Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 361: Quả thực không dễ dàng

Tuy đã là ngày hè nắng chói cháng, nhưng ban đêm lại lạnh lẽo, trẻ nhỏ vừa sinh ra cực kỳ yếu ớt, để tránh cho hai đứa nhỏ bị cảm lạnh, Hạ Thiên Tịch bọn họ căn bản không dám hạ nhiệt độ điều hòa gì đó, để tránh đứa nhỏ bị lạnh sinh bệnh thì không tốt.

Nhiệt độ cơ thể của em bé không cao, cho nên vào ban đêm khá lạnh lẽo ngủ đến thơm ngào ngạt, so sánh với ba ba Hạ Thiên Tịch của bọn chúng lại không ngủ được.

Nóng quá!

Nhiệt độ cở thể người lớn trời sinh cao hơn với trẻ con, không dám mở một vài thiết bị hạ nhiệt độ công nghệ cao, chủ yếu cũng là để thông gió, hít thở không khí mới mẻ, đối với các bánh bao nhỏ cũng rất tốt.

Hạ Thiên Tịch lăn lộn qua lại không ngủ được ngẩng đầu lên nhìn hai em bé vừa mới sinh ra được gần một tháng.

Hai bánh bao nhỏ đều trắng trắng nộn nộn nhuyễn manh, anh lớn Lăng Duệ tóc đen mắt đen, ngũ quan tinh xảo cực kỳ xinh đẹp, khi mở mắt ra lại cực kỳ lãnh khốc, rất phù hợp với phong cách cao lãnh, cũng chỉ có khi ngủ khuôn mặt nhỏ kia mới có thể hiện ra biểu tình vô hại phù hợp với một bánh bao nhỏ nên có.

Em nhỏ là Hạ Lê, tóc bạc mắt bạc, so với Lăng Duệ, tên nhóc này hiển nhiên càng khiến người ta thích hơn, cả ngày vui tươi hớn hở mở to một đôi mắt màu bạc xinh đẹp, bất luận thấy ai cũng đều cười, hơn nữa hai bên má còn có lúm đồng tiền mê người, quả thực nhuyễn manh khiến người phun máu mũi.

Hiện tại, tư thế ngủ của tên nhóc Lăng Duệ ngủ rất tốt, bàn tay nhỏ nắm chặt, cẳng chân duỗi thẳng tắp, nằm yên yên ổn ổn, vừa nhìn liền biết là một đứa nhỏ cực kỳ đáng yêu.

Còn Hạ Lê thì lại khác, tên nhóc này dựa gần sát vào anh trai của mình, hơn nữa tay chân cũng gác lên trên người anh trai của mình, Lăng Duệ lúc đầu hiển nhiên cũng không kiên nhẫn, nhưng trải quả tiểu Hạ Lê kiên trì không ngừng lâu như vậy, Lăng Duệ chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Cho nên, tổng thể mà nói, tiểu Lăng Duệ nhất định là một người anh trai cực kỳ yêu thương em trai.

Còn tiểu Hạ Lê, lại là một tên em trai da mặt cực dày, mượn gió bẻ măng.

Nhìn hai bánh bao nhỏ, Hạ Thiên Tịch cực kỳ vui vẻ, bánh bao nhỏ hiện tại nhỏ xíu nhuyễn manh như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể lớn lên.

"Cười gì thế? Vui vẻ như vậy? Hả...." Lăng Thần vươn cánh tay ôm lấy y, kéo y vào trong lòng ngực, môi nhẹ nhàng thổi khí bên tai y.

Hạ Thiên Tịch bị hơi thở ấm áp bên tai khiến cho thân thể run rẩy một chút, lập tức tránh né nhiệt độ quanh vành tai, hơn nữa cực kỳ nghiêm túc nói: "Đừng quấy rối."

Ngủ thì không ngủ, làm loạn gì đó?

"Bảo bối. "

Không biết có phải là do vào ban đêm hay không, giọng nói trầm thấp của Lăng Thần bất ngờ hàm chứa một cỗ từ tính, cực kỳ có mị lực.

"Hả." Hạ Thiên Tịch giờ phút này cảm thấy Lăng Thần thật giống như một yêu nghiệt có ngàn năm công lực, giọng nói trầm thấp, khiến y nghe thôi đã bị mê hoặc.

"Bảo bối bảo bối bảo bối...... "Lăng Thần gắt gao ôm người, nhịn không được thấp giọng nhẹ gọi.

Ban đêm, sao sáng che kín bầu trời, ánh trăng sáng tỏ chiếu qua cửa sổ tràn ngập cả căn phòng.

Hình ảnh này, có vài phần tình thơ ý họa khiến người say mê.

Nhưng giọng điệu ủy khuất như nàng dâu nhỏ của Lăng Thần quả thực khiến ngườ nhịn không được bật cười.

"Ban ngày tinh lực của ngươi đều đặt trên người mấy đứa con, tới đem cũng không thể đặt luôn trên người mấy đứa nó chứ!"

Quả thực ủy khuất

Giống như một cô dâu mới gả bị chồng vứt bỏ.

Phì...

Hạ Thiên Tịch cười ra tiếng.

Như vậy cũng ghen?

Đó là con hắn đấy!

Ăn dấm của chính con trai mình không thấy không có tiền đồ à?

"Ngươi còn cười?" Nam nhân cực kỳ ủy khuất u oán nói: "Bảo bối, từ sau khi ngươi sinh đứa nhỏ ra hai chúng ta đều chưa từng thân mật."

Rõ ràng lúc trước khi chưa sinh đứa nhỏ bọn họ vẫn có thể thân mật, sao vừa sinh ra hai thằng nhóc kia lại phải cấm dục như thế chứ?

Quả thực không nghĩ ra.

Càng thêm nghẹn khuất!

Đương nhiên, hắn chủ yếu vẫn là nhớ thân thể Hạ Thiên Tịch, tuy y không giống những người mang thai khác cần phải mổ bụng, hơn nữa chịu khổ cũng không coi là lớn, nhưng Lăng Thần đã tìm hiểu không ít tri thức vẫn không dám có quan hệ thân mật trong 1 tháng đầu, chỉ sợ tiểu tức phụ của hắn bị thương.

Quả thực chính là ông chồng 10 hạng toàn năng.

Hạ Thiên Tịch nhịn ý cười trên khóe miệng xoay người nhìn nam nhân bên người, vốn dĩ thị lực của bọn họ cũng không bị bất cứ ảnh hưởng gì trong bóng đêm tối đen, huống chi đêm nay còn có ánh trăng sáng tỏ.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, được ánh trăng chiếu vào, dung mạo tuấn mỹ bất phàm kia còn có thêm vài phần thần tiên hạ phàm, thặt đẹp trai không dính khói lửa nhân gian, càng thêm...câu nhân!

Hạ Thiên Tịch nhìn, nhịn không được nâng đôi tay đỡ khuôn mặt Lăng Thần, tiến tới hôn một cái.

Ngô....... Hương vị không tồi.!

Tâm trạng Hạ Thiên Tịch rất tốt.

Vì thế, lại tiến tới hôn mấy ngụm.

Rất chi là có tiềm chất tiểu sắc lang.

Nhưng khi y vui vẻ lui về thì....

Sao còn lui về được chứ? Vốn dĩ Lăng Thần đã nhịn một tháng, hiện tại tiểu tức phụ còn chủ động tiến tới hôn hắn như vậy, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ thì còn nhịn làm gì.

Kết quả là ngay lập tức hắn hóa thân thành sói.

Một tay ôm chặt lấy vòng eo của Hạ Thiên Tịch, một tay hung hăng ấn cái ót của Hạ Thiên Tịch xuống, nụ hôn nóng bỏng cứ thế diễn ra, quả thực không cho đối phương bất luận đường lui nào.

Hạ Thiên Tịch lập tức giãy giụa.

Cho dù cơ khát cũng không thể thân mật ở đây chứ, nơi này là phòng ngủ của bọn họ, mấy đứa con còn ở đây đấy, tuy mới được 1 tháng tuổi, bọn chúng cũng chưa hiểu cái gì, nhưng đánh thức con trai, vẫn sẽ khiến người cảm thấy thật ngượng ngùng!

Nhưng hiển nhiên Lăng Thần không quản được nhiều như vậy.

Hoặc là nói, hắn căn bản không để hai đứa con ở trong lòng, trẻ con một tháng tuổi, trong đầu toàn một đống hồ nhão, hiểu cái gì.

Cho nên, Hạ Thiên Tịch có giãy giụa cũng không ăn thua.

Sau đó, hai người hôn hôn, tự nhiên cũng sẽ củi khô lửa bốc.

Gối chăn điên đảo, trong nhất thời rên rỉ mê người vô hạn.

Hai người đang dây dưa trên giường tự nhiên cũng quên mất hai đứa con trai.

Trong giường em bé, hai đứa nhỏ bị thanh âm kỳ kỳ quái quái đánh thức cực kỳ khó chịu, là hai đứa nhỏ mới được 1 tháng tuổi, ngay cả giấc ngủ cũng không đủ,còn phát ra than âm kỳ kỳ quái quái khiến cho hai anh em bọn chung thật buồn rầu mở to mắt, ánh mắt một đen một bạc, khi vừa mở mắt ra còn mang theo vài phần mê mang, nghe nơi phát ra thanh âm kỳ kỳ quái quái, hai anh em nghiêng người liền thấy được hai người ở trên giường lớn gắt gao dây dưa với nhau.

.......

Đúng là rất khó hiểu!

Hơn nửa đêm còn không ngủ, nhích tới nhích lui chẳng lẽ không buồn ngủ sao?

Cho dù các ngươi không ngủ được, cũng đừng quầy rầy bọn chúng ngủ có được không?

Hai bánh bao nhỏ cực kỳ oán niệm.

Vừa mới lớn bằng hạt đậu hai đứa nhỏ vẻ mặt u oán, hiện tại đã không cho bọn chúng ngủ no, về sau chắc chắn không cao lớn được.

Nếu thành người lùn...

Nghĩ qua thôi đã thấy thê thảm vô cùng!

Chúng ta muốn kháng nghị!

Ê a!

Ngày hôm sau!

Vì ngày hôm qua mệt nhọc cả đêm, khi Hạ Thiên Tịch tỉnh lại đã giữa trưa, đã vậy còn eo nhũn chân mềm, điều này khiến cho y cực kỳ u oán.

Chẳng lẽ hắn nghẹn lâu, khi này nọ, thật sự khiến y thống khổ!

Quả thực uy mãnh không phải người.

Lăng Thần bưng cháo vào, vừa lúc nhìn thấy người trên giường  vừa tỉnh lại vẻ mặt u oán, giờ tay sờ sờ mũi, không có cách nào, ai bảo khiến hắn nhịn lâu như vậy, cho nên tự nhiên....hà hà!

"Bảo bối, đói bụng chưa! Ta đã nấu xong cháo rồi, đi rửa mặt trước đi rồi lát nữa ăn." Lăng Thần lấy quần áo mặc hôm nay cho Hạ Thiên Tịch ra.

Hạ Thiên Tịch ngồi dậy ngoan ngoãn duỗi tay để Lăng Thần mặc quần áo cho y.

"Eo vẫn có chút mỏi." Đôi mắt nhỏ của Hạ Thiên Tịch rất là u oán.

"Ăn cơm xong ta mát xa cho ngươi." Giờ phút này hắn cực kỳ biết vuốt lông.

Hạ Thiên Tịch lúc này mới vừa lòng gật đầu, xem ra vẫn rất thức thời.

Hạ Thiên Tịch đi xuống giường nhìn hai bánh bao nhỏ vẫn phì phò ngủ say, nhíu mày: "Sao vẫn còn ngủ nhỉ?"

Bình thường lúc này hẳn là đã tỉnh lại bú sữa hoặc chơi đồ chơi rồi mà!

"Không biết, sáng sớm hôm nay vẫn luôn ngủ." Lăng Thần đi lên trước nhìn nhìn, hai đứa con vẫn ngủ vù vù, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh chút nào.

"Sáng sớm bọn chúng cũng không tỉnh lại bú sữa sao?" Hạ Thiên Tịch cực kỳ nghi hoặc.

Tuy hai đứa nhỏ mới sinh ra được 1 tháng, nhưng vì để luyện cho bọn chúng thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp, nên sẽ chỉ khi ăn cơm mới cho bọn họ bú sữa, hiện tại thời gian này vừa lúc là thời gian ăn cơm, bình thường bọn chúng đều sẽ tỉnh lại chơi đồ chơi một chút rồi bú sữa, bú sữa xong bọn họ sẽ dỗ một lát, rồi sẽ ngủ tiếp.

Bởi vì đứa nhỏ khi ngủ sẽ phát triển rất nhanh, đặc biệt là em bé mới sinh ra, càng không thể thiếu ngủ, cho nên hai đứa nhỏ này cực kỳ thích ngủ.

Nhưng hôm nay rõ ràng không giống bình thường, đồng hồ sinh học duy trì 1 tháng, không phải nói đánh vỡ là có thể đánh võ được.

Hạ Thiên Tịch khẩn trương lập tức đi thăm thăm nhiệt độ cơ thể bọn chúng.

"Đừng lo lắng, nhiệt độ cơ thể bọn chúng đều bình thường, có lẽ đang cực kỳ buồn ngủ." Lăng Thần vừa thấy vẻ mặt khẩn trương của Hạ Thiên Tịch lập tức nói.

Lúc sáng sớm tỉnh lai phát hiện mấy đứa con nên bú sữa cư nhiên còn ngủ say, Lăng Thần liền cho rằng mấy đứa con bị ốm, lập tức khẩn trương gọi bác sĩ tới, phát hiện đứa nhỏ căn bản không có việc gì, chỉ là đang ngủ thôi mới yên tâm.

Bằng không, nếu hai đứa nhỏ thật sự sinh bệnh, hắn đã sớm đem gọi Hạ Thiên Tịch dậy, để tránh đến lúc y biết thì khó chịu.

Hạ Thiên Tịch lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn cực kỳ khó hiểu.

Đang êm đẹp sao lại buồn ngủ như vậy?

Rõ ràng thời gian ngủ hôm qua vẫn như bình thường mà!

Sao lại buồn ngủ tới mức sữa cũng không muốn bú thế?

Hai bánh bao nhỏ ôm  nhau ngủ thành một đoàn, ngủ đến là ngon lành, gương mặt trắng nõn hồng hào, vừa nhìn liền cực kỳ khỏe mạnh, cái miệng nhỏ thủy nhuận còn đang phun bọt phì phì, cực kỳ nhuyễn manh.

Bị thanh âm kỳ quái ồn ào lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ, buồn ngủ quá.

Là một bánh bao cần phải ngủ để trưởng thành, muốn an ổn ngủ ngon, quả thực không dễ dàng.

..........

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương