Lâm Siêu sờ sờ cằm nhìn con đường chỉ trong chốc lát đã xuất hiện một đống hủ thi, số này ít nhất cũng phải hơn một trăm con. Mặc dù hắn có thể đánh chết toàn bộ nhưng như vậy sẽ làm lộ hết con bài tẩy của hắn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi chỉ tay về hướng rặng cỏ bên đường, nói:

- Tôi sẽ dụ bọn chúng ra chỗ khác, mọi người hãy nhân cơ hội này chạy qua, lát nữa sẽ gặp nhau ở cuối phố.

Nghe thấy những lời này của hắn, đám người Sở Sơn Hà đều cảm thấy kinh ngạc, hai vị bác sĩ và nữ y tá lập tức hiện lên vẻ vui mừng trong mắt. Nếu có người dụ những thứ quái quỷ này đi thì tỷ lệ sống sót của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

- Không thể được!

Sở Sơn Hà không kiềm chế được nói:

- Lâm Siêu huynh đệ, tuy rằng thân thủ của cậu rất giỏi nhưng những thứ quái vật này có rất nhiều. Một khi bị bọn chúng bao vây thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Siêu nói một cách lạnh lùng:

- Nghe lời tôi, đừng để lại dấu vết gì!

Sở Sơn Hà nghẹn giọng, y cắn răng nói:

- Tôi sẽ đi cùng với cậu, hai người ít nhiều gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tiểu Tống, cậu dẫn bọn họ đi trước đi.

Người lính tên Tiểu Tống kính phục nhìn Lâm Siêu, gã nghe Sở Sơn Hà nói vậy thì vội vàng đáp:

- Lâm Siêu huynh đệ chỉ là người dân bình thường mà còn dám hy sinh thân mình như vậy. Tôi là một người lính thì sao có thể lùi bước được, tôi và hai người sẽ ở phía sau ngăn cản.

Hai vị bác sĩ và nữ y tá thấy ba người tranh luận với nhau thì đều lập tức cảm thấy nóng ruột. Tuy nhiên, lúc trước phó viện trưởng vừa mở miệng đã bị Tiểu Tống quát cho một lần nên y không dám nói gì thêm nữa, chỉ còn biết mắng chửi ở trong đầu là: "Đúng là ba con lợn ngu ngốc, đi tự sát mà cũng còn tranh nhau!"

- Tiểu Tống nghe lệnh!

Sở Sơn Hà quát.

- Thế nhưng...

Tiểu Tống lập tức cảm thấy sốt ruột.

Sở Sơn Hà giận đến tái mặt, nói:

- Không nhưng nhị gì cả, cậu dám cãi lại quân lệnh sao?

Tiểu Tống cười gượng, nói:

- Anh Sở, đừng lấy quân lệnh ra ép tôi được không, tôi nghe theo lời anh là được rồi.

Lúc này Sở Sơn Hà mới nở nụ cười, y quay đầu nhìn qua Lâm Siêu, nói:

- Chúng ta cùng đi thôi, qua bên kia trước ư?

Lâm Siêu liếc y một cái rồi lạnh nhạt nói:

- Tôi nói là anh hãy dẫn bọn họ đi trước, bằng vào thân thủ của anh lúc này chỉ tổ làm liên lụy đến tôi mà thôi.

Sở Sơn Hà cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bộ mặt già bỗng bỏ lên, nói:

- Tôi biết thân thủ của tôi không giỏi như cậu, thế nhưng ít nhiều vẫn có thể hỗ trợ cho nhau một chút. Để một mình cậu ngăn ở phía sau, chuyện như vậy lão Sở tôi không làm nổi.

Lâm Siêu giơ súng lên chỉ vào đầu y, nói:

- Nếu anh muốn chết vội như vậy thì tôi sẽ giúp anh.

Sở Sơn Hà bị hù cho nhảy cẫng lên, nói ngay:

- Lâm... Lâm Siêu huynh đệ, đừng nên kích động như vậy. Tôi biết rồi, tôi sẽ dẫn bọn họ đi. Cậu bỏ súng xuống đi, nó rất dễ cướp cò đó.

Lâm Siêu hạ súng xuống, lạnh lùng nói:

- Đợi lát nữa hãy tăng tốc nhanh một chút. Chú ý đừng để cơ thể chảy quá nhiều mồ hôi, khứu giác của bọn chúng rất nhạy, mùi cơ thể có thể thu hút bọn chúng lại đấy.

Sở Sơn Hà thấy kinh ngạc, nói:

- Lâm Siêu huynh đệ, dường như cậu biết rất rõ về những thứ quái quỷ này thì phải?

Lâm Siêu liếc y một cái rồi giơ súng lên.

- Đừng, đừng, tôi không nói gì nữa.

Sở Sơn Hà thấy hắn lại muốn dùng súng uy hiếp mình thì lập tức cười gượng rồi lui về phía sau mấy bước.

Tiểu Tống đứng bên cạnh cảm thấy rất buồn cười mà phải cố nhịn. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gã chưa bao giờ thấy Sở Sơn Hà ăn quả đắng như vậy. Từ trước tới nay toàn là y áp bức người khác chứ đây là lần đầu tiên y bị người khác ép cho không nói được câu nào.

Lâm Siêu dẫn mấy người đi tới trước giao lộ, hắn tính toán khoảnh cách giữa họ và đám hủ thi rồi lập tức nhặt một chiếc giày da trên mặt đất ném về phía tấm kính trên cánh cửa một chiếc xe ô tô bỏ không ở phía xa.

Chiếc giày bay hơn một trăm mét rồi đập mạnh lên tấm kính thủy tinh!

Lực tay khỏe kinh người như vậy khiến cho đám Sở Sơn Hà cảm thấy hoảng sợ. Bọn họ có thể ném xa hơn 10 mét chứ hơn 100 mét thì đã vượt quá cực hạn của con người rồi. Trừ phi là một số đại lực sĩ thì mới có thể làm được điều đó. Vả lại, chiếc giày bay xa hơn một trăm mét còn đập vỡ cả tấm kính ô tô thì độ chính xác cũng phải chuẩn đến kinh người.

Lúc này, đám hủ thi đang đi lại vật vờ xung quanh đã ngay lập tức bị tiếng thủy tinh vỡ thu hút đi về phía chiếc xe ô tô bỏ không. Nhưng ngay sau đó, đám hủ thi không tìm được thức ăn nên lại tản ra các nơi như trước.

Lâm Siêu ra dấu cho đám người Sở Sơn Hà đi theo hướng rặng cỏ bên đường rồi chính hắn lại phi tới trước một chiếc xe bị tông nhìn khá là hỏng hóc.

Cửa chiếc xe này đã bị mở ra một nửa, tấm kính trên cửa xe cũng bị vỡ tan tành. Phía trên mặt đất còn có một bộ xương trắng còn dính chút thịt, Lâm Siêu bước qua cái xác đó đi vào trong xe.

Hắn dẫm chân ga.

Dzồ...!

Từ trong ống bô phát ra tiếng kêu ù ù, tiếng động đó vang lên trên con đường yên tĩnh như vậy nghe rất là chói tai.

Đám người Sở Sơn Hà thấy Lâm Siêu làm vậy thì thiếu chút nữa tự cắn đứt lưỡi của mình.

Trời ơi!

Đây không phải là tự sát hay sao?

Lúc trước bọn họ đã từng nghĩ tới viếc lái xe để chạy trốn. Thế nhưng, trên đường phố lúc này ngổn ngang toàn xe cộ, đường tắc không chịu nổi, thật sự không thể chạy xe nhanh được.

Hơn nữa, tiếng động cơ do xe phát ra cũng có thể thu hút đám hủ thi. Những con hủ thi này có tốc độ rất nhanh, con trước vừa ngã thì con sau đã đuổi theo ngay. Cho dù lái xe đụng bay mấy con thì bọn chúng vẫn cứ cắm đầu phi về phía trước. Bọn chúng còn có thể lao người hoặc bám vào bánh xe tô tô. Một khi bị đám hủ thi bám vào thân xe thì tốc độ sẽ bị giảm hay có thể bị lật xe.

Cho nên, việc lái xe chính là hành động tự sát!

Bọn họ không ngờ người nhìn qua rất khôn khéo như Lâm Siêu lại chọn phương pháp ngu xuẩn như vậy để dụ bọn quái vật kia đi. Mặc dù phương pháp này rất hiệu quả nhưng nó lại chính là đem mạng sống của mình ra đánh cược!

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của mấy người đều trở nên phức tạp. Đừng nói hiện giờ chính là ngày tận thế, cho dù vào thời kỳ hòa bình thì có được mấy người dám đánh cược tính mạng của mình vì người khác đây?

Hai vị bác sĩ cùng nữ y tá đều cảm thấy đủ năm vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Có sự cảm kích, sự xấu hổ cùng sự bất an trong lòng. Nhưng tất cả chỉ đến trong lúc nhất thời, mọi thứ xuất hiện trong đầu họ đều biến mất rất nhanh. Sau khi nhìn thấy đám hủ thi bị dụ đi chỗ khác, ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ lúc này chính là chạy trốn! Phải sống để thoát khỏi chỗ này!

Cho dù chết cũng không thể để những con quái vật ghê tởm này ăn tươi nuốt sống được.

Trên thực tế, con người thật ra cũng không sợ hãi cái chết đến như vậy. Có rất nhiều người không phải lo nghĩ về cơm áo nhưng vẫn nhảy lầu hay cắt cổ tay tự sát. Con người là một loài sinh vật có lúc rất kiên cường, có thể tạo ra những ý chí ngoan cường trong cuộc sống. Thế nhưng có lúc họ lại rất yếu đuối, gặp một chút đau khổ, một chút thất bại đã có thể khiến người ta suy nghĩ tìm đến cái chết.

Vậy nhưng, khi nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của đám hủ thi này, cho dù là những người không sợ chết cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước cái chết.

Bởi vì... cái chết kiểu này thật sự quá đáng sợ!

Bị một phát súng bắn chết, đó là việc rất sung sướng. Bị cắn chết một cách từ từ, đó chính là sự hành hạ.

Lâm Siêu thấy đám người Sở Sơn Hà đi theo rặng cỏ bên đường chạy về phía trước thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn đạp ga rồi chạy xe song song với bọn họ trên đường cái. Giống như đèn chỉ đường cho bọn họ, hắn sử dụng âm thanh của động cơ xe thu hút đám hủ thi ở phía trước bọn họ.

Có kính xe loại chống nắng che mắt, Lâm Siêu không lo đám người Sở Sơn Hà thấy được cảnh tượng ở bên trong xe. Trong đôi mắt hắn chợt lóe sáng khiến ánh sáng xung quanh bị chiết xạ biến đổi khác thường. Nếu như đám người Sở Sơn Hà đang ngồi trong xe thì bọn họ sẽ phải hoảng sợ vì trên ghế lái lúc này không có một bóng người, chỉ có vô lăng là đang không ngừng chuyển động.

Tàng hình!

Đây chính là tác dụng của ánh sáng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương