Chớp mắt đã đến cuối mùa thu quân báo từ Giang Nam đến kinh thành lệnh hộ bộ phân phối hai mươi vạn lượng bạc, cũng hạ lệnh Bố Chính Ti điều động quan viên đến chiến địa hiệp trợ dàn xếp công việc hậu chiến.

Ngoại trừ quân báo, người mang tin tức còn mang về hơn mười phong thư nhà, đưa đến các cung các phủ.

Cố Sanh sống trong bốn tháng tưởng niệm, nhờ người lần lượt đưa ta bức thư nhà đến chiến địa, từng bức cảm động lòng người lưu loát hơn vạn chữ, kể ra sầu tư đối với Cửu Điện Hạ.

Kết quả chỉ chờ được một phong thư hồi âm ngắn gọn “ba hợp một” của tiểu nhân tra.

Tiểu nhân tra hồi âm tổng cộng chỉ có hơn trăm chữ, cực kỳ giản lược mà trả lời mấy trọng điểm trong thư nhà mấy vạn chữ của nàng, văn tự phía sau cơ bản biểu đạt vài ý sau.

“Chiến sự đã bình, ái phi không cần lo lắng.”

“Giang Nam khí hậu ẩm ướt, cao điểm đã mốc meo.”

Trang thứ hai là câu trả lời đối với việc Cố Sanh gửi thư tiết lộ hành động của Giang Hàm.

Trang cuối cùng, dĩ nhiên toàn bộ là cố ý khuyên bảo Cố Sanh: “Không nên đem dây áo yếm thắt thành cái kết quá phiền phức.”

Nàng vốn tưởng rằng tiểu nhân tra trải qua lần này đau khổ sẽ trở nên thành thục, nhưng mà không như mong muốn quả nhiên ba tuổi nhìn cả đời một ngày hùng hài tử ngày ngày hùng đến lớn.

Cố Sanh đem thư đặt lên tiểu phúc, bĩu môi nói với hài tử trong bụng: “Nhìn xem, mẫu thân của ngươi chính là khi dễ nương như vậy, ngươi không thể học theo nàng!”

Có thể nói xong lại có một chút hối hận, nàng vẫn rất hy vọng hài tử kế thừa đầu óc thông minh của tiểu nhân tra, cho dù đều là nhân tra nàng cũng chấp nhận….

Cuối tháng Cố Sanh âm thầm tiết lộ việc nàng mang thai với Vưu Quý Phi và Hoàng Hậu, bản thân nàng được y quan trong phủ chẩn ra hỉ mạch.

Vưu Quý Phi trời sinh đối với tranh đấu trong triều ở Đông Phương khuyết thiếu nhạy cảm, sau khi nghe tin dĩ nhiên kϊƈɦ động vạn phần dự định tổ chức yến tiệc, muốn trắng trợn chúc mừng Cửu vương phi có thai, lại bị Hoàng Hậu ngăn cản.

Hôm nay trong triều bảy phần thế lực quy về tay Tuyên Vương, Hoàng Hậu đứng ngồi bất an, bước đi cũng phải tính toán nên bước chân nào, sao dám khoa trương như vậy?

Để tránh thai nhi trong bụng Cố Sanh bị Giang Hàm lợi dụng, Hoàng Hậu quyết định giữ kín không nói ra đợi đại quân về triều.

Nhưng mà trong chiến báo truyền về kinh lần này chỉ đề cập chuyện phân phối ngân lượng cùng quan viên, vẫn chưa công bố tình hình trêи chiến trận, dẫn tới quan viên trong kinh mỗi người trọng trọng nghi ngờ.

Giang Hàm càng hoảng loạn, thân tín nàng phái đi tra xét quân tình không một ai có thể hồi kinh, tình hình cụ thể nàng một mực chẳng biết.

Dựa theo chiến cuộc mà suy đoán, lần này bình định Giang Nam ngoại trừ nghĩa quân ở ven bờ Trường Giang còn có gần mười vạn thổ phỉ ở hai tỉnh Huy Châu, Chiết Giang.

Với quân lực của triều đình lúc này hẳn là phải hồi kinh phân phối viện binh mới phải, không biết vì sao tin truyền về lại là phân phối ngân lượng cùng quan viên.

Giang Hàm vì thế trắng đêm không ngủ, trong tay nắm giữ binh quyền nội ngoại kinh thành, thái hậu bên kia cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, tâm huyết mười mấy năm qua của nàng rốt cục giống như bánh răng bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Chờ Giang Nam gửi cấp báo cầu viện, vây cánh ở trong triều của Giang Hàm sẽ thừa cơ ủng hộ tân quân ổn định triều cục, Giang Hàm trước sẽ giả vờ từ chối, sau khi có được ý chỉ của thái hậu thì có thể danh chính ngôn thuận nắm toàn bộ triều cương.

Hoàng thượng dẫn theo tàn quân trêи đường hồi kinh, Giang Hàm đã mai phục người ngụy trang thành quân địch tìm thừa cơ tấn công.

Đến lúc đó cho dù hoàng thượng có thể bảo trụ tính mệnh, sau khi hồi kinh cũng đã hoàn toàn thất thế chỉ có thể an ổn làm thái thượng hoàng của hắn.

Đại hoàng tử không chịu nổi một kϊƈɦ, A Cửu mang tội danh mưu phản trong người, tiện đà lấy tội danh áp chế nàng ta, còn lão ngũ Lão Thất không có lòng tranh đoạt. Trước mắt là một mảnh vạn lý bình xuyên, nắm giữ giang sơn nhìn như dễ như trở bàn tay nhưng phong quân báo này lại ngoài dự liệu của Giang Hàm.

Vì sao không phải cấp báo triệu tập viện binh?

Giang Nam ba tỉnh địa linh nhân kiệt, mặc dù bởi vì thiên tai trở thành thảo khấu, nhưng trong đó cũng không thiếu nhân tài quân sự, muốn dùng mười vạn binh mã bình định ba mươi vạn nghĩa quân? Cho dù là ai cũng không có năng lực kinh thiên vĩ địa này.

Nhưng nguy cơ trước mắt, quân báo lại hết lần này tới lần khác là phân phối ngân lượng, thật khiến người ta nghi ngờ.

Để tránh hoàng thượng bên kia giở mưu kế gì, Giang Hàm quyết định sớm hành động, mật lệnh cho vây cánh trong triều lập tức bắt đầu dâng tấu yêu cầu lập tân quân.

Nhưng mà, ngay lúc ba đại thần đầu tien thượng tấu cùng đại hoàng tử cùng thái hậu, thân tín Giang Hàm cài vào trong cung ngay trong đêm đã chặn được một phong mật thư.

Thư là Vưu Quý Phi sai người truyền khỏi cung.

Giang Hàm mở ra xem, là ngoại ngữ, chỉ đành mời tới lễ bộ ngoại sử đến thông dịch.

Sau khi hiểu rõ đại ý trong thư ánh mắt Giang Hàm lập tức chuyển lạnh — Vưu Quý Phi dĩ nhiên muốn cho tướng lĩnh La Mã đóng tại biên giới dẫn binh nhập kinh.

Nữ nhân này muốn làm cái gì?

Giang Hàm cầm thư tín đầu ngón tay trở nên trắng, quân La Mã ở biên giới chiến lực không rõ, nếu như sau khi vào kinh hộ giá hoàng thượng, tất nhiên sẽ gây ra trở ngại khó có thể dự liệu, thậm chí khiến tâm huyết nhiều năm của nàng sụp đổ trong giây lát.

* * * * * * *

Ba ngày sau, thân tín hồi phủ bẩm báo cho Cố Sanh biết thủ vệ Cửu Điện Hạ sắp xếp trong cung của Vưu Quý Phi lần lượt mất tích, suy đoán là Tuyên Vương động thủ.

Tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang, Cố Sanh nghỉ ở trong viện không khỏi kinh sợ.

Vưu Quý Phi?

Giang Hàm muốn làm gì? Cớ gì lại ra tay với một quý phi?

Trong nháy mắt trong đầu Cố Sanh tiếng sấm rền vang, cuồn cuộn nổi lên một cơn lốc xoáy, thổi hết sương mù dày đặc hỗn độn, hoang mang trước kia trăm suy nghìn nghĩ vẫn không hiểu được dần dần hé mở khiến nàng rõ ràng thấy được!

Cố Sanh đối với tất cả chuyện kiếp trước phát sinh trong cung hoàn toàn không biết gì cả, đến nay vẫn nghĩ không ra vì sao Giang Trầm Nguyệt không hề có tâm đoạt vị sẽ từ tám trăm dặm xa xôi khẩn cấp hồi kinh thí sát thân hoàng tỷ.

Giờ khắc này biết được Vưu Quý Phi bị vây trong nguy nan, nghi hoặc vốn dĩ khó có thể lý giải trong nháy mắt toàn bộ được xâu chuỗi.

Đúng vậy, cho dù Giang Hàm vì đoạt vị kết đảng tham ô, vì hủy đi di chiếu vu oan hãm hại, Giang Trầm Nguyệt chung quy không hề nổi lên sát tâm.

Thẳng đến giờ phút nầy nàng mới hiểu được, ân oán giữa hai người nếu như là thù giết mẫu thân thì sao?

Cố Sanh trong nháy mắt lông tơ dựng đứng, không dám tưởng tượng Giang Trầm Nguyệt của kiếp trước đã trải qua kiếp nạn đáng sợ thế nào.

Cho đến nay Cửu Điện Hạ được Vưu Quý Phi ngoại cương nội nhu sủng nịch , nên thật ra vẫn là một hài đồng tâm trí đơn thuần, cho dù có oán hận trưởng tỷ nhiều đến đâu chung quy cũng không muốn hoàn toàn đánh vỡ tình thủ túc, vì vậy đã nhiều lần lựa chọn thoái nhượng.

Cố Sanh nhìn không ra dấu vết gì của một Giang Trầm Nguyệt thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trong tương lai, thẳng đến giờ phút nầy mới chợt bừng tỉnh, phía sau trận huyết chiến kiếp trước là cừu hận thấu xương không thể dung hòa.

Trước khi đi Vưu Quý Phi luôn mãi nhắc nhở Cửu Điện Hạ: “Trêи đường hành quân tận lực dùng bữa đúng giờ, không thể ăn thức ăn nguội lạnh, cho người mang theo than lô hâm nóng thức ăn, không được ngại phiền.”

Giang Trầm Nguyệt bị mẫu phi mọi cách bức bách không tình nguyện hứa hẹn — cam đoan sẽ chiếu cố tốt bản thân.

Lại không nghĩ rằng đây là lần cuối cùng Cửu Điện Hạ hứa hẹn với mẫu thân, một lần từ biệt vĩnh viễn xa cách.

Trưởng thành như thế nào mới không cảm thấy đau xót?

Luôn phải đến lúc không thể vãn hồi mới hối hận bản thân không quý trọng.

Lý tưởng cho đến bây giờ vẫn là đao nhọn hướng về phía trước, vẫn luôn cho rằng bản thân một đường tiến về phía trước, vẫn nỗ lực sẽ đạt được mục đích, sau đó sẽ có sung túc thời gian hồi báo thân tình. Thẳng đến đi xa mới phát hiện ở đích đến chưa hẳn còn có thể nghe người thân từ ái nhắc đi nhắc lại.

Cố Sanh xiết chặt nắm tay, đứng lên mở miệng với thân tín muốn hắn lập tức phái người dùng kɧօáϊ mã thông báo Cửu Điện Hạ, nhưng nghĩ lại Giang Nam đến kinh thành đường xá xa xôi cho dù ngày đêm không nghỉ, trở về cũng phải hơn hơn một tháng, sau khi Giang Trầm Nguyệt hồi kinh tất nhiên đã không thể vãn hồi cái chết của mẫu phi.

Cố Sanh lòng tràn đầy kinh hoảng, nàng tuyệt không thể để Giang Hàm thương tổn Vưu Quý Phi!

Giờ phút này nàng không còn tâm tư nào nghĩa chuyện hóa giải ân oán giữa tỷ muội Giang Hàm, nàng muốn bảo trụ Vưu Quý Phi là bởi vì không cách nào tưởng tượng được loại thống khổ Giang Trầm Nguyệt sắp phải trải qua.

Kiếp trước Cố Sanh đã thể nghiệm đau đớn khi mẫu thân qua đời, cũng bởi vì nàng không thể ngăn cản Trầm di nương hãm hại mẫu thân nên sinh ra hối hận, mới khiến bản thân bệnh không dậy nổi.

Cho dù sống sót thì nỗi đau cũng vĩnh viễn không cách nào tan biến, nàng tuyệt không thể để việc này phát sinh trêи người Cửu Điện Hạ!

Nhưng làm thế nào mới có thể ngăn cản được?

Lẽ nào mang cái bụng lớn đi khuyên bảo Giang Hàm? Vậy không khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

Cố Sanh chau mày, ở trong phòng đi qua đi lại.

Giờ này ngày này, nàng đã hoàn toàn nhìn thấu Giang Hàm, người này tuy rằng nét mặt luôn khiêm tốn hữu lẽ , ngoan ngoãn phục tùng nhưng trong lòng lại cứng rắng không gì sánh được, đã hạ quyết tâm thì tuyệt không thay đổi, là mũi tên bắn ra khỏi cung thì không quay đầu lại.

Nàng quay đầu hỏi thân tín: “Nhân thủ của Cửu Điện Hạ ở kinh thành còn lại bao nhiêu? Toàn bộ triệu tập vào cung, có thể ngăn cản Tuyên Vương động thủ hay không?”

Thân tín khom người nói: “Hồi bẩm chủ tử, cho dù chúng ta hợp lực chống lại, Tuyên Vương cũng sẽ không cho chúng ta đường sống, nàng hẳn là sẽ ngụy tạo hiện trường Vưu Quý Phi tai nạn mà chết, sau đó vu khống cho Thừa An Vương.”

Trong lòng Cố Sanh trầm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, ép buộc bản thân bình tỉnh, : “Vì sao Giang Hàm đột nhiên ra tay với Vưu Quý Phi?”

“Thuộc hạ không rõ.”

Cố Sanh suy đi nghĩ lại, một lát sau trong lòng nảy ra một kế, nghiêng đầu hỏi thân tín: “Nếu như ta giữ chân Tuyên Vương, dẫn nàng đến ngoại thành, các ngươi nhân cơ hội hợp lực âm thầm đưa Vưu Quý Phi xuất kinh, cần bao nhiêu thời gian?”

Thân tín nhất thời biến sắc, chắp tay hô: “Vương phi vạn vạn không thể dùng thân mạo hiểm!”

Cố Sanh xua tay nói: “Ngươi yên tâm, ta không có việc gì, ngươi nói cho ta biết, kéo dài bao lâu mới an toàn, các ngươi đưa Vưu Quý Phi qua biên giới giao cho tướng lĩnh La Mã.”

Cố Sanh trước đó lúc thương nghị việc giữ thai cùng Hoàng Hậu và quý phi, Vưu Quý Phi từng rõ ràng nói cho địa điểm đóng quân của quân đội La Mã.

Nàng lúc đó nghe không hiểu lắm, cũng may cận vệ trước mắt quanh năm vào Nam ra Bắc vừa nhắc đến thì hắn có thể đoán ra.

Cố Sanh quyết định dùng bản thân làm mồi nhử, giữ chân Giang Hàm chờ người hộ tống Vưu Quý Phi ra khỏi thành.

Sống lại kiếp này Cố Sanh uổng phí nhiều tâm tư như vậy, cho rằng đã vô năng hóa giải ân oán giữa tỷ muội Giang thị, lại tại thời khắc then chốt xoay chuyển Càn Khôn, dường như minh trung tự có thiên ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương