Trong Mắt Có Kịch FULL
16: Quà Tặng Cho Bộ Phim Đầu Tiên


Lễ khai máy diễn ra tốt đẹp, có một vài fan hâm mộ của Hâm Bằng cùng Bạch Tử Du có mặt tại hiện trường để chụp ảnh thần tượng.

Trương Mạn Đường không muốn xuất hiện trong khung hình đó, không phải là cậu kiêu ngạo mà là fan hâm mộ thường sẽ chỉ muốn chụp một mình thần tượng của mình, nếu như có ảnh thần tượng đứng cùng người khác chỉ e trong lòng bọn họ sẽ không vui, rồi lại suy diễn ra nhiều điều.
Nhưng mà Dương Hà thì lại không có suy nghĩ như vậy, khi fan hâm mộ của hai người chụp hình, cậu ta luôn như có như không cố tình đứng vào chung khung hình, có lẽ muốn bản thân sẽ xuất hiện khi các fan của Hâm Bằng và Bạch Tử Du xem ảnh.
Tịnh Kỳ vừa liếc mắt nhìn qua đã biết chút tiểu xảo kia của Dương Hà, thật ra đối với người mới, nếu như được xuất hiện trong ảnh của người nổi tiếng thì cơ hội cũng sẽ nhiều hơn.

Có điều Dương Hà lại làm hơi lố, cứ đứng ở nơi có nhiều ống kính nhất muốn chiếm spotlight của thần tượng nhà người ta:
"Tiểu Đường, lát nữa làm lễ khai máy xong sẽ quay trở về khách sạn nghỉ ngơi một chút, buổi tối có bữa tiệc nhỏ cùng đoàn làm phim"
Trương Mạn Đường nghe được thì lễ phép gật đầu:
"Em đã biết"
Tịnh Kỳ kéo Trương Mạn Đường qua một góc yên tĩnh tránh ánh mắt của mọi người, cậu cũng không hiểu rốt cuộc có việc gì, trong lòng lại hơi lo lắng căng thẳng, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên của cậu cho nên cậu không muốn có một chút sai sót gì.
"Có chuyện gì sao chị Tịnh Kỳ?"
Tịnh Kỳ mang một chiếc túi xách rất lớn ở trên vai, cô nhanh chóng từ trong đó lấy ra một chiếc hộp, nhìn chiếc hộp kia giống như kiểu hộp đựng trang sức, bên ngoài vỏ hộp là màu đen được bọc nhung rất sang trọng.
"Cái này là Trương tổng tặng cho cậu"
Trương Mạn Đường bất ngờ:
"Trương tổng sao? Anh ấy đến đây?"
Tịnh Kỳ nhìn thấy Trương Mạn Đường hai mắt sáng bừng kích động thì cũng thở dài, con cừu non này hẳn vẫn ôm hy vọng tới sói già, chỉ một món quà nhỏ thôi cũng khiến cho tâm trạng của cậu đi lên như thế:

"Không có, là vừa rồi có người mang tới, nói là Trương tổng tặng cho cậu, chúc mừng bộ phim đầu tiên của cậu"
Trương Mạn Đường à một tiếng, lại cảm thấy mình hơi ngu ngốc, đây là Liêu Ninh, Trương Dạng hẳn sẽ không vì cậu mà đến tận đây tặng quà, nhưng dù sao có quà tặng là tốt rồi, có quà tặng tức là hắn vẫn còn nhớ đến sự tồn tại của cậu.
Lễ khai máy không kéo dài lâu, mọi người chỉ cắt băng, chụp hình là trở về phòng khách sạn.

Đoàn làm phim có khoảng 30 người, đặt tầm 15 phòng khách sạn cách địa điểm quay phim cỡ 3km.

Hai diễn viên chính sẽ được đặc cách ở một mình một phòng, những người còn lại sẽ chung phòng với nhau, mà theo như sắp xếp của đoàn làm phim thì Trương Mạn Đường lại ở chung một phòng cùng với Dương Hà, quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đến khi nhận chìa khóa phòng, Dương Hà lấy lý do không quen ở chung một chỗ với người lạ, tự mình bỏ tiền thuê một căn phòng vip khiến cho cả đoàn làm phim mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.

Trương Mạn Đường không thích suy nghĩ quá nhiều, nếu như Dương Hà đã nói không quen ở chung phòng với người lạ thì chính là như vậy, dù sao cậu hiện tại cũng có thể ở riêng một phòng, có không gian yên tĩnh để đọc kịch bản.
Trương Mạn Đường ở một phòng giường đôi trên tầng 5, trong phòng có thiết kế đơn giản, không có cửa sổ, khá sạch sẽ nhưng vẫn có cảm giác không được thoáng đãng cho lắm.

Cậu kéo va li hành lý để vào trong tủ quần áo, vào trong phòng tắm rửa mặt cho sảng khoái, lúc này mới nhớ ra món quà mà Trương Dạng tặng cho mình vẫn luôn được đặt ngay ngắn trên giường từ khi cậu vào phòng.
Trương Mạn Đường ngồi lên giường, nhìn chiếc hộp vuông bọc nhung kia một chút, ngẩn người suy nghĩ, không biết kim chủ sẽ tặng cho cậu cái gì, với phong cách của kim chủ hẳn sẽ là một món quà rất giá trị vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cậu, giống như là chiếc điện thoại Lamborghini lần đó vậy.
Trương Mạn Đường vừa suy nghĩ đến chiếc điện thoại Lamborghini thì trong phòng vang lên tiếng điện thoại di động, lần này không phải là tiếng nhạc chuông quen thuộc từ chiếc điện thoại cũ của cậu nữa, mà là điện thoại Trương Dạng tặng cho câu.

Chiếc điện thoại đó cũng chỉ có một mình Trương Dạng biết số mà thôi, hắn còn nói sau này hắn gọi phải lập tức nghe máy.

Trương Mạn Đường nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới là daddy, trái tim cậu lại đột nhiên đập thật nhanh, cũng gần một tháng rồi người này mới gọi tới, cậu còn nghĩ hắn đã quên mất cậu.
Trương Mạn Đường đưa điện thoại cách gương mặt mình hơi xa một chút, Trương Dạng gọi chế độ video call khiến cho cậu vừa gấp gáp lo sợ lại vừa mong chờ nhung nhớ:
"Trương Dạng"
Trương Dạng cười nhẹ, hắn đang ở trong phòng làm việc, nhìn thấy hình ảnh của Trương Mạn Đường qua điện thoại biết được cậu bây giờ đang ngồi ở trên giường trong phòng khách sạn:
"Đang ngồi ở trên giường lại không gọi tôi là daddy, em đang giận dỗi gì tôi hay sao?"
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì lắc đầu, cuộc điện thoại gần nhất mà Trương Dạng gọi cho cậu cũng là 3 tuần trước đó, khi ấy cậu đang ngồi trên giường, gọi hắn một tiếng daddy thì bị hắn chọc ghẹo là cậu muốn hắn đến nhà mình, bây giờ sửa đổi cách xưng hô lại thật không ngờ vẫn bị ngươi này trêu chọc, còn nói cậu giận dỗi hắn, chẳng phải người giận dỗi là hắn hay sao:
"Không phải như vậy"
Trương Dạng dùng ánh mắt thâm sâu như bầu trời đêm của mình nhìn qua màn hình thẳng đến cậu, khiến cho cậu có cảm giác hắn đang ở trước mặt cậu rất gần, rất có áp lực:
"Không phải như vậy? Là cái gì không phải như vậy? Là em không phải ở trên giường hay là em không giận dỗi tôi?"
Trương Mạn Đường bị ánh mắt uy hiếp kia làm cho luống cuống khẽ đáp:
"Em không giận dỗi anh"
Trương Dạng hừ một tiếng:
"Vậy tại sao không chủ động gọi cho tôi? Nếu như tôi không gọi cho em thì em cũng cứ như vậy hay sao? Hay là em sắp nổi tiếng rồi, tôi đối với em hết giá trị rồi?"
Trương Mạn Đường nghe thấy những câu hỏi kia của Trương Dạng thì hoảng hốt, là do hắn đêm đó chẳng biết tại vì sao lại tức giận tắt máy, từ đó không gọi cho cậu nữa, cậu cũng không dám làm phiền hắn, hơn nữa người hết giá trị rồi là cậu mới đúng:
"Hôm đó anh tức giận tắt máy, em không dám tùy tiện gọi tới...!còn cái giá trị kia, phải là em thì đúng hơn"
Trương Dạng im lặng, cún con đang ở Liêu Ninh quay phim, nếu như bây giờ còn ở trong thành phố thì tốt rồi, hắn sẽ gọi cậu đến chỗ hắn ngay lập tức, để cho cậu ở dưới thân hắn cầu xin đến lạc giọng:

"Phải vậy không? Quà của tôi tặng em đã nhận được chưa?"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Em đã nhận được cách đây một tiếng rồi"
Trương Dạng hỏi tiếp:
"Có thích không?"
Trương Mạn Đường nhìn hộp quà ở trên giường một chút mới đáp:
"Em chưa xem"
Trương Dạng nhíu mày:
"Ghét bỏ quà của tôi tặng?"
Trương Mạn Đường vội vàng giải thích:
"Không phải, em định trở về phòng mới mở ra xem, vừa mới rồi đã định mở thì anh gọi tới"
Trương Dạng ừ một tiếng:
"Vậy em mở ra xem đi"
Trương Mạn Đường đưa tay chậm rãi mở hộp quà kia ra xem thử, bên trong là một chiếc vòng tay có thiết kế từng mắt xích đan nhau màu bạc sáng bóng, thiết kế vòng tay này là kiểu cổ điển thường thấy của đàn ông, chỉ khác một điều là trên vòng có có mix charm một chiếc chìa khóa giống như thật vậy, không phải là kiểu để trang trí bình thường, có lẽ chiếc vòng này được thiết kế đặt riêng cho nên mới đặc biệt như thế:
"Em thấy rồi, cảm ơn, em rất thích"
Trương Dạng khàn giọng ra lệnh:
"Đeo vào tay"
Trương Mạn Đường đặt điện thoại tựa vào hộp trang sức, chậm rãi lấy chiếc vòng kia đeo vào tay.

Không biết chiếc vòng được làm bằng chất liệu gì, nhưng mà vô cùng chắc chắn, sáng bóng còn có chút hơi nặng tay chưa thể thích ứng được ngay.

"Tôi muốn em đeo nó, không được phép tháo xuống"
Trương Mạn Đường gật đầu, Trương Dạng vẫn dùng thái độ uy phong đó để ra lệnh, người đàn ông này sinh ra sớm đã có phong vị của người đứng đầu rồi.

Trương Dạng đặc biệt nhắc nhở:
"Đến khi bộ phim lên sóng, tôi cũng muốn thấy nó cùng với em"
Trương Mạn Đường hơi khó xử, thường khi tham gia diễn xuất quần áo của mình có thể tùy ý mặc, nhưng đồ trang sức quá lộ liễu thì sẽ có yêu cầu được tháo ra nếu như không hợp với nhân vật.

Chiếc vòng này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, khi lên sóng nhất định sẽ bị nhìn thấy rõ ràng.

Cậu bây giờ mới chỉ là một người mới, cũng không thể quá mức tự cao nói rằng tôi phải đeo vòng tay này nếu không tôi sẽ không diễn, đến lúc đó chỉ sợ cả giới sẽ xếp cậu vào hàng diễn viên không có thái độ tôn trọng nghề nghiệp:
"Nhưng là..."
Không đợi Trương Mạn Đường nói xong, Trương Dạng ở bên này giống như không có kiên nhẫn nghe tiếp mà cắt lời:
"Tôi muốn em đeo nó, không làm được sao?"
Trương Mạn Đường giật mình, kim chủ là người rất bá đạo, hắn luôn có tính chiếm hữu rất cao, cậu vừa thấy hắn sắp tức giận như vậy thì chợt nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó, trong lúc cậu im lặng hắn đã trực tiếp tắt máy đến tận bây giờ mới liên lạc lại, thế cho nên cậu mới không muốn đi vào vết xe đổ như lần trước nữa, vội vàng nói:
"Em sẽ không tháo xuống đâu"
Lúc này gương mặt của Trương Dạng mới thoải mái hơn một chút, hắn nhẹ giọng nói với cậu thế này:
"Cún con, gọi tôi đi"
Trương Mạn Đường nghe thấy danh xưng cún con kia cũng biết Trương Dạng muốn cậu gọi hắn là gì, thế cho nên ngượng ngùng khẽ gọi:
"Daddy..."..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương