*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Khôn Đức lại lần nữa cảm nhận được sức hành động mạnh mẽ của Lục Quân Cường, cùng ngày Lục Quân Cường liền tìm người tới bắt đầu gióng trống khua chiêng dọn dẹp văn phòng bên cạnh phòng của cậu, văn phòng này vốn dĩ là phòng trống, trước đây Lục Quân Cường định sắp xếp làm thành một phòng nghỉ, chờ khi Lục Khôn Đức tới tìm cậu sẽ dùng để nghỉ ngơi, lúc này vừa vặn có thể dùng để cho Lục Khôn Đức làm văn phòng.

Lục Quân Cường cùng người trong đội công trình nói chuyện khá lâu, hệ thống bảo hiểm của văn phòng dựa theo hình thức văn phòng của Lục Quân Cường, tất cả phần trang trí bên trong đều do Lục Quân Cường tự mình chọn lựa, phía trước là phòng làm việc, phía sau làm một cái vách ngăn chia ra một phòng ngủ nhỏ thoải mái, cùng hai thiết kế sư thương lượng một buổi chiều mới quyết định xong, ngày hôm sau bắt đầu khởi công.

Lục Quân Cường lại cho người tạm thời sắp xếp một bàn làm việc nhỏ trong văn phòng mình, lắp một cái máy tính cùng cấu hình với cái của cậu, lại tự mình download bản cài đặt game Warcraft cho Lục Khôn Đức.

"Không phải chứ..." Lục Khôn Đức há to miệng nhìn giao diện Warcraft, "Ngay cả cái này em cũng chuẩn bị rồi?"

Lục Quân Cường cười: "Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, gần đây không phải anh hai bắt đầu chơi trò này sao, còn vài tháng nữa là kết thúc thử nghiệm beta(*), chờ khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau chơi."

(*) Là thủ tục của một sản phẩm phần mềm để thử nghiệm bởi các khách hàng thực trong môi trường thực tế / ảo trước khi phát hành.Nó được xem một phương thức kiểm tra chất lượng trong sử dụng thực tế.

Lục Khôn Đức cười: "Lại dụ anh, năm trước nói cùng nhau chơi truyền kỳ(*), bây giờ em còn chưa có acc nữa..."

(*) Đây chắc là game "Nhiệt huyết truyền kỳ", tên tiếng Anh là The Legend of Mir 2

Lục Khôn Đức không nghĩ tới Lục Quân Cường vậy mà lại coi trọng chuyện mình tới Đức Mỹ gia như vậy, ngồi ở trước bàn làm việc nhỏ đụng cái này chạm cái kia. Lục Quân Cường đưa cho anh một cây xương rồng tròn nhỏ(*) để anh đặt bên cạnh máy tính, cười: "Nghe nói cái này phòng phóng xạ hút formaldehyde, Ngô Hạo mua cho hai ta mỗi người một cái."

(*)



Cây xương rồng tròn trĩnh chỉ lớn bằng quả bóng tennis, thưa thớt mọc ra mấy cái gai nhỏ, bộ dáng thực vô hại, Lục Khôn Đức vừa nhìn liền cảm thấy buồn cười, cầm bút ký tên của Lục Quân Cường vẽ cho cây xương rồng tròn cái biểu cảm >_<, cây xương rồng lập tức nhìn như đang giận dỗi. Lục Quân Cường không nhịn được cười to, Lục Khôn Đức đặt nó lên bàn, cười cười: "Lúc làm việc mà nhìn nó khẳng định sẽ rất dễ chịu."

Lục Quân Cường giật lấy bút ký tên, vẽ cho cây xương rồng nhỏ cái mặt 囧, Lục Khôn Đức bất mãn kêu lên: "Sao lại vẽ cho anh cái mặt đó!"

"Không sao, chờ lần sau anh tưới nước sẽ trôi hết, đến lúc đó em vẽ cho anh một cái mặt cười." Lục Quân Cường đặt cây xương rồng 囧 xuống, vẫn nhịn không được bật cười, "Làm em nhớ tới khi còn nhỏ em vẽ cho anh cái đồng hồ... Anh hai trước tiên cứ ở nơi này đi, văn phòng của anh sửa xong rồi thông khí toàn bộ cũng cần đến hai tháng, em đã bảo Ngô Hạo làm thêm một cái thẻ nữa, trước mắt anh ở phòng này đi."

Lục Khôn Đức tiếp nhận cái thẻ, cất vào, vừa lòng gật gật đầu: "Kỳ thật không sửa lại văn phòng cho anh cũng được, phòng này của em lớn như vậy..."

Lục Quân Cường cười: "Em sợ nếu vậy thì về sau em sẽ không có tâm tư làm việc, chỉ biết nhìn anh."

Lòng Lục Khôn Đức xúc động gật đầu: "Cũng đúng, Đồng Kha nói mộng tưởng cuối cùng của em chính là anh chỉ mặc một cái áo sơ mi ngồi trên đùi em, cả ngày..." Lục Khôn Đức cũng có chút không nói được, cười ha ha, "Đúng rồi, Vu Hạo Phong có nói với em không? Buổi tối bọn họ mời chúng ta ăn đùi dê nướng than."

"Có." Lục Quân Cường đáp, "Hồi sáng có gọi điện thoại cho em, buổi tối chúng ta qua đó đi."

Buổi tối bốn kẻ tham ăn tụ tập ở nhà hàng đã hẹn trước, thịt dê ở nhà hàng là chính tông, tất cả nguyên liệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Mông Cổ lại đây, dùng phương thức nướng cổ xưa nhất. Có một cái bàn gỗ nhỏ, sau bàn là một cái đệm dày và thoải mái, mọi người ngồi trên mặt đất, rất có không khí.

Người phục vụ đứng trong phòng bỏ than cây ăn quả(*) vào lò nướng bằng đá, đặt đùi dê đã nướng chín một nửa lên nướng lại, một người không ngừng lật đùi dê qua lại để rưới nước sốt, một người khác không ngừng cắt phần thịt đã nướng chín xuống sắp lên trên bàn nhỏ.

(*)



Thịt đùi dê rất ngon, ngọt và không tanh, bốn người cả đêm ăn bốn phần bánh mì nướng cùng với hai cái đùi.

Vu Hạo Phong nhìn Lục Khôn Đức và Đồng Kha vẫn còn muốn ăn chỉ có thể khuyên nhủ: "Buổi tối ăn nhiều như vậy không tốt, thịt dê còn dễ dàng phát, Đồng Kha em mà ăn nữa thật sự sẽ thượng hoả!" Vu Hạo Phong cảnh cáo liếc mắt nhìn Đồng Kha một cái, Đồng Kha không dám đòi nữa, một tay vuốt bụng một tay chọc chọc dĩa xương dê, xoay người vừa lòng nói với Lục Khôn Đức: "Thịt dê ở nhà hàng này ăn ngon thật, sau này khi nào rảnh hai ta lại tới ăn, không mang theo Vu Hạo Phong, quá mất hứng."

Lục Khôn Đức cười cười: "Được, rảnh thì tới Đức Mỹ gia ăn món ăn Hồ Nam đi, làm ngon lắm, lần trước đã muốn gọi các cậu tới."

"Đó là bởi vì một tháng em chỉ cho anh ăn một lần." Lục Quân Cường nói tiếp, "Anh đòi ăn không được liền muốn gọi người khác tới để được ăn thêm chứ gì."

Hai nữ phục vụ trẻ nhịn không được bật cười, Lục Khôn Đức có chút ngượng ngùng, cười chống đỡ: "Ý anh không phải vậy..." Vu Hạo Phong cười: "Cái kia quá cay, ăn nhiều không tốt lắm."

Mấy người lại nói chuyện một lát, Lục Khôn Đức và Đồng Kha hẹn ngày ăn món Hồ Nam, sau đó liền tan.

Lục Khôn Đức buổi tối ăn rất vừa lòng, vui tươi hớn hở ngồi trên ghế phụ thương lượng với Lục Quân Cường: "Đức Mỹ gia cũng có thể làm một ít món tương đối đặc sắc như thế này... Cảm giác rất hấp dẫn người."

Lục Quân Cường lái xe đưa một bàn tay ra xoa xoa trên bụng anh, thở dài: "Hết nói nổi anh, kiếm được món thích ăn liền ăn nhiều như vậy... Đức Mỹ gia cạnh tranh với nhà hàng đặc trưng trên phương diện thế này khẳng định không được, sáng lập một đặc sắc rất khó, từ nguyên liệu đến nấu nướng đến quảng cáo, rất nhiều việc... Hơn nữa đặc sắc của chúng ta chính là đại chúng, thích hợp với... du lịch, hôn lễ linh tinh hơn."

Lục Khôn Đức gật gật đầu, xe quẹo vào đường Thiên Thọ, Lục Khôn Đức híp mắt nhìn sân nhà mình cách đó không xa, nói với Lục Quân Cường: "Em xem hàng rào gỗ nhà mình kìa... Đó là cái gì vậy."

Lục Quân Cường thị lực tốt, tập trung nhìn vào: "Là một con... chó."

Lục Quân Cường dừng xe lại, hai người cẩn thận tới gần cục lông bên ngoài hàng rào gỗ, Tiền Nhiều Hơn ở bên trong, nhìn thấy Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường nước mắt lưng tròng kêu lên, lại cúi đầu cách hàng rào gỗ liếm liếm con chó đang nằm kia.

Lục Quân Cường ra hiệu Lục Khôn Đức bật hết đèn trong viện lên, ngồi xổm xuống bế con chó đang nằm lên, là một con Samoyed sắp thành niên.

Lông chó nhỏ rất bẩn, không biết chui ở nơi nào qua, bộ lông dài lộn xộn thực ảm đạm, nhưng vừa thấy liền biết thuần chủng hơn Tiền Nhiều Hơn. Lục Quân Cường nâng nó lên, mới vừa buông tay chó nhỏ lại nằm sõng soài trên mặt đất, cũng không kêu, đáng thương nhìn Lục Quân Cường và Lục Khôn Đức.

Lục Khôn Đức cũng ngồi xổm xuống, sờ sờ chó nhỏ nói: "Đây là làm sao vậy, bị bệnh à? Hay là đói?"

Lục Quân Cường không cho Lục Khôn Đức chạm vào nó, nghĩ nghĩ nói: "Hẳn là không phải đói, anh nhìn này."

Bên cạnh hàng rào gỗ rơi đầy thức ăn cho chó cùng thịt đóng hộp, Lục Khôn Đức vừa thấy liền biết là đồ ăn cậu làm cho Tiền Nhiều Hơn, hẳn là Tiền Nhiều Hơn sau khi phát hiện chó nhỏ đã mang tới đây, nhưng nó giống như không ăn chút nào.

Lục Quân Cường lại cầm chân trước của chó nhỏ lên, cẩn thận nhìn xuống, chỉ vào bụng nó cho Lục Khôn Đức xem: "Anh nhìn này, Tiền Nhiều Hơn chưa từng bị như vậy, đây là bệnh."

Trên bụng chó nhỏ trọc một mảng lớn, lộ ra làn da đã cứng đờ, có nơi còn chảy máu. Chó nhỏ cúi đầu dùng móng vuốt chạm vào bụng, Lục Khôn Đức ngăn nó, đẩy đẩy Lục Quân Cường: "Mang nó đi khám đi, hẳn là không phải bệnh gì nặng đâu." Lục Quân Cường cười: "Nghe anh."

Lục Khôn Đức về xe cầm một tấm thảm bọc chó nhỏ lại, Lục Quân Cường bế nó lên, tuy rằng còn xem như chó nhỏ, nhưng một con Samoyed sắp thành niên vẫn là hơi có chút trọng lượng.

Vật nhỏ hình như biết bọn họ không có ác ý, một chút cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn ghé vào trong lồng ngực Lục Quân Cường tùy ý cậu bế nó lên xe.

Lục Quân Cường lái xe đến phòng khám thú y ngày thường hay đưa Tiền Nhiều Hơn mua thức ăn cho chó và đồ chơi, bởi thường xuyên tới nơi này nên mấy y tá đều quen biết bọn họ, thấy bọn họ vào cửa vội vàng đứng dậy cười nói: "Tiền Nhiều Hơn lại làm sao à?"

"Không phải." Lục Quân Cường ôm chó nhỏ đặt lên bàn phẫu thuật(*), mở tấm thảm ra, "Hôm nay nhặt được một nhóc đáng thương, các cô nhìn bụng nó xem nó bị làm sao vậy."

(*) Hình nó đây, còn tên thì mình không chắc lắm



Y tá đỏ mặt nhìn Lục Quân Cường, cười nói: "Tâm địa cậu thật tốt."

Mấy y tá bước qua tới bế chó nhỏ lên nhìn nhìn bụng nó, lại cùng vài người thảo luận một lát, cẩn thận nhìn bụng chó nhỏ, chỉ vào một ít lông màu đen ở một bên nói với Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường: "Nhìn cái này... không phải dơ, hẳn là bị đốt, bụng bị mất một tảng lông lớn hẳn là rụng sau khi bị bỏng, ầy... Tới quá muộn, vật nhỏ hẳn là chịu không ít đau đớn."

Lục Khôn Đức vừa nghe nói là bị bỏng ngay lập tức liền đau lòng, sờ sờ đầu chó nhỏ hỏi: "Vậy nó có bị sao không?"

"Không sao đâu." Một cô y tá cười, "Nhưng mà chúng tôi định cạo hết lông trên bụng nó, tiêm mấy mũi thuốc thì tốt rồi."

Lục Quân Cường gật gật đầu: "Làm vậy đi, nhìn xem có cần tiêm vắc-xin phòng bệnh gì cũng tiêm luôn đi." Lục Quân Cường quay đầu lại nhìn Lục Khôn Đức, đoán rằng anh không đành lòng nên sẽ thu dưỡng vật nhỏ này, dứt khoát cái gì nên làm thì làm luôn để khỏi khiến Lục Khôn Đức sốt ruột về sau.

Mấy y tá nhanh nhẹn cạo sạch sẽ lông trên bụng chó nhỏ, lại tiêm hai mũi, lấy hai bình thuốc mỡ đưa cho Lục Quân Cường, cười nói: "Được rồi, kỳ thật không phải chuyện gì lớn, mỗi ngày thoa thuốc hai lần, đừng để cho nó cào bụng, nếu cào hoặc liếm liền đánh nó, chỉ cần không cho nhiễm trùng thì sẽ khỏi. Trong khoảng thời gian này chỉ cho nó ăn thức ăn cho chó là được."

Lục Quân Cường đáp ứng, lại đưa Tiền Nhiều Hơn đi chọn mấy món đồ chơi nhỏ rồi thanh toán luôn một lần.

Biết tiểu gia hỏa không phải bị bệnh truyền nhiễm nên Lục Quân Cường không còn khẩn trương nữa, tùy ý để Lục Khôn Đức ôm chó nhỏ lên xe, sau khi về nhà lại cùng Lục Khôn Đức tắm cho nó.

Tiểu gia hỏa ướt đẫm gầy đến đáng thương, run rẩy đứng ở trong phòng tắm, Lục Khôn Đức mở hai cái đèn sưởi phòng tắm hồng ngoại(*), ngẩng đầu nói với Lục Quân Cường: "Em chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, nó vẫn còn run này."

(*)



Lục Quân Cường cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ xoa xà phòng, đáp: "Nó không phải bị lạnh, nhiệt độ quá cao em sợ bụng nó không chịu nổi, theo em thấy có lẽ nó đã từng bị ngược đãi, thấy ai cũng run."

Lục Khôn Đức cũng cảm thấy con chó nhỏ này có chút không quá bình thường, bình thường Samoyed ở tuổi này rất hoạt bát dính người, còn con chó nhỏ này suốt mấy giờ đồng hồ cạo lông rồi lại tiêm thuốc này kia cho nó không sủa tiếng nào, đau thì rên vài tiếng, thật sự chọc người đau lòng.

Lục Khôn Đức vội vàng tắm cho nó, dùng khăn lông lớn bọc nó lại ôm đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương