Trong Nhà Có Một Nam Phụ
-
Chương 67
Editor: HD
Tuy rằng có một chút không muốn đi, nhưng mà sáng sớm hôm sau, Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y vẫn đi theo Đường Khải Dương đi ghi hình.
Bởi vì Lục Tịch Vân nói, bà ngoại của cô được chương trình mời đến để dạy cắt giấy, bà ngoại cô là một nhà cắt giấy nghệ thuật.
OwO coi bộ khó xơi nha.
Chẳng qua khi chơi trò chơi, trên sân khấu chỉ còn mấy vị khách quý đứng mà thôi, về phần Đường Khải Dương với tư tách là cặp vợ chồng minh tinh tất nhiên sẽ được ở lại, thời lượng chương trình cũng không lâu lắm, cho nên cô và Ngọc Bạch Y cũng tham gia để lấy thêm kiến thức.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Bạch Y, tay áo hắn lượn lờ tiên khí đi sát phía sau Diệp Đàn, Đường Khải Dương tác chiến thành công cười vô cùng vui vẻ, dù gì cũng chỉ cần đối phó với Diệp Đàn, thì sư phụ nhất định cũng sẽ đi theo (-v-)/.
Đường Khải Dương nhìn Lục Tịch Vân ánh mắt ám chỉ: Ca thật thông minh, vơ ơi mau khen anh đi!
Lục Tịch Vân: …
Trước khi mời bà ngoại Lục Tịch Vân ra, các cô phải chơi trò chơi trước.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, nam phải đưa quay lưng về phía tấm bảng, bên nữ xem gợi ý trên bảng, sau đó dùng kéo và giấy trên bàn, cắt giấy để cho bên nam đoán xem là chữ gì, mỗi tổ có năm phút thực hiện.
Chỉ có năm phút căn bản chẳng thể cắt gì ra hồn, mấy người thực hiện chương trình này cũng ngầm hiểu mục đích mời bọn họ đến đây chính là gây cười --- dùng mọi khả năng để cắt bừa, nếu cắt đẹp thì sẽ ra hình dạng, còn không thì chính là làm trò cười cho người ta ->_->
Mục đích rõ ràng như vậy, nhưng tới lượt Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, Diệp Đàn cực kì nghiêm túc.
Từ thứ nhất, giường.
Diệp Đàn: … Muốn mị cắt cái giường như thế nào! Đề mục như vậy có phải muốn chọc người ta cười hay không!
Diệp Đàn cắt một hình chữ nhật nhỏ dài, trong lòng đầy mong chờ nhìn Ngọc Bạch Y.
Phía dưới ồn ào đoán là:
“Đây là cái ghế!”
“Không đúng, rõ ràng là bồn tắm!”
“Giống đao chém đầu của cổ đại hơn, ài, cái kia gọi là gì nhỉ?”
Ngọc Bạch Y hơi ngước mắt lên nhìn, bình tĩnh nói, “Giường.”
Diệp Đàn hớn hở “Ồ” một tiếng, vẻ mặt cực kì vui vẻ liên tục gật đầu, “Chính xác, nam thần anh giỏi thật đó!”
Vẻ mặt Ngọc Bạch Y rất bình thản, khuôn mặt quá mức đẹp trai, toàn bộ đường cong khuôn mặt vừa tao nhã lại dứt khoát, màu môi rất nhạt, hơi mím môi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, bất động như gió, nhưng mà ánh mắt lạnh nhạt của hắn vĩnh viễn dừng trên người vợ của mình, nhìn thấy cô hưng phấn như vậy, trong mắt của hắn cũng lộ ra một chút vui vẻ, cảm xúc thâm sâu bất lộ, người khác chỉ thấy hắn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Một đám người đồng dạng đưa lưng về bảng: “… không hợp lý, sao cậu có thể đoán được! Đó mà là giường sao? Giường ngủ nhà cậu dài như vậy ư!”
Diệp Đàn nhanh chóng ổn định tinh thần, cảm thấy hơi kiêu ngạo định nói: Muốn biết lý do chuyện này sao, đại khái là khi bọn họ không đồng ngôn ngữ, đã bồi dưỡng đến mức quá ăn ý.
Từ tiếp theo: Dao
Trong lòng Diệp Đàn càng thêm tự tin, cô cắt một hình chữ nhật có một cái trụ ngắn.
Đám đông phía dưới ngơ ngác nhìn:
“… cái này khác cái hồi nãy không vậy?”
“Có, lần này có tay cầm, hơn nữa nhỏ hơn, ngắn hơn.”
“Vì vậy nó là lá cờ?”
“Súng?”
“Muôi múc canh?”
Ngọc Bạch Y: “Đao.”
Diệp Đàn kích động làm hành động cắt đồ ăn.
Ngọc Bạch Y: “Dao.”
Diệp Đàn: “Wow wow wow, em yêu nam thần nhất!”
Trong mắt Ngọc Bạch Y càng hiện rõ sự vui vẻ, hắn biết rõ chẳng qua đối phương đang phấn khích nên mới nói như vậy, nhưng mà hắn lại hết sức nghiêm túc thấp giọng đáp: “Tôi cũng vậy.”
Đám người bên cạnh:
“… độ ăn ý thế này xứng đáng được trao giải.”
“Cô gái cô cắt hình này là con dao sao? Chẳng lẽ cô đi theo phái trừu tượng?”
“Cái này không nên gọi là ăn ý, mà phải nói là trí tưởng tượng bay cao bay xa.”
“Không nên tỏ tình khi tham gia game show được không, coi chúng tôi là người chết rồi à? Mau lại đây, Tịch Vân, anh yêu em nhất trên đời!”
Lục Tịch Vân: … ấu trĩ.
Từ thứ ba: Nhẫn.
Cái này đơn giản!
Đôi mắt Diệp Đàn sáng lên, cắt một vòng tròn rồi đeo vào tay mình, Ngọc Bạch Y vừa nhìn đã biết đáp án.
Vài người bình luận:
“… bọn họ ăn ý như vậy, chúng ta chơi làm sao?”
Diệp Đàn cảm thấy chơi trò này thật vui, cô lấy vòng tròn nhỏ đeo vào ngón tay áp út của Ngọc Bạch Y, sau đó cười híp mắt hỏi hắn, “Đẹp không?”
Ngọc Bạch Y cầm tay Diệp Đàn, xoa đầu nhỏ của cô, “Rất đẹp.”
“Thích không?”
“Rất thích.”
Đám người bên cạnh: Này này! Các người đang thảo luận về món đồ xiêu xiêu vẹo vẹo đấy, nếu gọi nó là ‘giấy’ thì thật là sự xỉ nhục! Ngọc Bạch Y anh không thể sủng vợ đến mức này, nên nói ra sự thật chứ ->_->.
Sau đó bọn họ nghe Diệp Đàn hỏi, “Thích nhất sao?”
“Không.”
Mọi người cảm thấy vui mừng, kết quả Ngọc Bạch Y lại nói thêm một câu: “Thích em nhất.”
Mọi người: … mẹ kiếp nhà nó.
Tâm tình của Diệp Đàn vẫn tốt đến tận khi bà ngoại Lục Tịch Vân dạy các cô cắt giấy hoa.
Chương trình đã chuẩn bị sẵn kéo và dao, bà ngoại giảng dạy rất kiên nhẫn, Diệp Đàn lắng nghe cực kì chăm chú, đến khi bản thân thực hiện thao tác, Diệp Đàn quay qua thì thầm với Ngọc Bạch Y: “Nam thần, em cắt bỏ đầu rồng lớn của anh rồi, tất nhiên, con rồng vẫn vĩ đại.”
Ngọc Bạch Y hơi liếc qua nhìn bức hình vẽ non nớt của Diệp Đàn, sau đó cầm bút, vẽ một cô gái nhỏ bên cạnh.
Nét vẽ cũng rất trẻ con, hình váy ta giác, mấy sợi tóc gợn sóng, tay tròn, Diệp Đàn thấy liền nở nụ cười.
“Nam thần, đây là vẽ em sao?”
“Ừ.” Ánh mắt Ngọc Bạch Y nhìn về trang giấy, bàn tay hắn vân vê tóc cô, tiếng nói trầm lạnh, “Chúng ta.”
“Qủa nhiên trong mắt nam thần em vẫn là cô gái nhỏ, hừ.” Diệp Đàn làu bàu, “Không so đo với người già, e hèm.”
Kết quả chưa kịp cắt bỏ ‘chúng ta’, Diệp Đàn đã cắt trúng tay mình.
Khi con dao cắt vào tay cô, thời điểm đó Diệp Đàn không hề cảm thấy đau đớn, cũng không biết tại sao mình không cắt trúng giấy mà lại cắt vào tay.
Đến khi Ngọc Bạch Y nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bàn tay cô, cô mới thấy đau, ngón tay giữa bị cắt trúng, máu tươi nhanh chóng chảy xuống bàn, đau đớn khiến Diệp Đàn phải hít liền mấy ngụm khí lạnh.
Tuy nhiên khi cô nhìn về biểu cảm của Ngọc Bạch Y, cô lập tức không dám thở mạnh, chỉ có thể cố gắng nhịn đau nhẹ nhàng hô hấp, giống như làm nũng nói, “Không đau, thật sự không đau, nam thần em không sao.”
Ngọc Bạch Y mím chặt khóe môi, nhân viên vội vàng đi lấy cồn thuốc và bông băn tới, hắn im lặng không nói một lời cầm lấy cồn, tự mình xử lý vết thương cho Diệp Đàn, lúc đó Diệp Đàn không nhịn được la một tiếng.
“Aaaaaa----”
Khuôn mặt Ngọc Bạch Y càng trở nên nghiêm túc lạnh như băng, miệng đã sớm thành một đường thẳng.
Sau đó, động tác của hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhẹ nhàng, băng bó xong hắn ôm chầm lấy Diệp Đàn, hôn lên mắt cô, giọng nói cực kì nhẹ.
“Xin lỗi.” Hắn kéo cô vào trong mình, lặp đi lặp lại, “Thật xin lỗi.”
Bàn tay bị thương được Ngọc Bạch Y cẩn thân nâng lên, Diệp Đàn duỗi cánh tay còn lại ra, ôm eo hắn, mang theo vài phần khó hiểu hỏi, “A, không liên quan đến anh, là do em không cẩn thận, hơn nữa em cũng không thấy đau.”
“Tôi không thể làm được việc gì cho em hết.”
Diệp Đàn ở trong lòng hắn cho nên không nhìn thấy, vị thượng thần vân đạm phong khinh trên đỉnh Thương Sơn ngày nào, khi ôm cô, vành mắt hắn đỏ ửng.
Những người chứng kiến, ngoại trừ cảm thấy khó hiểu, thì chính là xúc động.
Tiếp xúc với người đàn ông này rồi mới hiểu, tuy rằng vẻ bề ngoài của hắn lạnh lùng bình tĩnh, coi mọi sự trên thế gian là mây khói, một người đàn ông mạnh mẽ và lý trí như vậy, sẽ vì vợ mình bị thương mà đỏ mắt.
Biểu hiện của hắn cực kì nghiêm túc, khiến cho người ta có cảm giác vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Giống như bọn họ sắp sinh ly tử biệt.
Người xem vừa thấy cảm động, vừa thấy dở khóc dở cười.
Sau khi Diệp Đàn bị thương, cô mới phát hiện Ngọc Bạch Y rất để tâm chuyện cô bị thương.
Hắn bắt đầu im lặng, bắt đầu ít nói, có đôi khi ngồi suốt một chỗ không làm gì, chỉ để yên lặng nhìn cô, ánh mắt bình thản, nhưng lại rất kiên cường nghiêm túc.
Diệp Đàn không nhịn được liền hỏi hắn: “Anh bị sao vậy?”
Không đến mức đó chứ, chỉ là mất chút máu với miếng thịt thôi mà.
Tuy nhiên mỗi lần cô hỏi hắn, hắn đều không trả lời, hoặc là ôm cô, hoặc là hôn cô.
… Hiện tại mới sâu sắc cảm thấy tâm tư nam thần như kim đáy biển.
Mấy ngày sau, Ngọc Bạch Y ngã bệnh.
Diệp Đàn phát hiện người hắn nóng như lửa đốt, lúc đầu cô không tin, thậm chí cô đã nghĩ rằng Ngọc Bạch Y lại đến thời gian động dục?
Nhưng mà hắn bắt đầu ho khan, sắc mặt trắng bệch, cơ thể yêu ớt, cô sờ lên trán hắn, quyết định rất nhanh: “Nam thần, chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Không đi.” Hắn yên lặng chui qua một bên, vô cùng tỉnh táo và cố chấp trả lời, “Tôi không đi.”
“Nhưng người anh rất nóng!”
“Không có.” Ngọc Bạch Y hơi dừng một chút, “Không sao đâu, Tiểu Diệp.”
Diệp Đàn cũng là người cố chấp, “Nhưng mà anh bị bệnh.”
Ngọc Bạch Y nhìn vẻ mặt kiên trì của Diệp Đàn, hắn ho gấp mấy tiếng, sau đó lui một bước để dựa người vào tường, “Tôi không muốn đi.”
Mấy ngày tiếp theo, tần suất Ngọc Bạch Y ho khan ngày càng nhiều, sốt cao không lùi, Diệp Đàn phát hiện được điểm khác lạ mới giật mình nhớ ra --- hắn là thần, tại sao có thể bị bệnh?
Tại sao lại bị bệnh?
Cô im lặng nhìn vẻ mặt trắng như giấy của Ngọc Bạch Y, hắn ngồi trên ghế sofa đọc sách, ánh mặt trời nhạt nhẽo, thần sắc hắn nhàn nhã trầm tĩnh.
Cho dù hắn bị bệnh, nhưng khí thế trên người chưa từng giảm đi dù chỉ một chút.
Khi hắn phát hiện thấy ánh mắt của Diệp Đàn, hắn nghiêng đầu hỏi cô, “Sao vậy?”
“… em đang nghĩ nam thần ngã bệnh rồi thì rất không biết nghe lời.”
Diệp Đàn nhào tới bên cạnh Ngọc Bạch Y muốn hôn hắn, Ngọc Bạch Y hơi né tránh, nhẹ ho rồi mới nói, “Không nên ở gần tôi quá, không tốt.”
Diệp Đàn yên lặng nhìn hắn hỏi, “Chẳng qua chỉ là căn bệnh bình thường thôi phải không?”
“Ừm.” Ngọc Bạch Y giơ tay nhẹ nhàng búng vào gáy Diệp Đàn, “Bị sốt thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏi bệnh.”
“Vậy chúng ta không nên đi đến bệnh viện rồi.” Diệp Đàn dịu dàng nói, “Nếu chỉ bị sốt thì để em đi mua thuốc cho anh uống.”
Khi Diệp Đàn bước vào thang máy, cô lập tức ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc.
Cô đã sớm nghĩ đến tình cảnh này, từ sau khi nghe lén hắn nói chuyện điện thoại, hoặc có thể là sớm hơn, khi hắn chính thức ngủ chung với cô, hắn bắt đầu ăn cơm, cô đã nghĩ, dù sớm hay muộn trong tương lai cũng sẽ có ngày hôm nay.
Hắn đã trở thành một người có cảm giác đói khát mỏi mệt, sẽ muốn ăn cơm, đi ngủ, cũng sẽ bị bệnh, là một người phàm.
P/s: chuẩn bị cầm khăn giấy rồi
Tuy rằng có một chút không muốn đi, nhưng mà sáng sớm hôm sau, Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y vẫn đi theo Đường Khải Dương đi ghi hình.
Bởi vì Lục Tịch Vân nói, bà ngoại của cô được chương trình mời đến để dạy cắt giấy, bà ngoại cô là một nhà cắt giấy nghệ thuật.
OwO coi bộ khó xơi nha.
Chẳng qua khi chơi trò chơi, trên sân khấu chỉ còn mấy vị khách quý đứng mà thôi, về phần Đường Khải Dương với tư tách là cặp vợ chồng minh tinh tất nhiên sẽ được ở lại, thời lượng chương trình cũng không lâu lắm, cho nên cô và Ngọc Bạch Y cũng tham gia để lấy thêm kiến thức.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Bạch Y, tay áo hắn lượn lờ tiên khí đi sát phía sau Diệp Đàn, Đường Khải Dương tác chiến thành công cười vô cùng vui vẻ, dù gì cũng chỉ cần đối phó với Diệp Đàn, thì sư phụ nhất định cũng sẽ đi theo (-v-)/.
Đường Khải Dương nhìn Lục Tịch Vân ánh mắt ám chỉ: Ca thật thông minh, vơ ơi mau khen anh đi!
Lục Tịch Vân: …
Trước khi mời bà ngoại Lục Tịch Vân ra, các cô phải chơi trò chơi trước.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, nam phải đưa quay lưng về phía tấm bảng, bên nữ xem gợi ý trên bảng, sau đó dùng kéo và giấy trên bàn, cắt giấy để cho bên nam đoán xem là chữ gì, mỗi tổ có năm phút thực hiện.
Chỉ có năm phút căn bản chẳng thể cắt gì ra hồn, mấy người thực hiện chương trình này cũng ngầm hiểu mục đích mời bọn họ đến đây chính là gây cười --- dùng mọi khả năng để cắt bừa, nếu cắt đẹp thì sẽ ra hình dạng, còn không thì chính là làm trò cười cho người ta ->_->
Mục đích rõ ràng như vậy, nhưng tới lượt Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, Diệp Đàn cực kì nghiêm túc.
Từ thứ nhất, giường.
Diệp Đàn: … Muốn mị cắt cái giường như thế nào! Đề mục như vậy có phải muốn chọc người ta cười hay không!
Diệp Đàn cắt một hình chữ nhật nhỏ dài, trong lòng đầy mong chờ nhìn Ngọc Bạch Y.
Phía dưới ồn ào đoán là:
“Đây là cái ghế!”
“Không đúng, rõ ràng là bồn tắm!”
“Giống đao chém đầu của cổ đại hơn, ài, cái kia gọi là gì nhỉ?”
Ngọc Bạch Y hơi ngước mắt lên nhìn, bình tĩnh nói, “Giường.”
Diệp Đàn hớn hở “Ồ” một tiếng, vẻ mặt cực kì vui vẻ liên tục gật đầu, “Chính xác, nam thần anh giỏi thật đó!”
Vẻ mặt Ngọc Bạch Y rất bình thản, khuôn mặt quá mức đẹp trai, toàn bộ đường cong khuôn mặt vừa tao nhã lại dứt khoát, màu môi rất nhạt, hơi mím môi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, bất động như gió, nhưng mà ánh mắt lạnh nhạt của hắn vĩnh viễn dừng trên người vợ của mình, nhìn thấy cô hưng phấn như vậy, trong mắt của hắn cũng lộ ra một chút vui vẻ, cảm xúc thâm sâu bất lộ, người khác chỉ thấy hắn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
Một đám người đồng dạng đưa lưng về bảng: “… không hợp lý, sao cậu có thể đoán được! Đó mà là giường sao? Giường ngủ nhà cậu dài như vậy ư!”
Diệp Đàn nhanh chóng ổn định tinh thần, cảm thấy hơi kiêu ngạo định nói: Muốn biết lý do chuyện này sao, đại khái là khi bọn họ không đồng ngôn ngữ, đã bồi dưỡng đến mức quá ăn ý.
Từ tiếp theo: Dao
Trong lòng Diệp Đàn càng thêm tự tin, cô cắt một hình chữ nhật có một cái trụ ngắn.
Đám đông phía dưới ngơ ngác nhìn:
“… cái này khác cái hồi nãy không vậy?”
“Có, lần này có tay cầm, hơn nữa nhỏ hơn, ngắn hơn.”
“Vì vậy nó là lá cờ?”
“Súng?”
“Muôi múc canh?”
Ngọc Bạch Y: “Đao.”
Diệp Đàn kích động làm hành động cắt đồ ăn.
Ngọc Bạch Y: “Dao.”
Diệp Đàn: “Wow wow wow, em yêu nam thần nhất!”
Trong mắt Ngọc Bạch Y càng hiện rõ sự vui vẻ, hắn biết rõ chẳng qua đối phương đang phấn khích nên mới nói như vậy, nhưng mà hắn lại hết sức nghiêm túc thấp giọng đáp: “Tôi cũng vậy.”
Đám người bên cạnh:
“… độ ăn ý thế này xứng đáng được trao giải.”
“Cô gái cô cắt hình này là con dao sao? Chẳng lẽ cô đi theo phái trừu tượng?”
“Cái này không nên gọi là ăn ý, mà phải nói là trí tưởng tượng bay cao bay xa.”
“Không nên tỏ tình khi tham gia game show được không, coi chúng tôi là người chết rồi à? Mau lại đây, Tịch Vân, anh yêu em nhất trên đời!”
Lục Tịch Vân: … ấu trĩ.
Từ thứ ba: Nhẫn.
Cái này đơn giản!
Đôi mắt Diệp Đàn sáng lên, cắt một vòng tròn rồi đeo vào tay mình, Ngọc Bạch Y vừa nhìn đã biết đáp án.
Vài người bình luận:
“… bọn họ ăn ý như vậy, chúng ta chơi làm sao?”
Diệp Đàn cảm thấy chơi trò này thật vui, cô lấy vòng tròn nhỏ đeo vào ngón tay áp út của Ngọc Bạch Y, sau đó cười híp mắt hỏi hắn, “Đẹp không?”
Ngọc Bạch Y cầm tay Diệp Đàn, xoa đầu nhỏ của cô, “Rất đẹp.”
“Thích không?”
“Rất thích.”
Đám người bên cạnh: Này này! Các người đang thảo luận về món đồ xiêu xiêu vẹo vẹo đấy, nếu gọi nó là ‘giấy’ thì thật là sự xỉ nhục! Ngọc Bạch Y anh không thể sủng vợ đến mức này, nên nói ra sự thật chứ ->_->.
Sau đó bọn họ nghe Diệp Đàn hỏi, “Thích nhất sao?”
“Không.”
Mọi người cảm thấy vui mừng, kết quả Ngọc Bạch Y lại nói thêm một câu: “Thích em nhất.”
Mọi người: … mẹ kiếp nhà nó.
Tâm tình của Diệp Đàn vẫn tốt đến tận khi bà ngoại Lục Tịch Vân dạy các cô cắt giấy hoa.
Chương trình đã chuẩn bị sẵn kéo và dao, bà ngoại giảng dạy rất kiên nhẫn, Diệp Đàn lắng nghe cực kì chăm chú, đến khi bản thân thực hiện thao tác, Diệp Đàn quay qua thì thầm với Ngọc Bạch Y: “Nam thần, em cắt bỏ đầu rồng lớn của anh rồi, tất nhiên, con rồng vẫn vĩ đại.”
Ngọc Bạch Y hơi liếc qua nhìn bức hình vẽ non nớt của Diệp Đàn, sau đó cầm bút, vẽ một cô gái nhỏ bên cạnh.
Nét vẽ cũng rất trẻ con, hình váy ta giác, mấy sợi tóc gợn sóng, tay tròn, Diệp Đàn thấy liền nở nụ cười.
“Nam thần, đây là vẽ em sao?”
“Ừ.” Ánh mắt Ngọc Bạch Y nhìn về trang giấy, bàn tay hắn vân vê tóc cô, tiếng nói trầm lạnh, “Chúng ta.”
“Qủa nhiên trong mắt nam thần em vẫn là cô gái nhỏ, hừ.” Diệp Đàn làu bàu, “Không so đo với người già, e hèm.”
Kết quả chưa kịp cắt bỏ ‘chúng ta’, Diệp Đàn đã cắt trúng tay mình.
Khi con dao cắt vào tay cô, thời điểm đó Diệp Đàn không hề cảm thấy đau đớn, cũng không biết tại sao mình không cắt trúng giấy mà lại cắt vào tay.
Đến khi Ngọc Bạch Y nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bàn tay cô, cô mới thấy đau, ngón tay giữa bị cắt trúng, máu tươi nhanh chóng chảy xuống bàn, đau đớn khiến Diệp Đàn phải hít liền mấy ngụm khí lạnh.
Tuy nhiên khi cô nhìn về biểu cảm của Ngọc Bạch Y, cô lập tức không dám thở mạnh, chỉ có thể cố gắng nhịn đau nhẹ nhàng hô hấp, giống như làm nũng nói, “Không đau, thật sự không đau, nam thần em không sao.”
Ngọc Bạch Y mím chặt khóe môi, nhân viên vội vàng đi lấy cồn thuốc và bông băn tới, hắn im lặng không nói một lời cầm lấy cồn, tự mình xử lý vết thương cho Diệp Đàn, lúc đó Diệp Đàn không nhịn được la một tiếng.
“Aaaaaa----”
Khuôn mặt Ngọc Bạch Y càng trở nên nghiêm túc lạnh như băng, miệng đã sớm thành một đường thẳng.
Sau đó, động tác của hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhẹ nhàng, băng bó xong hắn ôm chầm lấy Diệp Đàn, hôn lên mắt cô, giọng nói cực kì nhẹ.
“Xin lỗi.” Hắn kéo cô vào trong mình, lặp đi lặp lại, “Thật xin lỗi.”
Bàn tay bị thương được Ngọc Bạch Y cẩn thân nâng lên, Diệp Đàn duỗi cánh tay còn lại ra, ôm eo hắn, mang theo vài phần khó hiểu hỏi, “A, không liên quan đến anh, là do em không cẩn thận, hơn nữa em cũng không thấy đau.”
“Tôi không thể làm được việc gì cho em hết.”
Diệp Đàn ở trong lòng hắn cho nên không nhìn thấy, vị thượng thần vân đạm phong khinh trên đỉnh Thương Sơn ngày nào, khi ôm cô, vành mắt hắn đỏ ửng.
Những người chứng kiến, ngoại trừ cảm thấy khó hiểu, thì chính là xúc động.
Tiếp xúc với người đàn ông này rồi mới hiểu, tuy rằng vẻ bề ngoài của hắn lạnh lùng bình tĩnh, coi mọi sự trên thế gian là mây khói, một người đàn ông mạnh mẽ và lý trí như vậy, sẽ vì vợ mình bị thương mà đỏ mắt.
Biểu hiện của hắn cực kì nghiêm túc, khiến cho người ta có cảm giác vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Giống như bọn họ sắp sinh ly tử biệt.
Người xem vừa thấy cảm động, vừa thấy dở khóc dở cười.
Sau khi Diệp Đàn bị thương, cô mới phát hiện Ngọc Bạch Y rất để tâm chuyện cô bị thương.
Hắn bắt đầu im lặng, bắt đầu ít nói, có đôi khi ngồi suốt một chỗ không làm gì, chỉ để yên lặng nhìn cô, ánh mắt bình thản, nhưng lại rất kiên cường nghiêm túc.
Diệp Đàn không nhịn được liền hỏi hắn: “Anh bị sao vậy?”
Không đến mức đó chứ, chỉ là mất chút máu với miếng thịt thôi mà.
Tuy nhiên mỗi lần cô hỏi hắn, hắn đều không trả lời, hoặc là ôm cô, hoặc là hôn cô.
… Hiện tại mới sâu sắc cảm thấy tâm tư nam thần như kim đáy biển.
Mấy ngày sau, Ngọc Bạch Y ngã bệnh.
Diệp Đàn phát hiện người hắn nóng như lửa đốt, lúc đầu cô không tin, thậm chí cô đã nghĩ rằng Ngọc Bạch Y lại đến thời gian động dục?
Nhưng mà hắn bắt đầu ho khan, sắc mặt trắng bệch, cơ thể yêu ớt, cô sờ lên trán hắn, quyết định rất nhanh: “Nam thần, chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Không đi.” Hắn yên lặng chui qua một bên, vô cùng tỉnh táo và cố chấp trả lời, “Tôi không đi.”
“Nhưng người anh rất nóng!”
“Không có.” Ngọc Bạch Y hơi dừng một chút, “Không sao đâu, Tiểu Diệp.”
Diệp Đàn cũng là người cố chấp, “Nhưng mà anh bị bệnh.”
Ngọc Bạch Y nhìn vẻ mặt kiên trì của Diệp Đàn, hắn ho gấp mấy tiếng, sau đó lui một bước để dựa người vào tường, “Tôi không muốn đi.”
Mấy ngày tiếp theo, tần suất Ngọc Bạch Y ho khan ngày càng nhiều, sốt cao không lùi, Diệp Đàn phát hiện được điểm khác lạ mới giật mình nhớ ra --- hắn là thần, tại sao có thể bị bệnh?
Tại sao lại bị bệnh?
Cô im lặng nhìn vẻ mặt trắng như giấy của Ngọc Bạch Y, hắn ngồi trên ghế sofa đọc sách, ánh mặt trời nhạt nhẽo, thần sắc hắn nhàn nhã trầm tĩnh.
Cho dù hắn bị bệnh, nhưng khí thế trên người chưa từng giảm đi dù chỉ một chút.
Khi hắn phát hiện thấy ánh mắt của Diệp Đàn, hắn nghiêng đầu hỏi cô, “Sao vậy?”
“… em đang nghĩ nam thần ngã bệnh rồi thì rất không biết nghe lời.”
Diệp Đàn nhào tới bên cạnh Ngọc Bạch Y muốn hôn hắn, Ngọc Bạch Y hơi né tránh, nhẹ ho rồi mới nói, “Không nên ở gần tôi quá, không tốt.”
Diệp Đàn yên lặng nhìn hắn hỏi, “Chẳng qua chỉ là căn bệnh bình thường thôi phải không?”
“Ừm.” Ngọc Bạch Y giơ tay nhẹ nhàng búng vào gáy Diệp Đàn, “Bị sốt thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏi bệnh.”
“Vậy chúng ta không nên đi đến bệnh viện rồi.” Diệp Đàn dịu dàng nói, “Nếu chỉ bị sốt thì để em đi mua thuốc cho anh uống.”
Khi Diệp Đàn bước vào thang máy, cô lập tức ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc.
Cô đã sớm nghĩ đến tình cảnh này, từ sau khi nghe lén hắn nói chuyện điện thoại, hoặc có thể là sớm hơn, khi hắn chính thức ngủ chung với cô, hắn bắt đầu ăn cơm, cô đã nghĩ, dù sớm hay muộn trong tương lai cũng sẽ có ngày hôm nay.
Hắn đã trở thành một người có cảm giác đói khát mỏi mệt, sẽ muốn ăn cơm, đi ngủ, cũng sẽ bị bệnh, là một người phàm.
P/s: chuẩn bị cầm khăn giấy rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook