Trọng Sinh Chi Bạo Quân
Chương 62: Oan gia ngõ hẹp

Edit: Ngũ Ngũ

Trương Gia nghe Trác Văn Tĩnh nói xong, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trong con ngươi mang theo sự hoảng sợ, tiếp đó cũng không để ý đến vết thương trên người của mình mà quỳ trên mặt đất dập đầu nói: “Nô tài không dám, thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu minh xét, dù cho nô tài có mười lá gan nô tài cũng không dám làm, thỉnh Hoàng thượng Hoàng hậu minh xét.”

Trác Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng nói: “Không dám? Trương Gia, ngươi chắc đã nghe nói rằng ta lúc còn trên chiến trường rất thưởng thức những người kiên cường mạnh mẽ, hơn nữa còn rất trọng dụng họ, ta không biết ai nói cho ngươi nghe chuyện này, nhưng người chỉ cho ngươi làm như vậy hiển nhiên đã quên đây không phải là chiến trường, cho nên nơi đây không phải là nơi để ngươi bày tỏ lòng trung thành, kẻ đó đã sai khi chạm đến điểm mấu chốt của ta, hài tử của ta há cho các ngươi có thể đụng vào.”

Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, con ngươi của Trương Gia tối sầm lại, định nói thêm điều gì đó, thì ta nhíu mi nói: “Đem người dẫn đi, nghiêm khắc thẩm tra.”

Nội vệ ngoài cửa vội đi vào, đem Trương Gia dẫn ra ngoài, thời điểm chuẩn bị lôi đi, Trương Gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta nói: “Hoàng thượng, không có bằng chứng, nô tài không phục, cho dù có chết nô tài cũng muốn chết một cách minh bạch, Hoàng thượng chỉ nghe những lời phiến diện từ Hoàng hậu, thật sự khó có thể làm cho lòng người tâm phục khẩu phục, thiên hạ này sẽ nghĩ thế nào về Hoàng thượng? Thỉnh Hoàng thượng minh xét lại, hãy cho nô tài một lý do chính đáng…”

Khi hắn nói những lời này trên mặt là một mảnh tuyệt vọng, hai nội vệ đang bắt giữ hắn đưa mắt quan sát ta, tay kéo người nhưng không hề động thủ.

Ta lấy tay gõ xuống bàn đưa mắt nhìn Trương Gia, sau đó cười khẩy nói: “Không có bằng chứng? Cho nên không phục? Phải cho ngươi một lý do chính đáng?”

Nội vệ buông hắn ra, Trương Gia té trên mặt đất, máu trên người nhuộm đỏ thành một vũng, ta liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi không phục, trẫm cũng không cần ngươi phục. Thiên hạ nhìn trẫm như thế nào, cũng không đến lượt ngươi nghị luận. Nhưng mà nhìn ngươi trung thành như vậy, trẫm sẽ nói cho ngươi một câu, thời gian ngươi ở trong cung cũng không ngắn, tại sao làm việc vẫn không biết chừng mực như vậy? Lúc trước trẫm vì Như phi mà sử dụng thủ đoạn gì để trừng phạt những kẻ phản bội, ngươi chắc cũng đã từng nghe nói đến?”

Trương Gia nghe xong lời nói của ta, thần sắc suy sụp như tro tàn, ta phất tay để cho người kéo hắn xuống, chờ sau khi hắn rời đi, ta nhìn Nguyên Bảo đang quỳ trên mặt đất hỏi: “Ngươi là người đi theo bên cạnh trẫm, mà làm việc lại xảy ra sơ suất lớn như vậy, nếu Hoàng hậu xảy ra chuyện gì, ngươi gánh vác nổi sao?”

Nguyên Bảo cúi đầu không dám lên tiếng, ta liếc mắt nhìn hắn nói tiếp: “Tự mình đi đến chỗ Chung Dung lĩnh 30 trượng.” Nguyên Bảo chính là cung tổng quản, luôn đi theo bên cạnh ta, hiển nhiên là được ba phần mặt mũi, nếu là nội vệ bình thường sẽ không ai dám đánh hắn, nhưng Chung Dung thì khác. Hắn nghe ta nói xong, đương nhiên đã hiểu lần này ta thật sự nổi giận, vì vậy cũng chỉ có thể nhận lấy ba mươi trượng này.

Quả nhiên, tuy rằng sắc mặt của Nguyên Bảo hết sức khó coi, nhưng vẫn vội vàng nhận chỉ.

Lúc chờ Nguyên Bảo chậm chạp đứng dậy, ta hướng nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi: “Nơi này không khí không được tốt, trẫm cùng ngươi ra ngoài một chút, chờ bọn họ thu dọn sạch sẽ rồi quay lại?”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, khẽ nhíu mày, sau đó nở nụ cười đáp: “Được.” Ta nhìn hắn đang cười, có chút thất thần, hắn cười lên thật sự rất đẹp, ta thích.

Trước khi đi, ta liếc nhìn Nguyên Bảo một cái, lại nhìn vết máu trên mặt đất, Nguyên Bảo gật gật đầu không lên tiếng, bất quá nhìn biểu tình hắn như vậy, đại khái cũng hiểu phải làm như thế nào, ta mới thoáng an tâm, sau đó cùng Trác Văn Tĩnh chậm rãi ly khai.

Có đôi lúc nhìn hoàng cung thì cảm thấy nó rất lớn, đi đi lại lại không biết phải dừng chân chỗ nào, thế nhưng thời điểm đi ngắm phong cảnh, không nhất định sẽ như vậy, tóm lại sẽ có loại cảm giác nó quá nhỏ.

Ví như giờ phút này, ta cùng với Trác Văn Tĩnh vừa đi tới đình nghỉ chân, liền nhìn thấy mẫu hậu cùng với Tiết Như Ngọc còn có mấy vị tú nữ vừa mới vào cung chạm mặt nhau.

Đang lúc hai mặt nhìn nhau, Trác Văn Tĩnh vội vàng khom người hành lễ, ta cũng hướng đến thỉnh an mẫu hậu. Đứng bên cạnh Trác Văn Tĩnh tiện thể đỡ lấy hắn.

Đám người Tiết Như Ngọc cũng gấp gáp thỉnh an với ta cùng Trác Văn Tĩnh.

Sau khi cho phép các nàng đứng dậy, nơi đình nghỉ chân đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.

Mẫu hậu nhìn ta với Trác Văn Tĩnh, sau đó chậm rãi dời tầm mắt sang chỗ khác, còn Tiết Như Ngọc khẽ cắn môi dưới nhìn ta, rốt cuộc cũng không nói gì.

Trác Văn Tĩnh bất động thanh sắc siết chặt tay của ta, ta ho khan một tiếng buông hắn ra, sau đó tiến lên phía trước đỡ lấy mẫu hậu nói: “Mẫu hậu, thời tiết dần trở lạnh, sao người lại không mang theo ấm lô, mấy ngày nay thân thể của người không được khỏe, nếu để bị cảm lạnh, người lại càng khó chịu.”

Mẫu hậu nhìn động tác của ta, sắc mặt tốt hơn một chút, bất quá lúc nhìn ta vẫn còn hờn giận, nói: “Trời hôm nay trở lạnh, thân thể của ai gia đúng là không được tốt, nhưng may mà vẫn còn có Ngọc nhi đau lòng vì ai gia, nên đã sớm chuẩn bị y phục giữ ấm, hiện tại tuy rằng ai gia không có ấm lô, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.”

Lời này tuy thờ ơ nói ra, nhưng lại ẩn ý vô cùng, ta nghe xong cười khan hai tiếng, nhìn Tiết Như Ngọc nói: “Mẫu hậu nói rất đúng, trước giờ Như phi vẫn luôn rất khéo tay, tất nhiên trẫm biết chứ, lần này tính như Như phi có công, ban thưởng một đôi ngọc như ý.”

Tiết Như Ngọc nghe xong vội tạ ơn. Những tú nữ bên cạnh nàng đều rũ mắt xuống không lên tiếng, ta vịn mẫu hậu nói: “Mẫu hậu, hiếm có dịp ra ngoài đi dạo, đến đình nghỉ chân ngồi một chút đi.”

Mẫu hậu nhìn ta, sắc mặt tựa tiếu phi tiếu lướt nhìn Trác Văn Tĩnh, dừng trên bụng của hắn trong phút chốc, bất quá cuối cùng vẫn không nói gì thêm, ta chậm rãi đỡ bà ngồi vào trong đình.

Đình nghỉ chân này được xây dựng trên mặt hồ, hơn nữa xung quanh còn có màn che cùng cửa ngăn cách, nhìn qua vô cùng độc đáo.

Sau khi ngồi xuống, liền có cung nữ bưng tới vài đĩa trái cây cùng một ít bánh điểm tâm. Ta thuận tay cầm một khối bánh đưa cho mẫu hậu, nói: “Mẫu hậu, người nếm qua thử xem.”

Mẫu hậu không được tự nhiên ‘ân’ một tiếng, nhận lấy cắn hai cái, trên mặt lộ ra một vòng cười nhạt nói: “Ngự thư phòng làm điểm tâm càng ngày càng ngon, ngọt mà không ngấy, Ngọc nhi các ngươi cũng nếm thử chút đi, không phải lúc nào cũng gặp được Hoàng thượng, hiếm có dịp thế này, ngươi nên ăn nhiều một chút. Dạo gần đây thấy ngươi gầy đi đấy.”

Tiết Như Ngọc nghe xong lời của mẫu hậu liền vội vàng nói tạ ơn, chậm rãi bước đến trước mặt ta, vươn cánh tay trắng nõn cầm khối điểm tâm, sau đó im lặng ngồi bên cạnh Trác Văn Tĩnh.

Sau khi mẫu hậu ăn hết khối điểm tâm, liền cầm khăn lụa của cung nữ phía sau đưa tới chùi tay, thờ ơ hỏi: “Gần đây ai gia hiếm khi gặp được Hoàng hậu, nghe nói Hoàn hậu dạo này rất hay nổi giận, có phải người trong cung hầu hạ không được chu đáo?”

Ta vừa định mở miệng ngăn cản chuyện này, nhưng khi nghĩ lại liền nuốt lời muốn nói xuống, chỉ là đưa mắt nhìn người nọ.

Chỉ thấy Trác Văn Tĩnh nghe mẫu hậu nói xong, ngẩng đầu lên, ôn nhuận nho nhã nở nụ cười đáp: “Hồi bẩm mẫu hậu, mấy ngày nay vi thần đang chỉnh đốn lại hậu cung, ngẫu nhiên cũng có chút ồn ào, quấy nhiễu đến mẫu hậu, quả thật là không nên.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mẫu hậu đại biến, đám người Tiết Như Ngọc cũng không dám rên một tiếng.

Ta âm thầm nhướng mày, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn như cũ không mở miệng.

Mẫu hậu thu hồi lại sắc mặt, sau đó cười nói: “Trước kia Hoàng hậu đối với những chuyện này đều không để tâm đến, ai gia vẫn cho rằng Hoàng hậu thân là nam nhi, nên không để ý đến những chuyện vụn vặt này.”

Nghe xong hai câu cuối cùng của mẫu hậu, ta cười nhạt nói: “Lời này của mẫu hậu chính là không đúng, mặc dù Văn Tĩnh là nam nhi, nhưng lại sống trong hậu cung này, là người mà phụ hoàng đích thân tuyển chọn, huống chi, hắn tuy là Hoàng hậu, nhưng đồng thời cũng là thần tử của trẫm, nào có thần tử nào lại không quan tâm đến đế vương. Trước đây thì không nói, hiện tại Trác Văn Tĩnh là người nắm giữ phượng ấn, chuyện trong hậu cung này hắn vốn phải cai quản nhiều hơn, bằng không thì sẽ bị người khác nói hắn là hoàng hậu hữu danh vô thực, ngược lại người không đúng phải là trẫm rồi.”

Trác Văn Tĩnh tức thì mở miệng thuận theo đáp: “Hoàng thượng giáo huấn rất phải, vi thần cẩn tuân nghe theo.”

Ta ‘ân’.

Mẫu hậu cười lạnh hai tiếng nói: “Ý của Hoàng thượng, ai gia đã hiểu, các ngươi cũng đều nghe thấy rồi chứ, sau này cần phải nhớ cho kỹ.”

“Tạ ơn Thái hậu dạy bảo.” Vài tú nữ đứng dậy hành lễ đáp. Tiết Như Ngọc cũng đứng lên, chẳng qua là ánh mắt nhìn ta nhiều vài phần phức tạp không nói nên lời.

Ta đảo mắt liếc qua một cái nhưng cũng không nói gì thêm.

Bởi vì chuyện này, nên tâm tình của mẫu hậu có chút không tốt, ngồi một lát, liền đứng dậy rời đi, thấy bà như thế, Tiết Như Ngọc cũng trầm mặc đi theo, những tú nữ khác thì nhìn ta với Trác Văn Tĩnh rồi lại nhìn về phía mẫu hậu, sau cùng hành lễ một lượt rồi cũng rời đi.

Nhìn các nàng đi khỏi đây, trong lòng ta cảm thấy vô cùng buồn cười.

Lập trường của những tú nữ này làm cho người ta có chút không nắm bắt được, sau này các nàng dĩ nhiên sẽ hầu hạ ta, nhưng giờ phút này lại rời đi theo mẫu hậu, rõ ràng muốn cùng ta lôi kéo quan hệ, tưởng thật là sau này sẽ có ngày nổi danh sao?

Đương nhiên, tuy rằng cũng có thể các nàng không được sủng ái, nhưng mà lại làm cho ta có chút nghĩ không thông, sao các nàng lại có thể nghĩ đến chuyện đi theo bên cạnh mẫu hậu, cho rằng ngày sau còn có cơ hội khác?

Nghĩ tới đây, ta hừ lạnh một tiếng rồi liếc mắt sang hướng khác, vừa vặn đối diện với ánh mắt như đang có điều suy nghĩ của Trác Văn Tĩnh, hắn khôi phục lại bình thường nhìn ta, đôi mắt chuyển động hỏi: “Sao không nhìn nữa?”

Ngữ khí tựa hồ không được tốt, lại còn mang theo hờn giận không lời, ta nghe được đờ đẫn nhìn, hắn nhìn ta, thần sắc đột nhiên mang theo sự xấu hổ cùng luống cuống, nhìn bộ dáng hắn như vậy, ta chợt lớn tiếng bật cười.

Hai má của Trác Văn Tĩnh liền đỏ lên, ta nghĩ, câu hỏi kia của hắn đại khái là giấu ở trong lòng quá lâu, nhưng mà chẳng biết tại sao lại nói ra, cho nên mới có vẻ lúng túng cùng hoang mang như vậy.

Sau khi cười xong, ta nói: “Không phải là trẫm đang nhìn dung mạo của các nàng, chỉ là đối với hành động của các nàng có chút không lý giải nổi mà thôi.”

Trác Văn Tĩnh rất thông minh, vừa nghe xong lời của ta, liền bừng tỉnh hiểu rõ, chỉ là ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, ta còn chưa mở miệng nói tiếp, hắn đã thấp giọng nói: “Đối nhân xử thế, nhất là đối với những người trong cung này, cái gì bỏ qua được, thì hãy bỏ qua, có cho thì mới có nhận.”

Ta nghe được liền sửng sốt, chỉ nghe hắn lại nói tiếp: “Các nàng đều là những nữ tử thông minh, nếu hôm nay ở chỗ này, được Hoàng thượng sủng ái thì cũng thôi, nhưng nếu không được, ngày sau muốn quay đầu, e là khó khăn, cứ như thế không có ngày thoát khỏi kiếp sống cung nhân, rồi ngây ngốc cả đời hoang độ quang âm.”

Biết rõ lời nói của hắn không sai, thế nhưng lúc nghe đến trong lòng ta vẫn có chút thắt lại, mở miệng nói: “Ngươi nói như vậy, tựa hồ như tất cả mọi người trong cung này đều vì địa vị mà hướng đến trẫm, nói cách khác là không có ai là đối với trẫm thật lòng thật dạ. Như thế chẳng phải trẫm rất cô độc hay sao?”

Trác Văn Tĩnh nghe được lời này liền đưa mắt nhìn ta, sau một hồi, hắn khẽ cười nói: “Không phải như thế, sẽ luôn luôn có một người bồi bên cạnh Hoàng thượng.”

Ta nhìn thấy hắn cười hai má đỏ ửng, không nói đến mặt khác, trong nháy mắt tâm tình bởi vậy mà trở nên tốt hơn nhiều.

Tiếp đó, ta cùng hắn ngồi lại đình nghỉ chân thêm khoảng một nén nhang, hai bên đều chuyển hướng đề tài sang hướng khác, cùng đàm luận về biên cương xã tắc, rồi sau đó đề tài chẳng biết tại sao lại chuyển đến trên người Tam ca, khi nói đến Tam ca, Trác Văn Tĩnh ngừng lại, ánh mắt đảo ra ngoài đình, nơi đó có vài nội vệ đứng gác, người mặc kim giáp, lưng đeo bính đao, uy phong lẫm liệt.

Trác Văn Tĩnh nhìn một lúc, rồi nói: “Hoàng thượng, nội vệ ở ngoài đình nhìn rất quen mắt, có phải chính là người đi theo Vương gia tới? Tên là Trần kiến Quang?”

Ta cười hỏi: “Người nào?” Theo ánh mắt của hắn nhìn người bên ngoài, ta liền sửng sốt, tâm tình đột nhiên có chút bức bách, mở miệng nói chuyện lần nữa thì ngữ khí liền có chút phức tạp: “Đúng rồi, nếu ngươi không nhắc, trẫm cũng đã quên hắn ở đây.”

Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta một cái, con ngươi đang sáng chợt tối lại nói: “Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

Ta gật đầu đáp: “Được.”

Cùng hắn đi ra khỏi đình, ta quay lại nhìn Trần Kiến Quang, hắn im lặng đứng ở đó, tầm mắt hạ xuống, vẻ mặt trầm tĩnh, cùng với bộ dáng đáng khinh của mười năm sau có chút bất đồng, nhưng mặt mày của hắn vẫn làm người ta cảm thấy chán ghét như cũ, bất quá ta cũng không nói cái gì, chỉ nhìn hắn một cái như vậy, sau đó rời đi.

Thời điểm trở lại Giao Thái điện, nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả mùi máu tươi nồng đậm trong không khí vừa rồi cũng vơi đi rất nhiều, Trác Văn Tĩnh sai người đi lấy thuốc đã bị đánh đổ ngày hôm nay, còn Nguyên Bảo không có huyết sắc đứng ở nơi đó, tiến lên thỉnh an có chút bất tiện, nhìn bộ dáng của hắn như vậy, ta biết ai đã hạ tay rồi, hơn nữa Chung Dung không phải là người hạ thủ lưu tình, ít nhất bên ngoài là như thế.

Nhưng lúc này ta cũng không nói gì thêm, chỉ cùng Trác Văn Tĩnh hàn huyên trong điện, tiện thể ở trong này dùng cơm, mới rời đi.

Thời điểm quay về Bàn Long điện, ta chỉ thị Nguyên Bảo đi nghỉ ngơi, Nguyên Bảo định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Ta cau mày nói: “Còn không mau đi, trẫm biết lần này ngươi phải chịu ủy khuất, nhưng ngươi thân là người hầu hạ bên cạnh trẫm, nếu ngay cả điểm ấy còn làm không xong, thì trẫm còn lưu lại ngươi làm gì? Cũng chính vì ngươi là Nguyên Bảo nên hôm nay mới được tha thứ, nếu là kẻ khác, sẽ không đơn giản chỉ là ba mươi trượng.”

Nguyên Bảo nghe xong lời của ta vội đáp: “Hoàng thượng, nô tài không phải ôm ủy khuất gì, chỉ là nô tài cảm thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng thượng, nô tài…”

“Được rồi.” Nhìn vẻ mặt muốn khóc của hắn, ta vội nói: “Sau này nhớ kỹ là được, đi về nghỉ ngơi đi, truyền ngự y đến khám xem, trẫm chờ ngươi khỏe rồi trở lại hầu hạ bên cạnh trẫm.”

Lần này Nguyên Bảo hành lễ rời đi.

Chờ hắn đi rồi, ta gọi Bồi Tú đến hầu hạ, so với Nguyên Bảo thì Bồi Tú yên lặng hơn, làm việc cũng lanh lợi, những lúc không có Nguyên Bảo, thật ra ta thích hắn hầu hạ hơn.

Đêm nay, ta hạ lệnh xử tử tên thái giám ở Giao Thái điện kia, còn nữ tử tới từ Thường Châu cũng bị ta đưa vào tân khố phòng, hơn nữa còn lệnh cho Chung Dung canh giữ nghiêm ngặt, nếu nàng có hành động gì khác thường, vậy thì giết nàng, dù sao cũng là nữ nhân, tâm địa ác độc, không thể không phòng.

Làm xong việc này, ta xoa xoa mi tâm, Bồi Tú ở một bên thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, không bằng nghỉ ngơi đi.”

Ta nhìn lậu sa, gật đầu đứng dậy, thời điểm Bồi Tú đang thu dọn án thư, ta nói: “Đêm nay lật bài tử Như phi.”

Bồi Tú gật gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc có chút không tin nổi.

Ta tức thì yên lặng nhìn hắn, hắn kích động lớn như vậy làm gì?

Dù gì Như phi cũng từng là ái phi của ta, mà hiện tại ta nói lật bài tử nàng tại sao làm cho người khác bị kinh động đến vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương