Editor: HD

Bộ phim lần này mà Ngọc Bạch Y đóng gọi là <<Đại Đường cầu chân>>, phần diễn không nhiều lắm, nhưng cũng có phân cảnh diễn chung với Bùi Mẫn.

Quay phim được hai ba ngày, cuối cùng Ngọc Bạch Y cũng chắc chắn được suy đoán của mình.

Hắn gọi điện thoại cho Bạch Uyển Thư.

“Hủy chương trình kia đi.”

Vẻ mặt Bạch Uyển Thư như người đang mơ mộng, “Chương trình gì? ‘Tôi có được người’ sao?”

“Đúng vậy.”

“Không! Việc này là không thể! Anh không thể gài người quản lý của mình như vậy!” Bạch Uyển Thư thực sự muốn khóc, “Đã ký hợp đồng rồi, phải bồi thường chi phí phá hợp đồng đó!”

“Thật xin lỗi.”

Ngọc Bạch Y đứng trên sân thượng, ngắm nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, hắn đứng một mình quan sát bầu trời bao la, Diệp Đàn ở trong phòng nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên có cảm giác tấm lưng kia thật cô đơn và lạnh lẽo biết mấy, dáng người cao thẳng, hắn lại mặc quần áo trắng khá rộng, dù là chỉ đứng trên ban công hóng gió, nhưng lại cho người ta cảm giác hắn đang đứng thụ hộ trên đỉnh Thương Sơn.

Trang nghiêm và bình thản, không nhiễm thế tục.

Nhưng cũng mang đến cảm giác, hắn không thích hợp sống ở thế giới này.

Diệp Đàn đang định tiến lên vài bước để ôm hắn, thì nghe thấy giọng nói thản nhiên của hắn, “Tôi chỉ còn tối đa hai tháng sau đó phải rời khỏi đây, tôi chỉ muốn chăm sóc cô ấy.”

“Nếu không được phép hủy chương trình đó.” Giọng điệu của hắn luôn luôn dễ nghe, “Tôi sẽ liên lạc với Đường Khải Dương.”

Ở đầu kia điện thoại Bạch Uyển Thư yên lặng một chút, sau nửa ngày mới tỉnh táo, “Hả, Đường Khải Dương kết hôn rồi sao? Tại sao tôi lại không biết?”

Ngọc Bạch Y trả lời rất bình tĩnh, “Tôi sẽ bảo hắn kết hôn.”

Diệp Đàn ở sau lưng Ngọc Bạch Y, không dám hít thở.

Tôi chỉ còn tối đa hai tháng sau đó phải rời khỏi đây.

Tỉnh táo lên, Diệp Đàn, mày phải tỉnh táo, mày đã sớm biết hắn sẽ rời đi, cho dù tin tức này đến quá nhanh mày chưa thể tiếp nhận nổi, nhưng mày cần phải tỉnh táo.

Cô cắn chặt môi dưới, kiên cường nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, thấy hắn gọi cho Đường Khải Dương.

“Bây giờ có rảnh không?”

Đường Khải Dương vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y gọi điện thoại cho mình, thì trái tim bé bỏng như được bay lên tận trời xanh, hắn sảng khoái trả lời, “Rảnh tất nhiên là rảnh, lúc trước Tịch Vân nhận chương trình ‘Chúng ta yêu nhau đi’ cho con, con liền cắt bỏ, giả bộ yêu đương này nọ với người khác, lòng con đã sớm có chủ sao có thể làm được loại chuyện thế này? Sư phụ người thấy đúng không!”

“Đúng.”

Giọng nói Ngọc Bạch Y vừa nhẹ vừa nhạt, khiến Đường Khải Dương càng cảm thấy vui vẻ --- mẹ ơi, ta nhất định phải đi vào trái tim sư phụ nha, hiện tại hắn chấp nhận ta rồi nha! Nghĩ kỹ lại thật ra trong giọng nói hắn còn có một chút cảm xúc nữa!

Sau đó Ngọc Bạch Y nói, “Vậy có thể tham gia ‘Tôi có được người’.”

“…hả?”

“Tôi được chương trình ‘Tôi có được người’ mời.” Từng câu từng chữ của Ngọc Bạch Y rất rõ ràng, không mang theo bất cứ tình cảm gì, rất bình tĩnh mà hỏi, “Cậu có ý kiến gì không?”

Đường Khải Dương: …

Hắn có thể có ý kiến gì không… Cái loại bi thương không nói thành lời, gọi điện thoại để bắt tham gia ‘Tôi có được người’, nhưng hắn lại chỉ có thể tham gia ‘Chúng ta yêu nhau đi’…

Con chó độc thân vô cùng bi thương, sư phụ hắn vĩnh viễn cũng không hiểu được [Thủ động tái kiến].

“Ý của con là” Đường Khải Dương thấp giọng ho vài tiếng, “Con sẽ cố gắng tham gia chương trình kia.”

“Ừ.” Ngọc Bạch Y bình tĩnh lên tiếng, “Vậy một tuần sau, cậu đi đi.”

“… Một tuần sau? Con nhớ hình như phải là người đã kết hôn mới tham gia được mà?”

“Có vấn đề gì không?” Ngọc Bạch Y nói, “Các người ở cùng chỗ lâu rồi mà.”

“… Sao con lại không biết mình với cô ấy ở chung lâu rồi?” Đường Khải Dương dừng một chút, “Được rồi, cũng lâu thật, lấy mối quan hệ là nghệ sĩ và quản lý.”

“Tôi và vợ mình ở chung không quá nửa năm.” Ngọc Bạch Y nói rất nhỏ, cũng rất mơ hồ, “Sẽ không phụ lòng, không do dự.”

“Tôi là người thích hợp với cô ấy nhất.” Hắn nhẹ nhàng nhưng kiên định nói, “Trừ tôi ra, không còn người nào khác.”

Trong khoảng thời gian ngắn Đường Khải Dương không nói nên lời.

Sau nửa ngày hắn mới phát ra một câu, “Sư phụ, nếu đêm nay con không giải quyết được Tịch Vân, con sẽ không mang họ Đường! Sáng sớm mai lập tức dẫn cô ấy đi làm giấy hôn thú bằng không cô ấy sẽ trốn mất!”

Vừa cúp điện thoại xong, Diệp Đàn ở phía sau nhẹ nhàng tiến tới ôm Ngọc Bạch Y, hai cánh tay của cô vòng lên phía trước hắn đan xen vào nhau, sau đó cô úp mặt của mình vào lưng hắn.

Ngọc Bạch Y hơi kinh ngạc, hắn muốn quay người lại, nhưng Diệp Đàn nói, “Đừng, nam thần anh ngoan ngoãn một chút! Đừng làm vậy!”

Ngọc Bạch Y thật sự đứng im, nhưng bàn tay hắn phủ lên bàn tay Diệp Đàn, “Em tỉnh lúc nào?”

Diệp Đàn ở sau lưng hắn nghịch ngợm hỏi lại, “Anh đoán thử xem?”

Sau đó cô lại lầm bầm nói, “Này, anh nói thử xem sao em lại ngủ nhiều như vậy, có phải là mang thai rồi không?”

“… không phải.” Ngọc Bạch Y nắm lấy mười ngón tay của cô, “Trước đây em cũng rất thích ngủ.”

Diệp Đàn buông tay ra, đứng đối mặt với Ngọc Bạch Y, cô khoác tay lên vai hắn, hết sức nghiêm túc hỏi hắn: “Anh nói xem, chúng ta có thể có con hay không?”

“Sẽ có.”

Ngọc Bạch Y xoa đầu cô, cô nhìn ánh mắt xinh đẹp của hắn, nghe thấy câu trả lời xong lập tức bật cười, bộ dạng cười nói rất dịu dàng.

Hắn không biết cô đã nghe thấy được bao nhiêu, nhưng hắn cũng không muốn hỏi.

Mãi đến khi Diệp Đàn nhẹ nhàng nói, “Nam thần, em nghe hết cả rồi.”

Ngọc Bạch Y ôm cô vào lòng, hắn hôn vào đỉnh đầu của cô, cùng lúc nói, “Em sợ sao?”

Câu đầu tiên của hắn, không hỏi bản thân mình có tức giận hay không, có trách hắn hay không, có hối hận hay không, mà là hỏi – Em sợ sao?

Hắn hiểu cô như thế, yêu cô như thế. Bởi vì hiểu quá rõ, cho nên biết rằng giữa cả hai chỉ có quý trọng, thời gian ngắn ngủi như vậy đi giận dỗi làm gì; nhưng cũng vì biết cô đau lòng, vì vậy mới hỏi, cô có sợ hãi không?

Không có hắn, cô gái của hắn có sợ không?

“Sẽ sợ lắm.” Ở trong ngực hắn, Diệp Đàn nhắm mắt lại, tập trung vào cái ôm ấm áp của người đàn ông cao lớn tuấn tú này, nói rõ từng chữ, “Vì vậy anh phải mau quay về với em.”

“Nhưng mà…” Diệp Đàn hơi lui về phía sau, hai cánh tay ôm cổ Ngọc Bạch Y, nhìn sâu vào mắt hắn, “Nếu anh phải hy sinh gì đó, em tình nguyện không muốn anh trở lại.”

“Có nhớ không? Em nói một câu cuối cùng.” Trong mắt cô có chút ẩm ướt, cô mỉm cười nói, “Dù thế nào đi nữa em cũng sợ anh sẽ rời đi, nhưng lại càng sợ anh phải ở lại thế giới này.”

Ngọc Bạch Y im lặng nhìn cô, sau đó đột nhiên ôm chặt eo cô, hôn lên môi cô.

Mặn thật, là mùi vị của nước mắt.

“Không đâu.” Hắn ra sức kiềm chế lồng ngực, để giọng nói vẫn lành lạnh, kiên định bình tĩnh, “Em sẽ là một cô gái hạnh phúc, tôi lấy thần cách của mình để thề.”

Sau đó hai người ngồi ghế sofa coi tivi.

Tối nay chiếu đến tập Diệp Đàn ‘quyến rũ’ Ngọc Bạch Y, Diệp Đàn dựa vào vai hắn, ở chung một chỗ với hắn.

Cảm thấy thật quá xấu hổ…

Cô nhìn bản thân mình một thân áo đỏ, dùng tư thế quyến rũ ngồi trên người Ngọc Bạch Y, ôm eo hắn, hôn môi hắn, vỗ về hắn.

Diệp Đàn: … Mị không biết sắc nữ trong TV là ai hết.

Sau nụ hôn sâu, cô ta cẩn trọng nhìn Ngọc Bạch Y giãy giụa, kiềm chế, đè nén thần sắc, diễn xuất quá thành công rồi nha, cô xúc động nói, “Nam thần, anh diễn tốt quá đi, em coi cũng thấy đau lòng.”

Ngọc Bạch Y dừng lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Tiểu cô nương, sai trọng tâm rồi.”

“Trọng tâm gì?”

Diệp Đàn nghiêng đầu nhìn Ngọc Bạch Y, đôi mắt hắn rất sâu, lại vô cùng đẹp, vừa sâu sắc vừa tĩnh mịch, mới nhìn một chút thôi Diệp Đàn đã không thể dời mắt đi chỗ khác.

Ngọc Bạch Y ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, ôm Diệp Đàn đặt lên đùi mình, hắn cúi đầu nghiêm túc hỏi cô, “Có muốn thử một lần nữa không?”

Diệp Đàn: “Cái gì?”

Trên TV, Diệp Đàn đóng vai Xuân Tâm vừa đúng lúc biến mất trong ngực Vô Lượng, lúc này Diệp Đàn đang quay lưng về TV, nên không biết chiếu tới đoạn nào rồi, tuy nhiên cô lại thấy sắc mặt Ngọc Bạch Y đột nhiên có chút không đúng lắm.

Kết quả hắn rất bình tĩnh nghiêm túc nói, “Thử thêm một lần nữa, coi như thật sự chết trong tay em, tôi cũng muốn ôm em.”

“…”

Diệp Đàn không nhịn được cười lớn, “Nam thần anh tính làm cái gì?”

“Chết dưới hoa mẫu đơn.” Ngọc Bạch Y áp trán lên trán của cô, chậm rãi, yên ổn, mỗi câu mỗi chữ của hắn đều cực kì nhẹ, vô cùng phong nhã, “Thành quỷ cũng phong lưu.”

Trong mắt hắn có chút vui vẻ, ôn hòa, rồi lại thêm cái thể loại --- cấm dục nhưng lại thích đi trêu ghẹo người ta.

Ma xui quỷ khiến thế nào Diệp Đàn lại hợp tác với hắn, cô tiến lại gần hắn.

Không có người hô ‘Cắt’ thì tất nhiên kết quả là…

Ở trên ghế sofa vận động không ngừng (-v-).

Buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Đàn không vui cho lắm.

“Để em suy nghĩ một chút.” Diệp Đàn đặt hai bàn tay lên bụng, nằm ngay ngắn, “Em cảm thấy nên trừng phạt anh một chút, anh dám giấu em chuyện của bản thân mình, tối nay em không thèm quan tâm tới anh đâu.”

Ngọc Bạch Y ngồi trên giường, nhìn Diệp Đàn nhắm hai mắt nói chuyện, hắn tự tay đắp chăn cho cô.

Diệp Đàn mở một mắt ra nhìn hắn, “Anh không dỗ dành em, là trực tiếp muốn nhận tội à?”

“Em ngủ đi.” Đôi mắt hắn không chút gợn sóng, nhưng không che đậy được niềm vui ẩn sâu bên trong, giọng hắn có hơi khàn một chút, “Là lỗi của tôi.”

Diệp Đàn “Ừ” một tiếng, xoay người rồi ngủ.

Thật ra cô chỉ nói giỡn thôi n_n kết quả là nam thần tưởng thật, đau lòng quá đi.

Cô quyết định từ nay về sau sẽ không làm những chuyện chuốc khổ vào thân nữa, vợ chồng với nhau, anh thế này tôi thế nọ, cũng rất bình thường mà.

Trong lúc Diệp Đàn đang mơ màng, dường như cảm thấy có người ôm cô, kéo cô lại, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói nam thần, “Qua mười hai giờ là hết đêm rồi, Tiểu Diệp.”

Aha, thông minh nha.

Cô tùy tiện “Ừm” một tiếng, bản thân tự tìm vị trí thoải mái, vùi vào ngực hắn, sau đó hài lòng nằm ngủ.

Ngọc Bạch Y ôm cô, bật điều hòa nóng lên một chút, rồi cũng đi ngủ.

Thời gian giống như cánh hoa rơi giữa cơn gió, vô tình, nhưng lại đẹp đẽ.

Bên phía Đường Khải Dương…

Cầu hôn không thành công, Đường Đại Đế liền đứng ngây ngốc trước cửa nhà Lục Tịch Vân.

Tin vui [mỉm cười].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương