Trọng Sinh Chi Diệp Thanh FULL
-
29: Thanh Thanh Chúng Ta Làm Hòa Đi!
Thời Úy thấy Diệp Thanh bởi vì một cuộc điện thoại mà tâm trạng xuống thấp, duỗi tay xoa nhẹ tóc cậu an ủi, "Đừng không vui, cậu đáng giá có được những thứ tốt nhất".
"Cảm ơn"
Diệp Thanh miễn cưỡng tiếp nhận ý tốt của Thời Úy, trong lòng vẫn có chút nặng nề, đột nhiên một ý nghĩ xúc động nảy ra: "Cùng tôi đi uống vài ly đi".
Đột nhiên cậu muốn mượn rượu giải sầu, đặc biệt là người trước mặt khiến cậu có một loại xúc động muốn lôi kéo cậu ta cùng nhau phóng túng một chút.
Ngày thường Thời Úy luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng, có vẻ hơi cấm dục, không biết phóng túng lên sẽ là bộ dáng gì? Diệp Thanh thầm nghĩ, lại ngầm có chút chờ mong.
"Đi thôi, tôi đưa cậu đi quán bar, uống rượu cùng tôi đi!"
Diệp Thanh kéo tay Thời Úy, đi lên xe.
"Được!"
Thời Úy nhìn dáng vẻ hiếm khi nổi hứng của cậu, cong môi cười, ánh mắt dưới ánh đèn ôn nhu thâm thúy, giống như chứa đừng muôn vàn vì sao trên bầu trời đêm.
Diệp Thanh đưa Thời Úy tới một quán bar trước kia từng ghé qua vài lần, quán bar này trang hoàng rất thời thượng, nhân khí ở thành phố S cũng rất cao.
Dưới ánh đèn muôn màu muôn vẻ, DJ ở trên sân khấu đong đưa theo âm nhạc, mọi người dường như đều đắm chìm trong đó, hiện trường không thiếu tiếng thét chói tai phát ra.
"Thật náo nhiệt"
Cậu gọi cho hai người một bình Whiskey, một ly rượu nuốt xuống bụng, đầu lập tức có chút choáng váng căng não.
Thời Úy ngồi bên cạnh nhíu mày ngăn cậu lại, "Uống ít thôi, nếu không sáng mai sẽ đau đầu".
"Chính là bây giờ tôi muốn uống", Diệp Thanh cảm thấy một ly rượu uống xuống bụng, dường như tâm tình cũng tốt hơn một ít, nhân lúc Thời Úy không chú ý, lại uống tiếp một ly, đầu càng mơ màng.
Choáng váng đến mức không có cách nào nghĩ về chuyện của Quý Hiên nữa, rượu quả nhiên là thứ tốt, chỉ cần uống say thì cái gì cũng không nghĩ.
"Cậu đừng uống nữa, tôi còn trông cậy vào cậu dẫn tôi về nhà, cậu phải phụ trách tài xế cho tôi, tài xế không thể say rượu lái xe".
"Được rồi, ngoan! Đừng uống nữa, uống cái này!"
Không biết Thời Úy đã gọi một ly nước trái cây từ khi nào, đưa tới bên miệng Diệp Thanh.
"Tôi còn muốn...!Uống rượu", Diệp Thanh nhíu mày, tửu lượng cậu cực kỳ kém cỏi, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện bóng chồng.
Lúc này ánh mắt cậu mê mang thủy nhuận, khiến cho dung nhan vốn tinh xảo càng thêm bắt mắt, làm người ta không rời mắt được.
Thời Úy chưa từng thấy Diệp Thanh như vậy, tim đập có chút nhanh, cả người dường như nổi lên một đám lửa, vô cùng nóng nực.
Hai người Diệp Thanh và Thời Úy, tùy tiện lấy một người ra, đều làm người khác vô cùng kinh diễm, khí chất hai người vượt hẳn người thường, khi ngồi cùng nhau đã sớm khiến cho mọi người trong quán bar xôn xao.
Chung quanh không ít ánh mắt ái mộ nóng bỏng dừng ở trên người hai người bọn họ, đều có chút rục rịch.
Nhưng chỉ cần gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Thời Úy nhẹ nhàng nhìn quét một vòng, lập tức không còn ai dám tiến lên, rối rít đè nén tâm tư.
Bởi vì ánh mắt Thời Úy quá lạnh lùng, lực uy hiếp quá lớn, có một loại cảm giác xa cách với người ngoài tới ngàn dặm, cũng làm người ta không dám lại gần.
Nhiệt độ trong quán bar rất nóng, áo khoác của Diệp Thanh đã sớm bị cởi xuống, lúc này lại choáng váng ghé vào trên bàn nghiêm túc nhìn Thời Úy.
Thời Úy cũng cởi áo khoác ra dưới ánh mắt hơi ngốc lăng của Diệp Thanh, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi mở hai cúc áo sơ mi.
Tầm mắt Diệp Thanh dời từ ngón tay thon dài đến yết hầu gợi cảm của cậu ta, lại theo hoạt động của ngón tay, rơi xuống cổ áo hơi mở rộng của Thời Úy, thấp thoáng có thể nhìn thấy lồng ngực gợi cảm rắn chắc của cậu ta.
Giờ khắc này Thời Úy cả người có loại mị lực đặc thù, đã cấm dục lại hấp dẫn, làm các cô gái bên cạnh nhìn đến ngây người, đều hận không thể nhào lên.
Diệp Thanh tuy rằng choáng váng nhưng cũng cảm thấy cậu ta quá đẹp, làm tim cậu đập có chút nhanh, ánh mắt ngây ngốc nhìn cậu ta gần ngư không hề chuyển động.
Thời Úy nhìn dáng vẻ Diệp Thanh hơi cong khóe miệng, cười hài lòng dịu giọng nói với cậu: "Về nhà đi, cậu hơi say rồi, phải nghỉ ngơi sớm một chút".
Lúc này Diệp Thanh cũng không biết Thời Úy đang nói cái gì, chỉ gật đầu nói một tiếng được.
Thời Úy đỡ Diệp Thanh dậy, thấy cậu đến đường cũng đi không được, đành giúp cậu mặc áo khoác xong khom lưng cõng người lên.
"Cậu...!Làm gì vậy? Thả tôi xuống!"
Diệp Thanh tuy rằng đầu say xỉn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tỉnh táo, lúc này ghé vào tấm lưng rộng lớn ấm áp của Thời Úy, hai người dựa rất gần, gần đến mức cậu có thể nghe rõ nhịp đập trái tim Thời Úy.
"An tĩnh một chút, cậu đi đường còn không xong, tôi cõng cậu tiện hơn"
Diệp Thanh nghe vậy không hề hé răng, hình như...!Đúng là có chuyện này?
Thời Úy cõng Diệp Thanh đi tới nơi đỗ xe, cậu ta đi đặc biệt chậm, người trong lòng được cậu ta cõng ở trên lưng, giờ phút này cậu ta chỉ muốn làm con đường này trở nên dài hơn một chút, cho đến khi thời gian dừng lại.
Rõ ràng lộ trình chỉ cần vài phút, cố tình bị cậu ta đi tới hơn mười phút, trực tiếp ngây người nhìn người qua đường bên cạnh.
Diệp Thanh gần như vừa lên xe đã ngủ mất, Thời Úy xoa tóc cậu, thả cậu xuống ghế dựa, choàng áo khoác của mình lên người cậu, mới chậm rãi lái xe đi.
Cũng may cậu ta nhớ kỹ tên tiểu khu nhà Diệp Thanh, chỉ cần dùng hướng dẫn là có thể đi đến, nếu không hai người có khả năng phải ở khách sạn.
Diệp Thanh uống rượu xong ngủ rất trầm, tới Diệp gia rồi cũng không tỉnh.
Sau khi về đến nhà, Thời Úy nhìn gương mặt phiếm hồng an tĩnh ngủ của Diệp Thanh, rất muốn hôn lên gương mặt cậu, cuối cùng chỉ cầm lòng dùng tay vuốt ve một chút.
Mà từ sau khi xe hai người lái vào cổng chính, Quý Hiên đứng ở dưới tàng cây, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chiếc xe đi vào, trong tay sương khói lượn lờ, dưới chân rớt đầy tàn thuốc.
Hắn nhận ra đây là xe Diệp Thanh, ngày thường đã trễ thế này Diệp Thanh đều đã chuẩn bị ngủ, hôm nay hắn ở dưới lầu đợi rất lâu, mới phát hiện Diệp Thanh đã đi ra ngoài.
Lúc này hắn chờ Diệp Thanh về, liền muốn nhìn cậu thêm chút nữa, để giảm bớt một chút nhớ nhung.
Những ngày tháng không có Diệp Thanh, hắn trải qua như sống một ngày bằng một năm, tương tư thành bệnh như muốn điên cuồng.
Quý Hiên chăm chú nhìn chiếc xe kia, cho đến khi thân ảnh một người cao lớn bước xuống xe, trong nháy mắt đồng tử hắn co lại.
Thời Úy xuống xe, sau đó cẩn thận bế Diệp Thanh lên, động tác nhẹ nhàng chậm chạp gần như không để Diệp Thanh cảm giác được chút lay động nào, vẫn ngủ rất an ổn.
Đúng lúc Thời Uý ôm Diệp Thanh bước về phía trước hai bước, một nắm đấm hung ác từ phía sau đánh tới, đánh thẳng vào đầu Thời Úy.
Thời Úy lập tức thể hiện năng lực phản ứng nhanh chóng từng huấn luyện trong quân đội, cậu ta ôm Diệp Thanh né tránh một cái, hoàn mỹ tránh được pha tập kích của Quý Hiên.
Quý Hiên giờ phút này giống như một con sư tử bị chọc giận, một cú đấm không trúng lại đánh lần nữa, động tác không chút lưu tình.
Lúc này Thời Úy cũng có chút nổi giận, tránh né đồng thời chân không khách khí đá lại hắn một cú thật mạnh, "Dừng tay, cậu muốn làm thương tổn Diệp Thanh sao?".
Quý Hiên dừng lại, ngừng tay nhìn về phía Diệp Thanh ngủ trong lòng Thời Úy, đong đưa kịch liệt làm cậu có chút tỉnh táo lại, chỉ là đầu còn hơi choáng váng không rõ tình huống hiện tại cho lắm.
"Đưa Thanh Thanh cho tôi", Quý Hiên mặt đầy không vui.
"Không thể nào"
Thời Úy trực tiếp né tránh cánh tay Quý Hiên duỗi tới, vẻ mặt lạnh lẽo: "Cậu không có quyền lợi cùng tư cách tiếp nhận cậu ấy, cậu ấy cũng không cần cậu", nói xong trực tiếp ôm Diệp Thanh xoay người.
Quý Hiên giữ chặt cánh tay Thời Úy, vẻ mặt cũng lạnh như băng sương: "Cậu ấy thuộc về tôi, tôi là bạn trai cậu ấy, đưa cậu ấy giao cho tôi!".
"Tôi không muốn ở chỗ này nháo với cậu, nếu làm ồn đến ông nội Diệp sẽ thật không tốt", Thời Úy dừng một chút, nói tiếp: "Nếu không...!Tôi không ngại đánh cậu một trận".
"Haha...!Ai sợ ai?", Quý Hiên cười trào phúng, "Tôi nhịn cậu từ lâu rồi, cậu đã có ý đồ bất lương đối với Thanh Thanh từ sớm đúng không?".
"Tôi đối với cậu ấy là nghiêm túc theo đuổi, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu ấy, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến một người ngoài đã sớm bị cậu ấy đá ra như cậu"
Thời Úy nói xong cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh vẫn còn đang choáng váng, thấy cậu hình như cái gì cũng không nghe đành đi vào, cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm một hơi hay là có chút mất mát.
Quý Hiên nghe thấy Thời Úy chính miệng thừa nhận theo đuổi Diệp Thanh, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cười hung ác nham hiểm, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy tà khí: "Khuyên cậu cách xa người của tôi một chút, tôi chưa nói chia tay, cậu ấy vĩnh viễn đều là của tôi, bằng không, cậu sẽ biết hậu quả".
Thời Úy nghe vậy cũng không dao động, lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Hiên: "Cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh này, không có bản lĩnh làm cậu ấy hồi tâm chuyển ý, đã muốn đi đường vòng sao? Tôi cũng cảnh cáo cậu, nếu hành vi của cậu xúc phạm tới Diệp Thanh, cũng đừng trách tôi không khách khí với cậu!".
Thời Úy nói xong hất tay Quý Hiên ra, ôm Diệp Thanh áp sát trong lòng mình, thong dong rời đi.
Quý Hiên ở phía sau nhìn bóng dáng hai người biến mất, cau mày một tay ôm lấy trái tim, trong lòng không chỉ có tràn đầy lửa giận, còn có rất nhiều đau đớn.
Đúng vậy! Chính mình không có bản lĩnh làm Thanh Thanh hồi tâm chuyển ý, nhưng mà tất cả những điều này là tại sao vậy? Người đã từng yêu mình như vậy, vì sao trong một đêm đã thay lòng, cho dù mình giữ lại thế nào đi nữa cũng không chút lưu tình.....
Sáng sớm nắng ấm từ cửa sổ chiếu vào, làm Diệp Thanh tỉnh lại từ trong ổ chăn, cậu thoáng duỗi cánh tay, ngồi dậy từ trên giường.
Đêm qua chính mình hình như uống say, cũng không biết có gây thêm phiền toái cho Thời Úy hay không?
Đẩy cửa sổ đi ra ban công, không khí sáng sớm vô cùng tươi mát, Diệp Thanh cúi đầu nhìn xuống dưới, không ngờ lại thấy một người ngồi dưới đất, lưng dựa vào bên cây mà ngủ.
Diệp Thanh nhất thời kinh ngạc, tâm tình vô cùng phức tạp, bởi vì người trước mắt lại là Quý Hiên, nhìn bộ dáng hắn mỏi mệt tiều tụy, hình như đã ở ngoài biệt thự nhà cậu trông coi suốt một đêm.
Mùa đông thành phố S tuy rằng ban ngày không lạnh, nhưng ban đêm lại có chút giá rét, Diệp Thanh nhìn thân hình cao lớn cuộn tròn của hắn, trong lòng hơi có chút khó chịu.
Thở dài, Diệp Thanh đứng dậy cầm một chiếc áo khoác xuống lầu, vừa vặn gặp Thời Úy đi ra từ phòng cho khách.
Thời Úy nhìn thoáng qua áo cậu cầm trong tay, hỏi: "Ra ngoài sao?".
"Ừ, đi ra ngoài một chút"
Diệp Thanh gật đầu một cái, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Thời Úy thấy cậu bước đi có chút vội vàng, nhíu mày như suy tư gì.
Diệp Thanh đi đến dưới tàng cây, tiếng bước chân làm Quý Hiên bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thanh, trong mắt lập tức vui mừng không thôi, mỏi mệt cũng hóa thành tươi cười, "Thanh Thanh!".
Diệp Thanh cũng không nói gì, khoác áo khoác ở trên người Quý Hiên.
Quý Hiên nhất thời cảm thấy mỹ mãn quấn chặt áo khoác Diệp Thanh, vui sướng nhìn cậu: "Cảm ơn!"
Hắn nhìn Diệp Thanh, có chút cẩn trọng kéo tay cậu, trông đợi nói: "Thanh Thanh, chúng ta làm hòa đi!".
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn tràn đầy tiều tụy, một người luôn luôn chú ý hình tượng hiện giờ hình dáng suy sụp, tiều tụy khó tả, trải qua cả đêm giá rét, môi có chút khô nứt, làn da trắng nõn biến thành một loại tái nhợt không khỏe mạnh.
Thở dài một hơi, trong lòng Diệp Thanh rầu rĩ khó chịu, cũng có chút hoài nghi bản thân, có phải chính mình làm sai rồi không? Kiếp này Quý Hiên rõ ràng còn chưa làm gì, bây giờ hắn vẫn là cái người mà chính mình từng yêu sâu đậm.
Minh rốt cuộc có sai rồi không? Diệp Thanh lâm vào hoài nghi bản thân thật sâu.
"A Thanh!"
Quý Hiên muốn duỗi tay ôm Diệp Thanh, lại bị Diệp Thanh theo bản năng đột nhiên tránh đi.
Giờ khắc này Diệp Thanh đột nhiên tỉnh táo lại, trước mắt xẹt qua hình ảnh kiếp trước Quý Hiên và Diêu Hâm dây dưa ở bên nhau, còn có cảnh tượng chính mình trước khi chết, cuộc gọi đã làm cậu chặt đứt niệm tưởng chờ đợi.
Đời này Quý Hiên quả thật không có lỗi với cậu, nhưng những sự tình ở kiếp trước, chính cậu đã chân chân thật thật trải qua, cậu không hề hận Quý Hiên của đời này, bởi vì đời này hắn vẫn là vô tội.
Nhưng những gì cậu phải chịu đựng ở kiếp trước, vĩnh viễn là một cái gai ở trong lòng cậu, cây gai này làm cậu không cách nào nhắc lại tình yêu đối với Quý Hiên nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook