Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ
-
Quyển 4 - Chương 116
Đây là một trang viên mộc mạc giản dị ở ngoại thành Kiến Khang, vốn tên là Vô Danh viên, sau thì đổi tên thành Quế Phách viên, sau khi trải qua mấy tháng chiến sự, không dễ dàng gì mà vẫn được bảo vệ nguyên vẹn.
Quản sự của trang viên đã trông giữ mấy đời ở đây, quản lý trang viên thận trọng, vẫn duy trì sự kín tiếng cho trang viên, cho dù mấy chục năm qua vẫn chưa từng nghênh đón chủ nhân của trang viên, nhưng vẫn không dám làm càn.
Hiện giờ người đứng đầu trang viên mang họ Ngu, tên là Ngu Đại. Hơn mười ngày trước, Ngu Đại nhận được một bức thư mật, sau đó toàn bộ Quế Phách viên đều hành động.
Mấy ngày sau, một chiếc xe ngựa yên lặng đi vào Quế Phách viên, thị vệ đi theo đều mặc áo đen, quy củ nghiêm ngặt, khí thế trên người khiến người khác phải run cầm cập.
Ngu Đại dẫn theo tất cả mọi người của trang viên ra quỳ nghênh đón, hắn cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, không dám thở mạnh một hơi. Ngược lại tức phụ nhi của Ngu Đại thì không nhẫn nhịn được mà liếc nhìn một cái, từ phía xa xa chỉ thấy được một nam tử tóc trắng với phong thái thanh lãnh cao quý, ôn nhu đỡ một thiếu niên đội sa mạo xuống xe ngựa. Gương mặt của thiếu niên đội sa mạo chỉ ẩn hiện, nhưng dáng người đẹp đến mức làm người ta quên mất mọi thứ.
Lúc này, một nam nhân đi phía sau nam tử tóc trắng liếc mắt nhìn tức phụ nhi của Ngu Đại, sự lạnh lẽo ác liệt trong mắt khiến nàng suýt thì ngất xỉu, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, cực kỳ hối hận khi mình không quản được mắt mình.
Thời gian sau đó, ngoại trừ Ngu Đại là người quản lý của trang viên nên cho vào chỗ ở của quý nhân mấy lần ra, những người khác của Quế Phách viên đều không được phép vào. Cả nhà Ngu Đại vốn tự mặc nhận là nửa chủ nhân của Quế Phách viên đã bị đánh về nguyên hình, nhưng đến cả Ngu đại tức phụ đanh đá chua ngoa nhất cũng phải cung kính, không dám oán thán nửa câu. Dưới sức ảnh hưởng của cả nhà Ngu Đại, những người khác đều làm việc dè dặt cẩn thận.
Trông từ bên ngoài Quế Phách viên rất bình thường, vào trong mới thấy như chốn bồng lai, họa đống phi manh, tiểu kiểu lưu thủy, khiến cho Đằng Huy Nguyệt vừa trải qua cuộc sống giản dị gần hai tháng có chút ngẩn ngơ.
Bất luận đang ở trong hoàn cảnh nào, Minh đế đều không muốn để bảo bối tâm can của mình phải chịu ủy khuất. Lúc trước chiến hỏa rối ren, Tề Minh Diệu để Đằng Huy Nguyệt phải chịu khổ, Minh đế đã cực kỳ đau lòng. Nếu Đằng Huy Nguyệt đã trở về trong vòng tay hắn, tất nhiên Minh đế sẽ cho cậu mọi thứ tốt nhất.
Minh đế là kỳ tài đội trời, làm Hoàng đế hơn mười năm, nắm giữ triều chính Nguyên Trưng chặt chẽ trong tay, thế lực khổng lồ. Quế Phách viên là một trong những cứ điểm của hắn ở Kiến Khang, vốn định tặng cho Đằng Huy Nguyệt như một món quà tân hôn, để tiện cho hai người dùng đến khi cải trang xuất cung du ngoạn.
Cho nên Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp trở lại Kiến Khang, đây trở thành nơi ở tạm cho mọi người.
Minh đế để tâm đến cậu như thế, tâm tình Đằng Huy Nguyệt có vẻ không tốt khi về Kiến Khang một lần nữa cũng có chuyển biến tốt hơn.
Khi ở sơn cốc, tâm trạng Đằng Huy Nguyệt vốn dĩ cũng rất tốt, vì Minh đế đã tìm hiểu đầy đủ tin tức về Tề Minh Diệu cho cậu. Tuy rằng vết thương của Tề Minh Diệu rất nặng, vẫn đang hôn mê, nhưng chung quy đã giữ được mạng, Đằng Huy Nguyệt thở phào một hơi. Dựa vào sự hiểu biết của cậu và Tề Minh Diệu, chỉ cần còn sống, nhất định Tề Minh Diệu sẽ từ từ khá hơn. Tề Minh Diệu trông thì ôn hòa mềm mại, thật ra trong lòng cứng cỏi hơn bất cứ ai khác, hắn sẽ không dễ dàng để mình gục ngã vì vết thương.
Ngoài ra, Đằng Huy Nguyệt cũng nhận được tin tức của phụ mẫu. Đằng Kỳ Sơn, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn và đệ đệ Đằng Huy Nhiên hữu kinh vô hiểm trong chiến loạn, hiện giờ đang trên đường trở về Kiến Khang.
Còn hảo hữu giống như mấy người An Kính Thất chủ Vương Thừa Kiên, tuy rằng trong phủ bị ảnh hưởng là điều chắc chắn, nhưng hơn cả là tính mạng không sao.
Tình thế của Kiến Khang cũng không kém như trong tưởng tượng, ước chừng tất cả những phồn thịnh nghìn đời đều phải trải qua khó khăn tạm thời, nhất định có thể sáng chói rực rỡ một lần nữa. Đằng Huy Nguyệt sinh trưởng ở Kiến Khang, cảm thấy vô cùng may mắn vì điều này.
Nhưng mà, một tin tức sau đó truyền đến khiến cho sắc mặt Đằng Huy Nguyệt lập tức tối lại.
Bởi vì Văn đế “tuẫn quốc”, hoàng trưởng tử Tề Quân Tuyệt không rõ tung tích, Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm có công hộ quốc được ủng hộ lên làm Hoàng đế trong những tiếng ca tụng công đức, chính thức cai quản chính sự của Kiến Khang, những thần tử bất đồng ý kiến đều phải đối mặt với đao kiếm của đám quân sĩ dưới tay Tề Minh Viêm. Có vị đại thần muốn bảo vệ chính thống can đảm không sợ chết, nói là Văn đế tuẫn quốc, phụ tử tử kế, người kế vị phải là nhi tử của Văn đế, Tề Quân Tuyệt, chứ không phải là đệ đệ của tiên đế như Tề Minh Viêm. Ban đầu Tề Minh Viêm giận dữ, nhưng sau lại tỏ vẻ đồng ý nghe theo ý kiến của vị đại thần kia, dứt khoát muốn lập Tề Quân Tuyệt làm Thái tử, hắn đăng cơ chỉ là thay mặt chất tử tạm thời cai quản triều chính.
Vậy mà cách nói này lại được không ít người tán thành. Sau đó Tề Minh Viêm tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, cho ra thêm một tin tức kinh người ____
Hắn muốn lập Hoàng hậu của Văn đế, hoàng tẩu của hắn, Đằng Huy Nguyệt, làm Hoàng hậu!
“Đằng Hoàng hậu có công lớn với nước, được hưởng tôn vinh. Tử là Thái tử, ngô là hoàng phụ, nên vẫn là Hoàng hậu!” Tề Minh Viêm chiêu cáo như vậy với thiên hạ.
Đầu tiên là cứu được tính mạng của bách quan từ tay nghịch vương Tề Minh Uyên, sau này Đột Quyết đến xâm phạm, đích thân lên thành lâu, có công bảo vệ Kiến Khang, bất luận là ở triều đình hay dân gian, Đằng Hoàng hậu đều có uy vọng rất lớn. Việc Tề Minh Viêm đăng cơ bị người ta phản đối, một nguyên nhân rất quan trọng là vì Văn đế có nhi tử, hơn nữa còn do Đằng Hoàng hậu sinh hạ. Nếu hoàng trưởng tử Tề Quân Tuyệt kế vị, có Đằng Hoàng hậu giúp đỡ ấu đế, danh chính ngôn thuận như vậy sẽ dễ để người ta chấp nhận. Chỗ không hay chính là đại quân trong tay Quảng Liệt Quận Vương và tâm tư không thần phục của hắn, rất có thể sẽ khơi gợi một cuộc biến động.
Hiện tại Tề Minh Viêm đồng ý nhượng bộ, lập hoàng trưởng tử của Văn đế làm Thái tử, còn lập Đằng Hoàng hậu làm Hoàng hậu. Ngoại trừ việc đệ lập thê huynh có chút nằm ngoài lễ pháp ra, thì đây chính là một cách giải quyết tốt nhất cho nan đề trước mắt.
Tề Minh Viêm còn đưa ra những tiền lệ từ trước khi bộ tộc Tề thị khai quốc có phụ tử tử kế, huynh tử đệ kế, kế ở đây không chỉ là kế thừa di sản của huynh trưởng, mà còn là kế thừa thê thiếp tử nữ.
Có người vẫn chưa chết tâm mà dùng lễ pháp phản đối, đã bị Tề Minh Viêm phái người giam lỏng.
Vì thế tất cả mọi người đều biết hắn đã hạ quyết tâm. Người đăng cơ nhất định là hắn, điều kiện “thỏa hiệp” là lập hoàng trưởng tử làm Thái tử, lập Đằng Hoàng hậu làm Hoàng hậu. Người đồng ý thì không sao, kẻ phản đối đều bị lật đổ.
Trong hậu cung, Trịnh Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ đồng ý, Đằng Hoàng hậu không nói một tiếng, rất nhiều người coi đó là ngầm chấp nhận.
Đại điển đăng cơ và đại hôn của Tề Minh Viêm được chuẩn bị rầm rộ, khí thế bừng bừng.
Đằng Huy Nguyệt nhận được tin tức, gần như tức giận không thở nổi! Nếu Tề Minh Viêm đang đứng trước mặt cậu, nhất định cậu sẽ điên cuồng quất roi cho đến khi hắn đi tiểu tới đi tiểu lui!
Cậu không ngờ Tề Minh Viêm từ nhỏ đã bảo sao nghe vậy với cậu lại có một ngày không quan tâm đến ý nguyện của cậu mà làm ra chuyện ép gả này!
Nhiều năm trôi qua, Đằng Huy Nguyệt chỉ gặp Tề Minh Viêm một lần căn bản không hề nghĩ Tề Minh Viêm thật lòng với cậu, chỉ cho rằng hắn có thể làm mọi thứ vì đế vị, hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Tề Minh Viêm lại tung thêm tin tức ra ngoài, nói rằng Trịnh Thái phi bị thương trong chiến loạn, đi lại bất tiện, để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đang triệu tập danh y khắp thiên hạ để trị liệu chân.
Đằng Huy Nguyệt vẫn đang càu nhàu từ bao giờ mà quan hệ giữa Tề Minh Viêm và Trịnh Thái phi lại tốt như thế. Phải biết rằng lúc Tề Minh Viêm được nuôi trong cung của Trịnh Thái phi, hắn vẫn bị Trịnh Thái phi coi như người trong suốt, ngoại trừ không thiếu hắn một bữa cơm, những thứ khác thì không có.
Đằng Huy Nguyệt chưa kịp phản ứng, Minh đế đã ôm cậu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Hắn đang ép chúng ta xuất hiện. Chân bị thương là A Diệu, không phải Trịnh phi.” Tề Minh Viêm muốn cử hành đại hôn với Đằng Huy Nguyệt, chứ không phải là đồ dởm trong cung. Cho nên hắn chiêu cáo thiên hạ, hơn nữa còn dùng tính mạng của Tề Minh Diệu để ép buộc, buộc Đằng Huy Nguyệt phải ra mặt. Hắn nghĩ Đằng Huy Nguyệt trọng tình nghĩa, không thể không quan tâm đến Tề Minh Diệu.
Được Minh đế nhắc nhở, Đằng Huy Nguyệt nghĩ ngay ra, nghiến răng.
“A Việt muốn gặp A Diệu không?” Minh đế nhẹ nhàng hỏi.
Cho dù bị Tề Minh Viêm làm cho tức giận, nhưng quả thật hắn đã nắm được nhược điểm của Đằng Huy Nguyệt. Cậu không thể giương mắt nhìn Tề Minh Diệu bị Tề Minh Viêm giết. Tề Minh Diệu là quân tử, Tề Minh Viêm thì không. Nếu thật sự chọc tức Tề Minh Viêm, có lẽ hắn thật sự sẽ làm ra loại chuyện thí huynh này.
Bất quá nghe thấy ngữ khí bình thản của Minh đế, Đằng Huy Nguyệt lại có một loại cảm giác “Nếu nói thẳng sẽ chết rất thảm”.
Đôi mắt Đằng Huy Nguyệt trong suốt sáng ngời nhìn Minh đế, muốn dùng ánh mắt để biểu đạt ý tứ mà chính cậu cũng không biết phải biểu đạt thế nào.
Minh đế ép chặt cậu, nể tình cậu đang có khúc mắc nên không làm đến cuối cùng, nhưng lại hôn cho đến khi cổ và xương quai xanh của Đằng Huy Nguyệt đầy dấu vết, mùi vị tuyên cáo chủ quyền cực kỳ nồng nặc.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Minh đế, đoàn người bí mật trở về Kiến Khang.
Quản sự của trang viên đã trông giữ mấy đời ở đây, quản lý trang viên thận trọng, vẫn duy trì sự kín tiếng cho trang viên, cho dù mấy chục năm qua vẫn chưa từng nghênh đón chủ nhân của trang viên, nhưng vẫn không dám làm càn.
Hiện giờ người đứng đầu trang viên mang họ Ngu, tên là Ngu Đại. Hơn mười ngày trước, Ngu Đại nhận được một bức thư mật, sau đó toàn bộ Quế Phách viên đều hành động.
Mấy ngày sau, một chiếc xe ngựa yên lặng đi vào Quế Phách viên, thị vệ đi theo đều mặc áo đen, quy củ nghiêm ngặt, khí thế trên người khiến người khác phải run cầm cập.
Ngu Đại dẫn theo tất cả mọi người của trang viên ra quỳ nghênh đón, hắn cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, không dám thở mạnh một hơi. Ngược lại tức phụ nhi của Ngu Đại thì không nhẫn nhịn được mà liếc nhìn một cái, từ phía xa xa chỉ thấy được một nam tử tóc trắng với phong thái thanh lãnh cao quý, ôn nhu đỡ một thiếu niên đội sa mạo xuống xe ngựa. Gương mặt của thiếu niên đội sa mạo chỉ ẩn hiện, nhưng dáng người đẹp đến mức làm người ta quên mất mọi thứ.
Lúc này, một nam nhân đi phía sau nam tử tóc trắng liếc mắt nhìn tức phụ nhi của Ngu Đại, sự lạnh lẽo ác liệt trong mắt khiến nàng suýt thì ngất xỉu, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, cực kỳ hối hận khi mình không quản được mắt mình.
Thời gian sau đó, ngoại trừ Ngu Đại là người quản lý của trang viên nên cho vào chỗ ở của quý nhân mấy lần ra, những người khác của Quế Phách viên đều không được phép vào. Cả nhà Ngu Đại vốn tự mặc nhận là nửa chủ nhân của Quế Phách viên đã bị đánh về nguyên hình, nhưng đến cả Ngu đại tức phụ đanh đá chua ngoa nhất cũng phải cung kính, không dám oán thán nửa câu. Dưới sức ảnh hưởng của cả nhà Ngu Đại, những người khác đều làm việc dè dặt cẩn thận.
Trông từ bên ngoài Quế Phách viên rất bình thường, vào trong mới thấy như chốn bồng lai, họa đống phi manh, tiểu kiểu lưu thủy, khiến cho Đằng Huy Nguyệt vừa trải qua cuộc sống giản dị gần hai tháng có chút ngẩn ngơ.
Bất luận đang ở trong hoàn cảnh nào, Minh đế đều không muốn để bảo bối tâm can của mình phải chịu ủy khuất. Lúc trước chiến hỏa rối ren, Tề Minh Diệu để Đằng Huy Nguyệt phải chịu khổ, Minh đế đã cực kỳ đau lòng. Nếu Đằng Huy Nguyệt đã trở về trong vòng tay hắn, tất nhiên Minh đế sẽ cho cậu mọi thứ tốt nhất.
Minh đế là kỳ tài đội trời, làm Hoàng đế hơn mười năm, nắm giữ triều chính Nguyên Trưng chặt chẽ trong tay, thế lực khổng lồ. Quế Phách viên là một trong những cứ điểm của hắn ở Kiến Khang, vốn định tặng cho Đằng Huy Nguyệt như một món quà tân hôn, để tiện cho hai người dùng đến khi cải trang xuất cung du ngoạn.
Cho nên Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp trở lại Kiến Khang, đây trở thành nơi ở tạm cho mọi người.
Minh đế để tâm đến cậu như thế, tâm tình Đằng Huy Nguyệt có vẻ không tốt khi về Kiến Khang một lần nữa cũng có chuyển biến tốt hơn.
Khi ở sơn cốc, tâm trạng Đằng Huy Nguyệt vốn dĩ cũng rất tốt, vì Minh đế đã tìm hiểu đầy đủ tin tức về Tề Minh Diệu cho cậu. Tuy rằng vết thương của Tề Minh Diệu rất nặng, vẫn đang hôn mê, nhưng chung quy đã giữ được mạng, Đằng Huy Nguyệt thở phào một hơi. Dựa vào sự hiểu biết của cậu và Tề Minh Diệu, chỉ cần còn sống, nhất định Tề Minh Diệu sẽ từ từ khá hơn. Tề Minh Diệu trông thì ôn hòa mềm mại, thật ra trong lòng cứng cỏi hơn bất cứ ai khác, hắn sẽ không dễ dàng để mình gục ngã vì vết thương.
Ngoài ra, Đằng Huy Nguyệt cũng nhận được tin tức của phụ mẫu. Đằng Kỳ Sơn, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn và đệ đệ Đằng Huy Nhiên hữu kinh vô hiểm trong chiến loạn, hiện giờ đang trên đường trở về Kiến Khang.
Còn hảo hữu giống như mấy người An Kính Thất chủ Vương Thừa Kiên, tuy rằng trong phủ bị ảnh hưởng là điều chắc chắn, nhưng hơn cả là tính mạng không sao.
Tình thế của Kiến Khang cũng không kém như trong tưởng tượng, ước chừng tất cả những phồn thịnh nghìn đời đều phải trải qua khó khăn tạm thời, nhất định có thể sáng chói rực rỡ một lần nữa. Đằng Huy Nguyệt sinh trưởng ở Kiến Khang, cảm thấy vô cùng may mắn vì điều này.
Nhưng mà, một tin tức sau đó truyền đến khiến cho sắc mặt Đằng Huy Nguyệt lập tức tối lại.
Bởi vì Văn đế “tuẫn quốc”, hoàng trưởng tử Tề Quân Tuyệt không rõ tung tích, Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm có công hộ quốc được ủng hộ lên làm Hoàng đế trong những tiếng ca tụng công đức, chính thức cai quản chính sự của Kiến Khang, những thần tử bất đồng ý kiến đều phải đối mặt với đao kiếm của đám quân sĩ dưới tay Tề Minh Viêm. Có vị đại thần muốn bảo vệ chính thống can đảm không sợ chết, nói là Văn đế tuẫn quốc, phụ tử tử kế, người kế vị phải là nhi tử của Văn đế, Tề Quân Tuyệt, chứ không phải là đệ đệ của tiên đế như Tề Minh Viêm. Ban đầu Tề Minh Viêm giận dữ, nhưng sau lại tỏ vẻ đồng ý nghe theo ý kiến của vị đại thần kia, dứt khoát muốn lập Tề Quân Tuyệt làm Thái tử, hắn đăng cơ chỉ là thay mặt chất tử tạm thời cai quản triều chính.
Vậy mà cách nói này lại được không ít người tán thành. Sau đó Tề Minh Viêm tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, cho ra thêm một tin tức kinh người ____
Hắn muốn lập Hoàng hậu của Văn đế, hoàng tẩu của hắn, Đằng Huy Nguyệt, làm Hoàng hậu!
“Đằng Hoàng hậu có công lớn với nước, được hưởng tôn vinh. Tử là Thái tử, ngô là hoàng phụ, nên vẫn là Hoàng hậu!” Tề Minh Viêm chiêu cáo như vậy với thiên hạ.
Đầu tiên là cứu được tính mạng của bách quan từ tay nghịch vương Tề Minh Uyên, sau này Đột Quyết đến xâm phạm, đích thân lên thành lâu, có công bảo vệ Kiến Khang, bất luận là ở triều đình hay dân gian, Đằng Hoàng hậu đều có uy vọng rất lớn. Việc Tề Minh Viêm đăng cơ bị người ta phản đối, một nguyên nhân rất quan trọng là vì Văn đế có nhi tử, hơn nữa còn do Đằng Hoàng hậu sinh hạ. Nếu hoàng trưởng tử Tề Quân Tuyệt kế vị, có Đằng Hoàng hậu giúp đỡ ấu đế, danh chính ngôn thuận như vậy sẽ dễ để người ta chấp nhận. Chỗ không hay chính là đại quân trong tay Quảng Liệt Quận Vương và tâm tư không thần phục của hắn, rất có thể sẽ khơi gợi một cuộc biến động.
Hiện tại Tề Minh Viêm đồng ý nhượng bộ, lập hoàng trưởng tử của Văn đế làm Thái tử, còn lập Đằng Hoàng hậu làm Hoàng hậu. Ngoại trừ việc đệ lập thê huynh có chút nằm ngoài lễ pháp ra, thì đây chính là một cách giải quyết tốt nhất cho nan đề trước mắt.
Tề Minh Viêm còn đưa ra những tiền lệ từ trước khi bộ tộc Tề thị khai quốc có phụ tử tử kế, huynh tử đệ kế, kế ở đây không chỉ là kế thừa di sản của huynh trưởng, mà còn là kế thừa thê thiếp tử nữ.
Có người vẫn chưa chết tâm mà dùng lễ pháp phản đối, đã bị Tề Minh Viêm phái người giam lỏng.
Vì thế tất cả mọi người đều biết hắn đã hạ quyết tâm. Người đăng cơ nhất định là hắn, điều kiện “thỏa hiệp” là lập hoàng trưởng tử làm Thái tử, lập Đằng Hoàng hậu làm Hoàng hậu. Người đồng ý thì không sao, kẻ phản đối đều bị lật đổ.
Trong hậu cung, Trịnh Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ đồng ý, Đằng Hoàng hậu không nói một tiếng, rất nhiều người coi đó là ngầm chấp nhận.
Đại điển đăng cơ và đại hôn của Tề Minh Viêm được chuẩn bị rầm rộ, khí thế bừng bừng.
Đằng Huy Nguyệt nhận được tin tức, gần như tức giận không thở nổi! Nếu Tề Minh Viêm đang đứng trước mặt cậu, nhất định cậu sẽ điên cuồng quất roi cho đến khi hắn đi tiểu tới đi tiểu lui!
Cậu không ngờ Tề Minh Viêm từ nhỏ đã bảo sao nghe vậy với cậu lại có một ngày không quan tâm đến ý nguyện của cậu mà làm ra chuyện ép gả này!
Nhiều năm trôi qua, Đằng Huy Nguyệt chỉ gặp Tề Minh Viêm một lần căn bản không hề nghĩ Tề Minh Viêm thật lòng với cậu, chỉ cho rằng hắn có thể làm mọi thứ vì đế vị, hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Tề Minh Viêm lại tung thêm tin tức ra ngoài, nói rằng Trịnh Thái phi bị thương trong chiến loạn, đi lại bất tiện, để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đang triệu tập danh y khắp thiên hạ để trị liệu chân.
Đằng Huy Nguyệt vẫn đang càu nhàu từ bao giờ mà quan hệ giữa Tề Minh Viêm và Trịnh Thái phi lại tốt như thế. Phải biết rằng lúc Tề Minh Viêm được nuôi trong cung của Trịnh Thái phi, hắn vẫn bị Trịnh Thái phi coi như người trong suốt, ngoại trừ không thiếu hắn một bữa cơm, những thứ khác thì không có.
Đằng Huy Nguyệt chưa kịp phản ứng, Minh đế đã ôm cậu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Hắn đang ép chúng ta xuất hiện. Chân bị thương là A Diệu, không phải Trịnh phi.” Tề Minh Viêm muốn cử hành đại hôn với Đằng Huy Nguyệt, chứ không phải là đồ dởm trong cung. Cho nên hắn chiêu cáo thiên hạ, hơn nữa còn dùng tính mạng của Tề Minh Diệu để ép buộc, buộc Đằng Huy Nguyệt phải ra mặt. Hắn nghĩ Đằng Huy Nguyệt trọng tình nghĩa, không thể không quan tâm đến Tề Minh Diệu.
Được Minh đế nhắc nhở, Đằng Huy Nguyệt nghĩ ngay ra, nghiến răng.
“A Việt muốn gặp A Diệu không?” Minh đế nhẹ nhàng hỏi.
Cho dù bị Tề Minh Viêm làm cho tức giận, nhưng quả thật hắn đã nắm được nhược điểm của Đằng Huy Nguyệt. Cậu không thể giương mắt nhìn Tề Minh Diệu bị Tề Minh Viêm giết. Tề Minh Diệu là quân tử, Tề Minh Viêm thì không. Nếu thật sự chọc tức Tề Minh Viêm, có lẽ hắn thật sự sẽ làm ra loại chuyện thí huynh này.
Bất quá nghe thấy ngữ khí bình thản của Minh đế, Đằng Huy Nguyệt lại có một loại cảm giác “Nếu nói thẳng sẽ chết rất thảm”.
Đôi mắt Đằng Huy Nguyệt trong suốt sáng ngời nhìn Minh đế, muốn dùng ánh mắt để biểu đạt ý tứ mà chính cậu cũng không biết phải biểu đạt thế nào.
Minh đế ép chặt cậu, nể tình cậu đang có khúc mắc nên không làm đến cuối cùng, nhưng lại hôn cho đến khi cổ và xương quai xanh của Đằng Huy Nguyệt đầy dấu vết, mùi vị tuyên cáo chủ quyền cực kỳ nồng nặc.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Minh đế, đoàn người bí mật trở về Kiến Khang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook