Trọng Sinh Biên Bất Phụ
-
Chương 22: Giết Từ Tử Lăng (3)
Sắc mặt giận dữ cùng sát ý chợt lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ngọc Chân, nhưng lại lập tức kiềm chế xuống, nở nụ cười, liền leo lên giường, bày ra một tư thế cám dỗ nam nhân nhất, hai chân thon dài từ từ mở ra, lộ ra âm mao đen nhánh dày đặc cùng với cửa ngọc nhỏ nhắn. Nàng nhắm con mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi trắng bệch, do dự một hồi lâu, liền đưa tay ngọc trắng nõn đến hạ thể, dùng hai ngón tay đè lại hai bên cửa ngọc, run rẩy nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài.
Làm xong động tác này, trên mặt nàng đỏ bừng cả mặt, run giọng nói: "Mời...Mời giáo chủ đánh giá."
Biên Bất Phụ đi lên phía trước, vươn ngón tay sờ soạng cửa ngọc của Vân Ngọc Chân, đánh giá nói: "Mặc dù đã không còn là xử nữ, nhưng vẫn mịn màng như trẻ con, mềm mại chặt khít, màu sắc không chuyển, không hổ danh hồng phấn diễm sắc vô song."
Chỗ riêng tư nhất của mình bị người khác tuỳ tiện đùa giỡn, còn đánh giá bậy bạ, Vân Ngọc Chân quả thực là xấu hổ muốn chết. Nhưng cũng không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nghiến lợi, cơ thể căng thẳng, mặc cho nam nhân đùa bỡn.
Biên Bất Phụ dùng ngón giữa cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cắm vào trong cửa ngọc, rút ra đút vào vài lần, liền cảm thấy âm đ*o bắt đầu chảy nước, không khỏi cười thầm nói thân thể của nữ nhân này thật là nhạy cảm.
Nhưng bây giờ Biên Bất Phụ không phải người phục vụ cho nữ nhân, mà là làm đại gia, giống như đi chơi gái chỉ cần nằm hưởng thụ, liền nói với hồng phấn bang chủ đang cởi truồng: "Tốt lắm, Ngọc Chân mau tới hầu hạ bổn tọa."
Mặc dù Vân Ngọc Chân không còn là xử nữ, nhưng cũng chỉ quan hệ không quá ba nam nhân, với lại kẻ quan hệ với nàng đều có địa vị ngang hàng. Cho dù là Độc Cô Sách cũng phải lấy lòng nàng rất lâu, nàng mới hầu hạ cho hắn. Vậy mà bây giờ tên hỗn đản trước mắt này lại hoàn toàn không xem nàng ra gì.
Nhưng nghĩ tới ánh mắt giống như ác ma của người đàn ông trước mắt này, trong lòng Vân Ngọc Chân rùng mình, liền cười duyên gật đầu một cái, giúp Biên Bất Phụ cởi áo nới dây lưng, nũng nịu nói: "Giáo chủ mau tới chơi ta, hảo hảo yêu thương Ngọc Chân."
Quần áo của Biên Bất Phụ bị cởi xuống, dương v*t dưới háng đã hơi cương cứng, hắn nói: "Không cần, Ngọc Chân ngươi quỳ xuống đất mà thổi kèn cho bổn tọa."
Vân Ngọc Chân thầm giận: "Tên hỗn đản này thật đúng là một chút tôn nghiêm cũng không lưu lại cho nàng." Nhưng tình thế hiện giờ người ta mạnh hơn mình, cũng chỉ đành thở dài bò xuống giường, lần đầu tiên nàng quỳ gối trước mặt nam nhân, giống như một tiểu nữ nô dùng hai tay nâng lên côn th*t của nam nhân, lè lưỡi bắt đầu liếm láp.
"Không sai, công phu miệng lưỡi của Ngọc Chân không kém bao nhiêu so với những kỹ nữ mua vui loại tệ nhất."
Đối với lời nói mang tính làm nhục này, Vân Ngọc Chân coi như không nghe được, cái miệng nhỏ nhắn càng dùng lực liếm láp, chỉ hy vọng mau sớm kết thúc cơn ác mộng này.
Nhìn mỹ nữ dưới người hướng về phía côn th*t khi thì liếm láp, khi thì nuốt vào nhả ra, Biên Bất Phụ chợt hồi tưởng lại trò chơi mình hay chơi với hai mẹ con trước khi xuyên việt, trong lòng hơi động, liền dùng nội lực truyền thanh nói: "Trinh Trinh, nàng cũng vào đây."
Vệ Trinh Trinh vốn đang nghỉ ngơi tại phòng nhỏ bên cạnh nghe thấy, liền nghe lời đi vào, liền nhìn thấy nữ tử cao gầy xinh đẹp rất có khí chất đang quỳ dưới đất, đôi môi đỏ mọng gợi cảm đang "thổi kèn" bằng côn th*t của lão gia.
Vân Ngọc Chân thấy người ngoài đi vào, đã biết dáng vẻ hạ tiện của bản thân đã bị nhìn thấy hết, cảm thấy rất xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, chỉ nghe thấy Biên Bất Phụ nói: "Trinh Trinh, nàng qua đây, cởi quần áo xuống, ở phía sau hầu hạ ta."
Vệ Trinh Trinh mặc dù được Biên Bất Phụ dạy dỗ rất lâu, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng làm chuyện đó trước mặt một nữ nhân khác, huống chi xuất phát từ ham muốn chiếm lấy làm của riêng, đối với việc trượng phu của mình chơi nữ nhân này đến khi nữ nhân này không còn biết đường đi luôn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng thời gian nàng đi theo Biên Bất Phụ đã tương đối lâu, biết rõ lão gia là một người thế nào. Mặc dù hắn đối với nàng rất tốt, nhưng nàng từng chứng kiến rất nhiều lần cảnh hắn đối đãi tàn nhẫn thế nào với kẻ địch, càng hiểu rõ sự kinh khủng của Ma Môn. Cho nên đối với lão gia này, Vệ Trinh Trinh vừa yêu vừa sợ, không dám nghịch lại việc gì của hắn.
Ngay sau đó, Vệ Trinh Trinh mắc cở đỏ bừng cả mặt gật đầu một cái, trước tiên cởi hết y phục của bản thân, song phong run rẩy đi lên mấy bước. Sau đó quỳ xuống ở phía sau lưng Biên Bất Phụ, hai tay vịn phần eo của hắn, cái đầu đẹp của nàng chôn vùi vào phần mông của hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lỗ hậu của hắn.
Làm xong động tác này, trên mặt nàng đỏ bừng cả mặt, run giọng nói: "Mời...Mời giáo chủ đánh giá."
Biên Bất Phụ đi lên phía trước, vươn ngón tay sờ soạng cửa ngọc của Vân Ngọc Chân, đánh giá nói: "Mặc dù đã không còn là xử nữ, nhưng vẫn mịn màng như trẻ con, mềm mại chặt khít, màu sắc không chuyển, không hổ danh hồng phấn diễm sắc vô song."
Chỗ riêng tư nhất của mình bị người khác tuỳ tiện đùa giỡn, còn đánh giá bậy bạ, Vân Ngọc Chân quả thực là xấu hổ muốn chết. Nhưng cũng không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nghiến lợi, cơ thể căng thẳng, mặc cho nam nhân đùa bỡn.
Biên Bất Phụ dùng ngón giữa cùng ngón trỏ nhẹ nhàng cắm vào trong cửa ngọc, rút ra đút vào vài lần, liền cảm thấy âm đ*o bắt đầu chảy nước, không khỏi cười thầm nói thân thể của nữ nhân này thật là nhạy cảm.
Nhưng bây giờ Biên Bất Phụ không phải người phục vụ cho nữ nhân, mà là làm đại gia, giống như đi chơi gái chỉ cần nằm hưởng thụ, liền nói với hồng phấn bang chủ đang cởi truồng: "Tốt lắm, Ngọc Chân mau tới hầu hạ bổn tọa."
Mặc dù Vân Ngọc Chân không còn là xử nữ, nhưng cũng chỉ quan hệ không quá ba nam nhân, với lại kẻ quan hệ với nàng đều có địa vị ngang hàng. Cho dù là Độc Cô Sách cũng phải lấy lòng nàng rất lâu, nàng mới hầu hạ cho hắn. Vậy mà bây giờ tên hỗn đản trước mắt này lại hoàn toàn không xem nàng ra gì.
Nhưng nghĩ tới ánh mắt giống như ác ma của người đàn ông trước mắt này, trong lòng Vân Ngọc Chân rùng mình, liền cười duyên gật đầu một cái, giúp Biên Bất Phụ cởi áo nới dây lưng, nũng nịu nói: "Giáo chủ mau tới chơi ta, hảo hảo yêu thương Ngọc Chân."
Quần áo của Biên Bất Phụ bị cởi xuống, dương v*t dưới háng đã hơi cương cứng, hắn nói: "Không cần, Ngọc Chân ngươi quỳ xuống đất mà thổi kèn cho bổn tọa."
Vân Ngọc Chân thầm giận: "Tên hỗn đản này thật đúng là một chút tôn nghiêm cũng không lưu lại cho nàng." Nhưng tình thế hiện giờ người ta mạnh hơn mình, cũng chỉ đành thở dài bò xuống giường, lần đầu tiên nàng quỳ gối trước mặt nam nhân, giống như một tiểu nữ nô dùng hai tay nâng lên côn th*t của nam nhân, lè lưỡi bắt đầu liếm láp.
"Không sai, công phu miệng lưỡi của Ngọc Chân không kém bao nhiêu so với những kỹ nữ mua vui loại tệ nhất."
Đối với lời nói mang tính làm nhục này, Vân Ngọc Chân coi như không nghe được, cái miệng nhỏ nhắn càng dùng lực liếm láp, chỉ hy vọng mau sớm kết thúc cơn ác mộng này.
Nhìn mỹ nữ dưới người hướng về phía côn th*t khi thì liếm láp, khi thì nuốt vào nhả ra, Biên Bất Phụ chợt hồi tưởng lại trò chơi mình hay chơi với hai mẹ con trước khi xuyên việt, trong lòng hơi động, liền dùng nội lực truyền thanh nói: "Trinh Trinh, nàng cũng vào đây."
Vệ Trinh Trinh vốn đang nghỉ ngơi tại phòng nhỏ bên cạnh nghe thấy, liền nghe lời đi vào, liền nhìn thấy nữ tử cao gầy xinh đẹp rất có khí chất đang quỳ dưới đất, đôi môi đỏ mọng gợi cảm đang "thổi kèn" bằng côn th*t của lão gia.
Vân Ngọc Chân thấy người ngoài đi vào, đã biết dáng vẻ hạ tiện của bản thân đã bị nhìn thấy hết, cảm thấy rất xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, chỉ nghe thấy Biên Bất Phụ nói: "Trinh Trinh, nàng qua đây, cởi quần áo xuống, ở phía sau hầu hạ ta."
Vệ Trinh Trinh mặc dù được Biên Bất Phụ dạy dỗ rất lâu, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng làm chuyện đó trước mặt một nữ nhân khác, huống chi xuất phát từ ham muốn chiếm lấy làm của riêng, đối với việc trượng phu của mình chơi nữ nhân này đến khi nữ nhân này không còn biết đường đi luôn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng thời gian nàng đi theo Biên Bất Phụ đã tương đối lâu, biết rõ lão gia là một người thế nào. Mặc dù hắn đối với nàng rất tốt, nhưng nàng từng chứng kiến rất nhiều lần cảnh hắn đối đãi tàn nhẫn thế nào với kẻ địch, càng hiểu rõ sự kinh khủng của Ma Môn. Cho nên đối với lão gia này, Vệ Trinh Trinh vừa yêu vừa sợ, không dám nghịch lại việc gì của hắn.
Ngay sau đó, Vệ Trinh Trinh mắc cở đỏ bừng cả mặt gật đầu một cái, trước tiên cởi hết y phục của bản thân, song phong run rẩy đi lên mấy bước. Sau đó quỳ xuống ở phía sau lưng Biên Bất Phụ, hai tay vịn phần eo của hắn, cái đầu đẹp của nàng chôn vùi vào phần mông của hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lỗ hậu của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook