Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
-
Chương 15
Cố Sanh có một loại cảm giác vén mây nhìn thấy trăng sáng.
Đại khái là Cố Nhiêu đem chuyện đã xảy ra trong học đường nói cho Trầm di nương biết, nên trong hơn một tháng sau đó, bất luận là ở học đường hay là trong Cố phủ, Cố Sanh, Quân Quân của Tử Tước phủ cuối cùng cũng chiếm được địa vị cùng uy nghiêm nàng vốn phải có.
Cố Sanh kết giao Bát Công Chúa việc này dường như chỉ trong một đêm truyền khắp trong phủ, ngay cả đám nội dịch nịnh nọt của khố phòng cũng không dám cắt xén chi tiêu ăn mặc của mẹ con nàng nữa.
Đối với việc Cố Sanh có thể kết giao Công Chúa Hạ Triều, Nhan Thị cảm thấy rất nghi hoặc.
Nàng sớm đã mơ hồ phát hiện nữ nhi của nàng tựa hồ trưởng thành sớm hơn hài đồng xung quanh một ít, cũng không thích cùng bạn cùng lứa tuổi chơi đùa, trái lại tình nguyện cùng bọn nha đầu lớn hơn nàng rất nhiều tuổi tán gẫu.
Càng nhiều thời gian nhàn hạ, Cố Sanh sẽ đi thư phòng của Cố lão gia hoặc nhị ca, cầm về một ít thư tịch thượng vàng hạ cám, một mình bò lên trêи bệ cửa sổ, lui thành một đoàn trước song cửa nhập thần mà ngắm sắc trời.
Nhan Thị mặc dù từ trước đã dạy nữ nhi nhận mặt vài chữ, nhưng nàng tuyệt không tin, nha đầu này có thể dựa vào chút chữ nghĩa này để xem hiểu được sách cổ thâm thuý tối nghĩa
Nhưng dáng vẻ như thấy mùi ngon của Cố Sanh lại khiến ý nghĩ ” Nữ nhi của ta là thiên tài” lần nữa bùng cháy trong lòng Nhan Thị.
Do đó, Nhan Thị thường xuyên đứng một bên nhìn Cố Sanh đọc sách, chờ lúc nàng sang trang, liền lập tức khảo vấn nàng văn chương trong trang trước đã nói những gì.
Cố Sanh mỗi lần đều khái quát ra hai ba phần hàm nghĩa trong văn chương, còn lại thất chữ bát phân là vô căn cứ.
Nàng chính là không thể nói quá thông đáo, nếu không sẽ khiến Nhan Thị khả nghi.
Cũng không thể hoàn toàn nói bậy, khiến Nhan Thị cấm nàng đọc sách.
Đây thật đúng là một chuyện dễ làm.
Cố Sanh hận không thể thẳng thắn tất cả với Nhan Thị, nhưng lại không dám phiêu lưu.
Nàng hôm nay quá nhỏ tuổi, Nhan Thị vô cùng có khả năng cho rằng nàng là miên man suy nghĩ, sinh ra hoang tưởng.
Nếu chỉ là tìm y sư còn coi như nhẹ, vạn nhất Nhan Thị cho rằng nữ nhi là bị cái gì không sạch sẽ quấn thân, che giấu không được bản tính yêu nghiệt, mới bịa ra những lời mê sảng này đến lừa nàng, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Những giang hồ thuật sĩ mang danh nghĩa trừ yêu diệt ma, làm cúng bái hành lễ, cái gì mà kim đan ngân đan, đạo phù, đều có thể bắn nàng uống hết, tiểu thân thể này của nàng làm sao chịu nổi dày vò như vậy?
Tư tiền tưởng hậu, Cố Sanh vẫn quyết định tạm thời không nói cho Nhan Thị biết, chờ căn cơ ổn rồi, Nhan Thị quen với tính cách hôm nay của nàng nàng mới xem tình huống mà quyết định.
Hiện nay rất đáng được ăn mừng, vẫn là Cố Nhiêu rốt cục an phận rồi.
Bất luận là ở học đường hay là trong phủ, Cố Nhiêu liên tiếp mấy tháng cũng không dám lỗ mãng, nhưng Cố Sanh biết, đôi mắt của nữ hài này vẫn như trước chăm chú nhìn nàng, thời thời khắc khắc ngóng trông nàng cùng Bát Công Chúa bất hòa.
Chỉ tiếc, “tình thương của tỷ tỷ” của Bát Công Chúa tựa hồ cháy bất tận, thậm chí đem vị trí của Cố Sanh đổi đến bên cạnh nàng, hận không thể lúc nào cũng chăm chú nhìn “Tiểu muội muội” này.
Trêи thực tế, đối với Cố Sanh mà nói, phần ân sủng này của Bát Công Chúa, đã sắp ép đến nàng thở không nổi nữa.
Bởi vì Giang Ngữ San dù sao cũng là một Công Chúa, Cố Sanh có thể liên tiếp mấy tháng cùng nàng thân mật khăng khít, không hề tranh chấp, dĩ nhiên không phải là bởi vì vị công chúa này thực sự dễ ở chung.
Dễ ở chung chỉ có thể là Cố Sanh.
Muốn cho vị công chúa này cảm thấy ở cùng nàng rất kɧօáϊ trá, chỉ có mọi việc theo ý công chúa hoàn toàn là không đủ.
Loại cấp thấp thuận theo, ngay cả tùy tùng cùng cung nữ đều có thể làm, Cố Sanh sắm vai chính là “muội muội” của Công Chúa, nàng phải không giống người thường, mới có thể duy trì tình nghị đặc biệt của Công Chúa đối với nàng.
Cho nên cần có chủ kiến thích hợp, làm nũng một cách thích hợp , không câu nệ lễ tiết một cách thích hợp
Tất cả đều phải nằm trong một giới hạn vô hình, không thể dư, thiếu nửa bước, không khác nào mang theo xiềng xích khiêu vũ, thật ra cũng không thoải mái.
Thế gian rất khó có hai người hoàn toàn phù hợp, có thể không hề va chạm mà sống chung, nếu như không phải hai người nhân nhượng lẫn nhau, như vậy, trong đó tất nhiên có một người giấu đi tất cả thuộc về bản thân, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoàn toàn nhân nhượng đối phương.
Đã từng, Cố Sanh cảm thấy bản thân cùng Giang Hàm chính là bạn đời phù hợp nhất trêи đời này.
Nhưng hôm nay nàng tự mình trải qua cuộc sống cùng Công Chúa, nàng mới hiểu được khi đó là nhị công chúa Giang Hàm ủy khuất bản thân, nhân nhượng đối với nàng.
Trong nháy mắt ba tháng qua đi, dự bị học đường Quốc Tử Giám nghênh đón khảo hạch tài nghệ lần đầu tiên.
Khảo hạch mỗi quý một lần, bao hàm đao thuật, quyền thuật, ngâm thi đối liễn, nhạc khí, vũ đạo các loại tài nghệ.
Mỗi người có thể báo danh hạng mục không giới hạn số lượng, chỉ cần ba lần khảo hạch liên tiếp thông qua, có thể bái nhập làm môn hạ của sư phó tương ứng, chính thức nhập học.
Cũng chính là lần khảo hạch này, lần nữa rung lên hồi chuông cảnh báo đối với Cố Sanh.
Cố Nhiêu báo danh tụ vũ*, tỳ bà, hai loại khảo hạch.
* múa lụa, múa tay áo đại loại là vậy đi~
Có thể người khác vẫn nhìn không ra mấu chốt, nhưng Cố Sanh lại nghi ngờ, bởi vì nàng rõ ràng nhớ kỹ kiếp trước đại hoàng tử thích nhất chính là vũ cơ, tụ vũ là loại vũ nghệ hắn yêu thích nhất.
Nếu như nói Cố Nhiêu lựa chọn loại này là vô tâm cắm liễu, như vậy còn tỳ bà? Nhị công chúa Giang Hàm thích cổ nhạc, tỳ bà lại càng thích, điểm này Cố Sanh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn!
Cố Nhiêu đồng thời báo danh hai hạng mục này, nếu nói không phải Trầm di nương đặc biệt tìm hiểu sở thích của đại hoàng tử cùng nhị hoàng nữ sau đó cho ra quyết định, Cố Sanh tuyệt đối không tin.
Cố Nhiêu hiển nhiên là nhìn chuẩn hai vị Hoàng tước có khả năng đăng cơ cao nhất hiện nay.
Cố Sanh vốn không muốn sau khi chính thức nhập học, sẽ cùng Cố Nhiêu học chung một lớp, nhưng hạng mục tỳ bà nàng nhất định phải báo danh.
Tham dự khảo hạch tỳ bà đa số là tiểu Quân Quân, tổng cộng không đến hai mươi người, có tám danh ngạch thông qua khảo hạch, độ khó cũng không tính là quá lớn.
Cố Nhiêu vào khảo đường trước Cố Sanh, nàng nàng một khúc 《phi thiên dẫn 》 đàn rất bài bản, Cố Sanh ở một bên nghiêng tai lắng nghe.
Một khúc tỳ bà, sai âm bất quá ba chỗ, mặc dù không diễn đạt hết cảnh ý, nhanh chậm không phân rõ nhưng đối với người mới học mà nói, tuyệt đối xem như thiên phú dị bẩm, dẫn tới ba vị nhạc sư làm chủ khảo liên tục gật đầu tán thưởng Cố Nhiêu.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Cố Nhiêu tất nhiên sẽ lấy thân phận người đứng nhất lần khảo hạch cổ nhạc này mà nhập học ở Cổ Nhạc Ti.
Nhưng mà, Cố Sanh chính là ngoài ý muốn của nàng ta.
Nàng cũng báo danh vào Cổ Nhạc Ti, cũng là khảo hạch tỳ bà.
Lúc này còn không đến thời khắc phản kϊƈɦ, Cố Sanh vốn không muốn chủ động trêu chọc Cố Nhiêu, nhưng chỉ riêng hạng mục tỳ bà nàng không thể thua.
Hai chữ “Cố Sanh”, phải xếp đầu tiên trong danh sách khảo hạch tỳ bà.
Cố Nhiêu khảo hạch hoàn tất, sau khi đứng dậy hành lễ với chủ khảo, ra khỏi khảo đường, Cố Sanh liền đi vào, lúc lướt qua nhau, Cố Nhiêu nhịn không được liếc xéo nàng một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.
Cố Sanh hé miệng mỉm cười, tiếp tục đi vào khảo đường.
So với Cố Nhiêu một thân diễm lệ hoa gấm cẩm ti, Cố Sanh hôm nay mặc y phục tử sắc càng trường cẩm bào, chợt nhìn có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều.
Trang phục như vậy dẫn đến mấy chủ khảo mới vừa bị Cố Nhiêu làm kinh diễm nhất thời chưa từng chú ý Cố Sanh đang đến gần, còn đang xôn xao nghị luận thiên phú của Cố Nhiêu.
Khảo đường bất quá ba trượng vuông, chủ khảo ngồi trêи trường án, giữa sảnh đường đặt một tấm mộc điêu Hoa Mộc Y, bốn phía trống trải.
Lúc này đã gần đầu hạ, các Quân Tước vây đầy xem náo nhiệt ngoài cửa sổ, huân đến nội đường như lồng hấp, cộng thêm tiếng xôn xao bàn luận bên ngoài, xung quanh càng thêm hỗn loạn, gần như không ai lưu ý Cố Sanh đi vào khảo đường, đề tài mọi người nghị luận vẫn tập trung trêи người Cố Nhiêu.
Cố Sanh lại không chút kinh hoảng, nàng im lặng ôm cây tỳ bà có vẻ to lớn hơn thân hình của mình, uyển chuyển đi đến giữa khảo đường, cúi người hành lễ với chủ khảo, sau đó cung kính lui ra phía sau, ngồi xuống, hít một hơi sâu, chuẩn bị xong tư thế, tay phải di chuyển trêи dây đàn.
Lúc này, xung quanh vẫn một mảnh ầm ĩ như cũ.
Đợi cho nội dịch của khảo đường cao giọng báo tên Cố Sanh cùng tên cầm khúc nàng khảo hạch mọi người mới an tĩnh lại.
Bởi vì cầm khúc Cố Sanh khảo hạch cũng là 《Phi thiên dẫn 》 giống như Cố Nhiêu.
Cảnh này khiến giám khảo cùng mọi người vây xem ngoài cửa sổ đều lộ ra vẻ hiếu kỳ, tựa hồ đối với hành vi khiêu khích của tiểu cô nương này vô cùng xem thường, đều nín thở ngưng thần chờ xem nàng xấu mặt.
Cố Sanh vẫn yên tĩnh ngồi đó, dường như cả người đều tách biệt với bầu không khí nóng bức bên ngoài.
Nàng điều chỉnh tốt hô hấp, cúi đầu, dùng đầu ngón tay non nớt tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng áp xuống dây đàn.
Ngay sau đó, âm sắc từng nhịp mây bay nước chảy lưu loát sinh động tràn ngập ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc, tiếng người ầm ĩ xung quanh dường như bị định trụ trong nháy mắt.
Tiếng huyền cầm du dương trôi chảy như xuân phong thổi vào mặt, lại dường như trăm nghìn hạt châu rơi xuống ngọc bàn, dung nhập thính giác của người nghe, lướt qua trái tim mọi người.
Cố Sanh sở dĩ chọn cầm khúc này chỉ là vì khiến giám khảo thuận tiện so sanh tài nghệ của nàng và Cố Nhiêu, lần này nàng cũng không dùng hết thực lực, để tránh danh tiếng lan truyền quá sớm, nàng cũng không muốn cho Giang Hàm chú ý đến nàng vào lúc này.
Nhưng, cho dù nàng cố ý đàn đến trúc trắc thì bầu không khí xung quanh vẫn đọng lại trong nháy mắt.
Cố Sanh có thể cảm thụ được xung quanh, bao gồm giám khảo bên trong và những người bên ngoài đều khϊế͙p͙ sợ cùng kinh diễm, bất đắc dĩ, nàng chỉ đành cố ý đàn sai, cho đến lúc kết thúc, sai âm luật ít hơn một chỗ so với Cố Nhiêu.
Cho dù như vậy, so với cầm khúc có nề nếp của Cố Nhiêu, linh khí trong cầm của Cố Sanh là làm sao đều giấu không được.
Cuối cùng, nàng cũng không hề ngoài ý muốn mà giành được danh ngạch đệ nhất.
Bát Công Chúa ở hiện trường vây xem cảnh tượng kinh diễm tứ tọa của Cố Sanh, sau khi hồi cung nàng lập tức khoa trương với mấy hoàng huynh hoàng tỷ nói khoác một phen.
Vì vậy, chuyện Cố Sanh không muốn xảy ra, vẫn xảy ra.
Ngày thứ hai, Cố Sanh thu được thϊế͙p͙ mời của Bát Công Chúa, muốn nàng năm ngày sau đến Tây Xuân Tửu Lâu cùng dùng ngọ yến nghe diễn xướng.
Mà người khởi xướng chính là Nhị Điện Hạ Giang Hàm.
Nếu như sớm biết phải gặp chuyện này, có lẽ Cố Sanh đã không ăn cơm từ hai tháng trước rồi, hiện tại nàng làm sao còn kịp giảm cân?
Nàng sờ sờ cằm đôi của mình, lần đầu tiên ngỗ nghịch ý nguyện của Bát Công Chúa, cự tuyệt lời mời.
Bát Công Chúa đâu thể thuận theo, nàng đã nói khoác bản thân ở học đường tìm được một đồng học cỡ nào giản đơn nhu thuận, nếu như một bữa cơm cũng mời không được, nàng phải giải thích thế nào với các hoàng huynh hoàng tỷ?
Sau khi dây dưa mềm nhẹ, rồi đến cứng rắn ép buộc, Bát Công Chúa thậm chí đồng ý ngày đó sẽ thỉnh cầu Vưu Quý Phi đem cửu hoàng muội của nàng bế ra ngoài cung, cho Cố Sanh chơi đùa.
Lúc nói lời này, dáng vẻ của Bát Công Chúa đã là thiên đại ban ân, dù sao vị siêu phẩm tiểu hoàng tước này là niềm mơ ước của toàn bộ quân quân của Hạ Triều, nàng nhượng bộ lớn như vậy hiển nhiên là không cho phép thương lượng.
Cố Sanh chỉ đành rưng rưng đáp ứng.
Sủng ái của Bát Công Chúa thật đúng là gánh nặng ngọt ngào…..
Đại khái là Cố Nhiêu đem chuyện đã xảy ra trong học đường nói cho Trầm di nương biết, nên trong hơn một tháng sau đó, bất luận là ở học đường hay là trong Cố phủ, Cố Sanh, Quân Quân của Tử Tước phủ cuối cùng cũng chiếm được địa vị cùng uy nghiêm nàng vốn phải có.
Cố Sanh kết giao Bát Công Chúa việc này dường như chỉ trong một đêm truyền khắp trong phủ, ngay cả đám nội dịch nịnh nọt của khố phòng cũng không dám cắt xén chi tiêu ăn mặc của mẹ con nàng nữa.
Đối với việc Cố Sanh có thể kết giao Công Chúa Hạ Triều, Nhan Thị cảm thấy rất nghi hoặc.
Nàng sớm đã mơ hồ phát hiện nữ nhi của nàng tựa hồ trưởng thành sớm hơn hài đồng xung quanh một ít, cũng không thích cùng bạn cùng lứa tuổi chơi đùa, trái lại tình nguyện cùng bọn nha đầu lớn hơn nàng rất nhiều tuổi tán gẫu.
Càng nhiều thời gian nhàn hạ, Cố Sanh sẽ đi thư phòng của Cố lão gia hoặc nhị ca, cầm về một ít thư tịch thượng vàng hạ cám, một mình bò lên trêи bệ cửa sổ, lui thành một đoàn trước song cửa nhập thần mà ngắm sắc trời.
Nhan Thị mặc dù từ trước đã dạy nữ nhi nhận mặt vài chữ, nhưng nàng tuyệt không tin, nha đầu này có thể dựa vào chút chữ nghĩa này để xem hiểu được sách cổ thâm thuý tối nghĩa
Nhưng dáng vẻ như thấy mùi ngon của Cố Sanh lại khiến ý nghĩ ” Nữ nhi của ta là thiên tài” lần nữa bùng cháy trong lòng Nhan Thị.
Do đó, Nhan Thị thường xuyên đứng một bên nhìn Cố Sanh đọc sách, chờ lúc nàng sang trang, liền lập tức khảo vấn nàng văn chương trong trang trước đã nói những gì.
Cố Sanh mỗi lần đều khái quát ra hai ba phần hàm nghĩa trong văn chương, còn lại thất chữ bát phân là vô căn cứ.
Nàng chính là không thể nói quá thông đáo, nếu không sẽ khiến Nhan Thị khả nghi.
Cũng không thể hoàn toàn nói bậy, khiến Nhan Thị cấm nàng đọc sách.
Đây thật đúng là một chuyện dễ làm.
Cố Sanh hận không thể thẳng thắn tất cả với Nhan Thị, nhưng lại không dám phiêu lưu.
Nàng hôm nay quá nhỏ tuổi, Nhan Thị vô cùng có khả năng cho rằng nàng là miên man suy nghĩ, sinh ra hoang tưởng.
Nếu chỉ là tìm y sư còn coi như nhẹ, vạn nhất Nhan Thị cho rằng nữ nhi là bị cái gì không sạch sẽ quấn thân, che giấu không được bản tính yêu nghiệt, mới bịa ra những lời mê sảng này đến lừa nàng, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Những giang hồ thuật sĩ mang danh nghĩa trừ yêu diệt ma, làm cúng bái hành lễ, cái gì mà kim đan ngân đan, đạo phù, đều có thể bắn nàng uống hết, tiểu thân thể này của nàng làm sao chịu nổi dày vò như vậy?
Tư tiền tưởng hậu, Cố Sanh vẫn quyết định tạm thời không nói cho Nhan Thị biết, chờ căn cơ ổn rồi, Nhan Thị quen với tính cách hôm nay của nàng nàng mới xem tình huống mà quyết định.
Hiện nay rất đáng được ăn mừng, vẫn là Cố Nhiêu rốt cục an phận rồi.
Bất luận là ở học đường hay là trong phủ, Cố Nhiêu liên tiếp mấy tháng cũng không dám lỗ mãng, nhưng Cố Sanh biết, đôi mắt của nữ hài này vẫn như trước chăm chú nhìn nàng, thời thời khắc khắc ngóng trông nàng cùng Bát Công Chúa bất hòa.
Chỉ tiếc, “tình thương của tỷ tỷ” của Bát Công Chúa tựa hồ cháy bất tận, thậm chí đem vị trí của Cố Sanh đổi đến bên cạnh nàng, hận không thể lúc nào cũng chăm chú nhìn “Tiểu muội muội” này.
Trêи thực tế, đối với Cố Sanh mà nói, phần ân sủng này của Bát Công Chúa, đã sắp ép đến nàng thở không nổi nữa.
Bởi vì Giang Ngữ San dù sao cũng là một Công Chúa, Cố Sanh có thể liên tiếp mấy tháng cùng nàng thân mật khăng khít, không hề tranh chấp, dĩ nhiên không phải là bởi vì vị công chúa này thực sự dễ ở chung.
Dễ ở chung chỉ có thể là Cố Sanh.
Muốn cho vị công chúa này cảm thấy ở cùng nàng rất kɧօáϊ trá, chỉ có mọi việc theo ý công chúa hoàn toàn là không đủ.
Loại cấp thấp thuận theo, ngay cả tùy tùng cùng cung nữ đều có thể làm, Cố Sanh sắm vai chính là “muội muội” của Công Chúa, nàng phải không giống người thường, mới có thể duy trì tình nghị đặc biệt của Công Chúa đối với nàng.
Cho nên cần có chủ kiến thích hợp, làm nũng một cách thích hợp , không câu nệ lễ tiết một cách thích hợp
Tất cả đều phải nằm trong một giới hạn vô hình, không thể dư, thiếu nửa bước, không khác nào mang theo xiềng xích khiêu vũ, thật ra cũng không thoải mái.
Thế gian rất khó có hai người hoàn toàn phù hợp, có thể không hề va chạm mà sống chung, nếu như không phải hai người nhân nhượng lẫn nhau, như vậy, trong đó tất nhiên có một người giấu đi tất cả thuộc về bản thân, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoàn toàn nhân nhượng đối phương.
Đã từng, Cố Sanh cảm thấy bản thân cùng Giang Hàm chính là bạn đời phù hợp nhất trêи đời này.
Nhưng hôm nay nàng tự mình trải qua cuộc sống cùng Công Chúa, nàng mới hiểu được khi đó là nhị công chúa Giang Hàm ủy khuất bản thân, nhân nhượng đối với nàng.
Trong nháy mắt ba tháng qua đi, dự bị học đường Quốc Tử Giám nghênh đón khảo hạch tài nghệ lần đầu tiên.
Khảo hạch mỗi quý một lần, bao hàm đao thuật, quyền thuật, ngâm thi đối liễn, nhạc khí, vũ đạo các loại tài nghệ.
Mỗi người có thể báo danh hạng mục không giới hạn số lượng, chỉ cần ba lần khảo hạch liên tiếp thông qua, có thể bái nhập làm môn hạ của sư phó tương ứng, chính thức nhập học.
Cũng chính là lần khảo hạch này, lần nữa rung lên hồi chuông cảnh báo đối với Cố Sanh.
Cố Nhiêu báo danh tụ vũ*, tỳ bà, hai loại khảo hạch.
* múa lụa, múa tay áo đại loại là vậy đi~
Có thể người khác vẫn nhìn không ra mấu chốt, nhưng Cố Sanh lại nghi ngờ, bởi vì nàng rõ ràng nhớ kỹ kiếp trước đại hoàng tử thích nhất chính là vũ cơ, tụ vũ là loại vũ nghệ hắn yêu thích nhất.
Nếu như nói Cố Nhiêu lựa chọn loại này là vô tâm cắm liễu, như vậy còn tỳ bà? Nhị công chúa Giang Hàm thích cổ nhạc, tỳ bà lại càng thích, điểm này Cố Sanh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn!
Cố Nhiêu đồng thời báo danh hai hạng mục này, nếu nói không phải Trầm di nương đặc biệt tìm hiểu sở thích của đại hoàng tử cùng nhị hoàng nữ sau đó cho ra quyết định, Cố Sanh tuyệt đối không tin.
Cố Nhiêu hiển nhiên là nhìn chuẩn hai vị Hoàng tước có khả năng đăng cơ cao nhất hiện nay.
Cố Sanh vốn không muốn sau khi chính thức nhập học, sẽ cùng Cố Nhiêu học chung một lớp, nhưng hạng mục tỳ bà nàng nhất định phải báo danh.
Tham dự khảo hạch tỳ bà đa số là tiểu Quân Quân, tổng cộng không đến hai mươi người, có tám danh ngạch thông qua khảo hạch, độ khó cũng không tính là quá lớn.
Cố Nhiêu vào khảo đường trước Cố Sanh, nàng nàng một khúc 《phi thiên dẫn 》 đàn rất bài bản, Cố Sanh ở một bên nghiêng tai lắng nghe.
Một khúc tỳ bà, sai âm bất quá ba chỗ, mặc dù không diễn đạt hết cảnh ý, nhanh chậm không phân rõ nhưng đối với người mới học mà nói, tuyệt đối xem như thiên phú dị bẩm, dẫn tới ba vị nhạc sư làm chủ khảo liên tục gật đầu tán thưởng Cố Nhiêu.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Cố Nhiêu tất nhiên sẽ lấy thân phận người đứng nhất lần khảo hạch cổ nhạc này mà nhập học ở Cổ Nhạc Ti.
Nhưng mà, Cố Sanh chính là ngoài ý muốn của nàng ta.
Nàng cũng báo danh vào Cổ Nhạc Ti, cũng là khảo hạch tỳ bà.
Lúc này còn không đến thời khắc phản kϊƈɦ, Cố Sanh vốn không muốn chủ động trêu chọc Cố Nhiêu, nhưng chỉ riêng hạng mục tỳ bà nàng không thể thua.
Hai chữ “Cố Sanh”, phải xếp đầu tiên trong danh sách khảo hạch tỳ bà.
Cố Nhiêu khảo hạch hoàn tất, sau khi đứng dậy hành lễ với chủ khảo, ra khỏi khảo đường, Cố Sanh liền đi vào, lúc lướt qua nhau, Cố Nhiêu nhịn không được liếc xéo nàng một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.
Cố Sanh hé miệng mỉm cười, tiếp tục đi vào khảo đường.
So với Cố Nhiêu một thân diễm lệ hoa gấm cẩm ti, Cố Sanh hôm nay mặc y phục tử sắc càng trường cẩm bào, chợt nhìn có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều.
Trang phục như vậy dẫn đến mấy chủ khảo mới vừa bị Cố Nhiêu làm kinh diễm nhất thời chưa từng chú ý Cố Sanh đang đến gần, còn đang xôn xao nghị luận thiên phú của Cố Nhiêu.
Khảo đường bất quá ba trượng vuông, chủ khảo ngồi trêи trường án, giữa sảnh đường đặt một tấm mộc điêu Hoa Mộc Y, bốn phía trống trải.
Lúc này đã gần đầu hạ, các Quân Tước vây đầy xem náo nhiệt ngoài cửa sổ, huân đến nội đường như lồng hấp, cộng thêm tiếng xôn xao bàn luận bên ngoài, xung quanh càng thêm hỗn loạn, gần như không ai lưu ý Cố Sanh đi vào khảo đường, đề tài mọi người nghị luận vẫn tập trung trêи người Cố Nhiêu.
Cố Sanh lại không chút kinh hoảng, nàng im lặng ôm cây tỳ bà có vẻ to lớn hơn thân hình của mình, uyển chuyển đi đến giữa khảo đường, cúi người hành lễ với chủ khảo, sau đó cung kính lui ra phía sau, ngồi xuống, hít một hơi sâu, chuẩn bị xong tư thế, tay phải di chuyển trêи dây đàn.
Lúc này, xung quanh vẫn một mảnh ầm ĩ như cũ.
Đợi cho nội dịch của khảo đường cao giọng báo tên Cố Sanh cùng tên cầm khúc nàng khảo hạch mọi người mới an tĩnh lại.
Bởi vì cầm khúc Cố Sanh khảo hạch cũng là 《Phi thiên dẫn 》 giống như Cố Nhiêu.
Cảnh này khiến giám khảo cùng mọi người vây xem ngoài cửa sổ đều lộ ra vẻ hiếu kỳ, tựa hồ đối với hành vi khiêu khích của tiểu cô nương này vô cùng xem thường, đều nín thở ngưng thần chờ xem nàng xấu mặt.
Cố Sanh vẫn yên tĩnh ngồi đó, dường như cả người đều tách biệt với bầu không khí nóng bức bên ngoài.
Nàng điều chỉnh tốt hô hấp, cúi đầu, dùng đầu ngón tay non nớt tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng áp xuống dây đàn.
Ngay sau đó, âm sắc từng nhịp mây bay nước chảy lưu loát sinh động tràn ngập ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc, tiếng người ầm ĩ xung quanh dường như bị định trụ trong nháy mắt.
Tiếng huyền cầm du dương trôi chảy như xuân phong thổi vào mặt, lại dường như trăm nghìn hạt châu rơi xuống ngọc bàn, dung nhập thính giác của người nghe, lướt qua trái tim mọi người.
Cố Sanh sở dĩ chọn cầm khúc này chỉ là vì khiến giám khảo thuận tiện so sanh tài nghệ của nàng và Cố Nhiêu, lần này nàng cũng không dùng hết thực lực, để tránh danh tiếng lan truyền quá sớm, nàng cũng không muốn cho Giang Hàm chú ý đến nàng vào lúc này.
Nhưng, cho dù nàng cố ý đàn đến trúc trắc thì bầu không khí xung quanh vẫn đọng lại trong nháy mắt.
Cố Sanh có thể cảm thụ được xung quanh, bao gồm giám khảo bên trong và những người bên ngoài đều khϊế͙p͙ sợ cùng kinh diễm, bất đắc dĩ, nàng chỉ đành cố ý đàn sai, cho đến lúc kết thúc, sai âm luật ít hơn một chỗ so với Cố Nhiêu.
Cho dù như vậy, so với cầm khúc có nề nếp của Cố Nhiêu, linh khí trong cầm của Cố Sanh là làm sao đều giấu không được.
Cuối cùng, nàng cũng không hề ngoài ý muốn mà giành được danh ngạch đệ nhất.
Bát Công Chúa ở hiện trường vây xem cảnh tượng kinh diễm tứ tọa của Cố Sanh, sau khi hồi cung nàng lập tức khoa trương với mấy hoàng huynh hoàng tỷ nói khoác một phen.
Vì vậy, chuyện Cố Sanh không muốn xảy ra, vẫn xảy ra.
Ngày thứ hai, Cố Sanh thu được thϊế͙p͙ mời của Bát Công Chúa, muốn nàng năm ngày sau đến Tây Xuân Tửu Lâu cùng dùng ngọ yến nghe diễn xướng.
Mà người khởi xướng chính là Nhị Điện Hạ Giang Hàm.
Nếu như sớm biết phải gặp chuyện này, có lẽ Cố Sanh đã không ăn cơm từ hai tháng trước rồi, hiện tại nàng làm sao còn kịp giảm cân?
Nàng sờ sờ cằm đôi của mình, lần đầu tiên ngỗ nghịch ý nguyện của Bát Công Chúa, cự tuyệt lời mời.
Bát Công Chúa đâu thể thuận theo, nàng đã nói khoác bản thân ở học đường tìm được một đồng học cỡ nào giản đơn nhu thuận, nếu như một bữa cơm cũng mời không được, nàng phải giải thích thế nào với các hoàng huynh hoàng tỷ?
Sau khi dây dưa mềm nhẹ, rồi đến cứng rắn ép buộc, Bát Công Chúa thậm chí đồng ý ngày đó sẽ thỉnh cầu Vưu Quý Phi đem cửu hoàng muội của nàng bế ra ngoài cung, cho Cố Sanh chơi đùa.
Lúc nói lời này, dáng vẻ của Bát Công Chúa đã là thiên đại ban ân, dù sao vị siêu phẩm tiểu hoàng tước này là niềm mơ ước của toàn bộ quân quân của Hạ Triều, nàng nhượng bộ lớn như vậy hiển nhiên là không cho phép thương lượng.
Cố Sanh chỉ đành rưng rưng đáp ứng.
Sủng ái của Bát Công Chúa thật đúng là gánh nặng ngọt ngào…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook