Thông qua camera giám sát Lâm Siêu thấy những kẻ này sau khi tiến vào tòa nhà, bọn họ nhanh chóng được một nhóm người sống sót ra tiếp đón nhiệt tình, tính toán sơ bộ, tòa nhà có 30 đến 40 người sống sót, trong đó số người được phân phối súng ống, ước chừng trên dưới mười người, về phần còn lại, hầu hết các phụ nữ và trẻ em chiếm ưu thế.

Chỉ có duy nhất một người lớn tuổi.

Đây là một khu vực dân cư tụ tập quy mô nhỏ, cách sinh tồn ở nơi này hiển nhiên không tàn khốc như kiếp trước, những phụ nữ trẻ tuổi mặc dù có quan hệ mập mờ với những đàn ông được phân chia súng, nhưng không có trở thành đồ chơi một cách trắng trợn.

Chưa có ai dẫn đầu xé rách lớp mạng che mặt đạo đức.

Lâm Siêu theo dõi màn hình, giữa đám người là một cậu bé rất trẻ tuổi, nhìn khoảng 16, 17 tuổi, khuôn mặt còn nét non nớt rõ rệt, tuy nhiên, người xung quanh giống như chúng tinh phủng nguyệt xoay quanh hắn, hiển nhiên, thiếu niên này mới là chủ nhân của nơi đây.

Lâm Siêu cảm thấy khá kinh ngạc vì điều này.

Hắn âm thầm lưu ý, sau đó chuyển ánh nhìn về màn hình có bóng dáng của Lâm Thi Vũ, chỉ thấy nàng bị gã đàn ông khiêng vào một gian phòng xa hoa, ném lên giường, người này nhìn thân thể của nàng một lúc, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, xoay người rời khỏi phòng, thuận tay khóa cửa lại.

Từ đó lúc, cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, dễ đoán ra Lâm Thi Vũ vẫn còn ở bên trong.

Lâm Siêu nhìn thoáng qua số phòng trước, sau đó nhìn thật kĩ gương mặt người đàn ông bắt nàng về, cuối cùng ánh mắt hắn dời đến màn hình có đứa trẻ thủ lĩnh kia, trải qua nhiều màn hình giám sát, nhanh tóm được hành tung của hắn.

Tại thời điểm này, hắn đang đi tới phòng cất chai rượu nổi tiếng được xây dựng dưới lòng đất của khách sạn.

Lâm Siêu lập tức mở cửa phòng an ninh, lặng lẽ ẩn hình thể trong ánh sáng, cấp tốc chạy như bay qua hầm cất rượu.

Dọc đường cũng không gặp những người sống sót khác, có lẽ bọn đều ở trong phòng riêng của mình, một ít chơi game để giết thời gian, một ít nhàm chán ngủ, một ít suy tư làm sau sinh tồn.

Lâm Siêu ung dung đến tầng tích trữ rượu danh tiếng.

Trước tiên, hắn áp tai vào cửa để lắng nghe động tĩnh phía trong, sau khi không nghe thấy tiếng động lạ, mới sử dụng kỹ năng mở khóa, nhẹ nhàng mở cửa.

Khúc xạ ánh sáng giúp thân thể hắn trở nên trong suốt, từ trong nhìn thấy mà nói, chỉ tưởng rằng cánh cửa bị một cơn gió nhẹ thổi vào nên tự động mở ra.

Lâm Siêu nhanh nhẹn lướt vào trong.

Phòng lưu trữ các mặt hàng rượu nổi tiếng rất rộng rãi thoáng mát, hàng hóa sắp xếp bên trên kệ là các loại rượu quý báu như vang đỏ, vang trắng, cùng một ít rượu trắng trứ danh, lúc này, hầm cất rượu dĩ nhiên không có một bóng người.

Lâm Siêu hơi nghi hoặc, camera quay thấy cậu bé thủ lĩnh bước vào căn phòng này, vẫn chưa có đi ra, vì sao lại biến mất?

Hắn tiến vào phòng lưu trữ rượu hiếm, thận trọng dò xét chung quanh.

Rất nhanh, hắn nghe được âm thanh nho nhỏ, đến từ phía sau một kệ hàng.

Lâm Siêu chớp nhẹ đôi mắt, nhẹ nhàng bước tới kệ, nhìn qua khe hở, tìm thấy một căn phòng cất trữ bí mật ở phía sau cái kệ, cửa khép hờ, một mùi hôi thối phảng phất ra từ bên trong.

Xuyên qua khe cửa, Lâm Siêu thấy rõ khung cảnh bên trong, con ngươi không khỏi co rút lại.

Trong phòng có mấy cái khung gỗ, phía trên treo hai cô gái có ngoại hình khá tốt, lúc này họ giống như con cừu nhỏ bị lột da, cả người trần như nhộng, trong đó một người thân thể nguyên vẹn, người còn lại vô cùng thê thảm, gò ngực bị san phẳng, hai lớp da bên xương sườn bị vạch thật sâu, ruột lẫn nội tạng bên trong đều không thấy, ở cái đài bên cạnh còn treo mấy cánh tay nhân loại nam nữ đều có.

Trong phòng nhỏ cất rượu tối om, khắp nơi đều là vết máu và mùi xú uế!

Rống ~!

Trong không gian tối đen của căn phòng, truyền ra vài tiếng gào rít, chỉ thấy sáu cánh tay lỡ loét vươn ra từ bóng tối, chụp lấy những cánh tay rướm máu trên đài, rồi lùi vào trong hắc ám, sau đó liền vang lên âm thanh nhai nuốt.

Hủ thi?

Lâm Siêu có chút sửng sốt.

Hắn tuyệt đôi không nhìn lầm, chỉ có hủ thi mới có những cánh tay thối rữa như thế!

Ở trước đài rỉ máu, ngoài thiếu niên thủ lĩnh, còn một cô gái mặc váy đen bó sát người đang đứng cạnh, đeo mạng che mặt màu đen, che khuất phân nửa khuôn mặt trắng nõn và mắt, chỉ lộ ra gò má với độ cong hoàn hảo, đôi môi vẽ lung tung y như ngọn lửa, tôn lên làn da trắng như tuyết, đẹp lạnh lùng mà cao quý nhìn rất hấp dẫn.

"Như vậy, thực sự được chứ?" Chàng trai thủ lĩnh nhìn mảnh hắc ám, theo bản năng lùi về sau vài bước.

Giọng nói của cô gái mặc lễ phục đen trong trẻo, mang theo sự hồn nhiên đặc biệt của một thiếu nữ, hoàn toàn khác biệt với khí chất cao quý của nàng, cười hì hì nói: "Đừng sợ nha, chúng nó lớn lên rất khả ái, chỉ cần ăn thêm mười người nữa, chúng nó sẽ tiến hóa nga, đến lúc đó, mượn lực lượng của bọn nó, anh muốn thống trị tòa thành thị này, đều là chuyện dễ dàng."

Chàng trai thủ lĩnh nuốt xuống hớp nước bọt, quay đầu nhìn nàng, sắc mặt khó coi nói: "Tiểu Ngữ, kỳ, kỳ thực... Có thống trị tòa thành thị được hay không, đều không trọng yếu, anh chỉ muốn ở bên em."

"Anh nói cái gì ngốc thế." Cô gái váy đen nâng mặt gã lên, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài lúc này đều là quái vật, chúng ta muốn sống tốt, phải làm như vậy!"

Thiếu niên thủ lĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp trong gang tấc, cùng mùi thơm cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ trong cơ thể nàng, lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Anh, anh đã biết."

"Thật dễ thương." Cô gái mặc lễ phục đen vuốt tóc gã, ôn nhu nói: "Anh và em đều sở hữu năng lực mạnh mẽ, nhất định phải làm điều gì đó thật đặc biệt, hôm nay thế giới đã hỗn loạn, chúng ta liền làm vua của thế giới mới này đi! Ngày mai, anh lại mang tới hai người nữa."

Chàng trai thủ lĩnh ngập ngừng, nói: "Như vậy có quá thường xuyên hay không, mấy người mất tích gần đây, đều viện cớ là do ra ngoài bị hủ thi ăn sống, nếu lại có người mất tích, mọi người có thể sẽ nghi ngờ."

"Ai dám hoài nghi, anh liền bắt người đó đến." Cô gái váy đen ôm sát người nâng cằm hắn lên, khẩu khí mang một ít tùy ý nói.

Thiếu niên thủ lĩnh nhìn thấy ảnh ngược bản thân trong đôi mắt đen nhanh của nàng, gã cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi hoảng hốt, vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Anh đã biết."

Cô gái lễ phục khóe môi cong lên, nói: "Nghe nói, xế chiều hôm nay có người mang về một cô gái, buổi tối anh hãy chuyển nàng đến đây, dù sao một cô nhỏ bé như vậy, cũng không có tác dụng gì, chỉ lãng phí lương thực... Ai!"

Nàng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Thiếu niên thủ lĩnh sửng người ra, lập tức tiến lên mở rộng cửa, ở ngoài cửa lại không phát hiện điều gì, gã kỳ quái nói: "Không có ai a."

Cô gái lễ phục đen khẽ nhăn mày, nói: "Không có khả năng, em vừa cảm ứng được chấn động dị thường, tuyệt đối có người! Lẽ nào... Là người có năng lực đặc thù như anh?"

Thiếu niên thủ lĩnh giật mình nói: "Không thể nào?"

Cô gái lễ phục đen dời ánh mắt đến sau lưng gã, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, nói: "Mau tránh ra."

Thiếu niên chợt giật bắn trong lòng, lập tức lắc mình tránh né, gã quay đầu lại, nhìn vị trí mình vừa đứng, chẳng biết lúc nào, xuất hiện một thanh niên mặc y phục đen, giống như bóng ma, trong tay nắm một gậy sắt, không hề phát ra nửa điểm âm thanh.

Gã thầm nghĩ thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã bị đánh lén.

Nhưng mà, hắn không hề biết, Lâm Siêu không có ý định đánh lén gã, bằng không gã có dựa vào cảnh báo mà phản ứng trước thì lúc này kết quả vẫn như cũ bể sọ mà chết.

Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Siêu rơi vào cô gái lễ phục đen, vừa nãy nghe được lời của nàng, đã bất chợt khơi dậy sát khí trong lòng hắn, không ngờ lại bị phát hiện, hắn cũng lười ẩn núp tiếp, hai người kia đều là Tiến hóa giả tự thức tỉnh, tuy rằng mạnh hơn Tiến hóa giả phổ thông, nhưng chẳng thể tạo ra uy hiếp lớn đối với hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương