Buổi tối, Ân đế phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng nhưng lại liên tục thất thần, trong lòng luôn nhớ thương bức thư Tư Mã Dạ viết cho Tần Phi Yến, nhiều lần phỏng đoán trên thư sẽ viết cái gì, kết quả cả buổi tối cũng không phê được mấy quyển tấu chương.

Ân đế xoa thái dương, ném tấu chương lên bàn, một mình hắn ở chỗ này nghĩ cũng nghĩ không ra kết quả, vẫn là quay về Vị Ương Cung tìm Tử Ngọc đi, đầu Tử Ngọc từ trước tới nay nhanh nhạy, y nhất định có thể đoán ra.

“Lưu công công, ngươi về nghỉ ngơi đi, để Tiểu Thuận tử theo Trẫm là được rồi.” Ân đế đứng dậy nói với người bên cạnh, Lưu công công bây giờ đã có tuổi, Ân đế quả thực không đành lòng bảo hắn nửa đêm chạy theo mình khắp nơi.

Lưu công công tất nhiên hiểu rõ Bệ Hạ đây là đang quan tâm và săn sóc hắn, âm thanh lập tức có chút nghẹn ngào, không uổng hắn tận tâm hầu hạ vị chủ nhân này hơn 20 năm, đời này của hắn không nhi không nữ, nói lời bất kính, hắn sớm đã coi Ân đế thành hài tử của mình, được hài tử của mình quan tâm, Lưu công công đương nhiên vui mừng.

Ân đế nhàn nhạt cười, bảo hai nha hoàn đưa Lưu công công về, tự mình mang Tiểu Thuận tử đi Vị Ương Cung. Tiểu Thuận tử vẫn là hài tử choai choai, sai sử nhiều đối với hắn không có chỗ không tốt, hắn vui còn chả kịp.

Ân đế tới Vị Ương Cung thì nhìn thấy Tiểu Báo tử thế mà còn chưa ngủ, mặc cái yếm nhỏ màu vàng đang lăn dưới thảm lông, nhéo ngón tay của mình chơi rất thích thú.

Lúc này, Thượng Quan Tử Ngọc nghe thấy động tĩnh thì từ nội thất đi ra, Ân đế ngạc nhiên hỏi y: “Tiểu Báo tử bây giờ biết tự mình lật người rồi.”

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhóc con đang lăn qua lộn lại trên nhuyễn tháp, cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Báo tử lớn lên rất nhanh!” Nói rồi, tiến lên giúp Ân đế cởi ngoại bào đưa cho nha hoàn bên cạnh, trong cung điện rất ấm áp, mặc y sam mỏng cũng không sao.

“Bệ Hạ tối nay sao sớm thế đã về rồi?” Thượng Quan Tử Ngọc kéo Ân đế ngồi trên nhuyễn tháp cạnh Tiểu Báo tử, hỏi hắn.

“Trẫm nhớ Tử Ngọc, gấp không chờ nổi quay về gặp ngươi nha.” Ân đế dùng ngón tay chọc cái bụng trống tròn lộ ra ngoài của Tiểu Báo tử, hài hước nói.

Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn hắn, không biết nói gì, người này ngấm ngầm là bộ dạng hoàng đế không đứng đắn, cũng không truy hỏi hắn, ngược lại bảo Lục La bưng chút đồ ăn khuya lên.

Tiểu Báo tử vặn vẹo dưới thảm chốc lát, dường như nghe thấy tiếng của phụ hoàng bé lại cố sức lật mình, mặt hướng về phía Ân đế, tay béo nắm lấy thảm lông, cười với Ân đế, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Ân đế lập tức bị nụ cười của nhi tử mình làm ngây người, mẹ ơi, nhóc nhà hắn sao lại đáng yêu thế, giống như tiên đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, linh khí khắp người!

Ân đế nhìn nhi tử mình trông thế nào cũng thuận mắt, ôm Tiểu Báo tử lên hôn vài cái, phụ tử hai người cọ cọ thân thiết với nhau, sự dính nhau đó tới Thượng Quan Tử Ngọc cũng sắp không nhìn nổi, ngày ngày đều gặp mặt còn có bộ dạng này sao?

Nhưng nha hoàn bên cạnh đều ôm mặt, bộ dạng say mê, Bệ Hạ anh tuấn và Tiểu Thái tử đáng yêu của bọn họ, thật sự quá đáng yêu rồi!

Lục La và Hồng Thường bưng đồ ăn khuya cho Đế Hậu hai người, còn có một bát cháo bột cho Tiểu Báo tử ăn, Thượng Quan Tử Ngọc đón lấy Tiểu Báo tử, dùng thảm bọc lấy thân mình bé, đút bé ăn cháo bột.

Thượng Quan Tử Ngọc đút cháo cho Tiểu Báo tử, không rảnh ăn cơm, Ân đế bèn tự tay đút cho y, Thượng Quan Tử Ngọc vừa ăn xong một cái bánh bí đỏ, trong miệng lại bị nhét một miếng sủi cảo tôm, Ân đế sợ y nghẹn lại dùng muỗng đút cháo cho y ăn.

Một bữa khuya trong cảnh một nhà ba người đút cho nhau kết thúc, Tiểu Báo tử ăn no thì có chút buồn ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc bảo Lục La ôm bé tới bên nôi đi ngủ.

Đế Hậu hai người ngồi trước bàn uống trà, Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn Ân đế, cười nói: “Bệ Hạ có phải có lời muốn nói? Nghe nói hôm qua Tư Mã Dạ phái người đưa một bức thư cho Tần Phi Yến, Bệ Hạ là tò mò trong thư viết gì đi.”

Ân đế cười, gật đầu nói: “Vì vậy Trẫm thường nói, Tử Ngọc quả nhiên là người hiểu Trẫm nhất, vậy Tử Ngọc đoán một chút, Tư Mã Dạ rốt cuộc muốn làm gì?”

Thượng Quan Tử Ngọc đặt chung trà xuống nói: “Rất đơn giản, Phi Yến lần này muốn tuyển phò mã, rất rõ ràng là nghiêm túc, Tư Mã Dạ có cảm giác nguy cơ, bị buộc nóng nảy đành phải viết thư cho Phi Yến bày tỏ tình cảm của mình, hi vọng có thể có được hồi đáp của Phi Yến.”

“Tư Mã Dạ này tuy rằng chọc người ghét, nhưng quả thật là một tình si.” Ân đế than một tiếng “Vậy Tử Ngọc đoán, Phi Yến sẽ trả lời hắn như thế nào?”

Thượng Quan Tử Ngọc rót cho hai người thêm đầy trà, cười nhạt nói: “Tất nhiên là từ chối, Tư Mã Dạ bây giờ là địch nhân của Đại Ân ta, Phi Yến làm sao có thể đồng ý hắn chứ.”

Ân đế sững sờ, đột nhiên có chút đồng tình với Tư Mã Dạ, bị người mình yêu từ chối, chỉ sợ Tư Mã Dạ muốn phát cuồng đi.

“Bệ Hạ.” Thượng Quan Tử Ngọc đột nhiên cười, nói với Ân đế: “Nếu Phi Yến lần trước xem bức hoạ chưa chọn được người vừa ý, không bằng Bệ hạ ngày khác mở tiệc, thỉnh bọn họ tới cung, để Phi Yến chọn cho kỹ.”

Ngày hôm sau, Tần Phi Yến đưa hồi âm của mình cho Tư Mã Dạ, tới cả bức thư nguyên bản kia cũng giao cho Ân đế, Ân đế lời gì cũng không hỏi, trực tiếp phái người niêm phong kỹ mật thư đưa tới dịch quán ngoài cung.

Sứ thần Việt quốc lấy được thư xong bèn ra roi thúc ngựa chạy về Việt quốc đưa thư giao cho Tư Mã Dạ, Tư Mã Dạ ban đầu kinh ngạc vui mừng, hắn vốn còn cho rằng Phi Yến sẽ không cho hắn bất cứ hồi âm nào, không nghĩ tới nàng thế mà trả lời thư hắn.

Tư Mã Dạ không chờ nổi trở về tẩm cung của mình, mở thư ra nhanh chóng nhìn một lượt, sắc mặt hắn trở nên càng ngày càng khó coi, tay cầm thư cũng không nhịn được bắt đầu run lên.

Hắn tự ép mình xem thư xong, sắc mặt đã xanh mét, dưới sự phẫn nộ muốn xé thư nhưng lại không nỡ.

Tư Mã Dạ tê liệt ngồi trên đất, trong lòng cảm thấy thống khổ khó chịu như bị thiên đao vạn quả, trên thư Tần Phi Yến không chút lưu tình từ chối hắn, nói hắn tàn nhẫn độc ác, phẩm hạnh không hợp, hơn nữa hắn là địch nhân của Đại Ân, lần trước ở Việt quốc, hoàng huynh của nàng còn bị Thương Lang gây thương tích, đoàn người bọn họ bị nhốt trên núi suýt nữa mất mạng ở Việt quốc.

Vì vậy, hai người bọn họ là quan hệ đối địch, nàng hận hắn còn không kịp, làm sao có thể đáp lại tình cảm của hắn.

Cuối cùng, Tần Phi Yến còn viết rằng, nàng chỉ nguyện tìm một lang quân như ý có lòng hiệp nghĩa, phẩm chất chính trực, mà Tư Mã Dạ hắn không thể nào trở thành loại nam nhân nàng mong muốn.

Sắc mặt Tư Mã Dạ xám xịt, tâm như tro tàn, dù là bại trận hắn cũng chưa từng thấy mất mát hối hận như này.

Mấy ngày tiếp, Tư Mã Dạ không hỏi triều chính cũng không quan tâm chiến sự phía trước, lại cả ngày nhốt mình trong tẩm điện uống rượu, ai cũng không gặp.

Chiến sự giữa các quốc gia không hiểu sao bình ổn lại, chủ soái quân liên minh Hô Duyên Lỗi bị Tư Mã Dạ bắn mấy mũi tên xong trốn về Tây Ninh quốc, sinh tử không rõ, quân liên minh cũng dần dần tan rã. Mà Tư Mã Dạ nghe nói không biết bị gì kích thích, cả ngày nhốt mình trong cung điện không hỏi chính sự, bước chân công chiếm các quốc gia cũng chậm lại.

Quốc nội Đại Ân, chuyện chọn phò mã cho Tần Phi Yến sớm đã ồn ào huyên náo truyền đi, nghe nói Ân đế muốn triệu những “người được chọn làm phò mã” tiến cung ẩm tiệc, để công chúa gặp mặt, tự mình chỉ định phò mã.

Ân đế định yến hội vào tối mai, cử hành ở chính điện, gọi là mở tiệc chiêu đãi, kì thực cũng là khảo sát tài năng và phẩm chất của người được chọn làm phò mã, giống như thi đình khoa khảo, qua cửa thi đình này mới có thể trở thành tiền tam giáp.

Sau giờ ngọ, Trương Đạo Tử tiến cung thăm Tần Phi Yến, thuận tiện mang điểm tâm Giang Nam đại trù phủ Thừa tướng làm tới, bởi vì Liễu Tịch thích ăn.

Trước ngày này, thời tiết vẫn luôn âm u, hôm nay cuối cùng thấy ánh mặt trời, Thượng Quan Tử Ngọc đội mũ cho Tiểu Báo tử, chuẩn bị mang bé đi phơi nắng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Trương Đạo Tử tới, có chút ngạc nhiên.

“Cha, sao lại tiến cung vào lúc này?” Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng nghênh Trương Đạo Tử tiến vào, thỉnh cha y ngồi xuống.

Tiểu Báo tử thích nhất mỹ nhân, nhìn thấy Trương Đạo Tử liền vươn tay muốn người ta ôm, Trương Đạo Tử tuy rằng tính cách tương đối lạnh, nhưng đối với tôn tử mình lại khác, vươn tay ôm lấy nhóc con, vui vẻ phát hiện nhóc lại lớn lên một chút.

“Ta tiến cung thăm Phi Yến, thuận tiện mang điểm tâm, là tiểu tử Liễu Tịch kia thích ăn, hôm nay trù tử vừa làm xong, ta thuận tiện mang một chút tới đây.”

Trương Đạo Tử chỉ hộp đồ ăn bên cạnh, Thượng Quan Tử Ngọc mở hộp ra thì thấy bên trong đều là điểm tâm nổi tiếng Giang Nam, không nhịn được lấy một miếng nếm trước, tuy rằng trong cung muốn ăn gì cũng có, nhưng điểm tâm chứa đặc sắc bản địa Giang Nam, tinh xảo lại mỹ vị này vẫn là khiến người không ngừng được.

Thượng Quan Tử Ngọc kêu một nha hoàn đi thỉnh Liễu Tịch tới, qua một lúc lâu sau, tiểu nha hoàn quay về nói Liễu Tịch không ở trong Ngự Dược Phòng, có lẽ đi tìm Phi Yến công chúa rồi.

Trương Đạo Tử nói: “Vậy đúng lúc, chúng ta đi Vong Ưu Cung tìm Phi Yến đi.”

Có điều đợi lúc hai người một lớn một nhỏ tới Vong Ưu Cung lại nghe nói công chúa không ở đó, hình như là đi Ngự Hoa Viên, hai người hết cách, chỉ đành ôm Tiểu Báo tử đi dạo Ngự Hoa Viên.

Tới Ngự Hoa Viên, hỏi một tiểu thái giám đi ngang qua, tiểu thái giám nói vừa nãy nhìn thấy công chúa và Liễu ngự y ngồi đánh cờ trong đình giữa hồ, bây giờ có lẽ vẫn ở đó.

Lúc Thượng Quan Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử, Trương Đạo Tử xách hộp đồ ăn đi tới đình giữa hồ, quả nhiên nhìn thấy hai người Tần Phi Yến và Liễu Tịch ngồi đối diện, trên bàn còn bày đĩa trái cây nhiều màu sắc.

Thượng Quan Tử Ngọc và Trương Đạo Tử liếc mắt nhìn nhau, phát hiện tâm tình Tần Phi Yến dường như khá tốt, cũng không biết là vì chuyện tuyển phò mã hay là nguyên nhân gì khác.

Hai người đi qua, đặt hộp đồ ăn lên bàn đá, Liễu Tịch nhìn đồ ăn mắt phát sáng, vừa mở hộp đồ ăn ra nhìn, lập tức hô một tiếng với Trương Đạo Tử “Cha, ngài đối với ta thật quá tốt!” Miệng ngọt giống như bôi mật.

Tần Phi Yến dịch ghế đá bên cạnh cho Trương Đạo Tử ngồi, Thượng Quan Tử Ngọc cũng ôm Tiểu Báo tử ngồi xuống, cười nói: “Tâm tình Phi Yến dường như rất tốt.”

Tần Phi Yến thần bí cười “Bất chiến nhi khuất nhân chi binh, Phi Yến tâm tình tất nhiên thoải mái.” (1)

_____________________________________________

(1): Bất chiến nhi khuất nhân chi binh: một vế trong câu mà Tôn tử nói: “Bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã, bất chiến nhi khuất nhân  chi binh, thiện chi thiện giả dã”: Trăm trận đánh, trăm trận được, chưa phải là người giỏi trong những người giỏi. Không đánh mà làm khuất phục được quân của người, ấy mới là người giỏi trong những người giỏi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương