Đúng vậy, Đường Á chẳng qua là bất mãn phương thức công kích của Đường Ngao, bởi vì máu tươi sẽ thu hút tang thi tới đây rất nhanh. Ngao Tạng vốn có địch ý rất mạnh với người lạ, hơn nữa từng có kẻ suýt giết chết Đường Ngao, nó mang thù, lại càng không cần nói nó còn có kiêu ngạo của loài người khi từng bước gia tăng trí lực.

Không có người nào hiểu rõ hận thù với con người của nó hơn Đường Á, cho nên cậu sẽ không dùng bất cứ lí do chính nghĩa nào trói buộc Đường Ngao không được phép giết người. Trước đây Đường Á không muốn giết người, hiện tại cũng vậy, chỉ là người khác hại cậu, cậu cũng phải phản kháng lại chứ? Đường Ngao cảm thấy nguy hiểm, công kích càng thêm không lưu tình chút nào…… Nhưng nó vì sao phải lưu tình? Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, cho nên Đường Á áp dụng triệt để triết lí “Diệt cỏ tận gốc”.

Không phải vì những người này hại cậu hại người khác —- người khác thế nào là chuyện của họ, cậu không quản được, cũng không muốn thay trời hành đạo, thay mặt chính nghĩa tiêu diệt tà ác —- cậu tuy không nhận mình là kẻ ác nhưng cũng không có nghĩa cậu đại diện cho chính nghĩa, cũng không phải thiếu niên đôi mươi nhiệt huyết ảo tưởng cứu vớt thế giới đang trên bờ diệt vong, cậu luôn tự xác định chính mình chỉ là người thường, mạt thế bùng nổ cậu không phải cũng từng chết trong tay tang thi đó sao? Chỉ là cậu được sống lại, sau đó lại trải qua thêm một lần mạt thế, con đường tương lai cậu đi cũng không bằng phẳng an toàn hơn người khác, cậu không biết ngày mai sẽ ra sao.

Cậu và Đường Ngao tấn công những người này chỉ vì những người này muốn giết bọn cậu, muốn giết bọn cậu còn không phải kẻ địch sao? Sao phải nương tay với kẻ địch? Tha mạng cho người khác để chúng tìm mình báo thù sao? Cậu cũng không ngại sống lâu, ngại phiền toái không đủ nhiều.

“Đừng dính máu.” Cuối cùng dặn dò một câu, Đường Ngao ư ư liếm lòng bàn tay cậu, tốc độ nhanh đến mức biến thành một bóng đen, không bao lâu, phương hướng mấy người chạy trốn liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Đường Á cầm gậy sắt, đi tới trước mặt Phương Vĩ.

“Đừng giết tôi! Cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu!” Lần đầu tiên người đàn ông tàn nhẫn này lộ ra thần sắc hoảng sợ, bắt đầu cầu xin Đường Á.

“……”

“Xe của tôi, con đàn bà kia…… Đều cho cậu! Đại ca, đừng giết tôi!” Người đàn ông nước mắt nước mũi giàn giụa thoạt nhìn như thật sự bị dáng vẻ tàn nhẫn không chút do của Đường Á và Đường Ngao dự xuống tay dọa sợ, ánh mắt không hề nhìn thẳng Đường Á, nhưng….

Đinh! Tiếng kim loại va vào gậy sắt, vẫn luôn cảnh giác, Đường Á dễ dàng đánh bay dao hoa quả trong tay hắn ta, hắn ta lộ ra thần sắc không dám tin nhưng rất nhanh chuyển thành dữ tợn, lại rút ra một con dao găm giắt bên hông, đâm thẳng đến trái tim Đường Á —- hắn cũng không tin hai người gần như kề sát như vậy thằng nhóc này còn có thể tránh thoát!

Gào!!! Xa xa Đường Ngao chạy về, nhìn đến cảnh này phát ra tiếng gầm trầm thấp, âm thanh vang dội hoàn toàn không giống tiếng sủa bình thường của nó, nhưng cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, đám tang thi bị mùi máu hấp dẫn đang xúm lại gần —- động tác trong nháy mắt đình trệ, sau đó động tác lại có chút khoa tay múa chân như thể đầu óc không điều khiển nổi thân thể, Phương Vĩ cũng bị thanh âm này chấn động khiến động tác dừng một chút.

Kỳ dị là, thanh âm hoàn toàn không ảnh hưởng đối với Đường Á, cậu lập tức tránh được một dao của hắn ta. Cậu hiểu Đường Ngao đang nôn nóng phẫn nộ, nhưng không có thời gian trả lời, Phương Vĩ lỡ một nhịp bị cậu nhận thấy, trong chớp mắt Đường Á nắm chặt con dao đâm tới, tay phải nhanh chóng hung hăng đấm vào bụng Phương Vĩ, lại nghiêng người tránh đi thân mình đổ xuống, một gậy đánh thẳng lên xương sống.

“Răng rắc!” Tiếng xương sống nứt vỡ, Phương Vĩ nằm dưới đất, miệng trào máu tươi, con dao rốt cuộc không cầm được nữa, rơi xuống đất.

“Gào!!!” thanh âm lần này tương đối vang dội, nhưng Đường Á sớm chiều ở chung vô cùng quen thuộc nghe ra sự vô lực trong đó, Đường Ngao đã chạy về, muốn tấn công áp đảo Phương Vĩ lại bị cậu ngăn cản. Tương lai, người đàn ông này không bao giờ có thể đứng lên được nữa, đó là nếu hắn ta còn có tương lai trong thời đại mạt thế tang thi hoành hành này. Hiện tại quan trọng nhất là Đường Ngao, Đường Á cẩn thận kiểm tra, lại hỏi Đường Ngao [gật đầu vẫy đuôi cũng có thể trao đổi], cuối cùng xác định nó chỉ là mệt đến vô lực. Phải biết từ khi thức tỉnh tới nay nó vẫn luôn dồi dào sức sống chưa từng mệt mỏi, Đường Á mỗi lần huấn luyện xong đều nằm trên mặt đất bất động, con nó lại vẫn tinh lực tràn đầy.

Đường Á hoàn toàn không nghĩ tới nó cũng có lúc mệt nằm sấp xuống, hỏi vì sao, Đường Ngao liền đáng thương hề hề phun ra non nửa đầu lưỡi ướt sũng tròn mắt nhìn cậu, một bộ cầu an ủi cầu sủng ái…… Đường Á bất đắc dĩ, nhưng vẫn sờ đầu cùng móng vuốt nó, ôm lên trên xe, bảo nó ngồi yên đừng chạy ra, sau đó khóa cửa xe.

Kết quả chưa đi được mấy bước quay lại nhìn, thân mình mềm mềm kia đã đứng dậy áp đầu trên kính thủy tinh, mũi thở ra nhiệt khí rất nhanh làm mờ trắng một mảng nhỏ trên cửa thuỷ tinh. Đường Á cũng chưa phát hiện vẻ mặt nhu hòa trước nay chưa từng có của cậu, cậu thích cảm giác bị nhìn chăm chú chờ đợi này, trong lòng thấy ấm áp lại thoải mái, cảm giác bao nhiêu năm nay chưa từng có —- hoá ra mình cũng có người quan tâm.

Nhặt ba lô trên mặt đất, Đường Á đi đến trước mặt Phương Vĩ đang tê liệt nằm sõng soài, lúc này bên cạnh hắn ta đã có một người, chính là người phụ nữ tóc dài vừa mới chặn xe cậu. Cô lay người đàn ông ý thức đã có chút không rõ ràng, thanh âm nghe hơi khàn khàn, hỏi: “Con tôi đâu?! Anh để con tôi ở chỗ nào?! Mau nói cho tôi biết ! !”

“……Con trai…… mày……” Phương Vĩ vừa mở miệng, máu từ khóe miệng chảy ra càng nhiều hơn, có lẽ hắn ta biết mình không sống được nữa, cười quái dị, nói: “Ngu……Ngốc! Mày bị chúng tao bắt…… bao lâu, con…… mày…… đói bụng bao lâu…… Kiệt Kiệt…… Mày nghĩ nó còn sống……”

Đôi mắt người phụ nữ lập tức mở to, tay nắm áo người đàn ông không tự giác buông ra. Tháng 12 nhiệt độ ban đêm có thể hạ xuống dưới 0 độ, đứa trẻ một tuổi bị nhốt trong phòng không có bất cứ biện pháp giữ ấm nào lại đói bụng ba ngày ba đêm, xác xuất đứa trẻ đó sống có thể còn bao nhiêu? Cô không dám nghĩ nữa.

“Mày… nếu muốn nhìn… Kiệt kiệt…… phòng an ninh… không chừng …… Có thể thấy thi thể…… nó …… Nếu thi thể không bị tang thi ăn……”

“A a a !” Cô ta thét chói tai chạy vọt vào một phòng kính ven đường, không bao lâu liền nghe thấy một trận kêu khóc tê tâm liệt phế, người phụ nữ ôm một bộ quần áo rách nát bọc thân thể gần như chỉ còn xương trắng nghiêng ngả lảo đảo đi ra, bởi vì thịt đều đã bị ăn sạch, đầu óc cũng bị cắn nát, thi thể không biến thành tang thi.

“Nó mới một tuổi! Một đứa trẻ có thể ăn bao nhiêu! Các người bảo tôi làm gì tôi cũng làm, vì cái gì còn hại chết con tôi! Nó mới một tuổi thôi……” Người phụ nữ ôm xác con mình chất vấn Phương Vĩ.

Không biết là bị chết cóng hay chết đói, sau đó lại bị tang thi ăn, hay là trực tiếp bị…… Đường Á hiểu được tấm lòng người mẹ vì bảo vệ con buộc phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bọn Phương Vĩ chính là bắt lấy nhược điểm này để khống chế cô, vũ nhục cô, bắt cô đi ngăn xe. Người phụ nữ vì an toàn của con trai và chính mình mà nghe theo, hại không ít người qua đường, nhưng cuối cùng, bọn người Phương Vĩ cũng không buông tha cho con trai cô. Đường Á kính trọng một người mẹ hi sinh vì con mình như cô, cho nên cậu nguyện ý giúp đỡ trong giới hạn nhất định.

Tang thi ngày càng tới gần, đã sắp vây tới đây, Đường Á phải thoát khỏi nơi này trước khi chúng nó vây kín, cho nên thời gian không nhiều. Cậu đưa ba lô cho người phụ nữ, nói: “Tang thi đã sắp đến đây, chị muốn sống sót mà phải không, ở đây còn chút thức ăn và nước, bên kia có xe, chị có thể đi bất cứ đâu chị muốn.” Cậu là bảo chiếc xe tải bị bọn Phương Vĩ cướp được kia. “Không đi sẽ không kịp.”

Người phụ nữ không nhận, nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Đường Á: “Cậu giỏi như vậy, vì sao không cứu chúng tôi?! Vì sao không giết đám khốn kiếp đó sớm hơn, còn khiến tôi bị ……” Vũ nhục!

Đường Á không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, người phụ nữ này bị ánh mắt trong suốt bình tĩnh quan sát không tự giác liền cảm thấy hổ thẹn, khiến cô không dám nhìn nữa. Cô biết mình cố tình gây sự, cái chết của con trai khiến cô mất đi lý trí, bất hạnh của cô và con trai không liên quan gì đến người thanh niên này, cậu ấy không có nghĩa vụ phải giúp cô, lại càng không nói người trẻ tuổi này cho cô thức ăn nước uống, đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Cô hiện tại thoạt nhìn nhếch nhác, nhất định không phải cậu ấy coi trọng dung mạo cô, không nghĩ ra có cái gì đáng giá trên người cô, lại giúp cô, có phải hay không nghĩa là cô có thể…

“Cậu có thể cho tôi đi cùng không?”

“Không được.” Người trẻ tuổi thật rõ ràng cự tuyệt ,“Bạn đồng hành của tôi sẽ không chấp nhận chị.”

“Bạn đồng hành? Không phải là một con chó sao…” Cô thấy sắc mặt người thanh niên lập tức trầm xuống, trong lòng chợt lạnh, đối phương ném ba lô tới bên chân cô, sau đó cũng không quay đầu lại lên xe, nổ máy. Cô vừa định đuổi theo nói gì đó, liền bị một ánh mắt khiến cho dừng lại, ánh mắt kia khiến cô bất giác ngừng thở, tim như ngừng đập. Lạnh lùng, sát ý, uy hiếp.

Không giống một con chó, ngược lại giống dã thú yên lặng ẩn núp, tùy thời sẽ cho con mồi một kích trí mệnh… Nhìn kĩ lại, phía sau cửa thuỷ tinh đã không còn bóng đen kia, người phụ nữ cuối cùng cũng không dám đuổi theo.

Cô xoa nước mắt trên mặt, nhặt lên dao găm cùng dao hoa quả bên cạnh Phương Vĩ, cởi quần áo ông ta bọc lấy thi thể con trai, sau đó dùng dao hoa quả chém lên người Phương Vĩ hơn mười vết thương rất sâu, lập tức máu chảy ra không ngừng. Hắn ta tuy tê liệt, nhưng thân thể vẫn có cảm giác, bởi vì cắn phải đầu lưỡi ăn đau phát ra tiếng kêu mơ hồ thảm thiết.

Dao dính máu ném xuống lưng hắn ta, cầm lên ba lô Đường Á để lại, người phụ nữ ôm thi thể con trai ngồi vào xe tải, cắn răng đâm bay vài tang thi chặn đường, rời khỏi nơi này, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những người đó.

Người bị Đường Á đánh ngất vì đau mà tỉnh, bọn họ mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt xanh xao mắt trắng dã của tang thi, có tang thi là lây nhiễm do bị cắn, trên mặt trên người có miệng vết thương đáng sợ, khoảng cách gần kề khiến mấy người kia bị dọa đến quên phản kháng. Bọn họ muốn phản kháng cũng không được —- trên trăm tang thi cùng nhau vây đến, bên cạnh mỗi người ít nhất có vài chục con, bên cạnh Phương Vĩ người đầy vết thương chưa dứt máu còn nhiều hơn nữa.

Bị Đường Ngao trực tiếp cắn chết cũng tốt, ít nhất được chết thống khoái, bị Đường Á đánh gãy xương hay bất tỉnh thì vẫn còn khả năng phản kháng, nhưng trong bầy tang thi cũng chống đỡ không được bao lâu, không chú ý sẽ bị cắn. Phương Vĩ nằm trên mặt đất muốn động cũng không thể động, cố tình ý thức lại tỉnh táo, chỉ có thể nhìn cơ thể mình bị tang thi cắn từng miếng thịt kéo xuống ăn luôn, không ngừng kêu thét thảm thiết, không nói người xung quanh đều tự thân khó bảo toàn, dù có tâm, ai lại muốn cứu giúp một kẻ đem anh em ra làm lá chắn, lại càng không cần nói bọn họ vốn là vì lợi ích mới tụ lại với nhau.

Không thể nghi ngờ, không được bao lâu, trên đất liền có thêm có mấy bộ xương, bầy tang thi lại có thêm vài thành viên, người đã chết bị cắn sẽ không biến thành tang thi. Cho nên vài tang thi mới gia nhập đều có cốt cách xoay thành hình dạng kỳ quái, còn có một con quỳ rạp trên mặt đất, hà hà kêu muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng không thành công…

____

Tác giả có lời muốn nói: Không biết mọi người có thấy Á Á độc ác hay không……

Chương sau, Á Á sẽ gặp người quen ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương