Trọng Sinh Chi Bùi Vũ
-
Chương 2
Bởi vì Lưu Mĩ Tuệ có thai trong người, Tiểu Phàm vượt qua một đoạn thời gian tương đối thái bình.
Chỉ là đang lần thứ ba bị buộc kêu mụ mụ không có kết quả, sau Lưu Mĩ Tuệ hung hăng quăng hắn một cái tát, móng tay thật dài nhất thời ở trên mặt Tiểu Phàm để lại mấy vết máu. Lúc ấy Tiểu Phàm té ngã ở trên đất, đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về ba ba ở phía sau, cuối cùng nhận được vẫn là ánh mắt băng lãnh.
“…… Mụ mụ!” Tiểu Phàm cuối cùng hiểu được, cho dù chính mình không thích người này, cho dù tâm lý có bao nhiêu không muốn, bản thân vẫn phải gọi nàng một tiếng mụ mụ, bởi vì hắn không muốn tiếp tục bị tát.
Người có thai phản ứng càng ngày càng nặng, Lưu Mĩ Tuệ tính tình cũng càng ngày càng tệ, càng nhiều thời điểm nàng cảm thấy nam hài nhi lúc ẩn lúc hiện trước mắt đặc biệt chướng mắt. Vì thế Tiểu Phàm ba tuổi cáo biệt căn phòng của mình, ôm gối đầu trụ ở tấm ván gỗ cũ nát trên ban công.
Tới gần mùa đông, ban công nhiệt độ không khí so với phòng kính bên trong thấp hơn mười độ, Tiểu Phàm chỉ có thể đem chăn toàn bộ quấn trên người, cách một tấm kiếng nhìn tân mụ mụ nằm ở trong lòng ba ba làm nũng.
Chân chính tra tấn bắt đầu từ khi đệ đệ Bình Tư Hàm sinh ra, Bình Sĩ Khải tân hôn đắc tử đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người tiểu nhi tử, đối với trưởng tử như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này căn bản vô tâm để ý tới.
Ngày ấy, Tiểu Phàm đi vào phòng ngủ, dựa theo thường lệ đung đưa chiếc giường trẻ em hống đệ đệ đi vào giấc ngủ, đây là công tác đầu tiên mỗi ngày của hắn, mặc kệ buồn ngủ thế nào cũng phải canh giữ ở bên giường. Nếu đệ đệ nửa đêm khóc rống đánh thức cha mẹ, tương đương mang đến cho hắn tai ương ngập đầu.
Bởi vì mấy ngày liền cũng chưa từng ngủ hảo một giấc, Tiểu Phàm dần dần duy trì không được mí mắt trầm trọng, dựa ở bên giường say ngủ.
Không nghĩ ban đêm tiểu Tư Hàm đột nhiên khóc lớn, Lưu Mĩ Tuệ đi vào phòng thế nhưng lại phát hiện Tiểu Phàm cuốn lui ở trên thảm đang ngủ, nàng nhấc chân liền đá Tiểu Phàm một cước, sau đó ôm lấy nhi tử đi vào phòng bếp.
Tiểu Phàm bừng tỉnh chỉ có thể xoa ngực yên lặng chảy lệ, thở lớn một tiếng cũng không dám. Không bao lâu Lưu Mĩ Tuệ đem nhi tử ngủ say ôm trở về trên giường, xoay người nhìn về phía Tiểu Phàm ở một góc sáng sủa, ánh mắt âm trầm nhất thời dọa Tiểu Phàm ra một thân mồ hôi lạnh.
Lưu Mĩ Tuệ cầm lấy cổ áo Tiểu Phàm đưa hắn kéo dài tới phòng khách, ba ba ba liên tiếp mấy tiếng quăng hắn vài bạt tay.
Tiểu Phàm bị đánh ánh mắt đều hoa lên, không chút nào dám khóc ra một tiếng, nức nở quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Mụ mụ, ta, ta sai lầm rồi, ta, ta lần sau cũng sẽ không dám.”
“Không bị đánh có phải thấy nhớ, vài ngày không đánh ngươi lại ngứa mặt có phải hay không ?”
Lưu Mĩ Tuệ bị phá mộng đẹp tâm tình cực kém, càng xem Tiểu Phàm lại càng không vừa mắt, không để ý cầu xin nắm lên tóc Tiểu Phàm, không lưu tình chút nào kéo về phía bộ tản nhiệt ở một bên trong nhà.
Cạch một tiếng, Tiểu Phàm thấy đầu một trận đau nhức, cảm giác xé rách khiến hắn đã triệt để quên khóc, trên trán có rất nhiều chất lỏng ẩm ướt chậm rãi chảy xuống. Tiểu Phàm hốt hoảng sờ soạng một phen, đặt ở trước mắt nhìn xem, qua hơn nữa ngày mới phản ứng lại, lòng bàn tay của mình nhiễm một mảnh hồng hồng, thế nhưng tất cả đều là máu.
“Mẹ….. Mụ mụ ~~~~” Tiểu Phàm suy yếu hô một tiếng, hai chữ kia lại giống như âm thầm kêu gọi trong lòng, không có phát ra nửa điểm thanh âm.
Cảm giác chóng mặt làm cho Tiểu Phàm cố gắng vài lần cũng không thể đứng dậy, đành phải bắt lấy bộ tản nhiệt bên cạnh từng chút vực dậy thân thể chính mình. Mà Lưu Mĩ Tuệ lại đôi mắt như cũ không hề áy náy, thấy Tiểu Phàm ai oán nhìn nàng một cái, tâm lý càng thêm tức giận phi thường.
Cầm trụ bàn tay nhỏ của Tiểu Phàm đang nắm bộ tản nhiệt hung hăng đè lại, một tay kháp trụ mặt Tiểu Phàm dùng sức bóp một phen. Cảm giác đau nhức trên trán chưa thối lui, Tiểu Phàm tựa hồ còn chưa cảm giác đau xót những chỗ khác, đối mặt mẹ kế không ngừng la mắng, hắn thầm nghĩ không muốn mở miệng cầu xin một tiếng.
Một lát sau, trên tay dần dần truyền đến một trận đau đớn, Tiểu Phàm bắt đầu giãy dụa không ngừng, sức nóng của bộ tản nhiệt làm phỏng tay phải Tiểu Phàm. Thấy vậy Lưu Mĩ Tuệ không chút nào có ý tứ buông ra, trên tay lại tăng thêm vài phần khí lực.
“A ! ! ! !” Toàn tâm cảm giác đau đớn làm Tiểu Phàm cũng duy trì không được, cầu xin không dứt: “Mụ mụ, đau, hảo đau quá…… Ô ~~~”
Tiểu Phàm liên tục giãy dụa, khóc rống lưu nước mắt nhìn người trước mắt được hắn gọi là mẫu thân.
“Mẹ, mụ mụ, ta, tay của ta, đau quá, ta, ta sai lầm rồi, ta lần sau cũng sẽ không dám, cầu ngươi, cầu ngươi tha ta đi.”
Lưu Mĩ Tuệ tâm lí tức giận hơi chút bình phục, tay nhưng không có buông ra, bóp mặt Tiểu Phàm hung tợn cảnh cáo hắn: “Nếu lần sau còn đem đệ đệ lộng khóc, xem ta còn không làm thịt ngươi !”
“Ta, ta lần sau sẽ không dám nữa ~~~”
Lưu Mĩ Tuệ vừa lòng buông lỏng Tiểu Phàm, hoàn toàn không để ý tới bàn tay nhỏ đã bị nung đến sưng đỏ, đứng lên đá hắn một cước: “Đừng ở chỗ này giả chết, nhanh chóng về phòng!”
Tiểu Phàm run run bước trở về phòng ngủ, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, mới dám che miệng vụng trộm khóc lên. Lại sợ tiếng khóc sẽ đánh thức đệ đệ đang ngủ mơ, chỉ có thể đem tất cả ủy khuất toàn bộ nghẹn trong cổ họng, bả vai gầy yếu trong bóng đêm rung rung suốt một đêm.
“Mụ mụ, ngươi vì cái gì không cần ta, mụ mụ ngươi đang ở đâu, ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi…….” Tiểu Phàm cuốn lui ở góc phòng, trong lòng không ngừng lặp lại mấy câu nói đó. Hắn tưởng niệm mẫu thân ôm ấp, tưởng niệm mẫu thân yêu thương, tưởng niệm thân nhân “duy nhất” trên thế giới này.
Trên tay bị phỏng mang đến cảm giác đau đớn nóng rát, khiến Tiểu Phàm liên tục mấy ngày đều không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể ngâm tay ở trong nước lạnh, muốn giảm bớt cái loại thống khổ không thể chịu đựng được này. Trên trán bị thương lại càng nghiêm trọng, miệng vết thương lở loét cùng với nôn mửa không ngừng, cuối cùng để lại một vết sẹo thật dài.
Mà đối mặt hết thảy chuyện này, Bình Sĩ Khải lại hoàn toàn làm như không thấy.
Thời điểm đêm dài nhân tĩnh, Tiểu Phàm luôn ngồi ở cửa sổ nhìn bầu trời đêm tối đen ngẩn người, tựa như một con chim nhỏ bị nhốt ở trong ***g, đôi mắt đen bóng tràn ngập bi thương. Hắn sợ hãi ngôi nhà này, sợ hãi ba ba lạnh lùng, sợ hãi mẹ kế đánh đập, sợ hãi hết thảy hết thảy mọi thứ chung quanh.
Nhưng mà bạo lực vô chừng mực lại căn bản chưa từng đình chỉ, thậm chí càng lúc càng trầm trọng thêm.
Theo đệ đệ Bình Tư Hàm dần dần lớn lên, đòn hiểm của mẹ kế đối với hắn càng ngày càng ngoan độc, ở nhà được Bình Sĩ Khải dung túng, khiến thân thể Tiểu Phàm ở trong vòng một năm ngắn ngủn liền hạ xuống vô số vết thương. Hơn nữa trường kỳ dinh dưỡng không tốt, hiện tại Tiểu Phàm đã gầy đến không thành bộ dáng, đầu phóng lớn, thân thể lại gầy teo nhỏ xíu, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, thoạt nhìn thậm chí có điểm khủng bố.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác đói khát luôn đồng hành với hắn, cái loại tư vị này hoàn toàn không phải bụng cô lỗ cô lỗ kêu vài tiếng đơn giản như vậy. Đó là một loại cảm giác làm cho con người đánh mất toàn bộ năng lực phản kháng, giống như dạ dày đồng loạt bị xoắn chặt với nhau, đói đến cả khí lực thở cũng không có.
Mỗi ngày Tiểu Phàm đều khẩn cầu mẹ kế có thể có tâm tình tốt, bố thí chính mình một chút thức ăn. Cho dù chỉ là cơm thừa canh cặn, cho dù thức ăn kia đã thay đổi chất, cho dù thức ăn phát ra mùi ôi thiu, đối với Tiểu Phàm mà nói đều là một loại ban ân.
Nhưng mấy ngày gần đây bởi vì cùng Bình Sĩ Khải cãi nhau, Lưu Mĩ Tuệ tâm tình biến thành đặc biệt táo bạo. Tiểu Phàm đã mấy ngày mấy đêm không có nếm qua bất cứ thứ gì, thấy đệ đệ có chén cháo lúa mạch để ăn, Tiểu Phàm chỉ có thể khô khan nuốt vài cái, đứng trong vòng tròn ở góc tường, một cử động cũng không dám.
Mẹ kế nói qua, không cho hắn một mình rời khỏi vòng tròn này, nếu không sẽ lột da hắn.
Bởi vì phải đi ra ngoài mua này nọ, Lưu Mĩ Tuệ cầm chìa khóa ra cửa. Tại trù phòng truyền đến từng đợt mùi thịt rán, Tiểu Phàm vô luận như thế nào cũng kháng cự không được hương vị mê người đó, ma xui quỷ khiến hắn hướng phòng bếp đi tới.
Trên bếp có một đĩa thịt vừa mới rán xong, bên trên còn bốc lên nhiệt khí, hương vị thơm tho không ngừng tiến vào trong lỗ mũi.
“Ta chỉ ăn một miếng, chỉ một miếng là được.”
Tiểu Phàm bụng thật sự rất đói, đói đến hoàn toàn mất đi năng lực tự suy nghĩ. Tựa như bị quỷ ám, nắm lên một viên thịt rán nóng bỏng nhét vào miệng. Cho dù dầu còn chưa ráo nóng đến phỏng đầu lưỡi, Tiểu Phàm lại hoàn toàn không cảm giác, nguyên lành nuốt xuống bụng.
“Ngươi đang làm cái gì?” Phía sau truyền đến tiếng giận dữ gầm lên, Tiểu Phàm nhất thời giật mình một cái, run run quay đầu lại……
———————-
Chỉ là đang lần thứ ba bị buộc kêu mụ mụ không có kết quả, sau Lưu Mĩ Tuệ hung hăng quăng hắn một cái tát, móng tay thật dài nhất thời ở trên mặt Tiểu Phàm để lại mấy vết máu. Lúc ấy Tiểu Phàm té ngã ở trên đất, đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về ba ba ở phía sau, cuối cùng nhận được vẫn là ánh mắt băng lãnh.
“…… Mụ mụ!” Tiểu Phàm cuối cùng hiểu được, cho dù chính mình không thích người này, cho dù tâm lý có bao nhiêu không muốn, bản thân vẫn phải gọi nàng một tiếng mụ mụ, bởi vì hắn không muốn tiếp tục bị tát.
Người có thai phản ứng càng ngày càng nặng, Lưu Mĩ Tuệ tính tình cũng càng ngày càng tệ, càng nhiều thời điểm nàng cảm thấy nam hài nhi lúc ẩn lúc hiện trước mắt đặc biệt chướng mắt. Vì thế Tiểu Phàm ba tuổi cáo biệt căn phòng của mình, ôm gối đầu trụ ở tấm ván gỗ cũ nát trên ban công.
Tới gần mùa đông, ban công nhiệt độ không khí so với phòng kính bên trong thấp hơn mười độ, Tiểu Phàm chỉ có thể đem chăn toàn bộ quấn trên người, cách một tấm kiếng nhìn tân mụ mụ nằm ở trong lòng ba ba làm nũng.
Chân chính tra tấn bắt đầu từ khi đệ đệ Bình Tư Hàm sinh ra, Bình Sĩ Khải tân hôn đắc tử đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người tiểu nhi tử, đối với trưởng tử như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này căn bản vô tâm để ý tới.
Ngày ấy, Tiểu Phàm đi vào phòng ngủ, dựa theo thường lệ đung đưa chiếc giường trẻ em hống đệ đệ đi vào giấc ngủ, đây là công tác đầu tiên mỗi ngày của hắn, mặc kệ buồn ngủ thế nào cũng phải canh giữ ở bên giường. Nếu đệ đệ nửa đêm khóc rống đánh thức cha mẹ, tương đương mang đến cho hắn tai ương ngập đầu.
Bởi vì mấy ngày liền cũng chưa từng ngủ hảo một giấc, Tiểu Phàm dần dần duy trì không được mí mắt trầm trọng, dựa ở bên giường say ngủ.
Không nghĩ ban đêm tiểu Tư Hàm đột nhiên khóc lớn, Lưu Mĩ Tuệ đi vào phòng thế nhưng lại phát hiện Tiểu Phàm cuốn lui ở trên thảm đang ngủ, nàng nhấc chân liền đá Tiểu Phàm một cước, sau đó ôm lấy nhi tử đi vào phòng bếp.
Tiểu Phàm bừng tỉnh chỉ có thể xoa ngực yên lặng chảy lệ, thở lớn một tiếng cũng không dám. Không bao lâu Lưu Mĩ Tuệ đem nhi tử ngủ say ôm trở về trên giường, xoay người nhìn về phía Tiểu Phàm ở một góc sáng sủa, ánh mắt âm trầm nhất thời dọa Tiểu Phàm ra một thân mồ hôi lạnh.
Lưu Mĩ Tuệ cầm lấy cổ áo Tiểu Phàm đưa hắn kéo dài tới phòng khách, ba ba ba liên tiếp mấy tiếng quăng hắn vài bạt tay.
Tiểu Phàm bị đánh ánh mắt đều hoa lên, không chút nào dám khóc ra một tiếng, nức nở quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Mụ mụ, ta, ta sai lầm rồi, ta, ta lần sau cũng sẽ không dám.”
“Không bị đánh có phải thấy nhớ, vài ngày không đánh ngươi lại ngứa mặt có phải hay không ?”
Lưu Mĩ Tuệ bị phá mộng đẹp tâm tình cực kém, càng xem Tiểu Phàm lại càng không vừa mắt, không để ý cầu xin nắm lên tóc Tiểu Phàm, không lưu tình chút nào kéo về phía bộ tản nhiệt ở một bên trong nhà.
Cạch một tiếng, Tiểu Phàm thấy đầu một trận đau nhức, cảm giác xé rách khiến hắn đã triệt để quên khóc, trên trán có rất nhiều chất lỏng ẩm ướt chậm rãi chảy xuống. Tiểu Phàm hốt hoảng sờ soạng một phen, đặt ở trước mắt nhìn xem, qua hơn nữa ngày mới phản ứng lại, lòng bàn tay của mình nhiễm một mảnh hồng hồng, thế nhưng tất cả đều là máu.
“Mẹ….. Mụ mụ ~~~~” Tiểu Phàm suy yếu hô một tiếng, hai chữ kia lại giống như âm thầm kêu gọi trong lòng, không có phát ra nửa điểm thanh âm.
Cảm giác chóng mặt làm cho Tiểu Phàm cố gắng vài lần cũng không thể đứng dậy, đành phải bắt lấy bộ tản nhiệt bên cạnh từng chút vực dậy thân thể chính mình. Mà Lưu Mĩ Tuệ lại đôi mắt như cũ không hề áy náy, thấy Tiểu Phàm ai oán nhìn nàng một cái, tâm lý càng thêm tức giận phi thường.
Cầm trụ bàn tay nhỏ của Tiểu Phàm đang nắm bộ tản nhiệt hung hăng đè lại, một tay kháp trụ mặt Tiểu Phàm dùng sức bóp một phen. Cảm giác đau nhức trên trán chưa thối lui, Tiểu Phàm tựa hồ còn chưa cảm giác đau xót những chỗ khác, đối mặt mẹ kế không ngừng la mắng, hắn thầm nghĩ không muốn mở miệng cầu xin một tiếng.
Một lát sau, trên tay dần dần truyền đến một trận đau đớn, Tiểu Phàm bắt đầu giãy dụa không ngừng, sức nóng của bộ tản nhiệt làm phỏng tay phải Tiểu Phàm. Thấy vậy Lưu Mĩ Tuệ không chút nào có ý tứ buông ra, trên tay lại tăng thêm vài phần khí lực.
“A ! ! ! !” Toàn tâm cảm giác đau đớn làm Tiểu Phàm cũng duy trì không được, cầu xin không dứt: “Mụ mụ, đau, hảo đau quá…… Ô ~~~”
Tiểu Phàm liên tục giãy dụa, khóc rống lưu nước mắt nhìn người trước mắt được hắn gọi là mẫu thân.
“Mẹ, mụ mụ, ta, tay của ta, đau quá, ta, ta sai lầm rồi, ta lần sau cũng sẽ không dám, cầu ngươi, cầu ngươi tha ta đi.”
Lưu Mĩ Tuệ tâm lí tức giận hơi chút bình phục, tay nhưng không có buông ra, bóp mặt Tiểu Phàm hung tợn cảnh cáo hắn: “Nếu lần sau còn đem đệ đệ lộng khóc, xem ta còn không làm thịt ngươi !”
“Ta, ta lần sau sẽ không dám nữa ~~~”
Lưu Mĩ Tuệ vừa lòng buông lỏng Tiểu Phàm, hoàn toàn không để ý tới bàn tay nhỏ đã bị nung đến sưng đỏ, đứng lên đá hắn một cước: “Đừng ở chỗ này giả chết, nhanh chóng về phòng!”
Tiểu Phàm run run bước trở về phòng ngủ, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, mới dám che miệng vụng trộm khóc lên. Lại sợ tiếng khóc sẽ đánh thức đệ đệ đang ngủ mơ, chỉ có thể đem tất cả ủy khuất toàn bộ nghẹn trong cổ họng, bả vai gầy yếu trong bóng đêm rung rung suốt một đêm.
“Mụ mụ, ngươi vì cái gì không cần ta, mụ mụ ngươi đang ở đâu, ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi…….” Tiểu Phàm cuốn lui ở góc phòng, trong lòng không ngừng lặp lại mấy câu nói đó. Hắn tưởng niệm mẫu thân ôm ấp, tưởng niệm mẫu thân yêu thương, tưởng niệm thân nhân “duy nhất” trên thế giới này.
Trên tay bị phỏng mang đến cảm giác đau đớn nóng rát, khiến Tiểu Phàm liên tục mấy ngày đều không thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể ngâm tay ở trong nước lạnh, muốn giảm bớt cái loại thống khổ không thể chịu đựng được này. Trên trán bị thương lại càng nghiêm trọng, miệng vết thương lở loét cùng với nôn mửa không ngừng, cuối cùng để lại một vết sẹo thật dài.
Mà đối mặt hết thảy chuyện này, Bình Sĩ Khải lại hoàn toàn làm như không thấy.
Thời điểm đêm dài nhân tĩnh, Tiểu Phàm luôn ngồi ở cửa sổ nhìn bầu trời đêm tối đen ngẩn người, tựa như một con chim nhỏ bị nhốt ở trong ***g, đôi mắt đen bóng tràn ngập bi thương. Hắn sợ hãi ngôi nhà này, sợ hãi ba ba lạnh lùng, sợ hãi mẹ kế đánh đập, sợ hãi hết thảy hết thảy mọi thứ chung quanh.
Nhưng mà bạo lực vô chừng mực lại căn bản chưa từng đình chỉ, thậm chí càng lúc càng trầm trọng thêm.
Theo đệ đệ Bình Tư Hàm dần dần lớn lên, đòn hiểm của mẹ kế đối với hắn càng ngày càng ngoan độc, ở nhà được Bình Sĩ Khải dung túng, khiến thân thể Tiểu Phàm ở trong vòng một năm ngắn ngủn liền hạ xuống vô số vết thương. Hơn nữa trường kỳ dinh dưỡng không tốt, hiện tại Tiểu Phàm đã gầy đến không thành bộ dáng, đầu phóng lớn, thân thể lại gầy teo nhỏ xíu, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, thoạt nhìn thậm chí có điểm khủng bố.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác đói khát luôn đồng hành với hắn, cái loại tư vị này hoàn toàn không phải bụng cô lỗ cô lỗ kêu vài tiếng đơn giản như vậy. Đó là một loại cảm giác làm cho con người đánh mất toàn bộ năng lực phản kháng, giống như dạ dày đồng loạt bị xoắn chặt với nhau, đói đến cả khí lực thở cũng không có.
Mỗi ngày Tiểu Phàm đều khẩn cầu mẹ kế có thể có tâm tình tốt, bố thí chính mình một chút thức ăn. Cho dù chỉ là cơm thừa canh cặn, cho dù thức ăn kia đã thay đổi chất, cho dù thức ăn phát ra mùi ôi thiu, đối với Tiểu Phàm mà nói đều là một loại ban ân.
Nhưng mấy ngày gần đây bởi vì cùng Bình Sĩ Khải cãi nhau, Lưu Mĩ Tuệ tâm tình biến thành đặc biệt táo bạo. Tiểu Phàm đã mấy ngày mấy đêm không có nếm qua bất cứ thứ gì, thấy đệ đệ có chén cháo lúa mạch để ăn, Tiểu Phàm chỉ có thể khô khan nuốt vài cái, đứng trong vòng tròn ở góc tường, một cử động cũng không dám.
Mẹ kế nói qua, không cho hắn một mình rời khỏi vòng tròn này, nếu không sẽ lột da hắn.
Bởi vì phải đi ra ngoài mua này nọ, Lưu Mĩ Tuệ cầm chìa khóa ra cửa. Tại trù phòng truyền đến từng đợt mùi thịt rán, Tiểu Phàm vô luận như thế nào cũng kháng cự không được hương vị mê người đó, ma xui quỷ khiến hắn hướng phòng bếp đi tới.
Trên bếp có một đĩa thịt vừa mới rán xong, bên trên còn bốc lên nhiệt khí, hương vị thơm tho không ngừng tiến vào trong lỗ mũi.
“Ta chỉ ăn một miếng, chỉ một miếng là được.”
Tiểu Phàm bụng thật sự rất đói, đói đến hoàn toàn mất đi năng lực tự suy nghĩ. Tựa như bị quỷ ám, nắm lên một viên thịt rán nóng bỏng nhét vào miệng. Cho dù dầu còn chưa ráo nóng đến phỏng đầu lưỡi, Tiểu Phàm lại hoàn toàn không cảm giác, nguyên lành nuốt xuống bụng.
“Ngươi đang làm cái gì?” Phía sau truyền đến tiếng giận dữ gầm lên, Tiểu Phàm nhất thời giật mình một cái, run run quay đầu lại……
———————-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook