Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
-
Chương 59
Tư Mã Dạ ra lệnh một tiếng, thị vệ Việt quốc đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi tra xét các phòng trong dịch quán, tìm vật chứng khả nghi.
Tư Mã Dạ tự tìm phòng trống ngồi xuống đợi, tỳ nữ một bên vội vàng bưng trà cho hắn, Tư Mã Dạ mặt không biểu tình phẩm trà, đôi mắt như chim ưng tuần tra trong đám người đang tập trung ngoài cửa, giống như đang tìm kiếm con mồi.
Bất quá một lát sau, thị vệ trưởng Việt quốc mang vài thị vệ quay về, bước vào phòng xong liền quỳ xuống trước mặt Tư Mã Dạ, cúi đầu hổ thẹn nói: “Bẩm Đại Vương, không tìm thấy bất cứ người khả nghi nào.”
Tư Mã Dạ buông chung trà trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn vài thị vệ, ngữ khí không có một tia gợn sóng mở miệng: “Mỗi một phòng đều lục soát qua? Có để sót?”
Thị vệ trưởng Việt quốc do dự một chốc, ấp úng nói: “Chỉ có, chỉ có phòng của sứ thần Tây Ninh chưa có lục soát, không có chỉ thị của Đại Vương, chúng ta không dám dễ dàng lục soát phòng của sứ thần đại nhân.”
“Sứ thần Tây Ninh” Tư Mã Dạ một đôi mắt chim ưng phút chốc sắc bén lên, trong mắt hiện ra một tia tàn nhãn, hắn lại lần nữa bưng chén trà lên, không chút để ý nói “Tiếp tục lục soát, không cần biết là phòng của ai, đều phải lục soát tỉ mỉ một lần, những người dám ngăn cản, giết không tha!”
“Vâng, Đại Vương!” Có lời này của Việt Vương, chúng thị vệ Việt quốc lại lục soát lại, sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy nữa.
4 người Ân đế ẩn trong đám người quan sát, cảm thấy Tư Mã Dạ này so với trước khác nhau thật lớn, trở thành Việt Vưong Tư Mã Dạ, hiện giờ hoàn toàn bộc lộ mũi nhọn, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, làm người không dám khinh thường.
Giây lát, Tư Mã Dạ đang ngồi ngay ngắn ở đó phẩm trà liền nghe thấy ngoài cửa bỗng nhiên một trận xôn xao, thị vệ Việt quốc giải sứ thần Tây Ninh tới, ấn hắn quỳ xuống đất trước mặt Việt Vương Tư Mã Dạ.
“Đại Vương, chúng ta đi lục soát phòng của sứ thần đại nhân, ngửi thấy mùi hương kì dị, lại ở dưới giường tìm được bộ y phục này, bên trên dính vết máu.”
Thị vệ trưởng nói xong, mở ra bộ y phục nhăn nhúm dúm dó trong tay, trong phút chốc một mùi hương lạ lùng truyền tới, rất nhanh liền tràn ngập căn phòng, đến đám người đứng ở ngoài cửa đều ngửi thấy mùi hương.
Tư Mã Dạ nhàn nhạt nhìn bộ y phục dính máu, đôi mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới chân, âm lãnh nói: “Sứ thần đại nhân, có lời muốn nói?”
Sứ thần Tây Ninh cả người run rẩy, mồ hôi lạnh tức khắc tuôn ra, hắn mạnh mẽ tự trấn định, liều mạng biện giải nói: “Đại Vương, oan uổng quá, thần là đi qua khuê phòng của công chúa, lúc đó công chúa vẫn tốt. Còn có bộ y phục này, đây căn bản không phải y phục của thần, thần cũng không biết nó là làm thế nào chạy tới dưới giường của thần, Đại Vương minh giám!”
Hắn một bộ dạng khóc lóc than thở, dường như hắn thật sự thừa nhận nỗi uẩn khuất lớn biết bao, hận không thể lấy cái chết làm chứng.
Tư Mã Dạ bất động thanh sắc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lại bỗng nhiên cười ra tiếng, chỉ bất quá ý cười của hắn chỉ hiện trên mặt, trong ánh mắt lại là một mảnh băng hàn, mọi người ở đây nhìn thấy nụ cười này, đều nhịn không được đánh cái rùng minh.
Một âm thanh “loảng xoảng”vang lên, chung trà trên bàn bị Tư Mã Dạ phẫn nộ ném rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, nước trà chưa uống xong bắn khắp nơi.
Người bốn phía đều đồng thời giật mình một cái, Việt Vương sắp tức giận rồi!
“Ngươi coi bản vương là đồ ngốc à?!” Tư Mã Dạ đứng trên cao nhìn xuống sứ thần Tây Ninh, phẫn nộ nói: “Ngươi nói trước khi công chúa bị giết ngươi đi tới phòng của nàng, bổn vương tạm thời không truy cứu tội danh tự tiện xông vào phòng công chúa của ngươi, ngươi ngược lại nói xem, trong phòng ngươi vì sao sẽ xuất hiện mùi hương kì dị này?”
“Bởi vì, bởi vì thần tâm sinh ái mộ công chúa, trằn trọc, đêm không ngủ được, cuối cùng thật sự nhịn không được bày tỏ nỗi tương tư, liền lấy hết can đảm muốn đi tìm công chúa bày tỏ một trận.” Sứ thần Tây Ninh cúi đầu run rẩy nói.
“Công chúa thích chế hương, mọi người đều biết, lúc thần tới tìm công chúa, công chúa đang đốt Long Diên Hương, khí hương này mùi nồng đậm, thần ở trong phòng công chúa một lát vì vậy trên quần áo mới dính mùi hương lạ lùng, mùi hương xuất hiện trong phòng thần chính là vì nguyên nhân này, thần tưởng nhớ công chúa đã lâu, làm sao có thể giết nàng.” Sứ thần Tây Ninh dẻo lưỡi biện giải.
Tư Mã Dạ cười lạnh một tiếng “Ồ? Sứ thần đại nhân nói như vậy, nhất định là không hiểu biết nhiều về Long Diên Hương cho lắm, bổn vương hôm nay sẽ để ngươi tự mình ngửi xem, Long Diên Hương rốt cuộc là mùi hương như thế nào!”
Tư Mã Dạ khoát tay, một tỳ nữ bưng một lư hương tới, trong lư hương đặt bột phấn Long Diên Hương màu xám, khói trắng từ trong lư hương từ từ chậm rãi bay lên, phát ra từng trận mùi hương ngọt nị.
Tỳ nữ đặt lư hương ở trước mặt sứ thần Tây Ninh để hắn ngửi. Cái trán sứ thần Tây Ninh ứa ra mồ hôi lạnh, cỗ mùi hương kia xông thẳng lên não hắn, chỉ là cùng với mùi hương hôm qua hắn ngửi khác biệt lớn, sứ thần Tây Ninh trăm lần cũng nghĩ không ra.
Tư Mã Dạ bảo thị vệ mang bộ y phục dính máu kia cho hắn ngửi, thấy mặt hắn bắt đầu trắng bệch, cười lạnh nói: “Không biết sứ thần đại nhân ngửi thấy mùi hương trong lư hương thế nào?”
“Bẩm Đại Vương, là một mùi hương ngọt nị nguyên chất.” Sứ thần Tây Ninh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nói.
“Vậy mùi hương trên bộ y phục thì sao?” Tư Mã Dạ không nhanh không chậm tiếp tục hỏi hắn.
Sứ thần Tây Ninh run rẩy nói: “Là mùi hương lạ lùng, thần từ trước tới nay chưa từng ngửi qua mùi hương kì dị như thế.” Hắn vẫn chưa rõ, Việt Vương đây là muốn làm gì. Hắn không tin dựa vào hai mùi hương, Tư Mã Dạ có thể định tội hắn không thành?
Tư Mã Dạ liếc nhìn hắn, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết, hắn khom người cầm lư hương trên mặt đất lên, đặt ở trước mặt ngửi ngửi, còn lộ ra một biểu tình say mê.
“Ngươi đọc qua sách chưa? Theo “Cương mục thập di” ghi lại, Long Diên Hương không độc, bình thường là một mùi hương thơm ngọt nguyên chất đặc biệt, nhưng nó gặp máu liền sẽ phát ra mùi hương kì dị, nhưng truyền tới phạm vi vài dặm, liên miên không dứt, thật lâu không ngừng.”
Tư Mã Dạ nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, liếc nhìn người trên đất một cái, nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt thất thần, cả người như tê liệt ngồi trên đất.
“Ngươi rõ ràng cầu yêu không thành, nổi lên sát tâm, giết hại công chúa xong, nhìn bốn phía không người liền tháo chạy, ném y phục nhiễm máu vứt dưới giường, ngươi tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại không nghĩ tới mùi hương phát ra bán đứng ngươi.”
Tư Mã Dạ hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn “Bổn vương chiêu đãi ngươi như khách quý, ngươi lại sát hại biểu muội của bổn vương, Tây Ninh quốc kết thành đồng minh với bổn vương như thế đấy à?”
“Đại Vương, thần không phải cố ý giết hại công chúa, mong Đại Vương tha mạng, Đại Vương tha mạng” Sứ thần Tây Ninh quỳ trên đất không ngừng dập đầu, khóc nước mắt nước mũi dàn dụa.
Tư Mã Dạ chán ghét lại khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay bảo thị vệ kéo hắn xuống, nhốt vào tử lao, cách ngày xử trảm.
Sứ thần Tây Ninh tru lên bị thị vệ Việt quốc kéo xuống, Tư Mã Dạ đưa lưng đứng trong phòng, có chút mệt mỏi dùng tay xoa lông mày.
4 người Ân đế ở bên ngoài xem náo nhiệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười, bọn họ sớm đã xem không thuận mắt sứ thần Tây Ninh này, không nghĩ tới hắn cuối cùng ngã trong tay Tư Mã Dạ.
Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy đại khoái nhân tâm, lần trước sứ thần Tây Ninh này hiến cho Bệ Hạ dị thú, còn bảo Bệ Hạ lập xuống giấy sinh tử, tuy rằng Bệ Hạ cuối cùng bình yên vô sự, còn thuần phục được sư tử kia, nhưng trong lòng hắn vẫn giống như chôn xuống một cây châm, vừa nghĩ tới liền âm ỉ đau. Không nghĩ tới cuối cùng lại là Tư Mã Dạ thay y xử lí ngụm ác khí này.
“Đại ca, các ngươi đang làm gì ở đây?”
4 người Ân đế đang mừng thầm trong lòng, chợt bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Phi Yến, vừa quay đầu liền thấy Tần Phi Yến không biết từ lúc nào tới phía sau bọn họ.
Mắt thấy Tư Mã Dạ sắp tới, 4 người Ân đế không nghĩ nhanh như thế để Tư Mã Dạ thấy Phi Yến, cuống quýt nói: “Không có gì, chúng ta mau về thôi.” Nói rồi 1 người kéo tay nàng muốn nàng mau chóng rời khỏi chỗ này.
Lúc bọn họ lôi lôi kéo kéo, Tư Mã Dạ bị một đám người hầu vây từ trong phòng đi ra, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Tần Phi Yến trong nhóm người, phút chốc dừng cước bộ lại.
Tần Phi Yến cũng nhìn thấy hắn, nàng vẫn còn nhớ đôi mắt sắc bén như chim ưng này, Tần Phi Yến nâng cằm lên, không chút sợ hãi nhìn lại Tư Mã Dạ, trong ánh mắt tràn đầy ngạo khí.
Tư Mã Dạ nhìn thấy biểu tình của nàng, trong ánh mắt dần dần nhiễm ý cười, nhưng nhìn thấy 4 người Ân đế vây quanh nàng, còn đặt tay lên người nàng, sắc mặt Tư Mã Dạ lập tức thay đổi, ánh mắt tràn đầy đố kị.
Bất quá nhìn 4 người nam nhân mặc phục sắc Đại Ân, trên mặt Tần Phi Yến cũng cũng không có chút tức giận bị người chiếm tiện nghi, ngược lại lạnh lùng trừng mắt với mình, Tư Mã Dạ vung tay áo, đen mặt rời đi.
Lúc sau, Tư Mã Dạ lại mượn cớ tới dịch quán một chuyến, cố ý tới chỗ nhóm người Đại Ân ở, lại vừa vặn thấy Tần Phi Yến đang luyện tập trên đất trống hoa viên, thị vệ Đại Ân vây xung quanh nhìn.
Múa xong, nhóm thị vệ đều ở bên cạnh liều mạng vỗ tay hò hét, Tần Phi Yến xuống đài liền chạy tới bên cạnh mấy thị vệ, cùng bọn họ nói nói cười cười. Tư Mã Dạ vừa nhìn, đây không phải là mấy thị vệ lúc trước lôi lôi kéo kéo Tần Phi Yến à? Tần Phi Yến có quan hệ rất tốt với bọn họ?
Thượng Quan Tử Ngọc cầm một khăn vải sạch sẽ, nâng tau lau mồ hôi trên mặt Phi Yến, Liễu Tịch lập tức đưa túi nước trong tay cho nàng, bảo nàng uống chút nước giải khát. Những thị vệ khác ở một bên cười vang, đùa vui không ảnh hưởng tới toàn cục.
Tư Mã Dạ lại thế nào cũng không nhìn nổi, hắn vừa nhìn thấy cánh tay một mảng trắng nõn ôn nhu lau mồ hôi trên mặt Tần Phi Yến liền nhịn không được một trận lửa giận. Hận không thể lập tức xông lên thay thế nó.
Nhóm người Đại Ân vừa xoay mặt liền nhìn thấy một khuôn mặt tái mét của Tư Mã Dạ, đứng ở đó trừng bọn họ liền đồng thời tiến lên hành lễ.
Tư Mã Dạ banh khoé miệng nói lên một chút lời lễ tiết, sau đó liếc nhìn thâm sâu Tần Phi Yến liền xoay người rời đi. Tần Phi Yến nhíu nhíu mày, tâm tư người này quá thâm trầm, rất khó nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Tư Mã Dạ coi chúng ta thành tình địch của hắn, đoán chừng hắn vừa nãy lòng nghĩ muốn giết chúng ta cũng có.” Lúc bốn phía không người, Ân đế trộm cười nói với 3 người còn lại.
Tư Mã Dạ tự tìm phòng trống ngồi xuống đợi, tỳ nữ một bên vội vàng bưng trà cho hắn, Tư Mã Dạ mặt không biểu tình phẩm trà, đôi mắt như chim ưng tuần tra trong đám người đang tập trung ngoài cửa, giống như đang tìm kiếm con mồi.
Bất quá một lát sau, thị vệ trưởng Việt quốc mang vài thị vệ quay về, bước vào phòng xong liền quỳ xuống trước mặt Tư Mã Dạ, cúi đầu hổ thẹn nói: “Bẩm Đại Vương, không tìm thấy bất cứ người khả nghi nào.”
Tư Mã Dạ buông chung trà trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn vài thị vệ, ngữ khí không có một tia gợn sóng mở miệng: “Mỗi một phòng đều lục soát qua? Có để sót?”
Thị vệ trưởng Việt quốc do dự một chốc, ấp úng nói: “Chỉ có, chỉ có phòng của sứ thần Tây Ninh chưa có lục soát, không có chỉ thị của Đại Vương, chúng ta không dám dễ dàng lục soát phòng của sứ thần đại nhân.”
“Sứ thần Tây Ninh” Tư Mã Dạ một đôi mắt chim ưng phút chốc sắc bén lên, trong mắt hiện ra một tia tàn nhãn, hắn lại lần nữa bưng chén trà lên, không chút để ý nói “Tiếp tục lục soát, không cần biết là phòng của ai, đều phải lục soát tỉ mỉ một lần, những người dám ngăn cản, giết không tha!”
“Vâng, Đại Vương!” Có lời này của Việt Vương, chúng thị vệ Việt quốc lại lục soát lại, sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy nữa.
4 người Ân đế ẩn trong đám người quan sát, cảm thấy Tư Mã Dạ này so với trước khác nhau thật lớn, trở thành Việt Vưong Tư Mã Dạ, hiện giờ hoàn toàn bộc lộ mũi nhọn, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, làm người không dám khinh thường.
Giây lát, Tư Mã Dạ đang ngồi ngay ngắn ở đó phẩm trà liền nghe thấy ngoài cửa bỗng nhiên một trận xôn xao, thị vệ Việt quốc giải sứ thần Tây Ninh tới, ấn hắn quỳ xuống đất trước mặt Việt Vương Tư Mã Dạ.
“Đại Vương, chúng ta đi lục soát phòng của sứ thần đại nhân, ngửi thấy mùi hương kì dị, lại ở dưới giường tìm được bộ y phục này, bên trên dính vết máu.”
Thị vệ trưởng nói xong, mở ra bộ y phục nhăn nhúm dúm dó trong tay, trong phút chốc một mùi hương lạ lùng truyền tới, rất nhanh liền tràn ngập căn phòng, đến đám người đứng ở ngoài cửa đều ngửi thấy mùi hương.
Tư Mã Dạ nhàn nhạt nhìn bộ y phục dính máu, đôi mắt âm u gắt gao nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới chân, âm lãnh nói: “Sứ thần đại nhân, có lời muốn nói?”
Sứ thần Tây Ninh cả người run rẩy, mồ hôi lạnh tức khắc tuôn ra, hắn mạnh mẽ tự trấn định, liều mạng biện giải nói: “Đại Vương, oan uổng quá, thần là đi qua khuê phòng của công chúa, lúc đó công chúa vẫn tốt. Còn có bộ y phục này, đây căn bản không phải y phục của thần, thần cũng không biết nó là làm thế nào chạy tới dưới giường của thần, Đại Vương minh giám!”
Hắn một bộ dạng khóc lóc than thở, dường như hắn thật sự thừa nhận nỗi uẩn khuất lớn biết bao, hận không thể lấy cái chết làm chứng.
Tư Mã Dạ bất động thanh sắc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lại bỗng nhiên cười ra tiếng, chỉ bất quá ý cười của hắn chỉ hiện trên mặt, trong ánh mắt lại là một mảnh băng hàn, mọi người ở đây nhìn thấy nụ cười này, đều nhịn không được đánh cái rùng minh.
Một âm thanh “loảng xoảng”vang lên, chung trà trên bàn bị Tư Mã Dạ phẫn nộ ném rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, nước trà chưa uống xong bắn khắp nơi.
Người bốn phía đều đồng thời giật mình một cái, Việt Vương sắp tức giận rồi!
“Ngươi coi bản vương là đồ ngốc à?!” Tư Mã Dạ đứng trên cao nhìn xuống sứ thần Tây Ninh, phẫn nộ nói: “Ngươi nói trước khi công chúa bị giết ngươi đi tới phòng của nàng, bổn vương tạm thời không truy cứu tội danh tự tiện xông vào phòng công chúa của ngươi, ngươi ngược lại nói xem, trong phòng ngươi vì sao sẽ xuất hiện mùi hương kì dị này?”
“Bởi vì, bởi vì thần tâm sinh ái mộ công chúa, trằn trọc, đêm không ngủ được, cuối cùng thật sự nhịn không được bày tỏ nỗi tương tư, liền lấy hết can đảm muốn đi tìm công chúa bày tỏ một trận.” Sứ thần Tây Ninh cúi đầu run rẩy nói.
“Công chúa thích chế hương, mọi người đều biết, lúc thần tới tìm công chúa, công chúa đang đốt Long Diên Hương, khí hương này mùi nồng đậm, thần ở trong phòng công chúa một lát vì vậy trên quần áo mới dính mùi hương lạ lùng, mùi hương xuất hiện trong phòng thần chính là vì nguyên nhân này, thần tưởng nhớ công chúa đã lâu, làm sao có thể giết nàng.” Sứ thần Tây Ninh dẻo lưỡi biện giải.
Tư Mã Dạ cười lạnh một tiếng “Ồ? Sứ thần đại nhân nói như vậy, nhất định là không hiểu biết nhiều về Long Diên Hương cho lắm, bổn vương hôm nay sẽ để ngươi tự mình ngửi xem, Long Diên Hương rốt cuộc là mùi hương như thế nào!”
Tư Mã Dạ khoát tay, một tỳ nữ bưng một lư hương tới, trong lư hương đặt bột phấn Long Diên Hương màu xám, khói trắng từ trong lư hương từ từ chậm rãi bay lên, phát ra từng trận mùi hương ngọt nị.
Tỳ nữ đặt lư hương ở trước mặt sứ thần Tây Ninh để hắn ngửi. Cái trán sứ thần Tây Ninh ứa ra mồ hôi lạnh, cỗ mùi hương kia xông thẳng lên não hắn, chỉ là cùng với mùi hương hôm qua hắn ngửi khác biệt lớn, sứ thần Tây Ninh trăm lần cũng nghĩ không ra.
Tư Mã Dạ bảo thị vệ mang bộ y phục dính máu kia cho hắn ngửi, thấy mặt hắn bắt đầu trắng bệch, cười lạnh nói: “Không biết sứ thần đại nhân ngửi thấy mùi hương trong lư hương thế nào?”
“Bẩm Đại Vương, là một mùi hương ngọt nị nguyên chất.” Sứ thần Tây Ninh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nói.
“Vậy mùi hương trên bộ y phục thì sao?” Tư Mã Dạ không nhanh không chậm tiếp tục hỏi hắn.
Sứ thần Tây Ninh run rẩy nói: “Là mùi hương lạ lùng, thần từ trước tới nay chưa từng ngửi qua mùi hương kì dị như thế.” Hắn vẫn chưa rõ, Việt Vương đây là muốn làm gì. Hắn không tin dựa vào hai mùi hương, Tư Mã Dạ có thể định tội hắn không thành?
Tư Mã Dạ liếc nhìn hắn, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết, hắn khom người cầm lư hương trên mặt đất lên, đặt ở trước mặt ngửi ngửi, còn lộ ra một biểu tình say mê.
“Ngươi đọc qua sách chưa? Theo “Cương mục thập di” ghi lại, Long Diên Hương không độc, bình thường là một mùi hương thơm ngọt nguyên chất đặc biệt, nhưng nó gặp máu liền sẽ phát ra mùi hương kì dị, nhưng truyền tới phạm vi vài dặm, liên miên không dứt, thật lâu không ngừng.”
Tư Mã Dạ nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, liếc nhìn người trên đất một cái, nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt thất thần, cả người như tê liệt ngồi trên đất.
“Ngươi rõ ràng cầu yêu không thành, nổi lên sát tâm, giết hại công chúa xong, nhìn bốn phía không người liền tháo chạy, ném y phục nhiễm máu vứt dưới giường, ngươi tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại không nghĩ tới mùi hương phát ra bán đứng ngươi.”
Tư Mã Dạ hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn “Bổn vương chiêu đãi ngươi như khách quý, ngươi lại sát hại biểu muội của bổn vương, Tây Ninh quốc kết thành đồng minh với bổn vương như thế đấy à?”
“Đại Vương, thần không phải cố ý giết hại công chúa, mong Đại Vương tha mạng, Đại Vương tha mạng” Sứ thần Tây Ninh quỳ trên đất không ngừng dập đầu, khóc nước mắt nước mũi dàn dụa.
Tư Mã Dạ chán ghét lại khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay bảo thị vệ kéo hắn xuống, nhốt vào tử lao, cách ngày xử trảm.
Sứ thần Tây Ninh tru lên bị thị vệ Việt quốc kéo xuống, Tư Mã Dạ đưa lưng đứng trong phòng, có chút mệt mỏi dùng tay xoa lông mày.
4 người Ân đế ở bên ngoài xem náo nhiệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười, bọn họ sớm đã xem không thuận mắt sứ thần Tây Ninh này, không nghĩ tới hắn cuối cùng ngã trong tay Tư Mã Dạ.
Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy đại khoái nhân tâm, lần trước sứ thần Tây Ninh này hiến cho Bệ Hạ dị thú, còn bảo Bệ Hạ lập xuống giấy sinh tử, tuy rằng Bệ Hạ cuối cùng bình yên vô sự, còn thuần phục được sư tử kia, nhưng trong lòng hắn vẫn giống như chôn xuống một cây châm, vừa nghĩ tới liền âm ỉ đau. Không nghĩ tới cuối cùng lại là Tư Mã Dạ thay y xử lí ngụm ác khí này.
“Đại ca, các ngươi đang làm gì ở đây?”
4 người Ân đế đang mừng thầm trong lòng, chợt bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Phi Yến, vừa quay đầu liền thấy Tần Phi Yến không biết từ lúc nào tới phía sau bọn họ.
Mắt thấy Tư Mã Dạ sắp tới, 4 người Ân đế không nghĩ nhanh như thế để Tư Mã Dạ thấy Phi Yến, cuống quýt nói: “Không có gì, chúng ta mau về thôi.” Nói rồi 1 người kéo tay nàng muốn nàng mau chóng rời khỏi chỗ này.
Lúc bọn họ lôi lôi kéo kéo, Tư Mã Dạ bị một đám người hầu vây từ trong phòng đi ra, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Tần Phi Yến trong nhóm người, phút chốc dừng cước bộ lại.
Tần Phi Yến cũng nhìn thấy hắn, nàng vẫn còn nhớ đôi mắt sắc bén như chim ưng này, Tần Phi Yến nâng cằm lên, không chút sợ hãi nhìn lại Tư Mã Dạ, trong ánh mắt tràn đầy ngạo khí.
Tư Mã Dạ nhìn thấy biểu tình của nàng, trong ánh mắt dần dần nhiễm ý cười, nhưng nhìn thấy 4 người Ân đế vây quanh nàng, còn đặt tay lên người nàng, sắc mặt Tư Mã Dạ lập tức thay đổi, ánh mắt tràn đầy đố kị.
Bất quá nhìn 4 người nam nhân mặc phục sắc Đại Ân, trên mặt Tần Phi Yến cũng cũng không có chút tức giận bị người chiếm tiện nghi, ngược lại lạnh lùng trừng mắt với mình, Tư Mã Dạ vung tay áo, đen mặt rời đi.
Lúc sau, Tư Mã Dạ lại mượn cớ tới dịch quán một chuyến, cố ý tới chỗ nhóm người Đại Ân ở, lại vừa vặn thấy Tần Phi Yến đang luyện tập trên đất trống hoa viên, thị vệ Đại Ân vây xung quanh nhìn.
Múa xong, nhóm thị vệ đều ở bên cạnh liều mạng vỗ tay hò hét, Tần Phi Yến xuống đài liền chạy tới bên cạnh mấy thị vệ, cùng bọn họ nói nói cười cười. Tư Mã Dạ vừa nhìn, đây không phải là mấy thị vệ lúc trước lôi lôi kéo kéo Tần Phi Yến à? Tần Phi Yến có quan hệ rất tốt với bọn họ?
Thượng Quan Tử Ngọc cầm một khăn vải sạch sẽ, nâng tau lau mồ hôi trên mặt Phi Yến, Liễu Tịch lập tức đưa túi nước trong tay cho nàng, bảo nàng uống chút nước giải khát. Những thị vệ khác ở một bên cười vang, đùa vui không ảnh hưởng tới toàn cục.
Tư Mã Dạ lại thế nào cũng không nhìn nổi, hắn vừa nhìn thấy cánh tay một mảng trắng nõn ôn nhu lau mồ hôi trên mặt Tần Phi Yến liền nhịn không được một trận lửa giận. Hận không thể lập tức xông lên thay thế nó.
Nhóm người Đại Ân vừa xoay mặt liền nhìn thấy một khuôn mặt tái mét của Tư Mã Dạ, đứng ở đó trừng bọn họ liền đồng thời tiến lên hành lễ.
Tư Mã Dạ banh khoé miệng nói lên một chút lời lễ tiết, sau đó liếc nhìn thâm sâu Tần Phi Yến liền xoay người rời đi. Tần Phi Yến nhíu nhíu mày, tâm tư người này quá thâm trầm, rất khó nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Tư Mã Dạ coi chúng ta thành tình địch của hắn, đoán chừng hắn vừa nãy lòng nghĩ muốn giết chúng ta cũng có.” Lúc bốn phía không người, Ân đế trộm cười nói với 3 người còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook