Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
-
Chương 41: Sò biển nướng phô mai
Thành Ôn ở nhà, Thường quản sự đưa sổ sách cho Thành lão gia, xong rồi, tay còn cầm một cái thực hạp tinh xảo.
Thường Hàm Tam cười nói: "Nhị gia, đây là đồ Tây có người cho tôi. Thứ này tôi cũng không biết ăn, thường nghe nói Ôn Soạn phường của Nhị gia hay làm đồ Tây, đem đến đây, Nhị gia cũng đừng ghét bỏ."
Thành Ôn bảo Mai Ngọc rót trà cho Thường Hàm Tam, mở nắp thực hạp, hóa ra là phô mai.
Phô mai sấy khô rất thơm, nhưng để trong hộp thì cái mùi kia cũng không thơm. Mai Ngọc ngửi được mùi, ghét bỏ cau mũi, nói: "Mùi này thật là kỳ quái, ăn thế nào được?"
Thường Hàm Tam cười nói: "Mai Ngọc cô nương không biết, đồ này người nước ngoài thường xuyên ăn, chẳng qua chúng ta ăn không quen."
Thành Ôn nghĩ nghĩ, cười nói: "Thường quản sự mỗi ngày chạy bên này, nói vậy cũng mệt mỏi, không bằng buổi trưa ở lại, chờ cha truyền cơm thì ăn cùng, tôi vừa lúc có thể làm đồ Tây Thường gia mang đến này nếm thử."
Thường Hàm Tam thụ sủng nhược kinh. Ông tuy rằng đi theo Thành Thư Chí nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ đều là quan hệ chủ tớ, chưa từng dùng cơm với lão gia phu nhân. Nói cho cùng, kỳ thật Thường Hàm Tam cũng chỉ là người hầu.
Thường Hàm Tam biết Thành Ôn không kiêu căng, nhưng không kiêu căng cũng là thiếu gia, nào nghĩ đến Thành Ôn đã vậy còn quá bình dị gần gũi. Tim người cũng là thịt, sao có thể không cảm động chứ.
Thường Hàm Tam chần chờ nói: "Nhị gia... không tốt lắm, sao tôi nhận được."
Thành Ôn nói: "Thường quản sự đi theo cha tôi nhiều năm như vậy, công lao khổ lao cũng có, ăn bữa cơm cũng không được sao?"
Thường Hàm Tam lúc này mới liên tục đáp lời, nói: "Cảm ơn Nhị gia."
Thành Ôn cười nói: "Chú ngồi một lát đi, tôi đi làm."
Thường Hàm Tam cũng đứng dậy, đi theo Thành Ôn ra phòng. Tuy rằng Thành Ôn cho ông ngồi, nhưng nào có đạo lý thiếu gia đi nấu cơm, hạ nhân ngồi nghỉ. Thường Hàm Tam là một người biết điều, tất nhiên sẽ không thật sự không có mắt.
Thành Ôn đến phòng bếp, Thường Hàm Tam vẫn luôn theo ở phía sau, cười nói: "Ngài nhìn, tôi thật không nên đem cái này đến, còn phải làm phiền Nhị gia tự mình làm."
Thành Ôn nói: "Cũng không có gì đáng ngại, dù sao tôi cũng đang nghiên cứu đồ ăn, mấy ngày trước nghĩ ra một món, vừa lúc dùng đến cái này, hôm nay làm thử."
Thành Ôn nói xong, tay cũng không ngừng. Sáng sớm hôm nay phòng bếp mua một đống sò biển, đặt ở trong bồn ngâm. Sò biển có mùi, hơn nữa có cát, Thành Ôn cố ý bảo đầu bếp dùng bọt nước, lại dùng dầu vừng ngâm, như vậy sẽ phun cát sạch sẽ, hơn nữa cũng dễ ngấm gia vị.
Cách ăn sò biển là hấp, hoặc là lột vỏ xào ăn, cũng không mới mẻ. Thành Ôn nghĩ thêm mấy món mới cho Ôn Soạn phường, cũng có sò biển, sò biển nướng phô mai.
Thường Hàm Tam dốt đặc cán mai nấu cơm, nhìn Thành Ôn bận bịu, sò biển trong nồi há miệng bay ra hương khí nồng đậm, phô mai vừa nãy còn tản ra mùi vị khác thường, lúc này lại bay một cỗ hương khí nồng đậm, rất đậm, cũng không thể nói rõ là mùi gì.
Hôm nay Thành Hạo không ở nhà. Mấy ngày này Thành Hạo vẫn ở Yến Hồi lâu, dù sao hắn bị Thành Thư Chí trách cứ, thế nào cũng phải dụng tâm mới được. Thành Thư Chí biết Thành Hạo không trở lại ăn cơm trưa, sai hạ nhân truyền cơm.
Phượng Nhạn Bình là người đầu tiên đến, sau Thành lão gia được Nguyễn Dục đỡ, hai người vui vẻ cười nói. Cũng không biết Nguyễn Dục nói những thứ gì, tóm lại chọc Thành lão gia thoải mái, cười lớn đi đến.
Phượng Nhạn Bình nhất thời trừng mắt nhìn Nguyễn Dục. Bà không dám trừng Thành Thư Chí, cũng chỉ có thể lấy Nguyễn Dục trút giận.
Nhưng Nguyễn Dục cũng chẳng sợ bà ta, cười khanh khách nói với Phượng Nhạn Bình: "Phu nhân."
Phượng Nhạn Bình cười lạnh một tiếng, dùng khóe mắt nhìn Nguyễn Dục, nói: "Ha, cũng không biết cô nói gì, có thể làm lão gia vui vẻ như vậy. Xem ra trong nhà này, cũng chỉ có cô mới có thể làm lão gia vui, không giống tôi, người già rồi, bị ghét bỏ."
Thành lão gia nghe Thành phu nhân âm dương quái khí, lập tức đen mặt, nói: "Lại không có việc gì thì tìm việc đúng không, không muốn ăn cơm thì đừng ăn!"
Phượng Nhạn Bình mở to hai mắt, vừa muốn cãi với Thành Thư Chí vài câu, Nguyễn Dục cúi người nói: "Lão gia, ngài nói như vậy, thật sự làm phu nhân thương tâm. Nguyễn Dục vừa mới vào cửa, chuyện gì cũng không hiểu, lão gia tất nhiên quan tâm em nhiều chút, chắc là phu nhân không vui lòng."
Nguyễn Dục nói xong, làm nũng: "Đây là lão gia ngài không đúng đấy, sau này phải quan tâm phu nhân nhiều hơn."
Thành lão gia thích nghe Nguyễn Dục làm nũng, lúc này được nịnh nọt vui sướng, cũng không so đo lời Phượng Nhạn Bình nói, lại càng thiên vị Nguyễn Dục hơn.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Thành Ôn cùng Thường Hàm Tam vào, Thành Ôn cười nói: "Cha, đã giữa trưa, con mời Thường quản sự đến dùng cơm trưa."
Thành Thư Chí đang vui vẻ, hơn nữa cũng vì không mất phong nhã, nhiều thêm một người ăn cơm cũng không có gì, chỉ nói: "Ông ngồi đi, đừng quá khách khí."
Thường Hàm Tam vội vàng cảm ơn, quy củ ngồi xuống.
Đám nha đầu bưng đồ ăn lên, mọi người lập tức ngửi được mùi đặc biệt, cũng không thể nói rõ là mùi gì, trước kia đều chưa từng ngửi qua, rất đặc biệt, hương vị cũng đậm.
Thành Ôn đùng đĩa hình chữ nhật để đựng sò biển hấp phô mai, một đám sò biển sắp hàng đều tăm tắp, ở giữa có một cái bọc nhỏ, thịt sò biển được phô mai dày bọc lại, trải qua lửa nướng phô mai biến thành màu vàng suộm làm người thèm ăn. Trong phô mai còn kèm cà rốt xắt nhỏ, màu vàng phối hợp màu cam của cà rốt, cực kì đẹp.
Tất cả mọi người chưa từng thấy món này, Phượng Nhạn Bình không biết là Thành Ôn làm, cũng cảm thấy thơm.
Thành lão gia cầm lấy một cái đặt ở trong bát, dùng đũa lột thịt sò biển ra. Phô mai nồng đậm bọc lấy thịt sò, kéo lên thành sợi, bên trong lộ ra thịt sò biển trắng muốt, tỏa hơi nóng, mùi thơm của sò biển và phô mai cũng bay lên, toàn là mùi mới lạ.
Thành Thư Chí thổi hai cái, không thể chờ đợi được bỏ vào trong miệng nếm. Vỏ phô mai nướng giòn, bên trong lại dính dính, mùi phô mai đặc biệt thuần, cũng đậm, thịt sò mềm dai, còn đặc biệt thơm, sò biển cũng rất ngon miệng.
Thành Thư Chí ăn một cái, nhất thời cảm thấy kinh diễm, nói: "Món ăn này là cái gì?"
Phượng Nhạn Bình nhìn Thành lão gia ăn vui vẻ như vậy, cũng nếm một cái, vừa định muốn nói, chợt nghe Thường Hàm Tam cười nói: "Lão gia ngài không biết, đây là Nhị gia tự mình làm, đồ ăn mới, chuẩn bị mấy ngày nữa bán ở Ôn Soạn phường. Người bên ngoài không biết làm, độc nhất vô nhị! Gọi... Gọi là... Sò biển nướng phô mai!"
Phượng Nhạn Bình vừa nghe là Thành Ôn làm, vừa định khen ăn ngon, lời này nhất thời nuốt xuống cùng sò biển, lập tức cảm thấy sò biển này cũng không đặc biệt ăn ngon.
Thành Thư Chí cười nói với Thành Ôn: "Tuyệt lắm, trách không được Ôn Soạn phường náo nhiệt, Ôn nhi đúng là bỏ công sức. Cha chưa bao giờ ăn mùi này, quả nhiên là ăn ngon. Haha, nếu Hạo nhi để bụng một nửa, Yến Hồi lâu cũng không đến mức lỗ vốn."
Nguyễn Dục cũng lấy một cái ăn, cười nói với Thành Thư Chí: "Thật đúng vậy, món ăn này thật tuyệt."
Phượng Nhạn Bình lúc này không vui, nói: "Lão gia, ngài cũng đừng nhắc đi nhắc lại Hạo nhi không tốt. Hạo nhi mấy ngày nay mỗi ngày đi sớm về trễ, cũng không nghỉ."
Thành Thư Chí trừng mắt nói: "Đi sớm về trễ là được sao? Việc buôn bán phải động não, chỉ cậy mạnh thì làm chủ thế nào, không bằng làm hỏa kế!"
Nguyễn Dục cười gắp cho Thành Thư Chí một con sò biển, nói: "Thôi lão gia, đang vui vẻ ăn cơm, hà tất trách cứ người. Tam gia còn trẻ, chuyện làm ăn, sớm muộn gì cũng sẽ thông suốt."
Vừa nói cô ta vừa lột vỏ sò biển cho Thành Thư Chí, cười nói: "Nào lão gia, Nguyễn Dục gắp cho ngài. Phu nhân cũng ăn... Nhị gia làm vất vả, đừng không động đũa."
Nguyễn Dục nói xong một lại gắp một cái, lúc đặt ở trong bát Thành Ôn còn dùng tay khẽ chạm mu bàn tay Thành Ôn, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, như là bị nóng lập tức rút tay về.
Thành Ôn bị chạm, cậu đương nhiên biết Nguyễn Dục không có khả năng là không cẩn thận, chỉ khẽ nhíu mày, nhưng không nhìn biểu tình ẩn tình của đối phương.
Phượng Nhạn Bình nhìn Nguyễn Dục đã cảm thấy lẳng lơ, Nguyễn Dục "không cẩn thận" đụng vào Thành Ôn bà cũng xem ở trong mắt, muốn nói với Thành Thư Chí, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Phượng Nhạn Bình muốn chờ giấu đầu lòi đuôi thì tố giác, không thì lại bị con điếm Nguyễn Dục này chèn ép.
Phượng Nhạn Bình nghĩ như vậy, tận lực thời khắc chú ý động tác của Nguyễn Dục và Thành Ôn. Chẳng qua nhìn hồi lâu, Thành Ôn lại thủy chung không nhìn Nguyễn Dục một cái.
Mọi người đang ăn cơm, Thành Hạo từ bên ngoài trở lại, vô cùng vui vẻ tiến vào, thấy trên bàn có sò biển nướng phô mai, sửng sốt một chút, ánh mắt lóe ra, lập tức lại che giấu biểu tình.
Thành Thư Chí thấy Thành Hạo, nói: "Ăn cơm chưa, ngồi đi."
Thành Hạo ngồi xuống, Nguyễn Dục lập tức rất có nhãn lực bảo nha đầu lấy thêm bộ bát đũa.
Thành Hạo nói: "Hôm nay là mười lăm, con cố ý đưa sổ sách đến, chưa ăn cơm."
Thành Hạo nói xong, mặt đầy vui mừng, Thành Thư Chí lật hai trang sổ sách, sau đó để ở một bên, nói: "Xem ra mấy ngày nay nay con cũng bỏ công, không thì vài ngày như vậy, sao có thể kiếm về."
Thành Ôn ngồi bên cạnh Thành Thư Chí, lúc Thành Thư Chí lật sổ sách, cậu cũng nhìn thấy vài lần, lãi ở cuối rất nhiều, đều là những ngày gần đây.
Thành Ôn nhíu mi, Yến Hồi lâu tiêu điều, làm sao có thể trong vòng thời gian vài ngày kiếm tiền cả một tháng.
Thành Hạo cười nói: "Vậy cũng không phải sao? Từ khi cha răn dạy con, con mỗi ngày ngủ không ngon ăn không vô, chỉ sợ làm Thành gia mất thể diện. Con mặc dù không bằng Nhị ca, nhưng không thể thua quá xa, có phải hay không? "
Nói xong, hắn còn cực kỳ khiêu khích nhìn Thành Ôn.
Thành Hạo ngồi vào chỗ của mình, gắp vài món đồ ăn ăn, chỉ duy độc không gắp sò biển nướng phô mai kia.
Thành Thư Chí nói: "Nếm thử cái này đi, Nhị ca con làm, đồ ăn mới, nơi khác không nếm được. Hạo nhi này, con tuy rằng dụng công, nhưng cũng phải học Nhị ca con, thúc đẩy suy nghĩ, hiện tại việc buôn bán không thể chết được, ôm lão gia này là không được."
Ánh mắt Thành Hạo lại lóe ra, hàm hồ nói vài tiếng, nhưng vẫn cứ chẳng biết tại sao, không gắp sò biển nướng phô mai kia.
Đang ăn cơm, có hạ nhân vào, nói: "Nhị gia, người Ôn Soạn phường tới nói muốn tìm Nhị gia."
Phượng Nhạn Bình nói: "Có biết ý tứ không, có biết đang ăn cơm không."
Thành Thư Chí lại nói: "Lúc này đến, chắc là việc gấp, cho người vào đi."
Hạ nhân đi ra ngoài, rất nhanh có một người đàn ông trung niên ăn vận lịch sự đi tới, là quản sự của Ôn Soạn phường. Người này lúc khai trương là Tưởng Mục Thăng tìm, làm việc lưu loát, cũng rất có kiến thức.
Quản sự kia đi vào, nói nhỏ vài câu với Thành Ôn, Thành Ôn nhíu mày.
Quản sự kia nói: "Nhị gia, thế nào?"
Thành Ôn nói: "Anh đừng đi vội."
Nói xong, cậu lập tức cười nói với Thành Hạo: "Tam đệ, sao không nếm tay nghề của tôi, món ăn này ở chỗ khác không nếm được."
Thành Hạo liếc quản sự kia một cái, hàm hồ, cũng không tỏ thái độ.
Thành Ôn nhìn phản ứng của hắn, cười lạnh một tiếng, nói với quản sự: "Phiền Phùng quản sự nói lại lời kia với Tam gia một lần."
Thành Thư Chí không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng này, rất nghiêm trọng.
Phùng quản sự lên tiếng, nói: "Vừa rồi có người đến nói, hai món mới của Yến Hồi lâu bán vô cùng tốt, kéo không ít tiền, một món là bánh kếp hoa quả, một cái khác là sò biển nướng phô mai."
Hắn vừa nói xong, nhất thời mọi người đều đưa ánh mắt nhìn chăm chú sò biển nướng phô mai, lúc này sò biển đã ăn gần hết, chỉ còn lại có hai con cuối cùng.
Thành Thư Chí cũng là thương nhân, tất nhiên vừa nghe là biết chuyện gì, vừa nãy còn nói đây là món ăn độc nhất của Thành Ôn, kết quả lại bị Yến Hồi lâu lấy ra bán trước.
Thành Ôn cười nói với Thành Hạo: "Ngày ấy cậu tới chỗ tôi thỉnh giáo, ngày hôm sau tôi mất hai tờ thực đơn, còn tưởng rằng không cẩn thận làm rơi. Hiện tại xem ra, hóa ra là Tam đệ nhặt đi rồi."
Thành Hạo nhất thời bối rối, nói: "Lời này của Nhị ca em nghe không hiểu."
Sắc mặt Thành Ôn đột nhiên lạnh đi, ngữ khí cũng lạnh, nói: "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, Yến Hồi lâu có hai món này không."
Thành Hạo nói quanh co, nói: "Vậy phải hỏi đầu bếp chứ, Nhị ca thật sự là đùa, em cũng không phải đầu bếp, em chỉ quản lý thôi."
Phượng Nhạn Bình thấy tình thế không đúng, lập tức ồn ào, "Thành Ôn mày có ý gì? Mày nói con tao trộm à? Lại còn trộm đồ của người khác! Có giá trị gì không? Mày cho là bảo bối chắc? Trên đời này còn chỉ có mày biết làm à, Yến Hồi lâu là tửu lâu, đầu bếp không làm được chắc!"
Phùng quản sự nghe lời này của Phượng Nhạn Bình, cười lạnh một tiếng. Hắn tuy rằng cười không lớn, nhưng Thành Thư Chí cũng nghe rành mạch, lập tức mặt tối sầm.
Ôn Soạn phường và Yến Hồi lâu đều là tửu lâu, coi như là đối thủ cạnh tranh, một cái thực đơn trong mắt người khác không đáng giá cái gì, nhưng người làm ăn xem ra, là trấn điếm chi bảo. Đó là cơ mật, trộm thứ này, còn lớn hơn trộm vàng, là chuyện mất mặt.
Phùng quản sự cũng không phải là người Thành gia, Thành Thư Chí nghe hắn cười lạnh một tiếng, lúc này thể diện cũng bị mất hết, quát: "Thành Hạo, đây là có chuyện gì?"
Thành Hạo sợ tới mức run run, nói: "Cha, tính con thế nào, ngài còn có thể không tin sao, con làm sao có thể trộm đồ của Nhị ca? Này... Thật sự là hiểu lầm, con cũng không biết đầu bếp Yến Hồi lâu sao lại làm... Đồ ăn này tuy mới, nhưng ngài cũng biết, đầu bếp Yến Hồi lâu là sư phụ mời từ khắp nơi, chưa biết chừng thật sự là sư phụ làm."
Thành Thư Chí tất nhiên không tin. Vừa rồi Thường Hàm Tam cũng nói, là Thành Ôn nghĩ ra. Tuy rằng ông không tin lời Thành Hạo nói, nhưng có người ngoài ở đây, cũng không thể vứt hết mặt mũi Thành gia.
Thành Thư Chí đành phải kiên trì nói: "Ôn nhi, đây có thể là hiểu lầm. Tam đệ con cũng nói, chúng ta chờ một chút lại tìm đầu bếp Yến Hồi lâu tới hỏi xem."
Phượng Nhạn Bình hừ một tiếng, nói: "Cũng đúng, không nói con tao không có khả năng trộm đồ, còn nữa, Yến Hồi lâu và Ôn Soạn phường, không phải đều là nhà mình sao, dù thật sự dùng nhờ, có cái gì đâu?"
Bà ta nói câu này xong, biểu tình trên mặt mọi người ở đây thật sự là phong vân khó lường. Thành Thư Chí nhanh chóng quát: "Cô biết cái gì, nữ tắc nhân gia thì đừng có xen mồm!"
Thành Thư Chí nổi giận, Phượng Nhạn Bình bị dọa đến run run. Bà ta nào nghĩ đến một khắc trước Thành Thư Chí còn có thái độ đứng về phía mình, một khắc sau lại mắng mình.
Hạ nhân mới vừa đi tới cửa, cũng run run, run run rẩy rẩy tiến vào, nói: "Lão gia, ông chủ Tưởng đến."
"Hả..."
Thành Thư Chí lúc này sửng sốt, lập tức nhìn thoáng qua Phùng quản sự. Ông cũng không phải là Phượng Nhạn Bình, không phải nữ tắc nhân gia. Ông cũng biết, Ôn Soạn phường không phải sản nghiệp của Thành gia, đó là nơi Tưởng Mục Thăng một tay xử lý, Thành gia là phía đối tác mà thôi. Bỏ tiền là chủ, chủ tất nhiên là Tưởng Mục Thăng.
Phùng quản sự cũng là người Tưởng Mục Thăng tìm tới, xảy ra loại chuyện này, Phùng quản sự chẳng những sẽ thông báo cho Thành Ôn, tất nhiên cũng sẽ thông báo cho Tưởng Mục Thăng. Hiện giờ Tưởng Mục Thăng tới cửa, còn có thể vì chuyện khác sao?
Thành Thư Chí đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Thành Hạo một cái.
Thành Hạo không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng cũng tới, lòng sợ hãi, nhưng đánh chết cũng không thể thừa nhận, một mực chắc chắn là đầu bếp biết làm. Nếu thừa nhận là trộm, vậy về sau sẽ không còn mặt mũi gặp người nữa.
Lúc ấy Thành Hạo vào phòng Thành Ôn, Thành Ôn cũng không ở đó, mà tắm rửa ở phòng bên cạnh. Thành Hạo đi hai vòng trong phòng, muốn thừa dịp Thành Ôn không ở đó, tìm nhược điểm của Thành Ôn, nhìn thấy mấy tờ giấy trên bàn.
Trên đó toàn là thực đơn, mấy thực đơn này Thành Hạo một món cũng chưa thấy qua, phi thường mới mẻ. Khi đó Thành Hạo sáng mắt lên, nghĩ thầm rằng Yến Hồi lâu sở dĩ không náo nhiệt bằng Ôn Soạn phường, chỉ bởi vì đồ ăn quá cũ. Yến Hồi lâu có thể làm, nhà khác cũng có thể làm.
Thực đơn này có thể làm cho Yến Hồi lâu kiếm tiền, Thành Hạo lúc ấy phi thường hưng phấn, kiếm tiền thì Thành lão gia cũng sẽ không chửi hắn nữa.
Thành Hạo muốn vãn hồi địa vị ở Thành gia, khi đó Thành Ôn vừa lúc trở về. Thành Hạo nhất thời hoảng hốt, lấy bừa nhét vào trong quần áo, vừa lúc lấy được hai tờ trên cùng.
Sau lại Thành Hạo cho rằng Thành Ôn uy hiếp mình, không khống chế được, bị đạp hai cái, cũng là lòng có quỷ, vội vã chạy, sợ đồ trong áo mình bị Thành Ôn thấy được.
Thành Hạo tính toán nếu bị phát hiện, cũng liều chết không nhận. Nào biết Thành Ôn làm cho Thành lão gia tử ăn, vậy thì tất cả mọi người biết đó là món của riêng Thành Ôn.
Thành Hạo không nghĩ tới có chuyện như vậy, nhưng vẫn cứ chết cắn không tha, nói không phải mình Thành Ôn biết.
Tưởng Mục Thăng là người có danh vọng, không thể để cho hắn đến không, không thì có vẻ không cung kính, mọi người đi tới chính đường.
Tưởng Mục Thăng thấy đoàn người Thành lão gia đi tới, đứng dậy cười nói: "Ông chủ Thành."
Thành Thư Chí được hắn gọi như vậy, trong lòng nhún nhảy, cười khan nói: "Ông chủ Tưởng, mau ngồi."
Tất cả mọi người ngồi xuống, Thành Thư Chí còn biết rõ còn hỏi cười nói: "Ông chủ Tưởng hôm nay sao có rảnh đến ngồi vậy?"
Tưởng Mục Thăng nhìn đến Phùng quản sự đứng ở phía sau Thành Ôn, liếc Thành Ôn một cái, lập tức cười nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, chỉ muốn đến hỏi Thành tam gia, hai món kia của Yến Hồi lâu, là có chuyện gì. Nói vậy ông chủ Thành cũng biết là món gì rồi. Trùng hợp là, mấy ngày hôm trước Nhị gia làm mấy món mới, bảo tôi và Kiều gia thử đồ ăn. Kết quả sao, qua mấy ngày đã có người tới nói cho tôi biết, hai món mới của Yến Hồi lâu vừa lúc đều là món Nhị gia mới làm."
Thành Thư Chí vừa nghe "Kiều gia", còn có người làm chứng, lúc này mặt càng không nhịn được, cũng không biết trả lời thế nào, nháy mắt với Thành Ôn, bảo cậu khuyên nhủ ông chủ Tưởng.
Thành Ôn lại làm như không phát hiện. Thành lão gia muốn thể diện thì phải lấp liếm chuyện này, nhưng nếu cho Thành Hạo một con ngựa để xuống nước, Thành Hạo tất nhiên sẽ ngày một thậm tệ hơn, loại chuyện này vốn là không thể bỏ qua.
Tưởng Mục Thăng muốn tới tra hỏi, Thành Ôn tất nhiên là tán thành.
Thành Ôn không lên tiếng, Thành Thư Chí chỉ có thể lo lắng suông.
Tưởng Mục Thăng cười tủm tỉm nói với Thành Hạo: "Tam gia, ngài có thể giải thích không?"
Phượng Nhạn Bình mặc kệ, bà ta tin tưởng chắc chắn con mình không trộm đồ, nói: "Ông chủ Tưởng, ngài có ý gì, con tôi còn có thể trộm đồ chắc?"
Thành Hạo nghe Phượng Nhạn Bình nói như vậy, càng không thể nhận, cười khan: "Đúng vậy ông chủ Tưởng, đây nhất định là hiểu lầm."
Tưởng Mục Thăng cười lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra, Nguyên Bắc cầm một thứ, đặt trong lòng bàn tay Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng cầm lấy, mở ra, rõ ràng là thực đơn Thành Ôn viết.
Thành Hạo mở to hai mắt nhìn, môi run run.
Tưởng Mục Thăng lắc lắc giấy trong tay, cười nói: "Tưởng mỗ cũng coi như đến có chuẩn bị, đây là thực đơn cầm từ tay của đầu bếp Yến Hồi lâu. Đầu bếp Yến Hồi lâu nói, là Thành tam gia cho anh ta, bảo anh ta làm."
"Này..."
Thành Hạo lập tức làm bộ như vô tội: "Không có khả năng, nhất định là có người vu hãm tôi. Ông chủ Tưởng, ngài cần phải minh giám, đừng để tiểu nhân châm ngòi."
Phượng Nhạn Bình không dám trêu chọc Tưởng Mục Thăng, lập tức gào: "Thành Ôn, mày có biết xấu hổ hay không! Thông đồng người ngoài làm xấu mặt em trai! Dù là vì gia nghiệp Thành gia, mày cũng đủ ngoan độc. Mày muốn vu hãm Hạo nhi!"
Thành Ôn nghe, lập tức cười lạnh, liếc Phượng Nhạn Bình nói: "Được thôi, nếu phu nhân đã nói như vậy, hôm nay tôi nói, sản nghiệp Thành gia tôi không cần một phân, nhưng chuyện này, nếu không thể cho tôi một lời giải thích, không thể cho qua."
Thường Hàm Tam cười nói: "Nhị gia, đây là đồ Tây có người cho tôi. Thứ này tôi cũng không biết ăn, thường nghe nói Ôn Soạn phường của Nhị gia hay làm đồ Tây, đem đến đây, Nhị gia cũng đừng ghét bỏ."
Thành Ôn bảo Mai Ngọc rót trà cho Thường Hàm Tam, mở nắp thực hạp, hóa ra là phô mai.
Phô mai sấy khô rất thơm, nhưng để trong hộp thì cái mùi kia cũng không thơm. Mai Ngọc ngửi được mùi, ghét bỏ cau mũi, nói: "Mùi này thật là kỳ quái, ăn thế nào được?"
Thường Hàm Tam cười nói: "Mai Ngọc cô nương không biết, đồ này người nước ngoài thường xuyên ăn, chẳng qua chúng ta ăn không quen."
Thành Ôn nghĩ nghĩ, cười nói: "Thường quản sự mỗi ngày chạy bên này, nói vậy cũng mệt mỏi, không bằng buổi trưa ở lại, chờ cha truyền cơm thì ăn cùng, tôi vừa lúc có thể làm đồ Tây Thường gia mang đến này nếm thử."
Thường Hàm Tam thụ sủng nhược kinh. Ông tuy rằng đi theo Thành Thư Chí nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ đều là quan hệ chủ tớ, chưa từng dùng cơm với lão gia phu nhân. Nói cho cùng, kỳ thật Thường Hàm Tam cũng chỉ là người hầu.
Thường Hàm Tam biết Thành Ôn không kiêu căng, nhưng không kiêu căng cũng là thiếu gia, nào nghĩ đến Thành Ôn đã vậy còn quá bình dị gần gũi. Tim người cũng là thịt, sao có thể không cảm động chứ.
Thường Hàm Tam chần chờ nói: "Nhị gia... không tốt lắm, sao tôi nhận được."
Thành Ôn nói: "Thường quản sự đi theo cha tôi nhiều năm như vậy, công lao khổ lao cũng có, ăn bữa cơm cũng không được sao?"
Thường Hàm Tam lúc này mới liên tục đáp lời, nói: "Cảm ơn Nhị gia."
Thành Ôn cười nói: "Chú ngồi một lát đi, tôi đi làm."
Thường Hàm Tam cũng đứng dậy, đi theo Thành Ôn ra phòng. Tuy rằng Thành Ôn cho ông ngồi, nhưng nào có đạo lý thiếu gia đi nấu cơm, hạ nhân ngồi nghỉ. Thường Hàm Tam là một người biết điều, tất nhiên sẽ không thật sự không có mắt.
Thành Ôn đến phòng bếp, Thường Hàm Tam vẫn luôn theo ở phía sau, cười nói: "Ngài nhìn, tôi thật không nên đem cái này đến, còn phải làm phiền Nhị gia tự mình làm."
Thành Ôn nói: "Cũng không có gì đáng ngại, dù sao tôi cũng đang nghiên cứu đồ ăn, mấy ngày trước nghĩ ra một món, vừa lúc dùng đến cái này, hôm nay làm thử."
Thành Ôn nói xong, tay cũng không ngừng. Sáng sớm hôm nay phòng bếp mua một đống sò biển, đặt ở trong bồn ngâm. Sò biển có mùi, hơn nữa có cát, Thành Ôn cố ý bảo đầu bếp dùng bọt nước, lại dùng dầu vừng ngâm, như vậy sẽ phun cát sạch sẽ, hơn nữa cũng dễ ngấm gia vị.
Cách ăn sò biển là hấp, hoặc là lột vỏ xào ăn, cũng không mới mẻ. Thành Ôn nghĩ thêm mấy món mới cho Ôn Soạn phường, cũng có sò biển, sò biển nướng phô mai.
Thường Hàm Tam dốt đặc cán mai nấu cơm, nhìn Thành Ôn bận bịu, sò biển trong nồi há miệng bay ra hương khí nồng đậm, phô mai vừa nãy còn tản ra mùi vị khác thường, lúc này lại bay một cỗ hương khí nồng đậm, rất đậm, cũng không thể nói rõ là mùi gì.
Hôm nay Thành Hạo không ở nhà. Mấy ngày này Thành Hạo vẫn ở Yến Hồi lâu, dù sao hắn bị Thành Thư Chí trách cứ, thế nào cũng phải dụng tâm mới được. Thành Thư Chí biết Thành Hạo không trở lại ăn cơm trưa, sai hạ nhân truyền cơm.
Phượng Nhạn Bình là người đầu tiên đến, sau Thành lão gia được Nguyễn Dục đỡ, hai người vui vẻ cười nói. Cũng không biết Nguyễn Dục nói những thứ gì, tóm lại chọc Thành lão gia thoải mái, cười lớn đi đến.
Phượng Nhạn Bình nhất thời trừng mắt nhìn Nguyễn Dục. Bà không dám trừng Thành Thư Chí, cũng chỉ có thể lấy Nguyễn Dục trút giận.
Nhưng Nguyễn Dục cũng chẳng sợ bà ta, cười khanh khách nói với Phượng Nhạn Bình: "Phu nhân."
Phượng Nhạn Bình cười lạnh một tiếng, dùng khóe mắt nhìn Nguyễn Dục, nói: "Ha, cũng không biết cô nói gì, có thể làm lão gia vui vẻ như vậy. Xem ra trong nhà này, cũng chỉ có cô mới có thể làm lão gia vui, không giống tôi, người già rồi, bị ghét bỏ."
Thành lão gia nghe Thành phu nhân âm dương quái khí, lập tức đen mặt, nói: "Lại không có việc gì thì tìm việc đúng không, không muốn ăn cơm thì đừng ăn!"
Phượng Nhạn Bình mở to hai mắt, vừa muốn cãi với Thành Thư Chí vài câu, Nguyễn Dục cúi người nói: "Lão gia, ngài nói như vậy, thật sự làm phu nhân thương tâm. Nguyễn Dục vừa mới vào cửa, chuyện gì cũng không hiểu, lão gia tất nhiên quan tâm em nhiều chút, chắc là phu nhân không vui lòng."
Nguyễn Dục nói xong, làm nũng: "Đây là lão gia ngài không đúng đấy, sau này phải quan tâm phu nhân nhiều hơn."
Thành lão gia thích nghe Nguyễn Dục làm nũng, lúc này được nịnh nọt vui sướng, cũng không so đo lời Phượng Nhạn Bình nói, lại càng thiên vị Nguyễn Dục hơn.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Thành Ôn cùng Thường Hàm Tam vào, Thành Ôn cười nói: "Cha, đã giữa trưa, con mời Thường quản sự đến dùng cơm trưa."
Thành Thư Chí đang vui vẻ, hơn nữa cũng vì không mất phong nhã, nhiều thêm một người ăn cơm cũng không có gì, chỉ nói: "Ông ngồi đi, đừng quá khách khí."
Thường Hàm Tam vội vàng cảm ơn, quy củ ngồi xuống.
Đám nha đầu bưng đồ ăn lên, mọi người lập tức ngửi được mùi đặc biệt, cũng không thể nói rõ là mùi gì, trước kia đều chưa từng ngửi qua, rất đặc biệt, hương vị cũng đậm.
Thành Ôn đùng đĩa hình chữ nhật để đựng sò biển hấp phô mai, một đám sò biển sắp hàng đều tăm tắp, ở giữa có một cái bọc nhỏ, thịt sò biển được phô mai dày bọc lại, trải qua lửa nướng phô mai biến thành màu vàng suộm làm người thèm ăn. Trong phô mai còn kèm cà rốt xắt nhỏ, màu vàng phối hợp màu cam của cà rốt, cực kì đẹp.
Tất cả mọi người chưa từng thấy món này, Phượng Nhạn Bình không biết là Thành Ôn làm, cũng cảm thấy thơm.
Thành lão gia cầm lấy một cái đặt ở trong bát, dùng đũa lột thịt sò biển ra. Phô mai nồng đậm bọc lấy thịt sò, kéo lên thành sợi, bên trong lộ ra thịt sò biển trắng muốt, tỏa hơi nóng, mùi thơm của sò biển và phô mai cũng bay lên, toàn là mùi mới lạ.
Thành Thư Chí thổi hai cái, không thể chờ đợi được bỏ vào trong miệng nếm. Vỏ phô mai nướng giòn, bên trong lại dính dính, mùi phô mai đặc biệt thuần, cũng đậm, thịt sò mềm dai, còn đặc biệt thơm, sò biển cũng rất ngon miệng.
Thành Thư Chí ăn một cái, nhất thời cảm thấy kinh diễm, nói: "Món ăn này là cái gì?"
Phượng Nhạn Bình nhìn Thành lão gia ăn vui vẻ như vậy, cũng nếm một cái, vừa định muốn nói, chợt nghe Thường Hàm Tam cười nói: "Lão gia ngài không biết, đây là Nhị gia tự mình làm, đồ ăn mới, chuẩn bị mấy ngày nữa bán ở Ôn Soạn phường. Người bên ngoài không biết làm, độc nhất vô nhị! Gọi... Gọi là... Sò biển nướng phô mai!"
Phượng Nhạn Bình vừa nghe là Thành Ôn làm, vừa định khen ăn ngon, lời này nhất thời nuốt xuống cùng sò biển, lập tức cảm thấy sò biển này cũng không đặc biệt ăn ngon.
Thành Thư Chí cười nói với Thành Ôn: "Tuyệt lắm, trách không được Ôn Soạn phường náo nhiệt, Ôn nhi đúng là bỏ công sức. Cha chưa bao giờ ăn mùi này, quả nhiên là ăn ngon. Haha, nếu Hạo nhi để bụng một nửa, Yến Hồi lâu cũng không đến mức lỗ vốn."
Nguyễn Dục cũng lấy một cái ăn, cười nói với Thành Thư Chí: "Thật đúng vậy, món ăn này thật tuyệt."
Phượng Nhạn Bình lúc này không vui, nói: "Lão gia, ngài cũng đừng nhắc đi nhắc lại Hạo nhi không tốt. Hạo nhi mấy ngày nay mỗi ngày đi sớm về trễ, cũng không nghỉ."
Thành Thư Chí trừng mắt nói: "Đi sớm về trễ là được sao? Việc buôn bán phải động não, chỉ cậy mạnh thì làm chủ thế nào, không bằng làm hỏa kế!"
Nguyễn Dục cười gắp cho Thành Thư Chí một con sò biển, nói: "Thôi lão gia, đang vui vẻ ăn cơm, hà tất trách cứ người. Tam gia còn trẻ, chuyện làm ăn, sớm muộn gì cũng sẽ thông suốt."
Vừa nói cô ta vừa lột vỏ sò biển cho Thành Thư Chí, cười nói: "Nào lão gia, Nguyễn Dục gắp cho ngài. Phu nhân cũng ăn... Nhị gia làm vất vả, đừng không động đũa."
Nguyễn Dục nói xong một lại gắp một cái, lúc đặt ở trong bát Thành Ôn còn dùng tay khẽ chạm mu bàn tay Thành Ôn, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, như là bị nóng lập tức rút tay về.
Thành Ôn bị chạm, cậu đương nhiên biết Nguyễn Dục không có khả năng là không cẩn thận, chỉ khẽ nhíu mày, nhưng không nhìn biểu tình ẩn tình của đối phương.
Phượng Nhạn Bình nhìn Nguyễn Dục đã cảm thấy lẳng lơ, Nguyễn Dục "không cẩn thận" đụng vào Thành Ôn bà cũng xem ở trong mắt, muốn nói với Thành Thư Chí, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Phượng Nhạn Bình muốn chờ giấu đầu lòi đuôi thì tố giác, không thì lại bị con điếm Nguyễn Dục này chèn ép.
Phượng Nhạn Bình nghĩ như vậy, tận lực thời khắc chú ý động tác của Nguyễn Dục và Thành Ôn. Chẳng qua nhìn hồi lâu, Thành Ôn lại thủy chung không nhìn Nguyễn Dục một cái.
Mọi người đang ăn cơm, Thành Hạo từ bên ngoài trở lại, vô cùng vui vẻ tiến vào, thấy trên bàn có sò biển nướng phô mai, sửng sốt một chút, ánh mắt lóe ra, lập tức lại che giấu biểu tình.
Thành Thư Chí thấy Thành Hạo, nói: "Ăn cơm chưa, ngồi đi."
Thành Hạo ngồi xuống, Nguyễn Dục lập tức rất có nhãn lực bảo nha đầu lấy thêm bộ bát đũa.
Thành Hạo nói: "Hôm nay là mười lăm, con cố ý đưa sổ sách đến, chưa ăn cơm."
Thành Hạo nói xong, mặt đầy vui mừng, Thành Thư Chí lật hai trang sổ sách, sau đó để ở một bên, nói: "Xem ra mấy ngày nay nay con cũng bỏ công, không thì vài ngày như vậy, sao có thể kiếm về."
Thành Ôn ngồi bên cạnh Thành Thư Chí, lúc Thành Thư Chí lật sổ sách, cậu cũng nhìn thấy vài lần, lãi ở cuối rất nhiều, đều là những ngày gần đây.
Thành Ôn nhíu mi, Yến Hồi lâu tiêu điều, làm sao có thể trong vòng thời gian vài ngày kiếm tiền cả một tháng.
Thành Hạo cười nói: "Vậy cũng không phải sao? Từ khi cha răn dạy con, con mỗi ngày ngủ không ngon ăn không vô, chỉ sợ làm Thành gia mất thể diện. Con mặc dù không bằng Nhị ca, nhưng không thể thua quá xa, có phải hay không? "
Nói xong, hắn còn cực kỳ khiêu khích nhìn Thành Ôn.
Thành Hạo ngồi vào chỗ của mình, gắp vài món đồ ăn ăn, chỉ duy độc không gắp sò biển nướng phô mai kia.
Thành Thư Chí nói: "Nếm thử cái này đi, Nhị ca con làm, đồ ăn mới, nơi khác không nếm được. Hạo nhi này, con tuy rằng dụng công, nhưng cũng phải học Nhị ca con, thúc đẩy suy nghĩ, hiện tại việc buôn bán không thể chết được, ôm lão gia này là không được."
Ánh mắt Thành Hạo lại lóe ra, hàm hồ nói vài tiếng, nhưng vẫn cứ chẳng biết tại sao, không gắp sò biển nướng phô mai kia.
Đang ăn cơm, có hạ nhân vào, nói: "Nhị gia, người Ôn Soạn phường tới nói muốn tìm Nhị gia."
Phượng Nhạn Bình nói: "Có biết ý tứ không, có biết đang ăn cơm không."
Thành Thư Chí lại nói: "Lúc này đến, chắc là việc gấp, cho người vào đi."
Hạ nhân đi ra ngoài, rất nhanh có một người đàn ông trung niên ăn vận lịch sự đi tới, là quản sự của Ôn Soạn phường. Người này lúc khai trương là Tưởng Mục Thăng tìm, làm việc lưu loát, cũng rất có kiến thức.
Quản sự kia đi vào, nói nhỏ vài câu với Thành Ôn, Thành Ôn nhíu mày.
Quản sự kia nói: "Nhị gia, thế nào?"
Thành Ôn nói: "Anh đừng đi vội."
Nói xong, cậu lập tức cười nói với Thành Hạo: "Tam đệ, sao không nếm tay nghề của tôi, món ăn này ở chỗ khác không nếm được."
Thành Hạo liếc quản sự kia một cái, hàm hồ, cũng không tỏ thái độ.
Thành Ôn nhìn phản ứng của hắn, cười lạnh một tiếng, nói với quản sự: "Phiền Phùng quản sự nói lại lời kia với Tam gia một lần."
Thành Thư Chí không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng này, rất nghiêm trọng.
Phùng quản sự lên tiếng, nói: "Vừa rồi có người đến nói, hai món mới của Yến Hồi lâu bán vô cùng tốt, kéo không ít tiền, một món là bánh kếp hoa quả, một cái khác là sò biển nướng phô mai."
Hắn vừa nói xong, nhất thời mọi người đều đưa ánh mắt nhìn chăm chú sò biển nướng phô mai, lúc này sò biển đã ăn gần hết, chỉ còn lại có hai con cuối cùng.
Thành Thư Chí cũng là thương nhân, tất nhiên vừa nghe là biết chuyện gì, vừa nãy còn nói đây là món ăn độc nhất của Thành Ôn, kết quả lại bị Yến Hồi lâu lấy ra bán trước.
Thành Ôn cười nói với Thành Hạo: "Ngày ấy cậu tới chỗ tôi thỉnh giáo, ngày hôm sau tôi mất hai tờ thực đơn, còn tưởng rằng không cẩn thận làm rơi. Hiện tại xem ra, hóa ra là Tam đệ nhặt đi rồi."
Thành Hạo nhất thời bối rối, nói: "Lời này của Nhị ca em nghe không hiểu."
Sắc mặt Thành Ôn đột nhiên lạnh đi, ngữ khí cũng lạnh, nói: "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, Yến Hồi lâu có hai món này không."
Thành Hạo nói quanh co, nói: "Vậy phải hỏi đầu bếp chứ, Nhị ca thật sự là đùa, em cũng không phải đầu bếp, em chỉ quản lý thôi."
Phượng Nhạn Bình thấy tình thế không đúng, lập tức ồn ào, "Thành Ôn mày có ý gì? Mày nói con tao trộm à? Lại còn trộm đồ của người khác! Có giá trị gì không? Mày cho là bảo bối chắc? Trên đời này còn chỉ có mày biết làm à, Yến Hồi lâu là tửu lâu, đầu bếp không làm được chắc!"
Phùng quản sự nghe lời này của Phượng Nhạn Bình, cười lạnh một tiếng. Hắn tuy rằng cười không lớn, nhưng Thành Thư Chí cũng nghe rành mạch, lập tức mặt tối sầm.
Ôn Soạn phường và Yến Hồi lâu đều là tửu lâu, coi như là đối thủ cạnh tranh, một cái thực đơn trong mắt người khác không đáng giá cái gì, nhưng người làm ăn xem ra, là trấn điếm chi bảo. Đó là cơ mật, trộm thứ này, còn lớn hơn trộm vàng, là chuyện mất mặt.
Phùng quản sự cũng không phải là người Thành gia, Thành Thư Chí nghe hắn cười lạnh một tiếng, lúc này thể diện cũng bị mất hết, quát: "Thành Hạo, đây là có chuyện gì?"
Thành Hạo sợ tới mức run run, nói: "Cha, tính con thế nào, ngài còn có thể không tin sao, con làm sao có thể trộm đồ của Nhị ca? Này... Thật sự là hiểu lầm, con cũng không biết đầu bếp Yến Hồi lâu sao lại làm... Đồ ăn này tuy mới, nhưng ngài cũng biết, đầu bếp Yến Hồi lâu là sư phụ mời từ khắp nơi, chưa biết chừng thật sự là sư phụ làm."
Thành Thư Chí tất nhiên không tin. Vừa rồi Thường Hàm Tam cũng nói, là Thành Ôn nghĩ ra. Tuy rằng ông không tin lời Thành Hạo nói, nhưng có người ngoài ở đây, cũng không thể vứt hết mặt mũi Thành gia.
Thành Thư Chí đành phải kiên trì nói: "Ôn nhi, đây có thể là hiểu lầm. Tam đệ con cũng nói, chúng ta chờ một chút lại tìm đầu bếp Yến Hồi lâu tới hỏi xem."
Phượng Nhạn Bình hừ một tiếng, nói: "Cũng đúng, không nói con tao không có khả năng trộm đồ, còn nữa, Yến Hồi lâu và Ôn Soạn phường, không phải đều là nhà mình sao, dù thật sự dùng nhờ, có cái gì đâu?"
Bà ta nói câu này xong, biểu tình trên mặt mọi người ở đây thật sự là phong vân khó lường. Thành Thư Chí nhanh chóng quát: "Cô biết cái gì, nữ tắc nhân gia thì đừng có xen mồm!"
Thành Thư Chí nổi giận, Phượng Nhạn Bình bị dọa đến run run. Bà ta nào nghĩ đến một khắc trước Thành Thư Chí còn có thái độ đứng về phía mình, một khắc sau lại mắng mình.
Hạ nhân mới vừa đi tới cửa, cũng run run, run run rẩy rẩy tiến vào, nói: "Lão gia, ông chủ Tưởng đến."
"Hả..."
Thành Thư Chí lúc này sửng sốt, lập tức nhìn thoáng qua Phùng quản sự. Ông cũng không phải là Phượng Nhạn Bình, không phải nữ tắc nhân gia. Ông cũng biết, Ôn Soạn phường không phải sản nghiệp của Thành gia, đó là nơi Tưởng Mục Thăng một tay xử lý, Thành gia là phía đối tác mà thôi. Bỏ tiền là chủ, chủ tất nhiên là Tưởng Mục Thăng.
Phùng quản sự cũng là người Tưởng Mục Thăng tìm tới, xảy ra loại chuyện này, Phùng quản sự chẳng những sẽ thông báo cho Thành Ôn, tất nhiên cũng sẽ thông báo cho Tưởng Mục Thăng. Hiện giờ Tưởng Mục Thăng tới cửa, còn có thể vì chuyện khác sao?
Thành Thư Chí đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Thành Hạo một cái.
Thành Hạo không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng cũng tới, lòng sợ hãi, nhưng đánh chết cũng không thể thừa nhận, một mực chắc chắn là đầu bếp biết làm. Nếu thừa nhận là trộm, vậy về sau sẽ không còn mặt mũi gặp người nữa.
Lúc ấy Thành Hạo vào phòng Thành Ôn, Thành Ôn cũng không ở đó, mà tắm rửa ở phòng bên cạnh. Thành Hạo đi hai vòng trong phòng, muốn thừa dịp Thành Ôn không ở đó, tìm nhược điểm của Thành Ôn, nhìn thấy mấy tờ giấy trên bàn.
Trên đó toàn là thực đơn, mấy thực đơn này Thành Hạo một món cũng chưa thấy qua, phi thường mới mẻ. Khi đó Thành Hạo sáng mắt lên, nghĩ thầm rằng Yến Hồi lâu sở dĩ không náo nhiệt bằng Ôn Soạn phường, chỉ bởi vì đồ ăn quá cũ. Yến Hồi lâu có thể làm, nhà khác cũng có thể làm.
Thực đơn này có thể làm cho Yến Hồi lâu kiếm tiền, Thành Hạo lúc ấy phi thường hưng phấn, kiếm tiền thì Thành lão gia cũng sẽ không chửi hắn nữa.
Thành Hạo muốn vãn hồi địa vị ở Thành gia, khi đó Thành Ôn vừa lúc trở về. Thành Hạo nhất thời hoảng hốt, lấy bừa nhét vào trong quần áo, vừa lúc lấy được hai tờ trên cùng.
Sau lại Thành Hạo cho rằng Thành Ôn uy hiếp mình, không khống chế được, bị đạp hai cái, cũng là lòng có quỷ, vội vã chạy, sợ đồ trong áo mình bị Thành Ôn thấy được.
Thành Hạo tính toán nếu bị phát hiện, cũng liều chết không nhận. Nào biết Thành Ôn làm cho Thành lão gia tử ăn, vậy thì tất cả mọi người biết đó là món của riêng Thành Ôn.
Thành Hạo không nghĩ tới có chuyện như vậy, nhưng vẫn cứ chết cắn không tha, nói không phải mình Thành Ôn biết.
Tưởng Mục Thăng là người có danh vọng, không thể để cho hắn đến không, không thì có vẻ không cung kính, mọi người đi tới chính đường.
Tưởng Mục Thăng thấy đoàn người Thành lão gia đi tới, đứng dậy cười nói: "Ông chủ Thành."
Thành Thư Chí được hắn gọi như vậy, trong lòng nhún nhảy, cười khan nói: "Ông chủ Tưởng, mau ngồi."
Tất cả mọi người ngồi xuống, Thành Thư Chí còn biết rõ còn hỏi cười nói: "Ông chủ Tưởng hôm nay sao có rảnh đến ngồi vậy?"
Tưởng Mục Thăng nhìn đến Phùng quản sự đứng ở phía sau Thành Ôn, liếc Thành Ôn một cái, lập tức cười nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, chỉ muốn đến hỏi Thành tam gia, hai món kia của Yến Hồi lâu, là có chuyện gì. Nói vậy ông chủ Thành cũng biết là món gì rồi. Trùng hợp là, mấy ngày hôm trước Nhị gia làm mấy món mới, bảo tôi và Kiều gia thử đồ ăn. Kết quả sao, qua mấy ngày đã có người tới nói cho tôi biết, hai món mới của Yến Hồi lâu vừa lúc đều là món Nhị gia mới làm."
Thành Thư Chí vừa nghe "Kiều gia", còn có người làm chứng, lúc này mặt càng không nhịn được, cũng không biết trả lời thế nào, nháy mắt với Thành Ôn, bảo cậu khuyên nhủ ông chủ Tưởng.
Thành Ôn lại làm như không phát hiện. Thành lão gia muốn thể diện thì phải lấp liếm chuyện này, nhưng nếu cho Thành Hạo một con ngựa để xuống nước, Thành Hạo tất nhiên sẽ ngày một thậm tệ hơn, loại chuyện này vốn là không thể bỏ qua.
Tưởng Mục Thăng muốn tới tra hỏi, Thành Ôn tất nhiên là tán thành.
Thành Ôn không lên tiếng, Thành Thư Chí chỉ có thể lo lắng suông.
Tưởng Mục Thăng cười tủm tỉm nói với Thành Hạo: "Tam gia, ngài có thể giải thích không?"
Phượng Nhạn Bình mặc kệ, bà ta tin tưởng chắc chắn con mình không trộm đồ, nói: "Ông chủ Tưởng, ngài có ý gì, con tôi còn có thể trộm đồ chắc?"
Thành Hạo nghe Phượng Nhạn Bình nói như vậy, càng không thể nhận, cười khan: "Đúng vậy ông chủ Tưởng, đây nhất định là hiểu lầm."
Tưởng Mục Thăng cười lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra, Nguyên Bắc cầm một thứ, đặt trong lòng bàn tay Tưởng Mục Thăng. Tưởng Mục Thăng cầm lấy, mở ra, rõ ràng là thực đơn Thành Ôn viết.
Thành Hạo mở to hai mắt nhìn, môi run run.
Tưởng Mục Thăng lắc lắc giấy trong tay, cười nói: "Tưởng mỗ cũng coi như đến có chuẩn bị, đây là thực đơn cầm từ tay của đầu bếp Yến Hồi lâu. Đầu bếp Yến Hồi lâu nói, là Thành tam gia cho anh ta, bảo anh ta làm."
"Này..."
Thành Hạo lập tức làm bộ như vô tội: "Không có khả năng, nhất định là có người vu hãm tôi. Ông chủ Tưởng, ngài cần phải minh giám, đừng để tiểu nhân châm ngòi."
Phượng Nhạn Bình không dám trêu chọc Tưởng Mục Thăng, lập tức gào: "Thành Ôn, mày có biết xấu hổ hay không! Thông đồng người ngoài làm xấu mặt em trai! Dù là vì gia nghiệp Thành gia, mày cũng đủ ngoan độc. Mày muốn vu hãm Hạo nhi!"
Thành Ôn nghe, lập tức cười lạnh, liếc Phượng Nhạn Bình nói: "Được thôi, nếu phu nhân đã nói như vậy, hôm nay tôi nói, sản nghiệp Thành gia tôi không cần một phân, nhưng chuyện này, nếu không thể cho tôi một lời giải thích, không thể cho qua."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook