Hôm sau, Lục Quân Cường cùng Lý sư phó làm cơm hộp đem tới mấy công ty phụ cận để thử vận khí.

Tình huống không có thuận lợi như Lục Quân Cường nghĩ, tới ba công ty, một chỗ căn bản không cho cậu vào cửa; một chỗ thì bảo vệ cửa trực tiếp nói cho cậu biết đã có tiệm cơm khác cung cấp cơm hộp; còn có một chỗ là doanh nghiệp nhà nước, thời gian đi làm cực kỳ cố định, công nhân hoàn toàn có thời gian về nhà ăn cơm.

Lục Quân Cường cũng không quá ủ rũ, binh gia chuyện thường (1), cậu không để trong lòng.

(1) Lấy ý từ câu "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia" của Tào Tháo

Gần chỗ bọn họ còn có một công ty hợp tác Trung - Ngoại vẫn chưa tới, công ty này thuộc dạng chính quy, Lục Quân Cường cũng không có bao nhiêu hy vọng, ở chỗ bảo vệ đại khái thuyết minh mục đích đến một chút liền chờ. Bảo vệ gọi một cuộc điện thoại nội tuyến, nói trong chốc lát liền cúp, đối Lục Quân Cường cười nói: "Bọn họ nói muốn hỏi một chút tình hình cụ thể, vào đi, phòng 207."

Lục Quân Cường cùng bảo an nói lời cảm tạ, bê mấy hộp cơm thẳng đến phòng 207.

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Lục Quân Cường làm công việc xúc tiến bán hàng, không khỏi có điểm hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ mình đang làm theo "ba cần ba không cần"(2), nhẹ nhàng gõ cửa.

(2) Nguyên tắc mà Mao Trạch Đông tuyên bố ngày 3/5/1975: thực hiện chủ nghĩa Marx-Lenin, không thực hiện chủ nghĩa xét lại; đoàn kết, không chia rẽ; công bằng và trung thực, không có âm mưu (Mình cũng không hiểu nó là gì nữa @@)

"Mời vào!" Là thanh âm của một nữ nhân trung niên, Lục Quân Cường trong lòng kêu một câu may mắn, Lục Quân Cường đối hình tượng của mình vẫn luôn thực tự tin, tuy rằng hiện tại mới mười sáu tuổi, nhưng đối với đại bộ phận nữ giới rất có lực hấp dẫn. Lục Quân Cường treo lên nụ cười như thường lệ, đẩy cửa ra...

Lục Quân Cường: "......"

Trong văn phòng có một cái bàn lớn, nữ nhân ngồi phía sau thật là quen mắt, chính là người ngày đó ở trường thi đại học cùng Lục Quân Cường trò chuyện.

Lục Quân Cường lập tức phản ứng lại, cười nói: "Con gái dì thi đại học hẳn là thực thuận lợi đi."

Nữ nhân cũng thực kinh ngạc, đứng lên cùng Lục Quân Cường bắt tay, cười nói: "Qua loa đại khái, thi vào Đông Bắc rồi, anh của cháu thì sao?"

Lục Quân Cường nói: "Đại học Hưng Bang, cháu tên Lục Quân Cường, dì gọi Tiểu Lục là được. Còn dì ạ?"

Nữ nhân trung niên gật gật đầu: "Đại học không tồi nha, dì họ Vương tên Tô Lệ, kêu là dì Vương đi. Cháu là tới giới thiệu cơm hộp? Dì nhìn xem."

Lục Quân Cường cúi đầu nhìn lướt qua chức vị trên bàn làm việc của nàng, biết hấp dẫn, mang cơm hộp trong ba lô lấy ra, nói: "Dì Vương nếm thử đi, cháu mang theo ba hộp cơm sáu món ăn, đây là thực đơn, tổng cộng có mười hai món có thể chọn."

Đã là giữa trưa, Vương Tô Lệ buổi sáng không có ăn cơm, rất có hứng thú đem mỗi món ăn đều nếm một lần, cảm thấy hương vị không tồi, dứt khoát cầm một hộp cơm lên ăn, vừa ăn vừa nói: "Cơm thực không tồi! Đều là cháu làm?" Lục Quân Cường vội nói: "Không phải, là sư phó trong tiệm làm."

Vương Tô Lệ vừa ăn vừa hỏi chuyện trong tiệm Lục Quân Cường, thời điểm biết được tiệm cơm cư nhiên là do Lục Quân Cường kinh doanh không khỏi chấn động, lập tức quyết định về sau cơm hộp buổi trưa trong công ty đều sẽ đặt trong tiệm Lục Quân Cường.

Vương Tô Lệ ăn xong một hộp cơm, còn đang cảm khái: "Cậu nhóc cháu thật vất vả, mới lớn như vậy đã có thể chịu khổ, dì cũng là ở tuổi này bắt đầu gây dựng sự nghiệp, những cái khổ đó đều ăn qua... Nói cho tụi nhóc bây giờ tụi nó đều không tin, đứa con này của dì nếu có thể có được một nửa như cháu thì tốt rồi, haizz..."

Lục Quân Cường mỉm cười nghe Vương Tô Lệ thổn thức, biểu tình không có nửa điểm không kiên nhẫn, Vương Tô Lệ nhắc mãi xong, nhìn Lục Quân Cường cười nói: "Tiểu Lục cháu thật là có tiền đồ, kiên trì làm lụng, dì xem người thực chuẩn, cháu không phải người chịu an ổn với cái tiểu cục diện này, từ từ tới đi, người trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian."

Lục Quân Cường khéo léo mỉm cười, lại cùng Vương Tô Lệ nói chuyện một chốc, thấy nàng còn có bộ dáng chưa đã thèm, dứt khoát đem hai hộp cơm dư lại cho nàng, Vương Tô Lệ vui tươi hớn hở tiếp nhận, tự mình đưa Lục Quân Cường ra khỏi công ty, nhìn "xe" của Lục Quân Cường không khỏi cười, nói: "Cố gắng lên!"

Lục Quân Cường bước lên chiếc xe đạp cũ cùng Vương Tô Lệ vẫy vẫy tay, đạp xe ra khỏi công ty, trực tiếp đi tới trường học Lục Khôn Đức.

Lục Khôn Đức mới vừa học xong thì nhận được điện thoại của Lục Quân Cường, đã sớm chờ ở cửa trường học, gặp được Phương Phương từ thư viện đi ra.

Đã là tháng mười một, Phương Phương mặc một cái áo khoác dệt bằng sợi len, đôi chân trần mang đôi ủng cao gót, một thân trang điểm theo phong cách đầu thu khiến Phương Phương phá lệ xinh đẹp đáng yêu. Cô ở rất xa liền vẫy vẫy tay với Lục Khôn Đức, cười nói: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Lục Khôn Đức cười cười, nói: "Đang chuẩn bị về, cậu còn chưa đi ăn cơm sao?"

Phương Phương đến gần, nói: "Đang muốn đi ăn đây, nếu không... cùng nhau nha?"

"Không được, tôi còn có việc." Lục Khôn Đức vội nói, "Lần sau đi."

Phương Phương chần chờ một chút, đem tóc quăn rũ xuống vén ra sau tai, lại cười nói: "Hầy, thật hâm mộ các cậu ở bản địa, không có việc gì liền có thể về nhà ăn, đồ ăn ở căn tin trường quá khó ăn." Phương Phương mắt to chớp chớp, cười nói: "Cậu ngày thường đều ở đâu ăn vậy? Nếu không lần sau chúng ta..."

"A!" Lục Khôn Đức trong đầu linh quang chợt lóe, "Tôi biết rồi! Cậu đang rầu không tìm được chỗ ăn cơm đi? Nhà của tôi có mở một cái tiệm cơm nhỏ, đồ ăn rất ngon, cậu tới tôi tính cậu tám phần thôi!"

Phương Phương: "......"

Lục Khôn Đức đang muốn giới thiệu một chút tình hình trong tiệm, di động liền vang lên, Lục Khôn Đức thấy là Lục Quân Cường thì không bắt máy, nhìn sang chung quanh, thấy Lục Quân Cường. Lục Khôn Đức đối Phương Phương cười cười: "Em trai tôi tới tìm, tôi đi trước đây, lần sau lại cùng cậu nói."

Lục Quân Cường rất xa đã thấy anh, lạnh lùng nhìn Phương Phương liếc mắt một cái, cũng không có chào hỏi, Phương Phương tự giác mất mặt, cộp cộp dẫm lên giày cao gót rời đi.

Lục Quân Cường vòng qua xe một cái trôi đi ngừng ở Lục Khôn Đức bên cạnh, vỗ vỗ ghế sau nói: "Lên đi!"

Lục Khôn Đức ha ha cười ngồi lên, nói: "Xem ra là đi ra ngoài quảng cáo cơm hộp, không tồi không tồi."

Lục Quân Cường vừa đạp xe, chậm rì rì nói: "May mắn vận khí tốt, trở về chúng ta tính lại, ngày mai liền giao cơm cho bọn họ." Lục Khôn Đức ngồi ở trên ghế sau, hai cái đùi lắc qua lắc lại, không chút để ý nói: "Tính được bao nhiêu hộp vậy, ngày mai gạo trong tiệm hẳn là còn đủ."

"120 hộp."

"Nga...120 hộp!!!" Lục Khôn Đức kêu to, tè ra quần ngã xuống đường. Lục Quân Cường vội vàng dừng xe, xuống dưới nâng Lục Khôn Đức dậy, dở khóc dở cười nói: "Anh kích động như vậy làm gì?! Em xem có sao không."

Lục Khôn Đức bất chấp đau, bò dậy bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường kích động nói: "120 hộp lận! Cơm hộp của chúng ta bình quân là kiếm hai đồng tiền...120 nhân 2... Chúng ta một ngày là có thể kiếm 240 đồng tiền đó!" Lục Khôn Đức hưng phấn mặt đỏ lên, tính tiếp một tháng có thể kiếm bao nhiêu một năm có thể kiếm bao nhiêu.

Lục Quân Cường nhìn anh, trong lòng nhịn không được khổ sở... Đây là anh trai cậu, anh trai mà cậu phủng ở trong lòng bàn tay, hiện tại cư nhiên vì sinh kế của cậu mà lo nghĩ.

Lục Quân Cường xoa bóp khuôn mặt của Lục Khôn Đức, cười nói: "Anh trước đừng hưng phấn, nếu chúng ta làm không tốt thì sau này không nhất định có nhiều người như vậy đặt cơm hộp, dì ấy chỉ là đáp ứng cho chúng ta đưa cơm cho công nhân, muốn lâu dài hay không còn phải xem bọn họ. Nhân thủ phỏng chừng lại không đủ, nguyên liệu trong tiệm cũng không đủ, buổi chiều em còn muốn đi nhập hàng, còn có rất nhiều chuyện cần nghĩ, mình về tiệm trước đi."

"Được được, chúng ta hảo hảo làm, tranh thủ để bọn họ đặt dài hạn luôn, ha ha..."

Trở về Lục Quân Cường đi chở một xe hàng, Ngô Hạo tới chợ đầu mối mua một hộp đựng cơm. Ban đêm Lục Khôn Đức hưng phấn lăn qua lộn lại ngủ không yên, bị Lục Quân Cường ôm đè ở trên giường cưỡng chế ngủ.

Ngày hôm sau hai người đến tiệm sớm, chuẩn bị 120 phần cơm hộp vẫn không thể chậm trễ việc buôn bán hàng ngày, trong tiệm người vội vã tìm không ra hướng bắc, không có biện pháp Lục Khôn Đức đã kêu Đồng Kha lại đây hỗ trợ, Đồng Kha hưng phấn không thôi, cúp điện thoại của Lục Khôn Đức liền chạy tới, thuận tiện còn xách tới Vu Hạo Phong - thật vất vả vừa mới thay ca nghỉ ngơi.

Vu Hạo Phong cởi âu phục chỉ mặc áo sơmi ở đại đường hỗ trợ thu bạc, Lý Thanh bưng bê đồ ăn, những người còn lại đều ở phía sau bếp giúp Lý sư phó. Lục Quân Cường sợ Lục Khôn Đức mệt, phân công cho anh cùng Đồng Kha đóng hộp hộp cơm, Lục Khôn Đức từ buổi sáng liền nhìn chằm chằm nồi to, một nồi chín liền cùng Đồng Kha xới cơm bỏ vào hộp, lại đem từng hộp đã xong chồng lên nhau, chơi vui vẻ vô cùng.

Bận đến mười một giờ rốt cuộc làm xong 120 hộp cơm, mọi người nhẹ nhàng thở ra, Lục Khôn Đức cười nói: "Cuối cùng cũng không có bị trễ, tổng cộng là 120 hộp... Để tôi đếm lại... Tiền Nhiều Hơn!"

Mọi người bận một buổi sáng không để ý Tiền Nhiều Hơn, chó nhỏ chạy tới chạy lui, mở nắp hai hộp cơm, đem gà Cung Bảo bên trong thịt xương đều ăn, Đồng Kha cười ha ha, ôm Tiền Nhiều Hơn liên tục xoa nắn, Lục Khôn Đức bị chọc cười, nhẹ đá mông Tiền Nhiều Hơn một cái, Tiền Nhiều Hơn lập tức vồ tới trên đùi Lục Khôn Đức, thè lưỡi hướng về phía Lục Khôn Đức thở hộc hộc.

Cũng may còn có đồ ăn dư, Lục Quân Cường lập tức làm thêm mấy hộp, cùng Ngô Hạo mang vào xe chở qua công ty Vương Tô Lệ.

Bận rộn một buổi sáng, chờ đến lúc Lục Quân Cường và Ngô Hạo trở về trong tiệm khách đã quang bớt, mọi người lúc này mới có thời gian ăn cơm, một đám người ở đại đường đem hai cái bàn ghép lại cùng nhau ăn cơm, Lục Quân Cường rót bia cho mỗi người, cười nói: "Người trong công ty đều nói cơm hộp của chúng ta rất ngon, ngày mai số lượng hộp cơm là..."

Lục Quân Cường cố ý tạm dừng một chút, nhìn Lục Khôn Đức khẩn trương đứng thẳng người, cười nói: "145 hộp."

"Không phải chứ!"

"Oa!"

"Khôn Đức các cậu lời to rồi!"

Lục Khôn Đức cười nói: "Tôi còn tưởng đâu... hàaaa, thiệt khẩn trương." Lục Quân Cường nhìn anh cười cười, nói: "Vẫn là nhờ anh hai, tôi vốn là định lại thuê thêm mặt bằng, là anh hai gợi ý biện pháp này, so với thuê thêm mặt bằng phí tổn thấp hơn rất nhiều." Lục Khôn Đức nghi hoặc nói: "Anh khi nào..."

"Tới!" Lục Quân Cường nâng chén, "Hôm nay tất cả mọi người đều vất vả, đặc biệt là bác sĩ Vu cùng Đồng Kha, cảm ơn."

Vu Hạo Phong cười nâng chén, Đồng Kha cười nói: "Cảm tạ thì không cần, về sau cho tôi thường xuyên tới cọ cơm là được rồi."

Lục Quân Cường cười cười: "Ngày mai sẽ tốt hơn nhiều, tôi lát nữa lại đi thị trường nhân tài (3) chiêu thêm vài người, buổi sáng tới làm cơm hộp." Thấy Lục Khôn Đức muốn nói gì Lục Quân Cường lập tức nói: "Anh không được dị nghị."

(3) Nằm dưới phạm vi quyền lực pháp lí của Bộ Nguồn nhân lực và An sinh xã hội Trung Quốc, là một thị trường trong đó các doanh nghiệp và tổ chức thực hiện tuyển dụng, người lao động xin việc và giao hồ sơ

Lục Khôn Đức mếu máo, không thể nói cái gì. Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức, nhịn không được đau lòng.

Ăn cơm xong bọn Ngô Hạo đều đi nghỉ ngơi, Lục Khôn Đức cùng Đồng Kha ở cửa chơi với Tiền Nhiều Hơn, Lục Khôn Đức cầm một cái đĩa ném ra, Tiền Nhiều Hơn lập tức chạy đi ngậm trở về, phe phẩy cái đuôi tranh công với Lục Khôn Đức.

Lục Quân Cường ngồi ở đại đường nhìn bọn họ xuất thần.

"Do dự?" Lục Quân Cường quay đầu lại, Vu Hạo Phong dựa trên bàn, cười hỏi.

Lục Quân Cường gật gật đầu, nói: "Có chút, anh biết tôi nghĩ gì sao?"

Vu Hạo Phong kéo ghế dựa ngồi xuống ở bên cạnh Lục Quân Cường, nói: "Tôi thời đại học có học qua một học kỳ tâm lý, bỏ chuyện này qua một bên không nói, tôi đại khái cũng có thể biết trong lòng nghĩ gì."

Lục Quân Cường rất có hứng thú nói: "Tôi nghĩ cái gì?"

Vu Hạo Phong nghĩ nghĩ, nói: "Rốt cuộc là chính mình phấn đấu, để cậu ta nhấm nháp trái chín thành công thì tốt, hay là cùng nhau phấn đấu, để cậu ta theo cậu cùng nhau trưởng thành thì tốt. Chính mình phấn đấu thì sợ cùng cậu ta giao thoa càng ngày càng xa, cùng nhau nỗ lực thì... lại không nhìn được cậu ta chịu khổ."

Lục Quân Cường bình tĩnh nhìn Vu Hạo Phong, bật cười: "Không thể tin được anh đã nhìn ra, vậy anh cảm thấy là cái nào thì tốt?"

Vu Hạo Phong lắc đầu, nói: "Cậu không phải người sẽ trưng cầu ý kiến của người khác, lại nói cậu không phải đã có quyết định sao. Nói thật tôi rất tán đồng suy nghĩ của cậu, Lục Khôn Đức là nam nhân, cậu cũng không thể vặn vẹo nhân sinh của cậu ta được."

Lục Quân Cường gật đầu: "Tôi rất sợ anh ấy sẽ không có được niềm vui khi theo đuổi một cái gì đó." Vu Hạo Phong tán đồng cười nói: "Cậu làm rất tốt, cậu đã rất bảo hộ cậu ta, có điều..."

Lục Quân Cường ý bảo hắn không cần nói tiếp, nói: "Anh tôi cái gì cũng không biết, nói sau vậy, anh ấy hiện tại không tiếp thu được tôi."

Vu Hạo Phong nhìn Lục Quân Cường, đột nhiên bị khí chất tản mát ra trên người cậu làm cho chấn động, đó là thứ mà chỉ nam nhân nhiều lần trải qua phong sương mới có, thiên phàm quá tẫn (4) ẩn nhẫn cùng kiên cường.

(4) Có nghĩa là đạt được sau khi đã vượt qua nhiều gian lao trắc trở

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương