Biên tập: Kỳ Lam



“Thiên Tạo đại điển” vẫn chưa biên soạn xong, ta ở tại Triêu Hoa Cung không muốn bước ra ngoài. A Liệt cùng Hoàng đế luyện kiếm, ngay cả Bách Nha cũng bận rộn đến Mẫu Đơn Các trấn tràng. Bởi vậy ban ngày ở đây chỉ còn dư lại ta cùng một đám sĩ tử.

Đột nhiên có một hôm, cung nhân báo lại “Nguyễn đại nhân đến.”

Ta gặp lại hắn, hắn lại gầy đi không ít. Thấy thần sắc hắn uể oải liền hỏi hắn có chuyện gì.

Hắn lại nói, muội muội Lan Ất của hắn đã xuất gia rồi.

Ta kinh hãi: “Chuyện này…” Cũng không biết nên nói điều gì, trong tâm tư áy náy không ngừng, chung quy vẫn là ta có lỗi với Tĩnh Thừa Hầu.

Thế nhưng Nguyễn Trúc Thanh lại lắc đầu: “Chuyện không liên quan đến ngươi, là bởi vì Tư Không Phồn.”

Tư Không Phồn…

Dường như ta đã có chút minh bạch, lại vẫn hơi mơ hồ.

“Vốn dĩ nàng và Tư Không Phồn là thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, một người là con thứ xuất, một người triền miên giường bệnh. Phụ thân ta và Tư Không đại nhân ban đầu cũng không thể nói thêm cái gì,” Nguyễn Trúc Thanh hai mắt đỏ bừng, “Thế nhưng thân thể Tư Không Phồn thực sự quá kém, hắn nói, không muốn làm Lan Ất lỡ dở nên viện cớ để giải trừ hôn ước.”

Tư Không Phồn… Thì ra là như vậy…

Quả nhiên không có chuyện gì là không có nguyên do của nó.

Hắn yêu Nguyễn Lan Ất, bởi vậy nhịn đau mà hủy đi hôn ước. Nhưng mà đối với Nam Kha Tương… Hắn vừa muốn báo thù sự vũ nhục của nàng đối với mình, cũng muốn thành toàn cho thể diện của ta.

Người này nếu không triền miên trên giường bệnh, chắc chắn tuyệt đối không phải vật trong ao, thật là đáng tiếc.

“Vậy Tư Không công tử hắn…”

“Tư Không Phồn đêm qua đã bệnh nặng qua đời. Trong cung chắc cũng có người báo tang đến rồi,” Nguyễn Trúc Thanh tiếp nhận khăn tay ta đưa đến, lau khô nước mắt, “Thế nhưng Lan Ất nàng ấy… Nàng đã đến Thiên Tâm Quan trai giới rồi.”

Lúc đầu khi Nam Kha Tương gả cho Tư Không Phồn… Nguyễn Lan Ất đã đau khổ đến thế nào… Áy náy trong lòng ta chẳng những không ngừng mà trái lại càng thêm nặng nề.

“Đạo hiệu của Lan Ất chính là khuê danh của nàng,” Nguyễn Trúc Thanh cười gượng, “Nàng nói rằng Tư Không Phồn đã từng nói “Lan Ất” là một cái tên rất hay. Ta còn nhớ… Ngươi cũng đã nói vậy.”

“Đời người có thể gặp được một tri âm đã quá đủ, người đi thì dây đàn đoạn, cho dù đàn có tốt hơn nữa cũng không còn là thanh âm ngày trước. Lan Ất sống đủ thanh bạch.”

Ta cảm thán chính là Lan Ất, cũng là nói cho người trước mắt nghe.

Nguyễn Trúc Thanh còn chưa đi, trong cung quả nhiên có người đến báo tang sự.

Tư Không Phồn tuy rằng triền miên giường bệnh nhưng thi tập của hắn được sao bản rộng rãi, đương thời cũng được coi là bậc danh sĩ.

Hoàng đế đến thì ta cũng dời đi, Nguyễn Trúc Thanh cùng hắn ở trong phòng mật đàm mấy câu, ta cũng không rõ hai người họ nói gì.

Nam Kha Du thuyết phục ta muốn đưa Nam Kha Tương cùng Nam Kha Linh trở về quê cũ Xương Đô. Ta cũng không có dị nghị gì, chỉ nói cấp cho bọn họ đủ lộ phí cùng hành trang.

Sau khi hồi cung, thái độ Hoàng đế khác thường còn sớm đã kéo ta lên tháp cọ sát. Ta nghĩ có phải hắn lại từ chỗ Nguyễn Trúc Thanh chiếm được chút tiện nghi nào hay không. Có điều cũng không dám hỏi, sợ hỏi rồi hắn lại muốn nghi ngờ ta cùi chỏ chĩa ra ngoài…

Kỳ thực ta có bao giờ chĩa ra ngoài chưa?

Ngay cả A Liệt cũng bị ta đưa đi tập võ, nếu để cho gia gia dưới suối vàng biết, liệu có trách ta hay không…

“Hiện giờ bầu không khí trên triều đã thay đổi, văn võ đã sắp xếp ổn thỏa. Đây mới thực sự là điều vui mừng mà lão Văn Trang công muốn thấy.” Tay hắn đặt trên mu bàn tay của ta nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là muốn vuốt lên những đường gân mạch trên bàn tay.

Ta thả lỏng thân thể tựa vào trên người hắn cọ cọ, trở tay bắt lấy bàn tay hắn.

Nghe thấy hắn ở bên tai ta khẽ cười thở dài một tiếng: “Nam Kha Kỳ, ngươi có thể an tâm chưa?”

“Ta… có gì không an tâm…”

Đây là lần thứ hai hắn nói với ta lời này, có điều lần này ta hiểu được.

Ta ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn.

Cho dù trầm mặc cũng không có vẻ lúng túng, không cần phải tiếp tục thăm dò nhau nữa, chí ít cũng có thể yên tâm cùng ngươi trải qua hết cuộc đời… Hóa ra là loại cảm giác này.

“Vân Xuyên, ngươi biết vì sao ta vẫn nhất quyết giữ lại vết sẹo trên mặt này không? Không phải bởi vì ta còn ghi hận điều gì, mà là không muốn uổng phí tâm tư này,” Ta xoay người nhìn hắn, tay vuốt lên tóc mai của hắn. Cho tới bây giờ ta mới hiểu được, hóa ra cái cảm giác đau thương khổ sở khi lần đầu tiên ta thấy hắn tóc bạc trắng gọi là yêu, “Ta nguyện ý yêu ngươi, dù ‘ngươi là ai’, ‘dáng vẻ như thế nào’ cũng không quan trọng, không cần thiêm kim cũng cũng chẳng cần trứ cẩm*.”

*Thiêm kim: thêm những trang sức kim quý. Trứ cẩm: mặc lên người đồ gấm vóc lộng lẫy. ý nghĩa là không cần thêu hoa dệt gấm thêm nữa.

“Thể xác có xinh đẹp, so với lăng la tơ lụa đều không có gì khác, thẳng thắn đối mặt ngay từ đầu, đích thực là không có gì phải hối hận.”

Nghe hắn nhưng lời hắn nói, nhìn thần sắc hắn khi nói chuyện… Trong lòng ta nhất thời vui sướng, bật thốt lên: “Vân Xuyên, ta yêu ngươi.”

Nói xong nhìn bộ dạng hắn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới bản thân có chút không biết xấu hổ rồi.

“Lặp lại lần nữa…”

Lại đỏ mặt không biết xấu hổ.

“Lặp lại lần nữa.”

Thật là không biết xấu hổ mà.

Hắn không lên tiếng, ta đột nhiên bị nhấc bổng lên, sự vật trước mắt đều đảo ngược. Đến khi hồi thần lại thì bản thân đã bị đặt phía dưới, không khỏi ngượng ngùng: “Ngươi lại tới nữa!”

“Nam Kha Kỳ, lặp lại đừng ngừng được không?” Hắn cười đến khốn nạn.

Khóe miệng ta giật một cái, ta diện vô biểu tình nhìn hắn hồi lâu sau đó bật cười ôm lấy cổ hắn kéo xuống: “Ngươi biết nên làm thế nào để ta nói ra miệng…”

Yên tâm, ta yêu ngươi.

==========================

Tác giả: Ngoảnh đầu nhìn lại cái hố vừa lấp này, sau đó quay về trước tấm gương xin thề, còn viết ngược văn nữa sẽ chặt tay.

Mấy hôm nữa sẽ mở hố mới văn phong nhẹ nhàng ~~~ nhưng chưa xác định sẽ chọn loại nào.

Về chuyện trọng sinh: Khi viết chương gia gia qua đời, nguyên nhân trong đó, ừm… bà nội thực sự qua đời, sau đó khi viết cũng khóc không thành tiếng.

Theo sau lần đó, từ ngày 25/12/1014 bắt đầu tiến hành đến bây giờ quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Cũng may đã kết thúc rồi, tuy rắng không hoàn toàn như ý mọi người, nhưng may là ra được HE.

Bộ đầu tiên kết thúc, nhất định không thể không tung hoa…

Tung hoa! Tung hoa! Tung hoa!~*~ 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương