Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
-
Chương 360: Vua vuốt mông ngựa!
"Phụ thân." Thời gian giữa trưa hôm nay, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Thiên Tịch lập tức chạy tới mở cửa.
Cửa mở ra, Hạ nguyên soái mặc một thân quân trang cực kỳ nghiêm chỉnh đứng ở bên ngoài.
Khuôn mặt không biểu tình của Hạ Thanh khi nhìn thấy con trai, biểu tình lạnh như băng cũng nhu hòa hơn một chút, Hạ Thiên Tịch chạy nhanh tiến lên mặt mày hớn hở ôm anh làm nũng: "Phụ thân."
Từ khi y sinh hai bánh bao nhỏ, phụ thân chưa tới xem một lần nào, không phải vì Hạ Thanh không muốn tới, mà là gần đây đám quân đội phản loạn của Đế Quốc lại tìm đường chết khiêu khích, phụ thân vẫn luôn phải ở trong quân đội để thương lượng kế sách với tướng sĩ, cho nên vẫn luôn không tới gặp.
Hai bánh bao nhỏ đều sinh ra được gần 1 tháng, cuối cùng Hạ Thanh mới có một tia rảnh rỗi, nhịn không được liền muốn tới xem.
Hạ Thanh cũng ôm con trai, dùng tay ước lượng, sau đó nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao lại gầy như vậy?"
Hạ Thiên Tịch: "......"
Thật vậy sao?
Những lời này thật sự quá dễ nghe, nếu có thể ý thật sự muốn phụ thân nói nhiều mấy lần.
Vì từ khi mang thai tới khi sinh bánh bao nhỏ ra, y vẫn luôn bị Lăng Thần cưỡng ép bồi bổ, hơn nữa cái bụng mềm thịt khi mang thái hai bánh nhỏ kia sau khi sinh xong cũng không giảm xuống, ngược lại bụng thịt càng ngày càng tích tụ nhiều lên.
Đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt.
Hạ Thiên Tịch âm thầm siết nắm tay, y nhất định phải khôi phục lại dáng người ma quỷ câu nhân.
Người đã mang thai dáng người sẽ biến dạng, trở nên mập mạp gì đó, nghĩ một chút thôi cũng thấy cực kỳ đáng sợ.
Y mới không muốn biến thành một nam nhân trung niên.
Hiện giờ chợt nghe thấy phụ thân nói, Hạ Thiên Tịch quả thực đều phải rơi lệ đầy mặt.
Gầy, thật là không dễ dàng a!
"Là gầy thật nhiều, phải điều dưỡng cho cẩn thận, Lăng Thần đâu? Sao không chăm sóc con?" Úc Trục Thiên từ phía sau Hạ Thanh lộ ra một cái đầu, đôi mắt nhìn Hạ Thiên Tịch tuy không cảm thấy con trai trước mặt có chỗ nào trở nên gầy, nhưng vẫn cực kỳ chân chó.
Đúng! Hắn chính là chó săn cực kỳ vuốt mông ngựa tiểu tức phụ và con trai.
Chắc chắn không cần hoài nghi.
Quả thực, Hạ Thiên Tịch nghe thấy những lời này, cười thấy răng không thấy mắt, ngay cả khi nhìn Úc Trục Thiên cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, thậm chí tâm tình cực kỳ tốt còn cho Úc Trục Thiên vào nhà.
Đây là hiệu quả của vuốt mông ngựa, quả thực quá giỏi!
Úc Trục Thiên vui sướng muốn bay lên trời, hơn nữa trong lòng âm thầm quyết định, về sau phải vuốt mông ngựa con trai nhiều một chút, nói không chừng tiểu tức phục rất nhanh sẽ tha thứ cho hắn.
Hơn ba nắm, quan hệ giữa hắn và Hạ Thanh tuy hòa hoãn hơn trước rất nhiều, nhưng cũng chỉ là hòa hoãn mà thôi, bình thường muốn nắm cái tay nhỏ cũng không thể, quả thực nghẹn chết người.
"Phụ thân, Úc gia chủ." Lăng Thần từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Hạ Thanh liền lên tiếng chào hỏi.
Khi không có Lăng Nghị ở cạnh, hắn đều trực tiếp gọi phụ thân, trừ khi Hạ Thanh và Lăng Nghị cùng xuất hiện, để phân biệt, hắn mới có thể gọi thêm dòng họ, giống như Hạ Thiên Tịch.
Mà Úc Trục Thiên, bởi vì còn chưa được Hạ Thanh thừa nhận và tha thứ, cho nên chỉ có thể tạm thời xưng hô là Úc gia chủ.
Suy nghĩ một chút liền cực kỳ khổ sở.
"Mọi người vừa nói gì thế?" Lăng Thần hỏi, hắn ở trong phòng ngủ hình như nghe thấy gầy gì đó?
Hạ Thiên Tịch ho khan, rất nhanh chóng trả lời: "Không."
Miệng Úc Trục Thiên vừa mở ra lập tức ngậm lại.
Lăng Thần đột nhiên nguy hiểm nheo lại đôi mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch lập tức nâng lên cằm nhỏ ngạo kiều, kiên quyết không thừa nhận.
Nếu để ngươi nghe thấy bọn họ nói ta gầy, lại bắt ta ăn nhiều thì phải làm sao?
Cho nên, hiện tại dáng người mới là quan trọng nhất.
"Đứa nhỏ đâu?" Hạ Thanh nói sang chuyện khác.
Lăng Thần đương nhiên không dám quá làm càn ở trước mặt Hạ Thanh, dù sao cũng là nhạc phụ đại nhân của mình, cho nên trực tiếp theo lời dời đi đề tài: "Ở phòng ngủ, vừa mới uống sữa ngủ rồi ạ."
"Ta đi xem." Hạ Thanh nói liền đi tới phòng của đứa nhỏ.
"Ta cũng đi." Úc Trục Thiên quả thực giống như một con chó lớn siêu cấp, sung sướng phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau chủ nhân.
Nhìn ánh mắt Lăng Thần không tốt, Hạ Thiên Tịch lập tức ho khan hai tiếng: "Ta cũng đi."
Lăng Thần lập tức đi lên trước.
Hạ Thiên Tịch phản xạ có điều kiện lập tức lui về phía sau, quả thực nhanh chóng, giống như Lăng Thần là một nhân vật nguy hiểm gì đó vậy.
Lăng Thần nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng.
Hạ Thiên Tịch chột dạ nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng xằng bậy, phụ thân bọn họ đều còn ở đây đấy?"
"À......" Lăng Thần nhướng mày.
À cái gì mà à?
Quả thực thần phiền.
Lăng Thần cười cười, trong ánh mắt mang theo buồn cười nhìn Hạ Thiên Tịch: "Bảo bối, sao ngươi lại biết ta muốn xằng bậy?"
Hạ Thiên Tịch: "......" Cái bản mặt kia của ngươi ro xàng giống như là muốn xằng bậy có được không.
"Thì ra là bảo bối muốn xằng bậy......" giọng nói Lăng Thần nặng nề, còn đặc biệt kéo dài âm cuối, quả thực khiến người tê dại da đầu.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Y mới không thèm xằng bậy có được không?
Hoàn toàn là ngươi nghĩ nhiều.
May mà, khi da đầu Hạ Thiên Tịch càng ngày càng ngứa, Hạ Thanh và Úc Trục Thiên từ trong phòng ngủ đã đi ra.
"Phòng ngủ này có hơi nhỏ, hơn nữa có thêm hai đứa nhỏ, có cảm thấy chật chội hay không?" Hạ Thanh hơi hơi nhíu mày nói.
Phòng ngủ của hai người bọn họ vốn dĩ rất rộng, vì thêm hai đứa trẻ, xe nôi, đồ dùng trẻ em vân vân, cũng không ít, cho nên liền có vẻ hơi chật chội.
Kỳ thực hai đứa nhỏ cũng có phòng riêng cho trẻ con, nhưng Hạ Thiên Tịch không cho dùng, trẻ nhỏ vừa mới sinh đã đem bọn chúng đặt ở phòng cho trẻ con, suy nghĩ một chút cũng đều cảm thấy đáng thương.
Hơn nữa cũng không phải hai người bọn họ không có nhà, việc gì phải đem em bé vừa mới sinh ra đặt ở nơi khác? Cứ đặt ở bên người mình nuôi là được!
Cho nên Hạ Thiên Tịch mới có thể để xe nôi của hai em bé ở trong phòng bọn họ, một cái xe nôi lớn liền chiếm cứ nửa không gian của gian phòng, hai bánh bao nhỏ ngủ ở bên trong, y và Lăng Thần ngủ ở giường bên cạnh, mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy ái nhân và mấy đứa con trai.
Cuộc sống như này quả thực không gì tốt đẹp hơn.
Tuyệt đối là điều mà người khác hâm mộ cũng không có được.
Hạ Thiên Tịch hiện tại cực kỳ quý trọng.
"Dưới cờ của Úc gia có không ít bất động sản, ta đưa Tiểu Tịch một tòa biệt thự được không?" Úc Trục Thiên lập tức nói tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh, chỉ sợ Hạ Thanh không đồng ý, cho nên ngay cả nói chuyện cũng mang theo một tia dò hỏi cẩn thận.
"Không cần." Hạ Thanh còn chưa đáp lời Hạ Thiên Tịch đã trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
"Ta và Lăng Thần ở chỗ này đã quen, hơn nữa lúc trước chúng ta mua nhà cũng không muốn ở nhà quá rộng, như này là được rồi."
Nhà quá rộng có ít người ở sẽ có vẻ cực kỳ trống trải, hơn nữa căn biệt thự nhỏ này cũng không nhỏ, gần 300 mét vuông cơ mà!
Vẻ mặt Úc Trục Thiên lập tức ủy khuất nhìn con trai của mình, hắn thật sự muốn tặng đồ lấy niềm vui của con trai mà!
Đáng tiếc, Hạ Thiên Tịch không hề cảm kích một chút nào.
Trước khi chưa được phụ thân tha thứ, y sẽ không nhận ơn huệ của Úc Trục Thiên.
Đỡ cho phụ thân khó xử.
Nhìn đứa con trai như y thiện giải nhân ý cỡ nào chưa! Quả thực hiếu thuận.
"Vậy quên đi, có điều các con nếu có chuyện gì phải lập tức nói cho ta." Hạ Thanh nghiêm túc nói với hai người.
Hai người lập tức gật đầu.
"Được rồi, ta cũng nên đi, các con chăm sóc đứa nhỏ cẩn thận!" Hạ Thanh cùng Úc Trục Thiên đi về phía cửa.
"Phụ thân." Hạ Thiên Tịch kịp thời gọi lại.
Hạ Thanh quay đầu nhìn y.
Hạ Thiên Tịch mím một chút môi hỏi: "Dạo này, thế cục của Đế Quốc và Xích Tinh như thế nào? Có phải sắp có đánh nhau hay không?"
Gần một năm nay y không dò hỏi về vấn đề này, nhưng từ trạng thái mỗi ngày đều bận rộn của phụ thân cũng không khó tưởng tượng ra, thế cục của Đế Quốc, Liên Bang và Xích Tinh ở Thứ Nguyên Tinh Tế, chắc chắn càng ngày càng khẩn trương.
Lăng Thần hơi nhíu mày, hắn không muốn cho Hạ Thiên Tịch hiện tại hỏi những vấn đề này.
Bởi vì, khó khăn lắm hai người bọn họ mới có thể yên ổn sinh sống gần một năm bình yên, nhưng chỉ cần chen chân vào một việc bên ngoài một chút thôi, loại sinh hoạt bình yên mà ấm áp tốt đẹp này của bọn họ sẽ lập tức bị đánh vỡ.
Hiện tại, con trai bọn họ vừa mới ra đời, nếu muốn chen chân vào thế cục bên ngoài, chắc chắn sẽ phải tách ra khỏi mấy đứa con trai.
Hắn không nỡ nhìn hình ảnh ái nhân và mấy đứa con vừa mới sinh ra phải rời xa nhau.
Tuy hắn như vậy khá ích kỷ, nhưng, hắn cũng chỉ muốn như vậy thôi.
May mà, Hạ Thanh cũng không muốn cho Hạ Thiên Tịch chen chân vào cuộc sống như vậy, chỉ hơi nhíu mày, mặt không biểu tình khôi phục lại vẻ nghiêm túc: "Đây không phải việc hiện tại còn nên quan tâm, con gần đây cứ ở nhà chăm sóc tốt cho đứa nhỏ là được rồi."
Hạ Thanh nói xong, lập tức rời đi.
Hạ Thiên Tịch há miệng thở dốc, rõ ràng còn muốn hỏi chuyện, nhưng tốc độ của Hạ Thanh rất nhanh liền đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch bĩu môi, cho dù không muốn y chen chân, cũng không cần đi nhanh như vậy chứ?
Y cũng không phải sài lang hổ báo gì!
"Ngoan, đừng hỏi quá nhiều" Lăng Thần đi lên trước ôm lấy bả vai Hạ Thiên Tịch đem người ôm vào trong lòng hôn lên trán y.
Hạ Thiên Tịch thuận thế đem đầu mình đặt lên vai Lăng Thần, bĩu môi nói: "Ta không muốn phụ thân quá mệt nhọc."
"......" Lăng Thần không nói chuyện, chỉ hôn hôn lên trán y.
Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần: "Nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, chúng ta liền đi ra ngoài!"
"Như vậy ngươi sẽ phải tách ra cùng mấy đứa con." Lăng rất nghiêm túc nhìn y.
"....Không có cách nào, ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chiến sự bên ngoài, về sau liền có thể không phải xa cách mấy đứa con nữa." Tuy trong lòng y cũng không nỡ, nhưng Hạ Thiên Tịch biết đây là việc không còn cách nào khác.
Y muốn vì các con sáng tạo ra một thời đại hòa bình yên ổn, không có bất cứ nguy hiểm gì.
"Được." Lăng Thần xoa đầu y nói: "Vậy chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết những việc bên ngoài, sau đó liền về nhà đoàn viên, cả đời không chia lìa."
"Được" Hạ Thiên Tịch thuận theo gật đầu.
..........
Cửa mở ra, Hạ nguyên soái mặc một thân quân trang cực kỳ nghiêm chỉnh đứng ở bên ngoài.
Khuôn mặt không biểu tình của Hạ Thanh khi nhìn thấy con trai, biểu tình lạnh như băng cũng nhu hòa hơn một chút, Hạ Thiên Tịch chạy nhanh tiến lên mặt mày hớn hở ôm anh làm nũng: "Phụ thân."
Từ khi y sinh hai bánh bao nhỏ, phụ thân chưa tới xem một lần nào, không phải vì Hạ Thanh không muốn tới, mà là gần đây đám quân đội phản loạn của Đế Quốc lại tìm đường chết khiêu khích, phụ thân vẫn luôn phải ở trong quân đội để thương lượng kế sách với tướng sĩ, cho nên vẫn luôn không tới gặp.
Hai bánh bao nhỏ đều sinh ra được gần 1 tháng, cuối cùng Hạ Thanh mới có một tia rảnh rỗi, nhịn không được liền muốn tới xem.
Hạ Thanh cũng ôm con trai, dùng tay ước lượng, sau đó nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao lại gầy như vậy?"
Hạ Thiên Tịch: "......"
Thật vậy sao?
Những lời này thật sự quá dễ nghe, nếu có thể ý thật sự muốn phụ thân nói nhiều mấy lần.
Vì từ khi mang thai tới khi sinh bánh bao nhỏ ra, y vẫn luôn bị Lăng Thần cưỡng ép bồi bổ, hơn nữa cái bụng mềm thịt khi mang thái hai bánh nhỏ kia sau khi sinh xong cũng không giảm xuống, ngược lại bụng thịt càng ngày càng tích tụ nhiều lên.
Đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt.
Hạ Thiên Tịch âm thầm siết nắm tay, y nhất định phải khôi phục lại dáng người ma quỷ câu nhân.
Người đã mang thai dáng người sẽ biến dạng, trở nên mập mạp gì đó, nghĩ một chút thôi cũng thấy cực kỳ đáng sợ.
Y mới không muốn biến thành một nam nhân trung niên.
Hiện giờ chợt nghe thấy phụ thân nói, Hạ Thiên Tịch quả thực đều phải rơi lệ đầy mặt.
Gầy, thật là không dễ dàng a!
"Là gầy thật nhiều, phải điều dưỡng cho cẩn thận, Lăng Thần đâu? Sao không chăm sóc con?" Úc Trục Thiên từ phía sau Hạ Thanh lộ ra một cái đầu, đôi mắt nhìn Hạ Thiên Tịch tuy không cảm thấy con trai trước mặt có chỗ nào trở nên gầy, nhưng vẫn cực kỳ chân chó.
Đúng! Hắn chính là chó săn cực kỳ vuốt mông ngựa tiểu tức phụ và con trai.
Chắc chắn không cần hoài nghi.
Quả thực, Hạ Thiên Tịch nghe thấy những lời này, cười thấy răng không thấy mắt, ngay cả khi nhìn Úc Trục Thiên cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, thậm chí tâm tình cực kỳ tốt còn cho Úc Trục Thiên vào nhà.
Đây là hiệu quả của vuốt mông ngựa, quả thực quá giỏi!
Úc Trục Thiên vui sướng muốn bay lên trời, hơn nữa trong lòng âm thầm quyết định, về sau phải vuốt mông ngựa con trai nhiều một chút, nói không chừng tiểu tức phục rất nhanh sẽ tha thứ cho hắn.
Hơn ba nắm, quan hệ giữa hắn và Hạ Thanh tuy hòa hoãn hơn trước rất nhiều, nhưng cũng chỉ là hòa hoãn mà thôi, bình thường muốn nắm cái tay nhỏ cũng không thể, quả thực nghẹn chết người.
"Phụ thân, Úc gia chủ." Lăng Thần từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Hạ Thanh liền lên tiếng chào hỏi.
Khi không có Lăng Nghị ở cạnh, hắn đều trực tiếp gọi phụ thân, trừ khi Hạ Thanh và Lăng Nghị cùng xuất hiện, để phân biệt, hắn mới có thể gọi thêm dòng họ, giống như Hạ Thiên Tịch.
Mà Úc Trục Thiên, bởi vì còn chưa được Hạ Thanh thừa nhận và tha thứ, cho nên chỉ có thể tạm thời xưng hô là Úc gia chủ.
Suy nghĩ một chút liền cực kỳ khổ sở.
"Mọi người vừa nói gì thế?" Lăng Thần hỏi, hắn ở trong phòng ngủ hình như nghe thấy gầy gì đó?
Hạ Thiên Tịch ho khan, rất nhanh chóng trả lời: "Không."
Miệng Úc Trục Thiên vừa mở ra lập tức ngậm lại.
Lăng Thần đột nhiên nguy hiểm nheo lại đôi mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch lập tức nâng lên cằm nhỏ ngạo kiều, kiên quyết không thừa nhận.
Nếu để ngươi nghe thấy bọn họ nói ta gầy, lại bắt ta ăn nhiều thì phải làm sao?
Cho nên, hiện tại dáng người mới là quan trọng nhất.
"Đứa nhỏ đâu?" Hạ Thanh nói sang chuyện khác.
Lăng Thần đương nhiên không dám quá làm càn ở trước mặt Hạ Thanh, dù sao cũng là nhạc phụ đại nhân của mình, cho nên trực tiếp theo lời dời đi đề tài: "Ở phòng ngủ, vừa mới uống sữa ngủ rồi ạ."
"Ta đi xem." Hạ Thanh nói liền đi tới phòng của đứa nhỏ.
"Ta cũng đi." Úc Trục Thiên quả thực giống như một con chó lớn siêu cấp, sung sướng phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau chủ nhân.
Nhìn ánh mắt Lăng Thần không tốt, Hạ Thiên Tịch lập tức ho khan hai tiếng: "Ta cũng đi."
Lăng Thần lập tức đi lên trước.
Hạ Thiên Tịch phản xạ có điều kiện lập tức lui về phía sau, quả thực nhanh chóng, giống như Lăng Thần là một nhân vật nguy hiểm gì đó vậy.
Lăng Thần nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng.
Hạ Thiên Tịch chột dạ nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng xằng bậy, phụ thân bọn họ đều còn ở đây đấy?"
"À......" Lăng Thần nhướng mày.
À cái gì mà à?
Quả thực thần phiền.
Lăng Thần cười cười, trong ánh mắt mang theo buồn cười nhìn Hạ Thiên Tịch: "Bảo bối, sao ngươi lại biết ta muốn xằng bậy?"
Hạ Thiên Tịch: "......" Cái bản mặt kia của ngươi ro xàng giống như là muốn xằng bậy có được không.
"Thì ra là bảo bối muốn xằng bậy......" giọng nói Lăng Thần nặng nề, còn đặc biệt kéo dài âm cuối, quả thực khiến người tê dại da đầu.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Y mới không thèm xằng bậy có được không?
Hoàn toàn là ngươi nghĩ nhiều.
May mà, khi da đầu Hạ Thiên Tịch càng ngày càng ngứa, Hạ Thanh và Úc Trục Thiên từ trong phòng ngủ đã đi ra.
"Phòng ngủ này có hơi nhỏ, hơn nữa có thêm hai đứa nhỏ, có cảm thấy chật chội hay không?" Hạ Thanh hơi hơi nhíu mày nói.
Phòng ngủ của hai người bọn họ vốn dĩ rất rộng, vì thêm hai đứa trẻ, xe nôi, đồ dùng trẻ em vân vân, cũng không ít, cho nên liền có vẻ hơi chật chội.
Kỳ thực hai đứa nhỏ cũng có phòng riêng cho trẻ con, nhưng Hạ Thiên Tịch không cho dùng, trẻ nhỏ vừa mới sinh đã đem bọn chúng đặt ở phòng cho trẻ con, suy nghĩ một chút cũng đều cảm thấy đáng thương.
Hơn nữa cũng không phải hai người bọn họ không có nhà, việc gì phải đem em bé vừa mới sinh ra đặt ở nơi khác? Cứ đặt ở bên người mình nuôi là được!
Cho nên Hạ Thiên Tịch mới có thể để xe nôi của hai em bé ở trong phòng bọn họ, một cái xe nôi lớn liền chiếm cứ nửa không gian của gian phòng, hai bánh bao nhỏ ngủ ở bên trong, y và Lăng Thần ngủ ở giường bên cạnh, mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy ái nhân và mấy đứa con trai.
Cuộc sống như này quả thực không gì tốt đẹp hơn.
Tuyệt đối là điều mà người khác hâm mộ cũng không có được.
Hạ Thiên Tịch hiện tại cực kỳ quý trọng.
"Dưới cờ của Úc gia có không ít bất động sản, ta đưa Tiểu Tịch một tòa biệt thự được không?" Úc Trục Thiên lập tức nói tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh, chỉ sợ Hạ Thanh không đồng ý, cho nên ngay cả nói chuyện cũng mang theo một tia dò hỏi cẩn thận.
"Không cần." Hạ Thanh còn chưa đáp lời Hạ Thiên Tịch đã trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
"Ta và Lăng Thần ở chỗ này đã quen, hơn nữa lúc trước chúng ta mua nhà cũng không muốn ở nhà quá rộng, như này là được rồi."
Nhà quá rộng có ít người ở sẽ có vẻ cực kỳ trống trải, hơn nữa căn biệt thự nhỏ này cũng không nhỏ, gần 300 mét vuông cơ mà!
Vẻ mặt Úc Trục Thiên lập tức ủy khuất nhìn con trai của mình, hắn thật sự muốn tặng đồ lấy niềm vui của con trai mà!
Đáng tiếc, Hạ Thiên Tịch không hề cảm kích một chút nào.
Trước khi chưa được phụ thân tha thứ, y sẽ không nhận ơn huệ của Úc Trục Thiên.
Đỡ cho phụ thân khó xử.
Nhìn đứa con trai như y thiện giải nhân ý cỡ nào chưa! Quả thực hiếu thuận.
"Vậy quên đi, có điều các con nếu có chuyện gì phải lập tức nói cho ta." Hạ Thanh nghiêm túc nói với hai người.
Hai người lập tức gật đầu.
"Được rồi, ta cũng nên đi, các con chăm sóc đứa nhỏ cẩn thận!" Hạ Thanh cùng Úc Trục Thiên đi về phía cửa.
"Phụ thân." Hạ Thiên Tịch kịp thời gọi lại.
Hạ Thanh quay đầu nhìn y.
Hạ Thiên Tịch mím một chút môi hỏi: "Dạo này, thế cục của Đế Quốc và Xích Tinh như thế nào? Có phải sắp có đánh nhau hay không?"
Gần một năm nay y không dò hỏi về vấn đề này, nhưng từ trạng thái mỗi ngày đều bận rộn của phụ thân cũng không khó tưởng tượng ra, thế cục của Đế Quốc, Liên Bang và Xích Tinh ở Thứ Nguyên Tinh Tế, chắc chắn càng ngày càng khẩn trương.
Lăng Thần hơi nhíu mày, hắn không muốn cho Hạ Thiên Tịch hiện tại hỏi những vấn đề này.
Bởi vì, khó khăn lắm hai người bọn họ mới có thể yên ổn sinh sống gần một năm bình yên, nhưng chỉ cần chen chân vào một việc bên ngoài một chút thôi, loại sinh hoạt bình yên mà ấm áp tốt đẹp này của bọn họ sẽ lập tức bị đánh vỡ.
Hiện tại, con trai bọn họ vừa mới ra đời, nếu muốn chen chân vào thế cục bên ngoài, chắc chắn sẽ phải tách ra khỏi mấy đứa con trai.
Hắn không nỡ nhìn hình ảnh ái nhân và mấy đứa con vừa mới sinh ra phải rời xa nhau.
Tuy hắn như vậy khá ích kỷ, nhưng, hắn cũng chỉ muốn như vậy thôi.
May mà, Hạ Thanh cũng không muốn cho Hạ Thiên Tịch chen chân vào cuộc sống như vậy, chỉ hơi nhíu mày, mặt không biểu tình khôi phục lại vẻ nghiêm túc: "Đây không phải việc hiện tại còn nên quan tâm, con gần đây cứ ở nhà chăm sóc tốt cho đứa nhỏ là được rồi."
Hạ Thanh nói xong, lập tức rời đi.
Hạ Thiên Tịch há miệng thở dốc, rõ ràng còn muốn hỏi chuyện, nhưng tốc độ của Hạ Thanh rất nhanh liền đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch bĩu môi, cho dù không muốn y chen chân, cũng không cần đi nhanh như vậy chứ?
Y cũng không phải sài lang hổ báo gì!
"Ngoan, đừng hỏi quá nhiều" Lăng Thần đi lên trước ôm lấy bả vai Hạ Thiên Tịch đem người ôm vào trong lòng hôn lên trán y.
Hạ Thiên Tịch thuận thế đem đầu mình đặt lên vai Lăng Thần, bĩu môi nói: "Ta không muốn phụ thân quá mệt nhọc."
"......" Lăng Thần không nói chuyện, chỉ hôn hôn lên trán y.
Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần: "Nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, chúng ta liền đi ra ngoài!"
"Như vậy ngươi sẽ phải tách ra cùng mấy đứa con." Lăng rất nghiêm túc nhìn y.
"....Không có cách nào, ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chiến sự bên ngoài, về sau liền có thể không phải xa cách mấy đứa con nữa." Tuy trong lòng y cũng không nỡ, nhưng Hạ Thiên Tịch biết đây là việc không còn cách nào khác.
Y muốn vì các con sáng tạo ra một thời đại hòa bình yên ổn, không có bất cứ nguy hiểm gì.
"Được." Lăng Thần xoa đầu y nói: "Vậy chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết những việc bên ngoài, sau đó liền về nhà đoàn viên, cả đời không chia lìa."
"Được" Hạ Thiên Tịch thuận theo gật đầu.
..........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook