Một đêm này hai người đều ngủ không ngon giấc, ác mộng mấy tháng chưa từng ở xuất hiện nay lại hai lần tập kích thần kinh Bùi Vũ, luôn đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân mồ hôi lạnh. Hắn vừa động, Hạng Hải liền tỉnh theo, hốt hoảng vỗ lưng trấn an hắn.

Sáng hôm sau, ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, hai người đều rất không có tinh thần, Bùi Vũ không yên lòng ăn bữa sáng, không chút khẩu vị.

“Làm sao vậy, trông như rất không vui? Hôm nay ta nghỉ phép mang ngươi ra ngoài dạo phố được không, bằng không chúng ta đi nhà sách?”

Bùi Vũ lắc đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Hạng Hải, lâu như vậy ngươi vì cái gì cũng chưa từng về nhà, chẳng lẽ ngươi không nhớ ba ba mụ mụ sao?”

Hạng Hải lắc lắc đầu: “Ta bận công việc, không có thời gian trở về.”

Hạng Hải không nhìn hắn, cúi đầu rất nhanh đem cháo nuốt vào trong bụng. Có một vấn đề đột nhiên xuất hiện trong đầu Bùi Vũ, mở miệng hỏi: “Hạng Hải, ta có ba ba mụ mụ không?”

Hạng Hải sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chính mình thế nhưng quên mất sự việc trọng yếu như vậy: “Thực xin lỗi, đoạn thời gian trước bận quá vẫn chưa cùng ngươi nói, ngươi không có phụ thân, chỉ có một mẫu thân.”

“Vậy mụ mụ ta ở đâu?” Vì cái gì lâu như vậy cũng chưa gặp qua nàng?

“Ngươi nhất định không nhớ rõ, mẫu thân của ngươi vẫn ở tại bệnh viện.”

“Nàng sinh bệnh sao?”

Hạng Hải thở dài: “Một hai câu không thể giải thích hết, ngươi có phải nhớ nàng không, ta dẫn ngươi đi gặp bà ấy?”

Bùi Vũ nhanh chóng gật gật đầu, không muốn tiếp tục ăn uống, vội vàng sốt ruột liền chạy ra ngoài. Dọc theo đường đi, Hạng Hải thậm chí bị hắn lôi kéo, có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu nóng lòng muốn gặp vị mẫu thân kia.

“Hạng Hải, có thể cầu ngươi một sự kiện không?” Bùi Vũ đột nhiên dừng bước, có chút nghẹn ở trong miệng tựa hồ khó nói.

“Chuyện gì?”

“…… Có thể hay không, có thể hay không cho ta mượn chút tiền?”

Không rõ lý do nhưng Hạng Hải không chút suy nghĩ liền từ trong túi lấy ra một trăm đồng tiền đưa cho hắn: “Đủ không?”

“Ân, đủ.” Bùi Vũ nhất thời lộ ra khuôn mặt tươi cười, xoay người chạy vào cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh. Không bao lâu sau ôm một phần hamburger đã đóng gói hảo ra cửa.

“Mua cái này làm gì chứ?”

“Thứ này ăn rất ngon, ta mang qua cho mụ mụ.”

Hạng Hải đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, mặc kệ người này thay đổi như thế nào, bản tính lại hoàn toàn không có đổi, vẫn hiếu thuận giống như trước đây, có thứ gì tốt đều muốn cho mẫu thân hắn.

Dọc theo đường đi Bùi Vũ khẩn trương không ngừng, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi. Hắn hiện tại đã hiểu được thân phận của mình, giống như mới trước đây khát vọng được biến thành Bình Tư Hàm. Hiện tại hắn thật sự biến thành người khác, nhưng lại có một mụ mụ thuộc về mình.

Chỉ là không biết mụ mụ này thế nào, có thể hay không giống mẹ kế, có thể hay không chán ghét chính mình……

Ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc lòe lòe vút qua, Bùi Vũ lại vô tâm thưởng thức, vô cùng cẩn thận ôm thức ăn trong lòng, thẳng đến khi xe dừng ở trước cửa bệnh viện, phần thức ăn cũng không giảm độ ấm.

Bền ngoài, một dòng chữ to màu đỏ [Bệnh viện tâm thần Trung Sơn] được khảm trên nền trắng, có vẻ phi thường chói mắt.

Bùi Vũ có chút ngoài ý muốn, tri thức trong đầu nói cho hắn, người trụ trong bệnh viện tâm thần đều là không bình thường.

Hạng Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tính ra ngươi đã thật lâu không có tới đây, a di khẳng định nhớ ngươi, đi thôi.” (a di là một cách xưng hô với trưởng bối, tựa như cô, dì)

Vào đại môn bệnh viện, các loại điên ngôn loạn ngữ liền dần dần truyền vào trong tai. Bùi Vũ có điểm sợ hãi, dọc theo đường đi gắt gao theo sau Hạng Hải, không dám dừng nửa bước. Quẹo trái quẹo phải, sau Hạng Hải dẫn hắn vào một gian phòng bệnh. Hiện tại đúng vào thời gian ăn cơm trưa, những người khác trong phòng bệnh đều không có bóng dáng, chỉ có một nữ nhân ngồi trên giường ngủ dựa vào cửa sổ.

Theo ngũ quan xem xét, nữ nhân còn rất xinh đẹp, trông rất khí chất, chỉ là không biết vì sao lại biến thành bộ dáng hiện tại này. Tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, hai mắt không có sinh khí, thoạt nhìn thập phần tiều tụy. Trong lòng ôm một cái gối đầu, còn nhẹ nhàng vỗ, miệng hát khẽ, giống như đang hống hài tử đi ngủ.

Thẳng đến khi Bùi Vũ dần dần tới gần mới nghe rõ ràng, nàng đang hát là một bài hát ru, thanh sắc thê lương, khiến người lã chã rơi lệ.

“Phong nhi tĩnh, nguyệt nhi minh, lá cây che cửa sổ. Dế, kêu boong boong, giống như tiếng huyền cầm. Tiếng đàn nhẹ, thanh âm êm, nôi khẽ đong đưa, bảo bảo nhắm mắt lại, ngủ trong mộng a…… Bảo bảo ngoan…… Bảo bảo ngoan……”

(Editor: Ở trên chỉ là lời dịch từ QT ra, bởi vì đây một trong những ca khúc hát ru truyền thống của Trung Quốc, cho nên không có ai chuyển thể nó sang tiếng Việt hay tiếng Anh gì cả

Tên ca khúc chính thức là月儿明 风儿静 — Clear moon Quiet winds, được trình bày bởi ca đoàn Angelic Choir — 北京天使合唱团 — Beijing Angelic Choir, đây là lời bát hát:

月儿明 风儿静

树叶儿遮窗棂

蛐蛐儿叫铮铮

好比那琴弦声

琴声儿轻 调儿动听

摇篮轻摆动啊

娘的宝宝 闭上眼睛

睡了那个 睡在梦中

夜空里 银星飞

飞到那东方红啊

小宝宝 睡梦中

飞上了太空

骑上那个月儿

跨上那个星星

宇宙任飞翔哪

娘的宝宝 立下大志

去攀那个科学高峰

娘的宝宝 立下大志

去攀那个科学高峰

报时钟 响叮咚

夜深人儿静啊

小宝宝 快长大

为祖国立大功啊

月儿那个明

风儿那个静

摇篮轻摆动啊

娘的宝宝 睡在梦中

微微地露了笑容

Ai có hứng thú có thể nghe bài hát này ở đây:

http://www.4shared.com/mp3/UMYqChY2/02-Clear_Moon_Quiet_Winds__Nor.html

Lưu ý là thông tin trên chỉ chính xác đến 90% thôi nhé, ta đã cố gắng hết sức =)) )

Rõ ràng là một cái gối đầu không hề có sinh mệnh, rơi vào trong mắt nàng lại giống như một bảo bảo đang ngủ mơ, trên tay nhẹ nhàng vỗ về tràn ngập ôn nhu, hình ảnh kia khiến người khác cảm thấy thê lương.

Bùi Vũ không chịu nổi tình cảnh trước mắt, nước mắt ngừng cũng không ngừng được lăn xuống dưới, nức nở hỏi Hạng Hải: “Mụ mụ làm sao vậy?”

Hạng Hải thật mạnh thở dài: “Nàng đã điên suốt mười năm!”

“Bảo bảo ngoan, ngủ đi, mụ mụ ở cạnh ngươi !”

Nữ nhân tựa hồ không có phát hiện người tới, vẫn như trước vẻ mặt sủng ái hống “hài tử” trong lòng, Bùi Vũ thật cẩn thận bước qua, ngại ngùng gọi một tiếng: “Mụ mụ ~~”

Nữ nhân kia quay đầu lại, đợi nhìn rõ người tới sau đột nhiên thần sắc đại biến, đem gối đầu trong lòng hung hăng ném về hướng Bùi Vũ, phẫn nộ trừng mắt hai mắt quát: “Đem nhi tử trả lại cho ta! Đem nhi tử trả lại cho ta! Đem nhi tử trả lại cho ta!”

Bùi Vũ bị biến cố bất thình lình xảy ra làm trở tay không kịp, ngây ngốc đứng ở bên giường, tùy ý nữ nhân kia như phát điên đánh chính mình. Trên mặt đã trúng vài cái tái, đau đớn nóng rát, nhưng mấy cái này cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.

Hạng Hải vội vàng xông lên đem Bùi Vũ bảo hộ ở phía sau: “A di, ngươi không biết hắn sao, hắn là con của ngươi.”

Nữ nhân kia vẫn như trước hung tợn nhìn Bùi Vũ, trong ánh mắt tràn ngập sát khí vô tận: “Ta không cần ngươi, ta chỉ muốn nhi tử của ta! Ta không cần ngươi! Ngươi chết đi, ngươi chết, con ta có thể trở lại, ngươi chết đi, chết đi!”

“A di, ngươi nhìn rõ ràng, hắn chính là con của ngươi, ngươi bình tĩnh một chút.” Hạng Hải đem hết khí lực ngăn trở nữ nhân kia.

“Ta muốn giết ngươi, ngươi chết con ta có thể trở lại, ta muốn giết ngươi, giết ngươi ! ! !” Hai tay dùng sức hướng về Bùi Vũ, gân xanh từng sợi từng sợi đều nổi hằn lên, chỉ sợ nếu không phải có Hạng Hải chống đỡ, nàng lúc này thật sự sẽ tiến lên bóp cổ Bùi Vũ.

Mà Bùi Vũ phía sau đã sớm rơi lệ đầy mặt, tâm lý tựa như bị vô số cây kim đâm vào, đau đến không thể hô hấp. Trong miệng vừa khóc vừa thì thầm hai chữ “mụ mụ”, tất cả ủy khuất trong lòng không cách nào nói ra miệng!

Nữ nhân hồ ngôn loạn ngữ khóc lóc một hồi lâu, cuối cùng mất đi khí lực, đỡ lấy lan can song sắt chậm rãi ngã ở trên giường, nhìn ra bầu trời bên ngoài rơi nước mắt không dứt.

“Lão thiên gia, ngươi như thế nào tàn nhẫn như vậy, vì cái gì muốn cướp đi con của ta, ngươi đem nhi tử trả lại cho ta, trả lại cho ta! Trả lại cho ta!…….”

Hạng Hải quay đầu đem Bùi Vũ ôm vào trong ngực trấn an, nhẹ nhàng vì hắn lau đi nước mắt: “Đừng thương tâm, a di nàng điên rồi, cho nên mới không biết ngươi.”

Bùi Vũ yên lặng chảy lệ, hai mắt vẫn nhìn mụ mụ của mình, bóng dáng của nàng hảo thê lương, hảo bất lực. Cứ như vậy vẫn nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt thành từng khúc.

“Lão thiên gia, van cầu ngươi, đem nhi tử trả lại cho ta, trả lại cho ta đi……” Hai mắt bất lực mang theo tất cả bi thống, một hàng nước mắt dọc theo hai má nhỏ xuống trên giường, tựa như nện vào lòng người.

Tuy rằng không biết mụ mụ vì cái gì phát điên, nhưng hắn tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, nếu không phải rất tưởng niệm hài tử chính mình, nàng như thế nào sẽ bị bức đến mức này. Bùi Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận được thống khổ của nàng, cảm nhận được nỗi đau khi mất con của nàng.

“Mụ mụ vì cái gì phát điên?” Mười năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn lần đầu tiên muốn biết quá khứ của Bùi Vũ. Đứa con là khối thịt trong cơ thể người dứt ruột sinh ra, là ai tàn nhẫn cướp đi hài tử của nàng, là ai khiến nàng biến đến nông nỗi này, là ai khiến nàng thống khổ suốt mười năm?

Hạng Hải lắc lắc đầu: “Lúc trước ngươi cũng chưa từng nói qua, cho nên, ta cũng không rõ ràng.”

Bùi Vũ vốn nhát gan, hôm nay tựa hồ bất đồng, đối mặt một bệnh nhân nổi điên lại không lùi bước, ngược lại từng bước một đi qua, cầm lấy khăn tay ôn nhu thay mẫu thân lau nước mắt.

“Mụ mụ, ngươi có đói bụng không, ăn một chút gì được không?”

Bùi Vũ đem mấy gói đồ ăn bày ra trước mặt nàng, bẻ một chút hamburger uy đến bên miệng nàng. Nữ nhân kia ngoan ngoãn há mồm cho hắn cấp thức ăn, chỉ là trên mặt vẫn tiếp tục yên lặng chảy lệ, khóc vô thanh vô tức.

——————-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương