Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
-
Chương 42
Ngay giữa ban ngày cư nhiên có người muốn ám sát Ân đế.
Đám người Ân đế cả kinh, Bách Lý Hiên lúc này liền rút kiếm muốn đuổi theo lại bị Ân đế ngăn cản.
"Không cần đuổi theo, đối phương chỉ là muốn thử xem võ công của ta như thế nào, cũng không phải thật sự muốn lấy mạng của ta, bằng không sẽ không phải là một cái phi tiêu đơn giản như vậy." Ân đế nói.
Sắc mặt Thượng Quan Tử Ngọc có chút sốt ruột, kéo tay Ân đế trên dưới cẩn thận đánh giá một phen, thấy hắn lông tóc không bị thương mới có chút yên lòng.
Thượng Quan Mặc khẽ nhíu mày nói "Đối phương đến cùng là loại người nào mà ban ngày ban mặc dám phóng ám khí đả thương người. Các ngươi vẫn là nên mau chóng hồi cung đi thôi, lưu lại bên ngoài rất nguy hiểm."
"Không vội!" Ân đế vân đạm phong kinh nói "Ta ngược lại muốn biết đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào, ta ở lại bên ngoài thì đối phương mới dễ dàng tìm được cơ hội ra tay, không phải sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc không tán đồng lắc lắc đầu "Không được, rất nguy hiểm! Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chúng ta vẫn nên hồi cung đi thôi."
Ân đế thân thủ vuốt vuốt tay y, tỏ vẻ an ủi, ôn hòa nói "Tử Ngọc không cần lo lắng, ta có thể bảo hộ chính mình, thêm nữa cũng có Bách Lý Hiên ở đây với ta mà. Nếu không biết rõ ràng đối phương là người phương nào thì dù chúng ta có hồi cung cũng không an toàn, không bằng lưu lại bên ngoài ra xét rõ ràng."
Nếu Ân đế đã nói như thế, những người khác cũng không khuyên nữa, chỉ có thể tạm thời nghe lời hắn, Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng lo lắng nhưng cảm thấy lời Ân đế nói có lý, chỉ hận chính mình không biết võ công, không thể bảo hộ Bệ hạ.
Thấy mọi người đều cau mày bộ dáng lo lắng, Ân đế thản nhiên cười cười nói "Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, nên đến cuối cùng sẽ đến, có trốn cũng trốn không được, không phải có câu "binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn" hay sao. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm nơi dùng cơm trưa, phải ăn một bữa thật lớn."
"Vẫn là không nên ở bên ngoài lâu, phủ Thừa Tướng đã chuẩn bị tốt thức ăn, chúng ta vẫn là hồi phủ đi." Thượng Quan Mặc nói.
Ân đế biết bọn họ vẫn là không an lòng, liền cười nói "Được rồi, chúng ta hồi phủ dùng cơm đi."
Đoàn người hướng phủ Thừa Tướng mà đi, Bách Lý Hiên đi bên cạnh Ân đế, một tay đặt trên thân kiếm tùy thời có thể rút ra bất cứ lúc nào, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh phòng ngừa đối phương còn có hậu chiêu.
Thật vất vả về đến Thừa Tướng phủ, sau khi vào trong phủ mọi người mới thoáng yên lòng, sau khi rửa mặt đơn giản xong liền đi dùng cơm.
Thời điểm ăn cơm trưa, không ai muốn nhắc lại sự tình phát sinh trước đó, có mặt Liễu Tịch nên không khí thật dễ dàng trở nên vui vẻ, mọi người vây quanh một chỗ dùng cơm, cảnh tượng vui vẻ hài hòa, trong lòng mặc dù có điểm không vui cũng như mây đen tán đi.
Có Ân đế nên cơm trưa tự nhiên rất phong phú, tuy rằng Ân đế ăn cơm ở nhà nhạc phụ đại nhân nên không thể làm theo nghi lễ hoàng gia, nhưng nói thế nào cũng là vua một nước, phủ Thừa Tướng cũng không dám chậm trễ, để phục vụ Hoàng đế dùng cơm tự nhiên cũng phải dụng tâm chuẩn bị.
Đại trù của phủ Thừa Tướng là do Thượng Quan Mặc mời từ Giang Nam đến nên những món ăn làm ra đều mang đặc sắc của Giang Nam, thức ăn so với Ngự Thiện phòng cũng không hề kém cạnh, tất cả mọi người ăn thật hài lòng.
Trên bàn có đậu hủ gạch cua, gà hấp muối, thịt viên sốt tương đỏ, đều là những món ăn gia đình, ngoài ra còn có một ít mỹ thực Giang Nam tỷ như món ăn được đặt chính giữa bàn trắng đỏ giao nhau được nêm với rượu hoa hồng chính là Thúy Ngọc đậu cao thơm ngon mê người.
Ân đế thấy Tử Ngọc trong tay cầm đũa hơi hơi sững sờ, đối mặt với một bàn mỹ thực nhưng tựa hồ không muốn ăn. Hắn biết Tử Ngọc hiện tại còn đang lo lắng cho hắn mới không màng cơm nước, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ thở dài, lấy qua bát của y, gắp những món ăn Tử Ngoc thích đặt vào trong bát của y, chỉ chốc lát sau thức ăn trong bát đã chất đầy thành một cái đỉnh núi nhỏ, phía trên còn có một viên thịt tròn tròn đang tỏa hơi nóng.
Thượng Quan Tử Ngọc thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười, nhiều đồ ăn như vậy y sao có thể ăn hết, Bệ hạ thật muốn đem y nuôi thành heo hay sao? Không muốn phụ sự quan tâm của Ân đế, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không lo lắng thêm nữa, cầm lấy đôi đũa hảo hảo ăn cơm.
Ân đế thấy y rốt cuộc cũng dẹp lo bỏ tâm sự, ngoan ngoãn chịu ăn cơm, cũng coi như yên tâm, rót thêm một ít rượu hoa hồng nhưỡng đặt trước mặt y sợ y sẽ nghẹn.
Hoàng đế Bệ hạ luôn luôn cao cao tại thượng, luôn luôn là người khác hầu hạ hắn, nay lại giống như một lão mụ cẩn thận hầu hạ Thượng Quan Tử Ngọc, nói ra chỉ sợ không ai tin.
Bất quá đương sự trong chuyện này lại rất thích thú việc đó, hai người hồn nhiên nên không biết được bọn họ có bao nhiêu tình nùng mật ý, nhưng trong mắt người khác lại có bao nhiêu buồn nôn hề hề.
Tựa hồ là bị hai người lây nhiễm, Thượng Quan Mặc nhìn cái bát trống rỗng của Trương đạo tử, thân thủ gắp một đũa rau xanh cho hắn, ôn nhu nói "Diệc Hàn, ăn nhiều một chút, ta nhớ rõ ngươi thích nhất là ăn rau."
Trương đạo tử sắc mặt xem như bình tĩnh, chỉ là ửng đỏ trên mặt đã tiếc lộ tâm tình của hắn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thượng Quan Mặc, yên lặng ăn sạch rau xanh trong bát.
Liễu Tịch lấy chiếc đũa chọt chọt cánh tay Bách Lý Hiên, ra vẻ đại gia ra lệnh "Bách Lý Hiên, ta muốn ăn chân giò thiêu, ngươi mau gắp cho ta."
Bách Lý Hiên nghiêng mắt nhìn hắn, thấy hắn một bộ dáng đại gia ngồi chỗ kia, tự nhiên cảm thấy có chút khả ái, nhịn không được cười cười, vươn đũa gắp cho hắn một cái chân giò đặt vào trong bát.
"Ta còn muốn cái cánh gà kia." Bách Lý Hiên gắp cho hắn.
"Còn có đậu hủ gạch cua." Bách Lý Hiên nhíu nhíu mày nhưng vẫn gắp cho hắn.
"Còn muốn cá nướng, nhớ giúp ta bỏ hết xương ra."
Liễu Tịch chốc chốc lại muốn Bách Lý Hiên gắp thức ăn cho hắn, lại muốn cái này muốn cái kia, chơi đến bất diện nhạc hồ. Khóe mắt Bách Lý Hiên không khỏi giật giật, không nhịn được nữa nói "Ta no rồi, chính ngươi tự mình ăn đi." Nói xong liền buông đũa rời đi.
"Quỷ hẹp hòi!" Liễu Tịch nhịn không được than thở một câu, bỗng nhiên nhớ đến Bách Lý Hiên cơ bản là không ăn được bao nhiêu cơm, bắt đầu ý thức được chính mình đùa giỡn có chút quá phận, nghĩ chút nữa nên đi lấy một ít điểm tâm đưa qua cho tên kia ăn đi.
Dùng xong cơm trưa, Liễu Tịch liền đi phòng bếp lấy điểm tâm, còn lại bốn người ngồi ở đại sảnh uống trà, Ân đế lấy ra thanh phi tiêu kia cẩn thận xem xét.
Trên giang hồ lưu truyền rất nhiều độc môn ám khí, phi tiêu chính là một trong những loại đó. Phi tiêu trong tay Ân đế là loại bình thường nhất, hình dạng cùng loại mũi tên cũng bình thường, toàn thân màu đen, không có đặc điểm gì, cũng nhìn không ra là người nào trong giang hồ sử dụng loại ám khí này.
Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng không biết võ công, nhưng từ nhỏ y từng đọc nhiều sách vở nên cũng biết được nhiều thứ. Nhưng y nhận lấy phi tiêu trong tay Ân đế, nhìn một lát cũng không nhìn ra được gì. Loại phi tiêu này rất phổ thông, bất cứ một người biết võ công nào đều có thể sử dụng.
"Người này võ công rất cao, cũng không phải người thường." Ân đế nói
"Đến cùng là loại người nào, vì sao nhằm vào Bệ hạ?" Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng hỏi.
Đang lúc mọi người đang hết đường xoay sở, Trương đạo tử đột nhiên mở miệng nói "Đem phi tiêu đưa ta xem xem." Nói xong liền đứng dậy đi qua.
Thượng Quan Tử Ngọc cầm phi tiêu trong tay đưa cho Trương đạo tử. Trương đạo tử cầm phi tiêu trái phải đùa nghịch một lát, bỗng nhiên gọi một tiểu nha hoàn bưng nước trà, bảo nàng đi đốt một ngọn nến rồi đem đến.
Tiểu nha hoàn rất nhanh liền đem một ngọn nến cầm đến, ngọn nến cắm ở trên đế, đặt lên bàn. Trương đạo tử niết một đầu phi tiêu, chậm rãi đem phi tiêu đặt vào chính giữa ngọn lửa, đem phi tiêu nướng lên.
Lúc này, sự tình phát sinh làm người ta ngạc nhiên. Tầng da màu đen bên ngoài phi tiêu bị lửa thiêu cháy bong ra, trên thân phi tiêu dần dần xuất hiện đồ án cùng chữ viết.
Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch từ bên ngoài đi vào, thấy một màn này cũng phải giật mình, vôi vàng chạy tới vây xem.
Trương đạo tử lấy phi tiêu từ trong lửa ra, tầng màu đen trên thân phi tiêu đã hoàn toàn bị bóc ra, lộ ra bộ dáng nguyên bản. Thân màu ngân bạch, phía trên điêu khắc lang đồ đằng, còn có hai chữ nhỏ - Thương Lang.
"Thương Lang?" Bách Lý Hiên cả kinh nói "Là hai mươi bốn Thương Lang ở Mạc Bắc sao?"
Tất cả mọi người giương mắt nhìn hắn, bọn họ cũng có nghe nói qua danh tiếng của hai mươi bốn Thương Lang, song đều là lời đồn, không ai chân chính gặp qua tổ chức này, chẳng lẽ Thương Lang là chỉ một người nào đó? Nhưng hắn, hoặc là bọn họ vì sao lại đến kinh thành? Cùng Ân đế có quan hệ gì?
Ân đế cầm phi tiêu trong tay, nhìn hai chữ "Thương Lang" bút pháp cứng cáp, nghĩ nghĩ nói "Trẫm cùng hai mươi bốn Thương Lang ở Mạc Bắc không có quan hệ, bọn họ lần này đến kinh thành chỉ có một khả năng."
"Bị người sai sử?" Thượng Quan Tử Ngọc tiếp lời nói "Nhất định là có người phái bọn họ đến, người này chắc là người có địa vị cao."
Hai mươi bốn Thương Lang được đồn đãi là hai mươi bốn thần khí khó lường, là nam tử trẻ tuổi võ công cực cao, dân chúng nói bọn họ là hành hiệp trượng nghĩa, anh hùng hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, chẳng qua bọn họ ở tại Bắc Mạc hoang vắng, ngẫu nhiên lộ diện cũng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hai mươi bốn người mặc áo bào đen, không ai thấy qua chân diện thật của bọn họ. Tóm lại chính là một tổ chức thần bí.
"Thương Lang luôn làm việc tự do, từ trước tới nay không bị người quản chế, ai lại lợi hại như vậy, có thể khiến Thương Lang vì hắn làm việc?" Bách Lý Hiên ngạc nhiên hỏi.
"Sĩ vi tri kỷ giả tử, có lẽ hai mươi bốn Thương Lang là cam tâm tình nguyện bán mạng cho chủ nhân." Ân đế thản nhiên nói.
Mọi người tụ cùng một chỗ thảo luận nửa ngày cũng không nghĩ ra được loại người nào có thể sai sử được Thương Lang, bất quá rõ ràng mục tiêu của người này là Ân đế, hoặc là nói toàn bộ giang sơn Đại Ân, người này muốn mưu triều soán vị sao?
"Bệ hạ, thần cảm giác mấy phụ quốc kia là hiềm nghi lớn nhất, bọn họ ở mặt ngoài thần phục Đại Ân ta, kỳ thực ở sau lưng lại nuôi quân mua ngựa, ý đồ khơi màu chiến sự, mấy phụ quốc đó tuyệt đối không thể không phòng."Thượng Quan Mặc chắp tay nói.
Ân đế tự hỏi một lát, nói "Thừa tướng nói có đạo lý, mấy phụ quốc minh tu sạn đạo, ám độ trần thương cũng không phải ngày một ngày hai, bọn chúng sao có thể chân chính thần phục Đại Ân ta."
"Ta đột nhiên nghĩ đến một người." Thượng Quan Tử Ngọc nói "Mẫu thân của hắn là công chúa Mạc Bắc."
"Tử Ngọc muốn nói là Tư Mã Dạ phải không, kì thật Trẫm đã sớm hoài nghi hắn." Ân đế trầm giọng nói.
- ---------------------------------------
Đám người Ân đế cả kinh, Bách Lý Hiên lúc này liền rút kiếm muốn đuổi theo lại bị Ân đế ngăn cản.
"Không cần đuổi theo, đối phương chỉ là muốn thử xem võ công của ta như thế nào, cũng không phải thật sự muốn lấy mạng của ta, bằng không sẽ không phải là một cái phi tiêu đơn giản như vậy." Ân đế nói.
Sắc mặt Thượng Quan Tử Ngọc có chút sốt ruột, kéo tay Ân đế trên dưới cẩn thận đánh giá một phen, thấy hắn lông tóc không bị thương mới có chút yên lòng.
Thượng Quan Mặc khẽ nhíu mày nói "Đối phương đến cùng là loại người nào mà ban ngày ban mặc dám phóng ám khí đả thương người. Các ngươi vẫn là nên mau chóng hồi cung đi thôi, lưu lại bên ngoài rất nguy hiểm."
"Không vội!" Ân đế vân đạm phong kinh nói "Ta ngược lại muốn biết đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào, ta ở lại bên ngoài thì đối phương mới dễ dàng tìm được cơ hội ra tay, không phải sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc không tán đồng lắc lắc đầu "Không được, rất nguy hiểm! Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, chúng ta vẫn nên hồi cung đi thôi."
Ân đế thân thủ vuốt vuốt tay y, tỏ vẻ an ủi, ôn hòa nói "Tử Ngọc không cần lo lắng, ta có thể bảo hộ chính mình, thêm nữa cũng có Bách Lý Hiên ở đây với ta mà. Nếu không biết rõ ràng đối phương là người phương nào thì dù chúng ta có hồi cung cũng không an toàn, không bằng lưu lại bên ngoài ra xét rõ ràng."
Nếu Ân đế đã nói như thế, những người khác cũng không khuyên nữa, chỉ có thể tạm thời nghe lời hắn, Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng lo lắng nhưng cảm thấy lời Ân đế nói có lý, chỉ hận chính mình không biết võ công, không thể bảo hộ Bệ hạ.
Thấy mọi người đều cau mày bộ dáng lo lắng, Ân đế thản nhiên cười cười nói "Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, nên đến cuối cùng sẽ đến, có trốn cũng trốn không được, không phải có câu "binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn" hay sao. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm nơi dùng cơm trưa, phải ăn một bữa thật lớn."
"Vẫn là không nên ở bên ngoài lâu, phủ Thừa Tướng đã chuẩn bị tốt thức ăn, chúng ta vẫn là hồi phủ đi." Thượng Quan Mặc nói.
Ân đế biết bọn họ vẫn là không an lòng, liền cười nói "Được rồi, chúng ta hồi phủ dùng cơm đi."
Đoàn người hướng phủ Thừa Tướng mà đi, Bách Lý Hiên đi bên cạnh Ân đế, một tay đặt trên thân kiếm tùy thời có thể rút ra bất cứ lúc nào, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh phòng ngừa đối phương còn có hậu chiêu.
Thật vất vả về đến Thừa Tướng phủ, sau khi vào trong phủ mọi người mới thoáng yên lòng, sau khi rửa mặt đơn giản xong liền đi dùng cơm.
Thời điểm ăn cơm trưa, không ai muốn nhắc lại sự tình phát sinh trước đó, có mặt Liễu Tịch nên không khí thật dễ dàng trở nên vui vẻ, mọi người vây quanh một chỗ dùng cơm, cảnh tượng vui vẻ hài hòa, trong lòng mặc dù có điểm không vui cũng như mây đen tán đi.
Có Ân đế nên cơm trưa tự nhiên rất phong phú, tuy rằng Ân đế ăn cơm ở nhà nhạc phụ đại nhân nên không thể làm theo nghi lễ hoàng gia, nhưng nói thế nào cũng là vua một nước, phủ Thừa Tướng cũng không dám chậm trễ, để phục vụ Hoàng đế dùng cơm tự nhiên cũng phải dụng tâm chuẩn bị.
Đại trù của phủ Thừa Tướng là do Thượng Quan Mặc mời từ Giang Nam đến nên những món ăn làm ra đều mang đặc sắc của Giang Nam, thức ăn so với Ngự Thiện phòng cũng không hề kém cạnh, tất cả mọi người ăn thật hài lòng.
Trên bàn có đậu hủ gạch cua, gà hấp muối, thịt viên sốt tương đỏ, đều là những món ăn gia đình, ngoài ra còn có một ít mỹ thực Giang Nam tỷ như món ăn được đặt chính giữa bàn trắng đỏ giao nhau được nêm với rượu hoa hồng chính là Thúy Ngọc đậu cao thơm ngon mê người.
Ân đế thấy Tử Ngọc trong tay cầm đũa hơi hơi sững sờ, đối mặt với một bàn mỹ thực nhưng tựa hồ không muốn ăn. Hắn biết Tử Ngọc hiện tại còn đang lo lắng cho hắn mới không màng cơm nước, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ thở dài, lấy qua bát của y, gắp những món ăn Tử Ngoc thích đặt vào trong bát của y, chỉ chốc lát sau thức ăn trong bát đã chất đầy thành một cái đỉnh núi nhỏ, phía trên còn có một viên thịt tròn tròn đang tỏa hơi nóng.
Thượng Quan Tử Ngọc thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười, nhiều đồ ăn như vậy y sao có thể ăn hết, Bệ hạ thật muốn đem y nuôi thành heo hay sao? Không muốn phụ sự quan tâm của Ân đế, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không lo lắng thêm nữa, cầm lấy đôi đũa hảo hảo ăn cơm.
Ân đế thấy y rốt cuộc cũng dẹp lo bỏ tâm sự, ngoan ngoãn chịu ăn cơm, cũng coi như yên tâm, rót thêm một ít rượu hoa hồng nhưỡng đặt trước mặt y sợ y sẽ nghẹn.
Hoàng đế Bệ hạ luôn luôn cao cao tại thượng, luôn luôn là người khác hầu hạ hắn, nay lại giống như một lão mụ cẩn thận hầu hạ Thượng Quan Tử Ngọc, nói ra chỉ sợ không ai tin.
Bất quá đương sự trong chuyện này lại rất thích thú việc đó, hai người hồn nhiên nên không biết được bọn họ có bao nhiêu tình nùng mật ý, nhưng trong mắt người khác lại có bao nhiêu buồn nôn hề hề.
Tựa hồ là bị hai người lây nhiễm, Thượng Quan Mặc nhìn cái bát trống rỗng của Trương đạo tử, thân thủ gắp một đũa rau xanh cho hắn, ôn nhu nói "Diệc Hàn, ăn nhiều một chút, ta nhớ rõ ngươi thích nhất là ăn rau."
Trương đạo tử sắc mặt xem như bình tĩnh, chỉ là ửng đỏ trên mặt đã tiếc lộ tâm tình của hắn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thượng Quan Mặc, yên lặng ăn sạch rau xanh trong bát.
Liễu Tịch lấy chiếc đũa chọt chọt cánh tay Bách Lý Hiên, ra vẻ đại gia ra lệnh "Bách Lý Hiên, ta muốn ăn chân giò thiêu, ngươi mau gắp cho ta."
Bách Lý Hiên nghiêng mắt nhìn hắn, thấy hắn một bộ dáng đại gia ngồi chỗ kia, tự nhiên cảm thấy có chút khả ái, nhịn không được cười cười, vươn đũa gắp cho hắn một cái chân giò đặt vào trong bát.
"Ta còn muốn cái cánh gà kia." Bách Lý Hiên gắp cho hắn.
"Còn có đậu hủ gạch cua." Bách Lý Hiên nhíu nhíu mày nhưng vẫn gắp cho hắn.
"Còn muốn cá nướng, nhớ giúp ta bỏ hết xương ra."
Liễu Tịch chốc chốc lại muốn Bách Lý Hiên gắp thức ăn cho hắn, lại muốn cái này muốn cái kia, chơi đến bất diện nhạc hồ. Khóe mắt Bách Lý Hiên không khỏi giật giật, không nhịn được nữa nói "Ta no rồi, chính ngươi tự mình ăn đi." Nói xong liền buông đũa rời đi.
"Quỷ hẹp hòi!" Liễu Tịch nhịn không được than thở một câu, bỗng nhiên nhớ đến Bách Lý Hiên cơ bản là không ăn được bao nhiêu cơm, bắt đầu ý thức được chính mình đùa giỡn có chút quá phận, nghĩ chút nữa nên đi lấy một ít điểm tâm đưa qua cho tên kia ăn đi.
Dùng xong cơm trưa, Liễu Tịch liền đi phòng bếp lấy điểm tâm, còn lại bốn người ngồi ở đại sảnh uống trà, Ân đế lấy ra thanh phi tiêu kia cẩn thận xem xét.
Trên giang hồ lưu truyền rất nhiều độc môn ám khí, phi tiêu chính là một trong những loại đó. Phi tiêu trong tay Ân đế là loại bình thường nhất, hình dạng cùng loại mũi tên cũng bình thường, toàn thân màu đen, không có đặc điểm gì, cũng nhìn không ra là người nào trong giang hồ sử dụng loại ám khí này.
Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng không biết võ công, nhưng từ nhỏ y từng đọc nhiều sách vở nên cũng biết được nhiều thứ. Nhưng y nhận lấy phi tiêu trong tay Ân đế, nhìn một lát cũng không nhìn ra được gì. Loại phi tiêu này rất phổ thông, bất cứ một người biết võ công nào đều có thể sử dụng.
"Người này võ công rất cao, cũng không phải người thường." Ân đế nói
"Đến cùng là loại người nào, vì sao nhằm vào Bệ hạ?" Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng hỏi.
Đang lúc mọi người đang hết đường xoay sở, Trương đạo tử đột nhiên mở miệng nói "Đem phi tiêu đưa ta xem xem." Nói xong liền đứng dậy đi qua.
Thượng Quan Tử Ngọc cầm phi tiêu trong tay đưa cho Trương đạo tử. Trương đạo tử cầm phi tiêu trái phải đùa nghịch một lát, bỗng nhiên gọi một tiểu nha hoàn bưng nước trà, bảo nàng đi đốt một ngọn nến rồi đem đến.
Tiểu nha hoàn rất nhanh liền đem một ngọn nến cầm đến, ngọn nến cắm ở trên đế, đặt lên bàn. Trương đạo tử niết một đầu phi tiêu, chậm rãi đem phi tiêu đặt vào chính giữa ngọn lửa, đem phi tiêu nướng lên.
Lúc này, sự tình phát sinh làm người ta ngạc nhiên. Tầng da màu đen bên ngoài phi tiêu bị lửa thiêu cháy bong ra, trên thân phi tiêu dần dần xuất hiện đồ án cùng chữ viết.
Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch từ bên ngoài đi vào, thấy một màn này cũng phải giật mình, vôi vàng chạy tới vây xem.
Trương đạo tử lấy phi tiêu từ trong lửa ra, tầng màu đen trên thân phi tiêu đã hoàn toàn bị bóc ra, lộ ra bộ dáng nguyên bản. Thân màu ngân bạch, phía trên điêu khắc lang đồ đằng, còn có hai chữ nhỏ - Thương Lang.
"Thương Lang?" Bách Lý Hiên cả kinh nói "Là hai mươi bốn Thương Lang ở Mạc Bắc sao?"
Tất cả mọi người giương mắt nhìn hắn, bọn họ cũng có nghe nói qua danh tiếng của hai mươi bốn Thương Lang, song đều là lời đồn, không ai chân chính gặp qua tổ chức này, chẳng lẽ Thương Lang là chỉ một người nào đó? Nhưng hắn, hoặc là bọn họ vì sao lại đến kinh thành? Cùng Ân đế có quan hệ gì?
Ân đế cầm phi tiêu trong tay, nhìn hai chữ "Thương Lang" bút pháp cứng cáp, nghĩ nghĩ nói "Trẫm cùng hai mươi bốn Thương Lang ở Mạc Bắc không có quan hệ, bọn họ lần này đến kinh thành chỉ có một khả năng."
"Bị người sai sử?" Thượng Quan Tử Ngọc tiếp lời nói "Nhất định là có người phái bọn họ đến, người này chắc là người có địa vị cao."
Hai mươi bốn Thương Lang được đồn đãi là hai mươi bốn thần khí khó lường, là nam tử trẻ tuổi võ công cực cao, dân chúng nói bọn họ là hành hiệp trượng nghĩa, anh hùng hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, chẳng qua bọn họ ở tại Bắc Mạc hoang vắng, ngẫu nhiên lộ diện cũng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hai mươi bốn người mặc áo bào đen, không ai thấy qua chân diện thật của bọn họ. Tóm lại chính là một tổ chức thần bí.
"Thương Lang luôn làm việc tự do, từ trước tới nay không bị người quản chế, ai lại lợi hại như vậy, có thể khiến Thương Lang vì hắn làm việc?" Bách Lý Hiên ngạc nhiên hỏi.
"Sĩ vi tri kỷ giả tử, có lẽ hai mươi bốn Thương Lang là cam tâm tình nguyện bán mạng cho chủ nhân." Ân đế thản nhiên nói.
Mọi người tụ cùng một chỗ thảo luận nửa ngày cũng không nghĩ ra được loại người nào có thể sai sử được Thương Lang, bất quá rõ ràng mục tiêu của người này là Ân đế, hoặc là nói toàn bộ giang sơn Đại Ân, người này muốn mưu triều soán vị sao?
"Bệ hạ, thần cảm giác mấy phụ quốc kia là hiềm nghi lớn nhất, bọn họ ở mặt ngoài thần phục Đại Ân ta, kỳ thực ở sau lưng lại nuôi quân mua ngựa, ý đồ khơi màu chiến sự, mấy phụ quốc đó tuyệt đối không thể không phòng."Thượng Quan Mặc chắp tay nói.
Ân đế tự hỏi một lát, nói "Thừa tướng nói có đạo lý, mấy phụ quốc minh tu sạn đạo, ám độ trần thương cũng không phải ngày một ngày hai, bọn chúng sao có thể chân chính thần phục Đại Ân ta."
"Ta đột nhiên nghĩ đến một người." Thượng Quan Tử Ngọc nói "Mẫu thân của hắn là công chúa Mạc Bắc."
"Tử Ngọc muốn nói là Tư Mã Dạ phải không, kì thật Trẫm đã sớm hoài nghi hắn." Ân đế trầm giọng nói.
- ---------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook