Trong Nhà Có Một Nam Phụ
-
Chương 1
Editor: Vũ Linh
<<Bạch Ngư Đăng Châu>>
...
“Phạm Huy“.
Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình.
“Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“.
Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển.
Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“.
“Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?”
Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?”
Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?”
“...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“.
Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!”
“Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...”
“Không có vạn nhất“. Nam tử trẻ tuổi không chút để ý nằm trên cành cây, lười biếng nói, “Hắn là người quen thuộc với phong ấn Thương Sơn nhất trong tứ hải bát hoang, năm nay sức mạnh phong ấn tán loạn có lợi hại hơn một chút, nhưng đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề“.
“...Đúng vậy...” Bạch Ngư dùng tay chọc vào người Phạm Châu, “Phạm Huy tôn thượng so với sư phụ lợi hại hơn rất nhiều“.
Nam tử với khuôn mặt có phần diễm lệ quay lại nhìn Bạch Ngư một cái, hứng thú “A” lên một tiếng.
“Còn ân cần hơn sư phụ nữa, còn chững chạc đàng hoàng, còn biết cưng chiều rất nhiều loài động vật nhỏ!”
“...A...”
“Còn đẹp hơn sư phụ, ưa nhìn nhất trong tứ hải bát hoang chính là thượng thần Thương Sơn Phạm Huy tôn thượng“.
“...A...”
Phản ứng vẫn không đổi?
Bạch Ngư dồn sức nói, “Ta thích Phạm Huy tôn thượng nhất!”
“...A“. Đôi mắt hoa mai của Phạm Châu khẽ chớp một cái, khuôn mặt hắn bỗng áp vào gần nữ hài, âm thanh trầm thấp lại có chút mờ ám, “Bạch Ngư, không cần phải khiêu chiến giới hạn của sư phụ“.
Bạch Ngư chớp mắt, nhìn hắn rồi bật cười.
Trước đây lúc nàng vẫn chưa hiểu chuyện, từng không biết trời cao đất rộng, tự dĩ vi thị (tự cho là đúng) mà nhiệt tình ái mộ Phạm Huy tôn thượng - người có thể coi là phụ thần của nàng. Trải qua nhiều năm, nàng mới hiểu được, Phạm Huy tôn thượng có bao nhiêu bao dung đối với sự bốc đồng của nàng.
Sự ái mộ tự dĩ vi thị và sự vượt phép tự dĩ vi thị.
Mà sư phụ Phạm Châu lại chu đáo, kiên nhẫn biết bao, từng bước giáo hội cho nàng về thế giới mỹ lệ và tuyệt vời ở ngoài kia.
Phạm Huy tôn thượng là vân hoa Hải Thiên mà nàng ngưỡng vọng.
Sư phụ Phạm Châu lại là hoa đào chước nhiên từ tận đáy lòng nàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Có người thích nam chính phúc hắc, thâm tình; có người thích nam phụ ôn nhu ấm áp; có người thì thích nam ba manh nhuyễn (tinh quái + yếu lòng), đáng yêu; nhưng Diệp Đàn cố tình lại thích Phạm Huy tôn thượng chỉ xuất hiện trong dòng hồi ức của người khác.
Hắn chỉ hiện lên qua vài dòng văn, nhưng Diệp Đàn cảm nhận được, có thể chiếu cố chu đáo lại thỏa đáng các loài động vật nhỏ, trầm mặc mà bảo hộ toàn bộ kết giới Thương Sơn suốt nghìn vạn năm, nhất định hắn là người có nội tâm mềm yếu, chỉ là không may trời sinh tính cách có chút thanh lạnh, nhưng chung quy vẫn là một thanh niên tốt bụng.
...Kỳ thật trọng điểm chính là… hắn là người có bộ dạng được mắt nhất trong truyện. (Cho mị cười =]])
Diệp Đàn đọc xong chương truyện mới nhất, trong lòng lại càng thêm yêu mến Phạm Huy.
Cô bèn mò lên viết bình luận.
[Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao!
Diệp Đàn cũng không trông chờ tác giả Uyển Bạch sẽ trả lời bình luận của mình, dù sao thì tác giả này cũng có tiếng là lười biếng, không hay phản hồi bình luận của độc giả.
Nhưng mà má tác giả vốn không hay phản hồi bình luận này, lần này thế mà lại phản hồi bình luận của Diệp Đàn.
[Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé!
Diệp Đàn sợ nhất là người khác trả lời bình luận của mình, bởi chỉ cần một phản hồi thôi thì cô nhất định sẽ dây-dưa-mãi-không-thôi! Thấy được phản hồi của tác giả, cô giống như được bơm máu gà, hăng say hẳn lên.
[Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah)
[Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả!
[Đàn Diệp]: Của độc giả!
[Tác giả phản hồi]: Của mị!
[Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị!
Diệp Đàn đọc lại đoạn bình luận, bỗng cảm thấy có hơi ấu trĩ, vì thế cô gõ phím.
[Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu!
Diệp Đàn đợi vài ngày, vẫn chưa thấy phản hồi của tác giả, cô rất nhanh liền quên đi cuộc đối thoại này, tác giả lại vừa ra thêm chương mới nữa rồi.
--- ------ ---
<<Bạch Ngư Đăng Châu>>
.......
Bạch Ngư nghe tin xong liền đánh rơi chén bạch ngọc trong tay xuống đất, chén vỡ tan.
“Người nói cái gì?” Bạch Ngư không thể tin nổi mà nhìn Phạm Châu, “Bản mạng đăng của tôn thượng...tắt rồi? Sao có thể chứ?! Không thể nào...Không thể nào đâu! Tôn thượng không phải chỉ là đi hàn lại phong ấn như thường lệ thôi sao...Như thế nào lại...”
“Bạch Ngư, ngươi tỉnh táo lại!” Phạm Châu ôm nữ nhân đang gần như không thể khống chế được cảm xúc vào lòng, thanh âm khàn khàn, “...Chúng ta đều đã thử, ngay cả sư huynh...thần hồn...đều không tìm được...”
Vẻ mặt Bạch Ngư nhất thời có chút hoảng hốt.
Không tìm được thần hồn, ngay cả thần hồn cũng không thấy.
Đây không phải có ý là mọi thứ đều không thể vãn hồi sao?
Chỉ là vì sao lại như thế? Phạm Huy tôn thượng bảo hộ phong ấn Thương Sơn nghìn vạn năm qua, đã có mấy trăm lần xảy ra tán loạn nghiêm trọng, không lí nào tán loạn nho nhỏ lần này lại có thể làm tôn thượng thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), thậm chí còn bị phá hủy.
Mặt khác, ngay cả Phạm Huy tôn thượng cũng không giữ được phong ấn thì trong tam giới còn ai có thể chứ?!
Mà Phạm Huy tôn thượng đã bảo hộ bách tính cùng sơn thủy đã nghìn vạn năm, Phạm Huy thượng thần dành cả đời hiến dâng cho bách tính và sơn thủy, cuối cùng lại có kết cục bất tri bất giác bị phá hủy.
Không ai biết trong giây phút cuối cùng hắn nghĩ cái gì, cũng không ai biết hắn có nguyện vọng gì, cũng không ai biết liệu hắn có lưu luyến điều gì không.
Bạch Ngư mờ mịt nhìn Phạm Châu, bỗng nàng nhớ tới lúc trước từng hỏi qua tôn thượng.
“Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?”
Tôn tượng vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng lại bình thản trả lời, “Vô dục vô cầu, tự nhiên sẽ không“.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó hắn đeo kiếm sau lưng, im lặng đửng trên đỉnh Thương Sơn, tuyết phủ ngàn dặm, ánh mắt hắn sâu thẳm, tách biệt ra khỏi phong nguyệt.
Nàng vẫn rất kiên định mà cho rằng, không ai và không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
--- ------ ------ ------ ------ --------
[Diệp Đàn vừa xem xong chương mới]: ⊙△⊙
[Diệp Đàn sau vài giây mới có phản ứng]: ╰_╯
...Con mẹ nó, nam phụ mà cô yêu tha thiết ra đi quá dễ dàng rồi! Đúng thế đúng thế đúng thế!!!
Tác giả, thím hiện hồn ra đây nói chuyện với tôi về nhân sinh, tôi cam đoan sẽ không đánh chết thím đâu!!!
Diệp Đàn sau một lúc lâu mới nhìn được “lời tác giả” ở cuối chương mới, trong đó còn nhắc đến tên mình.
[Lời tác giả: Đàn Diệp, cho thím tự đi mà hỏi, xem “hắn” có đáp ứng với thím không!]
←_← Người đã chết rồi còn hỏi han được cái gì nữa!
Không đúng! Vấn đề là: sao lại bảo cô tự mình đi mà hỏi nhỉ? Nam phụ là nhân vật trong truyện cơ mà, làm sao mà hỏi được chứ!!
<<Bạch Ngư Đăng Châu>>
...
“Phạm Huy“.
Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình.
“Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“.
Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển.
Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“.
“Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?”
Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?”
Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?”
“...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“.
Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!”
“Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...”
“Không có vạn nhất“. Nam tử trẻ tuổi không chút để ý nằm trên cành cây, lười biếng nói, “Hắn là người quen thuộc với phong ấn Thương Sơn nhất trong tứ hải bát hoang, năm nay sức mạnh phong ấn tán loạn có lợi hại hơn một chút, nhưng đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề“.
“...Đúng vậy...” Bạch Ngư dùng tay chọc vào người Phạm Châu, “Phạm Huy tôn thượng so với sư phụ lợi hại hơn rất nhiều“.
Nam tử với khuôn mặt có phần diễm lệ quay lại nhìn Bạch Ngư một cái, hứng thú “A” lên một tiếng.
“Còn ân cần hơn sư phụ nữa, còn chững chạc đàng hoàng, còn biết cưng chiều rất nhiều loài động vật nhỏ!”
“...A...”
“Còn đẹp hơn sư phụ, ưa nhìn nhất trong tứ hải bát hoang chính là thượng thần Thương Sơn Phạm Huy tôn thượng“.
“...A...”
Phản ứng vẫn không đổi?
Bạch Ngư dồn sức nói, “Ta thích Phạm Huy tôn thượng nhất!”
“...A“. Đôi mắt hoa mai của Phạm Châu khẽ chớp một cái, khuôn mặt hắn bỗng áp vào gần nữ hài, âm thanh trầm thấp lại có chút mờ ám, “Bạch Ngư, không cần phải khiêu chiến giới hạn của sư phụ“.
Bạch Ngư chớp mắt, nhìn hắn rồi bật cười.
Trước đây lúc nàng vẫn chưa hiểu chuyện, từng không biết trời cao đất rộng, tự dĩ vi thị (tự cho là đúng) mà nhiệt tình ái mộ Phạm Huy tôn thượng - người có thể coi là phụ thần của nàng. Trải qua nhiều năm, nàng mới hiểu được, Phạm Huy tôn thượng có bao nhiêu bao dung đối với sự bốc đồng của nàng.
Sự ái mộ tự dĩ vi thị và sự vượt phép tự dĩ vi thị.
Mà sư phụ Phạm Châu lại chu đáo, kiên nhẫn biết bao, từng bước giáo hội cho nàng về thế giới mỹ lệ và tuyệt vời ở ngoài kia.
Phạm Huy tôn thượng là vân hoa Hải Thiên mà nàng ngưỡng vọng.
Sư phụ Phạm Châu lại là hoa đào chước nhiên từ tận đáy lòng nàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Có người thích nam chính phúc hắc, thâm tình; có người thích nam phụ ôn nhu ấm áp; có người thì thích nam ba manh nhuyễn (tinh quái + yếu lòng), đáng yêu; nhưng Diệp Đàn cố tình lại thích Phạm Huy tôn thượng chỉ xuất hiện trong dòng hồi ức của người khác.
Hắn chỉ hiện lên qua vài dòng văn, nhưng Diệp Đàn cảm nhận được, có thể chiếu cố chu đáo lại thỏa đáng các loài động vật nhỏ, trầm mặc mà bảo hộ toàn bộ kết giới Thương Sơn suốt nghìn vạn năm, nhất định hắn là người có nội tâm mềm yếu, chỉ là không may trời sinh tính cách có chút thanh lạnh, nhưng chung quy vẫn là một thanh niên tốt bụng.
...Kỳ thật trọng điểm chính là… hắn là người có bộ dạng được mắt nhất trong truyện. (Cho mị cười =]])
Diệp Đàn đọc xong chương truyện mới nhất, trong lòng lại càng thêm yêu mến Phạm Huy.
Cô bèn mò lên viết bình luận.
[Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao!
Diệp Đàn cũng không trông chờ tác giả Uyển Bạch sẽ trả lời bình luận của mình, dù sao thì tác giả này cũng có tiếng là lười biếng, không hay phản hồi bình luận của độc giả.
Nhưng mà má tác giả vốn không hay phản hồi bình luận này, lần này thế mà lại phản hồi bình luận của Diệp Đàn.
[Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé!
Diệp Đàn sợ nhất là người khác trả lời bình luận của mình, bởi chỉ cần một phản hồi thôi thì cô nhất định sẽ dây-dưa-mãi-không-thôi! Thấy được phản hồi của tác giả, cô giống như được bơm máu gà, hăng say hẳn lên.
[Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah)
[Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả!
[Đàn Diệp]: Của độc giả!
[Tác giả phản hồi]: Của mị!
[Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị!
Diệp Đàn đọc lại đoạn bình luận, bỗng cảm thấy có hơi ấu trĩ, vì thế cô gõ phím.
[Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu!
Diệp Đàn đợi vài ngày, vẫn chưa thấy phản hồi của tác giả, cô rất nhanh liền quên đi cuộc đối thoại này, tác giả lại vừa ra thêm chương mới nữa rồi.
--- ------ ---
<<Bạch Ngư Đăng Châu>>
.......
Bạch Ngư nghe tin xong liền đánh rơi chén bạch ngọc trong tay xuống đất, chén vỡ tan.
“Người nói cái gì?” Bạch Ngư không thể tin nổi mà nhìn Phạm Châu, “Bản mạng đăng của tôn thượng...tắt rồi? Sao có thể chứ?! Không thể nào...Không thể nào đâu! Tôn thượng không phải chỉ là đi hàn lại phong ấn như thường lệ thôi sao...Như thế nào lại...”
“Bạch Ngư, ngươi tỉnh táo lại!” Phạm Châu ôm nữ nhân đang gần như không thể khống chế được cảm xúc vào lòng, thanh âm khàn khàn, “...Chúng ta đều đã thử, ngay cả sư huynh...thần hồn...đều không tìm được...”
Vẻ mặt Bạch Ngư nhất thời có chút hoảng hốt.
Không tìm được thần hồn, ngay cả thần hồn cũng không thấy.
Đây không phải có ý là mọi thứ đều không thể vãn hồi sao?
Chỉ là vì sao lại như thế? Phạm Huy tôn thượng bảo hộ phong ấn Thương Sơn nghìn vạn năm qua, đã có mấy trăm lần xảy ra tán loạn nghiêm trọng, không lí nào tán loạn nho nhỏ lần này lại có thể làm tôn thượng thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), thậm chí còn bị phá hủy.
Mặt khác, ngay cả Phạm Huy tôn thượng cũng không giữ được phong ấn thì trong tam giới còn ai có thể chứ?!
Mà Phạm Huy tôn thượng đã bảo hộ bách tính cùng sơn thủy đã nghìn vạn năm, Phạm Huy thượng thần dành cả đời hiến dâng cho bách tính và sơn thủy, cuối cùng lại có kết cục bất tri bất giác bị phá hủy.
Không ai biết trong giây phút cuối cùng hắn nghĩ cái gì, cũng không ai biết hắn có nguyện vọng gì, cũng không ai biết liệu hắn có lưu luyến điều gì không.
Bạch Ngư mờ mịt nhìn Phạm Châu, bỗng nàng nhớ tới lúc trước từng hỏi qua tôn thượng.
“Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?”
Tôn tượng vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng lại bình thản trả lời, “Vô dục vô cầu, tự nhiên sẽ không“.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó hắn đeo kiếm sau lưng, im lặng đửng trên đỉnh Thương Sơn, tuyết phủ ngàn dặm, ánh mắt hắn sâu thẳm, tách biệt ra khỏi phong nguyệt.
Nàng vẫn rất kiên định mà cho rằng, không ai và không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
--- ------ ------ ------ ------ --------
[Diệp Đàn vừa xem xong chương mới]: ⊙△⊙
[Diệp Đàn sau vài giây mới có phản ứng]: ╰_╯
...Con mẹ nó, nam phụ mà cô yêu tha thiết ra đi quá dễ dàng rồi! Đúng thế đúng thế đúng thế!!!
Tác giả, thím hiện hồn ra đây nói chuyện với tôi về nhân sinh, tôi cam đoan sẽ không đánh chết thím đâu!!!
Diệp Đàn sau một lúc lâu mới nhìn được “lời tác giả” ở cuối chương mới, trong đó còn nhắc đến tên mình.
[Lời tác giả: Đàn Diệp, cho thím tự đi mà hỏi, xem “hắn” có đáp ứng với thím không!]
←_← Người đã chết rồi còn hỏi han được cái gì nữa!
Không đúng! Vấn đề là: sao lại bảo cô tự mình đi mà hỏi nhỉ? Nam phụ là nhân vật trong truyện cơ mà, làm sao mà hỏi được chứ!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook