ một chút, cho anh ấy chơi cờ với ba."
"Được, để mẹ bảo bà Lưu làm thêm nhiều đồ ăn một chút."
Lâm Ngọc Đồng vẫy vẫy tay, chiếc xe rất nhanh cũng được lái ra khỏi Lâm gia.
Hết chương 78.
(*) Tân hoan "新欢": Niềm vui mới hoặc chỉ người yêu mới. (Theo baidu)
Có không ít những bức ảnh riêng tư của Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn kia được chụp lại rồi phát tán trên mạng. Cư dân mạng cũng bắt đầu đào tìm bối cảnh của vị mỹ nhân kia, ai ngờ người này không đào thì không biết, đào ra rồi thì đều bị dọa nhảy dựng cả lên, tuy rằng không xác định được lai lịch của đối phương, nhưng có thể dễ dàng nhận ra rằng cô gái này hiển nhiên là vô cùng giàu có. Tất cả những chiếc xe cô đi đều là xe hạng sang, nhà của cô cũng nằm trong khu những người giàu có thường ở tại thành phố L, lại còn là khu tốt nhất ở chỗ đó, hơn nữa trên tay chỉ đeo những chiếc đồng hồ có giá trên trăm vạn. Trầm Quân là một nghệ sĩ mới ra mắt chưa được bao lâu, làm sao mà có được tài lực như thế? Hơn nữa những người biết chuyện thì ai mà chẳng biết Trầm Quân bị Tiếu Vi quản chặt muốn chết chứ?
Không khí trong phòng làm việc của Tiếu Bác nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, sắc mặt của Tiếu Bác cũng chẳng khá hơn Tiếu Vi là bao, "Chú đã sớm nói với cháu rồi, nó chính là một thằng bạch nhãn lang! Cháu lại còn chân thành đối đãi với hắn, bây giờ không phải là tự làm hại chính mình sao?"
Tiếu Vi không nói gì. Ả thích Trầm Quân suốt hai đời, mà từ lúc bắt đầu thích ở đời trước, đến đời này, cộng vào thì đã ở bên cạnh nhau ít nhất cũng phải mười năm, thế nhưng phải mất thêm bao nhiêu ngày nữa ả mới có thể kết hôn được với Trầm Quân? Vốn nghĩ rằng nếu ả đã nỗ lực nhiều như vậy, dù có thế nào thì Trầm Quân cũng nên quý trọng mới phải, vậy nhưng rõ ràng lại không theo ý nguyện.
"Chú hai, vẫn không thể tra ra được thông tin của đối phương sao?" Người Tiếu Vi ám chỉ đương nhiên là mỹ nhân thần bí kia.
"Tra không ra. Nhưng những cái đã tra ra được thì cũng đủ để giải thích hết thảy. Lại nói có tra ra được thì cháu có thể làm gì? Chính Trầm Quân muốn ra ngoài tìm tân hoan, không ai chĩa súng vào nó bắt nó phải làm cả. Tiểu Vi, không phải chú hai nói cháu, nhưng mà có người đàn ông nào lại muốn bị nắm chặt trong tay như vậy chứ? Đương nhiên là Trầm Quân không đúng, nhưng hình thức ở chung giữa hai đứa cũng có vấn đề."
"Cháu hiểu rồi, vậy cứ dựa theo ý của chú để làm, sau này cháu cũng không xen vào chuyện của hắn nữa." Tiếu Vi dứt lời, uể oải đứng dậy đi ra khỏi văn phòng của Tiếu Bác. Làm sao mà ả không biết Trầm Quân luôn để ý thể diện chứ? Chính là ở đời này Trầm Quân kém xa hơn rất nhiều so với Trầm Quân mà ả gặp ở đời trước, nhưng ả lại bức thiết muốn được ở cùng một chỗ với gã giống như đời trước. Hôn lễ mà ả đã mong muốn từ rất lâu, còn có cả đứa con, những thứ ấy đời này ả đều mong nhanh chóng có được. Có lẽ phương pháp ả dùng không đúng, nhưng chẳng lẽ nếu ả quản Trầm Quân lỏng lẻo hơn thì gã sẽ không ngoại tình hay sao?
Tiếu Vi ngồi lên xe, đột nhiên cảm thấy tự giễu mà cười thành tiếng.
Làm sao ả lại quên mất rằng, ả có thể cướp đi người bên cạnh Lâm Ngọc Đồng, thì người khác cũng giống như vậy sẽ cướp đi người bên cạnh ả. Ở đời trước những điều mà Lâm Ngọc Đồng làm cho Trầm Quân còn ít hay sao? Không biết trước được các loại tin tức, những gì mà cậu đã làm so với ả còn nhiều hơn gấp bội, nhưng không phải là Trầm Quân vẫn bị ả cướp đi mất hay sao?
Điều gì mà chỉ cần một chút lợi ích là đã có thể dễ dàng cướp đi, đó chính là Trầm Quân. Trầm Quân của đời trước sống nhiều hơn 8 năm, ít nhất thì còn ổn trọng hơn một chút so với hiện tại, cũng có ý thức trách nhiệm hơn, ít nhất là sau khi biết ả có thai thì rất coi trọng. Thế nhưng đời này, đáng lẽ ra lúc này Trầm Quân vẫn đang ở trên ghế nhà trường, cho từ đầu đến cuối vẫn chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân.
"Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Về nhà đi." Tiếu Vi nói xong thì liền quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt vô hồn. Cho đến tận khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt của cô ta mới trở nên có tinh thần hơn.
"Dừng xe." Ả nói.
Đây là đang ở phía bên ngoài của tập đoàn Triển Dương, Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi đang nói gì đó với nhau, nói xong rồi thì Lâm Ngọc Đồng đi lên xe, anh gõ gõ cửa sổ xe, Lâm Ngọc Đồng liền hạ kính xuống, sau đó anh cúi người xuống hôn cậu.
Hình ảnh kia hạnh phúc là thế, hạnh phúc đến mức có chút chói mắt.
"Khi nào anh xong việc rồi thì nhớ gọi điện cho em." Lâm Ngọc Đồng nói, "Em đi đây."
"Lái xe chậm một chút, em đi đi." Triển Dực Phi vẫy vẫy tay, chờ đến khi nhìn thấy chiếc xe đi xa dần mới chậm rãi quay trở lại văn phòng làm việc.
"Ngọc Bách, có thể tôi sẽ tới muộn một chút, có tí việc nên phải nán lại mấy phút, cậu với Thừa Thiên cứ ngồi nói chuyện trước đi." Lâm Ngọc Đồng gọi điện cho Hoa Ngọc Bách, nói rằng bản thân có lẽ phải mất thêm chút thời gian nữa, sau đó mới cúp máy. Đáng lẽ ra cậu phải rời đi từ 20 phút trước rồi, nhưng có một số việc phải hỏi Triển Dực Phi, mà khi hỏi xong thì cũng đã muộn rồi.
Buổi họp sớm của Triển Dực Phi chỉ diễn ra trong nửa tiếng, khi anh trở về văn phòng thì Lâm Ngọc Đồng vẫn còn ở đó, anh rất bất ngờ, không nghĩ rằng Lâm Ngọc Đồng lại hỏi chuyện của Trầm Quân và mỹ nhân bí ẩn kia.
Thật ra Lâm Ngọc Đồng cũng không có ý tứ gì khác, bởi vì cậu cảm thấy nếu mọi người đều không tìm ra được bối cảnh của người kia, vậy có lẽ đó là người rất có lai lịch, cho nên cậu mới muốn hỏi Triển Dực Phi một chút. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy tò mò vì sao lại vừa đúng là ở thành phố L, em gái cậu cũng đang ở thành phố L.
Triển Dực Phi cũng không muốn giấu Lâm Ngọc Đồng, nghe cậu hỏi thì đương nhiên cũng nói ra chuyện Trầm Quân muốn dụ dỗ Lâm Ngọc Lan. Lâm Ngọc Đồng nghe xong, liền trào phúng mà cười nói về Trầm Quân, "Thật đúng là chó không bỏ được tính ăn phân, cái kĩ năng tự chui đầu vào rọ của hắn phải đạt điểm tối đa."
Chỉ cần đoán thôi cũng hiểu, Tiếu Vi biết Trầm Quân đi tìm tân hoan, khẳng định là sẽ không chịu để yên, đợi đến khi Hoàng Á Lệ rút về, thì số mệnh của Trầm Quân cũng chấm dứt.
Hiện giờ Lâm Ngọc Đồng căn bản là không đặt hai kẻ đó ở trong lòng, cho nên có nhiều chuyện xảy ra hơn nữa cũng chẳng sao, nhưng Triển Dực Phi lại lo rằng cậu sẽ không vui khi biết anh tự mình xử lý chuyện này, cho nên mới thẳng một đường đưa ra tận cửa lớn.
Nhớ lại biểu cảm không chắc chắn lúc ấy của Triển Dực Phi, Lâm Ngọc Đồng không khỏi bật cười. Triển Dực Phi luôn vì cảm thụ của cậu mà lo lắng không thôi.
Hoa Ngọc Bách và Hướng Thừa Thiên đã tới từ sớm, khi Lâm Ngọc Đồng đi vào quán trà thì hai người họ đang tán gẫu. Bởi vì là hai người họ, cho nên tán gẫu nhưng thật ra cũng không hề nhàm chán, càng đừng nói là trông họ thoạt nhìn tình cảm vô cùng tốt.
"Nhìn hai người các cậu tập trung trò chuyện với nhau chưa kìa, đang nói đến chuyện gì thế? Còn không phát hiện ra tôi đến rồi." Lâm Ngọc Đồng ngồi xuống đối diện phía Hoa Ngọc Bách, ý bảo Hướng Thừa Thiên hãy sang ngồi bên cạnh Hoa Ngọc Bách.
"Giờ không phải sắp tới ngày Quốc Khách rồi sao, tôi muốn đưa Ngọc Bách tới nhà tôi chơi mấy ngày. Qua kì nghỉ lễ tôi lại đưa cậu ấy về nhà." Hướng Thừa Thiên nói, "Tôi đã đề cập qua chuyện của tôi và cậu ấy với ba mẹ, họ rất muốn gặp cậu ấy."
"Hai người nhanh ghê đó." Lâm Ngọc Đồng còn tưởng rằng ít nhất phải chờ thêm hai năm nữa, "Xem ra ngày được uống rượu mừng cũng không còn xa nữa."
"Chắc chắn là vậy rồi." Hoa Ngọc Bách cười nói rồi nhìn về phía Hướng Thừa Thiên.
Hoa Ngọc Bách dường như béo lên hơn một chút so với trước đây, xem ra hẳn là khi ở cùng với Hướng Thừa Thiên không hề tồi. Lâm Ngọc Đồng đã mấy ngày chưa gặp họ, thấy họ bên nhau tốt đẹp như vậy thì trong lòng cũng vì họ mà thấy cao hứng. Ở một đời trước cậu chưa thể nhìn thấy bọn họ đến với nhau, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng hiển nhiên là ở đời này đã tốt hơn đời trước rất nhiều rồi.
Hướng Thừa Thiên chuẩn bị mở một siêu thị, địa điểm cũng đã chọn được rồi. Lúc trước Lâm Ngọc Đồng từng nói, bất luận là Hướng Thừa Thiên làm cái gì cậu cũng sẽ góp vốn vào. Cũng vừa lúc Hướng Thừa Thiên đang thiếu tài chính, cho nên Lâm Ngọc Đồng góp 40% vốn đầu tư, giống như cách đã làm bên Dịch Du, cậu chỉ để ý vốn đầu tư, không quản việc kinh doanh.
Lúc đang nói chuyện thì có người gọi điện tới cho Hướng Thừa Thiên, Hướng Thừa Thiên liền đi ra ngoài để chuyển một văn kiện. Hai người Hoa Ngọc Bách và Lâm Ngọc Đồng ngồi uống trà, Lâm Ngọc Đồng cười nói: "Tôi còn nghĩ hai người khi yêu nhau thì sẽ có chút khó khăn, không nghĩ lại thuận lợi như vậy, xem ra vận khí không tồi."
Hoa Ngọc Bách cười khổ, "Nào có được tốt như cậu nói, lúc đầu ba mẹ tôi cũng không đồng ý. Sau thì... có thể tôi chưa nói qua với cậu, tôi không phải con ruột của ba mẹ, ngày xưa họ mãi cũng không có được đứa con nào, nghe bác sĩ bảo là do thân thể của ba tôi có chút vấn đề, rất khó có thể khiến mẹ tôi thụ thai được. Sau đấy bọn họ hiểu là không có chút hy vọng gì, cho nên mới nhận nuôi tôi. Ai ngờ khoảng năm năm sau, hai người họ sinh được thêm một người con gái và một con trai. Từ đó nhà tôi liền trở nên túng quẫn. Tôi vẫn có thể tiếp tục đi học được đến tận bây giờ là may nhờ vào một giáo viên tôi quen lúc học trung học, nếu không phải là cô giáo cho tôi vay tiền, tôi cũng không học đến đến tận giờ. Về phần gia đình tôi... miễn là tôi có thể giúp cho em trai và em gái có một cuộc sống thật tốt đẹp, thì ba mẹ tôi nói họ liền mắt nhắm mắt mở với chuyện này."
Lâm Ngọc Đồng nhất thời không biết phải nói gì, liền rót thêm một chén trà nữa cho Hoa Ngọc Bách, sau đó mới nói: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, bọn họ vẫn có ơn dưỡng dục cậu, cậu nên tận đạo hiếu thế nào thì nên tận, mặt khác, tùy duyên là được rồi, làm người đâu có thể lúc nào cũng chu toàn hết tất cả, không quá sai biệt là ổn."
"Nói cũng phải. Thế nhưng mà dù sao cũng đã sống bên cạnh nhau bao nhiêu năm, dù không phải ba mẹ ruột, tôi vốn dĩ cũng muốn hiếu thuận ba mẹ khi về già, chính là kết quả bọn họ chỉ hy vọng tôi có năng lực kinh tế để trợ cấp cho em trai và em gái, còn bảo với tôi rằng sau này nếu không có việc gì thì không phải về. Nếu nói tuyệt đối không khó chịu thì là nói dối."
"Việc này thay đổi ai đấy cùng đều rất khó chịu. Nhưng mà cậu cũng đừng quá phiền muộn. Nếu bọn họ cứ liên tục phản đối cậu và Hướng Thừa Thiên yêu nhau, không phải là càng khiến mọi người phải đau đầu hơn sao? Mỗi người đều nên nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn. Hơn nữa sau này cậu và Hướng Thừa Thiên ở cùng một chỗ, hai người tóm lại vẫn tốt hơn so với một người, cậu ấy sẽ giúp chia sẻ với cậu một phần. Cơ mà cậu chuyện gì cũng chỉ để ở trong lòng, như vậy rất mệt mỏi đấy."
"Thừa Thiên cũng luôn nói như vậy, nhưng điều đó giống như là thói quen của tôi rồi, khó mà sửa ngay được." Hoa Ngọc Bách cười cười, "Cậu ấy bảo tôi là nếu rảnh thì tới tìm cậu nói chuyện, bảo là cậu ấy không biết đưa ra lời khuyên, nhưng là gặp cậu, thì cậu ấy cảm thấy chúng ta nói chuyện dường như rất ăn ý."
"Đương nhiên là ăn ý rồi. À mà vừa nãy không phải Thừa Thiên nói là các cậu đã dọn ra khỏi kí túc xá sao? Hiện tại đang ở đâu? Tôi phải bớt chút thời gian để tới thăm nhà mới được."
"Lát nữa chờ cậu ấy quay lại, buổi chiều không có việc gì thì bọn tôi sẽ về đó, đến lúc ấy cậu cũng tới chơi đi. Cũng vừa vặn tôi mới mang không ít đặc sản từ quê ra, cậu mang về một chút cho chú dì."
Lâm Ngọc Đồng là người rất thích ăn quà vặt, nghe vậy thì không cần nói hai lời. Chờ Hướng Thừa Thiên quay lại cậu dứt khoát giao sổ sách lại cho họ rồi cùng rời đi, cậu muốn xem xem hai cậu bạn chuyển đến nơi ở thế nào. Chỗ ấy không lớn, nhưng được Hoa Ngọc Bách dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn còn vô cùng ấm áp.
Hướng Thừa Thiên rót cho Lâm Ngọc Đồng một ly nước, nói: "Đại khái là cũng không ở nơi này lâu dài, chờ sau khi Ngọc Bách cùng tôi về gặp ba mẹ xong thì có lẽ bọn tôi sẽ tìm một căn nhà rồi mua đứt luôn."
Lâm Ngọc Đồng thấy vậy cũng được, còn nói: "Nếu các cậu nói là xác định muốn mua nhà, vậy có thể báo với tôi đầu tiên không. Tập đoàn Triển Dương và Sở gia mới khai phá một hạng mục, có thể để cho các cậu giá cả nội bộ."
Hướng Thừa Thiên đáp: "Đúng vậy nhỉ, cậu không nói thì tôi cũng quên mất. Được, vậy người anh em này sẽ không khách khí với cậu nữa, chờ sau Quốc Khánh bọn tôi trở về chúng ta gặp nhau."
Lâm Ngọc Đồng đồng ý, sau đó đi về còn được cầm theo một túi lớn các đặc sản vùng núi (*) còn có cả trứng gà quê nữa. Cậu tới nhà ba mẹ, lại thấy mẹ mình đang sắp xếp cái gì đấy, cậu đến gần mới phát hiện là mấy hộp thuốc Đông y lớn.
(*) Nguyên gốc ở đây là Sơn hóa "山货": ý chỉ những động vật hay thực vật có thể ăn được ở trên vùng núi hoặc là nuôi trồng trong điều kiện tự nhiên.
"Mẹ, ở đâu ra nhiều thuốc vậy ạ?"
"Là của thằng bé Tần Hoài đó, hôm trước mẹ thuận miệng nói là cứ đế mùa thu thì mẹ có hơi bốc hỏa, cổ họng khó chịu, thằng bé liền dẫn một thầy thuốc Trung y tới, khám cho mẹ xong thì đưa tới cho mẹ một hộp thuốc, nói là bảo người ta sắc cho mẹ chút thuốc, uống một thời gian thì sẽ tốt hơn." Bà nói xong thì bỗng nhiên đứng dậy, "Sao con lại tới đây?"
"Con tới đây thăm ba mẹ mà. Tần Hoài cũng rất có tâm nha. Ba con đâu ạ?" Lâm Ngọc Đồng nhìn xung quanh, rồi cầm lấy món đồ mẹ đang cầm trong tay, "Con đang ở đây rồi, mẹ cứ để cái hộp này cho con, con sẽ sắc thuốc cho mẹ."
"Không phải trời đang lạnh à, đội công trình cũng sắp kết thúc công việc rồi nên ba con tới công trường để xem thế nào. Ôi chao mà con có làm được không?"
"Sao lại không được ạ, ngài cứ an vị ở đó chờ con." Lâm Ngọc Đồng xắn tay áo, hì hục bắt đầu đứng lên. Đầu tiên là ngâm một ít hạt Lười Ươi làm trà để mẹ uống, sau đó mới đem các thứ vào phòng bếp.
(*) Hạt Lười Ươi: Loài này thuộc chi Ươi, họ phụ Trôm của họ Cẩm Quỳ. Hạt lười ươi được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt, cũng có thể dùng để trị chứng rối loạn tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng. (Theo Wikipedia)
"Không phải đây là quả Phỉ cùng quả Hạch Đào à?" Trần Tố Trữ hỏi, "Ồ? Còn có cả trứng gà quê."
"Ngọc Bách mua từ quê mang lên đó mẹ, nhưng mà em đừng ăn vội, cả hai thứ đó đều có tính chất nóng trong, chờ cổ họng tốt hơn một chút mẹ hãy ăn." Lâm Ngọc Đồng nói, "Đúng rồi, có quả mơ khô đó mẹ, nếu mẹ thích ăn thì có thể ăn một chút."
"Con không cần nói, cái này không có chất phụ gia đúng là khác hẳn." Trần Tố Trữ cầm một quả mơ rồi đứng ở cửa bếp nhìn con trai bận rộn, trong mắt bà là sự vui sướng không che giấu được, cuối cùng cũng cảm thấy bọn trẻ đều đã trưởng thành hiểu chuyện hết rồi, càng ngày con trai càng trở nên biết ý hơn.
"Mẹ, Ngọc Bách với Thừa Thiên đang yêu nhau, họ nói đến đợt Quốc Khánh sẽ về nhà của Thừa Thiên. Con thấy bọn họ rồi cũng sẽ nhanh như chớp mà đăng kí kết hôn thôi."
"Vậy hả? Đây đúng là chuyện tốt mà, mẹ thấy cả hai đứa đều rất ngoan, yêu nhau vậy khẳng định không tồi. Đúng rồi, lần trước Ngọc Bách dạy bù cho Tiểu Phi rất nhiều tiết học, thằng bé còn chưa lấy tiền nữa, đến lúc nào hai đứa nó kết hôn, con không được quên nói với mẹ đấy, mẹ cũng phải tới dự mới được."
"Mẹ cứ yên tâm, chắc chắn là con không quên đâu." Lâm Ngọc Đồng nhanh nhẹn đem thuốc trong hộp chia thành các phần, lúc sau thì đem thuốc đi sắc, tiếp đó thì đi lục lọi tủ lạnh. Cậu và em trai em gái đều không ở nhà nên tủ lạnh cũng không đầy ắp các thứ như trước, "Mẹ, trứng trong tủ con lấy ra nướng bánh hết, còn bọc trứng gà quê thì con cất vào tủ, mẹ với ba nhớ phải ăn đó."
"Nhiều như vậy ba mẹ không ăn hết được, lúc nào về thì con mang một nửa về đi."
"Vâng cũng được." Lâm Ngọc Đồng nhân lúc thuốc vẫn được sắc, thì liền nướng toàn bộ bánh bánh bông lan lên rồi để nó nguội bớt, mà thuốc cũng sắc xong. Cậu rót một bát thuốc cho mẹ, sau đó để lại một phần ba chiếc bánh, số còn lại thì gói về.
"Mẹ nói này sao tự nhiên con lại nướng bánh vậy, là muốn để cho Dực Phi ăn hả?" Trần Tố Trữ vừa uống vừa nói.
"Anh ấy thích ăn điểm tâm, gần đây con đang phải nghĩ cốt truyện cho bộ mới nên cũng hơi bận, cũng nhiều ngày rồi con chưa làm điểm tâm cho anh ấy ăn."
"Vậy con mau về đi, tầm giờ này vừa vặn có thể ăn điểm tâm." Trần Tố Trữ tiễn con trai đến tận cửa, "Lái xe chậm một chút, còn có lúc bình thường cũng đừng để mình bị mệt quá đấy biết chưa?"
"Con rõ rồi, mẹ mau vào nhà đi, có thể lát nữa con đón Dực Phi rồi bọn con lại về đây ngồi chơi với ba mẹ một chút, cho anh ấy chơi cờ với ba."
"Được, để mẹ bảo bà Lưu làm thêm nhiều đồ ăn một chút."
Lâm Ngọc Đồng vẫy vẫy tay, chiếc xe rất nhanh cũng được lái ra khỏi Lâm gia.
Hết chương 78.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook