Trong Mộng Kỳ Duyên
-
Chương 16
Lúc này, Mộng Nguyệt bộc bạch hết với biểu ca: "Ta luôn luôn xem ngươi là đại ca, nếu không có cuộc hành trình lần này qua sa mạc, không có sự xuất hiện của vương, có lẽ, ta có thể đã trở thành vợ của ngươi, căn bản sẽ không thể hiểu tình yêu thật sự là gì, sẽ cùng ngươi tương nhu dĩ mạt*, bình yên đạm bạc hết cả cuộc đời, nhưng là bởi vì vương xuất hiện, mới khiến cho cuộc sống bình thường của ta không còn là tầm thường nữa, trở nên thực sự có ý nghĩa, biểu ca hãy tha thứ cho ta! Quên ta đi." Ngô Mộng Nguyệt nhìn biểu ca trước mắt không đáp lại một lời, không biết biểu ca đang suy nghĩ gì, cũng không biết mặt trời ngoài kia đã lặng lẽ leo lên đám mây.
(*Tương nhu dĩ mạt: điển tích trích trong "Trang Tử. Đại tông sĩ". Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.
Mộng Nguyệt khi dùng câu này có lẽ ý là hai huynh muội sống cuộc sống vợ chồng với nhau sẽ không thực sự hạnh phúc, sẽ chỉ sống bởi cái nghĩa với nhau mà thôi….)
Biểu ca Mộng Nguyệt nghe nàng nói một hơi, trong lòng rất bất mãn, có thất vọng, có không cam,…. Nhưng sự thật tàn khốc đã chứng minh mình cuối cùng là một kẻ thất bại trong cuộc tình này, không thể không cưỡng bách chính mình suy nghĩ thoáng ra, thế gian này còn biết bao nữ nhân tốt, cần gì mãi đơn phương yêu một cành hoa! Nếu buông tay, cũng không nên ngay cả mặt mũi mình cũng đánh mất, liền nói:
"Nguyệt nhi, như lời muội nói, ta cũng không kiên trì nữa, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt rồi, muội yên tâm, bá phụ bá mẫu, còn có Mộng Hạo đệ đệ, ta sẽ đem hết khả năng của mình chiếu cố bọn họ, ta có ăn cũng sẽ không để bọn họ chịu đói, bất quá ta vẫn phải khuyên muội, cùng hắn chung sỗng vẫn phải cẩn thận thì hơn, dù sao ta đối với thân phận hắn không thể chấp nhận."
Đúng lúc ấy, hai người bất ngờ thấy phỉ thủ bi bi thiết thiết xông vào, trong ngực ôm một thi thể vấy máu dầm dề, uỳnh một cái quỷ gối trước cửa: "Xin lỗi hai người! Ta thật có tội a! Ta đã không bảo vệ tốt tiểu huynh đệ! Ta tội đáng chết vạn lần a! Ai nha! Hảo huynh đệ của ta a! Đại ca thật muốn đi theo ngươi nha!……"
Mộng Nguyệt nhìn thấy thân thể đã lạnh như băng của đệ đệ, đầu óc chỉ còn trống rỗng, không thể tin nhìn chằm chằm thi thể rất lâu.
Không thể nào!! Đó không phải là đệ đệ của ta! Đệ đệ ta mới vừa rồi còn hoạt bát loạn nhảy chạy ra cửa, tuyệt không thể nào! Nhất định là đệ đệ vì không muốn ta đi, lại thi kế lừa gạt ta đây mà!
Mộng Nguyệt định đưa tay muốn gọi tỉnh đệ đệ……
Lời tự dối chính mình còn chưa kịp vạch trần, Mộng Nguyệt liền nghe thấy vị Hạng đại ca kia khóc kể: "Đều là ta đáng chết! Ô ô ô….. Ta vốn đem theo tiểu huynh đệ đi bắt dã thú, bọn ta vừa phát hiện ra con mồi, ô ô ô…. liền nhanh chóng đuổi theo, tiểu huynh đệ đuổi phía trước hù dọa, ta ở phía sau chặn đường, nhưng ….. Ai cũng không ngờ tới, bất ngờ một luồng ánh sáng xanh lóe lên, tiểu huynh đệ liền ngỡ ngàng ngã xuống, chờ đến lúc ta vượt lên, mới phát hiện tiểu huynh đệ đã không còn…..!! Đều là ta không tốt! Nếu như ta chạy phía trước, để cho tiểu huynh đệ chặn đường phía sau, mọi chuyện đã không như vậy…. ô ô ô…….."
Mộng Nguyệt nghe xong đứng không vững, liền ngã ngồi trước thi thể đệ đệ, nàng đã thương tâm tới không tài nào rơi được một giọt nước mắt, chỉ một mình một người đang nơi đó tự lẩm bẩm liên tục một câu kia, "Như thế nào lại như vậy? Không thể nào là như vậy?….."
Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt cũng sợ ngây người, không lời nào có thể diễn tả được tình cảnh lúc này đây.
Hồi lâu, Mộng Nguyệt từ trong cực độ bi thương tỉnh lại, nhìn một chút thi thể không còn trái tim kia, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sớm sáng choang bên ngoài, nhất thời oán hận tích đầy lồng ngực, cố ảo tưởng đây hết thảy đều chỉ là trùng hợp, nhưng trong lòng rõ ràng đã biết, tất cả trùng hợp tập trung một chỗ chính là tất nhiên, là kết quả mình vô cùng không muốn thấy, cơn ác mộng thật sự đã phát sinh trên người mình.
Là hắn! Nhất định là hắn! Mình chậm thời gian, quỷ vương vốn đã nói là làm, chỉ có hắn mới có ánh sáng xanh, hơn nữa nhà gỗ này nàng cùng hắn tại quỷ bảo đã thấy qua, chỉ có hắn có thể một chưởng lấy đi tim người, cũng chỉ có hắn….. Chết tiệt! Có lẽ ta đã thật sự sai lầm rồi, vốn không nên phá bỏ quan niệm thế tục, đi si tâm vọng tưởng một tương lai tốt đẹp cùng hắn, rốt cuộc người – yêu cách biệt…….. (này là yêu ma)
Trong lòng Mộng Nguyệt đau đớn rỉ máu, quỷ vương a, quỷ vương, Ngô Mộng Nguyệt ta đem toàn bộ trái tim mình giao cho ngươi, lại không đổi lấy được tín nhiệm cùng ôn tình của ngươi, giết đi đệ đệ thân cận nhất của ta, nghĩ có thể gạt bỏ đi tưởng niệm của ta được? Cái này ta làm sao có thể chịu nổi? Ngươi lạnh lẽo vô tình! Ngươi giỏi giang tàn nhẫn! Vì để lưu lại ta, ngay cả một tiểu hài tử cũng không bỏ qua được, hết thảy đối với ta trước kia, chẳng lẽ đều là ngươi giả dối sao? Chết tiệt! Ta thật hận! Thật hận chính mình! Ta phải vì đệ đệ báo thù! Cũng không thể lại để ngươi làm ta lạc lối, không phải nói tóc là mệnh của ngươi sao? Được! Ta nguyện ý đánh cuộc! Dùng mạng của ta đi đánh cuộc! Tới làm chứng lời nói của ngươi rốt cuộc là thật hay giả!
Mộng Nguyệt bây giờ đã bị cừu hận hoàn toàn che mắt, nguồn gốc mọi chuyện cũng không còn tâm trí điều tra hiểu rõ, tất cả đều theo ý nghĩ của mình mà kết luận, kết luận đi tới hành động vội vã. Mộng Nguyệt quyết tuyệt đi ra khỏi cửa, cùng biểu ca ngây ngốc nhìn thân thể biểu đệ, cả hai không hề phát hiện ra một đôi ánh mắt âm hiểm cười, len lén quan sát mọi chuyện đang diễn ra.
(*Tương nhu dĩ mạt: điển tích trích trong "Trang Tử. Đại tông sĩ". Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.
Mộng Nguyệt khi dùng câu này có lẽ ý là hai huynh muội sống cuộc sống vợ chồng với nhau sẽ không thực sự hạnh phúc, sẽ chỉ sống bởi cái nghĩa với nhau mà thôi….)
Biểu ca Mộng Nguyệt nghe nàng nói một hơi, trong lòng rất bất mãn, có thất vọng, có không cam,…. Nhưng sự thật tàn khốc đã chứng minh mình cuối cùng là một kẻ thất bại trong cuộc tình này, không thể không cưỡng bách chính mình suy nghĩ thoáng ra, thế gian này còn biết bao nữ nhân tốt, cần gì mãi đơn phương yêu một cành hoa! Nếu buông tay, cũng không nên ngay cả mặt mũi mình cũng đánh mất, liền nói:
"Nguyệt nhi, như lời muội nói, ta cũng không kiên trì nữa, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt rồi, muội yên tâm, bá phụ bá mẫu, còn có Mộng Hạo đệ đệ, ta sẽ đem hết khả năng của mình chiếu cố bọn họ, ta có ăn cũng sẽ không để bọn họ chịu đói, bất quá ta vẫn phải khuyên muội, cùng hắn chung sỗng vẫn phải cẩn thận thì hơn, dù sao ta đối với thân phận hắn không thể chấp nhận."
Đúng lúc ấy, hai người bất ngờ thấy phỉ thủ bi bi thiết thiết xông vào, trong ngực ôm một thi thể vấy máu dầm dề, uỳnh một cái quỷ gối trước cửa: "Xin lỗi hai người! Ta thật có tội a! Ta đã không bảo vệ tốt tiểu huynh đệ! Ta tội đáng chết vạn lần a! Ai nha! Hảo huynh đệ của ta a! Đại ca thật muốn đi theo ngươi nha!……"
Mộng Nguyệt nhìn thấy thân thể đã lạnh như băng của đệ đệ, đầu óc chỉ còn trống rỗng, không thể tin nhìn chằm chằm thi thể rất lâu.
Không thể nào!! Đó không phải là đệ đệ của ta! Đệ đệ ta mới vừa rồi còn hoạt bát loạn nhảy chạy ra cửa, tuyệt không thể nào! Nhất định là đệ đệ vì không muốn ta đi, lại thi kế lừa gạt ta đây mà!
Mộng Nguyệt định đưa tay muốn gọi tỉnh đệ đệ……
Lời tự dối chính mình còn chưa kịp vạch trần, Mộng Nguyệt liền nghe thấy vị Hạng đại ca kia khóc kể: "Đều là ta đáng chết! Ô ô ô….. Ta vốn đem theo tiểu huynh đệ đi bắt dã thú, bọn ta vừa phát hiện ra con mồi, ô ô ô…. liền nhanh chóng đuổi theo, tiểu huynh đệ đuổi phía trước hù dọa, ta ở phía sau chặn đường, nhưng ….. Ai cũng không ngờ tới, bất ngờ một luồng ánh sáng xanh lóe lên, tiểu huynh đệ liền ngỡ ngàng ngã xuống, chờ đến lúc ta vượt lên, mới phát hiện tiểu huynh đệ đã không còn…..!! Đều là ta không tốt! Nếu như ta chạy phía trước, để cho tiểu huynh đệ chặn đường phía sau, mọi chuyện đã không như vậy…. ô ô ô…….."
Mộng Nguyệt nghe xong đứng không vững, liền ngã ngồi trước thi thể đệ đệ, nàng đã thương tâm tới không tài nào rơi được một giọt nước mắt, chỉ một mình một người đang nơi đó tự lẩm bẩm liên tục một câu kia, "Như thế nào lại như vậy? Không thể nào là như vậy?….."
Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt cũng sợ ngây người, không lời nào có thể diễn tả được tình cảnh lúc này đây.
Hồi lâu, Mộng Nguyệt từ trong cực độ bi thương tỉnh lại, nhìn một chút thi thể không còn trái tim kia, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sớm sáng choang bên ngoài, nhất thời oán hận tích đầy lồng ngực, cố ảo tưởng đây hết thảy đều chỉ là trùng hợp, nhưng trong lòng rõ ràng đã biết, tất cả trùng hợp tập trung một chỗ chính là tất nhiên, là kết quả mình vô cùng không muốn thấy, cơn ác mộng thật sự đã phát sinh trên người mình.
Là hắn! Nhất định là hắn! Mình chậm thời gian, quỷ vương vốn đã nói là làm, chỉ có hắn mới có ánh sáng xanh, hơn nữa nhà gỗ này nàng cùng hắn tại quỷ bảo đã thấy qua, chỉ có hắn có thể một chưởng lấy đi tim người, cũng chỉ có hắn….. Chết tiệt! Có lẽ ta đã thật sự sai lầm rồi, vốn không nên phá bỏ quan niệm thế tục, đi si tâm vọng tưởng một tương lai tốt đẹp cùng hắn, rốt cuộc người – yêu cách biệt…….. (này là yêu ma)
Trong lòng Mộng Nguyệt đau đớn rỉ máu, quỷ vương a, quỷ vương, Ngô Mộng Nguyệt ta đem toàn bộ trái tim mình giao cho ngươi, lại không đổi lấy được tín nhiệm cùng ôn tình của ngươi, giết đi đệ đệ thân cận nhất của ta, nghĩ có thể gạt bỏ đi tưởng niệm của ta được? Cái này ta làm sao có thể chịu nổi? Ngươi lạnh lẽo vô tình! Ngươi giỏi giang tàn nhẫn! Vì để lưu lại ta, ngay cả một tiểu hài tử cũng không bỏ qua được, hết thảy đối với ta trước kia, chẳng lẽ đều là ngươi giả dối sao? Chết tiệt! Ta thật hận! Thật hận chính mình! Ta phải vì đệ đệ báo thù! Cũng không thể lại để ngươi làm ta lạc lối, không phải nói tóc là mệnh của ngươi sao? Được! Ta nguyện ý đánh cuộc! Dùng mạng của ta đi đánh cuộc! Tới làm chứng lời nói của ngươi rốt cuộc là thật hay giả!
Mộng Nguyệt bây giờ đã bị cừu hận hoàn toàn che mắt, nguồn gốc mọi chuyện cũng không còn tâm trí điều tra hiểu rõ, tất cả đều theo ý nghĩ của mình mà kết luận, kết luận đi tới hành động vội vã. Mộng Nguyệt quyết tuyệt đi ra khỏi cửa, cùng biểu ca ngây ngốc nhìn thân thể biểu đệ, cả hai không hề phát hiện ra một đôi ánh mắt âm hiểm cười, len lén quan sát mọi chuyện đang diễn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook