Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
-
Chương 78
Đám người Ân đế cười đùa một lát ở Ngự Thư Phòng thì có tiểu thái giám tiến vào thông truyền, nói Tiêu, Cao hai người đang chờ ngoài cửa.
Ân đế hắng giọng, đoan chính ngồi xuống ở trước bàn, tuyên hai vị đại nhân tiến vào.
Toàn thân Cao Thắng đã tắm rửa thay y phục, hơi cúi đầu bước vào, Tiêu Phóng Hạc theo sau hắn một bước, trên mặt lạnh nhạt, không có biểu tình gì. Hai người tới gần, phân biệt hành lễ với Ân đế, Ân đế ép ý cười khoé môi xuống, bảo đứng dậy đáp lời.
“Tiêu đại nhân, ngươi trước kia chính miệng thừa nhận, là ngươi đẩy Cao Thắng xuống hồ đúng không. Vậy ngươi nói xem, đây rốt cuộc là vì sao?” Khai đao xuống người thành thật.
“Bệ Hạ, không phải y đẩy thần, thần” Cao Thắng hoang moang rối loạn xen mồm.
“Câm miệng! Trẫm bây giờ hỏi là Tiêu đại nhân, ngươi gấp cái gì?” Ân đế âm thầm trừng Cao Thắng, tâm bảo vệ cũng quá rõ ràng rồi.
Trên mặt Tiêu Phóng Hạc xuất hiện một tia quẫn bách, căng mặt nói: “Là thần đẩy hắn không sai, có điều, thần cũng là ngoài ý muốn, lúc đó, hai thần đang tranh cãi, lại vừa vặn đứng ở cạnh hồ, trong lúc xô đẩy, Cao đại nhân không cẩn thận ngã vào trong hồ.”
Ân đế nghẹn cười vất vả, thấy Tiêu Phóng Hạc liếc nhìn hắn lại lập tức khôi phục bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng ngày thường, khụ hai tiếng nói: “Hai người các ngươi bình thường không phải Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh sao? Hôm nay làm sao lại xảy ra tranh cãi?”
“Cái này” Trên mặt Tiêu Phóng Hạc nháy mắt đỏ hồng, ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Ân đế thầy từ hắn không hỏi ra được gì, đổi hướng chuyển tầm mắt sang Cao Thắng bên cạnh, bảo hắn nói tình huống lúc đó.
Nói tới cái này, Cao Thắng cũng có chút uỷ khuất, khóc lóc kể lể với Ân đế: “Bệ Hạ, thần không biết, vốn dĩ đang rất tốt, lúc sau hai thần cùng đi tới phủ Thượng Quan Thừa tướng, Tiêu huynh lại không biết vì sao phất tay áo rời đi, thần vẫn luôn đuổi theo y tới Ngự Hoa Viên, còn đang nghĩ có phải mình làm chuyện gì sai rồi hay không, chọc Tiêu huynh không vui, thần liều mạng đuổi theo hắn xin lỗi, kết quả”
“Kết quả Tiêu Phóng Hạc vừa giận liền đẩy ngươi một cái, ngươi không đứng vững liền ngã vào trong hồ, đúng không?” Ân đế nói tiếp.
“Bệ Hạ anh minh, sự tình chính là như vậy.” Cao Thắng nói xong cẩn thận liếc nhìn người bên cạnh, lại bị Tiêu Phóng Hạc lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, lập tức cảm thấy bản thân vô cùng uỷ khuất, gục đầu xuống có chút uể oải ỉu xìu.
Tiêu Phóng Hạc cũng rất tức giận, tức cái người cứng đầu bên cạnh này, càng tức bản thân, y vẫn luôn bình tĩnh thủ lễ, thế mà sẽ làm ra sự tình thất thố như thế, ở trước mặt Bệ Hạ và Thừa tướng thật sự không ngẩng đầu lên được.
Ân đế cười nhìn về Cao Thắng giống như quả cà bị héo, có chút vui sướng khi người gặp hoạ: “Cao đại nhân thật sự không biết vì sao Tiêu đại nhân tức giận à? Trẫm và Hoàng hậu, còn có Thừa tướng đại nhân đều nhìn ra rồi nha.”
Hắn vừa nói lời này, Tiêu, Cao hai người đồng thời ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Ân đế, Tiêu Phóng Hạc vẻ mặt ngượng ngùng, tới lỗ tai cũng phiếm đỏ, không nhịn được hung hăng nhíu mày, hôm nay thật sự là mất mặt lớn.
Cao Thắng vẫn như cũ bộ dạng ngây thơ, nhìn Ân đế rồi lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc và Liễu Tịch, cuối cùng tầm mắt ngừng ở trên người Thượng Quan Mặc.
Thượng Quan Mặc cười móc ra bức thư kia, cho hắn chút ám chỉ.
Cao Thắng cũng không phải người ngốc gì, lập tức nhớ tới nội dung bức thư Thượng Quan Thừa tướng cho hắn xem, mà Tiêu Phóng Hạc chính là nhìn thấy bức thứ này mới thay đổi sắc mặt, Cao Thắng chớp chớp mắt, tựa hồ ý thức được cái gì.
Cao Thắng đột nhiên mở to hai mắt nhìn Tiêu Phóng Hạc, trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin tưởng, vừa hưng phấn lại khẩn trương, điều này là thật hả? Sẽ không phải là hắn lí giải sai chứ?
Tiêu Phóng Hạc bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, nửa bên mặt nóng bỏng, cúi đầu xuống cũng không dám nhìn biểu cảm của Ân đế.
Đám người Ân đế sắp bị Cao Thắng này gấp chết, bình thường là người trông khá lanh lợi, làm sao tới thời khắc mấu chốt lại sống chết không thông suốt.
Thượng Quan Mặc bất đắc dĩ cười, Tiêu, Cao hai người đều là môn hạ hắn, xem như là học sinh hắn, xem ra Nguyệt Lão hắn lần này phải ra mặt rồi.
Thượng Quan Mặc tiến lên vài bước hỏi Tiêu Phóng Hạc “Tiêu đại nhân có phải là bởi vì nguyên nhân bức thư này hay không? Có cô nương trẻ tuổi có ý với Cao đại nhân, đây là chuyện tốt nha. Tiêu đại nhân làm hảo hữu của Cao đại nhân, không phải nên cảm thấy vui mừng cho hắn mới đúng chứ?”
Tiêu Phóng Hạc sửng sốt một lát, lập tức sau đó quay mặt chấp tay nói chúc mừng với Cao Thắng, chỉ là trên mặt không có tia vui mừng, ánh mắt cũng vô cùng ảm đạm. Sau khi nói xong liền bảo thân thể mình không thoải mái, cáo từ thỉnh lui với Ân đế.
Cao Thắng nhìn thấy vẻ mặt y, trong lòng cũng hiểu rõ đôi phần, hắn hai ba bước tiến lên trước, nắm lấy tay Tiêu Phóng Hạc, kích động sắp không nói ra lời.
“Phóng Hạc, ngươi ghen đúng không? Ta bây giờ cuối cùng nghĩ rõ rồi, ngươi tức giận là vì có cô nương muốn gả cho ta, đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Phóng Hạc đỏ bừng, dùng sức tránh thoát tay của hắn, giận dữ trừng mắt nhìn mắt, ở đây chính là Ngự Thư Phòng, trước mặt Ân đế và Thừa tướng đại nhân làm sao có thể làm ra hành vi như thế?
Cao Thắng thấy y tuy rằng xấu hổ vạn phần nhưng cũng không phủ nhận ra miệng, lập tức mặt mày cao hứng hớn hở, miệng cười sắp toét mang tai.
Này có phải hay không biểu đạt rằng Tiêu Phóng Hạc cũng thích hắn? Trong lòng Cao Thắng mỹ mãn, cảm thấy giống như nằm mơ, hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không có ngày này.
Ân đế thấy hắn thẳng thắn nhìn chằm chằm người ta, bộ dạng không coi ai ra gì, ánh mắt nóng cháy kia sắp thiêu người ta tới nơi bèn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thành công kéo thần trí mơ hồ của Cao Thắng lại.
Ân đế nhìn về phía Tiêu Phóng Hạc nói: “Tiêu đại nhân không bằng ở đây nói ra, nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích, có gì mà không thể nói thẳng? Chỉ có ngươi biểu lộ tâm ý, Thượng tướng đại nhân mới trả lời lại hảo hữu của hắn.”
“Thần, thần” Tiêu Phóng Hạc khó thấy tay chân có chút luống cuống, ánh mắt y lập loè, vừa nhấc mắt thì thấy mọi người đều đang nhìn y, Cao Thắng càng là dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm y, đầu óc Tiêu Phóng Hạc choáng váng, trong lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.
Cuối cùng, Tiêu Phóng Hạc cái gì cũng không nói, chỉ là gật gật đầu, có điều ý của y đã bày tỏ rất rõ ràng.
Y vừa gật đầu, đám người Ân đế đều thở dài nhẹ nhõm, lần đầu làm Nguyệt Lão cũng thật sự không dễ dàng.
Cao Thắng lúc này hưng phấn sắp ngốc, nếu như không phải Ân đế ở đây, hắn sớm đã xông lên ôm chặt lấy đối phương, đợi lâu như thế, hắn cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Thượng Quan Mặc cũng thở nhẹ một hơi “Bây giờ ta cuối cùng có thể trả lời người ta rồi, thuận tiện cho phải giới thiệu người khác cho cô nương người ta, bày tỏ áy náy.”
Đến lúc này Tiêu, Cao hai người cũng phản ứng lại, Bệ Hạ và Thượng Quan Thừa tướng lúc nãy vẫn luôn thử thăm dò bọn họ, Tiêu Phóng Hạc liếc Cao Thắng, nhàn nhạt cười, này cũng coi như là nhờ hoạ đắc phúc đi.
Dựa theo tổ chế của Đại Ân, mỗi dịp Trung thu văn võ bá quan sẽ có kỳ tắm gội 3 ngày, nghĩ đến 3 ngày không cần dậy sớm thượng triều, Ân đế lập tức cảm thấy toàn thân trên dưới đều nhẹ nhõm không ít, Hoàng đế cũng là người, ngẫu nhiên cũng muốn trộm lười biếng không phải sao?
Không có bách quan vây quanh người, tấu chương vĩnh viễn phê không xong trong Ngự Thư Phòng cũng có thể tạm thời bỏ đấy, Ân đế một thân nhẹ nhàng không có việc gì, nện bước nhẹ đi tìm hài tử và lão bà của mình.
Ân đế đi tới Vị Ương Cung, vào trong nội thất thì nhìn thấy Tiểu Báo tử đang ghé trên đùi cha bé, trong miệng đạng gặm ngón tay của mình. Thượng Quan Tử Ngọc ngồi cạnh bé, trong tay cầm quyển “Tam Tự Kinh” đọc cho Tiểu Báo tử nghe.
Ân đế cười bước qua, khom lưng ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng cười: “Tiểu Báo tử còn nhỏ như thế, làm sao có thể nghe hiểu ‘Tam Tự Kinh’ chứ, Tử Ngọc mặc dù muốn bồi dưỡng nó cũng quá mức nóng vội rồi.”
Thượng Quan Tử Ngọc cười bỏ sách xuống, quay đầu nhìn hắn “Ta không phải nóng vội, chỉ là muốn Tiểu Báo tử tiếp xúc sớm với những thứ này, mưa dầm thấm đất, nó từ từ cũng sẽ thấy hứng thú, tiểu hài tử học đồ vật rất nhanh.”
“Được, Tử Ngọc nói đúng.” Ân đế lại gần dán lên mặt y hôn vài cái, kéo y đứng dậy lại tiện tay ôm Tiểu Báo tử vào lòng “Đi, chúng ta đi dùng bữa tối!”
“Làm sao lại không thấy Bách Lý đại ca và Liễu Tịch?” Thượng Quan Tử Ngọc kỳ quái nói, mấy ngày nay Liễu Tịch sẽ luôn túm Bách Lý Hiên tới Vị Ương Cung cọ cơm, hôm nay lại không thấy hai người.
“Trẫm vừa mới trên đường tới Vị Ương Cung nhìn thấy Liễu Tịch kéo Bách Lý Hiên xuất cung, có lẽ là đi dạo chợ đêm rồi đi.” Ân đế cười nói “Không cần quan tâm bọn họ, dù sao cũng là ngày tắm gội, để bọn họ ra ngoài chơi đi.”
Sau bữa tối, một nhà 3 người bèn đi đình giữa hồ ngắm trăng, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy trên đình viết 3 chữ “Vọng Nguyệt đình”, lông mày nhịn không được giật giật, y không có quên chuyện mấy hôm trước Bệ Hạ ở chỗ này lừa y uống rượu.
Ân đế hiển nhiên cũng nhớ tới, không khỏi sờ mũi, hơi có chút xấu hổ. Kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc, nhỏ giọng tựa lấy lòng nói: “Tử Ngọc, chúng ta tiến vào ngồi đi được không?”
Tiểu Báo tử tất nhiên là hướng về phụ hoàng bé, cũng vươn tay béo y nha y nha chỉ về phía đình, giống như đang nói: “Cha, chúng ta mau ra đình chơi đi.”
Thượng Quan Tử Ngọc rất là bất đắc dĩ với một lớn một nhỏ này, Ân đế đắc ý cười, ở trên mặt béo của Tiểu Báo tử hung hăng hôn một cái, thật sự là thân nhi tử của hắn!
Thượng Quan Tử Ngọc cũng không có cách với da mặt dày của hắn, cũng không quan tâm phụ tử hai người kia, tự mình đi trước một bước vào đình, vừa đi vào trong đình thì nhìn thấy trên bàn đá đặt một cây đàn cổ. Thượng Quan Tử Ngọc lại bước gần vài bước nhìn, lập tức mở to hai mắt.
Đây cũng không phải là đàn cổ bình thường, mà là danh cầm truyền thế Thượng Quan Tử Ngọc vẫn luôn tha thiết mơ ước — Lục Khỉ Cầm, là tinh hoa kết hợp đồng mộc và kẽm mộc, tiếng đàn siêu phàm.
“Thích không?”
Ân đế không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh y, câu môi cười nói: “Đây là lễ vật Trẫm tặng Tử Ngọc, hao tổn tâm tư mới tìm được nha, Tử Ngọc không thử xem?”
“Cảm tạ.” Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng hôn một cái lên môi Ân đế rồi đi thử cầm.
Ân đế hắng giọng, đoan chính ngồi xuống ở trước bàn, tuyên hai vị đại nhân tiến vào.
Toàn thân Cao Thắng đã tắm rửa thay y phục, hơi cúi đầu bước vào, Tiêu Phóng Hạc theo sau hắn một bước, trên mặt lạnh nhạt, không có biểu tình gì. Hai người tới gần, phân biệt hành lễ với Ân đế, Ân đế ép ý cười khoé môi xuống, bảo đứng dậy đáp lời.
“Tiêu đại nhân, ngươi trước kia chính miệng thừa nhận, là ngươi đẩy Cao Thắng xuống hồ đúng không. Vậy ngươi nói xem, đây rốt cuộc là vì sao?” Khai đao xuống người thành thật.
“Bệ Hạ, không phải y đẩy thần, thần” Cao Thắng hoang moang rối loạn xen mồm.
“Câm miệng! Trẫm bây giờ hỏi là Tiêu đại nhân, ngươi gấp cái gì?” Ân đế âm thầm trừng Cao Thắng, tâm bảo vệ cũng quá rõ ràng rồi.
Trên mặt Tiêu Phóng Hạc xuất hiện một tia quẫn bách, căng mặt nói: “Là thần đẩy hắn không sai, có điều, thần cũng là ngoài ý muốn, lúc đó, hai thần đang tranh cãi, lại vừa vặn đứng ở cạnh hồ, trong lúc xô đẩy, Cao đại nhân không cẩn thận ngã vào trong hồ.”
Ân đế nghẹn cười vất vả, thấy Tiêu Phóng Hạc liếc nhìn hắn lại lập tức khôi phục bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng ngày thường, khụ hai tiếng nói: “Hai người các ngươi bình thường không phải Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh sao? Hôm nay làm sao lại xảy ra tranh cãi?”
“Cái này” Trên mặt Tiêu Phóng Hạc nháy mắt đỏ hồng, ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Ân đế thầy từ hắn không hỏi ra được gì, đổi hướng chuyển tầm mắt sang Cao Thắng bên cạnh, bảo hắn nói tình huống lúc đó.
Nói tới cái này, Cao Thắng cũng có chút uỷ khuất, khóc lóc kể lể với Ân đế: “Bệ Hạ, thần không biết, vốn dĩ đang rất tốt, lúc sau hai thần cùng đi tới phủ Thượng Quan Thừa tướng, Tiêu huynh lại không biết vì sao phất tay áo rời đi, thần vẫn luôn đuổi theo y tới Ngự Hoa Viên, còn đang nghĩ có phải mình làm chuyện gì sai rồi hay không, chọc Tiêu huynh không vui, thần liều mạng đuổi theo hắn xin lỗi, kết quả”
“Kết quả Tiêu Phóng Hạc vừa giận liền đẩy ngươi một cái, ngươi không đứng vững liền ngã vào trong hồ, đúng không?” Ân đế nói tiếp.
“Bệ Hạ anh minh, sự tình chính là như vậy.” Cao Thắng nói xong cẩn thận liếc nhìn người bên cạnh, lại bị Tiêu Phóng Hạc lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, lập tức cảm thấy bản thân vô cùng uỷ khuất, gục đầu xuống có chút uể oải ỉu xìu.
Tiêu Phóng Hạc cũng rất tức giận, tức cái người cứng đầu bên cạnh này, càng tức bản thân, y vẫn luôn bình tĩnh thủ lễ, thế mà sẽ làm ra sự tình thất thố như thế, ở trước mặt Bệ Hạ và Thừa tướng thật sự không ngẩng đầu lên được.
Ân đế cười nhìn về Cao Thắng giống như quả cà bị héo, có chút vui sướng khi người gặp hoạ: “Cao đại nhân thật sự không biết vì sao Tiêu đại nhân tức giận à? Trẫm và Hoàng hậu, còn có Thừa tướng đại nhân đều nhìn ra rồi nha.”
Hắn vừa nói lời này, Tiêu, Cao hai người đồng thời ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Ân đế, Tiêu Phóng Hạc vẻ mặt ngượng ngùng, tới lỗ tai cũng phiếm đỏ, không nhịn được hung hăng nhíu mày, hôm nay thật sự là mất mặt lớn.
Cao Thắng vẫn như cũ bộ dạng ngây thơ, nhìn Ân đế rồi lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc và Liễu Tịch, cuối cùng tầm mắt ngừng ở trên người Thượng Quan Mặc.
Thượng Quan Mặc cười móc ra bức thư kia, cho hắn chút ám chỉ.
Cao Thắng cũng không phải người ngốc gì, lập tức nhớ tới nội dung bức thư Thượng Quan Thừa tướng cho hắn xem, mà Tiêu Phóng Hạc chính là nhìn thấy bức thứ này mới thay đổi sắc mặt, Cao Thắng chớp chớp mắt, tựa hồ ý thức được cái gì.
Cao Thắng đột nhiên mở to hai mắt nhìn Tiêu Phóng Hạc, trong mắt tràn đầy thần sắc không dám tin tưởng, vừa hưng phấn lại khẩn trương, điều này là thật hả? Sẽ không phải là hắn lí giải sai chứ?
Tiêu Phóng Hạc bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, nửa bên mặt nóng bỏng, cúi đầu xuống cũng không dám nhìn biểu cảm của Ân đế.
Đám người Ân đế sắp bị Cao Thắng này gấp chết, bình thường là người trông khá lanh lợi, làm sao tới thời khắc mấu chốt lại sống chết không thông suốt.
Thượng Quan Mặc bất đắc dĩ cười, Tiêu, Cao hai người đều là môn hạ hắn, xem như là học sinh hắn, xem ra Nguyệt Lão hắn lần này phải ra mặt rồi.
Thượng Quan Mặc tiến lên vài bước hỏi Tiêu Phóng Hạc “Tiêu đại nhân có phải là bởi vì nguyên nhân bức thư này hay không? Có cô nương trẻ tuổi có ý với Cao đại nhân, đây là chuyện tốt nha. Tiêu đại nhân làm hảo hữu của Cao đại nhân, không phải nên cảm thấy vui mừng cho hắn mới đúng chứ?”
Tiêu Phóng Hạc sửng sốt một lát, lập tức sau đó quay mặt chấp tay nói chúc mừng với Cao Thắng, chỉ là trên mặt không có tia vui mừng, ánh mắt cũng vô cùng ảm đạm. Sau khi nói xong liền bảo thân thể mình không thoải mái, cáo từ thỉnh lui với Ân đế.
Cao Thắng nhìn thấy vẻ mặt y, trong lòng cũng hiểu rõ đôi phần, hắn hai ba bước tiến lên trước, nắm lấy tay Tiêu Phóng Hạc, kích động sắp không nói ra lời.
“Phóng Hạc, ngươi ghen đúng không? Ta bây giờ cuối cùng nghĩ rõ rồi, ngươi tức giận là vì có cô nương muốn gả cho ta, đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Phóng Hạc đỏ bừng, dùng sức tránh thoát tay của hắn, giận dữ trừng mắt nhìn mắt, ở đây chính là Ngự Thư Phòng, trước mặt Ân đế và Thừa tướng đại nhân làm sao có thể làm ra hành vi như thế?
Cao Thắng thấy y tuy rằng xấu hổ vạn phần nhưng cũng không phủ nhận ra miệng, lập tức mặt mày cao hứng hớn hở, miệng cười sắp toét mang tai.
Này có phải hay không biểu đạt rằng Tiêu Phóng Hạc cũng thích hắn? Trong lòng Cao Thắng mỹ mãn, cảm thấy giống như nằm mơ, hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không có ngày này.
Ân đế thấy hắn thẳng thắn nhìn chằm chằm người ta, bộ dạng không coi ai ra gì, ánh mắt nóng cháy kia sắp thiêu người ta tới nơi bèn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thành công kéo thần trí mơ hồ của Cao Thắng lại.
Ân đế nhìn về phía Tiêu Phóng Hạc nói: “Tiêu đại nhân không bằng ở đây nói ra, nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích, có gì mà không thể nói thẳng? Chỉ có ngươi biểu lộ tâm ý, Thượng tướng đại nhân mới trả lời lại hảo hữu của hắn.”
“Thần, thần” Tiêu Phóng Hạc khó thấy tay chân có chút luống cuống, ánh mắt y lập loè, vừa nhấc mắt thì thấy mọi người đều đang nhìn y, Cao Thắng càng là dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm y, đầu óc Tiêu Phóng Hạc choáng váng, trong lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.
Cuối cùng, Tiêu Phóng Hạc cái gì cũng không nói, chỉ là gật gật đầu, có điều ý của y đã bày tỏ rất rõ ràng.
Y vừa gật đầu, đám người Ân đế đều thở dài nhẹ nhõm, lần đầu làm Nguyệt Lão cũng thật sự không dễ dàng.
Cao Thắng lúc này hưng phấn sắp ngốc, nếu như không phải Ân đế ở đây, hắn sớm đã xông lên ôm chặt lấy đối phương, đợi lâu như thế, hắn cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Thượng Quan Mặc cũng thở nhẹ một hơi “Bây giờ ta cuối cùng có thể trả lời người ta rồi, thuận tiện cho phải giới thiệu người khác cho cô nương người ta, bày tỏ áy náy.”
Đến lúc này Tiêu, Cao hai người cũng phản ứng lại, Bệ Hạ và Thượng Quan Thừa tướng lúc nãy vẫn luôn thử thăm dò bọn họ, Tiêu Phóng Hạc liếc Cao Thắng, nhàn nhạt cười, này cũng coi như là nhờ hoạ đắc phúc đi.
Dựa theo tổ chế của Đại Ân, mỗi dịp Trung thu văn võ bá quan sẽ có kỳ tắm gội 3 ngày, nghĩ đến 3 ngày không cần dậy sớm thượng triều, Ân đế lập tức cảm thấy toàn thân trên dưới đều nhẹ nhõm không ít, Hoàng đế cũng là người, ngẫu nhiên cũng muốn trộm lười biếng không phải sao?
Không có bách quan vây quanh người, tấu chương vĩnh viễn phê không xong trong Ngự Thư Phòng cũng có thể tạm thời bỏ đấy, Ân đế một thân nhẹ nhàng không có việc gì, nện bước nhẹ đi tìm hài tử và lão bà của mình.
Ân đế đi tới Vị Ương Cung, vào trong nội thất thì nhìn thấy Tiểu Báo tử đang ghé trên đùi cha bé, trong miệng đạng gặm ngón tay của mình. Thượng Quan Tử Ngọc ngồi cạnh bé, trong tay cầm quyển “Tam Tự Kinh” đọc cho Tiểu Báo tử nghe.
Ân đế cười bước qua, khom lưng ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng cười: “Tiểu Báo tử còn nhỏ như thế, làm sao có thể nghe hiểu ‘Tam Tự Kinh’ chứ, Tử Ngọc mặc dù muốn bồi dưỡng nó cũng quá mức nóng vội rồi.”
Thượng Quan Tử Ngọc cười bỏ sách xuống, quay đầu nhìn hắn “Ta không phải nóng vội, chỉ là muốn Tiểu Báo tử tiếp xúc sớm với những thứ này, mưa dầm thấm đất, nó từ từ cũng sẽ thấy hứng thú, tiểu hài tử học đồ vật rất nhanh.”
“Được, Tử Ngọc nói đúng.” Ân đế lại gần dán lên mặt y hôn vài cái, kéo y đứng dậy lại tiện tay ôm Tiểu Báo tử vào lòng “Đi, chúng ta đi dùng bữa tối!”
“Làm sao lại không thấy Bách Lý đại ca và Liễu Tịch?” Thượng Quan Tử Ngọc kỳ quái nói, mấy ngày nay Liễu Tịch sẽ luôn túm Bách Lý Hiên tới Vị Ương Cung cọ cơm, hôm nay lại không thấy hai người.
“Trẫm vừa mới trên đường tới Vị Ương Cung nhìn thấy Liễu Tịch kéo Bách Lý Hiên xuất cung, có lẽ là đi dạo chợ đêm rồi đi.” Ân đế cười nói “Không cần quan tâm bọn họ, dù sao cũng là ngày tắm gội, để bọn họ ra ngoài chơi đi.”
Sau bữa tối, một nhà 3 người bèn đi đình giữa hồ ngắm trăng, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy trên đình viết 3 chữ “Vọng Nguyệt đình”, lông mày nhịn không được giật giật, y không có quên chuyện mấy hôm trước Bệ Hạ ở chỗ này lừa y uống rượu.
Ân đế hiển nhiên cũng nhớ tới, không khỏi sờ mũi, hơi có chút xấu hổ. Kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc, nhỏ giọng tựa lấy lòng nói: “Tử Ngọc, chúng ta tiến vào ngồi đi được không?”
Tiểu Báo tử tất nhiên là hướng về phụ hoàng bé, cũng vươn tay béo y nha y nha chỉ về phía đình, giống như đang nói: “Cha, chúng ta mau ra đình chơi đi.”
Thượng Quan Tử Ngọc rất là bất đắc dĩ với một lớn một nhỏ này, Ân đế đắc ý cười, ở trên mặt béo của Tiểu Báo tử hung hăng hôn một cái, thật sự là thân nhi tử của hắn!
Thượng Quan Tử Ngọc cũng không có cách với da mặt dày của hắn, cũng không quan tâm phụ tử hai người kia, tự mình đi trước một bước vào đình, vừa đi vào trong đình thì nhìn thấy trên bàn đá đặt một cây đàn cổ. Thượng Quan Tử Ngọc lại bước gần vài bước nhìn, lập tức mở to hai mắt.
Đây cũng không phải là đàn cổ bình thường, mà là danh cầm truyền thế Thượng Quan Tử Ngọc vẫn luôn tha thiết mơ ước — Lục Khỉ Cầm, là tinh hoa kết hợp đồng mộc và kẽm mộc, tiếng đàn siêu phàm.
“Thích không?”
Ân đế không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh y, câu môi cười nói: “Đây là lễ vật Trẫm tặng Tử Ngọc, hao tổn tâm tư mới tìm được nha, Tử Ngọc không thử xem?”
“Cảm tạ.” Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng hôn một cái lên môi Ân đế rồi đi thử cầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook