Trọng Sinh Chi Diệp Thanh FULL
34: Lần Đầu Tiên Đánh Người Thật Sảng Khoái!


Bởi vì dậy hơi trễ, lúc này mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu, Diệp Thanh và Thời Úy chỉ mang theo một chút đồ ăn, liền vội vàng đi hướng trên đỉnh núi, chờ tới lúc hai người rốt cuộc leo tới đỉnh núi, Diệp Thanh lại lần nữa mệt mỏi thở hồng hộc trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.

Thời Úy lấy một chai nước khoáng ra đưa cho cậu: "Uống một chút nước".

"Cảm ơn!", Diệp Thanh nhận lấy, uống liên tiếp từng ngụm, mồ hôi chảy xuống theo gương mặt hơi ửng đỏ.

Thời Úy thấy thế lại lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp cậu, "Bảo cậu chậm một chút, cậu không nghe, mệt muốn chết rồi chứ gì!".

"Đúng vậy, mệt quá!", Diệp Thanh thở hổn hển, nhìn lên trời cười nói: "Nhưng mà cậu xem, chúng ta kịp xem mặt trời mọc!".

Mặt trời mọc hướng đông, một vầng mặt trời đỏ dần dần dâng lên, nổi lên hàng vạn ánh hào quang, biển mây cuồn cuộn trên đỉnh núi bị ánh mặt trời nhuộm thành một mảng màu đỏ nông sâu không đồng nhất, sắc thái sặc sỡ hùng vĩ dậy sóng.

"Quá đẹp!"
Diệp Thanh nhìn mặt trời mọc trước mắt kinh ngạc cảm thán, giờ máy ảnh lên chụp hai tấm.

"Quả thật rất đẹp!"
Cảnh sắc trước mắt bao la hùng vĩ quả thật rất đẹp, đây là lần đầu tiên Thời Úy cùng người khác đi xem mặt trời mọc, lúc này tâm tình cậu ra rất tốt, đơn giản bởi vì người cùng cậu xem mặt trời mọc, là người bên cạnh.

! !
Tâm tình vui vẻ chơi 5 ngày ở thành phố S, Thời Úy không thể không trở về thành phố B, bên kia còn rất nhiều việc chờ cậu ta đi sắp xếp.

Tạm biệt ông nội Diệp, Thời Úy và Diệp Thanh cùng nhau xuất phát đi tới sân bay, Diệp Thanh đưa cậu ta đi vào, sau đó cười nói: "Vào đi, máy bay sắp cất cánh rồi!".

Thời Úy mặt mày thâm trầm nhìn cậu, đột nhiên bá đạo duỗi tay ôm cậu vào trong lòng, một lát sau mới buông ra, sờ đầu cậu: "Được, cậu trở về đi!".


Cho dù trong lòng vạn phần không muốn, Thời Úy cũng phải rời đi, "Thanh Thanh, ta đi đây!".

"Ừ, khai giảng gặp lại!", Diệp Thanh cười vẫy tay.

Sau khi Thời Úy đi, một mình Diệp Thanh ngồi ở hàng ghế sau xe về nhà, mấy ngày này đã quen có Thời Úy làm bạn, cho dù không nói lời nào, cậu cũng không cảm thấy cô đơn, bây giờ bên cạnh đột nhiên không có ai, cậu nhất thời còn có chút không quen.

Thời Úy xuống máy bay về lại nhà ở thành phố B, sáng sớm mẹ Thời đã ở nhà chờ Thời Úy, thấy cậu ta trở về, vội vàng nhiệt tình bưng trà rót nước.

Thời Úy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Diệp Thanh, mẹ Thời nhanh mắt lập tức phát hiện cậu ta đổi hình nền, đổi thành ảnh cậu ta cùng một người con trai diện mạo vô cùng đẹp, khí chất đặc biệt dịu dàng.

"Cho mẹ xem một chút!", Mẹ Thời chờ Thời Úy gửi tin nhắn xong liền giành lấy điện thoại, nhìn ảnh chụp con trai mình và chàng trai kia trên màn hình, vui vẻ không thôi, nói: "Ái chà, đây là đứa trẻ tên Diệp Thanh à?".

"Vâng!"
"Chà chà! Tướng mạo này, thật là đẹp mắt, so với minh tinh tiểu thịt tươi mẹ thích nhất còn xinh đẹp hơn, khí chất cũng tốt!"
Mẹ Thời cầm di động nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, hết sức vừa lòng, ca ngợi ánh mắt hiếm thấy của con trai một chút: "Cậu ta thật là đẹp, nếu con thu phục được đứa nhỏ này, mẹ mang một nam con dâu đi ra ngoài cũng có mặt mũi, con nói xem nhà ai có con đẹp như hai đứa nhà ta!".

"Mẹ, cậu ấy còn chưa cùng con ở bên nhau đâu!", Thời Úy thấy mẹ Thời đã nghiễm nhiên coi Diệp Thanh như bạn trai mình, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Cái gì? Không phải con ngàn dặm xa xôi đi tìm cậu ta sao?", Mẹ Thời có chút không thể tưởng nổi, "Mấy ngày nay hai đứa ở chung một chỗ, con còn chưa tỏ tình sao?".

"Chưa!"
Thời Úy có thể cảm giác được, dường như Diệp Thanh còn có khúc mắc chưa tháo gỡ, còn chưa hoàn toàn mở rộng cửa lòng với mình, cho dù bây giờ cậu ta tỏ tình, cũng không phải là thời cơ tốt.

"Con thật là! ! Hoàng đế không gấp thái giám gấp!", Mẹ Thời tức giận đến mức uống hai ngụm nước lớn.

Làm dịu cảm xúc, mẹ Thời vỗ vai Thời Úy: "Con trai, con cố lên, bằng mị lực của con, mẹ rất có lòng tin đối với con".


"Vâng!"
"Còn có ảnh chụp khác không? Cũng cho mẹ xem một chút"
Thời Úy thấy vẻ mặt mẹ Thời chờ mong nhìn chính mình, chỉ có thể mở album điện thoại, đưa cho bà, trong album tràn đầy đều là ảnh Diệp Thanh, có ảnh hai người đi chơi chụp trong khoảng thời gian này, cũng có ảnh trước kia cậu ta chụp lén và từ nơi khác lưu lại.

Mẹ Thời nhìn tràn đầy ảnh chụp bên trong chỉ đành chậc lưỡi, liếc mắt nhìn con trai một cái: "Con trai, con đúng là triệt để đổ rồi!"
Bà lướt từng tấm ảnh chụp, càng già càng hài lòng: "Đứa nhỏ này vừa nhìn liền hợp mắt mẹ, đẹp như vậy, xem ra là một đứa trẻ ngoan.

Con trai, ánh mắt con rốt cuộc cũng bình thường, này có thể tốt hơn nhiều so với Đinh Vũ Thần trước kia".

Thời Úy bình tĩnh đáp một tiếng, lấy laptop ra, bắt đầu làm việc.

Mẹ Thời ở một bên oán giận, nói: "Vừa trở về liền làm việc, nghỉ một lát đi con!".

Thời Úy không dao động, vẫn vùi đầu làm việc.

"Aiz! Đứa nhỏ này!"
Mẹ Thời có chút đau lòng con trai mình, "Lúc này mới vừa về đến nhà thôi đó!".

! !
Gần đến Tết, hai ngày nữa chính là đại niên 30, ăn tết ở thành phố S cũng không quá náo nhiệt, bởi vì thành phố S là thành phố dân cư ngoại lai chiếm đa số, càng là thời điểm ăn tết, ngược lại càng ít người, mọi người đều trở về quê nhà của mình đón Tết Âm Lịch.

Diệp Thanh mỗi ngày làm ổ ở nhà không ra cửa, chỉ thỉnh thoảng cần mua đồ mới đi ra ngoài.

Ngày hôm nay chú Ngô tài xế đưa cậu đến siêu thị gần đó, cậu mua chút đồ dùng cùng đồ ăn xách trở lại trên xe, lại chào hỏi với chút Ngô, nói: "Cháu qua hiệu sách bên kia mượn quyển sách đọc, lát nữa lại qua đây".


Chú Ngô gật đầu đáp ứng: "Được!"
Hiệu sách bên kia không có chỗ đậu xe, chỉ có thể đi bộ qua, hơn nữa khoảng cách cũng gần, xuyên qua con phố phía sau là đến.

Con đường này tương đối yên tĩnh, mở một số cửa hàng đồ dùng kỹ nghệ, trên đường không có người đi đường, chỉ có một chiếc Minibus dừng ở bên đường.

Lúc đi gần đến cạnh Minibus, trong lòng Diệp Thanh đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ có chút dự cảm không lành, cái Minibus kia không có biển số xe, cửa sổ đen kịt, cho cậu một loại cảm giác nguy hiểm vô hình.

Bước chân cậu lập tức dừng lại, làm bộ dáng vẻ như có đồ quên cầm, xoay người nhanh chóng chạy đi.

Lúc này quả nhiên bộc phát dị thường, hai người đàn ông trung niên đeo khẩu trang màu đen lao ra từ bên trong chiếc Minibus kia, bọn họ nhanh chóng đuổi theo hướng Diệp Thanh.

Diệp Thanh thấy thế,lập tức vọt từng bước dài về phía trước, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng điện thoại còn chưa có ai nghe, đã bị người phía sau cướp đi, mà Diệp Thanh cũng bị hắn bắt lấy ấn ngã xuống đất.

"Mấy người muốn làm gì?", Diệp Thanh không ngờ hai người này dám động thủ trước mặt công chúng, con đường này tuy rằng không có người đi đường, nhưng có camera.

Diệp Thanh dùng sức giãy giụa một cái: "Buông tôi ra, vừa rồi tôi đã báo cảnh cát, cảnh sát rất nhanh sẽ tới, nếu như các người không muốn gây phiền toái thì buông tôi ra!".

"Ha ha, báo cảnh sát? Đã sớm bị tao ấn tắt"
Người trung niên dáng người hơi béo có một đôi mắt hung ác, hắn lắc điện thoại Diệp Thanh, ấn tắt máy ngay trước mặt cậu: "Bây giờ, mày không có cách nào cầu cứu rồi nhỉ!".

Một người đàn ông trung niên khác dáng người gầy hơn một chút nhìn Diệp Thanh cười tà, nói: "Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn tuân theo, tên này thật đúng là đẹp, so với đại minh tinh còn đẹp hơn, đáng tiếc chúng ta không thích đan ông, nếu không! Ha ha ha!".

Người trung niên béo nhìn bốn phía, sợ bị người khác làm hỏng chuyện, tức giận nói: "Nói nhảm cái gì, nhanh đưa lên xe!".

Mắt thấy hai người muốn kéo mình kéo lên xe, thời khắc nguy cấp Diệp Thanh đột nhiên nhớ tới phương pháp tránh thoát Thời Úy dạy mình, trọng tâm thân thể nhanh chóng hạ xuống, nhấc chân đá một cước vào chân người trung niên béo hơn, tiếp theo cấp tốc tự thân rút tay về từ trong tay đối phương, nhân lúc đối phương chưa phản ứng kịp, nhanh chóng dùng nắm tay trái đánh vào bụng một người khác.

"A!", Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai kẻ bắt cóc kia, một người ngã xuống đất, một người che bụng kêu rên.

Diệp Thanh thừa dịp bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trước tiên nện một quyền ở trên mặt người trung niên ôm bụng, người kia bị đánh trong nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi.


Lúc này, người trung niên béo hơn bò dậy sau đó vung quyền nhằm về phía Diệp Thanh, Diệp Thanh nhanh chóng dùng khuỷu tay đón đỡ, quét chân một cái, lập tức đánh người kia quỳ rạp trên mặt đất.

Thấy bọn họ ngã trên mặt đất nhe răng trợn mắt, Diệp Thanh không chút khách khí, mỗi người một quyền, hung hăng đánh hai người một lần.

"Đừng đánh!"
Hai người định phản kích, nhưng nào ngờ sức mạnh bọn họ lại không bằng một mình Diệp Thanh, bị đánh tới khóc cha gọi mẹ, bắt đầu xin tha.

Giờ phút này Diệp Thanh có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cậu không ngờ học tập võ thuật với Thời Úy một học kỳ, vào thời khắc này trợ giúp bản thân, đây còn là lần đầu tiên cậu đánh người, đã ghiền!
Hai người này không cần đoán, Diệp Thanh cũng biết là ai phái tới, ngoại trừ Diêu Hâm thì không còn ai khác, lần trước Diêu Hâm thiết kế hãm hại cậu không thành, lại bị chính cậu hại thảm.

Cậu dự đoán được Diêu Hâm sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, không ngờ cô ta lại không chịu yên ổn như vậy, ban ngày ban mặt liền muốn tìm người trói, bắt cóc cậu, không coi pháp luật ra gì.

Hai người này vừa nhìn đã biết ngày thường làm không ít chuyện xấu, Diệp Thanh đánh không chút khách khí, một quyền đánh vào hốc mắt người trung niên béo, đối phương trong nháy mắt có một quầng thâm mắt, cậu nhìn một chút, nhẹ giọng cười nói: "Như vậy không đối xứng, tao cho mày thêm một quyền", đối phương lập tức có một đôi quầng thâm mắt đối xứng.

"A, đừng đánh, cứu mạng!"
"Đừng đánh, còn đánh tao sẽ báo cảnh sát!"
Diệp Thanh đánh đủ rồi mới buông bọn họ ra, cười nói: "Báo cảnh sát? Để cảnh sát tới bắt các người sao? Cứ việc báo!".

Hai người kia lăn một vòng đứng lên, hiển nhiên không dám báo cảnh sát, chỉ dám uy hiếp hai câu ngoài miệng: "Mày chờ đấy, lần sau gặp tao sẽ cho mày đẹp mặt!".

Diệp Thanh nhìn bóng dáng hai người kia chật vật chạy đi, cong môi cười lạnh: "Ừ! Tao chờ! Lần sau nếu các người còn dám tới, tao cũng sẽ không khách khí giống như bây giờ, tao sẽ đưa các người và người sau lưng chỉ huy các người người đều tống vào ngục giam!".

Một trận bắt cóc hữu kinh vô hiểm qua đi, Diệp Thanh thuận lợi ngồi trên xe chạy về nhà, cậu cũng không nói chuyện này cho ông nội nghe, ông nội tuổi đã cao, Diệp Thanh không muốn người già vì bản thân mà lo lắng sợ hãi.

Móc điện thoại bị mất mà tìm lại được ra, Diệp Thanh không biết vì sao muốn nói chuyện xảy ra hôm nay cho Thời Úy biết, liền gửi một tin nhắn cho cậu ta.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương