Trong Nhà Có Một Nam Phụ
-
Chương 24
Editor: Snowflake HD
Diệp Đàn dần lấy lại tinh thần, sau đó nói với Ngọc Bạch Y: “Báo Uyển Thư một tiếng, rồi chúng ta về trước, cùng đi mua sách đi.”
Ngọc Bạch Y đứng ở cửa khách sạn, cúi đầu nhìn cô, sau đó chỉ tay vào phòng tiếp tân trong khách sạn, nhỏ giọng nói: “Ngồi ở đó chờ tôi.”
“Một mình anh đi à?”
Hắn “Ừ” một tiếng, sau đó xoa đầu Diệp Đàn, lạnh lùng dỗ cô một câu, “Nhanh thôi, ngoan.”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn im lặng ngồi đợi hắn, còn hắn bước vào thang máy.
Hắn đứng lại trước cửa phòng buổi tiệc, bên trong một mảng đen kịt, nhưng bởi vì bọn họ đều được giáo dục rất tốt nên không gây náo loạn, nhân viên bảo trì kiểm tra kĩ càng tuy nhiên không tìm ra mạch điện có vấn đề gì, thậm chí không dùng được máy phát điện, đầu người quản lý chảy đầy mồ hôi chuẩn bị mời khách sang phòng khác.
Tất nhiên không có tác dụng.
Điện không xảy ra vấn đề gì, chẳng qua là hắn thiết lập một cái vực, cho nên phòng này không có ánh sáng mà thôi.
Hắn đứng ở cửa ra vào, yên lặng phủi ống tay áo, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
“Cạch.”
Bỗng nhiên đèn sáng lên nên khiến mắt mọi người bị chói, một hồi lâu mới thích ứng được, Ngọc Bạch Y nhân lúc mọi người không nhìn thấy rõ chậm rãi bước lên.
Bước đi của hắn luôn luôn không nhanh, có vẻ là khá chậm, từng bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, hắn mặc áo sơ mi và áo ghi lê đơn giản, cho dù là nút thắt ống tay áo hay cà vạt, đều rất cẩn thận sửa từng li từng tí, thành ra không có nếp uốn; ở trên là khuôn mặt tuấn tú mái tóc dài như thác nước của hắn, mới đầu nhìn đoán chừng là một người đàn ông nghiêm túc bảo thủ, nhưng thái độ của hắn chứng tỏ bản thân hắn là người cấm dục --- rất có mùi vị đàn ông.
Cuối cùng Ngọc Bạch Y đi tới hàng ghế sang trọng nhất.
Diệp Viện nhìn thấy ánh mắt Ngọc Bạch Y vừa lạnh lùng lại sắc bén, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ miệng không nói nên lời.
Nét mặt của hắn không thay đổi, dù gió mưa bão táp không lay động, nhưng Diệp Viện cảm thấy rõ ràng không giống ban đầu: Lúc vẫn còn Diệp Đàn, hắn lạnh nhạt, nhưng trong thái độ hết mực cưng chiều, còn bây giờ hắn đứng một mình trước mặt bọn họ, Diệp Viện chợt phát hiện, người này rất cao ngạo, không có thất tình lục dục không có vui buồn yêu ghét, đôi mắt hắn giống như nhìn thấu được con người, ánh mắt sâu thẳm khiến lòng người ta phát sợ.
Tại sao lại khác biệt như vậy.
Ngọc Bạch Y đưa tay cầm lấy túi xách Diệp Đàn để quên trên ghế, sau đó nhìn cha Diệp, Diệp Ôn và Lục Thương Kỳ.
“Cô bé lọ lem đã từng sống cực khổ.” Ngọc Bạch Y mặt không đổi sắc kể chuyện cổ tích, “Người hại cô ấy sống cực khổ đương nhiên càng không thể sống vui sướng.”
“Một đám Laertes, cả Macbeth(*) và Monte Cristo(**) cũng phải cúi đầu xin thua.” Giọng nói hắn không chút nhấp nhô, lạnh lùng đến cực điểm, “Có lẽ nên học hỏi Andersen(***) đi.”
(*) Laertes và Macbeth là nhân vật trong truyện của Shakespeare.
(**) Monte Cristo: nhân vật trong truyện ba chàng lính ngự lâm của Alexandre Dumas.
(***) Andersen: ông vua kể truyện cổ tích. Xuất thân khốn khó, thiệt thòi, sống nội tâm và nhạy cảm, Andersen có khả năng biến những ước nguyện nhỏ trở thành sâu sắc trong các câu chuyện kể siêu việt.
Editor: Thành thật khuyên các bạn search bác google các nhân vật này.
Bạch Uyển Thư ngồi một bên: (⊙﹏⊙) Đại ca Phạm Huy này có phải bị ma nhập rồi không? Cô nhớ hắn không có kỹ năng nói lời độc ác như vậy mà!
Ngọc Bạch Y nói xong xoay người bỏ đi, Diệp Viện bị dọa sợ cả nửa ngày cũng chưa kịp tỉnh táo.
Khoan đã nào…! Diệp Viện nghiêng đầu hỏi Lục Thương Kỳ: “Hắn nói như vậy là có ý gì? Cái gì mà Macbeth rồi lại Monte Cristo?”
Lục Thương Kỳ đặc biệt im lặng, lúc này Diệp Viện mới phát hiện mọi người trong gia đình, anh trai chị dâu cha mẹ, không ai mở miệng nói chuyện cả.
Diệp Viện cố nặn ra nụ cười: “Cha mẹ, mọi người bị sao vậy?”
“Bị sao vậy nhỉ?” Bạch Uyển Thư cầm ly rượu đỏ, cười híp mắt nhìn Diệp Viện, “Bởi vì cãi nhau nha.”
Bạch Uyển Thư ở đằng xa nâng ly rượu chào hỏi một bàn người bên này: “Tôi mới đi vệ sinh về thì phát hiện mọi người cãi nhau ầm ĩ, thật sự khiến tôi kinh sợ đấy, tại sao có thể độc ác đến như vậy, trái tim để đâu rồi nhỉ?”
Bạch Uyển Thư nhắm mắt, miệng cười cười, “Cực kì khâm phục, một đám Thân Công Báo(*).”
(*) Thân Công Báo: nhân vật trong Phong Thần ý nói người có bề ngoài nhìn hiền lành đạo đức, nhưng trong bụng mưu mô nham hiểm, ích kỉ hay ghen ghét.
Sau đó cô dốc ngược ly rượu lại, đổ hết rượu đỏ xuống đất, rồi quay về hướng Diệp Viện nhíu mày cười, khiêu khích cô ta.
Diệp Đàn ngồi đợi ở phòng khách vô cùng sốt ruột.
Ừ, làm thế nào cũng không được.
Còn nữa! Không ngờ hồi nãy Ngọc Bạch Y lại chủ động ôm cô khiến cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô ôm Ngọc Bạch Y! Tính tình hắn đã hoàn toàn thay đổi!!
Lúc này Diệp Đàn chăm chú nhìn hắn.
Cho đến khi Ngọc Bạch Y đi tới, giơ tay về hướng cô: “Đi thôi.”
Diệp Đàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gương mặt cô ửng hồng đưa tay ra, vui vẻ hỏi: “Chúng ta nên đi đâu tiếp đây? Đúng rồi, anh nói chuyện với Uyển Thư chưa, tôi muốn lấy đồ trên xe cô ấy.”
Ngọc Bạch Y đưa cái túi trong tay hắn cho cô: “Quần áo đây.”
Diệp Đàn: “”⊙_”⊙ anh lấy lúc nào vậy?”
Ngọc Bạch Y bình thản nói: “Mới lấy xong.”
Diệp Đàn thực sự muốn mắng hắn, “Anh không biết rằng mình không thể làm vậy sao!! Lỡ bị người ta nhìn thấy là tiêu luôn đó!”
“Không đâu.” Ngọc Bạch Y đi ra ngoài trước, “Bọn họ sẽ không thấy đâu, em thay đồ đi.”
Diệp Đàn thay quần áo xong thì đi theo Ngọc Bạch Y tới Giang Biên, lúc này khoảng sáu bảy giờ, màn đêm dần buông xuống, thành phố hồng rực rỡ nằm vỏn vẹn trên mặt sông, Diệp Đàn nhìn người đằng trước, Ngọc Bạch Y, không hiểu sao cô lại có ý nghĩ, nếu có thể ở cùng Ngọc Bạch Y cả đời thì thật tốt --- hắn sẽ không già, sẽ không chết, vì vậy cũng không lấy vợ được nha, chi bằng hai người bọn họ sống cùng nhau suốt đời.
Hai người im lặng đi một quãng đường, Diệp Đàn không nhịn được hỏi: “Nam thần, anh muốn đi đâu thế?”
“Mua chó.”
“Ừ.” Diệp Đàn dừng một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, quá mức kinh ngạc hỏi, “Nam thần anh nói anh muốn làm gì hả?”
Ngọc Bạch Y quay người lại, nhìn Diệp Đàn đang đứng trong bóng đêm, cô trợn mắt, không còn thấy bộ dạng đau lòng hay bối rối như buổi chiều nữa, một cô gái kiên cường.
Hắn nói một lần nữa, “Mua một con chó, cho em.”
“Nhưng mà tôi không thích nuôi chó, phải dắt nó đi vệ sinh, rồi còn chải lông, tắm rửa thường xuyên cho nó, cho nó ăn, nuôi mình anh thôi đã quá sức tôi rồi, sao nuôi chó được nữa!”
Ngọc Bạch Y nhìn gương mặt rối rắm của Diệp Đàn, cô nói thêm, “Tuy rằng chơi đùa với chó con rất vui, hơn nữa nó cũng rất trung thành, mùa đông có thể làm gối ôm, mùa hè dắt ra ngoài đường còn có ích hơn việc có bạn trai! Nhưng mà nó rất khó nuôi a!!”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói: “Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc nó.”
Anh chịu trách nhiệm hả.
Mắt Diệp Đàn sáng lên: “Được lắm!” Cô vội vàng kéo tay áo Ngọc Bạch Y đi về phía trước, “Tôi nói cho anh biết từ nhỏ tôi đã nuôi chó rồi nha! Tuy nhiên dì và Diệp Viện đều là người dị ứng với chó, à, tôi muốn nuôi tát ma, hay husky cũng được, nhưng tôi sợ mình không chăm sóc chúng được, nam thần anh thích chó gì?”
“Husky.”
“Hả?” Diệp Đàn rất ngạc nhiên, “Nhưng nó rất ngốc. Nam thần tại sao anh lại thích nó?”
“Nó ngốc giống em.”
(no=Д=) no cắt đứt từ đây chúng ta không phải bạn bè nữa rồi!
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn hình như tế bào thần kinh của cô không theo kịp, suy nghĩ một chút thấy bản thân không nên quá thành thật, như vậy là không tốt, lập tức bổ sung thêm một câu: “Có thể chọc em cười.”
Diệp Đàn bước một bước, chợt nhớ phần mở đầu có miêu tả tính tình của Phạm Huy: Hắn nghiêm nghị nhưng yêu quý rất nhiều động vật.
Căn bản là, hắn là người hết sức dịu dàng.
Chỉ có điều -----
“Nam thần anh không nên bị mấy bộ phim truyền hình vô bổ ảnh hưởng chứ.” Diệp Đàn giáo huấn hắn, “Trêu chọc người khác là không tốt đâu, cũng may tôi là người hiền lành lương thiện, nên không so đo với nam thần.”
Ngọc Bạch Y: (một_một).
Hắn không hề biết trêu ghẹo người khác là như thế nào, vì vậy chọn im lặng không nói lời nào.
Khi tới cửa tiệm bán thú cưng Diệp Đàn vẫn rối rắm không biết nuôi chó gì, kết quả Ngọc Bạch Y rất dứt khoát đề nghị mua một con tát ma trắng.
Diệp Đàn đi phía sau mải mê quan sát, tuy rằng lớn lên cực kì đáng yêu, vừa mập lại vừa tròn, cặp mắt đen, Diệp Đàn vừa nhìn đã muốn ôm vào lòng.
Nhưng cô nghĩ Ngọc Bạch Y thích husky, nên có hơi do dự: “Husky cũng được mà.”
“Nó thông minh nhất.”
Diệp Đàn giật mình, cô đoán dường như Ngọc Bạch Y nghiêng về chọn trí khôn.
Nhưng mà lỡ đâu nuôi thành một con cẩu yêu…
Ôi cảnh tượng đó mị không dám nhìn đâu.
Nhưng cô cảm thấy miễn sao Ngọc Bạch còn tồn tại, thì mấy thứ này cô không cần phải quan tâm. Diệp Đàn liền vui vẻ ôm con chó đi quẹt thẻ, dọc đường hăng hái bàn luận với Ngọc Bạch Y đặt tên con chó là gì.
“Anh cảm thấy đặt tên gì thì tốt?”
“Tùy em.”
“Tùy tôi à?” Diệp Đàn híp mắt cười nói, “Vậy gọi Phạm Huy đi nha.”
Ngọc Bạch Y im lặng một lúc, bình tĩnh trả lời, “Tùy em.”
Khi đi tới trước cửa nhà Diệp Đàn đột nhiên dừng lại, cô ở sau lưng Ngọc Bạch Y, ôm tát ma Phạm Huy, cúi đầu nói: “Nam thần, cám ơn anh.”
“Trong lòng tôi không vui, nói chuyện sẽ khá hơn, dọc đường anh lại nói chuyện với tôi suốt.”
Suốt một đường.
Cho đến khi Ngọc Bạch Y dẫn cô tới một nơi vắng vẻ rồi dùng thuấn di để về nhà.
Diệp Đàn quyết định, mị phải lôi thím tác giả Uyển Bạch đã im hơi lặng tiếng từ lúc Phạm Huy chết chưa chịu đăng chương mới ra ngoài hỏi cho ra lẽ.
Mị muốn trả ơn cho nam thần, giúp hắn quay lại thế giới của mình.
Tuy nhiên lần này… Rốt cuộc là tại sao mị lại có thể tham dự hết tiệc đính hôn, rồi còn ôm một con chó về nhà?
Diệp Đàn dần lấy lại tinh thần, sau đó nói với Ngọc Bạch Y: “Báo Uyển Thư một tiếng, rồi chúng ta về trước, cùng đi mua sách đi.”
Ngọc Bạch Y đứng ở cửa khách sạn, cúi đầu nhìn cô, sau đó chỉ tay vào phòng tiếp tân trong khách sạn, nhỏ giọng nói: “Ngồi ở đó chờ tôi.”
“Một mình anh đi à?”
Hắn “Ừ” một tiếng, sau đó xoa đầu Diệp Đàn, lạnh lùng dỗ cô một câu, “Nhanh thôi, ngoan.”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn im lặng ngồi đợi hắn, còn hắn bước vào thang máy.
Hắn đứng lại trước cửa phòng buổi tiệc, bên trong một mảng đen kịt, nhưng bởi vì bọn họ đều được giáo dục rất tốt nên không gây náo loạn, nhân viên bảo trì kiểm tra kĩ càng tuy nhiên không tìm ra mạch điện có vấn đề gì, thậm chí không dùng được máy phát điện, đầu người quản lý chảy đầy mồ hôi chuẩn bị mời khách sang phòng khác.
Tất nhiên không có tác dụng.
Điện không xảy ra vấn đề gì, chẳng qua là hắn thiết lập một cái vực, cho nên phòng này không có ánh sáng mà thôi.
Hắn đứng ở cửa ra vào, yên lặng phủi ống tay áo, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
“Cạch.”
Bỗng nhiên đèn sáng lên nên khiến mắt mọi người bị chói, một hồi lâu mới thích ứng được, Ngọc Bạch Y nhân lúc mọi người không nhìn thấy rõ chậm rãi bước lên.
Bước đi của hắn luôn luôn không nhanh, có vẻ là khá chậm, từng bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, hắn mặc áo sơ mi và áo ghi lê đơn giản, cho dù là nút thắt ống tay áo hay cà vạt, đều rất cẩn thận sửa từng li từng tí, thành ra không có nếp uốn; ở trên là khuôn mặt tuấn tú mái tóc dài như thác nước của hắn, mới đầu nhìn đoán chừng là một người đàn ông nghiêm túc bảo thủ, nhưng thái độ của hắn chứng tỏ bản thân hắn là người cấm dục --- rất có mùi vị đàn ông.
Cuối cùng Ngọc Bạch Y đi tới hàng ghế sang trọng nhất.
Diệp Viện nhìn thấy ánh mắt Ngọc Bạch Y vừa lạnh lùng lại sắc bén, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ miệng không nói nên lời.
Nét mặt của hắn không thay đổi, dù gió mưa bão táp không lay động, nhưng Diệp Viện cảm thấy rõ ràng không giống ban đầu: Lúc vẫn còn Diệp Đàn, hắn lạnh nhạt, nhưng trong thái độ hết mực cưng chiều, còn bây giờ hắn đứng một mình trước mặt bọn họ, Diệp Viện chợt phát hiện, người này rất cao ngạo, không có thất tình lục dục không có vui buồn yêu ghét, đôi mắt hắn giống như nhìn thấu được con người, ánh mắt sâu thẳm khiến lòng người ta phát sợ.
Tại sao lại khác biệt như vậy.
Ngọc Bạch Y đưa tay cầm lấy túi xách Diệp Đàn để quên trên ghế, sau đó nhìn cha Diệp, Diệp Ôn và Lục Thương Kỳ.
“Cô bé lọ lem đã từng sống cực khổ.” Ngọc Bạch Y mặt không đổi sắc kể chuyện cổ tích, “Người hại cô ấy sống cực khổ đương nhiên càng không thể sống vui sướng.”
“Một đám Laertes, cả Macbeth(*) và Monte Cristo(**) cũng phải cúi đầu xin thua.” Giọng nói hắn không chút nhấp nhô, lạnh lùng đến cực điểm, “Có lẽ nên học hỏi Andersen(***) đi.”
(*) Laertes và Macbeth là nhân vật trong truyện của Shakespeare.
(**) Monte Cristo: nhân vật trong truyện ba chàng lính ngự lâm của Alexandre Dumas.
(***) Andersen: ông vua kể truyện cổ tích. Xuất thân khốn khó, thiệt thòi, sống nội tâm và nhạy cảm, Andersen có khả năng biến những ước nguyện nhỏ trở thành sâu sắc trong các câu chuyện kể siêu việt.
Editor: Thành thật khuyên các bạn search bác google các nhân vật này.
Bạch Uyển Thư ngồi một bên: (⊙﹏⊙) Đại ca Phạm Huy này có phải bị ma nhập rồi không? Cô nhớ hắn không có kỹ năng nói lời độc ác như vậy mà!
Ngọc Bạch Y nói xong xoay người bỏ đi, Diệp Viện bị dọa sợ cả nửa ngày cũng chưa kịp tỉnh táo.
Khoan đã nào…! Diệp Viện nghiêng đầu hỏi Lục Thương Kỳ: “Hắn nói như vậy là có ý gì? Cái gì mà Macbeth rồi lại Monte Cristo?”
Lục Thương Kỳ đặc biệt im lặng, lúc này Diệp Viện mới phát hiện mọi người trong gia đình, anh trai chị dâu cha mẹ, không ai mở miệng nói chuyện cả.
Diệp Viện cố nặn ra nụ cười: “Cha mẹ, mọi người bị sao vậy?”
“Bị sao vậy nhỉ?” Bạch Uyển Thư cầm ly rượu đỏ, cười híp mắt nhìn Diệp Viện, “Bởi vì cãi nhau nha.”
Bạch Uyển Thư ở đằng xa nâng ly rượu chào hỏi một bàn người bên này: “Tôi mới đi vệ sinh về thì phát hiện mọi người cãi nhau ầm ĩ, thật sự khiến tôi kinh sợ đấy, tại sao có thể độc ác đến như vậy, trái tim để đâu rồi nhỉ?”
Bạch Uyển Thư nhắm mắt, miệng cười cười, “Cực kì khâm phục, một đám Thân Công Báo(*).”
(*) Thân Công Báo: nhân vật trong Phong Thần ý nói người có bề ngoài nhìn hiền lành đạo đức, nhưng trong bụng mưu mô nham hiểm, ích kỉ hay ghen ghét.
Sau đó cô dốc ngược ly rượu lại, đổ hết rượu đỏ xuống đất, rồi quay về hướng Diệp Viện nhíu mày cười, khiêu khích cô ta.
Diệp Đàn ngồi đợi ở phòng khách vô cùng sốt ruột.
Ừ, làm thế nào cũng không được.
Còn nữa! Không ngờ hồi nãy Ngọc Bạch Y lại chủ động ôm cô khiến cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô ôm Ngọc Bạch Y! Tính tình hắn đã hoàn toàn thay đổi!!
Lúc này Diệp Đàn chăm chú nhìn hắn.
Cho đến khi Ngọc Bạch Y đi tới, giơ tay về hướng cô: “Đi thôi.”
Diệp Đàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gương mặt cô ửng hồng đưa tay ra, vui vẻ hỏi: “Chúng ta nên đi đâu tiếp đây? Đúng rồi, anh nói chuyện với Uyển Thư chưa, tôi muốn lấy đồ trên xe cô ấy.”
Ngọc Bạch Y đưa cái túi trong tay hắn cho cô: “Quần áo đây.”
Diệp Đàn: “”⊙_”⊙ anh lấy lúc nào vậy?”
Ngọc Bạch Y bình thản nói: “Mới lấy xong.”
Diệp Đàn thực sự muốn mắng hắn, “Anh không biết rằng mình không thể làm vậy sao!! Lỡ bị người ta nhìn thấy là tiêu luôn đó!”
“Không đâu.” Ngọc Bạch Y đi ra ngoài trước, “Bọn họ sẽ không thấy đâu, em thay đồ đi.”
Diệp Đàn thay quần áo xong thì đi theo Ngọc Bạch Y tới Giang Biên, lúc này khoảng sáu bảy giờ, màn đêm dần buông xuống, thành phố hồng rực rỡ nằm vỏn vẹn trên mặt sông, Diệp Đàn nhìn người đằng trước, Ngọc Bạch Y, không hiểu sao cô lại có ý nghĩ, nếu có thể ở cùng Ngọc Bạch Y cả đời thì thật tốt --- hắn sẽ không già, sẽ không chết, vì vậy cũng không lấy vợ được nha, chi bằng hai người bọn họ sống cùng nhau suốt đời.
Hai người im lặng đi một quãng đường, Diệp Đàn không nhịn được hỏi: “Nam thần, anh muốn đi đâu thế?”
“Mua chó.”
“Ừ.” Diệp Đàn dừng một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, quá mức kinh ngạc hỏi, “Nam thần anh nói anh muốn làm gì hả?”
Ngọc Bạch Y quay người lại, nhìn Diệp Đàn đang đứng trong bóng đêm, cô trợn mắt, không còn thấy bộ dạng đau lòng hay bối rối như buổi chiều nữa, một cô gái kiên cường.
Hắn nói một lần nữa, “Mua một con chó, cho em.”
“Nhưng mà tôi không thích nuôi chó, phải dắt nó đi vệ sinh, rồi còn chải lông, tắm rửa thường xuyên cho nó, cho nó ăn, nuôi mình anh thôi đã quá sức tôi rồi, sao nuôi chó được nữa!”
Ngọc Bạch Y nhìn gương mặt rối rắm của Diệp Đàn, cô nói thêm, “Tuy rằng chơi đùa với chó con rất vui, hơn nữa nó cũng rất trung thành, mùa đông có thể làm gối ôm, mùa hè dắt ra ngoài đường còn có ích hơn việc có bạn trai! Nhưng mà nó rất khó nuôi a!!”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói: “Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc nó.”
Anh chịu trách nhiệm hả.
Mắt Diệp Đàn sáng lên: “Được lắm!” Cô vội vàng kéo tay áo Ngọc Bạch Y đi về phía trước, “Tôi nói cho anh biết từ nhỏ tôi đã nuôi chó rồi nha! Tuy nhiên dì và Diệp Viện đều là người dị ứng với chó, à, tôi muốn nuôi tát ma, hay husky cũng được, nhưng tôi sợ mình không chăm sóc chúng được, nam thần anh thích chó gì?”
“Husky.”
“Hả?” Diệp Đàn rất ngạc nhiên, “Nhưng nó rất ngốc. Nam thần tại sao anh lại thích nó?”
“Nó ngốc giống em.”
(no=Д=) no cắt đứt từ đây chúng ta không phải bạn bè nữa rồi!
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn hình như tế bào thần kinh của cô không theo kịp, suy nghĩ một chút thấy bản thân không nên quá thành thật, như vậy là không tốt, lập tức bổ sung thêm một câu: “Có thể chọc em cười.”
Diệp Đàn bước một bước, chợt nhớ phần mở đầu có miêu tả tính tình của Phạm Huy: Hắn nghiêm nghị nhưng yêu quý rất nhiều động vật.
Căn bản là, hắn là người hết sức dịu dàng.
Chỉ có điều -----
“Nam thần anh không nên bị mấy bộ phim truyền hình vô bổ ảnh hưởng chứ.” Diệp Đàn giáo huấn hắn, “Trêu chọc người khác là không tốt đâu, cũng may tôi là người hiền lành lương thiện, nên không so đo với nam thần.”
Ngọc Bạch Y: (một_một).
Hắn không hề biết trêu ghẹo người khác là như thế nào, vì vậy chọn im lặng không nói lời nào.
Khi tới cửa tiệm bán thú cưng Diệp Đàn vẫn rối rắm không biết nuôi chó gì, kết quả Ngọc Bạch Y rất dứt khoát đề nghị mua một con tát ma trắng.
Diệp Đàn đi phía sau mải mê quan sát, tuy rằng lớn lên cực kì đáng yêu, vừa mập lại vừa tròn, cặp mắt đen, Diệp Đàn vừa nhìn đã muốn ôm vào lòng.
Nhưng cô nghĩ Ngọc Bạch Y thích husky, nên có hơi do dự: “Husky cũng được mà.”
“Nó thông minh nhất.”
Diệp Đàn giật mình, cô đoán dường như Ngọc Bạch Y nghiêng về chọn trí khôn.
Nhưng mà lỡ đâu nuôi thành một con cẩu yêu…
Ôi cảnh tượng đó mị không dám nhìn đâu.
Nhưng cô cảm thấy miễn sao Ngọc Bạch còn tồn tại, thì mấy thứ này cô không cần phải quan tâm. Diệp Đàn liền vui vẻ ôm con chó đi quẹt thẻ, dọc đường hăng hái bàn luận với Ngọc Bạch Y đặt tên con chó là gì.
“Anh cảm thấy đặt tên gì thì tốt?”
“Tùy em.”
“Tùy tôi à?” Diệp Đàn híp mắt cười nói, “Vậy gọi Phạm Huy đi nha.”
Ngọc Bạch Y im lặng một lúc, bình tĩnh trả lời, “Tùy em.”
Khi đi tới trước cửa nhà Diệp Đàn đột nhiên dừng lại, cô ở sau lưng Ngọc Bạch Y, ôm tát ma Phạm Huy, cúi đầu nói: “Nam thần, cám ơn anh.”
“Trong lòng tôi không vui, nói chuyện sẽ khá hơn, dọc đường anh lại nói chuyện với tôi suốt.”
Suốt một đường.
Cho đến khi Ngọc Bạch Y dẫn cô tới một nơi vắng vẻ rồi dùng thuấn di để về nhà.
Diệp Đàn quyết định, mị phải lôi thím tác giả Uyển Bạch đã im hơi lặng tiếng từ lúc Phạm Huy chết chưa chịu đăng chương mới ra ngoài hỏi cho ra lẽ.
Mị muốn trả ơn cho nam thần, giúp hắn quay lại thế giới của mình.
Tuy nhiên lần này… Rốt cuộc là tại sao mị lại có thể tham dự hết tiệc đính hôn, rồi còn ôm một con chó về nhà?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook