Trọng Sinh Chi Đích Tử
-
Chương 12: Tắm chung
Úc Thụy nhanh chóng rụt tay lại, tránh đi nha hoàn bên cạnh, lắp bắp nói: “Ta… Ta tự mình xuống.”
Động tác Kiều Tương dừng một chút, “Thiếu gia…”
Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Kính cách đó không xa. Đường Kính thấy phản ứng của hắn, hiểu ra. Y nói: “Kiều Tương các ngươi ra trước đi, để lại hai người hầu hạ là được.”
Kiều Tương là người hiểu ý, lưu lại vài tiểu tư hầu hạ, sau đó dẫn mấy nha hoàn lui xuống.
Bầu trời dần dần tối đen, bọn tiểu tư đứng bên cạnh cầm quần áo bố khăn cùng đèn lồng, ngọn đèn hôn ám lay động, có thể nhìn thấy hơi nước phiêu tán, giống như bước vào ảo cảnh.
Tiểu tư cung kính hầu hạ Đường Kính cởi áo khoác, y cởi xong quần áo, tiến đến gần Úc Thụy. Úc Thụy còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy thân mình hẫng một cái, bị người bế lên.
Chân Úc Thụy không thể động, nhưng thắt lưng vẫn có chút khí lực, theo bản năng hơi giãy dụa. Sau đó lập tức cứng người lại, không phải là cảm giác của quần áo ma xát, mà là độ ấm của da thịt cùng da thịt.
Úc Thụy trợn to mắt nhìn Đường Kính. Lúc này trên người y đã trơn tuột, ôm lấy Úc Thụy từ trên xe lăn, từng bước từng bước vững chắc xuống dục trì.
Đi đến bậc thang cuối cùng, Đường Kính khom lưng buông Úc Thụy xuống, để hắn ngồi trên bậc thang.
Úc Thụy nhanh chóng gắt gao dựa sát vào vách tường sau lưng, cố gắng cách xa Đường Kính, trái tim thình thịch nhảy điên cuồng, cũng không biết là do quá sợ hãi hay là quẫn bách, dù sao cả người xích lõa bị người khác ôm vào trong ngực, thật sự là lần đầu tiên Úc Thụy trải qua.
Kỳ thật Đường Kính cũng kinh ngạc nhảy dựng, đương nhiên không phải vì Úc Thụy giãy nẩy dọa đến y, mà là vì bản thân Úc Thụy…
Thân thể Đường Úc Thụy suy nhược, đây là lần đầu tiên Đường Kính nhìn thấy thân thể đứa bé này, ngày thường mặc xiêm y, quần áo phủ lên thân hình đơn bạc của người nọ che đi thân thể, trông có vẻ yếu ớt vô cùng.
Chẳng qua khi cởi bỏ quần áo, không ngờ thân thể Úc Thụy lại làm chấn động lòng người đến thế. Đường cong nơi cánh tay cùng mắt cá chân dị thường tinh xảo, cần cổ tinh tế, hầu kết nho nhỏ nhô lên, vòng eo thon nhỏ bị nước nóng vây quanh, ngọn đèn dầu nhu hòa rọi xuống nước làm làn da Úc Thụy như được phủ thêm một tầng ánh sáng hồng nhạt.
Ngụy Nguyên là một tên háo sắc, hơn nữa ánh mắt cũng không nông cạn, Đường Úc Thụy thật sự là người xuất sắc nhất hắn từng gặp qua. Đường Kính ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng không phải chưa từng vào câu lan viện, có vài người thích nam hài tử trẻ trung, dáng người chưa nảy nở của bọn họ không thể nghi ngờ còn hấp dẫn hơn so với nữ tử.
Đường Kính cúi đầu nhìn hắn, Úc Thụy ngồi trong nước, tận lực trầm mình xuống, nhưng nước trong dục trì cao nhất cũng chỉ đến lồng ngực hắn. Trên cần cổ hơi thiên về bên vai trái Úc Thụy thế mà lại có một hồng chí nho nhỏ, hồng chí trên làn da trắng nõn đến gần như trong suốt có vẻ dị thường chói mắt.
Đường Kính nhìn nhìn, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên hồng chí kia, thân thể Úc Thụy mãnh liệt run lên. Hắn theo bản năng cực nhanh nghiêng về bên phải, đầu ngón tay Đường Kính đặt trên bờ vai của hắn như có như không vuốt nhẹ một chút, đụng chạm này làm thắt lưng Úc Thụy căng thẳng, thở hắt ra một hơi.
Đường Kính nhìn hắn kinh hoảng mở to hai mắt, không nói gì quay, đi đến một đầu khác của dục trì ngồi xuống.
Đường Kính là người không thích nói nhiều, hơn nữa hôm nay hắn cùng thái phu nhân đã nói rất lâu. Thái phu nhân lớn tuổi, khó tránh khỏi muốn có người chuyện trò. Đường Kính bản tính hiếu thuận, tự nhiên đối với lão phu nhân cẩn thận tỉ mỉ, lúc này cũng mệt mỏi, y ngửa đầu lên, dựa vào vách tường dục trì, híp mắt lại tựa hồ đang nghỉ ngơi. (ta có thể hiểu là do anh đang cố gắng kiềm chế… trong người không *cười gian*)
Úc Thụy trộm liếc Đường Kính, thấy y bất động nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không biết trên vai mình có hồng chí, cho nên không rõ Đường Kính hành động như vậy là có ý gì.
Hơn nữa chân hắn không thể động, mặc dù đời này Úc Thụy là người què, nhưng trong lòng hắn không có gì oán giận, dù sao cũng là người đã chết qua một lần. Nhưng chính là bởi vì bị què, thân thể không tránh khỏi yếu ớt, đôi khi hắn cảm thấy phi thường bất an, đối với những chuyện bên ngoài cũng càng thêm mẫn cảm.
Hai người ngâm trong chốc lát, Úc Thụy dần dần trầm tĩnh lại, chợt nghe thấy một tiếng đàn, không chỉ có Úc Thụy nhỏm người dậy, mà ngay cả Đường Kính cũng chậm rãi mở mắt.
Tiếng đàn phi thường ai oán, nỉ non, thật giống như tiếng khóc than.
Đường Kính không hề động, chỉ mở miệng nói: “Là ai đang khảy đàn.”
Tiểu tư đứng hầu hạ bên cạnh trả lời: “Bẩm lão gia, hình như là Đường Sanh công tử, nơi này rất gần Tây Uyển, đêm nào cũng nghe thấy tiếng đàn.”
Đây là lần thứ hai Úc Thụy nghe nói đến Đường Sanh công tử, tuy rằng chưa từng gặp mặt, thế nhưng nghe tiếng đàn này, lại không thể ngờ rằng hắn xuất thân là đào kép.
Đường Kính không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Úc Thụy tò mò nhìn sang phía tây, đằng trước không xa chính là cửa vào Tây Uyển, tiếng đàn hình như thật sự từ nơi đó truyền tới.
Đường Kính ngồi thêm một lát, sau đó phân phó tiểu tư hầu hạ mặc quần áo, dặn dò Úc Thụy: “Thân thể ngươi không tốt, nếu ngồi lâu, cẩn thận hơi nóng làm chóng mặt.”
Úc Thụy gật gật đầu, vâng dạ. Đường Kính mang theo một tiểu tư cầm đèn, đi về phía chủ trạch.
Không lâu sau Kiều Tương cùng Chỉ Hi đi tới, nhìn thấy Úc Thụy ngơ ngác bất động ngồi trong nước, cười nói: “Thiếu gia, người đang ngủ sao?”
Thân thể Úc Thụy lúc này vẫn còn đang trần truồng, nhìn thấy hai nha hoàn, nhanh chóng hạ thấp thắt lưng: “Sao các ngươi lại vào đây?”
Chỉ Hi che miệng cười không ngừng, “Nô tỳ còn đang thắc mắt, hóa ra thiếu gia xấu hổ.”
Chỉ Hi nói xong, bỗng nhiên trợn mắt, chỉ vào vai trái Úc Thụy, “Thiếu gia, trên cổ người có hồng chí kìa, tròn tròn giống như là chu sa chí của mỹ nhân!”
Úc Thụy nghe nàng nói như thế, cúi đầu nhìn xuống, chẳng qua hắn có quay đầu như thế nào cũng không nhìn thấy hồng chí kia, lại chợt nhớ tới vừa rồi Đường Kính vươn tay chạm vào mình, chắc là y cũng nhìn thấy, lúc này tâm Úc Thụy mới thoáng buông lỏng.
Mấy người trêu ghẹo, tựa hồ thanh âm hơi lớn, truyền vào bên trong Tây Uyển, tiếng đàn bất chợt ngừng lại.
Úc Thụy nghiêng đầu nhìn qua, tuy là không thấy cảnh vật bên trong, hỏi: “Hình như chúng ta quấy rầy nhã hứng của người đánh đàn.”
Chỉ Hi nói: “Cái gì mà quấy rầy hay không quấy rầy, ngài là thiếu gia, hắn là đào kép, làm gì có chuyện như vậy.”
Kiều Tương huých nhẹ Chỉ Hi: “Xem lời ngươi kìa.”
Cuối cùng Úc Thụy cũng không để bọn nha hoàn nâng mình ra, mấy tiểu tư bên cạnh đỡ Úc Thụy ngồi lên xe lăn, hắn tự mình lau khô, Kiều Tương Chỉ Hi cầm quần áo, Úc Thụy mặc chỉnh tề áo lót xong mới để cho các nàng tiếp tục giúp mình chỉnh lý quần áo.
Cũng không biết dược liệu thái phu nhân cho tốt thật hay không, hoặc là ngâm nước nóng thoải mái, tóm lại đêm nay Úc Thụy ngủ thực ngon.
Chẳng qua đến hừng đông, bọn nha hoàn trực đêm chuẩn bị đi nghỉ ngơi, đám khác thì chuẩn bị đồ vật hầu hạ thiếu gia rửa mặt, còn có quần áo sạch sẽ để thiếu gia tắm rửa.
Chỉ Hi cầm quần áo đứng bên ngoài, trong phòng chưa thấy động tĩnh gì, trời vừa sáng, vẫn còn sớm, nàng liền làm biếng ngồi ở trước cửa.
Chợt nghe phòng trong có tiếng hô nhỏ, Chỉ Hi còn tưởng là thiếu gia đã dậy, chẳng qua nghe kỹ lại thì không thấy gì, Chỉ Hi nghĩ chắc thiếu gia nằm mê, cho nên lại ngồi xuống chờ.
Úc Thụy bừng tỉnh, hắn hít thật sâu, chậm rãi thở ra, ức chế hơi thở dồn dập của mình, lồng ngực gấp gáp phập phồng, cảm giác quần áo trên người đều ướt đẫm, trán mướt mồ hôi theo tóc lăn xuống, trượt đến cổ, lại dọc theo cổ chảy xuống.
Mồ hôi lạnh lẽo làm Úc Thụy rùng mình một cái.
Không phải hắn gặp ác mộng, nhưng nói là ác mộng cũng đúng…
Đêm qua ngủ rất ngon, tắm nước ấm thư giãn, huống hồ lại có dược quý của lão phu nhân. Nhưng sáng ra, hắn thấy trên người dính nị nị, cảm giác hoàn toàn khác biệt với mồ hôi, trên mặt nhịn không được phát sốt, nóng bỏng làm Úc Thụy lại ra một thân mồ hôi.
Trong mộng, đầu ngón tay của người kia nhẹ nhàng đụng vào cổ hắn, tê tê ngứa ngứa làm Úc Thụy đến bây giờ vẫn còn run, cảm giác tê dại này chạy dọc theo sống lưng tràn vào lòng Úc Thụy, ngón tay hắn cũng trở nên mềm nhũn. Bàn tay người nọ lướt qua thân mình Úc Thụy, bá đạo nắm lấy cổ tay của hắn, chân Úc Thụy không thể động đậy, chỉ có thể mặc y một lần lại một lần đong đưa, xâm chiếm. (cái này có gọi là báo trước tương lai em thụ không? không biết anh công bên kia thế nào, tò mò ~ ing)
Hắn cũng không phải hài tử không hiểu chuyện, thân thể hiện tại tuy rằng suy nhược, nhưng dù sao đến tuổi này rồi, cũng không phải sự tình hệ trọng gì, nhưng là…
Úc Thụy chỉ cần nhớ tới người trong mộng vuốt ve mình, trái tim liền không thể khống chế mãnh liệt nhảy dựng lên…
Một lúc lâu sau, Chỉ Hi mới tiến vào, thấy nét mặt thiếu gia mệt mỏi, chỉ nghĩ thiếu gia nóng bức ngủ không ngon, vì vậy cẩn thận hỏi thăm: “Thiếu gia nếu sợ nóng, hay tối nay nô tỳ lấy chút băng đến, nhưng chỉ sợ lại lạnh, đặt ở cửa phòng là tốt nhất.”
Úc Thụy nhìn nàng, có cớ tốt như vậy, nên nhanh chóng hỗn loạn gật đầu ứng phó, bảo Chỉ Hi để quần áo lại, không cần hầu hạ.
Chỉ Hi thấy thiếu gia xấu hổ, đành phải đi ra ngoài.
Úc Thụy cố sức chống đỡ ngồi dậy, lấy bố khăn lau sạch sẽ, mặc xong quần áo, đem chăn mỏng cùng sàng đan bị bẩn vo thành một cục tùy tiện nhét tất cả xuống dưới gầm dưới.
Làm xong, lúc này mới kêu Chỉ Hi vào phòng, Chỉ Hi nâng thiếu gia ngồi trên xe lăn. Nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào, buộc tóc, đi giày, đeo phục sức, trong nháy mắt chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp.
Sáng sớm phải đi thỉnh an thái phu nhân cùng Đường Kính, sau đó mới có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng vừa nghĩ tới phải đi thỉnh an Đường Kính, Úc Thụy lại bắt đầu run rẩy, cổ họng khô khốc động một cái, hít sâu tự nói với mình, kia chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Kiều Tương Chỉ Hi cũng nhóm ma ma cùng đến chủ trạch thỉnh an lão gia cùng thái phu nhân.
Thái phu nhân lớn tuổi ngược lại không ngủ nhiều, thức dậy cũng sớm, đang muốn truyền điểm tâm, Úc Thụy đã tới.
Ngụy Nguyên thường ngày vẫn đi theo thái phu nhân, tuy rằng ân cần, nhưng thủy chung không sửa được thói lười biếng, không tới khi mặt trời lên cao sẽ không thức dậy. Thái phu nhân mới đầu còn dạy bảo hắn vài câu, nhưng hắn vẫn ngựa quen đường cũ, đến mức thái phu nhân cũng không còn lòng dạ nào để nói nữa.
Hiện giờ thấy Úc Thụy, cái gì cũng đối lập, thái độ đối với Úc Thụy lại tốt thêm vài phần.
Thái phu nhân lôi kéo Úc Thụy truyền thiện, lại thấy nha hoàn bên cạnh thái phu nhân tiến vào, bẩm báo: “Thái phu nhân, lão gia đến thỉnh an người.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: o(*//// ▽ ////*)q Đường Tiểu Thụy vẽ bản đồ.
— Hết chương 12 —
Động tác Kiều Tương dừng một chút, “Thiếu gia…”
Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Kính cách đó không xa. Đường Kính thấy phản ứng của hắn, hiểu ra. Y nói: “Kiều Tương các ngươi ra trước đi, để lại hai người hầu hạ là được.”
Kiều Tương là người hiểu ý, lưu lại vài tiểu tư hầu hạ, sau đó dẫn mấy nha hoàn lui xuống.
Bầu trời dần dần tối đen, bọn tiểu tư đứng bên cạnh cầm quần áo bố khăn cùng đèn lồng, ngọn đèn hôn ám lay động, có thể nhìn thấy hơi nước phiêu tán, giống như bước vào ảo cảnh.
Tiểu tư cung kính hầu hạ Đường Kính cởi áo khoác, y cởi xong quần áo, tiến đến gần Úc Thụy. Úc Thụy còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy thân mình hẫng một cái, bị người bế lên.
Chân Úc Thụy không thể động, nhưng thắt lưng vẫn có chút khí lực, theo bản năng hơi giãy dụa. Sau đó lập tức cứng người lại, không phải là cảm giác của quần áo ma xát, mà là độ ấm của da thịt cùng da thịt.
Úc Thụy trợn to mắt nhìn Đường Kính. Lúc này trên người y đã trơn tuột, ôm lấy Úc Thụy từ trên xe lăn, từng bước từng bước vững chắc xuống dục trì.
Đi đến bậc thang cuối cùng, Đường Kính khom lưng buông Úc Thụy xuống, để hắn ngồi trên bậc thang.
Úc Thụy nhanh chóng gắt gao dựa sát vào vách tường sau lưng, cố gắng cách xa Đường Kính, trái tim thình thịch nhảy điên cuồng, cũng không biết là do quá sợ hãi hay là quẫn bách, dù sao cả người xích lõa bị người khác ôm vào trong ngực, thật sự là lần đầu tiên Úc Thụy trải qua.
Kỳ thật Đường Kính cũng kinh ngạc nhảy dựng, đương nhiên không phải vì Úc Thụy giãy nẩy dọa đến y, mà là vì bản thân Úc Thụy…
Thân thể Đường Úc Thụy suy nhược, đây là lần đầu tiên Đường Kính nhìn thấy thân thể đứa bé này, ngày thường mặc xiêm y, quần áo phủ lên thân hình đơn bạc của người nọ che đi thân thể, trông có vẻ yếu ớt vô cùng.
Chẳng qua khi cởi bỏ quần áo, không ngờ thân thể Úc Thụy lại làm chấn động lòng người đến thế. Đường cong nơi cánh tay cùng mắt cá chân dị thường tinh xảo, cần cổ tinh tế, hầu kết nho nhỏ nhô lên, vòng eo thon nhỏ bị nước nóng vây quanh, ngọn đèn dầu nhu hòa rọi xuống nước làm làn da Úc Thụy như được phủ thêm một tầng ánh sáng hồng nhạt.
Ngụy Nguyên là một tên háo sắc, hơn nữa ánh mắt cũng không nông cạn, Đường Úc Thụy thật sự là người xuất sắc nhất hắn từng gặp qua. Đường Kính ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng không phải chưa từng vào câu lan viện, có vài người thích nam hài tử trẻ trung, dáng người chưa nảy nở của bọn họ không thể nghi ngờ còn hấp dẫn hơn so với nữ tử.
Đường Kính cúi đầu nhìn hắn, Úc Thụy ngồi trong nước, tận lực trầm mình xuống, nhưng nước trong dục trì cao nhất cũng chỉ đến lồng ngực hắn. Trên cần cổ hơi thiên về bên vai trái Úc Thụy thế mà lại có một hồng chí nho nhỏ, hồng chí trên làn da trắng nõn đến gần như trong suốt có vẻ dị thường chói mắt.
Đường Kính nhìn nhìn, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên hồng chí kia, thân thể Úc Thụy mãnh liệt run lên. Hắn theo bản năng cực nhanh nghiêng về bên phải, đầu ngón tay Đường Kính đặt trên bờ vai của hắn như có như không vuốt nhẹ một chút, đụng chạm này làm thắt lưng Úc Thụy căng thẳng, thở hắt ra một hơi.
Đường Kính nhìn hắn kinh hoảng mở to hai mắt, không nói gì quay, đi đến một đầu khác của dục trì ngồi xuống.
Đường Kính là người không thích nói nhiều, hơn nữa hôm nay hắn cùng thái phu nhân đã nói rất lâu. Thái phu nhân lớn tuổi, khó tránh khỏi muốn có người chuyện trò. Đường Kính bản tính hiếu thuận, tự nhiên đối với lão phu nhân cẩn thận tỉ mỉ, lúc này cũng mệt mỏi, y ngửa đầu lên, dựa vào vách tường dục trì, híp mắt lại tựa hồ đang nghỉ ngơi. (ta có thể hiểu là do anh đang cố gắng kiềm chế… trong người không *cười gian*)
Úc Thụy trộm liếc Đường Kính, thấy y bất động nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không biết trên vai mình có hồng chí, cho nên không rõ Đường Kính hành động như vậy là có ý gì.
Hơn nữa chân hắn không thể động, mặc dù đời này Úc Thụy là người què, nhưng trong lòng hắn không có gì oán giận, dù sao cũng là người đã chết qua một lần. Nhưng chính là bởi vì bị què, thân thể không tránh khỏi yếu ớt, đôi khi hắn cảm thấy phi thường bất an, đối với những chuyện bên ngoài cũng càng thêm mẫn cảm.
Hai người ngâm trong chốc lát, Úc Thụy dần dần trầm tĩnh lại, chợt nghe thấy một tiếng đàn, không chỉ có Úc Thụy nhỏm người dậy, mà ngay cả Đường Kính cũng chậm rãi mở mắt.
Tiếng đàn phi thường ai oán, nỉ non, thật giống như tiếng khóc than.
Đường Kính không hề động, chỉ mở miệng nói: “Là ai đang khảy đàn.”
Tiểu tư đứng hầu hạ bên cạnh trả lời: “Bẩm lão gia, hình như là Đường Sanh công tử, nơi này rất gần Tây Uyển, đêm nào cũng nghe thấy tiếng đàn.”
Đây là lần thứ hai Úc Thụy nghe nói đến Đường Sanh công tử, tuy rằng chưa từng gặp mặt, thế nhưng nghe tiếng đàn này, lại không thể ngờ rằng hắn xuất thân là đào kép.
Đường Kính không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Úc Thụy tò mò nhìn sang phía tây, đằng trước không xa chính là cửa vào Tây Uyển, tiếng đàn hình như thật sự từ nơi đó truyền tới.
Đường Kính ngồi thêm một lát, sau đó phân phó tiểu tư hầu hạ mặc quần áo, dặn dò Úc Thụy: “Thân thể ngươi không tốt, nếu ngồi lâu, cẩn thận hơi nóng làm chóng mặt.”
Úc Thụy gật gật đầu, vâng dạ. Đường Kính mang theo một tiểu tư cầm đèn, đi về phía chủ trạch.
Không lâu sau Kiều Tương cùng Chỉ Hi đi tới, nhìn thấy Úc Thụy ngơ ngác bất động ngồi trong nước, cười nói: “Thiếu gia, người đang ngủ sao?”
Thân thể Úc Thụy lúc này vẫn còn đang trần truồng, nhìn thấy hai nha hoàn, nhanh chóng hạ thấp thắt lưng: “Sao các ngươi lại vào đây?”
Chỉ Hi che miệng cười không ngừng, “Nô tỳ còn đang thắc mắt, hóa ra thiếu gia xấu hổ.”
Chỉ Hi nói xong, bỗng nhiên trợn mắt, chỉ vào vai trái Úc Thụy, “Thiếu gia, trên cổ người có hồng chí kìa, tròn tròn giống như là chu sa chí của mỹ nhân!”
Úc Thụy nghe nàng nói như thế, cúi đầu nhìn xuống, chẳng qua hắn có quay đầu như thế nào cũng không nhìn thấy hồng chí kia, lại chợt nhớ tới vừa rồi Đường Kính vươn tay chạm vào mình, chắc là y cũng nhìn thấy, lúc này tâm Úc Thụy mới thoáng buông lỏng.
Mấy người trêu ghẹo, tựa hồ thanh âm hơi lớn, truyền vào bên trong Tây Uyển, tiếng đàn bất chợt ngừng lại.
Úc Thụy nghiêng đầu nhìn qua, tuy là không thấy cảnh vật bên trong, hỏi: “Hình như chúng ta quấy rầy nhã hứng của người đánh đàn.”
Chỉ Hi nói: “Cái gì mà quấy rầy hay không quấy rầy, ngài là thiếu gia, hắn là đào kép, làm gì có chuyện như vậy.”
Kiều Tương huých nhẹ Chỉ Hi: “Xem lời ngươi kìa.”
Cuối cùng Úc Thụy cũng không để bọn nha hoàn nâng mình ra, mấy tiểu tư bên cạnh đỡ Úc Thụy ngồi lên xe lăn, hắn tự mình lau khô, Kiều Tương Chỉ Hi cầm quần áo, Úc Thụy mặc chỉnh tề áo lót xong mới để cho các nàng tiếp tục giúp mình chỉnh lý quần áo.
Cũng không biết dược liệu thái phu nhân cho tốt thật hay không, hoặc là ngâm nước nóng thoải mái, tóm lại đêm nay Úc Thụy ngủ thực ngon.
Chẳng qua đến hừng đông, bọn nha hoàn trực đêm chuẩn bị đi nghỉ ngơi, đám khác thì chuẩn bị đồ vật hầu hạ thiếu gia rửa mặt, còn có quần áo sạch sẽ để thiếu gia tắm rửa.
Chỉ Hi cầm quần áo đứng bên ngoài, trong phòng chưa thấy động tĩnh gì, trời vừa sáng, vẫn còn sớm, nàng liền làm biếng ngồi ở trước cửa.
Chợt nghe phòng trong có tiếng hô nhỏ, Chỉ Hi còn tưởng là thiếu gia đã dậy, chẳng qua nghe kỹ lại thì không thấy gì, Chỉ Hi nghĩ chắc thiếu gia nằm mê, cho nên lại ngồi xuống chờ.
Úc Thụy bừng tỉnh, hắn hít thật sâu, chậm rãi thở ra, ức chế hơi thở dồn dập của mình, lồng ngực gấp gáp phập phồng, cảm giác quần áo trên người đều ướt đẫm, trán mướt mồ hôi theo tóc lăn xuống, trượt đến cổ, lại dọc theo cổ chảy xuống.
Mồ hôi lạnh lẽo làm Úc Thụy rùng mình một cái.
Không phải hắn gặp ác mộng, nhưng nói là ác mộng cũng đúng…
Đêm qua ngủ rất ngon, tắm nước ấm thư giãn, huống hồ lại có dược quý của lão phu nhân. Nhưng sáng ra, hắn thấy trên người dính nị nị, cảm giác hoàn toàn khác biệt với mồ hôi, trên mặt nhịn không được phát sốt, nóng bỏng làm Úc Thụy lại ra một thân mồ hôi.
Trong mộng, đầu ngón tay của người kia nhẹ nhàng đụng vào cổ hắn, tê tê ngứa ngứa làm Úc Thụy đến bây giờ vẫn còn run, cảm giác tê dại này chạy dọc theo sống lưng tràn vào lòng Úc Thụy, ngón tay hắn cũng trở nên mềm nhũn. Bàn tay người nọ lướt qua thân mình Úc Thụy, bá đạo nắm lấy cổ tay của hắn, chân Úc Thụy không thể động đậy, chỉ có thể mặc y một lần lại một lần đong đưa, xâm chiếm. (cái này có gọi là báo trước tương lai em thụ không? không biết anh công bên kia thế nào, tò mò ~ ing)
Hắn cũng không phải hài tử không hiểu chuyện, thân thể hiện tại tuy rằng suy nhược, nhưng dù sao đến tuổi này rồi, cũng không phải sự tình hệ trọng gì, nhưng là…
Úc Thụy chỉ cần nhớ tới người trong mộng vuốt ve mình, trái tim liền không thể khống chế mãnh liệt nhảy dựng lên…
Một lúc lâu sau, Chỉ Hi mới tiến vào, thấy nét mặt thiếu gia mệt mỏi, chỉ nghĩ thiếu gia nóng bức ngủ không ngon, vì vậy cẩn thận hỏi thăm: “Thiếu gia nếu sợ nóng, hay tối nay nô tỳ lấy chút băng đến, nhưng chỉ sợ lại lạnh, đặt ở cửa phòng là tốt nhất.”
Úc Thụy nhìn nàng, có cớ tốt như vậy, nên nhanh chóng hỗn loạn gật đầu ứng phó, bảo Chỉ Hi để quần áo lại, không cần hầu hạ.
Chỉ Hi thấy thiếu gia xấu hổ, đành phải đi ra ngoài.
Úc Thụy cố sức chống đỡ ngồi dậy, lấy bố khăn lau sạch sẽ, mặc xong quần áo, đem chăn mỏng cùng sàng đan bị bẩn vo thành một cục tùy tiện nhét tất cả xuống dưới gầm dưới.
Làm xong, lúc này mới kêu Chỉ Hi vào phòng, Chỉ Hi nâng thiếu gia ngồi trên xe lăn. Nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào, buộc tóc, đi giày, đeo phục sức, trong nháy mắt chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp.
Sáng sớm phải đi thỉnh an thái phu nhân cùng Đường Kính, sau đó mới có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng vừa nghĩ tới phải đi thỉnh an Đường Kính, Úc Thụy lại bắt đầu run rẩy, cổ họng khô khốc động một cái, hít sâu tự nói với mình, kia chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Kiều Tương Chỉ Hi cũng nhóm ma ma cùng đến chủ trạch thỉnh an lão gia cùng thái phu nhân.
Thái phu nhân lớn tuổi ngược lại không ngủ nhiều, thức dậy cũng sớm, đang muốn truyền điểm tâm, Úc Thụy đã tới.
Ngụy Nguyên thường ngày vẫn đi theo thái phu nhân, tuy rằng ân cần, nhưng thủy chung không sửa được thói lười biếng, không tới khi mặt trời lên cao sẽ không thức dậy. Thái phu nhân mới đầu còn dạy bảo hắn vài câu, nhưng hắn vẫn ngựa quen đường cũ, đến mức thái phu nhân cũng không còn lòng dạ nào để nói nữa.
Hiện giờ thấy Úc Thụy, cái gì cũng đối lập, thái độ đối với Úc Thụy lại tốt thêm vài phần.
Thái phu nhân lôi kéo Úc Thụy truyền thiện, lại thấy nha hoàn bên cạnh thái phu nhân tiến vào, bẩm báo: “Thái phu nhân, lão gia đến thỉnh an người.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: o(*//// ▽ ////*)q Đường Tiểu Thụy vẽ bản đồ.
— Hết chương 12 —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook