Trên đường cao tốc không có quá nhiều tang thi, ít nhất thời điểm chúng nó nghe được tiếng động mà lao tới, xe Đường Á đã chạy xa. Để tiện xử lí xe chặn trên đường và tang thi, cũng vì tránh người khác lại tiện rèn luyện, Đường Á vẫn chọn hành động vào buổi tối, dù sao thị lực của cậu và Đường Ngao không chịu ảnh hưởng, ban ngày thì bọn họ vào không gian nghỉ ngơi.

Hiện tại là mùa đông, trời tối rất nhanh, phải 6 giờ thì trời mới mờ mờ sáng, buổi tối chưa đến 7 giờ đã tối mịt. Đường Á bình thường chọn thời gian di chuyển từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng, hai bên đường cao tốc cơ bản đều hoang vu, dọc đường đi không gặp người nào.

Từ G thị đến C thị cách nhau 800 km, vừa đi vừa nghỉ, Đường Á đi mất 3 ngày. Buổi tối khi tang thi còn ít, Đường Á mở radio trên xe, nghe một chút tin tức mới nhất.

Mạt thế ngày thứ tư, sau khi bụi không còn rơi, vệ tinh đã khôi phục tín hiệu. Chỉ là nhân viên công tác của vệ tinh hẳn là tổn thất không ít, hơn nữa máy móc thiết bị cho dù có xe quân dụng chuyển đi chắc cũng không được bảo quản tốt, sau đó Đường Á lại ở trong không gian, cho nên mãi đến 8 giờ tối ngày 6 tháng 12, cậu mới thu được tín hiệu radio.

Nhận được tín hiệu, Đường Á chỉnh đến tần sóng trung ương, quả nhiên có âm thanh truyền ra, ánh mắt Đường Ngao hung ác lập tức nhắm đến cái hộp nhỏ phát ra âm thanh, cúi đầu gầm gừ uy hiếp, Đường Á sờ đầu nó, nó mới bình tĩnh trở lại, liếm liếm tay cậu. Cậu bắt đầu nghe radio: “…Chỉ cần chúng ta đoàn kết, với sự lãnh đạo của Đảng và cố gắng phấn đấu. Mọi khó khăn rồi sẽ qua……”

“…… Các nhà nghiên cứu đã phát hiện, loại virus lây nhiễm mới xuất hiện này, thời kỳ ủ bệnh phụ thuộc bởi thể chất người bệnh, dài ngắn khác nhau, nhưng sẽ không vượt quá 20 tiếng đồng hồ, hiện tại đã rút ngắn chỉ còn 11 giờ. Bị tang thi cắn nhất định sẽ bị lây nhiễm, bị cào thương có khả năng không bị lây nhiễm…… Miệng vết thương không có cảm giác đau đớn, nhanh đóng vảy, xuất hiện vết lốm đốm màu nâu chứng tỏ đã bị lây nhiễm…… Nhà nước đang nghiên cứu vacxin phòng bệnh. Vậy nên, chúng ta vĩnh viễn không được từ bỏ hy vọng……”

Nghe tiếp cũng chỉ lặp lại mấy lời nói đó, Đường Á tắt radio, trong xe lại khôi phục yên tĩnh.

Virus đã bắt đầu tiến hóa rồi sao? Tốc độ tăng thật nhanh. Tỷ lệ lây nhiễm sau khi bị cắn là 100%…… Kỳ thật virus tăng cường hoạt tính vẫn có ưu điểm nhất định, ít nhất người chung quanh có thể sớm phát hiện, không chừng có thể giảm bớt thương vong.

Động vật bị nhiễm virus không biến thành tang thi, loại virus này giống như chỉ chung thủy đối với loài người —- thật không biết là may mắn hay bất hạnh. Bị lây nhiễm cơ bản đều là con người, sau khi biến thành tang thi cũng ăn thịt người. Động vật chỉ bị lây nhiễm đôi chút do tiếp xúc với bụi xám mang virus mà thôi, còn nếu ăn nhầm linh tinh rồi bị lây nhiễm nghiêm trọng, trước khi bị virus tang thi khống chế não bộ thì chúng đã chết rất thống khổ.

Tuyết hồ nói Đường Ngao sẽ không bị lây nhiễm, bởi vì “Virus” vào trong máu nó căn bản không sống nổi, sẽ trở thành năng lượng bị hấp thu. Nó giải thích, thứ Đường Á gọi là “tang thi” gì đó, nguyên châu trong não chúng chính là kết tinh “Virus”, đối với yêu thú mà nói đó chính là nguyên châu có thể hấp thu năng lượng, là một khối thịt thơm ngon, còn virus phát tán trong không khí là thịt vụn. Cho nên nó và Đường Ngao đều có thể hấp thu năng lượng từ đó.

Về phần cậu… Tuyết hồ không nói rõ ràng, bởi vì trước kia chưa từng có ai thử uống linh tuỷ mà chỉ có yêu thú mới uống. Linh tủy cũng chứa đựng năng lượng thật lớn, năng lượng “Virus” dĩ nhiên đều hòa tan, nhưng thân thể Đường Á bị linh tủy cải tạo có công năng này hay không cũng không biết. Tuyết hồ không chắc chắn, lại tạm thời không hy vọng Đường Á chết, đương nhiên sẽ không đề nghị Đường Á thử nghiệm. Còn cậu? Não cậu tàn bao nhiêu mới có thể muốn đi thí nghiệm chứ —- cho nên tạm thời khó giải.

Không biết mình bị cắn có thể lây nhiễm hay không, Đường Á tự nhiên là giống trước đây cẩn thận không để bị thương trong cận chiến. Hơn nữa có Đường Ngao gia nhập giảm rất nhiều gánh nặng cho cậu, sẽ không lâm vào tình huống bốn phía thụ địch. Từ khi Đường Á tu luyện Bích thủy tâm quyết, đây là lần đầu cậu dùng trong cận chiến nên vẫn có chút không quen, dù sao cậu đã rèn luyện hai năm, nhiều động tác phải sửa đổi cảm thấy rất mất tự nhiên, cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Một người một thú trên đường không ngừng thực chiến, tôi luyện kĩ xảo chiến đấu, cũng tăng cường sự ăn ý khi hợp tác.

Trên đường ba ngày, rạng sáng ngày 8 tháng 12, vào lúc 6 giờ, Đường Á đến gần trạm thu phí và khu phục vụ trước khi tiến vào C thị, trạm thu nằm phía trước khu phục vụ. Cậu định sau này ban ngày đều sẽ không vào không gian, bởi vì hai bên đường cao tốc qua C thị đến H thị có không ít dân cư sinh sống. Cậu không biết có người tránh trong nhà hay không, cho nên không muốn mạo hiểm bị phát hiện ra không gian. Hơn nữa, thời điểm nghỉ ngơi trong hoàn cảnh an toàn sẽ khiến con người ta buông lỏng cảnh giác.

Rạng sáng, sắc trời vẫn là màu xám trắng như bong bóng cá, Đường Á đề cao cảnh giác, sự thật chứng minh, đây là quyết định chính xác. Đột nhiên một bóng đen chạy từ phía xa đến đằng trước mui xe, động tác linh hoạt không phải tang thi, Đường Á không thể không phanh gấp.

Lối vào trạm thu phí bị mấy chiếc xe ngăn chặn, chỉ để lại một lối đi, Đường Á nếu không muốn đâm vào tường hoặc người thì chỉ có thể phanh lại. Cậu đề cao cảnh giác vốn chỉ để phòng tang thi, nếu tang thi chặn thì đâm bay là được, tự nhiên sẽ không giảm tốc, không nghĩ rằng là người sống lao tới. Cậu chỉ có thể tránh đi, kỹ thuật lái xe của cậu là do đời trước học từ vài nam sinh trong thời gian chuẩn bị tới căn cứ, mạt thế không có cảnh sát giao thông, chỉ cần đừng tông vào tường gây chú ý của tang thi và tránh chướng ngại là được, cho nên không cần quá lo lắng.

Lốp xe ma sát trên mặt đất tạo nên vài vệt đen dài, vừa vặn tránh người lao tới, Đường Á còn chưa thấy rõ tình trạng xung quanh đã nghe thấy Đường Ngao kêu lên, có người! Ngẩng đầu thì thấy, quả nhiên có mười mấy người đàn ông trưởng thành tay cầm gậy sắt hay gì đó vây quanh xe, người khiến Đường Á phải phanh lại tránh đi là một phụ nữ tóc dài mặc áo bông màu đen, lúc này đã trốn ở phía sau mấy người đàn ông.

“Xuống xe!” Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi dùng gậy sắt đập lên cửa kính xe, “Mau!”

Có người nhìn thấy Đường Ngao trên đùi cậu, nói: “Chó cũng xuống!”

Đường Á sờ đầu Đường Ngao, ý bảo nó không cần tấn công mà để xem xét tình hình. Đường Ngao ư hử một tiếng, nó có hận thù rất sâu với con người thế mà khi gặp lại không được phép tấn công khiến nó có chút bất mãn, nhưng nó chỉ liếm lòng bàn tay Đường Á, theo lời họ được Đường Á ôm xuống xe.

Cậu vừa xuống xe, lập tức có một người đàn ông tiến vào trong xe kiểm tra, đem cái ba lô của cậu lôi ra, nói với thủ lĩnh là người đàn ông mặc áo bông màu nâu: “Anh Phương, chỉ có thứ này.” Một người khác kiểm tra xe Đường Á, cao hứng phấn chấn nói: “Xe này không thu hút lại rất rắn chắc.”

Người gọi được anh Phương là gã đàn ông cao lớn tóc húi cua, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt ngoan lệ, nghe tiếng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Á một cái, nói: “Xe và chó để lại, cút đi !”

Đường Á còn chưa nói gì, người phụ nữ vốn tránh sau lưng mấy người đàn ông lại nhảy ra, cầu xin: “Anh Phương, anh Phương, van xin anh để tôi gặp con tôi đi mà!”

“Cút ngay! Tao hiện không rảnh!” Hắn ta không kiên nhẫn đẩy người phụ nữ ra, nói với Đường Á: “Mày còn chưa cút, muốn bị đánh sao?”

“Van cầu anh! Anh Phương! Con tôi chỉ mới một tuổi thôi! Nó đã vài ngày chưa ăn gì!”

“Chúng tao nuôi mày là vì mày có thể chặn đường, có thể cho chúng tao làm! Còn con mày, sao phải nuôi nó!” Một tên trên mặt có vết sẹo phun một cãi nước bọt, kéo tóc người phụ nữ lôi đến chỗ khác, “Muốn cho tao đội nón xanh sao?” Có mấy người đàn ông khác vui cười đi theo, không bao lâu liền truyền đến thanh âm người phụ nữ thét chói tai cầu xin tha thứ. Trên mặt mấy người còn lại cũng lộ ra thần sắc *** loạn, ánh mắt không ngừng liếc bên kia.

Bọn họ là côn đồ xung quanh C thị, thủ lĩnh là Phương Vĩ, tại thời điểm mạt thế bùng nổ may mắn tránh thoát tang thi, sau khi ăn hết lương thực trữ trong nhà thì đến khu phục vụ không còn ai này, giết chết vài tang thi, rồi ở lại. Bởi vì con đường này là lối vào N thị duy nhất, không ngừng có người lái xe qua nơi này, ban đầu còn có nhiều người, mười mấy người bọn họ không dám làm gì gây chú ý, sau này xe thưa thớt hơn, chính thời điểm đó bọn họ bắt được người phụ nữ này cùng con trai một tuổi của cô.

Khi xe qua nơi này dần ít đi, bọn họ bắt người phụ nữ này đi lên chặn xe, chỉ cần không phải kẻ phát rồ đều sẽ dừng xe, sau đó bọn họ vây lên, uy hiếp đối phương giao ra lượng thức ăn cùng đồ đạc nhất định. Nhưng xe đi qua khu phục vụ càng ngày càng ít, bọn họ lại không dám đi vào thành phố tràn ngập tang thi tìm ăn, đành phải vơ vét sạch những kẻ xấu số đi qua tiếp theo. Bọn họ chặn lại đều là xe đi một mình, trong mạt thế người ta nhìn thấy cướp bóc cũng không quan tâm, từng có người muốn chống cự, nhưng bọn họ cầm đao dính máu tang thi uy hiếp thì mấy người đó cũng phải ra ngoài.

Tang thi xung quanh khu phục vụ ngày càng ngày càng nhiều, Phương Vĩ thấy nơi này đã không thể ở được nữa, vì thế bọn họ bắt đầu cướp xe, trong mạt thế khắp nơi là tang thi, đây là hành động chặt đứt đường sống của người khác. Người vốn không phản kháng cuối cùng cũng phải phản kháng, sau đó bị bọn họ giết chết hoặc ném cho tang thi.

Bọn họ tổng cộng có hai mươi mốt người, từ trong thành phố trốn ra rồi lúc thanh trừ tang thi trong khu phục vụ đã chết sáu người, hiện tại chỉ còn mười lăm. Bọn họ đã có một chiếc xe tải chen chúc cũng có thể ngồi tám người, còn thiếu một xe. Sau đó, bọn họ cản xe Đường Á.

Nhìn thấy người xuống xe là một thanh niên mảnh khảnh sạch sẽ, lại còn mang theo một con chó nhỏ. Thật sự là không biết sống chết! Trong mạt thế còn có ai nuôi thú cưng, chính mình còn không đủ ăn! Nhưng mà, bọn họ đã lâu chưa ăn thịt, hôm nay không những tìm được cái xe không tồi lại có canh thịt để ăn, quả thật rất tốt! Chủ xe không chịu cho? Được thôi, giết, vô chủ không phải muốn lấy thì lấy sao! Phương Vĩ gật đầu một cái liền có vài người cầm gậy sắt vây đến.

Phản kháng của Đường Á bọn họ hoàn toàn không để vào mắt. Nực cười! Vừa thấy đã biết là cậu ấm chưa chịu khổ bao giờ, khí lực lớn như méo chắc? Bọn họ đã giết tang thi cũng đã nhuốm máu người! Cho nên khi Đường Á từ trong lòng rút ra gậy sắt nhanh chóng tới gần, đồng tử Phương Vĩ mãnh liệt co rút, kéo người đứng gần nhất qua, gậy sắt lập tức đập vào trán người nọ, máu tươi bắn vào mắt hắn ta, tầm mắt một mảnh đỏ sẫm.

Hắn ta nhìn người anh em che miệng vết thương không dám tin nhìn, sau đó ngã quỵ trên mặt đất thống khổ, nhìn động tác cậu thanh niên cầm gậy sắt vung lên thật nhẹ nhàng, chỉ là mỗi một lần nện xuống, đều có thể nghe rõ tiếng xương cốt bị đánh gãy hoặc lệch vị, nơi đi qua không còn một người có thể tiếp tục đứng.

Nhìn con chó đen mập mạp nhảy một phát lên vai người, chỉ một ngụm đã cắn mất nửa đầu, tốc độ nhanh chóng không dừng quá một giây trên vai người nào, liền có vài người kêu thảm ngã xuống không đứng dậy nữa, có người thậm chí cả kêu cũng không kêu được đã mất mạng, máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ một mảng, hiển nhiên là không sống nổi.

Vài người nghe thấy động tĩnh trở lại đây, vừa thấy liền không dám tới gần, ngược lại nhìn nhau rồi lùi về phía sau, cuối cùng chạy đi. Đường Á và Đường Ngao cũng không đuổi theo. Phương Vĩ chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, hắn ta không kịp nghĩ cậu thanh niên này làm cách nào giấu cây gậy dài nửa mét trong người, chó nhỏ vì sao lại có thể một nhát cắn mất nửa đầu…… Nhìn răng nanh dính máu không ngừng phóng đại trước mắt, hắn ta chỉ biết —- mình xong rồi!

“Đường Ngao!” Cậu gọi một tiếng khiến bóng đen không chịu ảnh hưởng trọng lực giữa không trung xoay người lại đi tới bên người thanh niên, đầu cọ cọ vào chân cậu, trong cổ họng phát ra tiếng ư ư, vậy mà lại dịu ngoan làm nũng, khí chất của cậu thanh niên cũng lập tức trở nên nhu hòa, xoay người dùng sức xoa nhẹ đầu chó nhỏ hai cái, nói: “…… Đừng để máu chảy nhiều như vậy nữa.”

____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương