Liễu Tịch sinh khí chạy mất, Bách Lý Hiên tức khắc muốn đuổi theo, lại ngại Tần Phi Yến ở trong này, vừa gặp mặt mà đã bỏ nàng ở lại đây, nên do dự đứng tại chỗ.

Ngược lại là Tần Phi Yến thấy hắn bất động mới thúc giục hắn "Đại ca, hắn khẳng định là hiểu lầm rồi, huynh còn không mau đuổi theo giải thích một chút."

Bách Lý Hiên nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Đế Hậu, ba người bọn họ cùng kêu lên "Nhanh đi!"

Bách Lý Hiên hướng Ân đế hành lễ cáo lui, xoay người đi ra ngoài, bước chân chậm rãi đi đến cửa đại điện, xoay mình một cái liền bắt đầu chạy như điên. Thị vệ gác cửa trợn mắt há hốc mồm, nhóm cấm vệ quân tuần ra gần đó nhất tề lảo đảo. Bách Lý đại Tướng quân luôn luôn kiên nghị bình tĩnh cư nhiên dám chạy loạn trên hành lang hoàng cung. Có phải đã xảy ra đại sự gì hay không?

Lát sau, ngay lúc Tần Phi Yến còn đang nôn nóng chờ đợi ở Vị Ương cung, chỉ thấy Bách Lý Hiên đi vào, trên tay còn giữ chặt một tiểu miêu đang không ngừng giãy dụa.

"Đại ca, mau buông hắn ra, huynh cũng quá thô lỗ rồi."Tần Phi Yến nhìn thấy Liễu Tịch sinh khí thì không khỏi nhắc nhở.

Bách Lý Hiên buông Liễu Tịch ra, giới thiệu với hắn "Đây là nghĩa muội của ta, Tần Phi Yến, đây là lần đầu tiên nàng tiến cung cũng là để tham gia thi đâu, ngươi có cái gì mà phát giận?"

"Muội muội?" Liễu Tịch nhìn chằm chằm Tần Phi Yến một lát, mặt dần dần biến đỏ, có chút xấu hổ quay đầu, lần này xem ra hắn đã dọa người ta rồi.

Tần Phi Yến có chút không biết nói gì liếc mắt nhìn Bách Lý Hiên, nhỏ giọng nói "Đại ca, huynh như thế nào còn không minh bạch? Người ta vừa rồi là hiểu lầm nên mới ghen tỵ, nói lên hắn thực thích huynh, vậy mà huynh còn hung dữ với hắn." Thật sự là đầu gỗ a.

Bách Lý Hiên nghe nàng nói như vậy, trên mặt nhất thời có chút đỏ, giương mắt nhìn về phía Liễu Tịch, nhưng thấy hắn đang lắc lắc đầu không nhìn mình, trong lòng có chút áy náy, không được tự nhiên nói "Thực xin lỗi."

"Ha ha! Không việc gì." Liễu Tịch ra vẻ sảng khoái khoát tay, cười ngượng ngùng nói "Ta muốn đi mao xí, không thể cùng các ngươi hàn huyên a, ha ha."

Nói xong liền nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng, lần này thật thẹn quá hóa giận.

Tần Phi Yến nhịn không được cười cười nói với Bách Lý Hiên "Tẩu tử thật đáng yêu, đại ca huynh thật là có phúc khí a."

Bách Lý Hiên mặt đỏ hồng, không được tự nhiên nói "Muội nói bậy bạ cái gì đó, cái gì mà tẩu tử"

Ân đế thấy Bách Lý Hiên thật sự có chút quẫn bách, đúng lúc mở miệng giải vây cho hắn "Được rồi, cũng đã rất muộn, Bách Lý Hiên ngày mai còn phải thi đấu, nên trở về sớm, hảo hảo điều chỉnh một chút, Trẫm còn chờ ngươi vì Đại Ân làm rạng danh."

"Dạ, thần nhất định không phụ sự mong đợi của Bệ hạ." Bách Lý Hiên trịnh trọng nói.

"Bệ hạ, Hoàng hậu, nô tỳ cáo lui." Tần Phi Yến cũng hướng Đế Hậu hành lễ cáo lui.

Sau khi hai người rời khỏi, Đế Hậu lại hàn huyên một lát. Lục La đem thuốc dưỡng thai đã được ngao tốt bưng lên, lại đặt bên cạnh một đĩa mứt hoa quả sấy khô.

Thượng Quan Tử Ngọc nhăn đôi mi thanh tú một hơi uống xong thuốc dưỡng thai, còn chưa kịp cảm thấy vị đắng, Ân đế liền lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào trong miệng y, hương vị ngọt ngào nhất thời hòa tan vị đắng của thuốc, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Ân đế lộ ra một nụ cười ấm áp.

Ánh mắt Ân đế lóe lóe vài cái, định lấy tách trà lên uống để che dấu, kết quả chén trà này là Lục La vừa mới rót thêm nên còn rất nóng, Ân đế bị nóng đến thiếu chút nữa làm rớt chén trà, cuống quít đặt xuống bàn, dùng khăn xoa xoa miệng. Hiện tại đối mặt với Tử Ngọc, tự chủ của hắn giống như càng ngày càng kém.

Hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó thì lên giường ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc bởi vì có thai nên mấy ngày nay tương đối ham ngủ, Ân đế ôm y nói chuyện một lát đã thấy y tựa vào trên vai mình, nhắm mắt ngủ say.

Ân đế cười cười, điều chỉnh lại tư thế để y được ngủ thoải mái, khẽ hạ một nụ hôn lên trán của Tử Ngọc, sau đó ôm người đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, Đai Ân cùng với các phụ quốc tiến hành thi đấu giai đoạn hai, võ đấu.

Hai ngày văn đấu trước đó, Đại Ân đã toàn thắng, nhóm sứ thần đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác đã mất hết mặt mũi quốc gia, thề nhất định phải chiến thắng trong lần võ đấu này, đoạt lại tôn nghiêm của bổn quốc.

Võ đấu được tổ chức tại giáo trường trong hoàng cung, ở trung tâm của giáo trường đặt một cái bàn dài mười mét, trên bàn đặt đầy đủ các loại binh khí, đao, kiếm,...

Hai người Đế Hậu ngồi ngay ngắn trên đài cao, hai bên là nha hoàn và thái giám xếp thành hai hàng, bàn dài trước mặt đặt một ít điểm tâm cùng hoa quả, còn có một bình rượu ngon.

Các sứ thần cùng tùy tùng đi theo được ai bàn tại hai bên đài luận võ, hoặc đứng hoặc ngồi, trước mặt bọn họ cũng đặt một cái bàn, bên trên có chút rượu cùng vài món ăn ngon để mọi người cùng nhau hưởng dụng.

Liễu Tịch mới không cần cùng những người kia chen lấn, hắn bò đến trên một cái cây cách giáo trường không xa, ngồi ở trên chạc cây, từ bên hông lấy ra một bình rượu ngon cùng một bao điểm tâm, vừa ăn uống vừa xem, rất là thích ý.

Bách Lý Hiên mặt một thân trang phục lên đài, Cự Khuyết bảo kiếm đeo bên hông, khuôn mặt hắn lạnh lùng, dáng người cao ngất, đứng ở trên đài cao, cổ khí thế kia khiến cho người khác không dám khinh thường.

Các sứ thần đều có chút khiếp đảm, bất quá dũng sĩ quốc gia bọn họ đều là những tráng hán cao lớn thô kệch, so sánh ra thì Bách Lý Hiên trên đài mới đúng là một tiểu bạch kiểm, nhóm sứ thần hoảng sợ một lúc liền thả lỏng, người này yếu ớt như vậy sao có thể là đối thủ của dũng sĩ bọn họ.

Luận võ chính thức bắt đầu, một người mặt triều phục quan văn đi đến trung tâm giáo trường cao giọng hô to " Trận đấu giữa La Sát, dũng sĩ của Việt quốc đấu với Bách Lý Hiên, đại Tướng quân Đại Ân."

Quan văn lui ra, ánh mắt lợi hại của Bách Lý Hiên nhìn người đối diện, biểu tình trên mặt không hề có chút gợn sóng, ngược lại là Liễu Tich đang ngồi trên chach cây cách đó không xa, vừa nhìn đến người trên đài, ngụm rượu trong miệng nhất thời liền phun ra, này cũng quá là cường tráng đi.

Cũng không thể trách Liễu Tich bị dọa đến vậy, vị La Sát dũng sĩ Việt quốc này thân cao gần hai mét, thân hình phì nhiêu, một bước chân hắn đi, mặt đất tựa hồ phải rung động vài cái, thoạt nhìn đúng là có chút làm cho người ta sợ hãi.

Cùng La Sát đứng chung một chỗ, Bách Lý Hiên nhất thời liền trở nên nhỏ bé, giống như chỉ cần La Sát vươn một đầu ngón tay là có thể đè chết người.

Sứ thần Việt quốc dương dương tự đắt nhìn Ân đế trên đài cao, ý tứ khiêu khích thật rõ ràng. Các sư thần khác cũng đều là suиɠ sướиɠ khi người gặp họa, ngước nhìn lên đài cao chờ xem Hoàng đế Đại Ân bị chê cười.

Ân đế bất động ngồi ở trên cao, biểu tình trên mặt thập phần bình tĩnh, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn hai người trên đài, bởi vì hắn tin tưởng Bách Lý Hiên sẽ chiến thắng.

La Sát gầm nhẹ một tiếng, nhấc chân hướng Bách Lý Hiên vọt tới, định hạ một quyền ngay trên trán hắn, một quyền này lấy tốc độ rất nhanh, nhưng Bách Lý Hiên linh hoạt quay đầu tránh được.

Một quyền của La Sát chưa thể đánh trúng, nhất thời liền có chút tức giận, nắm thiết quyền liên tục tấn công Bách Lý Hiên. Bách Lý Hiên thân hình linh hoặt, võ công lại cao, mỗi lần đều là ngay lúc thiết quyền của đối phương đánh tới nhanh chóng tránh được.

Bách Lý Hiên nguyên bản chỉ nghĩ đến điểm thì ngừng, không muốn đả thương người, ảnh hưởng hòa khí giữa các nước, nhưng sự thật rõ ràng là đối phương cũng không có nghĩ như vậy, mỗi một quyền của La Sát đều dùng toàn lực, rõ ràng là muốn dồn hắn vào chỗ chết, một chút cũng không có ý định hạ thủ lưu tình.

Nếu là như vậy thì hắn cần gì phải khiêm nhường. Bách Lý Hiên hơi hơi nheo mắt, hắn quyết định tốc chiến tốc thắng.

La Sát vài lần ra chiêu đều không thành công, đến cả một sợi tóc của Bách Lý Hiên cũng không chạm tới thì cảm thấy rất tức giận. Từ trong lỗ mũi phát ra từng tiếng rống giận dữ giống như một dã thú đã phát cuồng.

Gã lại vọt tới chỗ Bách Lý Hiên, lần này Bách Lý Hiên vẫn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt lãnh liệt nhìn đối phương hướng mình vung quyền lại không có ý né tránh, âm thầm nắm chật song quyền, đem nội lực toàn thân đều ngưng tụ tại nấm tay.

Mắt thấy thiết quyền của La Sát đã đến trước mặt mang theo một trận kình phong, dưới đài mọi người đều nín thở ngưng thần quan sát, Thượng Quan Tử Ngọc khẩn trương đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch, Liễu Tịch cũng nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có Ân đế trước sau không chút xức mẻ, mặt như chỉ thủy nhìn trên đài.

Ngay tại múc mọi người cho rằng một quyền này sẽ đánh lên người Bách Lý Hiên thì dị trạng xảy ra. Bách Lý Hiên ngã ngửa người về phía sau, tránh thoát một quyền này, sau đó hắn nhanh chóng xoay người, nhấc chân dùng lực hướng xương bánh chè của La Sát đạp một cước, một cước này của Bách Lý Hiên không có dùng toàn lực nhưng đã đủ khiến đối phương bủn rủn đầu gối, không đứng dậy được.

La Sát kêu rên một tiếng, chân lập tức nhuyễn xuống, Bách Lý Hiên thừa cơ huy quyền, nhắm ngay huyệt thái dương trên đầu, hai đầu gối La Sát như nhũn ra, khó có thể tránh thoát một quyền này, một quyền nện xuống, trong đầu "Oanh" một tiếng, nhất thời đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen, rốt cuộc không chống đỡ nổi mà ngã quỵ trên đài.

Dưới đài một mảnh âm thanh kinh ngạc thổn thức, không nghĩ tới một dũng sĩ như La Sát lại bị một nam nhân trẻ tuổi Đại Ân không tốn chút sức đã đánh ngã. Sắc mặt sứ thần Việt quốc đen thui, rốt cuộc không còn vẻ đắc ý nữa.

Vài thị vệ lên đài đem La Sát đã té xỉu nâng đi, vị quan văn lên đài đứng bên cạnh Bách Lý Hiên, giơ cao cánh tay hắn, tuyên bố trận đấu này Đại Ân dành thắng lợi.

Kỳ thật, Bách Lý Hiên vẫn là thủ hạ lưu tình, một quyền của hắn vừa rồi vẫn là không dùng toàn lực, bằng không La Sát sẽ không chỉ đơn giản là ngất xỉu như vậy.

Ân đế thản nhiên nhếch nhếch khóe miệng, quay sang trấn an Tử Ngọc, dùng ánh mắt bảo y không cần lo lắng, Thượng Quan Tử Ngọc cũng đáp trả bằng một nụ cười nhạt.

Đương nhiên thi đấu không có khả năng một trận này liền chấm dứt, vẫn còn có vài nước không phục, phái ra các dũng sĩ lợi hại nhất của mình lên đài cùng Bách Lý Hiên ganh đua cao thấp.

Bách Lý Hiên cũng không lại khiêm nhường, mấy tiểu quốc này ngang ngược không phân rõ phải trái, chỉ có để cho bọn chúng nhìn thấy sức mạnh chân chính cường đại, đánh bại dũng sĩ của bọn chúng, bọn chúng mới có thể cam nguyện cúi đầu thần phục.

Sau đó lại là bốn năm dũng sĩ thay nhau thi đấu, mấy tên dũng sĩ này đều là nhất đẳng cao thủ của các nước, Bách Lý Hiên cùng bọn chúng thi đấu, cũng là rất cẩn thận dùng hết sở học bình sinh.

Mặc dù có một chút khó khăn, nhưng may mà Bách Lý Hiên đủ cơ trí, rốt cuộc là chiến thắng bằng cách đánh bất ngờ, đánh bại tất cả dũng sĩ các nước.

Cuối cùng sau một hồi thi đấu, thời điểm quan văn lên đài tuyên bố Đại Ân hoàn toàn dành thắng lợi, các sứ thần đều bảo trì trầm mặc, dũng sĩ lợi hại nhất của bọn hị đều bị Bách Lý Hiên đánh bại, không tìm được ai có thể tham gia thi đấu.

Đại Ân thi đấu lần này dành được toàn thắng, Ân đế tính toán đứng dậy tuyên bố đêm nay thiết yến chiêu đãi những người đã tham gia thi đấu lần này, đồng thời cũng từ biệt các sứ thần.

Đúng lúc này, sứ thần Tây Ninh quốc đột nhiên đứng ra hướng Ân đế hành lễ, dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo nói "Chúc mừng Bệ hạ thắng lợi, vì để tỏ lòng, Tây Ninh quốc ta nguyện dâng lên Bệ hạ một dị thú."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương