Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
-
Chương 12: Bị hăm dọa
Mùa hè rất nhanh kết thúc, Thủy Hướng Đông chạy đến hiên Hàn Mặc* trong thành chọn một cây bút lông sói(狼毫笔), tặng cho Nghê Huy: “Nghê Huy, cám ơn ngươi mùa hè này đã giúp ta bắt nhiều ve sầu khỉ như vậy, còn nhặt nhiều xác ve như vậy.”
* Mình nghĩ nó là nhà sách, nhưng thời xưa gọi là hiên.
Nghê Huy nhìn cây bút lông: “Ngươi tự mình lưu lại dùng đi, ông ngoại đã mua bút cho ta rồi.”
Thủy Hướng Đông có chút thất vọng, y cho rằng quan hệ của bọn họ đã dịu đi, nhưng mà Nghê Huy vẫn là không có tiếp nhận chính mình, nhưng y cũng không nói gì thêm, chỉ là đem bút lông cắm vào ống đựng bút của Nghê Huy.
Rất nhanh đã đến khai giảng, cha mẹ của Nghê Huy suốt cả mùa hè này vẫn không trở lại nhìn hắn một cái, mẹ của Nghê Huy Trần Lệ Bình một tuần gọi điện thoại về một lần, Nghê Vệ Dương thì chỉ nói chuyện điện thoại với Nghê Huy một lần. Nghê Huy biết tâm tư của cha mình từ trước tới giờ đều không có đặt mình ở trong lòng, những năm gần đây, y luôn tìm kiếm tung tích của Nghê Hi, đứa con riêng kia mới chính là con trai của ông, chính mình thì bất quá là kết quả của hôn nhân có mục đích mà thôi.
Nghê Huy quyết định, đợi mình lớn chút nữa, liền khuyên mẹ ly hôn, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, đời trước khổ còn chưa đủ thảm sao.
Ông ngoại của Nghê Huy ôm đồm hết mọi thủ tục nhập học của hắn. Lúc khai giảng, ông ngoại hỏi hắn: “Huy Huy, con muốn học ở đâu? Học ở Nhất Tiểu hay là học ở Hướng Tiền?”
Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Ông ngoại, con học ở Nhất Tiểu. Sau này ngươi không cần đến đón con, con tự mình ngồi xe đi, con đã lớn rồi.” Hắn luyến tiếc Sa Hán Minh, cũng muốn giữ một khoảng cách với Thủy Hướng Đông, học ở Nhất Tiểu là tốt nhất, hơn nữa hộ tịch của hắn vốn dĩ là được phân vào trường Nhất Tiểu.
Ông ngoại gật gật đầu: “Nhất Tiểu cũng được, so với trường tiểu học Hướng Tiền tốt hơn một chút, con có một mình sợ không? Hay là ông ngoại đưa con đi học hết năm nhất, sau này con lại tự mình đi học.” Ông ngoại cảm thấy chất lượng giáo dục ở Nhất Tiểu so với tiểu học Hướng Tiền tốt hơn, tuy hơi xa một chút, hơi phiền một chút, cũng đáng giá.
Nghê Huy cười nói: “Không cần đâu ạ, ông ngoại, con tự mình có thể đi, con sẽ ngồi xe, cũng biết đường về nhà, con biết rất nhiều chữ, người khác lừa không được con đâu.”
Thủy Hướng Đông ở một bên nghe đoạn đối thoại của Nghê Huy và ông ngoại, trong mắt lộ ra thần sắc thất vọng, y vẫn cho rằng có thể học cùng một trường tiểu học với Nghê Huy, sau này có thể che chở cho hắn, không để cho ai bắt nạt hắn.
Hai anh em Thủy Hướng Đông đều làm giấy chứng nhận trẻ mồ côi, mỗi tháng chính phủ có một chút tiền trợ cấp sinh hoạt, đi học cũng được miễn phí, có thể luôn miễn phí đến khi tốt nghiệp cao trung, nhưng đều phải học trong khu bản phiến* mới được, không phải muốn đi đâu học cũng được, cho nên y không thể đi Nhất Tiểu học được.
*本片区: Theo mình nghĩ thì đây là khu theo quy định của nhà nước. Những đứa trẻ mồ côi phải học trong khu này.
Ngày 1 tháng 9, ông ngoại đưa Nghê Huy đến Nhất Tiểu báo danh, lúc sắp xếp phân lớp, Sa Hán Minh nhìn thấy Nghê Huy, quả thực là vui mừng quá đỗi, lớn tiếng ồn ào hướng hắn chạy tới: “Nê Ba, Nê Ba! Ngươi cũng đến đây a, ha ha, thật tốt quá, chúng ta lại có thể cùng nhau đi học rồi.”
Nghê Huy vốn dĩ cũng có dự định học tiểu học ở trường gần nhà, như vậy không làm cho ông ngoại bà ngoại lo lắng quá nhiều, nhưng mà Thủy Hướng Đông đến làm cho hắn thay đổi chủ ý, hắn lựa chọn Nhất Tiểu, hơn nữa Nhất Tiểu cũng có đồng bọn tốt nhất của hắn.
Lão sư đang sắp xếp cho mọi người kéo Sa Hán Minh lại: “Bạn học này, ngươi chạy cái gì, đến xếp hàng!”
Sa Hán Minh bị lão sư kéo áo, không vùng vẫy được: “Lão sư, con muốn đi qua bên đó, bạn thân của con đang ở bên đó, con muốn cùng hắn xếp hàng.”
Lão sư hơn bốn mươi tuổi đó đang trong thời kỳ mãn kinh, nghe y nói như vậy, nghiêm mặt: “Đứng trở lại cho tôi, không cho phép lập bang kết phái.” Vì cô có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, hỗn tiểu tử đến cùng nhau gây sự nghịch ngợm, một đứa liền đủ nhức đầu, hai đứa liền muốn tạo phản, cho nên nhất thiết phải phân ra để dạy bảo.
Bởi vì bạn học Sa Hán Minh biểu hiện quá mức kích động, dẫn đến mất đi cơ hội cùng lớp với Nghê Huy. Đây có chút không giống với đời trước, đời trước Nghê Huy và Sa Hán Minh là tay cầm tay đến Nhất Tiểu báo danh, sau đó hai đứa đứng xếp hàng cùng nhau, liền được phân vào cùng một lớp, làm bạn học với nhau 6 năm, thậm chí còn làm bạn cùng bàn một đoạn thời gian dài.
Nghê Huy đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng nghĩ, có thể là chính mình được sống lại, có rất nhiều chi tiết nhỏ cũng biến hóa theo.
Phân lớp xong, bạn học Sa Hán Minh đem cặp sách để ở chỗ ngồi, liền chạy đến lớp bên cạnh tìm Nghê Huy, tính cách của y vô cùng hướng ngoại, lá gan cũng vô cùng lớn, không giống những bạn học khác, ngày đầu tiên đi học, nhìn đến đều là người lạ, một đám người đều sợ hãi rụt rè. Y lại thản nhiên vô cùng, vốn tưởng rằng Nghê Huy sẽ không đến Nhất Tiểu học, không nghĩ đến bây giờ lại đến, cũng đem hắn cao hứng chết đi được.
Sa Hán Minh lần lượt đến các phòng học bên cạnh, cuối cùng đến phòng học thứ tư mới thấy được Nghê Huy, đứng ngoài cửa lớp lớn tiếng gọi: “Nê Ba, mau ra đây chơi!”
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 4 vẫn còn đang ở trên bục nói chuyện với các bạn học, Sa Hán Minh lớn giọng gọi vào, làm cho lão sư và học sinh đều hoảng sợ. Giáo viên chủ nhiệm của Nghê Huy – Tiếu lão sư là một tiểu cô nương vừa mới tốt nghiệp ra trường, cô nhìn thấy Sa Hán Minh, sắc mặt có chút không vui: “Vị bạn học này, bây giờ là thời gian lên lớp, con đến đây làm gì?”
Sa Hán Minh ngây ngô hướng lão sư vui mừng: “Lão sư, con tìm Nê Ba.”
Tiếu lão sư nói: “Nê Ba là ai? Trong lớp này không có ai là Nê Ba.”
Nghê Huy liếc mắt qua một cái, đành phải giơ tay đứng lên: “Lão sư, y đến tìm con ạ.”
Tiếu lão sư vừa thấy Nghê Huy, là một tiểu nam sinh trắng trẻo xinh đẹp sạch sẽ, cơn tức giận khi nảy cũng đè ép xuống: “Bây giờ là thời gian lên lớp, trước trở về, tan học lại đến.”
Nghê Huy nói với Sa Hán Minh: “Sa Hán Minh, ngươi trước về đi, chút nữa ta đến tìm ngươi. Ngươi học ở lớp 1 phải không?”
Sa Hán Minh gật gật đầu: “Được, Nê Ba bái bai.”
Nghê Huy trong lòng nói, đừng gọi biệt hiệu của ta được không. Nhưng mà đã trễ rồi, biệt hiệu của Nghê Huy đã bị các bạn trong lớp nhớ rồi, đến cả lão sư cũng nhớ nữa, Nghê Huy có thể đoán được, biệt hiệu này lại sẽ giống như đời trước, phải đi theo kiếp sống học sinh của hắn.
Tan học, Nghê Huy vội vàng chạy đi tìm Sa Hán Minh, Sa Hán Minh ôm lấy bả vai của Nghê Huy: “Hắc hắc, chúng ta lại học cùng một trường, Nê Ba ngươi không phải nói học ở gần nhà ông ngoại sao, hay là mẹ ngươi đã trở lại?”
Nghê Huy lắc lắc đầu: “Mẹ của ta vẫn chưa trở về, ta không muốn học ở trường Hướng Tiền, vẫn là Nhất Tiểu tốt hơn. Sau này ta sẽ ngồi xe bus đi học.” Đợi lớn hơn chút nữa, hắn liền đi học bằng xe đạp, vừa thuận tiện vừa có thể luyện tập sức khỏe.
“Vậy bữa trưa đến nhà ta ăn cơm đi, Nê Ba.” Sa Hán Minh nhiệt tình mời.
Nghê Huy nói: “Không cần, ta trở về nhà bà ngoại ăn cơm.” Ngẫu nhiên đến ăn một bữa thì có thể, thường xuyên đến coi sao được.
Sa Hán Minh nói: “Hôm nay đến nhà ta đi.”
Nghê Huy nói: “Hôm nay ông ngoại đến đón ta, ngày mai đi.” Hôm nay mới đến báo danh đi học, nhận sách vở, làm quen với lão sư và các bạn, vẫn chưa chính thức đi học, chỉ có nửa ngày liền tan học.
Sa Hán Minh có chút thất vọng: “Ngươi đã lâu rồi không đến nhà ta chơi.”
“Về sau nếu có thời gian liền đi a.” Nghê Huy an ủi y.
Bữa trưa tan học, ông ngoại quả nhiên đến đón hắn, ông không có đi xe đạp, là ngồi xe bus đến, muốn để cho Nghê Huy quen thuộc tuyến đường giao thông công cộng. Nghê Huy kỳ thực cái gì cũng biết, nhưng mà ai kêu hắn bây giờ vẫn chỉ là một đứa con nít, liền ngoan ngoãn tiếp nhận sự quan tâm và sắp xếp của người lớn.
Về đến nhà, Thủy Hướng Đông đã ở nhà, đang đợi chính mình về nhà ăn cơm. Thủy Hướng Đông vốn dĩ dự tính sau khi khai giảng liền cùng em trai trở về nhà của chính mình, nhưng mà ông ngoại bà ngoại của Nghê Huy nói sức khỏe của Thủy Hướng Dương không tốt, vẫn chưa tới đợt tái khám, Thủy Hướng Đông phải đi học, lại phải chăm sóc đệ đệ, không bằng đợi Hướng Dương tái khám xong rồi hãy đi. Thế là Thủy Hướng Đông đi học, Thủy Hướng Dương liền được lưu lại nhà ông bà ngoại Nghê Huy.
Nghê Huy cảm thấy ông ngoại bà ngoại của mình quả thực là quá tốt, đối với hai anh em Thủy Hướng Đông không có quan hệ huyết thống với mình lại tốt như vậy, may mắn là các cậu của mình đều thành công trong sự nghiệp, công việc ổn định, không có ai nhảy ra trách cứ cha mẹ mình xen vào việc của ngời khác.
Bà ngoại nói: “Huy Huy trở về rồi à, chúng ta có thể ăn cơm rồi, ta đi dọn cơm.”
Thủy Hướng Đông nhìn chằm chằm Nghê Huy, Nghê Huy hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần soóc ca rô, trên chân mang một đôi giày màu trắng có vân xanh, đỏ, trên vai mang cặp sách mới mua, mái tóc mềm mại dán vào ót, nhìn ra vô cùng có tinh thần, cũng vô cùng đáng yêu. “Ở trường không có ai bắt nạt ngươi a?”
Nghê Huy trong lòng nói, ngươi làm như trường học là xã hội đen vậy, đến đâu đều là người xấu, ai xấu cũng không phải ngươi xấu. Y lắc lắc đầu: “Không có.”
Thủy Hướng Đông nói: “Có ai bắt nạt ngươi, ngươi phải nói với ta, ta đi giúp ngươi.”
Nghê Huy oán thầm, ngươi bây giờ mấy tuổi, có thể giúp được cái gì, đừng làm trở ngại là tốt lắm rồi. “Sẽ không có ai bắt nạt ta đâu, ta lại không đi gây chuyện.”
Nhưng mà Nghê Huy đã quên, lập ban kết phái và lấy mạnh hiếp yếu là bản năng của con người, chỉ cần nơi nào có người, liền có áp bức và khi dễ. Hắn vừa mới đi học được mấy ngày, liền bị vài nam sinh lớn hơn theo dõi. Mẹ của Nghê Huy đem con trai đến ở nhà cha mẹ, chính mình không có quản, tiền thực ra là đưa không ít, ông ngoại bà ngoại cũng không phải là người keo kiệt, con gái đã đưa tiền tiêu vặt, vậy thì đưa cho cháu ngoại tiêu a, thế là mỗi ngày đều sẽ cho hắn 1 2 đồng tiền tiêu vặt, để mua đồ ăn.
Theo lý trí mà nói, Nghê Huy đối với đồ ăn vặt trong căn – teen trường chẳng thèm, cho rằng đa số đều là thực phẩm bụi bặm, không có gì tốt để mua, nhưng mà theo bản năng, hắn đói, con nít căn bản chính là lúc thân thể phát triển, dạ dày lại nhỏ, chính là lúc ăn ít hay nhiều cơm, cho nên mỗi lần hết hai tiết học, hắn liền cảm thấy đói, sau đó cầm tiền lẻ đi mua đồ ăn.
Mấy nam sinh lớn năm tư chính là theo dõi hắn từ trong căn – teen trường, đứa nhỏ này có tiền, mỗi ngày đều có thể mua đồ ăn, là miếng thịt béo.
Thế là bữa trưa hôm nay, Nghê Huy ăn cơm ở nhà xong trở lại trường học, đi nhà vệ sinh, bị mấy nam sinh cao lớn chặng đường: “Bạn nhỏ, ngươi học lớp mấy?”
Nghê Huy nhìn thấy mấy đứa này, liền biết lai giả bất thiện, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chuẩn bị tìm chỗ phá vòng vây: “Các ngươi là ai, ta không quen các ngươi.”
“Không quen biết cũng không sao, lấy tiền trong túi của ngươi ra!” Một đứa mập mạp nói.
“Ta không có tiền.” Nghê Huy nói.
“Ngươi đứa nhỏ không thành thật, ta mỗi ngày đều thấy ngươi mua đồ ăn trong căn – teen, ngươi không có tiền? Mau lấy tiền ra hiếu kính cho tứ đại kim cương chúng ta.”
Nghê Huy trong lòng nói, cái dạng này mà là tứ đại kim cương, tứ đại gấu chó vẫn còn kém, hắn đột nhiên kêu một tiếng: “Chào hiệu trưởng.”
Bốn xú tiểu tử đó nghe thấy hắn kêu hiệu trưởng, vội vàng quay đầu lại nhìn. Nghê Huy nhanh chân chạy đi, đợi mấy đứa kia phản ứng lại, Nghê Huy đã chạy đến không thấy bóng dáng đâu nữa, mấy đứa này vội vàng đuổi theo: “Ngươi này xú tiểu tử, dám gạt chúng ta.”
Nghê Huy không trở lại phòng học của mình, trực tiếp chạy đến phòng hiệu trường, hiệu trưởng còn chưa đến, giáo viên chủ nhiệm vừa lúc đi đến, Nghê Huy mạnh tiến lên, ôm lấy chân của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm giật mình một cái: “Làm gì vậy, chạy cái gì mà chạy, trong trường học không cho phép rượt rượt đuổi đuổi!”
Nghê Huy nhe răng cười: “Chủ nhiệm, bên kia có mấy bạn học lớn bắt nạt con, bọn họ đòi tiền con.”
Giáo viên chủ nhiệm quay đầu lại nhìn thấy tứ đại kim cương, bọn hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy chủ nhiệm, vội vàng nấp vào xe, làm bộ như không có việc gì mà đi. Nghê Huy cười hì hì cùng giáo viên chủ nhiệm nói cảm ơn: “Cám ơn chủ nhiệm.”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Nghê Huy cười đùa cợt nhả, đứa nhỏ này xem ra rất thông minh, không nhịn được cười: “Về sau không cần đi một mình, đi cùng với bạn cùng lớp, lần sau bị bọn họ dọa nạt vơ vét tài sản, liền đến nói với lão sư.”
“Được, cám ơn lão sư.” Nghê Huy cúi mình chào, xoay người rời đi.
Nghê Huy né đám xú tiểu tử kia vài ngày, đám xú tiểu tử kia cũng có kinh nghiệm, ở trường không hề ngăn chặn hắn, mà là chặn hắn ngoài đường. Hôm nay sau khi tan học, Nghê Huy và Sa Hán Minh chia tay, một mình đi đến trạm xe bus đợi xe, bị mấy đứa kia bắt được, cặp sách bị cướp đi bị rách, quần áo túi tiền cũng bị xé nát, 5 mao tiền mua đồ ăn vặt còn lại cũng bị cướp đoạt đi. Nghê Huy lúc phản kháng còn bị một cái tát, môi bị rách, trong lòng hắn chửi: Ngọa tào(卧槽), lão tử sống lại, vẫn phải ăn gian khổ, quả thực là yếu đuối.
Về đến nhà, Thủy Hướng Đông nhìn thấy bộ dáng chật vật của Nghê Huy, như sư tử bị tạc mao chạy đến: “Ta thao, ai dám bắt nạt ngươi?”
* Mình nghĩ nó là nhà sách, nhưng thời xưa gọi là hiên.
Nghê Huy nhìn cây bút lông: “Ngươi tự mình lưu lại dùng đi, ông ngoại đã mua bút cho ta rồi.”
Thủy Hướng Đông có chút thất vọng, y cho rằng quan hệ của bọn họ đã dịu đi, nhưng mà Nghê Huy vẫn là không có tiếp nhận chính mình, nhưng y cũng không nói gì thêm, chỉ là đem bút lông cắm vào ống đựng bút của Nghê Huy.
Rất nhanh đã đến khai giảng, cha mẹ của Nghê Huy suốt cả mùa hè này vẫn không trở lại nhìn hắn một cái, mẹ của Nghê Huy Trần Lệ Bình một tuần gọi điện thoại về một lần, Nghê Vệ Dương thì chỉ nói chuyện điện thoại với Nghê Huy một lần. Nghê Huy biết tâm tư của cha mình từ trước tới giờ đều không có đặt mình ở trong lòng, những năm gần đây, y luôn tìm kiếm tung tích của Nghê Hi, đứa con riêng kia mới chính là con trai của ông, chính mình thì bất quá là kết quả của hôn nhân có mục đích mà thôi.
Nghê Huy quyết định, đợi mình lớn chút nữa, liền khuyên mẹ ly hôn, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, đời trước khổ còn chưa đủ thảm sao.
Ông ngoại của Nghê Huy ôm đồm hết mọi thủ tục nhập học của hắn. Lúc khai giảng, ông ngoại hỏi hắn: “Huy Huy, con muốn học ở đâu? Học ở Nhất Tiểu hay là học ở Hướng Tiền?”
Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Ông ngoại, con học ở Nhất Tiểu. Sau này ngươi không cần đến đón con, con tự mình ngồi xe đi, con đã lớn rồi.” Hắn luyến tiếc Sa Hán Minh, cũng muốn giữ một khoảng cách với Thủy Hướng Đông, học ở Nhất Tiểu là tốt nhất, hơn nữa hộ tịch của hắn vốn dĩ là được phân vào trường Nhất Tiểu.
Ông ngoại gật gật đầu: “Nhất Tiểu cũng được, so với trường tiểu học Hướng Tiền tốt hơn một chút, con có một mình sợ không? Hay là ông ngoại đưa con đi học hết năm nhất, sau này con lại tự mình đi học.” Ông ngoại cảm thấy chất lượng giáo dục ở Nhất Tiểu so với tiểu học Hướng Tiền tốt hơn, tuy hơi xa một chút, hơi phiền một chút, cũng đáng giá.
Nghê Huy cười nói: “Không cần đâu ạ, ông ngoại, con tự mình có thể đi, con sẽ ngồi xe, cũng biết đường về nhà, con biết rất nhiều chữ, người khác lừa không được con đâu.”
Thủy Hướng Đông ở một bên nghe đoạn đối thoại của Nghê Huy và ông ngoại, trong mắt lộ ra thần sắc thất vọng, y vẫn cho rằng có thể học cùng một trường tiểu học với Nghê Huy, sau này có thể che chở cho hắn, không để cho ai bắt nạt hắn.
Hai anh em Thủy Hướng Đông đều làm giấy chứng nhận trẻ mồ côi, mỗi tháng chính phủ có một chút tiền trợ cấp sinh hoạt, đi học cũng được miễn phí, có thể luôn miễn phí đến khi tốt nghiệp cao trung, nhưng đều phải học trong khu bản phiến* mới được, không phải muốn đi đâu học cũng được, cho nên y không thể đi Nhất Tiểu học được.
*本片区: Theo mình nghĩ thì đây là khu theo quy định của nhà nước. Những đứa trẻ mồ côi phải học trong khu này.
Ngày 1 tháng 9, ông ngoại đưa Nghê Huy đến Nhất Tiểu báo danh, lúc sắp xếp phân lớp, Sa Hán Minh nhìn thấy Nghê Huy, quả thực là vui mừng quá đỗi, lớn tiếng ồn ào hướng hắn chạy tới: “Nê Ba, Nê Ba! Ngươi cũng đến đây a, ha ha, thật tốt quá, chúng ta lại có thể cùng nhau đi học rồi.”
Nghê Huy vốn dĩ cũng có dự định học tiểu học ở trường gần nhà, như vậy không làm cho ông ngoại bà ngoại lo lắng quá nhiều, nhưng mà Thủy Hướng Đông đến làm cho hắn thay đổi chủ ý, hắn lựa chọn Nhất Tiểu, hơn nữa Nhất Tiểu cũng có đồng bọn tốt nhất của hắn.
Lão sư đang sắp xếp cho mọi người kéo Sa Hán Minh lại: “Bạn học này, ngươi chạy cái gì, đến xếp hàng!”
Sa Hán Minh bị lão sư kéo áo, không vùng vẫy được: “Lão sư, con muốn đi qua bên đó, bạn thân của con đang ở bên đó, con muốn cùng hắn xếp hàng.”
Lão sư hơn bốn mươi tuổi đó đang trong thời kỳ mãn kinh, nghe y nói như vậy, nghiêm mặt: “Đứng trở lại cho tôi, không cho phép lập bang kết phái.” Vì cô có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, hỗn tiểu tử đến cùng nhau gây sự nghịch ngợm, một đứa liền đủ nhức đầu, hai đứa liền muốn tạo phản, cho nên nhất thiết phải phân ra để dạy bảo.
Bởi vì bạn học Sa Hán Minh biểu hiện quá mức kích động, dẫn đến mất đi cơ hội cùng lớp với Nghê Huy. Đây có chút không giống với đời trước, đời trước Nghê Huy và Sa Hán Minh là tay cầm tay đến Nhất Tiểu báo danh, sau đó hai đứa đứng xếp hàng cùng nhau, liền được phân vào cùng một lớp, làm bạn học với nhau 6 năm, thậm chí còn làm bạn cùng bàn một đoạn thời gian dài.
Nghê Huy đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng nghĩ, có thể là chính mình được sống lại, có rất nhiều chi tiết nhỏ cũng biến hóa theo.
Phân lớp xong, bạn học Sa Hán Minh đem cặp sách để ở chỗ ngồi, liền chạy đến lớp bên cạnh tìm Nghê Huy, tính cách của y vô cùng hướng ngoại, lá gan cũng vô cùng lớn, không giống những bạn học khác, ngày đầu tiên đi học, nhìn đến đều là người lạ, một đám người đều sợ hãi rụt rè. Y lại thản nhiên vô cùng, vốn tưởng rằng Nghê Huy sẽ không đến Nhất Tiểu học, không nghĩ đến bây giờ lại đến, cũng đem hắn cao hứng chết đi được.
Sa Hán Minh lần lượt đến các phòng học bên cạnh, cuối cùng đến phòng học thứ tư mới thấy được Nghê Huy, đứng ngoài cửa lớp lớn tiếng gọi: “Nê Ba, mau ra đây chơi!”
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 4 vẫn còn đang ở trên bục nói chuyện với các bạn học, Sa Hán Minh lớn giọng gọi vào, làm cho lão sư và học sinh đều hoảng sợ. Giáo viên chủ nhiệm của Nghê Huy – Tiếu lão sư là một tiểu cô nương vừa mới tốt nghiệp ra trường, cô nhìn thấy Sa Hán Minh, sắc mặt có chút không vui: “Vị bạn học này, bây giờ là thời gian lên lớp, con đến đây làm gì?”
Sa Hán Minh ngây ngô hướng lão sư vui mừng: “Lão sư, con tìm Nê Ba.”
Tiếu lão sư nói: “Nê Ba là ai? Trong lớp này không có ai là Nê Ba.”
Nghê Huy liếc mắt qua một cái, đành phải giơ tay đứng lên: “Lão sư, y đến tìm con ạ.”
Tiếu lão sư vừa thấy Nghê Huy, là một tiểu nam sinh trắng trẻo xinh đẹp sạch sẽ, cơn tức giận khi nảy cũng đè ép xuống: “Bây giờ là thời gian lên lớp, trước trở về, tan học lại đến.”
Nghê Huy nói với Sa Hán Minh: “Sa Hán Minh, ngươi trước về đi, chút nữa ta đến tìm ngươi. Ngươi học ở lớp 1 phải không?”
Sa Hán Minh gật gật đầu: “Được, Nê Ba bái bai.”
Nghê Huy trong lòng nói, đừng gọi biệt hiệu của ta được không. Nhưng mà đã trễ rồi, biệt hiệu của Nghê Huy đã bị các bạn trong lớp nhớ rồi, đến cả lão sư cũng nhớ nữa, Nghê Huy có thể đoán được, biệt hiệu này lại sẽ giống như đời trước, phải đi theo kiếp sống học sinh của hắn.
Tan học, Nghê Huy vội vàng chạy đi tìm Sa Hán Minh, Sa Hán Minh ôm lấy bả vai của Nghê Huy: “Hắc hắc, chúng ta lại học cùng một trường, Nê Ba ngươi không phải nói học ở gần nhà ông ngoại sao, hay là mẹ ngươi đã trở lại?”
Nghê Huy lắc lắc đầu: “Mẹ của ta vẫn chưa trở về, ta không muốn học ở trường Hướng Tiền, vẫn là Nhất Tiểu tốt hơn. Sau này ta sẽ ngồi xe bus đi học.” Đợi lớn hơn chút nữa, hắn liền đi học bằng xe đạp, vừa thuận tiện vừa có thể luyện tập sức khỏe.
“Vậy bữa trưa đến nhà ta ăn cơm đi, Nê Ba.” Sa Hán Minh nhiệt tình mời.
Nghê Huy nói: “Không cần, ta trở về nhà bà ngoại ăn cơm.” Ngẫu nhiên đến ăn một bữa thì có thể, thường xuyên đến coi sao được.
Sa Hán Minh nói: “Hôm nay đến nhà ta đi.”
Nghê Huy nói: “Hôm nay ông ngoại đến đón ta, ngày mai đi.” Hôm nay mới đến báo danh đi học, nhận sách vở, làm quen với lão sư và các bạn, vẫn chưa chính thức đi học, chỉ có nửa ngày liền tan học.
Sa Hán Minh có chút thất vọng: “Ngươi đã lâu rồi không đến nhà ta chơi.”
“Về sau nếu có thời gian liền đi a.” Nghê Huy an ủi y.
Bữa trưa tan học, ông ngoại quả nhiên đến đón hắn, ông không có đi xe đạp, là ngồi xe bus đến, muốn để cho Nghê Huy quen thuộc tuyến đường giao thông công cộng. Nghê Huy kỳ thực cái gì cũng biết, nhưng mà ai kêu hắn bây giờ vẫn chỉ là một đứa con nít, liền ngoan ngoãn tiếp nhận sự quan tâm và sắp xếp của người lớn.
Về đến nhà, Thủy Hướng Đông đã ở nhà, đang đợi chính mình về nhà ăn cơm. Thủy Hướng Đông vốn dĩ dự tính sau khi khai giảng liền cùng em trai trở về nhà của chính mình, nhưng mà ông ngoại bà ngoại của Nghê Huy nói sức khỏe của Thủy Hướng Dương không tốt, vẫn chưa tới đợt tái khám, Thủy Hướng Đông phải đi học, lại phải chăm sóc đệ đệ, không bằng đợi Hướng Dương tái khám xong rồi hãy đi. Thế là Thủy Hướng Đông đi học, Thủy Hướng Dương liền được lưu lại nhà ông bà ngoại Nghê Huy.
Nghê Huy cảm thấy ông ngoại bà ngoại của mình quả thực là quá tốt, đối với hai anh em Thủy Hướng Đông không có quan hệ huyết thống với mình lại tốt như vậy, may mắn là các cậu của mình đều thành công trong sự nghiệp, công việc ổn định, không có ai nhảy ra trách cứ cha mẹ mình xen vào việc của ngời khác.
Bà ngoại nói: “Huy Huy trở về rồi à, chúng ta có thể ăn cơm rồi, ta đi dọn cơm.”
Thủy Hướng Đông nhìn chằm chằm Nghê Huy, Nghê Huy hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần soóc ca rô, trên chân mang một đôi giày màu trắng có vân xanh, đỏ, trên vai mang cặp sách mới mua, mái tóc mềm mại dán vào ót, nhìn ra vô cùng có tinh thần, cũng vô cùng đáng yêu. “Ở trường không có ai bắt nạt ngươi a?”
Nghê Huy trong lòng nói, ngươi làm như trường học là xã hội đen vậy, đến đâu đều là người xấu, ai xấu cũng không phải ngươi xấu. Y lắc lắc đầu: “Không có.”
Thủy Hướng Đông nói: “Có ai bắt nạt ngươi, ngươi phải nói với ta, ta đi giúp ngươi.”
Nghê Huy oán thầm, ngươi bây giờ mấy tuổi, có thể giúp được cái gì, đừng làm trở ngại là tốt lắm rồi. “Sẽ không có ai bắt nạt ta đâu, ta lại không đi gây chuyện.”
Nhưng mà Nghê Huy đã quên, lập ban kết phái và lấy mạnh hiếp yếu là bản năng của con người, chỉ cần nơi nào có người, liền có áp bức và khi dễ. Hắn vừa mới đi học được mấy ngày, liền bị vài nam sinh lớn hơn theo dõi. Mẹ của Nghê Huy đem con trai đến ở nhà cha mẹ, chính mình không có quản, tiền thực ra là đưa không ít, ông ngoại bà ngoại cũng không phải là người keo kiệt, con gái đã đưa tiền tiêu vặt, vậy thì đưa cho cháu ngoại tiêu a, thế là mỗi ngày đều sẽ cho hắn 1 2 đồng tiền tiêu vặt, để mua đồ ăn.
Theo lý trí mà nói, Nghê Huy đối với đồ ăn vặt trong căn – teen trường chẳng thèm, cho rằng đa số đều là thực phẩm bụi bặm, không có gì tốt để mua, nhưng mà theo bản năng, hắn đói, con nít căn bản chính là lúc thân thể phát triển, dạ dày lại nhỏ, chính là lúc ăn ít hay nhiều cơm, cho nên mỗi lần hết hai tiết học, hắn liền cảm thấy đói, sau đó cầm tiền lẻ đi mua đồ ăn.
Mấy nam sinh lớn năm tư chính là theo dõi hắn từ trong căn – teen trường, đứa nhỏ này có tiền, mỗi ngày đều có thể mua đồ ăn, là miếng thịt béo.
Thế là bữa trưa hôm nay, Nghê Huy ăn cơm ở nhà xong trở lại trường học, đi nhà vệ sinh, bị mấy nam sinh cao lớn chặng đường: “Bạn nhỏ, ngươi học lớp mấy?”
Nghê Huy nhìn thấy mấy đứa này, liền biết lai giả bất thiện, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chuẩn bị tìm chỗ phá vòng vây: “Các ngươi là ai, ta không quen các ngươi.”
“Không quen biết cũng không sao, lấy tiền trong túi của ngươi ra!” Một đứa mập mạp nói.
“Ta không có tiền.” Nghê Huy nói.
“Ngươi đứa nhỏ không thành thật, ta mỗi ngày đều thấy ngươi mua đồ ăn trong căn – teen, ngươi không có tiền? Mau lấy tiền ra hiếu kính cho tứ đại kim cương chúng ta.”
Nghê Huy trong lòng nói, cái dạng này mà là tứ đại kim cương, tứ đại gấu chó vẫn còn kém, hắn đột nhiên kêu một tiếng: “Chào hiệu trưởng.”
Bốn xú tiểu tử đó nghe thấy hắn kêu hiệu trưởng, vội vàng quay đầu lại nhìn. Nghê Huy nhanh chân chạy đi, đợi mấy đứa kia phản ứng lại, Nghê Huy đã chạy đến không thấy bóng dáng đâu nữa, mấy đứa này vội vàng đuổi theo: “Ngươi này xú tiểu tử, dám gạt chúng ta.”
Nghê Huy không trở lại phòng học của mình, trực tiếp chạy đến phòng hiệu trường, hiệu trưởng còn chưa đến, giáo viên chủ nhiệm vừa lúc đi đến, Nghê Huy mạnh tiến lên, ôm lấy chân của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm giật mình một cái: “Làm gì vậy, chạy cái gì mà chạy, trong trường học không cho phép rượt rượt đuổi đuổi!”
Nghê Huy nhe răng cười: “Chủ nhiệm, bên kia có mấy bạn học lớn bắt nạt con, bọn họ đòi tiền con.”
Giáo viên chủ nhiệm quay đầu lại nhìn thấy tứ đại kim cương, bọn hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy chủ nhiệm, vội vàng nấp vào xe, làm bộ như không có việc gì mà đi. Nghê Huy cười hì hì cùng giáo viên chủ nhiệm nói cảm ơn: “Cám ơn chủ nhiệm.”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Nghê Huy cười đùa cợt nhả, đứa nhỏ này xem ra rất thông minh, không nhịn được cười: “Về sau không cần đi một mình, đi cùng với bạn cùng lớp, lần sau bị bọn họ dọa nạt vơ vét tài sản, liền đến nói với lão sư.”
“Được, cám ơn lão sư.” Nghê Huy cúi mình chào, xoay người rời đi.
Nghê Huy né đám xú tiểu tử kia vài ngày, đám xú tiểu tử kia cũng có kinh nghiệm, ở trường không hề ngăn chặn hắn, mà là chặn hắn ngoài đường. Hôm nay sau khi tan học, Nghê Huy và Sa Hán Minh chia tay, một mình đi đến trạm xe bus đợi xe, bị mấy đứa kia bắt được, cặp sách bị cướp đi bị rách, quần áo túi tiền cũng bị xé nát, 5 mao tiền mua đồ ăn vặt còn lại cũng bị cướp đoạt đi. Nghê Huy lúc phản kháng còn bị một cái tát, môi bị rách, trong lòng hắn chửi: Ngọa tào(卧槽), lão tử sống lại, vẫn phải ăn gian khổ, quả thực là yếu đuối.
Về đến nhà, Thủy Hướng Đông nhìn thấy bộ dáng chật vật của Nghê Huy, như sư tử bị tạc mao chạy đến: “Ta thao, ai dám bắt nạt ngươi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook