Trọng Sinh Chi Đích Tử
-
Chương 44: Ăn trộm gà không thành…
Trần Xu ở trong sảnh uống ba chén trà, cũng không thấy mặt mũi trưởng tử Đường gia, không khỏi buồn cười, còn tưởng là Đường Úc Thụy sợ nàng.
Bởi vì lúc Trần Xu còn ở nhà, Trần Trọng Ân cũng lười quản nàng, lại bận rộn xuất môn bàn việc buôn bán, nhưng lời di chúc của huynh trưởng không thể không nghe, liền phân phó hạ nhân hầu hạ tiểu thư thật tốt, nuông chiều Trần Xu thành thói, ỷ vào của cải giàu có của Trần gia, liền nghĩ mình không giống những người khác, những người khác làm sao có thể sánh bằng mình?
Trần Xu lại càng không thèm để Đường Úc Thụy vào mắt, nàng cũng là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên biết danh gia vọng tộc đều có những quy củ bất thành văn, thể diện quan trọng hơn bất cứ cái gì khác, chỉ là một người què mà thôi, đến đi còn chẳng được nữa là làm cái gì.
Nha đầu lại tới châm trà cho Trần Xu, lúc này Trần Xu ngược lại không uống, phất tay gạt tay nha đầu ra, tay nha đầu run lên thiếu chút nữa đánh vỡ chén trà, Trần Xu vừa cười lạnh, vừa nói: “Đại thiếu gia định thế nào, ta cũng đã uống ba chén trà rồi, không nuốt trôi nữa.”
Nha đầu nhanh chóng lấy bố khăn lau nước đổ ra bàn, bồi tội đáp: “Nãi nãi ngài chờ một chút, chờ chờ, thiếu gia đến ngay bây giờ, chỉ vì đêm qua chân thiếu gia phát bệnh, không thể ngủ ngon, hôm nay mới thức dậy trễ một chút, tối qua lão gia còn đi thăm thiếu gia mà, để nãi nãi chờ đợi thật sự là có lỗi.”
Trần Xu nghe nha đầu kia bồi tội, còn chưa dứt lời, vừa nói tới cái gì “tối qua lão gia còn đi thăm thiếu gia”, tuy rằng lời nói của nha đầu kia không có tâm tư gì, nhưng Trần Xu đã cảm thấy trong lòng khó chịu, là nha đầu kia khiến mình nhìn không thuận mắt, đêm tân hôn vốn nên làm chu công chi lễ, kết quả tân lang chạy tới thăm nhi tử của hắn, thế này thì ném mặt mũi của nàng ở chỗ nào.
Trần Xu vừa muốn châm chọc khiêu khích mấy câu, chợt nghe nha đầu bên trong hô lên, “Thiếu gia đến.”
Sau đó mành bị vén lên, Chỉ Hi đẩy Úc Thụy từ trong đi ra.
Trần Xu không phải lần đầu tiên nhìn thấy Úc Thụy, lần trước đã gặp mặt tại Giang Ninh, trong biệt viện của Trần gia, khi đó Trần Xu ân cần hiến rượu cho Đường Kính, cũng nhìn thấy cái người gọi là trưởng tử Đường gia.
Chẳng qua bởi vì khi đó Trần Xu một lòng một dạ đều đặt trên người Đường Kính, hơn nữa trong lòng nàng chột dạ, dù sao cũng muốn tính kế Đường Kính, chỉ giả vờ bình tĩnh ở bên ngoài thôi, nào còn hơi đâu nhìn xem mặt mũi trưởng tử Đường gia ra làm sao.
Lúc này Trần Xu không khỏi cẩn thận đánh giá Đường Úc Thụy.
Bộ quần áo đỏ thẫm Đường Kính dặn dò đặc biệt may cho Úc Thụy kia đã không thể mặc nữa rồi, trước không nói đến trên đó dính mấy thứ khó nói, chỉ riêng chuyện Úc Thụy trong lúc thất thần đã vò viên vạt áo không thành bộ dáng gì là đủ rồi, trên áo chồng chất nếp nhăn, phải mang đi giặt sạch sẽ mới có thể mặc lại, cho nên hôm nay đổi sang kiện xiêm y khác, mặc dù không minh diễm như ngày hôm qua, nhưng lại có thêm vài phần thông tuệ ôn nhuận.
Úc Thụy mặc xiêm y hạnh sắc cùng thắt lưng bản rộng, bởi vì thân hình gầy yếu, những đường con cơ thể dưới lớp quần áo đều mang theo một cỗ khí chất phong lưu, cho dù người khác có ăn diện như thế nào cũng không thể so sánh được.
Úc Thụy mặt mày thanh tú, đường nét mềm mại, trong ôn nhuận lại lộ ra thông tuệ, nhìn thoáng qua thì có vẻ hơi suy nhược, nhưng so với người cùng tuổi thì có khí độ hơn, mà sự thật cũng là như thế, Úc Thụy sống hai đời người, đương nhiên trầm ổn hơn người thường, dần lớn lên cũng không giống lúc trước.
Trần Xu nhìn, trong lòng nghĩ cũng chỉ đến như vậy mà thôi, chẳng phải siêu trần thoát tục gì, không phải chỉ là một người què sao, ngồi xe lăn, chung quy cũng thấp hơn mọi người một cái đầu.
Sau khi Úc Thụy vào, nha đầu dâng trà lên, hắn nhấp một ngụm, mới khí định thần nhàn cười nói: “Úc Thụy không biết đại nãi nãi sẽ tới nơi này, để nãi nãi phải đợi, thật không phải.”
Trần Xu chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, đương nhiên không muốn nhận hắn tự nhận vơ làm nhi tử, nghe hắn gọi mình “đại nãi nãi”, cảm thấy rất hợp ý.
Trần Xu châm chọc khiêu khích đáp: “Không có gì đáng ngại, đêm tân hôn đến lão gia cũng phải vội vàng chạy qua Úc Hề viên mà, ta là người lạ vừa vào cửa, chờ nửa canh giờ thì có tính là gì? Chỉ vì ta nghe nói ngươi bị bệnh, cho nên tới đây nhìn một cái, không cần ghét bỏ ta đường đột mới phải.”
Úc Thụy nghe xong lời của nàng, vị chua trong đó tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, oán Đường Kính đi Úc Hề viên mà không cùng nàng động phòng. Úc Thụy không khỏi suy nghĩ, nếu để cho Trần Xu biết đêm qua Đường Kính đến Úc Hề viên làm cái gì, chỉ sợ Trần Xu sẽ tức chết mất.
Nghĩ đến đây, Úc Thụy không khỏi nhớ lại triền miên điên đảo đêm qua, trên mặt lại không tự chủ được bắt đầu nóng rực, nhanh chóng hồi thần.
Úc Thụy cười nói: “Hôm qua là chân Úc Thụy phát bệnh, may mắn được phụ thân quan tâm.”
Trần Xu nghe, trong lòng dấm chua càng lênh láng, làm bộ thân thiết hỏi han: “Hiện tại chân đã đỡ chưa, không cần cậy mạnh, không chỉ lão gia quan tâm ngươi, ta cũng quan tâm vậy, nếu lại sinh bệnh nữa thì khổ.”
Nàng nói xong, nâng chung trà lên uống một hơi, nhuận nhuận cổ họng, lại đổi một khuôn mặt tươi cười, nói: “Ai, thân mình ngươi không tốt, ta lại vừa mới vào cửa, vốn nên càng thêm thương tiếc ngươi. Chẳng qua trong Đường trạch to như vậy, nhiều năm qua vẫn không có nãi nãi, vài chuyện vốn nên do nữ chủ nhân làm, lại giao tất cả cho quản gia, hiện giờ ta đến đây, đương nhiên phải để ta quán xuyến, cũng để lão gia yên tâm hơn, có phải hay không? Nghe nói lão gia phân cho ngươi hai cửa hàng, cũng đã một tháng rồi, lợi nhuận hàng tháng đã đưa tới chưa? Nếu đưa đến rồi, không biết thu được bao nhiêu? Nếu chưa đưa tới, ngươi cần phải quản giáo người ở cửa hàng nhiều hơn, dù sao cũng nên có tính toán trước phải không? Hôm nay là ngày đầu tiên, ta cũng phải nghỉ ngơi bồi bổ thân thể một chút mới được, sáng mai, ta ở chủ trạch, làm phiền đại thiếu gia mang lợi nhuận hàng tháng đưa qua nha.”
Nàng nói một tràng, Úc Thụy coi như hiểu được, thì ra Trần Xu vừa vào cửa đã muốn quán xuyến nội vụ của Đường trạch, kỳ thật nữ chủ nhân xử lý mấy chuyện này, cũng nằm trong bổn phận, dùng vài nha đầu tiểu tư vào việc gì, tiền lương như thế nào, lúc nào cần mua thêm đồ đạc, hoặc là thu chi tiền bạc ra làm sao, đều cần quản, phải có quy củ mới được.
Hiện giờ Trần Xu vừa vào cửa, việc đầu tiên muốn làm là đem của cải của Đường gia nắm ở trong tay, nghe nói Úc Thụy có cửa hàng, đã nghĩ bắt hắn nộp lợi nhuận hàng tháng lên, dù sao thân làm trưởng tử Đường gia, phải đi đầu làm gương, nếu cho hắn giữ tiền giữ bạc, còn không làm phản, sớm muộn gì cũng sẽ thoát khỏi kiểm soát của nàng.
Thời Việt cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu được, không khỏi nói: “Chuyện cửa hàng, lão gia đã nói lợi nhuân hàng tháng không cần nhập khố.”
Trần Xu lé mắt liếc hắn một cái, cười lạnh: “Cẩu nô tài ở đâu tới, chủ tử đang nói chuyện, ai cho ngươi hé răng?”
Nói xong lại nhìn Úc Thụy: “Xem đi, trong nhà không có nãi nãi đúng là không tốt chút nào, để cho hạ nhân nô tài đều chẳng được dạy dỗ, các ngươi là nam nhân a, tâm tư đều thô như vậy, lại thường xuyên bận rộn đối ngoại, sao có thể quản giáo hạ nhân, để mặc nô tài không nên thân ở bên cạnh chít chít oai oai, còn ra thể thống gì a.”
Thời Việt nghe Trần Xu nói như vậy, trong lòng đại hỏa, nhưng mà hắn không muốn trêu chọc thêm phiền toái cho Úc Thụy, bằng không với bản tính của Thời Việt, lại càng muốn so mồm mép với nàng, mắng Trần Xu đến khóc nhè thì thôi.
Úc Thụy cười nói: “Đúng vậy, trong viện của ta đều là người không nên thân, tự ta cũng rõ ràng, chẳng qua ta khuyên nãi nãi một câu, ngàn vạn lần đừng nói như vậy trước mặt lão gia, nếu không sẽ bị ăn đòn đó. Dù sao người trong viện này, đều là người bên cạnh lão gia, chỉ vì sau khi ta đến ở trong Úc Hề viên, phụ thân mới phái người bên cạnh tới viện cho ta. Nãi nãi cũng thấy ta đi đứng không thuận lợi, hành động bất tiện, còn phải nhờ vào bọn hạ nhân mới được. Phụ thân chịu tự bỏ những thứ yêu thích, làm nhi tử đương nhiên chỉ có cảm kích vạn phần, nào có thể chọn tam lấy tứ, hiện giờ nãi nãi vừa nói ra, ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng không nên can thiệp nhiều thì hơn.”
Trần Xu nghe xong trên mặt xanh xanh tím tím, nhan sắc thật dễ coi, nàng không phải không hiểu tiếng người, ý tứ trong lời nói của Úc Thụy là người bên cạnh hắn đều do Đường Kính ngàn chọn vạn tuyển, tốn công đưa tới, điều đó nói lên Đường Kính rất coi trọng trưởng tử này.
Trần Xu đã là đại nãi nãi Đường gia cưới hỏi đàng hoàng, chỉ thiếu một nhi tử được coi trọng như vậy thôi, nghe Úc Thụy nói trong lòng bùng lên lửa giận, nàng đương nhiên không có sự lãnh tĩnh của Úc Thụy, liền nói ngay: “Lời này là thế nào, cho dù có là người của lão gia, phạm sai lầm, ta lại không thể dạy bảo sao? Ta lại không thể quản giáo sao? Ở trong Trần gia cũng không thấy loại nô tài như vậy, nếu để ta nhìn thấy, cho hắn mười mấy cái tát tai mới coi như xong, hiện giờ nếu ta đã vào Đường gia, làm đại nãi nãi của Đường gia, nên chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, chứ không thể để người nào đó giương oai, cho dù lão gia có đứng trước mặt, ta vẫn sẽ nói những lời này đó!”
Úc Thụy đã sớm biết Trần Xu không phải loại người thanh cao gì, bằng không nghĩ thế nào lại dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy, liên lụy cả mình rơi vào cái hố nàng đào, hiện tại nghe xong những lời này, càng cảm thấy buồn cười, người chỉ có một chút như vậy đã nổi khùng, còn muốn ngồi vững ghế chính thê ở Đường trạch.
Người nào không biết đương gia Đường trạch là Đường Kính, muốn lăn lộn trong Đường gia, lấy lòng lão thái thái chỉ là biện pháp phụ, quan trọng là phải lấy lòng Đường Kính, nắm được tâm tư Đường Kính mới là đạo lý đúng đắn. Nhưng mà Trần Xu lại minh mục trương đảm nói Đường Kính không đúng, quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu rồi. (minh mục trương đảm: trắng trợn)
Úc Thụy còn định nói tiếp, chợt nghe một tiếng cười lạnh vọng vào: “Người của ta ở trong mắt ngươi lại thành đầu gấu, vậy thì thật là xin lỗi.”
Lời này vừa buông ra, tất cả mọi người đương trường ngây ngẩn, Trần Xu đầu tiên là chết đứng, sau đó lập tức mở to mắt hạnh, mới vừa rồi còn đắc ý dào dạt trong nháy mắt mặt trắng bệch, bật người đứng dậy, vội vàng nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Đường Kính cùng Thành Thứ và vài tiểu tư tùy thân theo sau, từ bên ngoài đi tới, phất vạt áo bước qua cánh cửa, vào nội đường.
Mọi người thấy lão gia, nhanh chóng thỉnh an Đường Kính, Trần Xu bình tĩnh nhìn Đường Kính nửa ngày, môi run run hai cái, trong đầu hồi tưởng lại lời nói rét căm căm mới vừa rồi của Đường Kính, trong ngực nhất thời lạnh đi, kéo khóe miệng cười nói: “Lão gia đã đến, nói chuyện với lão phu nhân xong rồi?”
Trần Xu biết Đường Kính ở chỗ lão phu nhân, cho nên mới không kiêng nể gì đi tính sổ, không ngờ nhanh như vậy đã xong, sau đó lại chạy tới Úc Hề viên.
Đường Kính liếc nàng một cái, không nói gì, chỉ tiến lên đi đến trước mặt Úc Thụy, đưa tay đặt lên trán Úc Thụy. Lần trước Úc Thụy sau khi thừa hoan xong, bởi vì là lần đầu tiên, hơn nữa y có chút thô bạo, lại chưa kịp rửa sạch, cho nên bị sốt cao, Đường Kính sợ lần này thân thể Úc Thụy cũng không chịu đựng được.
Úc Thụy vừa bị y sờ, theo bản năng rụt cổ, nhiệt độ trong lòng bàn tay Đường Kính rất cao, bàn tay dày rộng, phủ lên trán Úc Thụy, khiến hắn không tự chủ được nhớ tới đủ loại điên cuồng đêm qua.
Vừa nghĩ tới đêm qua hắn thế mà lại ngồi trên người Đường Kính, Úc Thụy đã cảm thấy trên mặt thiêu đốt, nóng bỏng lan đến tận bên tai, lại tràn xuống gáy.
Đường Kính hơi cong thắt lưng, một tay bám trên tay vịn xe lăn, một tay vuốt ve trán hắn, khoảng cách của hai người cũng không quá gần, nhưng Đường Kính vừa nói, Úc Thụy lập tức cảm nhận được hơi thở đối phương phất qua mặt mình, ngứa.
Đường Kính hỏi: “Thân mình không thoải mái sao?”
Úc Thụy nhanh chóng nhu thuận lắc lắc đầu, lúc này Đường Kính mới buông tay xuống, lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa, ăn xong để còn uống thuốc.”
Lần này Úc Thụy lắc đầu, hắn còn chưa rời giường, Trần Xu đã tới ra oai phủ đầu, một lòng một dạ đối phó với Trần Xu, nào còn có thời gian ăn uống.
Đường Kính nói: “Vậy truyền thiện đi.”
Chỉ Hi nghe Đường Kính lên tiếng xong, nhận mệnh, vội vàng đi ra ngoài gọi người dọn điểm tâm lên.
Trần Xu đứng một bên, vẫn luôn bị xem nhẹ, mới đầu còn có chút lo lắng đề phòng, nàng vừa mới làm càn nói Đường Kính không đúng, tuy nàng mạnh miệng “Cho dù lão gia đứng trước mặt, ta đây vẫn nói như thế đó!” nhưng nàng chỉ nói vậy thôi, chứ thật sự không có lá gan. Người ta vẫn đồn rằng Đường Kính lãnh diện lãnh tâm, vài lần gặp qua Đường Kính cũng đều là bất cẩu ngôn tiếu, đều cứng rắn uy nghiêm, Trần Xu sao dám nói thẳng vào mặt rằng y không đúng, lại không biết lời nói ngoài miệng bản thân thốt ra không biết giới hạn, hoàn toàn bị Đường Kính nghe thấy hết.
Sau đó Trần Xu phát hiện, từ lúc Đường Kính tiến vào, ngoại trừ câu đầu tiên là nói với nàng, còn đâu hoàn toàn làm như nàng không hề tồn tại.
Tràn đầy trong mắt Đường Kính đều là cái người què kia, hỏi han ân cần, đến mức gần như là cẩn thận, tuy rằng Đường Kính vẫn không cười, nhưng lại ôn thanh mềm giọng, ngay cả Trần Xu là thê tử chính thất cũng chưa từng gặp qua.
Trong lòng Trần Xu nổi lên ghen tuông, thanh âm mềm mại như vậy chẳng lẽ không nên nói với thê tử của mình sao, mà Đường Úc Thụy chẳng qua chỉ là một nhi tử mười bốn tuổi mới được nhặt về thôi, nói trắng ra có phải là con Đường Kính hay không còn là một chuyện.
Trần Xu vẫn luôn trừng mắt nhìn Úc Thụy, Đường Kính bản tính cảnh giác như thế, sao có thể không biết đằng sau có người cứ trừng qua bên này, quay đầu lại nói: “Phu nhân nếu không có việc gì, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hai chữ “Phu nhân” này của Đường Kính lạnh như băng lại khô cằn, vốn là cách gọi thân thiết, vốn nên là chữ cử án tề mi, nhưng lại không có lý do khiến Trần Xu run rẩy.
Mà Úc Thụy nghe thấy hai chữ “Phu nhân”, cũng không biết vì sao, trong đáy lòng bỗng nhiên có chút khó chịu. Úc Thụy muốn khắc chế loại cảm giác không thoải mái này, nhưng càng khắc chế, cảm giác này lại càng mãnh liệt, cứ liên tiếp ập tới, đến mức Úc Thụy không thở nổi.
Đường Kính đứng bên cạnh Úc Thụy, quay người liền chú ý tới Úc Thụy khác thường, mặc dù người nọ vẫn tựa vào xe lăn, nhưng hai tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt thành quyền, cũng không biết đang khắc chế cái gì.
Đường Kính hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái.”
Úc Thụy nghe y hỏi mình, không nghĩ tới hành động nhỏ bé như vậy cũng bị chú ý tới, cảm giác vi diệu không thoải mái kia giảm bớt một chút, nhưng lại bắt đầu không được tự nhiên. Úc Thụy nghĩ nghĩ, cảm xúc không được tự nhiên này giống như một sợi dây thừng đang bện chặt lại, thô ráp, cắt vào lòng, bỗng dưng thấy ủy khuất.
Úc Thụy từ khi mở mắt ra, bắt đầu biết mình biến thành trưởng tử Đường gia, vẫn luôn tự nhủ mình phải lãnh tĩnh, không được hành động theo cảm tính, không được giẫm lên vết xe đổ, mặc dù là đồ vật của mình, nhưng vẫn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không thể để người khác cướp đi. Cứ như vậy Úc Thụy vẫn luôn tự đè nén chính mình, ôn nhuận, ôn hòa chỉ là biểu hiện bên ngoài, hiện giờ nghe Đường Kính thân thiết hỏi han, đột nhiên không nhịn được muốn tùy hứng một lần.
Trong lòng Úc Thụy phức tạp, khóe miệng mếu máo, thanh âm có chút suy yếu, vào tai người ta lại thấy mềm nhũn, nói: “Tim nhi tử đau.”
Đường Kính nghe hắn nói như vậy, bật người cúi xuống, trái tim khẩn trương nóng rần lên, lại không thể lấy ra, thậm chí Đường Kính có chút không biết làm thế nào mới được.
Quay đầu nói với Thành Thứ: “Mau tìm đại phu.”
Thành Thứ định chạy đi thỉnh đại phu, Úc Thụy đã kéo tay áo Đường Kính lại: “Không cần, có lẽ là trời quá nóng, cho nên hơi khó thở, một hồi là tốt rồi, để Thời Việt đến bắt mạch cũng được.”
Đường Kính nhanh chóng gọi Thời Việt bắt mạch cho Úc Thụy, Thành Thứ nói: “Thiếu gia thân thể yếu ớt, thời tiết lại oi bức, không bằng điểm tâm dùng cháo sen ướp lạnh.”
Đường Kính gật gật đầu, lúc này Thành Thứ mới xoay người đi ra ngoài, xuống phòng bếp dặn chuẩn bị thêm một chén cháo ướp lạnh.
Trần Xu nhìn bọn họ vội vội vàng vàng, chiếc khăn cầm trong tay bị vò nhăn nhúm, cắn chặt môi.
Dương ma ma đứng đằng sau lén vỗ Trần Xu, Trần Xu lúc này mới thu hồi ánh mắt, không muốn Đường Kính vắng vẻ mình.
Trần Xu chủ yếu coi trọng gia thế của Đường gia, còn về phương diện khác, Đường Kính là gia chủ Đường gia, trên thương trường đánh đâu thắng đó, lại còn trải qua sa trường, người như vậy sao có thể không khiến Trần Xu động tâm.
Trần Xu nghĩ mình là thiên kim Trần gia, tất nhiên môn đăng hộ đối với Đường gia, vốn trước đó đã ái mộ Đường Kính, sau lại tưởng Đường Kính cũng ái mộ mình, làm sao cam tâm cứ xám xịt trở về phòng như vậy.
Vì thế cười nói: “Lão gia, nêu thân mình thiếu gia không thoải mái, thiếp thân nào có thể nhẫn tâm một mình thoải mái trở về, không bằng thiếp thân cũng lưu lại đây, muốn dùng cơm cũng có người chiếu cố.”
Đường Kính ngay cả đầu cũng không nâng một chút, chỉ thản nhiên phân phó: “Đưa phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.”
Trần Xu nhất thời mắc nghẹn, nàng không ngờ Đường Kính lại không hề nể mặt nàng như vậy, tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư, không có người nào là không nịnh bợ, đây là lần đầu tiên phải chịu lạnh nhạt thế này.
Dương ma ma thấy sắc mặt lão gia không tốt, nhanh chóng tiến lên đỡ Trần Xu, cười làm lành nói: “Nãi nãi, người xem trời nóng như vậy, lão gia là lo lắng cho người, nhỡ nóng quá, chẳng may nãi nãi cũng ngã bệnh thì làm thế nào, để ta đỡ nãi nãi về nghỉ ngơi một chút.”
Tự Yến cũng vội vàng lại đỡ Trần Xu, nàng đã sớm nghe nói đương gia Đường gia là người không dễ chọc, cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai, nếu để y nhắc lại lần nữa, vậy thì xong đời rồi, phải nhanh chóng khuyên nhủ khuyên nhủ tiểu thư trở về mới được.
Trần Xu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như thế, trở về phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ cần là thứ có thể vỡ thì tất cả đều vỡ không còn một mảnh, không quan tâm là đáng giá hay không đáng giá, đầy đất đều là mảnh vụn của đồ sứ.
Bọn hạ nhân trong viện cũng là lần đầu tiên thấy tình cảnh này, bọn họ đều là người hầu hạ lâu năm ở Đường gia, sớm biết tính tình của Đường Kính rồi. Hiện giờ đại nãi nãi vào nhà, đã vênh váo đắc ý thì chớ, còn phát hỏa như vậy, bọn hạ nhân đều biết mình không nên xen vào, thế nhưng có vài người lại rất xui xẻo.
Dương ma ma cùng Tự Yến quỳ trên mặt đất, còn kém ôm chân Trần Xu cầu nàng đừng ném, Trần Xu vừa khóc lóc, làm be bét hết cả phấn trang điểm, vừa tê thanh liệt phế kiệt lực thét chói tai, “Cút, cút đi nói với thái phu nhân, nói ta không thể chịu được nữa, Đường Kính không chỉ có đêm tân hôn không động vào ta, bây giờ còn vì một người què mà không thèm để ý đến ta!”
Tự Yến sợ tới mức phát khóc, Dương ma ma vội khuyên: “Ai u nãi nãi ơi! Nãi nãi ngài đừng ồn ào nữa, lời này sao có thể nói với thái phu nhân! Nãi nãi muốn cáo trạng với thái phu nhân sao, cáo trạng hắn hay là nhi tử của hắn, ngài vừa mới tiến vào cửa Đường gia, ai thân ai sơ, nãi nãi còn không biết sao, cứ cho lời nãi nãi nói có đạo lý, cũng sẽ trở thành người không tuân thủ quy củ không biết tam tòng tứ đức. Nãi nãi đừng vì việc nhỏ này mà hủy cả tương lai của mình, đừng, ngàn vạn lần đừng.”
Trần Xu lại đạp đổ ghế dựa, kêu lên: “Không thể nói! Không thể nói thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ bảo ta để nó khinh bỉ cả đời sao!”
Dương ma ma nói: “Nãi nãi sao phải luẩn quẩn ở trong lòng a? Làm gì đến mức cả đời bị khinh bỉ, ngài phải dịu dàng nhẫn nại, lão gia là người cường ngạnh, thì ngài liền nghe lời lão gia, lão gia nói cái gì cũng đúng, lâu ngày, với tư sắc này của nãi nãi, với xuất thân này, sao có thể không đả động đến lão gia? Làm lão gia cảm động rồi, còn sợ không sinh được nhi tử làm trưởng tử Đường gia sao! Hiện giờ chúng ta đã ở trong Đường gia, mọi việc đều không thể so với khi còn ở nhà, làm không đúng sẽ bị chê cười đó.”
Trần Xu nghe lời Dương ma ma nói có đạo lý, dần dần mới ngừng khóc, chỉ thút thít nghẹn ngào nói: “Nếu ta sinh được nhi tử, ta nhất định sẽ đánh gãy hai tay Đường Úc Thụy, để hắn không chỉ có không thể đi, mà ngay cả đồ vật cũng đừng hòng cầm nắm!”
Nàng nói như vậy, Tự Yến lá gan nhỏ, bị dọa đến mức chỉ có thể quỳ trên mặt đất run rẩy run rẩy, Dương ma ma đã lớn tuổi tuy rằng lãnh tĩnh, nhưng cũng không nhịn được tính tình tiểu thư của Trần Xu, đã tính tiểu thư, lại còn nói lời độc ác như vậy, may mắn trong phòng không có người khác, nếu để cho người ta nghe được, không những Trần Xu xong đời, mà tất cả hạ nhân Trần gia theo tới đây cũng đều bị liên lụy.
Chẳng qua Đường gia lớn như vậy, trong viện của Trần Xu lại nhiều hạ nhân như thế, làm sao có thể không có cơ sở ngầm. Thái phu nhân mặc dù luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng bà cũng không phải lão hồ đồ, có nhiều việc bà đều phải lo nghĩ, cho nên đã sớm sắp xếp vài nha đầu ở trong viện của Trần Xu.
Nha đầu kia nghe được động tĩnh, đương nhiên sẽ đi hồi bẩm lại thái phu nhân, một chữ cũng không lọt truyền vào tai lão thái thái.
Sau khi Trần Xu đi rồi, Úc Thụy cũng dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy mới rồi mình thật sự rất sơ xuất, Đường Kính cự tuyệt Trần Xu rõ ràng như vậy, phần nợ nần này còn không tính trên đầu hắn sao, vô duyên vô cớ cõng tội thay Đường Kính.
Chỉ Hi nhanh chóng bày điểm tâm lên, còn có một chén cháo sen đã ướp lạnh, Đường Kính mới vừa ăn điểm tâm ở chỗ của thái phu nhân, cho nên chỉ nhìn Úc Thụy ăn thôi.
Thời tiết rất nóng, cháo sen tỏa ra hương vị thơm mát thản nhiên, Úc Thụy nhìn thôi cũng đã thấy ngon, chẳng qua cứ bị người nhìn chằm chằm, hơn nữa người này không phải là hạ nhân hầu hạ hắn, mà là người đã điên cuồng áp đảo hắn đêm qua, ở trong thân thể hắn ra ra vào vào, điều này làm cho Úc Thụy có thèm ăn đến thế nào, cũng ăn không vào được …
Úc Thụy ăn xong để thìa xuống, Đường Kính cầm bố khăn lau miệng cùng tay cho hắn, hỏi: “Món này ăn ngon không?”
“Ân…”
Úc Thụy gật gật đầu, lên tiếng.
Đường Kính phất tay kêu hạ nhân mang điểm tâm đi, nói: “Nếu vậy, lại đi ngủ thêm một lát.”
Úc Thụy đáp: “Không được, hôm nay nhi tử muốn đến xem cửa hàng.”
Đường Kính nói: “Nếu thân mình không chịu nổi, hôm nay không cần xuất môn.”
Úc Thụy nghe thấy, trên mặt hơi nóng lên, hắn cũng không muốn nhắc tới những chuyện hoang đường đêm qua, thế mà Đường Kính cứ bình tĩnh nói toẹt ra như thế. Trước kia hắn đã biết mình thua kém Đường Kính, Đường Kính có thể đạt được địa vị như hiện tại, tất cả đều là bản lĩnh của y, chẳng qua Úc Thụy không cam lòng thua kém chuyện này, vì sao đối phương có thể bình tĩnh như thế.
Đường Kính thấy hắn ngẩn người, lại cất tiếng ôn hòa hỏi: “Tim còn đau sao?”
Úc Thụy theo bản năng lắc đầu, lại không cam lòng gật gật đầu.
Lúc này Chỉ Hi đã thu dọn xong điểm tâm, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy thiếu gia đang “làm nũng”, lão gia lại còn ôn thanh mềm giọng, vì thế đánh bạo nói giỡn: “Lão gia ngài xoa xoa cho thiếu gia thì sẽ không đau nữa.” (trời ơi Chỉ Hi!!! em thật là tri kỷ *giơ ngón cái*)
Lời Chỉ Hi không có gì đặc biệt, chẳng qua Úc Thụy cùng Đường Kính đã có quan hệ thân cận hai lần rồi, tự nhiên thấy chột dạ, nghe Chỉ Hi nói xong hai tai đã đỏ bừng.
Úc Thụy nghiêm mặt đưa mắt trừng Chỉ Hi một cái, Chỉ Hi cười ha ha lui ra ngoài. Đến tận gian ngoài, Úc Thụy còn nghe được Chỉ Hi nói với Thời Việt rằng: “Đừng đi vào, chúng ta đứng ở đây hầu hạ là được rồi, lão gia đang xoa tim cho thiếu gia đó!”
Đường Kính cũng nghe được tiếng Chỉ Hi trêu ghẹo, chỉ thấy đầu Úc Thụy cúi thấp gần như đụng vào bàn, vành tai đều đỏ, trong cổ áo lộ ra cần cổ trắng ngần, màu sắc trắng nõn mượt mà này làm Đường Kính không tự chủ được nhớ tới đêm qua, xúc cảm khi chạm vào người dưới thân, cơ thể co dãn lại mềm mịn, cảm giác này khiến Đường Kính si mê.
Nhịn không được vươn tay ra, Đường Kính nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Úc Thụy.
Úc Thụy không hề phòng bị, cũng không dự đoán được Đường Kính bất cẩu ngôn tiếu lại làm ra động tác này, chỉ thấy vành tai bị chạm vào, nhiệt độ ấm áp trên bàn tay khiến hắn nhớ lại đêm qua, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng khi người nọ ngậm lấy vành tai của mình.
Úc Thụy không nhịn được “A” nhỏ một tiếng.
Đường Kính chỉ muốn sờ một chút, nào dự đoán được Úc Thụy lại phản ứng lớn như vậy, cả người đều run lên, cần cổ tinh tế lộ ra khỏi cổ áo nhanh chóng nhiễm một tầng hồng nhạt, cho thấy thân thể đối phương có bao nhiêu mẫn cảm.
Đường Kính nhất thời miệng khô lưỡi đắng, yết hầu lăn lộn, ánh mắt nhìn Úc Thụy cũng biến đổi.
Úc Thụy ngẩng đầu nhìn Đường Kính, chạm vào ánh mắt của Đường Kính, ý tứ trong mắt rõ ràng như thế, trái tim Úc Thụy run rẩy, hắn cũng không biết đầu mình bị chạm ở chỗ nào, con ngươi cứ chuyên chú nhìn Đường Kính ở đối diện.
Úc Thụy có thể nhìn thấy biến hóa trong mắt Đường Kính, đôi mắt trên khuôn mặt góc cạnh phân minh kia nhiễm lên tầng dục vọng dày đặc, chỉ cần nhìn như vậy, Úc Thụy đã cảm thấy cả người bủn rủn, luồng tê dại chạy thẳng lên đầu, chỗ nọ vẫn còn sưng đỏ bất giác co rút lại, dường như đang nhớ tới nhiệt độ của đối phương.
Úc Thụy mở to hai mắt, người nọ dần dần tiến lại gần hắn, hai tay Đường Kính khoát lên trên tay vịn của xe lăn, tựa hồ muốn bao trùm cả người Úc Thụy, chậm rãi, thong thả cúi đầu xuống, Úc Thụy có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề của người nọ phất qua mặt hắn, cùng hơi thở đang trở nên gấp gáp của hắn giao triền.
Cổ họng căng thẳng, Úc Thụy nhìn môi Đường Kính gần ngay trước mắt, theo bản năng hơi mím môi lại, răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới.
Môi Đường Kính gần như dán vào môi Úc Thụy, khoảng cách nhỏ đến không thể nhận ra này khiến tim Úc Thụy mãnh liệt nhảy nhót, thình thịch thình thịch, dường như muốn đâm thủng lỗ tai của hắn.
Đường Kính bảo trì khoảng cách này một lúc lâu, ngay tại khi Úc Thụy cho rằng y muốn đứng dậy, Đường Kính lại đột nhiên nói chuyện, cánh môi hé ra khép lại đánh vỡ khoảng cách bé tí teo này, môi hai người cọ cọ lên nhau, cảm giác ngứa ngứa, khiến bọn họ đều có chút khó nhịn.
Đường Kính dùng thanh âm khàn khàn gọi một tiếng “Thụy nhi”.
Cái đáp án ở sâu trong lòng Úc Thụy kia đáp lại đột nhiên mạnh mẽ xông ra, muốn được giải thoát, nhưng hắn biết, mình không thể ngoan tâm. Hắn không biết Đường Kính có phải chỉ hiếm lạ thứ mới mẻ hay không, hiện giờ thân thể hắn còn mềm mại nhu nhược, không kiên cường mạnh mẽ giống như nam tử trưởng thành, chẳng hơn gì mấy tiểu quan trong kỹ viện, Úc Thụy cũng là con nhà giàu, đương nhiên biết có vài người thích nuôi nam sủng. Thế nhưng qua vài năm nữa, cơ thể hắn phát triển, không còn nhu nhược giống như bây giờ, không biết Đường Kính còn có thể thế này hay không.
Có lẽ bởi vì lớp giấy này rất mỏng manh, Úc Thụy không dám đâm thủng nó, trong lòng hắn có vướng mắc, nếu hiện tại mở ra, một ngày kia Đường Kính đổi thay, vậy thì phải làm thế nào.
Tuy tận đáy lòng Úc Thụy biết bản tính Đường Kính không phải như vậy, nhưng hắn vẫn vì vấn đề này mà tâm loạn như ma. Giống như hiện tại rất tốt, người kia là người cầm quyền của Đường gia, là Đường Kính, là phụ thân của hắn, mà hắn là con y, tuy Đường Kính làm ra những hành động quá mức thân cận đối với hắn, nhưng Đường Kính cũng đã nói kia, hắn là con y…
Úc Thụy nghe Đường Kính kêu tên mình, bụng dưới căng thẳng, nhịn không được thở ra một hơi nóng bỏng, mơn man trên đôi môi Đường Kính, hắn nhắm hai mắt lại. Úc Thụy quyết định giả ngu, đôi khi giả ngu cũng là một biện pháp tốt, là biện pháp tốt nhất để đối mặt với Đường Kính, đến một ngày Đường Kính nhẫn tâm, cũng có thể toàn thân trở ra.
Đường Kính cảm giác được hơi thở hắn nóng rực, người đang được mình bao trùm kia hơi hơi ngẩng đầu lên, động tác bé nhỏ nhìn như không đáng kể này lại làm đôi môi của hai người chạm vào nhau.
Úc Thụy cũng không mím môi nữa, mà thoáng hé ra, để Đường Kính có thể dễ dàng tiến vào, đầu lưỡi nho nhỏ của Úc Thụy cũng chủ động gợi lên, lúc thì né tránh, lúc thì ngây ngô đáp lại đối phương.
“Ân… Ân ngô…”
Khóe môi hơi hé mở của Úc Thụy cũng không chút nào tiếc rẻ tiếng rên rỉ, cả người hắn mềm nhũn trên xe lăn, sau lưng ngả ra gắt gao tựa vào lưng ghế, thế nhưng vẫn càng ngày càng trượt xuống.
Đường Kính nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương, đầu lưỡi tinh tế trơn mềm chủ động đáp lại y, chậm rãi run rẩy cuộn lại, khiến hô hấp Đường Kính ngày càng nặng nề, không thể ức chế được muốn lập tức đặt này người ở dưới thân, ngay trên xe lăn, kéo quần của hắn xuống, hung hăng tiến vào hắn.
Đường Kính nâng tay lên ôm chặt lấy thắt lưng Úc Thụy, nhấc hắn lên, không để hắn ngã xuống.
Úc Thụy chỉ cảm thắt lưng của mình dường như sắp đứt đôi, bị Đường Kính ôm chặt đến khó chịu, nụ hôn lại khiến Úc Thụy không thở nổi, vòng eo bị khóa chặt, Úc Thụy lần đầu tiên cảm thấy hôn môi cũng có thể làm chết người, đầu hắn ong ong, hai tay đặt trước ngực Đường Kính, yếu ớt đẩy hai cái.
Đường Kính phát hiện cả người Úc Thụy mềm nhũn ở trong ngực y, cánh tay y vòng ôm thắt lưng hắm, hai tay Úc Thụy thoát lực buông xuống mặc y làm càn, đầu hơi hơi ngẩng lên, lộ ra cần cổ trơn bóng, hầu kết dị thường tinh xảo nhô ra, ở trước mắt Đường Kính mỏng manh cao thấp lên xuống.
Đường Kính cúi đầu, đôi môi ngậm lấy hầu kết Úc Thụy, Úc Thụy căng thẳng, thắt lưng dường như bị kích thích, bắt đầu run rẩy, yết hầu cấp tốc lăn lộn hai cái, cảm giác được Đường Kính vươn đầu lưỡi đến, đùa nghịch trên cổ hắn.
Úc Thụy sợ y lưu lại dấu vết, hai tay bắt lấy tay áo Đường Kính, eo cũng cong lên, Úc Thụy trốn tránh khiến hơi thở của Đường Kính càng thêm gấp gáp, Đường Kính nghiêng thân về phía trước, dùng đầu gối tách mở hai đùi Úc Thụy.
“A!”
Chân Úc Thụy không thể động đậy, bị y chen vào như vậy đành phải vô lực mà tách ra, vật kia bất đắc dĩ bại lộ trước mặt Đường Kính, mặc dù có quần áo che, nhưng tư thế ngồi mất thể diện như vậy cũng khiến khuôn mặt Úc Thụy nóng cháy.
Hơn nữa đầu gối Đường Kính có xu thế càng ngày càng tiến về phía trước, chạm vào vật kia của hắn, thậm chí còn cố ý nhu ấn một cái.
Úc Thụy bị kích thích bất thình lình ập đến làm cho toàn thân chấn động, cảm giác tê dại nháy mắt tập kích đến cổ họng của hắn, khiến Úc Thụy rên rỉ một tiếng.
Đường Kính nhìn hắn tựa vào xe lăn, bộ dáng nhắm mắt ngẩng đầu đặt trên lưng ghế, lồng ngực đơn bạc cấp tốc phập phồng, khuôn mặt hồng nhuận, có chút không biết làm sao cảm thụ khoái cảm bỗng dưng ùa về, không khỏi cười nhẹ một tiếng, cúi đầu, liếm vành tai Úc Thụy, nhẹ giọng khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vành tai Úc Thụy mẫn cảm dị thường, có lẽ là do mỗi lần bị Đường Kính chạm vào sẽ không thể khống chế nhớ tới mấy chuyện trong khi thân cận, cho nên lúc này có chút không chịu nổi.
Hắn phát hiện ý cười trong câu hỏi của Đường Kính, trái tim lại dâng lên loại cảm giác không cam lòng này, sao Đường Kính có thể lãnh tĩnh như thế, còn thanh thản đến mức có thể chế nhạo mình. Hai chân hắn vẫn đang tách ra, Đường Kính không ngừng dùng đầu gối đùa bỡn vật kia của hắn, khoái cảm tê dại cách lớp quần áo làm cho hắn thập phần khó nhịn, tất cả đều khiến Úc Thụy càng nghĩ càng căm tức, chuẩn bị một biện pháp “ăn miếng trả miếng”.
Đường Kính nhìn bộ dáng mẫn cảm của Úc Thụy, vốn chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ tới ngay sau đó Úc Thụy mở mắt ra nhìn y, nâng hai tay lên, vòng qua ôm lấy cổ y, cả người đang dựa vào lưng ghế bỗng nhào tới, bám vào người y, cố gắng rướn tới chạm vào tai y.
Đường Kính bỗng cảm giác được vành tai của mình bị Úc Thụy ngậm vào miệng, đầu lưỡi nho nhỏ chạm vào vành tai, chốc thì liếm nhẹ chốc thì mút vào, khiến Đường Kính run mạnh một cái, đầu gối càng thêm dùng sức nhu ấn hạ thân của hắn.
Úc Thụy cố ý phun ra hơi thở nóng rực, vặn vẹo thân thể, môi dán lên tai Đường Kính, nhẹ nhàng thở dốc: “Ân… A! Ân… Phụ thân… Ân… Thật thoải mái…” (máu mũi phun 10 mét >,,<)
Đường Kính nghe Úc Thụy cố tình khiêu khích, trong đầu nhất thời nổ tung, nhấc bổng Úc Thụy đang ngồi trên xe lăn lên, Úc Thụy bị bất ngờ, kêu lên một tiếng sợ hãi, may là hắn kiêng kị gian ngoài còn có người, cho nên từ đầu đến cuối cũng không dám lớn tiếng.
Đường Kính hai bước đi đến trước giường, ném Úc Thụy lên giường, cúi người đè xuống, Úc Thụy bị y hôn môi, nhất thời cảm thấy mình đúng là ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, chỗ nọ ở phía dưới còn đang sưng tấy, tối qua được Đường Kính “yêu thương”, đến giờ vẫn chưa thể khép kín, hiện tại Đường Kính bị hắn khiêu khích đến gần như đã mất đi lý trí, Úc Thụy cũng không biết kế tiếp mình sẽ bị gây sức ép như thế nào, hơn nữa còn có người ở gian ngoài, hắn không thể lớn tiếng thở dốc được.
Tay Đường Kính luồn vào vạt áo Úc Thụy, cũng không xé rách ngoại bào của hắn, hai tay chỉ nắm đai lưng của Úc Thụy, đẩy lên trên, quần áo của hắn liền cuốn hết lại, lộ ra thắt lưng trắng nõn cùng bờ ngực trần với hai điểm nhỏ đã muốn đứng thẳng lên.
Lúc này Úc Thụy không biết nên ôm cổ Đường Kính hay là đẩy Đường Kính ra, quả nhiên làm việc gì cũng phải lãnh tĩnh suy xét kỹ càng, nếu không sẽ phải trả đại giới vô cùng thảm thiết…
Nho nhỏ hồng nộn nhô ra trên ngực Úc Thụy bị Đường Kính ngậm vào miệng, hạ thân đã hơi ngẩng đầu, ngực lại bị tập kích, thắt lưng không tự chủ được nâng lên, cũng mang theo bờ ngực tiến về phía trước, tựa hồ khát vọng Đường Kính tiến thêm một bước.
Đường Kính ngậm trọn một bên nhô ra, ngón trỏ cùng ngón giữa lại chiếu cố bên còn lại, Úc Thụy chịu không nổi khoái cảm mãnh liệt như vậy, đau đớn lại tê dại cùng lúc cuốn trôi hắn. Có lẽ Úc Thụy là nam tử, trời sinh không cần nhu tình mềm mại như nước, mà loại cảm giác hơi hơi đau đớn này càng khiến khoái cảm phóng đại, giống như một cơn sóng đánh úp lại nhấn chìm thân thể hắn.
Úc Thụy sợ thanh âm của mình quá lớn, liền nâng hai tay che miệng, thất thần lắc đầu, mái tóc dài cũng trở nên tán loạn, xõa tung ở trên giường, vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi, sợi tóc theo đó dán vào khuôn mặt Úc Thụy.
Dáng vẻ chật vật, đơn bạc, suy nhược này, chỉ càng khiến Đường Kính động tình. Đường Kính cũng không phải chỉ thích thân thể của Úc Thụy, không thể phủ nhận đúng là bởi vì bộ dáng đơn bạc này làm cho loại người bá đạo như Đường Kính có thể đạt đến khoái cảm cực đại, nhưng mà điều y nghĩ đến là bản thân Úc Thụy, là hình hài đơn bạc suy nhược lại che dấu tính cách lãnh tĩnh cùng quật cường, Đường Kính chính vì thế mà càng si mê, càng không thể tự kềm chế.
Tay Đường Kính lột tuột cái quần của Úc Thụy, Úc Thụy theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng mà hắn không làm được, chỉ có thể để mặc hai chân rộng mở, không một mảnh vải che chắn mà bại lộ trước mặt đối phương.
“Ân! Tê… Đau…”
Ngón tay Đường Kính chạm vào, nhẹ nhàng nhu ấn mị thịt vẫn còn đang sưng đỏ kia, Úc Thụy lập tức run rẩy run rẩy.
Ngón tay Đường Kính đang muốn trượt vào xoa nắn bên trong, lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, hình như lại có người đi vào, loáng thoáng nghe thấy tiếng Kiều Tương: “Lão gia ở trong này sao, thái phu nhân đang tìm lão gia đó, hình như có việc gấp.”
Úc Thụy nhẹ nhàng thở phào, Đường Kính dừng động tác, xoay người xuống giường, chỉnh lý ngay ngắn lại xiêm y của mính, với tay lấy cái quần bị ném sang một bên mặc vào cho Úc Thụy, lại kéo áo của hắn xuống, vuốt thuận mấy sợi tóc dán trên trán Úc Thụy.
Bàn tay từ trán trượt xuống, nắm lấy cằm Úc Thụy, Đường Kính cúi người dán vào môi hắn hơi dùng sức cắn một cái, thanh âm vẫn còn chút khàn khàn, nhưng trấn định hơn vừa rồi không ít, tà tà liếc Úc Thụy, nói: “Lần sau có thể thử lại.”
Mặt Úc Thụy lập tức đỏ bừng, kéo chăn qua trùm kín mít, hắn đương nhiên biết Đường Kính nói “thử lại” là có ý gì, chính là chuyện vừa rồi hắn cố ý khiêu khích y, không nghĩ tới tiểu xảo này lại bị Đường Kính thấy rõ nhất thanh nhị sở.
— Hết chương 44 —
Bởi vì lúc Trần Xu còn ở nhà, Trần Trọng Ân cũng lười quản nàng, lại bận rộn xuất môn bàn việc buôn bán, nhưng lời di chúc của huynh trưởng không thể không nghe, liền phân phó hạ nhân hầu hạ tiểu thư thật tốt, nuông chiều Trần Xu thành thói, ỷ vào của cải giàu có của Trần gia, liền nghĩ mình không giống những người khác, những người khác làm sao có thể sánh bằng mình?
Trần Xu lại càng không thèm để Đường Úc Thụy vào mắt, nàng cũng là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên biết danh gia vọng tộc đều có những quy củ bất thành văn, thể diện quan trọng hơn bất cứ cái gì khác, chỉ là một người què mà thôi, đến đi còn chẳng được nữa là làm cái gì.
Nha đầu lại tới châm trà cho Trần Xu, lúc này Trần Xu ngược lại không uống, phất tay gạt tay nha đầu ra, tay nha đầu run lên thiếu chút nữa đánh vỡ chén trà, Trần Xu vừa cười lạnh, vừa nói: “Đại thiếu gia định thế nào, ta cũng đã uống ba chén trà rồi, không nuốt trôi nữa.”
Nha đầu nhanh chóng lấy bố khăn lau nước đổ ra bàn, bồi tội đáp: “Nãi nãi ngài chờ một chút, chờ chờ, thiếu gia đến ngay bây giờ, chỉ vì đêm qua chân thiếu gia phát bệnh, không thể ngủ ngon, hôm nay mới thức dậy trễ một chút, tối qua lão gia còn đi thăm thiếu gia mà, để nãi nãi chờ đợi thật sự là có lỗi.”
Trần Xu nghe nha đầu kia bồi tội, còn chưa dứt lời, vừa nói tới cái gì “tối qua lão gia còn đi thăm thiếu gia”, tuy rằng lời nói của nha đầu kia không có tâm tư gì, nhưng Trần Xu đã cảm thấy trong lòng khó chịu, là nha đầu kia khiến mình nhìn không thuận mắt, đêm tân hôn vốn nên làm chu công chi lễ, kết quả tân lang chạy tới thăm nhi tử của hắn, thế này thì ném mặt mũi của nàng ở chỗ nào.
Trần Xu vừa muốn châm chọc khiêu khích mấy câu, chợt nghe nha đầu bên trong hô lên, “Thiếu gia đến.”
Sau đó mành bị vén lên, Chỉ Hi đẩy Úc Thụy từ trong đi ra.
Trần Xu không phải lần đầu tiên nhìn thấy Úc Thụy, lần trước đã gặp mặt tại Giang Ninh, trong biệt viện của Trần gia, khi đó Trần Xu ân cần hiến rượu cho Đường Kính, cũng nhìn thấy cái người gọi là trưởng tử Đường gia.
Chẳng qua bởi vì khi đó Trần Xu một lòng một dạ đều đặt trên người Đường Kính, hơn nữa trong lòng nàng chột dạ, dù sao cũng muốn tính kế Đường Kính, chỉ giả vờ bình tĩnh ở bên ngoài thôi, nào còn hơi đâu nhìn xem mặt mũi trưởng tử Đường gia ra làm sao.
Lúc này Trần Xu không khỏi cẩn thận đánh giá Đường Úc Thụy.
Bộ quần áo đỏ thẫm Đường Kính dặn dò đặc biệt may cho Úc Thụy kia đã không thể mặc nữa rồi, trước không nói đến trên đó dính mấy thứ khó nói, chỉ riêng chuyện Úc Thụy trong lúc thất thần đã vò viên vạt áo không thành bộ dáng gì là đủ rồi, trên áo chồng chất nếp nhăn, phải mang đi giặt sạch sẽ mới có thể mặc lại, cho nên hôm nay đổi sang kiện xiêm y khác, mặc dù không minh diễm như ngày hôm qua, nhưng lại có thêm vài phần thông tuệ ôn nhuận.
Úc Thụy mặc xiêm y hạnh sắc cùng thắt lưng bản rộng, bởi vì thân hình gầy yếu, những đường con cơ thể dưới lớp quần áo đều mang theo một cỗ khí chất phong lưu, cho dù người khác có ăn diện như thế nào cũng không thể so sánh được.
Úc Thụy mặt mày thanh tú, đường nét mềm mại, trong ôn nhuận lại lộ ra thông tuệ, nhìn thoáng qua thì có vẻ hơi suy nhược, nhưng so với người cùng tuổi thì có khí độ hơn, mà sự thật cũng là như thế, Úc Thụy sống hai đời người, đương nhiên trầm ổn hơn người thường, dần lớn lên cũng không giống lúc trước.
Trần Xu nhìn, trong lòng nghĩ cũng chỉ đến như vậy mà thôi, chẳng phải siêu trần thoát tục gì, không phải chỉ là một người què sao, ngồi xe lăn, chung quy cũng thấp hơn mọi người một cái đầu.
Sau khi Úc Thụy vào, nha đầu dâng trà lên, hắn nhấp một ngụm, mới khí định thần nhàn cười nói: “Úc Thụy không biết đại nãi nãi sẽ tới nơi này, để nãi nãi phải đợi, thật không phải.”
Trần Xu chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, đương nhiên không muốn nhận hắn tự nhận vơ làm nhi tử, nghe hắn gọi mình “đại nãi nãi”, cảm thấy rất hợp ý.
Trần Xu châm chọc khiêu khích đáp: “Không có gì đáng ngại, đêm tân hôn đến lão gia cũng phải vội vàng chạy qua Úc Hề viên mà, ta là người lạ vừa vào cửa, chờ nửa canh giờ thì có tính là gì? Chỉ vì ta nghe nói ngươi bị bệnh, cho nên tới đây nhìn một cái, không cần ghét bỏ ta đường đột mới phải.”
Úc Thụy nghe xong lời của nàng, vị chua trong đó tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, oán Đường Kính đi Úc Hề viên mà không cùng nàng động phòng. Úc Thụy không khỏi suy nghĩ, nếu để cho Trần Xu biết đêm qua Đường Kính đến Úc Hề viên làm cái gì, chỉ sợ Trần Xu sẽ tức chết mất.
Nghĩ đến đây, Úc Thụy không khỏi nhớ lại triền miên điên đảo đêm qua, trên mặt lại không tự chủ được bắt đầu nóng rực, nhanh chóng hồi thần.
Úc Thụy cười nói: “Hôm qua là chân Úc Thụy phát bệnh, may mắn được phụ thân quan tâm.”
Trần Xu nghe, trong lòng dấm chua càng lênh láng, làm bộ thân thiết hỏi han: “Hiện tại chân đã đỡ chưa, không cần cậy mạnh, không chỉ lão gia quan tâm ngươi, ta cũng quan tâm vậy, nếu lại sinh bệnh nữa thì khổ.”
Nàng nói xong, nâng chung trà lên uống một hơi, nhuận nhuận cổ họng, lại đổi một khuôn mặt tươi cười, nói: “Ai, thân mình ngươi không tốt, ta lại vừa mới vào cửa, vốn nên càng thêm thương tiếc ngươi. Chẳng qua trong Đường trạch to như vậy, nhiều năm qua vẫn không có nãi nãi, vài chuyện vốn nên do nữ chủ nhân làm, lại giao tất cả cho quản gia, hiện giờ ta đến đây, đương nhiên phải để ta quán xuyến, cũng để lão gia yên tâm hơn, có phải hay không? Nghe nói lão gia phân cho ngươi hai cửa hàng, cũng đã một tháng rồi, lợi nhuận hàng tháng đã đưa tới chưa? Nếu đưa đến rồi, không biết thu được bao nhiêu? Nếu chưa đưa tới, ngươi cần phải quản giáo người ở cửa hàng nhiều hơn, dù sao cũng nên có tính toán trước phải không? Hôm nay là ngày đầu tiên, ta cũng phải nghỉ ngơi bồi bổ thân thể một chút mới được, sáng mai, ta ở chủ trạch, làm phiền đại thiếu gia mang lợi nhuận hàng tháng đưa qua nha.”
Nàng nói một tràng, Úc Thụy coi như hiểu được, thì ra Trần Xu vừa vào cửa đã muốn quán xuyến nội vụ của Đường trạch, kỳ thật nữ chủ nhân xử lý mấy chuyện này, cũng nằm trong bổn phận, dùng vài nha đầu tiểu tư vào việc gì, tiền lương như thế nào, lúc nào cần mua thêm đồ đạc, hoặc là thu chi tiền bạc ra làm sao, đều cần quản, phải có quy củ mới được.
Hiện giờ Trần Xu vừa vào cửa, việc đầu tiên muốn làm là đem của cải của Đường gia nắm ở trong tay, nghe nói Úc Thụy có cửa hàng, đã nghĩ bắt hắn nộp lợi nhuận hàng tháng lên, dù sao thân làm trưởng tử Đường gia, phải đi đầu làm gương, nếu cho hắn giữ tiền giữ bạc, còn không làm phản, sớm muộn gì cũng sẽ thoát khỏi kiểm soát của nàng.
Thời Việt cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu được, không khỏi nói: “Chuyện cửa hàng, lão gia đã nói lợi nhuân hàng tháng không cần nhập khố.”
Trần Xu lé mắt liếc hắn một cái, cười lạnh: “Cẩu nô tài ở đâu tới, chủ tử đang nói chuyện, ai cho ngươi hé răng?”
Nói xong lại nhìn Úc Thụy: “Xem đi, trong nhà không có nãi nãi đúng là không tốt chút nào, để cho hạ nhân nô tài đều chẳng được dạy dỗ, các ngươi là nam nhân a, tâm tư đều thô như vậy, lại thường xuyên bận rộn đối ngoại, sao có thể quản giáo hạ nhân, để mặc nô tài không nên thân ở bên cạnh chít chít oai oai, còn ra thể thống gì a.”
Thời Việt nghe Trần Xu nói như vậy, trong lòng đại hỏa, nhưng mà hắn không muốn trêu chọc thêm phiền toái cho Úc Thụy, bằng không với bản tính của Thời Việt, lại càng muốn so mồm mép với nàng, mắng Trần Xu đến khóc nhè thì thôi.
Úc Thụy cười nói: “Đúng vậy, trong viện của ta đều là người không nên thân, tự ta cũng rõ ràng, chẳng qua ta khuyên nãi nãi một câu, ngàn vạn lần đừng nói như vậy trước mặt lão gia, nếu không sẽ bị ăn đòn đó. Dù sao người trong viện này, đều là người bên cạnh lão gia, chỉ vì sau khi ta đến ở trong Úc Hề viên, phụ thân mới phái người bên cạnh tới viện cho ta. Nãi nãi cũng thấy ta đi đứng không thuận lợi, hành động bất tiện, còn phải nhờ vào bọn hạ nhân mới được. Phụ thân chịu tự bỏ những thứ yêu thích, làm nhi tử đương nhiên chỉ có cảm kích vạn phần, nào có thể chọn tam lấy tứ, hiện giờ nãi nãi vừa nói ra, ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng không nên can thiệp nhiều thì hơn.”
Trần Xu nghe xong trên mặt xanh xanh tím tím, nhan sắc thật dễ coi, nàng không phải không hiểu tiếng người, ý tứ trong lời nói của Úc Thụy là người bên cạnh hắn đều do Đường Kính ngàn chọn vạn tuyển, tốn công đưa tới, điều đó nói lên Đường Kính rất coi trọng trưởng tử này.
Trần Xu đã là đại nãi nãi Đường gia cưới hỏi đàng hoàng, chỉ thiếu một nhi tử được coi trọng như vậy thôi, nghe Úc Thụy nói trong lòng bùng lên lửa giận, nàng đương nhiên không có sự lãnh tĩnh của Úc Thụy, liền nói ngay: “Lời này là thế nào, cho dù có là người của lão gia, phạm sai lầm, ta lại không thể dạy bảo sao? Ta lại không thể quản giáo sao? Ở trong Trần gia cũng không thấy loại nô tài như vậy, nếu để ta nhìn thấy, cho hắn mười mấy cái tát tai mới coi như xong, hiện giờ nếu ta đã vào Đường gia, làm đại nãi nãi của Đường gia, nên chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, chứ không thể để người nào đó giương oai, cho dù lão gia có đứng trước mặt, ta vẫn sẽ nói những lời này đó!”
Úc Thụy đã sớm biết Trần Xu không phải loại người thanh cao gì, bằng không nghĩ thế nào lại dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy, liên lụy cả mình rơi vào cái hố nàng đào, hiện tại nghe xong những lời này, càng cảm thấy buồn cười, người chỉ có một chút như vậy đã nổi khùng, còn muốn ngồi vững ghế chính thê ở Đường trạch.
Người nào không biết đương gia Đường trạch là Đường Kính, muốn lăn lộn trong Đường gia, lấy lòng lão thái thái chỉ là biện pháp phụ, quan trọng là phải lấy lòng Đường Kính, nắm được tâm tư Đường Kính mới là đạo lý đúng đắn. Nhưng mà Trần Xu lại minh mục trương đảm nói Đường Kính không đúng, quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu rồi. (minh mục trương đảm: trắng trợn)
Úc Thụy còn định nói tiếp, chợt nghe một tiếng cười lạnh vọng vào: “Người của ta ở trong mắt ngươi lại thành đầu gấu, vậy thì thật là xin lỗi.”
Lời này vừa buông ra, tất cả mọi người đương trường ngây ngẩn, Trần Xu đầu tiên là chết đứng, sau đó lập tức mở to mắt hạnh, mới vừa rồi còn đắc ý dào dạt trong nháy mắt mặt trắng bệch, bật người đứng dậy, vội vàng nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Đường Kính cùng Thành Thứ và vài tiểu tư tùy thân theo sau, từ bên ngoài đi tới, phất vạt áo bước qua cánh cửa, vào nội đường.
Mọi người thấy lão gia, nhanh chóng thỉnh an Đường Kính, Trần Xu bình tĩnh nhìn Đường Kính nửa ngày, môi run run hai cái, trong đầu hồi tưởng lại lời nói rét căm căm mới vừa rồi của Đường Kính, trong ngực nhất thời lạnh đi, kéo khóe miệng cười nói: “Lão gia đã đến, nói chuyện với lão phu nhân xong rồi?”
Trần Xu biết Đường Kính ở chỗ lão phu nhân, cho nên mới không kiêng nể gì đi tính sổ, không ngờ nhanh như vậy đã xong, sau đó lại chạy tới Úc Hề viên.
Đường Kính liếc nàng một cái, không nói gì, chỉ tiến lên đi đến trước mặt Úc Thụy, đưa tay đặt lên trán Úc Thụy. Lần trước Úc Thụy sau khi thừa hoan xong, bởi vì là lần đầu tiên, hơn nữa y có chút thô bạo, lại chưa kịp rửa sạch, cho nên bị sốt cao, Đường Kính sợ lần này thân thể Úc Thụy cũng không chịu đựng được.
Úc Thụy vừa bị y sờ, theo bản năng rụt cổ, nhiệt độ trong lòng bàn tay Đường Kính rất cao, bàn tay dày rộng, phủ lên trán Úc Thụy, khiến hắn không tự chủ được nhớ tới đủ loại điên cuồng đêm qua.
Vừa nghĩ tới đêm qua hắn thế mà lại ngồi trên người Đường Kính, Úc Thụy đã cảm thấy trên mặt thiêu đốt, nóng bỏng lan đến tận bên tai, lại tràn xuống gáy.
Đường Kính hơi cong thắt lưng, một tay bám trên tay vịn xe lăn, một tay vuốt ve trán hắn, khoảng cách của hai người cũng không quá gần, nhưng Đường Kính vừa nói, Úc Thụy lập tức cảm nhận được hơi thở đối phương phất qua mặt mình, ngứa.
Đường Kính hỏi: “Thân mình không thoải mái sao?”
Úc Thụy nhanh chóng nhu thuận lắc lắc đầu, lúc này Đường Kính mới buông tay xuống, lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa, ăn xong để còn uống thuốc.”
Lần này Úc Thụy lắc đầu, hắn còn chưa rời giường, Trần Xu đã tới ra oai phủ đầu, một lòng một dạ đối phó với Trần Xu, nào còn có thời gian ăn uống.
Đường Kính nói: “Vậy truyền thiện đi.”
Chỉ Hi nghe Đường Kính lên tiếng xong, nhận mệnh, vội vàng đi ra ngoài gọi người dọn điểm tâm lên.
Trần Xu đứng một bên, vẫn luôn bị xem nhẹ, mới đầu còn có chút lo lắng đề phòng, nàng vừa mới làm càn nói Đường Kính không đúng, tuy nàng mạnh miệng “Cho dù lão gia đứng trước mặt, ta đây vẫn nói như thế đó!” nhưng nàng chỉ nói vậy thôi, chứ thật sự không có lá gan. Người ta vẫn đồn rằng Đường Kính lãnh diện lãnh tâm, vài lần gặp qua Đường Kính cũng đều là bất cẩu ngôn tiếu, đều cứng rắn uy nghiêm, Trần Xu sao dám nói thẳng vào mặt rằng y không đúng, lại không biết lời nói ngoài miệng bản thân thốt ra không biết giới hạn, hoàn toàn bị Đường Kính nghe thấy hết.
Sau đó Trần Xu phát hiện, từ lúc Đường Kính tiến vào, ngoại trừ câu đầu tiên là nói với nàng, còn đâu hoàn toàn làm như nàng không hề tồn tại.
Tràn đầy trong mắt Đường Kính đều là cái người què kia, hỏi han ân cần, đến mức gần như là cẩn thận, tuy rằng Đường Kính vẫn không cười, nhưng lại ôn thanh mềm giọng, ngay cả Trần Xu là thê tử chính thất cũng chưa từng gặp qua.
Trong lòng Trần Xu nổi lên ghen tuông, thanh âm mềm mại như vậy chẳng lẽ không nên nói với thê tử của mình sao, mà Đường Úc Thụy chẳng qua chỉ là một nhi tử mười bốn tuổi mới được nhặt về thôi, nói trắng ra có phải là con Đường Kính hay không còn là một chuyện.
Trần Xu vẫn luôn trừng mắt nhìn Úc Thụy, Đường Kính bản tính cảnh giác như thế, sao có thể không biết đằng sau có người cứ trừng qua bên này, quay đầu lại nói: “Phu nhân nếu không có việc gì, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hai chữ “Phu nhân” này của Đường Kính lạnh như băng lại khô cằn, vốn là cách gọi thân thiết, vốn nên là chữ cử án tề mi, nhưng lại không có lý do khiến Trần Xu run rẩy.
Mà Úc Thụy nghe thấy hai chữ “Phu nhân”, cũng không biết vì sao, trong đáy lòng bỗng nhiên có chút khó chịu. Úc Thụy muốn khắc chế loại cảm giác không thoải mái này, nhưng càng khắc chế, cảm giác này lại càng mãnh liệt, cứ liên tiếp ập tới, đến mức Úc Thụy không thở nổi.
Đường Kính đứng bên cạnh Úc Thụy, quay người liền chú ý tới Úc Thụy khác thường, mặc dù người nọ vẫn tựa vào xe lăn, nhưng hai tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt thành quyền, cũng không biết đang khắc chế cái gì.
Đường Kính hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái.”
Úc Thụy nghe y hỏi mình, không nghĩ tới hành động nhỏ bé như vậy cũng bị chú ý tới, cảm giác vi diệu không thoải mái kia giảm bớt một chút, nhưng lại bắt đầu không được tự nhiên. Úc Thụy nghĩ nghĩ, cảm xúc không được tự nhiên này giống như một sợi dây thừng đang bện chặt lại, thô ráp, cắt vào lòng, bỗng dưng thấy ủy khuất.
Úc Thụy từ khi mở mắt ra, bắt đầu biết mình biến thành trưởng tử Đường gia, vẫn luôn tự nhủ mình phải lãnh tĩnh, không được hành động theo cảm tính, không được giẫm lên vết xe đổ, mặc dù là đồ vật của mình, nhưng vẫn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không thể để người khác cướp đi. Cứ như vậy Úc Thụy vẫn luôn tự đè nén chính mình, ôn nhuận, ôn hòa chỉ là biểu hiện bên ngoài, hiện giờ nghe Đường Kính thân thiết hỏi han, đột nhiên không nhịn được muốn tùy hứng một lần.
Trong lòng Úc Thụy phức tạp, khóe miệng mếu máo, thanh âm có chút suy yếu, vào tai người ta lại thấy mềm nhũn, nói: “Tim nhi tử đau.”
Đường Kính nghe hắn nói như vậy, bật người cúi xuống, trái tim khẩn trương nóng rần lên, lại không thể lấy ra, thậm chí Đường Kính có chút không biết làm thế nào mới được.
Quay đầu nói với Thành Thứ: “Mau tìm đại phu.”
Thành Thứ định chạy đi thỉnh đại phu, Úc Thụy đã kéo tay áo Đường Kính lại: “Không cần, có lẽ là trời quá nóng, cho nên hơi khó thở, một hồi là tốt rồi, để Thời Việt đến bắt mạch cũng được.”
Đường Kính nhanh chóng gọi Thời Việt bắt mạch cho Úc Thụy, Thành Thứ nói: “Thiếu gia thân thể yếu ớt, thời tiết lại oi bức, không bằng điểm tâm dùng cháo sen ướp lạnh.”
Đường Kính gật gật đầu, lúc này Thành Thứ mới xoay người đi ra ngoài, xuống phòng bếp dặn chuẩn bị thêm một chén cháo ướp lạnh.
Trần Xu nhìn bọn họ vội vội vàng vàng, chiếc khăn cầm trong tay bị vò nhăn nhúm, cắn chặt môi.
Dương ma ma đứng đằng sau lén vỗ Trần Xu, Trần Xu lúc này mới thu hồi ánh mắt, không muốn Đường Kính vắng vẻ mình.
Trần Xu chủ yếu coi trọng gia thế của Đường gia, còn về phương diện khác, Đường Kính là gia chủ Đường gia, trên thương trường đánh đâu thắng đó, lại còn trải qua sa trường, người như vậy sao có thể không khiến Trần Xu động tâm.
Trần Xu nghĩ mình là thiên kim Trần gia, tất nhiên môn đăng hộ đối với Đường gia, vốn trước đó đã ái mộ Đường Kính, sau lại tưởng Đường Kính cũng ái mộ mình, làm sao cam tâm cứ xám xịt trở về phòng như vậy.
Vì thế cười nói: “Lão gia, nêu thân mình thiếu gia không thoải mái, thiếp thân nào có thể nhẫn tâm một mình thoải mái trở về, không bằng thiếp thân cũng lưu lại đây, muốn dùng cơm cũng có người chiếu cố.”
Đường Kính ngay cả đầu cũng không nâng một chút, chỉ thản nhiên phân phó: “Đưa phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.”
Trần Xu nhất thời mắc nghẹn, nàng không ngờ Đường Kính lại không hề nể mặt nàng như vậy, tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư, không có người nào là không nịnh bợ, đây là lần đầu tiên phải chịu lạnh nhạt thế này.
Dương ma ma thấy sắc mặt lão gia không tốt, nhanh chóng tiến lên đỡ Trần Xu, cười làm lành nói: “Nãi nãi, người xem trời nóng như vậy, lão gia là lo lắng cho người, nhỡ nóng quá, chẳng may nãi nãi cũng ngã bệnh thì làm thế nào, để ta đỡ nãi nãi về nghỉ ngơi một chút.”
Tự Yến cũng vội vàng lại đỡ Trần Xu, nàng đã sớm nghe nói đương gia Đường gia là người không dễ chọc, cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai, nếu để y nhắc lại lần nữa, vậy thì xong đời rồi, phải nhanh chóng khuyên nhủ khuyên nhủ tiểu thư trở về mới được.
Trần Xu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như thế, trở về phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ cần là thứ có thể vỡ thì tất cả đều vỡ không còn một mảnh, không quan tâm là đáng giá hay không đáng giá, đầy đất đều là mảnh vụn của đồ sứ.
Bọn hạ nhân trong viện cũng là lần đầu tiên thấy tình cảnh này, bọn họ đều là người hầu hạ lâu năm ở Đường gia, sớm biết tính tình của Đường Kính rồi. Hiện giờ đại nãi nãi vào nhà, đã vênh váo đắc ý thì chớ, còn phát hỏa như vậy, bọn hạ nhân đều biết mình không nên xen vào, thế nhưng có vài người lại rất xui xẻo.
Dương ma ma cùng Tự Yến quỳ trên mặt đất, còn kém ôm chân Trần Xu cầu nàng đừng ném, Trần Xu vừa khóc lóc, làm be bét hết cả phấn trang điểm, vừa tê thanh liệt phế kiệt lực thét chói tai, “Cút, cút đi nói với thái phu nhân, nói ta không thể chịu được nữa, Đường Kính không chỉ có đêm tân hôn không động vào ta, bây giờ còn vì một người què mà không thèm để ý đến ta!”
Tự Yến sợ tới mức phát khóc, Dương ma ma vội khuyên: “Ai u nãi nãi ơi! Nãi nãi ngài đừng ồn ào nữa, lời này sao có thể nói với thái phu nhân! Nãi nãi muốn cáo trạng với thái phu nhân sao, cáo trạng hắn hay là nhi tử của hắn, ngài vừa mới tiến vào cửa Đường gia, ai thân ai sơ, nãi nãi còn không biết sao, cứ cho lời nãi nãi nói có đạo lý, cũng sẽ trở thành người không tuân thủ quy củ không biết tam tòng tứ đức. Nãi nãi đừng vì việc nhỏ này mà hủy cả tương lai của mình, đừng, ngàn vạn lần đừng.”
Trần Xu lại đạp đổ ghế dựa, kêu lên: “Không thể nói! Không thể nói thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ bảo ta để nó khinh bỉ cả đời sao!”
Dương ma ma nói: “Nãi nãi sao phải luẩn quẩn ở trong lòng a? Làm gì đến mức cả đời bị khinh bỉ, ngài phải dịu dàng nhẫn nại, lão gia là người cường ngạnh, thì ngài liền nghe lời lão gia, lão gia nói cái gì cũng đúng, lâu ngày, với tư sắc này của nãi nãi, với xuất thân này, sao có thể không đả động đến lão gia? Làm lão gia cảm động rồi, còn sợ không sinh được nhi tử làm trưởng tử Đường gia sao! Hiện giờ chúng ta đã ở trong Đường gia, mọi việc đều không thể so với khi còn ở nhà, làm không đúng sẽ bị chê cười đó.”
Trần Xu nghe lời Dương ma ma nói có đạo lý, dần dần mới ngừng khóc, chỉ thút thít nghẹn ngào nói: “Nếu ta sinh được nhi tử, ta nhất định sẽ đánh gãy hai tay Đường Úc Thụy, để hắn không chỉ có không thể đi, mà ngay cả đồ vật cũng đừng hòng cầm nắm!”
Nàng nói như vậy, Tự Yến lá gan nhỏ, bị dọa đến mức chỉ có thể quỳ trên mặt đất run rẩy run rẩy, Dương ma ma đã lớn tuổi tuy rằng lãnh tĩnh, nhưng cũng không nhịn được tính tình tiểu thư của Trần Xu, đã tính tiểu thư, lại còn nói lời độc ác như vậy, may mắn trong phòng không có người khác, nếu để cho người ta nghe được, không những Trần Xu xong đời, mà tất cả hạ nhân Trần gia theo tới đây cũng đều bị liên lụy.
Chẳng qua Đường gia lớn như vậy, trong viện của Trần Xu lại nhiều hạ nhân như thế, làm sao có thể không có cơ sở ngầm. Thái phu nhân mặc dù luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng bà cũng không phải lão hồ đồ, có nhiều việc bà đều phải lo nghĩ, cho nên đã sớm sắp xếp vài nha đầu ở trong viện của Trần Xu.
Nha đầu kia nghe được động tĩnh, đương nhiên sẽ đi hồi bẩm lại thái phu nhân, một chữ cũng không lọt truyền vào tai lão thái thái.
Sau khi Trần Xu đi rồi, Úc Thụy cũng dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy mới rồi mình thật sự rất sơ xuất, Đường Kính cự tuyệt Trần Xu rõ ràng như vậy, phần nợ nần này còn không tính trên đầu hắn sao, vô duyên vô cớ cõng tội thay Đường Kính.
Chỉ Hi nhanh chóng bày điểm tâm lên, còn có một chén cháo sen đã ướp lạnh, Đường Kính mới vừa ăn điểm tâm ở chỗ của thái phu nhân, cho nên chỉ nhìn Úc Thụy ăn thôi.
Thời tiết rất nóng, cháo sen tỏa ra hương vị thơm mát thản nhiên, Úc Thụy nhìn thôi cũng đã thấy ngon, chẳng qua cứ bị người nhìn chằm chằm, hơn nữa người này không phải là hạ nhân hầu hạ hắn, mà là người đã điên cuồng áp đảo hắn đêm qua, ở trong thân thể hắn ra ra vào vào, điều này làm cho Úc Thụy có thèm ăn đến thế nào, cũng ăn không vào được …
Úc Thụy ăn xong để thìa xuống, Đường Kính cầm bố khăn lau miệng cùng tay cho hắn, hỏi: “Món này ăn ngon không?”
“Ân…”
Úc Thụy gật gật đầu, lên tiếng.
Đường Kính phất tay kêu hạ nhân mang điểm tâm đi, nói: “Nếu vậy, lại đi ngủ thêm một lát.”
Úc Thụy đáp: “Không được, hôm nay nhi tử muốn đến xem cửa hàng.”
Đường Kính nói: “Nếu thân mình không chịu nổi, hôm nay không cần xuất môn.”
Úc Thụy nghe thấy, trên mặt hơi nóng lên, hắn cũng không muốn nhắc tới những chuyện hoang đường đêm qua, thế mà Đường Kính cứ bình tĩnh nói toẹt ra như thế. Trước kia hắn đã biết mình thua kém Đường Kính, Đường Kính có thể đạt được địa vị như hiện tại, tất cả đều là bản lĩnh của y, chẳng qua Úc Thụy không cam lòng thua kém chuyện này, vì sao đối phương có thể bình tĩnh như thế.
Đường Kính thấy hắn ngẩn người, lại cất tiếng ôn hòa hỏi: “Tim còn đau sao?”
Úc Thụy theo bản năng lắc đầu, lại không cam lòng gật gật đầu.
Lúc này Chỉ Hi đã thu dọn xong điểm tâm, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy thiếu gia đang “làm nũng”, lão gia lại còn ôn thanh mềm giọng, vì thế đánh bạo nói giỡn: “Lão gia ngài xoa xoa cho thiếu gia thì sẽ không đau nữa.” (trời ơi Chỉ Hi!!! em thật là tri kỷ *giơ ngón cái*)
Lời Chỉ Hi không có gì đặc biệt, chẳng qua Úc Thụy cùng Đường Kính đã có quan hệ thân cận hai lần rồi, tự nhiên thấy chột dạ, nghe Chỉ Hi nói xong hai tai đã đỏ bừng.
Úc Thụy nghiêm mặt đưa mắt trừng Chỉ Hi một cái, Chỉ Hi cười ha ha lui ra ngoài. Đến tận gian ngoài, Úc Thụy còn nghe được Chỉ Hi nói với Thời Việt rằng: “Đừng đi vào, chúng ta đứng ở đây hầu hạ là được rồi, lão gia đang xoa tim cho thiếu gia đó!”
Đường Kính cũng nghe được tiếng Chỉ Hi trêu ghẹo, chỉ thấy đầu Úc Thụy cúi thấp gần như đụng vào bàn, vành tai đều đỏ, trong cổ áo lộ ra cần cổ trắng ngần, màu sắc trắng nõn mượt mà này làm Đường Kính không tự chủ được nhớ tới đêm qua, xúc cảm khi chạm vào người dưới thân, cơ thể co dãn lại mềm mịn, cảm giác này khiến Đường Kính si mê.
Nhịn không được vươn tay ra, Đường Kính nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Úc Thụy.
Úc Thụy không hề phòng bị, cũng không dự đoán được Đường Kính bất cẩu ngôn tiếu lại làm ra động tác này, chỉ thấy vành tai bị chạm vào, nhiệt độ ấm áp trên bàn tay khiến hắn nhớ lại đêm qua, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng khi người nọ ngậm lấy vành tai của mình.
Úc Thụy không nhịn được “A” nhỏ một tiếng.
Đường Kính chỉ muốn sờ một chút, nào dự đoán được Úc Thụy lại phản ứng lớn như vậy, cả người đều run lên, cần cổ tinh tế lộ ra khỏi cổ áo nhanh chóng nhiễm một tầng hồng nhạt, cho thấy thân thể đối phương có bao nhiêu mẫn cảm.
Đường Kính nhất thời miệng khô lưỡi đắng, yết hầu lăn lộn, ánh mắt nhìn Úc Thụy cũng biến đổi.
Úc Thụy ngẩng đầu nhìn Đường Kính, chạm vào ánh mắt của Đường Kính, ý tứ trong mắt rõ ràng như thế, trái tim Úc Thụy run rẩy, hắn cũng không biết đầu mình bị chạm ở chỗ nào, con ngươi cứ chuyên chú nhìn Đường Kính ở đối diện.
Úc Thụy có thể nhìn thấy biến hóa trong mắt Đường Kính, đôi mắt trên khuôn mặt góc cạnh phân minh kia nhiễm lên tầng dục vọng dày đặc, chỉ cần nhìn như vậy, Úc Thụy đã cảm thấy cả người bủn rủn, luồng tê dại chạy thẳng lên đầu, chỗ nọ vẫn còn sưng đỏ bất giác co rút lại, dường như đang nhớ tới nhiệt độ của đối phương.
Úc Thụy mở to hai mắt, người nọ dần dần tiến lại gần hắn, hai tay Đường Kính khoát lên trên tay vịn của xe lăn, tựa hồ muốn bao trùm cả người Úc Thụy, chậm rãi, thong thả cúi đầu xuống, Úc Thụy có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề của người nọ phất qua mặt hắn, cùng hơi thở đang trở nên gấp gáp của hắn giao triền.
Cổ họng căng thẳng, Úc Thụy nhìn môi Đường Kính gần ngay trước mắt, theo bản năng hơi mím môi lại, răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới.
Môi Đường Kính gần như dán vào môi Úc Thụy, khoảng cách nhỏ đến không thể nhận ra này khiến tim Úc Thụy mãnh liệt nhảy nhót, thình thịch thình thịch, dường như muốn đâm thủng lỗ tai của hắn.
Đường Kính bảo trì khoảng cách này một lúc lâu, ngay tại khi Úc Thụy cho rằng y muốn đứng dậy, Đường Kính lại đột nhiên nói chuyện, cánh môi hé ra khép lại đánh vỡ khoảng cách bé tí teo này, môi hai người cọ cọ lên nhau, cảm giác ngứa ngứa, khiến bọn họ đều có chút khó nhịn.
Đường Kính dùng thanh âm khàn khàn gọi một tiếng “Thụy nhi”.
Cái đáp án ở sâu trong lòng Úc Thụy kia đáp lại đột nhiên mạnh mẽ xông ra, muốn được giải thoát, nhưng hắn biết, mình không thể ngoan tâm. Hắn không biết Đường Kính có phải chỉ hiếm lạ thứ mới mẻ hay không, hiện giờ thân thể hắn còn mềm mại nhu nhược, không kiên cường mạnh mẽ giống như nam tử trưởng thành, chẳng hơn gì mấy tiểu quan trong kỹ viện, Úc Thụy cũng là con nhà giàu, đương nhiên biết có vài người thích nuôi nam sủng. Thế nhưng qua vài năm nữa, cơ thể hắn phát triển, không còn nhu nhược giống như bây giờ, không biết Đường Kính còn có thể thế này hay không.
Có lẽ bởi vì lớp giấy này rất mỏng manh, Úc Thụy không dám đâm thủng nó, trong lòng hắn có vướng mắc, nếu hiện tại mở ra, một ngày kia Đường Kính đổi thay, vậy thì phải làm thế nào.
Tuy tận đáy lòng Úc Thụy biết bản tính Đường Kính không phải như vậy, nhưng hắn vẫn vì vấn đề này mà tâm loạn như ma. Giống như hiện tại rất tốt, người kia là người cầm quyền của Đường gia, là Đường Kính, là phụ thân của hắn, mà hắn là con y, tuy Đường Kính làm ra những hành động quá mức thân cận đối với hắn, nhưng Đường Kính cũng đã nói kia, hắn là con y…
Úc Thụy nghe Đường Kính kêu tên mình, bụng dưới căng thẳng, nhịn không được thở ra một hơi nóng bỏng, mơn man trên đôi môi Đường Kính, hắn nhắm hai mắt lại. Úc Thụy quyết định giả ngu, đôi khi giả ngu cũng là một biện pháp tốt, là biện pháp tốt nhất để đối mặt với Đường Kính, đến một ngày Đường Kính nhẫn tâm, cũng có thể toàn thân trở ra.
Đường Kính cảm giác được hơi thở hắn nóng rực, người đang được mình bao trùm kia hơi hơi ngẩng đầu lên, động tác bé nhỏ nhìn như không đáng kể này lại làm đôi môi của hai người chạm vào nhau.
Úc Thụy cũng không mím môi nữa, mà thoáng hé ra, để Đường Kính có thể dễ dàng tiến vào, đầu lưỡi nho nhỏ của Úc Thụy cũng chủ động gợi lên, lúc thì né tránh, lúc thì ngây ngô đáp lại đối phương.
“Ân… Ân ngô…”
Khóe môi hơi hé mở của Úc Thụy cũng không chút nào tiếc rẻ tiếng rên rỉ, cả người hắn mềm nhũn trên xe lăn, sau lưng ngả ra gắt gao tựa vào lưng ghế, thế nhưng vẫn càng ngày càng trượt xuống.
Đường Kính nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương, đầu lưỡi tinh tế trơn mềm chủ động đáp lại y, chậm rãi run rẩy cuộn lại, khiến hô hấp Đường Kính ngày càng nặng nề, không thể ức chế được muốn lập tức đặt này người ở dưới thân, ngay trên xe lăn, kéo quần của hắn xuống, hung hăng tiến vào hắn.
Đường Kính nâng tay lên ôm chặt lấy thắt lưng Úc Thụy, nhấc hắn lên, không để hắn ngã xuống.
Úc Thụy chỉ cảm thắt lưng của mình dường như sắp đứt đôi, bị Đường Kính ôm chặt đến khó chịu, nụ hôn lại khiến Úc Thụy không thở nổi, vòng eo bị khóa chặt, Úc Thụy lần đầu tiên cảm thấy hôn môi cũng có thể làm chết người, đầu hắn ong ong, hai tay đặt trước ngực Đường Kính, yếu ớt đẩy hai cái.
Đường Kính phát hiện cả người Úc Thụy mềm nhũn ở trong ngực y, cánh tay y vòng ôm thắt lưng hắm, hai tay Úc Thụy thoát lực buông xuống mặc y làm càn, đầu hơi hơi ngẩng lên, lộ ra cần cổ trơn bóng, hầu kết dị thường tinh xảo nhô ra, ở trước mắt Đường Kính mỏng manh cao thấp lên xuống.
Đường Kính cúi đầu, đôi môi ngậm lấy hầu kết Úc Thụy, Úc Thụy căng thẳng, thắt lưng dường như bị kích thích, bắt đầu run rẩy, yết hầu cấp tốc lăn lộn hai cái, cảm giác được Đường Kính vươn đầu lưỡi đến, đùa nghịch trên cổ hắn.
Úc Thụy sợ y lưu lại dấu vết, hai tay bắt lấy tay áo Đường Kính, eo cũng cong lên, Úc Thụy trốn tránh khiến hơi thở của Đường Kính càng thêm gấp gáp, Đường Kính nghiêng thân về phía trước, dùng đầu gối tách mở hai đùi Úc Thụy.
“A!”
Chân Úc Thụy không thể động đậy, bị y chen vào như vậy đành phải vô lực mà tách ra, vật kia bất đắc dĩ bại lộ trước mặt Đường Kính, mặc dù có quần áo che, nhưng tư thế ngồi mất thể diện như vậy cũng khiến khuôn mặt Úc Thụy nóng cháy.
Hơn nữa đầu gối Đường Kính có xu thế càng ngày càng tiến về phía trước, chạm vào vật kia của hắn, thậm chí còn cố ý nhu ấn một cái.
Úc Thụy bị kích thích bất thình lình ập đến làm cho toàn thân chấn động, cảm giác tê dại nháy mắt tập kích đến cổ họng của hắn, khiến Úc Thụy rên rỉ một tiếng.
Đường Kính nhìn hắn tựa vào xe lăn, bộ dáng nhắm mắt ngẩng đầu đặt trên lưng ghế, lồng ngực đơn bạc cấp tốc phập phồng, khuôn mặt hồng nhuận, có chút không biết làm sao cảm thụ khoái cảm bỗng dưng ùa về, không khỏi cười nhẹ một tiếng, cúi đầu, liếm vành tai Úc Thụy, nhẹ giọng khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vành tai Úc Thụy mẫn cảm dị thường, có lẽ là do mỗi lần bị Đường Kính chạm vào sẽ không thể khống chế nhớ tới mấy chuyện trong khi thân cận, cho nên lúc này có chút không chịu nổi.
Hắn phát hiện ý cười trong câu hỏi của Đường Kính, trái tim lại dâng lên loại cảm giác không cam lòng này, sao Đường Kính có thể lãnh tĩnh như thế, còn thanh thản đến mức có thể chế nhạo mình. Hai chân hắn vẫn đang tách ra, Đường Kính không ngừng dùng đầu gối đùa bỡn vật kia của hắn, khoái cảm tê dại cách lớp quần áo làm cho hắn thập phần khó nhịn, tất cả đều khiến Úc Thụy càng nghĩ càng căm tức, chuẩn bị một biện pháp “ăn miếng trả miếng”.
Đường Kính nhìn bộ dáng mẫn cảm của Úc Thụy, vốn chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ tới ngay sau đó Úc Thụy mở mắt ra nhìn y, nâng hai tay lên, vòng qua ôm lấy cổ y, cả người đang dựa vào lưng ghế bỗng nhào tới, bám vào người y, cố gắng rướn tới chạm vào tai y.
Đường Kính bỗng cảm giác được vành tai của mình bị Úc Thụy ngậm vào miệng, đầu lưỡi nho nhỏ chạm vào vành tai, chốc thì liếm nhẹ chốc thì mút vào, khiến Đường Kính run mạnh một cái, đầu gối càng thêm dùng sức nhu ấn hạ thân của hắn.
Úc Thụy cố ý phun ra hơi thở nóng rực, vặn vẹo thân thể, môi dán lên tai Đường Kính, nhẹ nhàng thở dốc: “Ân… A! Ân… Phụ thân… Ân… Thật thoải mái…” (máu mũi phun 10 mét >,,<)
Đường Kính nghe Úc Thụy cố tình khiêu khích, trong đầu nhất thời nổ tung, nhấc bổng Úc Thụy đang ngồi trên xe lăn lên, Úc Thụy bị bất ngờ, kêu lên một tiếng sợ hãi, may là hắn kiêng kị gian ngoài còn có người, cho nên từ đầu đến cuối cũng không dám lớn tiếng.
Đường Kính hai bước đi đến trước giường, ném Úc Thụy lên giường, cúi người đè xuống, Úc Thụy bị y hôn môi, nhất thời cảm thấy mình đúng là ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, chỗ nọ ở phía dưới còn đang sưng tấy, tối qua được Đường Kính “yêu thương”, đến giờ vẫn chưa thể khép kín, hiện tại Đường Kính bị hắn khiêu khích đến gần như đã mất đi lý trí, Úc Thụy cũng không biết kế tiếp mình sẽ bị gây sức ép như thế nào, hơn nữa còn có người ở gian ngoài, hắn không thể lớn tiếng thở dốc được.
Tay Đường Kính luồn vào vạt áo Úc Thụy, cũng không xé rách ngoại bào của hắn, hai tay chỉ nắm đai lưng của Úc Thụy, đẩy lên trên, quần áo của hắn liền cuốn hết lại, lộ ra thắt lưng trắng nõn cùng bờ ngực trần với hai điểm nhỏ đã muốn đứng thẳng lên.
Lúc này Úc Thụy không biết nên ôm cổ Đường Kính hay là đẩy Đường Kính ra, quả nhiên làm việc gì cũng phải lãnh tĩnh suy xét kỹ càng, nếu không sẽ phải trả đại giới vô cùng thảm thiết…
Nho nhỏ hồng nộn nhô ra trên ngực Úc Thụy bị Đường Kính ngậm vào miệng, hạ thân đã hơi ngẩng đầu, ngực lại bị tập kích, thắt lưng không tự chủ được nâng lên, cũng mang theo bờ ngực tiến về phía trước, tựa hồ khát vọng Đường Kính tiến thêm một bước.
Đường Kính ngậm trọn một bên nhô ra, ngón trỏ cùng ngón giữa lại chiếu cố bên còn lại, Úc Thụy chịu không nổi khoái cảm mãnh liệt như vậy, đau đớn lại tê dại cùng lúc cuốn trôi hắn. Có lẽ Úc Thụy là nam tử, trời sinh không cần nhu tình mềm mại như nước, mà loại cảm giác hơi hơi đau đớn này càng khiến khoái cảm phóng đại, giống như một cơn sóng đánh úp lại nhấn chìm thân thể hắn.
Úc Thụy sợ thanh âm của mình quá lớn, liền nâng hai tay che miệng, thất thần lắc đầu, mái tóc dài cũng trở nên tán loạn, xõa tung ở trên giường, vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi, sợi tóc theo đó dán vào khuôn mặt Úc Thụy.
Dáng vẻ chật vật, đơn bạc, suy nhược này, chỉ càng khiến Đường Kính động tình. Đường Kính cũng không phải chỉ thích thân thể của Úc Thụy, không thể phủ nhận đúng là bởi vì bộ dáng đơn bạc này làm cho loại người bá đạo như Đường Kính có thể đạt đến khoái cảm cực đại, nhưng mà điều y nghĩ đến là bản thân Úc Thụy, là hình hài đơn bạc suy nhược lại che dấu tính cách lãnh tĩnh cùng quật cường, Đường Kính chính vì thế mà càng si mê, càng không thể tự kềm chế.
Tay Đường Kính lột tuột cái quần của Úc Thụy, Úc Thụy theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng mà hắn không làm được, chỉ có thể để mặc hai chân rộng mở, không một mảnh vải che chắn mà bại lộ trước mặt đối phương.
“Ân! Tê… Đau…”
Ngón tay Đường Kính chạm vào, nhẹ nhàng nhu ấn mị thịt vẫn còn đang sưng đỏ kia, Úc Thụy lập tức run rẩy run rẩy.
Ngón tay Đường Kính đang muốn trượt vào xoa nắn bên trong, lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, hình như lại có người đi vào, loáng thoáng nghe thấy tiếng Kiều Tương: “Lão gia ở trong này sao, thái phu nhân đang tìm lão gia đó, hình như có việc gấp.”
Úc Thụy nhẹ nhàng thở phào, Đường Kính dừng động tác, xoay người xuống giường, chỉnh lý ngay ngắn lại xiêm y của mính, với tay lấy cái quần bị ném sang một bên mặc vào cho Úc Thụy, lại kéo áo của hắn xuống, vuốt thuận mấy sợi tóc dán trên trán Úc Thụy.
Bàn tay từ trán trượt xuống, nắm lấy cằm Úc Thụy, Đường Kính cúi người dán vào môi hắn hơi dùng sức cắn một cái, thanh âm vẫn còn chút khàn khàn, nhưng trấn định hơn vừa rồi không ít, tà tà liếc Úc Thụy, nói: “Lần sau có thể thử lại.”
Mặt Úc Thụy lập tức đỏ bừng, kéo chăn qua trùm kín mít, hắn đương nhiên biết Đường Kính nói “thử lại” là có ý gì, chính là chuyện vừa rồi hắn cố ý khiêu khích y, không nghĩ tới tiểu xảo này lại bị Đường Kính thấy rõ nhất thanh nhị sở.
— Hết chương 44 —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook