Trong Lòng Son
-
Chương 11
– Mày thích đánh người lắm mà… Ngồi dậy tao đánh với mày…
Phú lồm cồm ngồi dậy còn chưa đứng vững đã bị Đặng Thành Luân tặng cho một cú đá nữa làm bay một đoạn.
Một tay ôm bụng nhăn nhó, một tay chỉ về hướng của Đặng Thành Luân mà chửi:
– Mày..
mày..
tao sẽ kiện c.h.ết con mẹ mày..
thằng c.hó..
Đặng Thành Luân phủi phủi tay, ung dung ngồi xuống ghế, nhướng mắt thách thức Phú:
– Ngay và luôn đi, tao chờ…
– Mày… mày đừng có tự mãn, đánh người là vi phạm pháp luật.
– Ồ, mày cũng biết đánh người là vi phạm pháp luật à, thế theo mày tao đánh mày bao nhiêu đó có đi tù không ?
Thư ký của Phú đỡ hắn ta dậy.
Phú quê quá hất tay thư ký ra lườm lườm thư ký của mình.
Quệt đi máu me trên mặt.
Phú nói:
– Mày ghen tức vì tao là chồng của Hà My nên cố tình gây chuyện chứ gì.
Nhưng dù mày có tức tối đến thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật tao là chồng cô ấy, thứ mà đời này mày mãi không có được.
Thành Luân cao nên những ngón tay của anh cũng đặc biệt dài.
Khi nghe Phú vênh mặt lên nói như vậy, bên ghế anh cũng chỉ cười và hỏi lại:
– Chắc chưa?
Phú cau mày nhưng cũng nhanh nhếch mép:
– Hay là mày muốn nhai lại đồ ăn của tao thì cứ nói một tiếng, tao bố thí cho mày một lần coi như làm phúc..
Khi ấy Đặng Thành Luân đột ngột đứng lên làm cho Phú giật mình lùi lại mấy bước, còn cong tay thủ thế phòng bị, bộ dạng 7 phần sợ hãi, 3 phần lo lắng hỏi:
– Mày muốn gì? Muốn gì hả?
Trước giờ Phú luôn cao ngạo, huênh hoang coi trời bằng vung, chưa bao giờ tôi thấy anh ta kiêng dè sợ sệt ai đến như vậy.
Bộ dạng lúc này thật sự rất kém cỏi.
Ngược lại với Phú, Đặng Thành Luân lại vô cùng thoải mái, thần thái toát ra làm cho Phú và cả tên thư ký kia đều nuốt nước bọt, lùi lại đằng sau theo từng bước tiến của mình.
– Muốn đánh mày.
Ba chữ đó được phát ra khiến cho tôi tròn mắt, cảm giác mình đang trở về thời gian trước kia.
Từ nhỏ tôi đã trắng trẻo xinh xắn nên cũng được nhiều bạn khác giới yêu thích tán tỉnh.
Có một lần nọ tôi bị mấy người kia chặn đường, ép xe tôi ngã xuống trầy hết cả người chỉ vì bạn đó tỏ tình nhưng tôi từ chối nên kiếm chuyện.
Lúc mà bọn họ định đánh tôi vì tội chảnh chọe thì Thành Luân từ đâu xuất hiện, anh bay tới đạp cho bọn chúng mỗi đứa một cái ngã lăn cù.
Bọn chúng hỏi:
– Mày là ai dám xen vào chuyện bọn tao?
– Tao là bạn của Hà My, tụi mày cả đám con trai mà ăn hiếp một đứa con gái không biết nhục hả?
– Ai biểu nó chảnh, tán mãi không đổ.
Ỷ mình đẹp rồi chảnh chó, tao đéo thèm nữa đánh cho bõ ghét.
Còn mày, mày muốn gì?
Thành Luân đẩy tôi ra sau lưng anh, xắn tay áo lên và nói:
– Muốn đánh mày..
Hôm đó một mình anh mà đánh cả bọn nó te tua, anh cũng bị chúng đánh trúng, mặt mũi bị sưng lên.
Tôi về nhà lén ba mẹ luộc trứng gà đến lăn cho anh.
Còn dư 2 quả anh ngồi bóc ra đút tôi ăn lòng đỏ, còn anh ăn lòng trắng.
Đến sau này tôi mới biết thật ra anh ghét nhất là ăn lòng trắng, thích nhất lòng đỏ y như tôi nhưng vì anh thương tôi nên ăn món mình ghét, nhường món mình thích cho tôi ăn.
Anh thương tôi từ những điều nhỏ nhặt, trời mưa nhưng lúc nào cũng để tán ô về phía tôi, không cho tôi ướt dù một chút, thà cả người anh ướt sũng cũng che chắn cho tôi khô ráo.
Ấy vậy mà tôi phụ anh, vong tình anh để đi lấy một người nhiều tiền nhưng nghèo tình cảm.
Ngày yêu Luân, anh trân trọng và dịu dàng với tôi biết mấy.
Nhưng tôi không có phước phần tận hưởng điều đó lâu, mà vớ phải người chồng thô bạo ích kỷ hẹp hòi như Phú.
Mà thôi, quay về hiện thực khi mà Luân nói xong ba chữ đó sự sợ hãi trong đôi mắt Phú càng lộ rõ.
Anh ta lùi lại đến khi không thể lùi được nữa thì nói:
– Đừng có nghĩ mày là con trai tỷ phú John thì muốn làm gì thì làm, ở đây là Việt Nam, có luật lệ của Việt Nam, mày muốn bóc lịch không?
Thành Luân cười, tuôn ra một tràng về điều luật đánh người bị thương bao nhiêu phần trăm thì mới chịu trách nhiệm hình sự khiến cho Phú cứng họng.
Thư ký của Phú thấy tình hình bất ổn mới lên tiếng:
– Chúng ta đang bàn bạc làm ăn, sao tự dưng anh lại muốn gây sự, anh Luân, xin anh bình tĩnh có gì chúng ta trao đổi thêm.
– Tôi chướng mắt thì tôi đánh, được không?
– Anh không thể ngang ngược như vậy, anh phải nói lý lẽ chứ?
Đặng Thành Luân cười, đôi chân lại di chuyển đến gần thư ký và Phú, đặt hai tay mình lên hai bả vai Phú mà nói rằng:
– TAO THÍCH…
Vừa dứt hai chữ “Tao Thích” là thêm một cú đấm nữa giáng xuống khuôn mặt của Phú, làm cho anh ta té chổng vó.
Thư ký định chạy lại đỡ thì đã bị người của Thành Luân đứng ra làm cho tên thư ký cũng không dám manh động, chỉ có thể giương mắt nhìn Thành Luân túm Phú lên mà đấm mà đánh túi bụi.
Phú nằm vật vờ trên sàn, Luân còn hào phóng tặng thêm mấy cú đá vào mạn sườn khiến hắn mất thở, ôm lấy người không nói ra lời.
Thấy như vậy, tôi mới đi ra, chạy về chỗ Phú đang nằm lăn lộn mà giả vờ hỏi:
– Có chuyện gì vậy, sao anh lại đánh chồng tôi ra nông nổi này?
Đăng Thành Luân vừa phủi phủi tay vừa nói:
– Thích thì đánh, cần gì lý do.
– Anh ngang ngược.
– Sao, hoa hậu xót chồng à, vậy kiện đi..
tôi hầu…
Nói rồi anh quay qua nhìn người của mình, người đó hiểu ý liền mở va ly đang cầm trên tay đổ số tiền trong đó lên người của Phú.
Đặng Thành Luân nói:
– Tiền viện phí..
Số còn lại tao cho mày để học một khoá đạo đức.
Có thiếu tao cho thêm..
Dứt lời Thành Luân bỏ đi, nhưng anh cố tình đi ngang người Phú, giẫm mạnh lên tay hắn ta khiến cho hắn kêu lên như heo bị chọc tiết, tự nhiên tôi thấy hả hê, để cho hắn biết cảm giác bị đánh là như thế nào.
Tuy nhiên tôi không dám lô liễu mà vội vàng đỡ lấy Phú ngồi dậy, cùng thư ký đưa Phú đi bệnh viện.
Trong lúc chờ đợi bên ngoài thì tôi có điện thoại, thoạt nhìn tôi đã nhận ra là số của người nhắn tin đêm nọ.
Biết thế nhưng tôi vẫn nghe thử:
– Alo.
– Chào hoa hậu.
– Có chuyện gì? Chồng tôi đang nhập viện kìa?
– Không phải em muốn như vậy sao mà còn giả vờ trách tôi.
Lúc tôi đánh nó em nép ở góc kia còn cười ra mặt nữa mà My?
– Tôi ..
tóm lại là anh muốn gì hả anh Luân?
– Muốn em.
Tôi đứng hình vì câu nói thẳng thừng quá đáng mà Đặng Thành Luân vừa nói.
Sau khi cân bằng lại cảm xúc, tôi đáp:
– Xin anh tự trọng, chúng ta đều là người có gia đình, anh có vợ, tôi cũng có chồng, câu nói vừa rồi của anh sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc đôi bên đó.
Thành Luân cười trong điện thoại:
– Em có hạnh phúc đâu mà mất.
Tôi đứng hình chập 2, nhưng cũng nhanh chóng trả lời:
– Đó là chuyện của tôi.
Chúng ta đã chia tay rồi, ai cũng có cuộc sống riêng, dù hạnh phúc hay đau khổ đều không liên quan đến nhau nữa.
– Em có biết hiện tại tôi đang làm gì không?
– Làm sao tôi biết được?
– Tôi đang tắm, ngâm mình trong bồn nước, tay cầm ly rượu, tự dưng tôi rất nhớ em…Giá mà em đang ở đây nhỉ? Chúng ta cùng nhau vui vẻ..
– Đặng Thành Luân, anh tự trọng tí đi, đừng có nói năng lung tung như vậy.
– Sao lại lung tung, anh thấy đó là một ý tưởng không tồi, có rượu, có nhạc chỉ thiếu em ..
– Đồ mất nết..
Chửi xong tôi tắt máy luôn.
Tôi không tin nổi người vừa mới nói chuyện với tôi chính là mối tình đầu của mình.
Đặng Thành Luân của năm đó không phải là người sỗ sàng như vậy.
Rất ôn nhu, dịu dàng với tôi.
Không lẽ thời gian, môi trường sống đã biến một goodboy thành trapboy nhanh như vậy sao?
Truyện TRong Lồng Son được đăng độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được phép tự ý reup truyện dưới mọi hình thức, mọi hành vi tự ý lấy truyện mà không thông qua ý kiến tác giả đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.
Tần ngần một lúc thì ba mẹ chồng tôi hay tin cũng vào đến xem tình hình con trai mình như thế nào và vì sao bị đánh.
Thư ký nhìn tôi ái ngại nói lại với ba mẹ chồng tôi rằng:
– Đang nói chuyện bình thường thì anh ta nổi điên lên và đánh giám đốc.
– Không thể tự nhiên mà đánh được, phải có nguyên nhân gì chứ, cậu mau nói thật cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thư ký ngập ngừng không dám nói, đến khi ba chồng tôi hăm doạ đuổi việc thì anh ta mới lí nhí thưa:
– Dạ thưa chủ tịch, anh ta..
anh ta muốn cô My ạ.
– Cái gì?
Ba mẹ chồng đồng nhìn tôi, ông hỏi lại:
– Nói rõ ra.
Muốn Hà My là sao? Muốn cái gì mới được.
– Dạ muốn..
muốn ngủ với cô My thưa chủ tịch..
Giám đốc không đồng ý nên anh ta đánh giám đốc trước, hai bên bất đồng quan điểm và xảy ra xô xát, nhưng chủ yếu là anh ta đánh giám đốc vì anh ta có võ, giám đốc không đánh lại được cái nào..
Ba chồng nghe xong câu chuyện thì lườm tôi.
Còn mẹ chồng thì mất bình tĩnh đến mức tát tôi ngay tại bệnh viện và chửi tôi đã mồi chài gì Thành Luân nên anh mới dám đòi hỏi chuyện như vậy với Phú, bà còn chửi tôi là đĩ nữa, tới khi có những người qua lại dòm ngó, bật điện thoại lên quay phim bà mới chịu im mà nghiến răng:
– Về nhà tôi sẽ xử tội cô sau.
Bác sĩ thông báo Phú không sao, chỉ là vết thương ngoài da nhưng khi ba mẹ chồng tôi vào hỏi han thì anh ta nói muốn yêu cầu bác sĩ giám định vết thương thật nặng, ảnh hưởng tâm lý này nọ để kiện Đặng Thành Luân vì chú ruột của Phú là giám đốc công an, dựa vào thế lực và lợi thế sân nhà anh ta muốn kiện cáo cho Luân đi tù hoặc ít nhất là án treo cũng được.
Đang nói thì bị ba chồng tôi quát:
– Mày thôi đi, nói vớ vẩn.
– Sao lại vớ vẩn hả ba, là nó đánh con, đánh con trai của ba đó.
Ba để yên như vậy sao?
– Để đó tao giải quyết.
Mày chả được cái tích sự gì.
– Sao ba lại nói như vậy.
Ba chồng nhìn nhìn tôi, dường như câu chuyện đó không hay ho gì hoặc là liên quan gì đến tôi nên ông không nói nữa, chỉ kêu Phú nghỉ ngơi cho khoẻ, công việc sẽ có người khác đảm nhiệm.
Ở thêm một lúc thì ba mẹ chồng tôi về.
Đáng ra mẹ chồng tôi muốn ở lại chăm sóc con trai nhưng Phú không muốn đông người, chỉ yêu cầu tôi ở lại với anh ta là được.
Tôi còn không hiểu anh ta sao.
Sợ tôi không ở đây sẽ đi tìm Đặng Thành Luân hoặc bị Đặng Thành Luân làm phiền.
– Thấy tôi thế này trong lòng tôi hả hê lắm chứ gì?
Chứ còn sao nữa, để cho anh nếm mùi bị đòn nó đau đớn như thế nào.
Có điều những lời đó tôi chỉ nghĩ trong đầu không thể nói ra bằng lời, chỉ nói một câu chung chung:
– Đừng lúc nào cũng nghĩ xấu về vợ mình như vậy.
Anh đang bị thương bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều mới nhanh khoẻ.
– Tôi mà khoẻ lại tôi sẽ tìm thằng khốn nạn ấy và cho nó một trận.
Tôi không cản cũng không xúi giục gì cả.
Chỉ tự nghĩ với thế lực và thân thủ của Phú mà đòi cho Thành Luân một bài học nghe nó cứ sai sai.
Nói Thành Luân cho anh ta một bài học thì còn nghe được.
– Sao cô không nói gì.
À, cô đang sung sướng vì thằng chó đó nó còn ý đồ với cô chứ gì.
Cô đừng có mơ mộng hão huyền đó Hà My ạ, thằng chó đó nó có vợ con bên Mỹ rồi, chẳng qua nó chỉ muốn vui chơi qua đường với cô nên mới đề nghị với tôi như vậy, đừng có mơ nối lại tình xưa.
Cả đời cô phải bên cạnh tôi, bên cạnh tôi cô hiểu chưa?
Phú gào lên làm động đến vết thương nên nhăn nhó rồi quạu quọ ném nguyên ly sữa tôi vừa pha xuống sàn nhà bể tan tành.
Tôi thở dài, ngồi xuống nhặt những mảnh sành cho gọn còn Phú trên giường lại tiếp tục chửi bới tôi không ra gì, nói hôm nay mà anh ta đi về trước còn tôi ở lại kiểu gì cũng cùng Đặng Thành Luân hoan lạc mây mưa.
Vốn dĩ tôi cũng không muốn đôi co với anh ta làm gì cho mệt nhưng Phú hèn hạ đến mức hỏi:
– Lúc mà cô ngủ với nó có rên như ngủ với tôi không? Nó có làm cô sướng không?
Tôi ngẩng lên nhìn Phú, tại sao một con người có ăn có học, gia đình tri thức danh tiếng mà có thể mở miệng hỏi những lời lẽ như vậy được.
– Trả lời đi, có không?
– Mày không trả lời chắc là có rồi chứ gì? Hừ, Vậy mà năm đó tỏ ra ngoan hiền thánh thiện.
Người đẹp nhân ái, hoa hậu có khuôn mặt đẹp nhất, thánh thiện nhất trong nhiều năm qua.
Tất cả cũng chỉ là vỏ bọc che đậy bản chất dễ dãi của mày thôi…mày và cả nhà mày đều là một lũ dối trá lọc lừa, chúng mày đã giăng bẫy tao, đã lừa đối tao…
Bị đánh ra nông nỗi như vậy nhưng Phú còn ghen tuông.
Hắn chửi tôi đã đành lại còn quay sang chửi mắng ba mẹ tôi thậm tệ.
Bình thường hắn chửi thế nào tôi cũng có thể nhịn, nhưng hôm nay hắn dùng những lời lẽ cực kỳ mất dạy để chửi ba mẹ tôi thì tôi không thể nhịn được nữa.
Quát lại:
– Anh im đi, tôi không cho anh xúc phạm ba mẹ tôi.
Anh đừng có láo.
Bị tôi quát Phú nhất thời ngây người nhưng rồi cũng nhanh chóng chụp lấy cái điện thoại ngay đầu giường ném về phía tôi, do bất ngờ và vị trí đứng quá gần nên tôi không tránh kịp, con I.pho.ne bay thẳng vào trán một cái mạnh.
Trán tôi truyền đến cảm giác đau điếng xen lẫn tức giận.
Chưa hết.
Phú bị thương như vậy nhưng cũng còn rất máu, hắn bứt bỏ kim truyền trên tay, phóng xuống giường đè tôi xuống sàn nhà mà đánh túi bụi.
Dù hắn có đang bị thương nhưng tôi thân con gái mỏng manh yếu đuối không mạnh như hắn, Bị hắn tát thẳng vào mặt vào đầu liên hồi không dừng lại.
May là lúc ấy có y tá đi vào kiểm tra nhìn thấy đã tri hô lên gọi người đến lôi hắn khỏi người tôi.
– Chị mau đi xử lý vết thương đi, miệng chị chảy máu rồi kìa..
Tôi vơ lấy túi xách bỏ ra ngoài mặc xác hắn ta gọi ầm ĩ đằng sau.
– Cô đứng lại, Phạm Vũ Hà My cô đứng lại cho tôi… Đứng lại…
Tôi cứ đi, cứ đi mà không phải đi xử lý vết thương, cứ vô thức mà đi như vậy, bản thân cũng không biết nên đi đâu lúc này.
Lúc này chút lý trí còn tỉnh táo tôi hiểu mình là người của công chúng, không thể xuất hiện trước đám đông với bộ dạng thân tàn ma dại này được nên nhìn thấy một khu vui chơi trẻ em bị bỏ hoang tôi liền rẽ chân đi vào, ngồi lên cái xích đu cũ kỹ.
Dù rằng đã xác định bên Phú không có tương lai hạnh phúc, nhưng dù sao tôi cũng là người phàm trần, có hỷ nộ ái ố, có mưu cầu được sống như một con người thực thụ chứ không phải như con vật mà hễ một chút lại bị chủ nhân đánh cho bật máu.
Không lẽ đời này của tôi đã định sẵn là khổ như vậy sao?
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa bất chợt, từng hạt mưa nặng hạt trút nước chảy ướt sũng bộ quần áo tôi đang mặc.
Tôi cũng không muốn tìm chỗ trú mưa, tôi ước gì thứ nước này có thể dội rửa những đau đớn, những bất hạnh những tổn thương những chua xót ra khỏi cuộc đời mình, muốn sau cơn mưa trời lại sáng, mọi việc sẽ được tốt hơn.
Hoặc là chí ít cứ để những giọt mưa táp thẳng vào mặt cho tôi cảm nhận rõ cái giá của kẻ phản bội người yêu nghèo khó để đến với người chồng giàu sang sẽ đau đớn đến nhường nào ..
Đang mưa lớn ầm ầm, tự nhiên tôi không còn cảm thấy nước mưa chảy xuống người mình nữa, bên cạnh dường như có hơi ấm của một người từng rất thân thuộc.
Tôi xoay qua, ngước nhìn.
Một dáng người cao rất cao, mặc chiếc quần âu đen cùng áo sơ mi màu trắng không thèm cài mấy cúc áo trên bị nước mưa bắn vào, lớp áo càng bám chặt vào cơ thể, để lộ vòm ngực rắn rỏi và săn sắc.
Đúng vậy, chính là tên mất nết tôi chửi lúc nãy.
Đặng Thành Luân một tay cầm ô, một tay đút vào túi quần âu, khuôn mặt không một chút cảm xúc, hờ hững hỏi:
– Chỗ này có gì vui vậy?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook