Ân triều Kiến Nguyên năm thứ 5, Ân đế tứ hôn hoàng muội Tĩnh Hoà công chúa và Việt Vương Tư Mã Dạ, mũ phượng, khăn quàng vai, thập lí hồng trang, do trên một trăm thị vệ hoàng gia hộ tống, một đường trùng trùng điệp điệp tiến tới Việt quốc.

Mà đám người Ân đế cũng đi cùng đội ngũ cùng tới Việt quốc, chỉ là giả thành thân thích bình dân của công chúa, không muốn bại lộ thân phận của mình, theo lời Ân đế nói chính là “Vẫn là cải trang đi tuần tương đối vui”, như thế mọi người sẽ không vừa thấy hắn liền quỳ xuống, rất không thú vị.

Trên trăm thị vệ hoàng gia đều cưỡi ngựa, dẫn đầu là Bách Lý Hiên thân mặc y phục tướng quân, thị vệ trưởng Triệu Vũ đi theo sau hắn, nghiễm nhiên đã trở thành thủ hạ tâm phúc của Bách Lý Hiên. Liễu Tịch không nguyện ý ngồi xe ngựa bèn cũng cưỡi ngựa chạy song song với Bách Lý Hiên. Đội thị vệ ở trước, mấy chiếc xe ngựa đi phía sau, trong xe ngựa che màn lụa màu đỏ đầu tiên, ngồi trong tất nhiên là Tần Phi Yến sắp xuất giá.

Trong xe ngựa thứ hai ngồi bên trong là Ân đế và Thượng Quan Tử Ngọc, hai người đều mặc thường phục, trong lòng Ân đế còn ôm Tiểu Báo tử vừa ngủ dậy, Tiểu Báo tử từ trên đùi phụ hoàng bé bò lên chân cha bé, mở đôi mắt to tròn xoe tò mò nhìn bên ngoài xe ngựa.

Trong xe ngựa thứ ba là Thượng Quan Mặc và Trương Đạo Tử, hai người bọn họ làm nghĩa phụ của Tần Phi Yến, nữ nhi xuất giá, hai người họ tất nhiên phải đi theo xem xem. Việt quốc tuy nói cách kinh thành không tính là xa, nhưng về sau muốn thường xuyên gặp mặt cũng không phải chuyện dễ như thế.

Hai bên xe ngựa và phía sau là một vài nha hoàn và người hầu, tất cả ăn mặc trang phục cung đình thống nhất, xếp hàng chỉnh tề đi theo xe ngựa.

Công chúa xuất giá, đội ngũ đưa gả lại là thanh thế to lớn như thế, bá tánh kinh thành sớm đã đuổi theo tới bên đường ngó nhìn, hai bên đường phố vây đầy các quần chúng.

Lúc này, đội ngũ đưa gả đang đi qua từ trước cửa phủ phò mã đã xây dựng mới xong, vài người trong xe ngựa đều không nhịn được xốc màn xe nhìn, toà phủ phò mã này là Ân đế nửa năm trước hạ lệnh tu sửa, lúc đầu một trong những điều kiện hắn đáp ứng gả Tần Phi Yến cho Tư Mã Dạ chính là bảo Tư Mã Dạ mỗi năm phải đưa Tần Phi Yến về ở trong phủ phò mã kinh thành một khoảng thời gian, Tư Mã Dạ lập tức cười đồng ý.

Đội ngũ xuất giá đi đi dừng dừng, cỡ chừng 5 ngày mới rốt cuộc tới được nội cảnh Việt quốc, đón đầu chạm phải đội ngũ đón dâu Việt quốc, đứng mũi chịu sào là Tư Mã Dạ cưỡi ngựa lớn cao cấp, trên người còn cột một đoá hoa đỏ thẫm.

Hai đội ngũ chạm phải nhau xong, Tư Mã Dạ và đám người Bách Lý Hiên dẫn đầu nói vài câu, hai đội ngũ lại gần nhau một chút rồi đi, đội ngũ đón dâu đi phía trước, đội ngũ đưa gả đi phía sau, một đường đi vào trong thành Việt quốc.

Bá tính trong thành Việt quốc cũng sớm đã canh giữ ở bên đường nhìn xem vương hậu của bọn họ, cảnh tượng đó so với kinh thành chỉ hơn chứ không kém. Ân đế ngồi trong xe ngựa, xuyên qua kẽ hở màn xe nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, không nhịn được thở dài.

Thượng Quan Tử Ngọc nắm lấy tay hắn hỏi: “Ngày đại hỉ, Bệ Hạ cớ sao phải thở dài, có chuyện phiền lòng gì sao?”

Ân đế quay đầu nhìn y, trong mắt mang theo hối hận và áy náy nồng đậm “Tử Ngọc, Trẫm thật sự muốn lần nữa thành thân, một lần nữa cưới ngươi.” Kiếp trước khỏi nói, kiếp này hắn một lần nữa tỉnh lại, Tử Ngọc đã gả vào hoàng cung nửa năm có thừa, nếu có khả năng, hắn thật sự muốn một lần nữa cho Tử Ngọc một đại hôn vẻ vang, trang trọng.

Thượng Quan Tử Ngọc hiểu ý của hắn, nhàn nhạt cười, vươn tay xoa cái bụng tròn của Tiểu Báo tử, từ từ nói: “Tử Ngọc không cần những cái đó, Bệ Hạ không cần chú ý, Tử Ngọc chỉ nguyện bên nhau lâu dài với Bệ Hạ, cùng nhau nhìn hài tử chúng ta lớn lên trưởng thành, thế này là đủ rồi.”

“Tử Ngọc” Ân đế khó giải thích cảm động, vươn tay ôm lấy phụ tử một lớn một nhỏ vào lòng mình, lập tức cảm thấy hai người này trong lòng chính là tất cả của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy mãn nguyện sắp tràn ra ngoài.

Bên trong xe ngựa phía sau, Thượng Quan Mặc đoạt sách trong tay Trương Đạo Tử, dịu dàng nói: “Ngồi trong xe ngựa đọc sách không tốt, ngươi ngày ngày đọc sách trong phủ Thừa tướng còn chưa xem đủ? Hiếm thấy ra ngoài một lần thì có thể thả lỏng được không?”

Trương Đạo Tử hơi mỉm cười, vươn tay vỗ gò má đối phương “Ngươi bây giờ sắp trở thành một lão nhân rồi, còn dong dài như vậy!”

“Không phải chỉ là lão nhân thôi à.” Thượng Quan Mặc không sao cả nói “Tôn tử đều sắp một tuổi rồi, hai người chúng ta đều thành gia gia rồi.”

Trương Đạo Tử nhận lấy Hương trà Thượng Quan Mặc đưa cho y nhấp một ngụm, hai người liếc mắt nhìn nhau, ý cười dần dần tràn ngập.

Đội ngũ đưa gả tiến vào vương cung Việt quốc, sau khi tất cả chỉnh đốn thanh thản, mọi người nghỉ ngơi ở chỗ Tư Mã Dạ thay bọn họ sắp xếp, đợi buổi tối đi uống rượu mừng của hai vị tân nhân.

Tần Phi Yến làm vai chính đêm nay tất nhiên là bận không chịu được, đoàn người Ân đế tự mình nghỉ ngơi trong cung điện, cũng không muốn đi quấy rầy nàng, dù sao buổi tối có thể gặp mặt.

Đây là lần thứ hai mọi người tới vương cung Việt quốc, tình cảnh lại hoàn toàn khác, không thể không khiến người cảm thán, thế sự khó lường, nhân sinh nhiều biến hoá.

Sắc trời dần tối, trong vương cung Việt quốc giăng đèn kết hoa, người tới người đi, một cảnh tượng náo nhiệt đầy không khí vui mừng.

Lễ tiết thành thân của Việt quốc không quá khác so với Đại Ân, đơn giản là ba quỳ chín lạy, còn phải đi từ đường dâng hương quỳ lạy cho các vị tổ tiên Việt quốc, cũng là tế tổ.

Ân đế lần này là giấu giếm thân phận mà tới, Tư Mã Dạ thiết kế một bàn yến hội trong thiên điện, mở tiệc chiêu đãi đám người Ân đế, những người này với Tần Phi Yến mà nói đều là “người nhà mẹ đẻ” vô cùng quan trọng, Tư Mã Dạ tất nhiên không dám chậm trễ.

Đoàn người Ân đế ở chính điện xem lễ xong thì được thỉnh tới trong thiên điện, nói là thiên điện, kì thực chính là vị trí tương đối bí ẩn, bình thường lúc Tư Mã Dạ tiếp đón một ít khách nhân quan trọng đều sẽ chọn trong gian đại điện này.

Ân đế ôm Tiểu Báo tử ngồi ở vị trí đầu, thuận tiện kéo Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống cạnh hắn, vẫy tay ý bảo mọi người đều ngồi xuống đi.

Chỉ một lát sau, cửa điện được mở ra, Tư Mã Dạ nắm tay Tần Phi Yến tiến vào, mọi người sôi nổi đứng dậy bày tỏ chúc mừng với hai vị tân nhân. Hai người Tần Phi Yến bưng chén rượu quỳ xuống hành đại lễ với Thượng Quan Mặc và Trương Đạo Tử, lại hành lễ hai người Đế Hậu, Thượng Quan Mặc vươn tay đỡ hai người dậy, nói vài lời chúc phúc.

Mọi người sôi nổi ngồi xuống, đều là người nhà, cũng không cần làm bộ khách sáo, các món ăn và trái cây được bưng lên xong, mọi người vừa ăn vừa nói, ngẫu nhiên kính ly rượu với tân lang tân nương, nói vài lời may mắn.

Ân đế thấy món cá trước mặt kia khá ngon bèn gắp vài miếng thịt cá, cẩn thận gỡ xương xong thì cho Tử Ngọc ăn.

Thượng Quan Tử Ngọc cười với hắn, gắp thịt cá nếm thử vài miếng, tức khắc mùi cá rất nặng, trong dạ dày nhộn nhạo một phen, mấy lần muốn nôn, Thượng Quan Tử Ngọc bịt miệng liều mạng nuốt xuống.

Ân đế vừa xoay mặt thấy sắc mặt y trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, không khỏi nhảy dựng trong lòng, hoảng loạn nói: “Tử Ngọc, ngươi sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?”

Người trên bàn cũng nhìn sang đây, Thượng Quan Tử Ngọc uống ngụm trà, lắc đầu ý bảo mọi người không lo ngại, bản thân y cũng không rõ rốt cuộc là thế nào, có điều trong lòng ẩn ẩn có một phỏng đoán.

Liễu Tịch xoa cằm, híp mắt nhìn thịt cá trong bát Thượng Quan Tử Ngọc, bỗng nhiên mắt phát sáng, đứng dậy hai ba cái nhảy tới cạnh Thượng Quan Tử Ngọc, cười hớn hở nói: “Hoàng hậu, vươn cánh tay người ra.”

Thượng Quan Tử Ngọc nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay ra, những người khác cũng không hiểu ra sao nhìn. Chỉ thấy Liễu Tịch đặt hai ngón tay lên cổ tay Thượng Quan Tử Ngọc bắt mạch, bỗng nhiên nhướn mày, hạ tay xuống.

Ân đế sốt ruột hỏi y “Tử Ngọc có phải sinh bệnh hay không?”

Liễu Tịch cười tủm tỉm vươn một ngón tay lắc lắc trong không trung, mím môi không nói khiến mọi người nghẹn quá mức, cho tới khi nhìn thấy Bách Lý Hiên phóng ánh mắt qua, Liễu Tịch run run mở miệng: “Chúc mừng Bệ Hạ, Hoàng hậu lại có hỉ rồi.”

Mọi người sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại, đồng thời nhìn về phía bụng Thượng Quan Tử Ngọc, nhanh như thế lại có rồi?

Tần Phi Yến vui mừng nói: “Quá tốt, ta lại sắp có thêm một chất tử chất nữ rồi, hôm nay thật sự là song hỉ lâm môn, mọi người tới uống một chén!”

Mọi người kinh ngạc qua đi xong liền hưng phấn, có hài tử tất nhiên là chuyện đại hỉ lớn. Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng sớm đã có phán đoán, nhưng vừa chợt nghe thấy vẫn bị giật mình, suy cho cùng Tiểu Báo tử còn chưa tới một tuổi nữa mà.

Vui mừng nhất không gì hơn Ân đế, hắn sửng sốt liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, sau đó nhìn chằm chằm bụng người ta, kích động nói năng lộn xộn: “Trẫm trẫm lại sắp làm cha rồi!”

_______________________________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương