Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm
-
Chương 2
【2】Tiểu Hầu gia đã cương cứng đến xấu hổ / Trong mộng: Chủ nhân cao quý dạy dỗ tân nô lệEdit: blueTrong mộng, giấy cửa sổ mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua, căn phòng đơn sơ tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng thảo dược, chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ của hai người.Hạ Thư Khanh bắt đầu phát hỏa trong phòng, trên bàn trải ra một hàng ngân châm, phong thái tao nhã, đôi mắt cười híp lại: “ Quý huynh?”Quý Chính Đạm chưa từng câu nệ tiểu tiết, huống chi trước mặt vị đại phu ôn nhuận như ngọc, tấm lòng thiện lương làm cho hắn kính nể.
Hắn ngồi trên ghế, không do dự cởi bỏ chiếc áo lam bên ngoài và áo trắng bên trong ra: “ Làm phiền Hạ đại phu.”Quý Chính Đạm không hổ danh là con cưng của trời, y sở hữu một thân hình hoàn hảo, mạnh mẽ do tạo hóa ban tặng.
Ngực y hơi phồng lên rồi lại xẹp xuống theo nhịp thở, cơ bụng gọn gàng không nhiều nhưng cân đối, đường nét hài hòa, duyên dáng.Đường nét mỹ nhân ngư kéo dài đến thắt lưng quần, vẻ tôn nghiêm vô hạn.Mỗi cơ bắp, đường cong của Quý Chính Đạm đều hoàn mỹ, làm cho người khác nảy lên ham muốn chinh phục mãnh liệt.“ Khách khí.” Hạ Thư Khanh liếc nhìn cái eo thon của Quý Chính Đạm, đường cong của mông dưới cạp quần, vô tình tách hai đùi to khỏe mạnh mẽ của y ra.
Thầm nghĩ nếu Quý Chính Đạm bị cưỡng chế, giãy dụa dưới thân hắn nhất định sẽ rất thú vị.
(Hề hề mún ăn ngta lắm gòi chứ gì :3)Hạ Thư Khanh vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, hắn bắt mạch một cách nghiêm túc và hỏi Quý Chính Đạm về các triệu chứng của bệnh trạng.
Sau đó hắn đứng dậy, ấn một chút vào phần lưng, ngực và bụng của Quý Chính Đạm rồi lấy một vài cây ngân châm khác nhau: “Chân khí của Quý huynh quá cường đại nhưng đang bị tắc nghẽn, ta sẽ châm cho huynh vài châm để xem có hiệu quả không.”Hạ Thu Khanh mỉm cười: “ Huynh thấy thế nào?” Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, đầu ngón tay mềm mại và mát lạnh chạm vào thân trên của y rồi nhanh chóng rời đi, không có chút dục niệm nào quá đáng.Quý Chính Đạm có một loại cảm giác như bị địch nhân theo dõi, lạnh toát cả người, ngay sau đó lại có cảm giác chiến ý nóng rực đang bò quanh cơ thể.Cơ lưng hơi căng, hơi nóng dâng trào trong người co rúm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lấm tấm khiến anh bóng nhẫy, ngon lành.Quý Chính Đan nuốt nước bọt một cái, cố gắng làm dịu ngọn lửa đang hoành hành: "Nó rất nóng, phải không?"Trời sinh cho y tính cảnh giác nên không biết bao nhiêu lần y có thể giải quyết được những nguy hiểm rắc rối bên mình.
Nhưng trước mặt Hạ Thư Khanh tựa như thanh trúc cao khiết, Quý Chính Đan không chút đề phòng, y nghĩ hắn sẽ ko làm hại y.
( Có đấy :3 hắn muốn ăn ông đấy, ngây thơ qué đi àJ)Hạ Thư Khanh nghe vậy liền cười: “Bình thường, Quý huynh không cần áp chế.”“ Được.” Quý Chính Đan thả lỏng người, không chống cự lại sự dâng trào trong cơ thể nữa.
Y nhìn chiếc cằm gợi cảm của Hạ Thư Khanh, nước da trắng ngần của hắn mang cho y cảm giác rất mát lạnh và mịn màng.Sức nóng hừng hực đột nhiên đốt cháy hạ bộ của Quý Chính Đạm, anh nhìn xuống đũng quần đang sưng tấy của mình.
Những ham muốn không đúng lúc đang bùng nổ giống như dã thú."Cái này ..." Quý Chính Đan liếc nhìn Hạ Thư Khanh trong tiềm thức, và đôi mắt bình tĩnh của thanh y thiếu niên như bị dội một gáo nước lạnh.
Khuôn mặt cương nghị của hắn đỏ bừng xấu hổ.
Quý Chính Đan sắc mặt hơi xanh, hai chân vừa đau vừa sảng khoái: " Thật thất lễ.”“Không sao.” Sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt hoảng loạn của y, hắn mới làm ra vẻ có thiện ý lấy cây kim xuống, viết một cái phương thuốc: “Uống ba lần một ngày, trong vòng mười ngày.”Cho dù là nam nhân, Qúy Chính Đạm cũng chưa bao giờ gặp tình trạng mất khống chế như vậy.
Đặc biệt đây lại là lần đầy tiên gặp mặt vị đại phu này.
Qúy Chính Đạm sống 20 năm, lần đầu tiên cũng khó chịu về sự thất lễ của mình.Quý Chính Đạm nhanh chóng mặc quần áo, hơi thở có chút lộn xộn, cầm lấy đơn thuốc rồi đặt bạc lên bàn, quay đầu bỏ đi: “Đa tạ Hạ đại phu.” Y hận không thể nhảy xuống sông để tẩy não chính mình.
(Khổ thân chưa ~~)“Quý huynh.” Hạ Thư Khanh bất đắc dĩ cười, đem bạc nhét trở lại trong tay Quý Chính Đạm, “Tại hạ hành nghề y không thu thù lao, nay cũng không thể phá quy củ.
Huynh muốn hai chúng ta bị bắt lên nha môn sao?”"Ha, không cần vội như vậy đâu, xong việc ta sẽ tới đón huynh".
Quý Chính Đạm ngẩn người, toàn thân nóng ran, đầu óc không còn tỉnh táo.Đôi tay của Hạ đại phu thật mát lạnh , như một tảng băng trong mùa hè thiêu đốt, dập tắt mọi cái nóng.
Quý Chính Đạm cảm thấy thoải mái, lại đau lòng Hạ đại phu thể chất yếu, y cường ngạnh nhét ngân lượng trở lại: “Đây là ta bồi thường việc đập hư tường nhà ngươi.
Nếu Hạ đại phu không nhận, ta sẽ cảm thấy khó xử.”Quý Chính Đạm không cho Hạ Thư Khanh cơ hội cự tuyệt, hấp tấp rời đi, tựa như phía sau có ác lang đuổi đến.Hạ Thư Khanh cầm ngân lượng vẫn còn lưu lại chút độ ấm của Quý Chính Đạm, lắc đầu: “ Chậc chậc, một nam nhân chính trực, ta lại càng muốn khi dễ y.”“Meo ~” Mèo nhỏ trắng tinh từ trong cửa đi ra, cái đầu nhỏ lông tơ đang cọ vào chân Hạ Thư Khanh, “Meo meo ~ meo meo ~”“ Tiểu Hòa đói sao ?” Hạ Thư Khanh lấy ra một bộ đồ dùng cho mèo từ hệ thống trong không gian, đổ thức ăn và nước cho mèo nhỏ.
Hắn vuốt vuốt đầu con mèo nhỏ “Ăn đi.”Mèo con nheo mắt, dụi dụi đầu thoải mái rồi mới cúi xuống ăn, duyên dáng y như chủ nhân của nó.Hạ Thư Khanh nhìn chân trời ráng đỏ, một màu đỏ quyến rũ mê người: “Quên đi, vị nam chính Khởi Điềm đừng lại rơi vào trong tay hắn.”Ngay sau đó có một đám người đến thay cổng sân và sửa lại bức tường trắng, mọi thứ lại như mới.
Hạ Thư Khanh muốn trả tiền công, người đó xua tay: " Quý Đại nhân đã trả tiền rồi."Hạ Thư Khanh rất hiếm khi mơ.
Vì vậy, anh hơi ngạc nhiên về cảnh tượng trước mắt.Âm thanh ồn ào từ buổi đấu giá, trong lồng sắt ở nơi cao nhất của trung tâm, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ bị bịt mắt, chiếc cổ thon dài và tứ chi bị khóa bằng xiềng xích cứng nhất.
Ánh đèn chiếu xuống, hôn nhẹ lên thân hình hoàn mỹ của hắn.Người bán đấu giá bên cạnh cái lồng hồ hởi: "Tướng quân trẻ tuổi nhất của nước địch—— Bang.
Anh dũng thiện chiến, khỏe mạnh cường tráng.
Chỉ cần mua về là có thể tùy ý xử hắn.”Hạ Thư Khanh rất quen thuộc với người đàn ông đẹp như tượng này.
Như thế nào mà hắn lại mơ thấy Quý Chính Đạm?Quý Chính Đạm là một vật phẩm đấu giá, và thân hình của y không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Gương mặt kiên quyết và điềm tĩnh toát lên sức hút chết người.Toàn phòng đấu giá một mảnh sôi trào, tranh trước đoạt sau mong muốn độc chiếm vị thiên chi kiêu tử này.
Hạ Thư Khanh không thể nhìn rõ khuôn mặt của những người khác ngoài Quý Chính Đạm.
Hắn giơ tấm bảng, hét lớn lên: “Ta muốn hắn.”Trong lúc náo loạn, Quý Chính Đạm im lặng nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bên dưới nghe thấy giọng nói quen thuộc: Hạ đại phu?Cảnh trong mơ nhanh chóng thay đổi, Quý Chính đạm đã là vật sở hữu của Hạ Thư Khanh, y bị khóa trên một chiếc giường lớn xa hoa.Cơ thể xinh đẹp kiện mỹ của nam nhân được cố định thành hình chữ Đại (大)."Ân ..." Quý Chính đạm thở hổn hển, vặn vẹo người, bị ép uống dược nên toàn thân mềm nhũn, cực nóng.
Nam nhân không tự giác cọ xát tơ lụa khăn trải giường, như thể cơ bắp của một con thú đang say ngủ đang căng lên.Hạ Thư Khanh vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Quý Chính Đạm, sức nóng thực sự gần như làm bỏng tay anh.
Vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ ham muốn thú vị, gợi cảm và hấp dẫn.Hạ Thư Khanh vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Quý Chính Đạm, và sức nóng thực sự gần như làm bỏng tay anh.
Vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ ham muốn thú vị, gợi cảm và hấp dẫn.Trước mắt Quý Chính Đạm là một mảng đen nhánh, nhưng y vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của một người khác trong phòng.Người nọ phảng phất trong đêm tối cao cao tại thượng, cao quý, tao nhã nhìn y bị dục vọng khống chế, trong cổ họng khó nhịn thở dốc.Một tiếng cười trầm thấp gợi cảm lọt vào tai Quý Chính Đạm.
Y trong nháy mắt tỉnh táo, kìm nén dục vọng trỗi dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi ...!là ai?”Ai có năng lực cùng lá gan lớn như vậy, đem y trói ở đây?Quý Chính Đạm cố gắng bình tĩnh, nhưng ham muốn cháy bỏng trong cơ thể y đang đốt cháy lý trí của y.Hạ Thư Khanh giống như đang kiểm tra lễ vật, thong thả ung dung vuốt ve đôi môi của Quý Chính Đạm, đôi môi mỏng và hồng hào, cái miệng mềm mại ướt át và nóng bỏng.Ngón tay mảnh khảnh của người lạ tùy ý xâm phạm vào miệng Quý Chính Đạm, y cắn chặt răng, chưa từng có ai dám khinh nhục y như thế này!Hạ Thư Khanh trước tiên rút ra ngón tay, Quý Chính Đạm hung hăng cắn hắn một cái, răng hơi ê ẩm, trên môi hồng câu lấy một sợi chỉ bạc.Hạ Thư Khanh mỉm cười, bộ dạng tức giận của nam nhân dưới thân thật thú vị.
Hắn vỗ mạnh vào ngực Quý Chính Đạm, đường cong quyến rũ của đôi đỉnh phong: “Tiểu nô lệ, bộ ngực của huynh thật mềm.” Hắn nhéo nhéo đầu vú hồng nhạt của nam nhân, vừa kéo vừa nhào nặn trêu chọc.“Ânn… Buông ra!” Quý Chính Đạm kêu lên.Cơ thể y càng trở nên mẫn cảm.
Dục vọng bị kìm nén bấy lâu nay trong cơ thể y bùng lên ngay lập tức, hạ thân bị bó chặt gần như bùng nổ, sảng khoái và đau nhói.“Không có sự cho phép của chủ nhân, không được đứng dậy.” Hạ Thư Khanh nắm lấy nam căn đang cương cứng của Quý Chính Đạm, bóp nó một cách độc ác.
(U là trời, sài như phá zị đó trời -.-)Chỗ yếu ớt bị chà đạp, Quý Chính Đạm hơi vặn vẹo khuôn mặt tuấn lãng, nghiến răng nói: “Hạ đại phu, ngươi làm gì vậy!”Hạ Thư Khanh đánh vào mông của y: “ Gọi ta là chủ nhân.”Quý Chính Đạm bị tra tấn liên tục trong dục vọng, y nghiến răng nói: “Đừng có mơ.”Hạ Thư Khanh không tức giận mà còn cười: “ Huynh có biết hậu quả của việc chọc giận chủ nhân là gì không ?”Quý Chính Đạm mặt đanh lại, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook