Trong Nhà Có Một Nam Phụ
-
Chương 45-1
Editor: Snowflake HD
Diệp Đàn dừng lại trước cửa phòng thở hồng hộc, sau đó hít một hơi thật sâu, quẹt mạnh thẻ rồi đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, liền ngây người đứng tại chỗ.
Hiện tại, một con Ngân Long vĩ đại bay giữa không trung, thân thể nó cao lớn, mỗi một miếng vảy giống như mảng tuyết dày, vừa trắng sáng vừa ánh lên màu bạc, mỗi một chiếc vảy đều cứng rắn sắc bén, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, cũng sẽ khiến da thịt chảy máu đầm đìa; nó chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong miệng mũi thở ra dòng khí lạnh ngắt, tuy nhiên nó khá an tĩnh, thân thể dài mấy chục thước quấn thành một mảng, lưu quang sáng chói trải dài khắp thân, nhìn nó vừa thấy mỹ lệ thần thánh, lại cực kỳ siêu phàm.
Diệp Đàn chăm chú ngắm nhìn Ngân Long có vẻ như đang ngủ kia, trong lòng cô hiểu rất rõ: Đây là, bản thể của Ngọc Bạch Y.
Cô quay người đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa, yên lặng quan sát con rồng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết nay lại hình thật giá thật ở trước mặt cô.
Cô chỉ cách nó chừng bốn năm bước chân, nhưng dường như bản thân bị một sức mạnh vô hình áp chế, khiến cô híp thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lúc mới nhìn thấy nó, trong lòng cô đột nhiên thấy hơi run sợ, sau đó cô nhận ra đây là Ngọc Bạch Y, nội tâm cô bỗng trở nên bình tĩnh, cho dù giờ phút này trên người hắn phát ra vô vàn khí tức đáng sợ, cho dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngọc Bạch Y trong bộ dạng này.
Cô chỉ biết là, Ngọc Bạch Y không bao giờ làm tổn thương nó, cô chỉ biết là, bản thân mình vô cùng lo lắng, cô chỉ sợ duy nhất một điều là không biết Ngọc Bạch Y bị sao mà thôi, chỉ sợ, hắn bắt buộc phải rời xa cô.
Sau đó cô nhấc chân, chuẩn bị đi đến bên cạnh Ngọc Bạch Y.
Nhưng mà cô mới vừa bước một bước, rồng đang ngủ lập tức mở mắt.
Trong giây phút ấy Diệp Đàn cảm giác có một uy áp mạnh mẽ đập vào mặt mình, cơ thể cô không chịu nổi sự cường hãn đó nhanh chóng cúi người, cả người quỳ sụp xuống sàn.
"... Nam... Thần..."
Từng câu từng chữ của Diệp Đàn đều cực kì khó khăn, tuy nhiên cô hết sức kiên cường ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bạc thuần khiết kia.
Sau đó cô cắn chặt răng, từ từ đứng dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc dài của cô, Diệp Đàn dùng hết sức lực kéo từng bước tới bên cạnh hắn, kiên cường đứng trước mặt Ngọc Bạch Y.
Mỗi bước tiến lại gần hắn, cơ thể cô lại càng thêm rét lạnh, một bên Diệp Đàn vì dùng quá nhiều sức mà mồ hôi chảy ròng ròng, một bên bởi vì lạnh mà cơ thể run cầm cập, răng đụng vào nhau, nhưng cô vẫn kiên trì nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Ngân Long, sau đó cô vươn tay, không chút do dự ôm cánh tay to lớn của rồng.
Thật lạnh, thật cứng, khó nhận biết được cảm xúc. Đầu ngón tay cô chạm vào Long Giác hắn, mặt dán vào bên tai hắn, lạnh như một khối băng lớn vậy.
"Nam thần.” Giọng Diệp Đàn run run, răng cũng run rẩy theo, cô cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng, "Tôi là Diệp Đàn."
Cô lập lại vài lần, "Nam thần, tôi là Diệp Đàn, Diệp Đàn, Diệp Đàn, Diệp Đàn"
Sau đó liền xuất hiện một trận phù quang.
Cho dù là phù quang, hay là khí lạnh cuồng cuộng, Diệp Đàn vẫn ôm hắn thật chặt, thậm chí dòng khí quang khiến người ta phải lạnh rét thấu xương, cô cũng không buông hắn ra dù chỉ một chút.
Phù quang qua đi, Ngọc Bạch Y tóc dài rối loạn, hắn vẫn mặc trường bào trắng như cũ, mạnh mẽ ôm Diệp Đàn trong lòng mình.
Chiếc ôm ấm áp thân thuộc.
Hốc mắt Diệp Đàn nhanh chóng ẩm ướt, cô vùi đầu trong ngực Ngọc Bạch Y, khóc lóc nức nở hỏi hắn, "Hồi nãy anh bị sao vậy? Anh muốn dọa tôi chết sao! Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ rời xa tôi anh biết không? Ngọc Bạch Y, anh là đồ khốn! Có phải anh biến thành bộ dáng đó rồi bỏ chạy mà không định nói với tôi một tiếng."
"Không có khả năng rời đi."
Diệp Đàn đang nghẹn ngào kể lể, bị một câu không đầu không đuôi của hắn làm cho ngơ ngác.
"Cái gì?"
Ngọc Bạch Y càng siết chặt lấy cô, lúc này Diệp Đàn mới phát hiện Ngọc Bạch Y có chút khác biệt, lúc trước hắn ôm cô không bao giờ quá mạnh, còn nữa, hắn hiện tại không giống ban nãy, lúc còn ở bản thể rồng hắn rất lạnh, thậm chí là lạnh thấu xương, nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể hắn cực kì nóng bỏng.
Diệp Đàn vô tình "A" vài tiếng, sau đó lo lắng hỏi: "Nam thần, anh bị bệnh sao? Sao cơ thể anh lại nóng như vậy? Chẳng lẽ bị sốt rồi hả? Nhưng mà rồng cũng bị sốt được sao?"
Ngọc Bạch Y chậm rãi cúi đầu, tới sát bên tai Diệp Đàn, giọng nói của hắn vẫn như xưa, đều là bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng lúc này Diệp Đàn cảm thấy hắn có vài phần - - kìm nén.
"Ừ." Giọng hắn có chút khàn khàn, thở ra cũng là khí nóng, thổi vào viền tai Diệp Đàn, "Ra ngoài, lấy thuốc cho tôi được không?"
Thật sự là bị sốt rồi!
Vấn đề lớn ôi vấn đề lớn!
Diệp Đàn dừng lại trước cửa phòng thở hồng hộc, sau đó hít một hơi thật sâu, quẹt mạnh thẻ rồi đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, liền ngây người đứng tại chỗ.
Hiện tại, một con Ngân Long vĩ đại bay giữa không trung, thân thể nó cao lớn, mỗi một miếng vảy giống như mảng tuyết dày, vừa trắng sáng vừa ánh lên màu bạc, mỗi một chiếc vảy đều cứng rắn sắc bén, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, cũng sẽ khiến da thịt chảy máu đầm đìa; nó chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong miệng mũi thở ra dòng khí lạnh ngắt, tuy nhiên nó khá an tĩnh, thân thể dài mấy chục thước quấn thành một mảng, lưu quang sáng chói trải dài khắp thân, nhìn nó vừa thấy mỹ lệ thần thánh, lại cực kỳ siêu phàm.
Diệp Đàn chăm chú ngắm nhìn Ngân Long có vẻ như đang ngủ kia, trong lòng cô hiểu rất rõ: Đây là, bản thể của Ngọc Bạch Y.
Cô quay người đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa, yên lặng quan sát con rồng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết nay lại hình thật giá thật ở trước mặt cô.
Cô chỉ cách nó chừng bốn năm bước chân, nhưng dường như bản thân bị một sức mạnh vô hình áp chế, khiến cô híp thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lúc mới nhìn thấy nó, trong lòng cô đột nhiên thấy hơi run sợ, sau đó cô nhận ra đây là Ngọc Bạch Y, nội tâm cô bỗng trở nên bình tĩnh, cho dù giờ phút này trên người hắn phát ra vô vàn khí tức đáng sợ, cho dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngọc Bạch Y trong bộ dạng này.
Cô chỉ biết là, Ngọc Bạch Y không bao giờ làm tổn thương nó, cô chỉ biết là, bản thân mình vô cùng lo lắng, cô chỉ sợ duy nhất một điều là không biết Ngọc Bạch Y bị sao mà thôi, chỉ sợ, hắn bắt buộc phải rời xa cô.
Sau đó cô nhấc chân, chuẩn bị đi đến bên cạnh Ngọc Bạch Y.
Nhưng mà cô mới vừa bước một bước, rồng đang ngủ lập tức mở mắt.
Trong giây phút ấy Diệp Đàn cảm giác có một uy áp mạnh mẽ đập vào mặt mình, cơ thể cô không chịu nổi sự cường hãn đó nhanh chóng cúi người, cả người quỳ sụp xuống sàn.
"... Nam... Thần..."
Từng câu từng chữ của Diệp Đàn đều cực kì khó khăn, tuy nhiên cô hết sức kiên cường ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bạc thuần khiết kia.
Sau đó cô cắn chặt răng, từ từ đứng dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc dài của cô, Diệp Đàn dùng hết sức lực kéo từng bước tới bên cạnh hắn, kiên cường đứng trước mặt Ngọc Bạch Y.
Mỗi bước tiến lại gần hắn, cơ thể cô lại càng thêm rét lạnh, một bên Diệp Đàn vì dùng quá nhiều sức mà mồ hôi chảy ròng ròng, một bên bởi vì lạnh mà cơ thể run cầm cập, răng đụng vào nhau, nhưng cô vẫn kiên trì nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Ngân Long, sau đó cô vươn tay, không chút do dự ôm cánh tay to lớn của rồng.
Thật lạnh, thật cứng, khó nhận biết được cảm xúc. Đầu ngón tay cô chạm vào Long Giác hắn, mặt dán vào bên tai hắn, lạnh như một khối băng lớn vậy.
"Nam thần.” Giọng Diệp Đàn run run, răng cũng run rẩy theo, cô cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng, "Tôi là Diệp Đàn."
Cô lập lại vài lần, "Nam thần, tôi là Diệp Đàn, Diệp Đàn, Diệp Đàn, Diệp Đàn"
Sau đó liền xuất hiện một trận phù quang.
Cho dù là phù quang, hay là khí lạnh cuồng cuộng, Diệp Đàn vẫn ôm hắn thật chặt, thậm chí dòng khí quang khiến người ta phải lạnh rét thấu xương, cô cũng không buông hắn ra dù chỉ một chút.
Phù quang qua đi, Ngọc Bạch Y tóc dài rối loạn, hắn vẫn mặc trường bào trắng như cũ, mạnh mẽ ôm Diệp Đàn trong lòng mình.
Chiếc ôm ấm áp thân thuộc.
Hốc mắt Diệp Đàn nhanh chóng ẩm ướt, cô vùi đầu trong ngực Ngọc Bạch Y, khóc lóc nức nở hỏi hắn, "Hồi nãy anh bị sao vậy? Anh muốn dọa tôi chết sao! Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ rời xa tôi anh biết không? Ngọc Bạch Y, anh là đồ khốn! Có phải anh biến thành bộ dáng đó rồi bỏ chạy mà không định nói với tôi một tiếng."
"Không có khả năng rời đi."
Diệp Đàn đang nghẹn ngào kể lể, bị một câu không đầu không đuôi của hắn làm cho ngơ ngác.
"Cái gì?"
Ngọc Bạch Y càng siết chặt lấy cô, lúc này Diệp Đàn mới phát hiện Ngọc Bạch Y có chút khác biệt, lúc trước hắn ôm cô không bao giờ quá mạnh, còn nữa, hắn hiện tại không giống ban nãy, lúc còn ở bản thể rồng hắn rất lạnh, thậm chí là lạnh thấu xương, nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể hắn cực kì nóng bỏng.
Diệp Đàn vô tình "A" vài tiếng, sau đó lo lắng hỏi: "Nam thần, anh bị bệnh sao? Sao cơ thể anh lại nóng như vậy? Chẳng lẽ bị sốt rồi hả? Nhưng mà rồng cũng bị sốt được sao?"
Ngọc Bạch Y chậm rãi cúi đầu, tới sát bên tai Diệp Đàn, giọng nói của hắn vẫn như xưa, đều là bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng lúc này Diệp Đàn cảm thấy hắn có vài phần - - kìm nén.
"Ừ." Giọng hắn có chút khàn khàn, thở ra cũng là khí nóng, thổi vào viền tai Diệp Đàn, "Ra ngoài, lấy thuốc cho tôi được không?"
Thật sự là bị sốt rồi!
Vấn đề lớn ôi vấn đề lớn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook