Trọng Sinh Chi Diệp Thanh FULL
19: Chơi Game Giống Như Người Máy


"Cậu đây là thói quen gì vậy!" Hoàng Kha Duệ không nói nên lời, lại có chút lo lắng nói: "Trước đây nửa đêm tôi cũng từng nghe thấy âm thanh cậu gặp ác mộng, hình như còn khóc, cậu không sao chứ?".

Diệp Thanh hơi đỏ mặt, loại dáng vẻ yếu ớt này cậu luôn không muốn để người khác biết, thấy Hoàng Kha Duệ quan tâm trong lòng lại cảm động: "Cảm ơn, chỉ là một số chuyện đã qua, bây giờ tôi đã không còn thấy ác mộng!".

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
"Có thật không? Cậu nên cùng chùng tôi ra ngoài đi dạo nhiều một chút, chơi game ca hát thả lỏng một chút, đừng luôn đọc sách, cũng sắp thành con mọt sách rồi, như vậy cũng không tốt!".

"Được rồi, vậy lần sau cậu dẫn tôi chơi game nha!"
"Thật sao? Được, được, tồi rất muốn chơi game với bạn cùng phòng, đáng tiếc không ai để ý tôi, các cậu đề không chơi game, nhưng nói rồi thì đừng đổi ý đấy!".

Diệp Thanh tâm tình khá hơn một chút, cười nói: "Không gạt cậu!".

"À, đúng rồi, chúng ta đi mua một ít thuốc!", Hoàng Kha Duệ cẩn thận nhìn gương mặt Diệp Thanh nói: "Mặt cậu đỏ lên rồi, còn có chút sưng, Đinh Vũ Thần này cũng thật là, máu ghen sao lại lớn như mấy đứa con gái như vậy chứ, đã nói là hiểu lầm rồi mà còn không tin!".

Diệp Thanh nghe Hoàng Kha Duệ nói vậy, lại nói: "Chuyện này đúng là tôi sai, đổi thành ai cũng sẽ có chút hiểu lầm".

"Cậu giãi bày cho người ta là được, rõ ràng là hiều lầm có được không?", Hoàng Kha Duệ trong lòng đầy căm phẫn: "Nhìn cậu và Thời Uý cũng không phải loại người như vậy, cậu nói xem hai người các cậu bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, làm sao có thể có cái gì, cái này có mà hiểu lầm, cũng đã giải thích lại không thể rộng rãi một chút!".

"Phốc!", nhìn dáng vẻ Hoàng Kha Duệ làm Diệp Thanh nhịn không được bật cười, buồn bực trong lòng cùng tiêu tán hơn phân nửa.

Hai người đi tới rừng cây dưới lầu ký túc xá, Hoàng Kha Duệ nói với Diệp Thanh: "Nếu không cậu ở đây chờ tôi, tôi đi mua thuốc cho cậu, cậu đừng đi, nếu bộ dạng này của cậu bị người khác nhìn thấy, diễn đàn trường lại có náo nhiệt!".

Diệp Thanh suy nghĩ một chút, quả thật không nên để người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ, nhìn một cái sẽ biết là bị người khác đánh, liền gật đầu đáp ứng: "Được!".

Cậu tìm một chiếc ghế ngồi xuống, chưa tới năm phút Hoàng Kha Duệ và Thời Uý đã cùng nhau đi tới, đến gần Hoàng Kha Duệ giải thích: "Tôi chuẩn bị đi mua thuốc cho cậu, vừa lúc gặp Thời Uý, cậu ấy đã mua thuốc mỡ tiêu sưng, giảm đau cho cậu!".


Diệp Thanh quay đầu nhìn về phía Thời Uý, Thời Uý liền đưa thuốc đang cầm trong tay cho cậu: "Một ngày bôi ba lần, ngày mai trên mặt chắc là không còn rõ ràng như vậy, tôi thay Đinh Vũ Thần nói lời xin lỗi cậu!".

"Cảm ơn!", Diệp Thanh nhận lấy thuốc, nói với Thời Uý: "Chuyện này tôi cũng phải xin lỗi cậu, thực xin lỗi gây phiền nhiễu cho cậu, làm bạn trai cậu và cậu cãi nhau".

"Chuyện không liên quan đến cậu, tôi và cậu ấy cũng không phải chỉ vì hiểu lầm mà cãi nhau, còn có vấn đề khác".

Thời Uý nhớ tới mấy lần khác cậu ta và Đinh Vũ Thần cãi nhau hình như đều là vì Diệp Thanh, cậu ta có thể cảm giác được Đinh Vũ Thần không tự tin và không tín nhiệm mình, cậu ta cũng đã rất khắc chế không tiếp xúc với Diệp Thanh, cố gắng tránh khiến Đinh Vũ Thần hiểu lầm, không ngờ chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ là có thể khiến Đinh Vũ Thần lần nữa nghi ngờ cậu ta.

Thời Uý từ nhỏ đã nhìn vào dáng vẻ cha mẹ ân ái tín nhiệm nhau, yêu cầu tối thiểu đối với nửa kia của cậu ta chính là tín nhiệm, loại cảm giác bị người yêu không tin tưởng, hoài nghi làm trong lòng cậu ta thất vọng chán ghét.

Mấy lần trước cậu ta cũng đang nhẫn nại, cố gắng trấn an Đinh Vũ Thần, lần này lại hoàn toàn bạo phát ra, cậu ta luôn có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của bản thân, hành động lần này của Đinh Vũ Thần đã dẫm lên vạch đỏ của cậu ta.

Tới buổi chiều, mặt Diệp Thanh đã không còn đỏ, cũng đã tiêu sưng, nếu như không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra.

Mà lúc này cậu đang cầm điện thoại, không thuần thục cùng Hoàng Kha Duệ chơi game, Thời Uý và Lưu Văn Tuấn cũng đi về nhà, trong ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ.

Hoàng Kha Duệ vừa điều khiển trò chơi vừa kích động kêu: "Ai da, trên lầu có người, mau, cậu đi cùng tôi, tôi đi trước mặt cậu, cậu nhớ theo sát tôi!".

Diệp Thanh chậm rãi trả lời: "Ừ", điều khiển nhân vật có chút vụng về theo thật sát sau lưng Hoàng Kha Duệ.

Nhân vật của Hoàng Kha Duệ xông lên sau đó nhìn thấy người không ngừng bắn càn quét, lại không nghĩ rằng trên lầu có hai người, một tên địch khác cũng lao tới bắn Hoàng Kha Duệ, hai đối một Hoàng Kha Duệ lập tức ngã xuống đất, đau lòng hô lớn: "Ai da, rõ ràng chỉ một bước chân, sao lại có hai người, tôi ngã, Diệp Thanh, cậu mau, mau đánh!".

Diệp Thanh đi theo xông lên, giống như một người máy quét loạn, trên cơ bản không đánh trúng địch mấy phát, đã bị đánh ngã xuống đất, hai người lập tức song song chết.

Diệp Thanh rất vô tội nhìn thoáng qua Hoàng Kha Duệ, hai người đã cùng nhau đánh một buổi chiều, chưa từng thắng ván nào, kỹ thuật của cậu thật sự là đồ ăn, đi đường đều giống như người máy đầu ngốc não ngốc.


"Không sao, lại thêm một ván!", Hoàng Kha Duệ vung tay lên: "Cậu chờ chút, tôi kéo Lương Tinh tới".

Nói xong cậu ta liền trực tiếp dùng WeChat gọi điện thoại cho Lương Tinh, đợi một lát sau, hiện trường liền biến thành Diệp Thanh, Hoàng Kha Duệ, Lương Tinh, ba người cùng nhau tổ đội, Lương Tinh mở voice nói với Diệp Thanh: "Diệp đại nam thần, cậu xem đây, tôi mang cậu đánh ngã toàn trường!".

"Ừ, được!", Diệp Thanh cũng mở voice, nghiêm túc gật đầu.

Sau đó bắt đầu chưa đến một phút, ba người cộng thêm một đồng đội xứng đôi sôi nổi rơi xuống đất thành hộp.

Diệp Thanh: "!.

.

".

Lương Tinh lập tức bị Hoàng Kha Duệ cười nhạo một phen, không phục lại lần nữa lôi kéo hai người tiếp tục đánh.

Hơn 6 giờ tối, ba người hẹn nhau cùng đi ra ngoài ăn cơm, đi ra tới ngoài trường đã là 7 giờ tối, lần này bọn họ chọn quán ăn Hồ Nam, vừa ăn cơm vừa hàn huyên! !
Bên kia đại học S, Đinh Vũ Thần bọc trong chăn rơi nước mắt, trong lòng thương tâm không thôi, Thời Úy thế nhưng không nghe điện thoại, cũng không hề giải thích với hắn, hắn vừa tức lại vừa ủy khuất, còn có chút hoảng loạn và hối hận: cậu ấy có thể sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa?
Lúc này điện thoại hắn đột nhiên rung lên, Đinh Vũ Thần vội vàng cầm lên, tưởng Thời Úy gửi tin nhắn tới, không ngờ lại là một tin nhắn xa lạ: "Đoán xem tôi là ai?"
Đinh Vũ Thần xem xong nhíu mày, ai vậy, thật nhàm chán, liền cũng không để ý tới.

Không ngờ chưa tới một phút lại một tin nhắn gửi tới: "Buổi tối hôm đó cậu còn rất mỹ vị đấy, kêu còn tính là dễ nghe!".

Đinh Vũ Thần nhất thời trong lòng kinh hãi mồ hôi lạnh ứa ra, nhanh chóng trả lời một cậu: "Cậu là ai?".


Bên kia đáp lại: "Cậu nói xem? Ngày đó cậu cùng ai ngủ, tôi đây chính là người đó".

Đinh Vũ Thần lập tức biết rõ thân phận đối phương, người này lại chính là đối tượng hắn hoang đường lần đó.

Mấy ngày trước hắn không cẩn thận gặp phải đối phương, vốn tưởng rằng đối phương cũng không chú ý tới mình, hiện giờ xem ra cũng không phải, hắn không biết vì sao đối phương có số điện thoại của hắn.

Đinh Vũ Thần hoảng loạn gửi tin nhắn hỏi đối phương: "Cậu muốn thế nào?".

Bên kia trả lời: "8 giờ tối nay tới ' Tinh Hoành '".

Đinh Vũ Thần cầm di động nhìn tin nhắn này, trong lòng kinh hoảng lại vừa bài xích, tất nhiên hắn không muốn đi.

Nhưng lại một tin nhắn gửi tới: "Nếu không muốn để Thời Úy biết buổi tối hôm đó cậu đã làm chuyện tốt gì thì nên tới!".

"Đừng, tôi đi!"
Đinh Vũ Thần đại kinh thất sắc, không ngờ tên Nghị kia biết quan hệ giữa hắn và Thời Úy, nếu hắn đem chuyện này nói cho Thời Úy, vậy quan hệ giữa hắn và Thời Úy sẽ hoàn toàn xong đời.

Buổi tối 8 giờ Đinh Vũ Thần bất an đi tới ' Tinh Hoành ', đây là một Club giải trí tư nhân.

Hắn dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Nghị, chỉ chốc lát sau Lý Đạc Nghị đôi tay đút túi quần tiêu sái đi về phía Đinh Vũ Thần.

"Hi, Đinh Vũ Thần!"
Lý Đạc Nghị cười chào hỏi Đinh Vũ Thần, tươi cười có vẻ rất dương quang soái khí.

Đinh Vũ Thần nhìn Lý Đạc Nghị, biểu tình trên mặt có chút khẩn trương cùng chán ghét: "Cậu muốn làm gì?".

Lý Đạc Nghị cười cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Đi thôi, đi lên cùng chúng tôi hát đi!".

"Không, tôi không đi, cậu nói cho tôi biết cậu muốn làm sao?"

"A!", Lý Đạc Nghị cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Như thế nào? Tôi muốn làm gì còn phải nói cho cậu, hỏi nhiều như vậy để làm gì! Tôi kêu cậu đi, có đi hay không chính cậu quyết định, nhớ suy nghĩ cẩn thận, nếu không tôi cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì".

"Cậu uy hiếp tôi! ", Đinh Vũ Thần một trận tức giận, bình tĩnh một chút sau đó dịu dọng nói với Lý Đạc Nghị: "Cậu muốn cái gì, là đòi tiền sao? Tôi có thể cho cậu, chỉ hy vọng cậu về sau đừng lộ ra chuyện phát sinh giữa chúng ta!".

"Xuỳ, cậu cho rằng tôi là cậu à! Cậu tưởng lấy tiền tiêu vặt Thời Úy cho cậu tống cổ tôi?"
Lý Đạc Nghị trào phúng nhìn Đinh Vũ Thần, trực tiếp lạnh lùng nói: "Cùng tôi đi lên".

Đinh Vũ Thần không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng đi theo Lý Đạc Nghị, Lý Đạc Nghị đi lên mang theo hắn vào một gian phòng, đẩy mở cửa mới phát hiện bên trong phòng này có mười mấy người, có nam có nữ, đa số người đều vây quanh một người đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, người này là Cố Trường Phong.

"A, tới rồi!", người mở miệng đầu tiên chính là Cố Trường Phong, Lý Đạc Nghị đẩy Đinh Vũ Thần ngồi xuống cười nói: "Đương nhiên rồi, đã nói tôi sẽ đem hắn tới đây, chính hắn sợ tôi đem chuyện kia nói cho Thời Úy biết tất nhiên không dám không nghe lời tôi".

"Ha ha, vẫn là Đạc Nghị lợi hại!", mấy người bên cạnh nở nụ cười, một cô gái trang điểm đậm trêu đùa: "Mẹ tôi ơi, không ngờ nam thần Thời Úy thế mà lại tìm mặt hàng như vậy, còn cắm sừng hắn, ha ha".

Một người khác nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy, thật là không nghĩ tới, đó chính là Thời Úy đấy, nam thần trong lòng bao nhiêu người, chà chà!".

Đinh Vũ Thần nghe một đám người hi hi ha ha trêu đùa, còn dùng cái loại ánh mắt khinh bỉ nhìn chính mình, nhất thời tức giận đỏ mặt, hắn hướng Lý Đạc Nghị quát: "Tại sao cậu lại đem chuyện của chúng ta nói cho người khác!".

"Như thế nào?", Lý Đạc Nghị nhướn mày: "Có bản lĩnh thì đừng làm loại chuyện này, làm rồi cũng đừng sợ bị người biết!".

"Ngày đó còn không phải bởi vì cậu chuốc say tôi, cậu giậu đổ bìm leo"
Lý Đạc Nghị khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Ngay từ đầu tôi có chút giậu đổ bìm leo, chỉ là sau đó, là ai sau khi tỉnh lại chủ động phối hợp? Cậu nhanh như vậy đã quên mất? Bị chứng mất trí nhớ sao?".

Mọi người nghe xong lại một trận cười vang, Đinh Vũ Thần nhất thời tức giận hốc mắt đỏ bừng có chút không chỗ dung thân.

_______________________
Editor có lời muốn nói: Bật mí tên chương sau là "Thời Uý chia tay Đinh Vũ Thần".

Sự tình thế nào hóng sẽ biết nhé ^_^.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương