Á Lai đang tán gẫu với Francis, Garlock vừa vào cửa sắc mặt đã rất kém nắm lấy tay Á Lai kéo đi, không một lời giải thích.

Á Lai biết chắc là tâm trạng của Garlock không tốt, vì thế khi tay mình bị nắm đau cũng không nói gì.

Francis cũng cảm giác đượ c gia chủ không ổn lắm, chẳng qua thấy Á Lai trộm xua tay với cậu, cho nên cũng không lại giải vây cho Á Lai, mà chuẩn bị tìm bạn lữ Henry của mình để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nay cậu sắp phải rời đi rồi, cho nên càng thêm lo lắng cho Á Lai.

Trở lại phòng, Á Lai bị Garlock đặt ở dướithân có chút không thoải mái, nhưng vẫn không có một chút không vui nào mà đón ý hùa theo bạn lữ mình.

Garlock cũng không làm gì, chỉ muốn xác định Á Lai vẫn ở trong lòng mình thôi, ngay cả toàn bộ Ưng tộc ở đỉnh Allen hắn cũng không thèm để vào mắt, chứ đừng nói chỉ là một gã Hải Đăng, nhưng hắn lo lắng, lo lắng Á Lai sau khi nhìn thấy gã thú nhân kia trong ánh mắt sẽ xuất hiện một chút tình cảm lưu luyến, cho dù chỉ là một chút thôi cũng sẽ khiến hắn không thể khống chế cảm xúc của mình.

Á Lai cả m thấy mình nên nói cái gì đó khuyên nhủ Garlock, nhưng mà không rõ tình huống nên không biết nói cái gì, vì thế sờ sờ cái cằm cương nghị đã được cạo râu kĩ càng của Garlock, nói đùa về chuyện của Barret để làm dịu đi không khí.

Qu ả nhiên tâm trạng của Garlock có hơi thả lỏng, nói: ―Mới đây thôi Barret bị chứng bệnh rụng lông, lúc ở hình người thì rụng tóc, hơn nữa mỗi lần ở thú hình rụng lông thì khi biến trở về hình người quần áo luôn bị rách te tua, có một năm bệnh nặng đến mức sốt nặng mãi không lui, năm ấy vừađúng lúc chú Julian trưởng thành bí mật đến Eden nhận lệnh, nên may mắn kịpdùng thuốc Ngư tộc trị hết bệnh cho Barret.‖

Á Lai nói: ―Em cả m thấy Đại Tế Ti (Abe) đã sớm nhìn ra được chỗ tốt của việc liên minh với Ngư tộc, chẳng qua lúc ấy tình hình chiến tranh trên mặt đất còn chưa ổn định, vì thế đành phải dùng kế khiến Ngư tộc tạm lui về biển sâu.‖

Garlock nói: ―Xác thực như thế, nhưng mà tình thế lúc đó còn phức tạp hơn một chút.‖ Giờ thì xem ra cũng chả tốt hơn được bao nhiêu.

H ắn muốn tiếp tục thân mật với Á Lai, nhưng mà hẳn là Á Lai còn chưa nghỉ ngơi được tốt lắm, vì đau lòng người ta nên đành phải tự tiết chế, không thể khiến Á Lai ngay cả cơ hội đi tiễn Henry và Francis cũng bỏ lỡ được.

Á Lai quả thật có hơi mệt, không quá năm giây sau khi hai người nói chuyện, mí mắt của y đã sụp xuống ngủ say.

Garlock đành phải thay áo ngủ cho y, còn phải chịu đựng dục vọng của mình khi nhìn đối phương chỉ mặc quần nhỏ, coi như là sự tra tấn ngọt ngào đi.

Francis tìm được Henry khi anh đang chú ý nghe chú Julian dặn dò công việc hồi trình, nên không quấy rầy, chỉ đứng bên cạnh im lặng chờ.

Julian cười nói: ―Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.‖ Francis có chút ngượng ngùng đứng bên cạnh bạn lữ, vì thế kể lại với quản gia (Julian) một lượt chuyện mình muốn nói.

Julian nói: ―Có chú ở đây, mấy đứa không cần lo lắng.‖

Henry cũng không có lo lắ ng, bởi vì Garlock là một người rất tôn trọng ý kiến của trưởng bối, ngay cả khi anh và Francis đi rồi, tình huống ở đây chỉ có thể ổn định hơn lúc mình thủ ở đây thôi.

Sau khi Barret tr ở về lắc lư một vòng cũng không ai phát hiện ra, gã vừa đi an bài chỗ ở cho đại biểu của đỉnh Allen, nơi đây là địa bàn của đế quốc thú nhân, muốn giam lỏng một người cũng không có gì khó khăn.

Garlock t ỉnh táo lại, hắn không chấp nhậnlí do Hải Đăng nhận được nhiệm vụ này là vì gã ở đỉnh Allen dễ làm thân với thành chủ, hay là thành chủ vì biết Hải Đăng và mình có tư thù nên mượn đao giết người để mình xử lí Hải Đăng? Không đúng! Thành chủ hẳn là đã sớm có được tin tức, nếu không có nói trước cho mình, thì chính là để mình tùy cơ ứng biến, nếu Hải Đăng ở nơi này gặp chuyện không may, đỉnh Allen sẽ có lấy cớ khơi mào chiến sự, cho nên tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, có một số việc phải kiên nhẫn chờ đợi, mà nếu đỉnh Allen muốn mượn cơ hội này để âm mưu chuyện gì đó thì sắp tới càng cần phải cẩn thận hơn nữa……

Sáng sớm hôm sau, Á Lai là bị đàn cá heo ngoài cửa sổ kêu đến tỉnh, y đoán chúng là đang đến tiễn Francis.

Garlock t ự mình bưng bữa sáng tiến vào, thấy Á Lai mặc đồ mỏng manh đứng bên cửa sổ cười tủm tỉm nhìn ra, lập tức cảm thấy trong lòng không dễ chịu, không cho em nhìn người khác cười như vậy!

Á Lai buồ n bực oán giận đại quý tộc đang sờ loạn trên người mình: ―Này mới sáng ra, anh đã muốn diễn đông cung sống cho chúng nó xem rồi à, chúng nó cũng xem không hiểu đâu.‖

Garlock tức giận đến mức há miệng cắn một cái, cắn cắn một hồi lại lăn đến trên giường.

M ột giờ sau, Francis đang chuẩn bị xuất phát vốn muốn dặn dò Á Lai hai ba câu, nhưng nhìn đối phương trong ngoài đều ở trạng thái phát xuân, đánh cắn răng lên xe, cậu còn có thể nói gì đây, lúc đầu mình với Henry cũng chẳng phải là mấy ngày liền không ra khỏi phòng đó sao.

Đợ i tiễn người đi rồi, Garlock nhàn hạ gối đầu lên đùi Á Lai nằm trên ban công phơi nắng, quả nhiên đây mới là chuyện nên làm trong tuần trăng mật, gật gật đầu cảm thán, ―Em thật gầy.‖

Á Lai cũng đang híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời, nói: ―Muốn em béo như Francis sao?‖

Garlock sờ sờ cằm, ―Không sai.‖

Á Lai nhéo mũi hắn, cười đùa: ―Không muố n, trừ khi trong bụng em cũng có đứa nhỏ, vậy thì muốn béo thì béo thôi, còn không có mà em lại béo thì anh ghét bỏ em phải làm sao đây?‖

Garlock đột nhiên cả m thấy mình cũng không sốt ruột muốn có con cho lắm, hắn không muốn chia sẻ Á Lai với bất kì ai, ngay cả đó là con của mình, ―Cho dù em biến thành bộ dáng gì đi nữa thì trong lòng anh em vĩnh viễn là là người đẹp nhất.‖

Thật buồn nôn, Á Lai xoa xoa đám da gà đang nổi trên cánh tay.

Barret đi tới gãi đầu, lên tiếng nói: ―Julian đang chuẩn bị tốt cho buổi tối đi dạo bên bờ biển rồi.‖

Á Lai có chút buồn cười trong lòng, không phải chỉ đi dạo một tí ở bờ biển sao, cứ làm như Hoàng đế vậy, chuyện trong nhà quý tộc thật phiền phức. Bóng đêm thâm trầm, biển rộng lẳng lặng chờ đợi giấc ngủ đang đến, ánh trăng đa tình lấp ló, mặt biển như được trải thêm ánh bạc, long lanh lóng lánh.

Garlock rốt cục hiểu vì sao Á Lai yêu cầu đến bờ biển giờ này, cảnh sắc trước mắt thật đẹp.

Á Lai thật sâu hít lấy hương vị của tự nhiên, quyết định nói: ―Em muốn ngắm mặt trời mọc sớm mai.‖

Garlockđồng ý, bên người yêu quý, làm việc gì cũng thấy thât đẹp biết bao.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Á Lai vì muố n ở biển đến sáng, chọn một khối đá ngầm khá bằng phẳng, thuyết phục bạn lữ cùng mình khoanh chân ngồi, sau đó hô hấp có tiết tấu nhắm mắt chờ mặt trời dần xuất hiện ở phương Đông……

Cách đó không xa, Barret cũng theo học theo, cũng mời người cách mình gầ n nhất là Julian cùng gia nhập, nói: ―Ý tưởng của Á Lai luôn có những hiệu quả bất ngờ, làm theo bảo đảm sẽ có kinh hỉ!‖

L ại mở to mắt, mọi thứ trước mắt đều sáng choang, một mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên khỏi mặt biển, một màu sắc thuần túy như vậy, trong khoảng khắc có cảm giác như được bay lên.

Á Lai cảm thấy cả người thư sướng, quay đầu thấy Garlock cũng đang nhìn mình.

Ch ậm rãi tới gần, đơn giản hôn môi, lúc này lại ý nhị vô cùng. Barret gãi gãi mái tóc nâu rối, thật sự là, dám làm vậy trước công chúng, thấy Julian vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc không thể tưởng tượng được, nói: ―Cho dù là tro bụi một khi đã được bàn tay Á Lai chạm vào cũng trở nên có giá trị.‖

Julian hiểu ý cười cười.

Đoàn người trở về.

Nhưng mà, cho dù Garlock có phòng ngừa đến cỡ nào, vẫn không hẹn mà gặp với người nào đó.

Á Lai nhìn hai người đối diện vừa quen thuộc vừa xa lạ mặt không chút biểu tình.

Ngược lại Phái Đế quý phái đã mở miệng trước, ―Đã lâu không gặp, Á Lai.‖ Hắn tuyệt đối không thể để lộ chút sơ hở trước mặt tình địch.

Á Lai không chút tứ c giận, bởi vì y sẽ không để một kẻ ngu xuẩn lấy tổn thương người khác để có được tình yêu của mình vào mắt, chỉ là y phải đáp trả hành vi cố ý khinh thị mình của đối phương một chút chứ, vì thế bày ra một nụ cười nhẹ ẩn trong đó sự thỏa mãn hạnh phúc cùng vị thế quý tộc không thèm để đối phương vào mắt, căn bản không cần ngôn ngữ.

Phái Đế lập tức sượng mặt, không nghĩ đếncon người yếu đuối kia cũng sẽ có một mặt như thế này.

―Xin lỗi, là chúng tôi thất lễ, Garlock đại nhân, Á Lai tiên sinh.‖ Âm thanh lắp bắp kinh hãi của Hải Đăng hợp thời vang lên.

Á Lai lại nghĩ, tố chất tâm lý của người này rất mạnh, vậy mà không chút chút xíu dị trạng nào, chẳng lẽ thật sự không có lưu luyến? Vậy ‗mình‘ đời trước vì loại người lãnh tâm như thế này lại kết thúc sinh mạng thật không đáng.

―Nào có, Hải Đăng đại nhân, Phái Đế tiên sinh.‖ Garlock rất vừa lòng với sự đáp lại của Á Lai, nói xong lôi kéo Á Lai tiếp tục đi về phía trước cũng không cho đối phương có cơ hội khách sáo.

Hải Đăng bất động thanh sắc, cùng với bạn lữ mình đi về phía trước.

Á Lai kéo tay Garlock, mỉm cười an ủi tâm trạng của đối phương, trách không được đại quý tộc hôm trước có chút quái dị, hóa ra nguyên nhân là do Hải Đăng.

Garlock nhìn nụ cười thật tâm kia liền trở nên an tâm, đúng vậy, giờ Á Lai là của mình, tất cả hoàn toàn đều là của mình.

Phía sau hai người, Julian cũng không biết nguyên nhân trong đó, nhưng rõ ràng cảm giác được trong đó có chút không thích hợp, vì thế cố ý lại gần Barret chuẩn bị hỏi một chút, thân là một quản gia đủ tư cách có một số việc phải đúng lúc hỏi thăm rõ ràng.

Barret bị anh sát lại gần như vậy, trái tim bỗng nhiên tăng tần suất đập một cách nhanh chóng, có chút lắp bắp giải thích.

Julian cười nói: ―Con vẫn cứ như xưa cứ căng thẳng là nói lắp.‖

Barret cố gắng đứng thẳng, nói: ―Ai, ai, ai khẩn trương?‖

Julian nhịn cười nhìn người trẻ tuổi mặt đỏ bừng, ―Được rồi, không căng thẳng, chút nữa sẽ xử lý đám râu cho con, con cũng đừng căng thẳng.‖

Barret không được tự nhiên đến cực điểm, bất quá trong lòng nói, ván vừa rồi khí thế của Garlock và Á Lai hoàn toàn thắng!

Kỳ thật trong mắt Julian, Barret vẫn là gấu con chổng mông trốn vào trong chăn không muốn thoa thuốc, mình là chú mà, cũng nên chăm sóc nhiều hơn chút.

Nhưng anh không biế t thật ra thì mình đã để lại trong lòng Barret một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa, cũng đúng thôi, có thú nhân nào sẽ không để ý tới chuyện mình bị cởi sạch bóng rồi để một phi thú nhân xoa thuốc mỡ lạnh lạnh lên khắp người chứ, cho dù Barret có nhỏ thế nào thì cũng là thú nhân mà phải không?

Ch ứng bệnh của Barret và Đào Đức không khác lắm, chẳng qua Đào Đức là khiếm khuyết sinh mệnh lực, gã thì quá thừa, cho nên cần phải có hiệu thuốc khống chế trị liệu, nhưng mà thuốc của Ngư tộc rất đặc biệt, phải do chính người Ngư tộc tự mình pha chế lượng để phù hợp với thể chất đặc thù mới an toàn.

Barret v ừa nghĩ đến Julian đã căng thẳng, nên lẩn tránh nhiều năm như thế, khi ấy lại vì Henry ở đây nên không thể không đến, bây giờ thì không thể không ở lại, nhưng mà ở lại phải thường xuyên gặp chú Julian.

Nếu là người khác thì mình có thể nghĩ cách khi dễ lại rồi, Barret buồn bực, cũng không thể trả thù bằng cách sờ loạn hết toàn thân chú Julian đâu nhỉ?

Hội trưởng đại nhân bị ý tưởng quỷ dị của mình làm cho rùng mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương