Lục Điềm Điềm cũng không nói chuyện nữa, dẫn đầu chạy về phía sau núi, vừa chạy vừa lẩm bẩm:“Bà nội nói, không đào đủ số sẽ không có cơm ăn.”Lục Thanh sửng sốt, sao mình lại quên mất chuyện này không biết? Dõi mắt nhìn mặt đất trơ trọi, nào còn chút xanh tươi gì.Thế là Lục Thanh cũng vội gom đống củi mình mới chặt xong lại vác trên lưng, cũng cầm sọt với dao chẻ củi đi theo hai đứa em.Qua hai khúc cong là tới sau núi.

Lục Đại Ny nhìn Lục Điềm Điềm chạy ra sau núi, trong lòng lại vui vẻ, tốt nhất là để tiểu tiện nhân kia chết sau núi luôn đi.Ả cũng muốn theo sau nhìn xem nhưng lại không dám.


Nhìn đám rau dại vụng vặt rải rác trong sọt, thôi đi, vẫn nên đi tìm rau dại thì hơn, nếu không lại bị lão thái bà chết tiệt mắng.Lục Điềm Điềm dựa theo ký ức của mình đi tới sau núi, ở sau núi có một con đường nhỏ không dễ thấy, là do mấy thợ săn lên núi giẫm ra.Đi thuận theo con đường nhỏ này sẽ gặp một mảnh đất bằng có diện tích rất lớn, nơi đó không chỉ có rau dại mà còn có cả quả dại.Lục Thanh nhìn thấy Lục Điềm Điềm đi lên núi, sợ tới độ vội vàng ném củi đã chặt xong xuống, chạy nhanh đuổi theo.Nhưng kỳ quái là, hắn chạy nhanh, Điềm Điềm cũng chạy nhanh, hắn chạy chậm, Điềm Điềm cũng chạy chậm.Đáng thương nhất là Lục Đại Minh, Đại Minh thở hổn hển đuổi theo phía sau, bởi vì bước chân lảo đảo còn bị té ngã hai lần, khiến quần áo dính đốm bùn.Chẳng biết chạy bao lâu, trước mắt xuất hiện một mảnh xanh ngát, khiến Lục Thanh cả kinh tới độ tròng mắt suýt rớt ra ngoài.Hắn còn chưa kịp nói chuyện Lục Điềm Điềm đã bỏ sọt xuống, ngồi xổm trên mặt đất đào rau dại.Đây là cây tể thái, làm vằn thắn là ngon nhất, chỉ cần thêm ít thịt, mùi vị tươi ngon vô cùng.Đây là thứ lão nha (chồi gai già), có hàm lượng protein và vitamin rất cao, là dược thảo vô cùng bổ dưỡng, còn được gieo trồng diện rộng.Dương xỉ nha, xử lý thứ này hơi phiền phức, nhưng vẫn có thể ăn được, đào nhiều một chút, nhà bác cả với bác hai chỉ xứng ăn mấy thứ này.Chẳng đầy nửa canh giờ, không chỉ có sọt của Điềm Điềm chất đầy dương sỉ, mà sọt của Lục Thanh cũng đầy thứ lão nha.Lục Đại Minh khó khăn lắm mới chạy tới được, nhìn cái sọt đã tràn đầy rau dại, nó hưng phấn tới độ người cũng không còn đau đớn nữa.“Điềm Điềm, sao em biết ở đây có rau dại? Em thật giỏi nha.”“Lúc mới khai giảng, giáo viên trong trường có nói, em nhớ rõ trong đầu.” Lục Điềm Điềm trả lời.Lục Thanh với Lục Đại Minh vừa nghe vậy đã hiểu rõ, thì ra là giáo viên nói, trách không được người ta nói phải đi học, đi học đúng là hữu dụng nha.“Anh cả, đợi chút nữa lại đưa cái này tới chỗ thôn y đi, nhìn xem có thể đổi một hào không.”Lục Thanh với Lục Đại Minh đều há to miệng, nhìn Lục Điềm Điềm với ánh mắt không thể tin: “Điềm Điềm, em nói cái này có thể đổi tiền? Còn một hào?”Lục Điềm Điềm gật đầu.

Nếu đổi thành huyện thành, thứ lão nha này còn được bán với giá năm xu một cân.


Bọn họ bán một hào một sọt lớn vì để thôn y kiếm chênh lệch giá.Lục Đại Minh nhảy dựng lên: “Anh cả, đi nhanh đi, chờ khi anh trở về sọt của em cũng tràn đầy, tới lúc đó chúng ta cùng về nhà, đều có cơm ăn.”Lục Thanh liếc nhìn bốn phía, hơi không yên lòng.

Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Lục Điềm Điềm, hắn lại vác sọt lên lưng chạy thẳng tới chỗ thôn y..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương