Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
-
Chương 68: Lên đường đến Thần Nông Giá
Mặc kệ Thẩm Trì nghĩ như thế nào, tại nhận tri của Niếp Bình, quả thật tin tức này gây cho anh chấn động quá lớn, sự tình quá mức nghiêm trọng, anh mới có thể phân phó cảnh vệ viên mặc kệ Từ Mộng Chi đang làm cái gì cũng phải kéo người về.
Tốc độ của cảnh vệ viên rất nhanh, chưa tới một giờ, Từ Mộng Chi đã xuất hiện trước mắt, phải biết rằng, khoảng cách từ viện nghiên cứu đến căn biệt thự này cũng không ngắn. Cậu có chút uể oải, tinh thần không được tốt lắm, lúc nhìn thấy Thẩm Trì hơi hơi kinh ngạc, cười nói: “Xem ra Thẩm tiên sinh lại đem đến đại tin tức gì cho chúng ta rồi.”
Niếp Bình đem thứ cầm trong tay đưa cho cậu, “Em xem đi.”
Tốc độ Từ Mộng Chi đọc phần văn kiện kia so Niếp Bình còn chậm hơn, đương nhiên không phải do trình độ của cậu thấp hơn Niếp Bình, trên thực tế ở tại nơi này, chỉ có Từ Mộng Chi là đúng chuyên môn, cậu là thận trọng, mới có thể đọc chậm như vậy.
“A Bình, phải nhanh chóng mời họp hội nghị, những lão già bên trong viện nghiên cứu đều phải kêu đến!” Thần sắc Từ Mộng Chi trầm trọng.
Niếp Bình nao nao, bỗng nhiên nói, “Mộng Chi, em đã thật lâu rồi không có gọi ta là A Bình.” Nhưng rất nhanh hắn liền quay đầu đi phân phó cảnh vệ viên, cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Trì cảm giác giữa hai người bọn họ xảy ra vấn đề gì đó, đương nhiên lấy lập trường của hắn cũng không thể chen lời gì, vì thế hắn nhìn về phía Từ Mộng Chi, trực tiếp nhắc nhở: “Nghe ý của ba tên người Mỹ kia, hình như dùng dị năng giả cấp năm là tốt nhất, mới có thể tới gần dải đất trung tâm,” nghĩ nghĩ hắn bổ sung, “Chí ít phải cấp năm.”
Từ Mộng Chi nhíu mày, “Quả thật, trong phần báo cáo này, cho dù là dị năng giả cấp bốn, kết quả thực nghiệm cũng không quá lý tưởng, suy luận này vẫn có thể tin, nhưng là…”
“Hiện tại dị năng giả cấp năm tại Bắc Kinh quá ít.” Niếp Bình tiếp lời, “Cần cùng các an toàn khu khác truyền đạt chút tin tức.”
Đem sự tình nói rõ ràng xong, Thẩm Trì cũng không hề quan tâm nữa. Sau khi chỗ ở của hắn tại Bắc Kinh bị Úy Ninh nổ bay, mảnh đất đó được xây lại, đã hoàn toàn không phải bộ dáng lúc trước nữa, đám Thẩm Trì cũng không trở về, mà trực tiếp ở tại biệt thự của Niếp Bình. Thẩm Trì tự hỏi nếu như mình là Niếp Bình, cũng sẽ không hi vọng kẻ mang đến tin tức bom tấn này chạy loạn.
Biệt thự Niếp gia rất lớn, phòng không ít, ở thêm bốn người bọn hắn là hoàn toàn không có vấn đề.
Kết quả thảo luận cụ thể của những kẻ cao tầng Bắc Kinh Thẩm Trì cũng không biết. Thậm chí sau ngày hôm đó hắn ngay cả Niếp Bình cũng chưa gặp mặt, thẳng đến hai tháng sau, Niếp Bình mới phái người tới gọi bọn hắn.
“Ta nghĩ, chung quy phải báo cho các ngươi kết quả như thế nào,” Niếp Bình nói, “Chúng ta đã tập hợp được hai mươi dị năng giả cấp năm từ khắp cả nước, đây đã là cực hạn, trong đó có không ít nhân vật trọng yếu, nếu tổn thất căn bản không gánh nổi, căn cứ theo phân tích của viện nghiên cứu, tại Trung Quốc có bảy khu vực đại khái trên đường vĩ tuyến 30 độ Bắc, bọn họ chuẩn bị không phân tán ra, mà cùng nhau hành động…”
“Chờ một chút,” Thẩm Trì cắt ngang, “Ngươi nói hai mươi dị năng giả cấp năm, điều tới từ khắp cả nước?”
“Gồm có cả ta trong đó nữa.” Niếp Bình thản nhiên cười, “Còn thêm Từ Mộng Chi.”
Thẩm Trì nhíu mày, “Ta không phải là đã quên nói cho ngươi biết, Lưu Mộc, Gia Gia cùng Minh Nguyệt đều là dị năng giả cấp năm đi, chúng ta cũng có thể đi chứ?”
Niếp Bình kinh ngạc, “… Ngươi quả thật đã quên nói cho ta biết.”
Kiểu dị năng giả cùng bậc này, không phải liếc mắt là có thể đoán được hay nhìn ra, chỉ bằng bề ngoài, Thẩm Trì là có chút khí chất cao nhân, nhưng Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt thực tế tuổi quá nhỏ chút…
Cuối cùng quyết định chính là hai mươi bốn người xuất phát.
Niếp Bình là dị năng giả Quang hệ cấp năm, còn Từ Mộng Chi là dị năng giả Não vực, dị năng giả Não vực tiến cấp cực kỳ chậm chạp, hơn nữa lại nguy hiểm, không thể không nói Từ Mộng Chi có khả năng đi tới hiện tại, thiên phú bản thân quả thực cao khiến người giận sôi, đồng thời, cậu cũng là của cải khá quan trọng của cả đất nước Trung Quốc, cùng những dị năng giả khác không giống nhau.
Có thể dựa vào chính mình tiến đến cấp năm, không có một kẻ nào là ngu dốt, mà nhìn thấy những người trước mặt này, ngoại trừ Niếp Bình cùng Từ Mộng Chi ra, Thẩm Trì nhận thức tới cũng chỉ có ba người. Tại Trung Quốc nhìn tới Liễu Minh Tuệ, Thẩm Trì quả thực không thể che dấu bản thân kỳ quái, “Không phải ngươi ở Nhật Bản sao?”
Vẻ mặt Liễu Minh Tuệ thoải mái, “Chuyện tình tại Nhật Bản đã giao cho Kỷ Oánh tiếp quản, cấp trên cũng cảm thấy không cần thêm người nào nữa đi quản thúc nàng, mặt khác phái người sang tiếp tục phối hợp cùng nàng, nàng cũng không cần một kẻ thông minh như ta ở dưới trướng của nàng.” Cậu cười rộ lên.
Hai kẻ thông minh thực dễ dàng náo mâu thuẫn, lúc trước Liễu Minh Tuệ cùng Diệp Dương tại Nhật Bản, thì Liễu Minh Tuệ làm chủ; nếu hai người đều rất có chủ kiến thì sẽ bất lợi cho cả hệ thống điệp viên, Kỷ Oánh là một nữ nhân khá có chủ ý, giờ đây Liễu Minh Tuệ phối hợp cùng nàng cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, cho nên hẳn là quốc gia đã điều chỉnh chính sách.
Hai người quen khác một là dị năng giả Băng hệ Đàm Nghiên Nhã đã từng hợp tác trước kia, còn lại lại không ngờ là kẻ đã gần mười năm không gặp – Trình Bái! Thẩm Trì cơ hồ phải lật lại trí nhớ một chút mới nhận ra là ai.
Thẩm Trì cùng lúc trước gần như không có biến hóa, cho nên Trình Bái lập tức liền nhận ra hắn ngay, nhưng bản thân Trình Bái biến hóa rất lớn, mười năm trước gã cũng không tính là trẻ tuổi, hiện tại mười năm sau, gã chẳng những không có già đi, trái lại càng thêm tinh thần sáng láng. Khi đó khí chất toát từ ánh mắt của gã mang theo vài phần dục vọng trở nên mạnh mẽ, còn có một chút dã tâm che dấu tại đáy mắt chính gã cũng không phát hiện ra, nhưng hiện tại, những điều đó đã sớm không thấy, tư thế cả người đều oai hùng bừng bừng, đeo trên lưng không còn là cây cung phức tạp được ghép lại, mà là một cây cung gỗ vô cùng đơn giản, cả người tựa như một mũi tên lợi hại.
“Thẩm Trì, thật sự quá lâu rồi không thấy!” Gã cười cùng chào hỏi với Thẩm Trì, bởi vì bản thân gã cũng trẻ ra thật nhiều, nên diện mạo Thẩm Trì hoàn toàn không có biến hóa vẫn chưa khiến gã hoài nghi, vốn không ít dị năng giả cũng không dễ dàng già đi, do vậy kiểu như Thẩm Trì cũng không tính quá khoa trương.
Thẩm Trì cùng gã đánh tiếp đón, rồi nhìn những dị năng giả khác, lại không nhận thức được một ai cả.
Nhớ ngày đó cấp bậc dị năng của Đàm Nghiên Nhã cũng không tính quá cao, thậm chí so Kỳ Dung Thúy còn kém một cấp, hiện tại lại lên đến cấp năm, nàng cũng không phải thuộc nhóm dị năng giả xuất hiện đầu tiên lúc mạt thế tiến đến, mà là về sau mới thức tỉnh, chứng tỏ tốc độ thăng cấp đều phải nhanh hơn người khác, mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Đàm Nghiên Nhã cũng bắt chuyện qua bọn hắn, thấy Trình Bái lôi kéo Thẩm Trì nói chuyện, thì cùng Kỷ Gia hàn huyên hai câu, không biết như thế nào lại nhắc tới Kỳ Dung Thúy.
“… Vốn nàng cũng không phải không có cơ hội thăng cấp, hiện tại lại chỉ lo đàm yêu đương.” Bản thân Đàm Nghiên Nhã là một mỹ nhân băng, hai năm qua đã hòa hoãn hơn nhiều, khóe môi cũng có thể hơi hơi câu lên cười.
Kỷ Gia không có bằng hữu cùng giới tính, cũng không ngại Đàm Nghiên Nhã tiếp xúc, năm đó nàng chỉ là một cô bé, người ta muốn tìm nàng nói chuyện mới là kỳ quái đó, hiện tại dầu gì cũng là một cô nương, thế nên Đàm Nghiên Nhã mới có thể lôi kéo nàng nói chuyện như vậy.
“Đàm yêu đương?”
“Đúng a.” Đàm Nghiên Nhã có chút cảm thán, mấy năm nay người theo đuổi nàng cũng không ít, nhưng nàng vẫn nghĩ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ mới là điều quan trọng hơn, nhoáng một cái liền năm này qua năm khác trôi đi.
Kỷ Gia “A” một tiếng, “Vì sao phải đàm yêu đương đây?”
“Lập gia đình a.”
“Kia trực tiếp gả không phải tốt rồi sao, vì sao nhất định phải yêu đương đâu.” Kỷ Gia tỏ vẻ khó hiểu.
Đàm Nghiên Nhã khó hiểu mà liếc một phát Minh Nguyệt đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm bên này, không đồng ý nói: “… Sao có thể gả cho người không có cảm tình với ngươi a? Hôn nhân không có tình yêu khẳng định rất nhàm chán, căn bản sẽ không hạnh phúc, còn không bằng một mình ở vậy đâu.”
“Phải vậy không?” Kỷ Gia nửa tin nửa ngờ, “Có yêu đương hôn nhân mới trở nên hạnh phúc sao?”
Đàm Nghiên Nhã còn muốn nói tiếp gì đó, Minh Nguyệt đã trực tiếp đi nhanh đến kéo đi Kỷ Gia, “Gia Gia, chúng ta đi thôi.”
Kỷ Gia do dự một chút, nhìn thấy Minh Nguyệt cầm lấy tay mình, không khỏi nhớ tới trên sách tình yêu có viết: yêu một người, nhìn thấy anh ấy/cô ấy tim sẽ đập rộn ràng…
Chính là nàng cùng Minh Nguyệt quá quen a! Minh Nguyệt cầm tay nàng tựa như chính mình lấy tay trái cầm tay phải, đập cái cọng lông a!
Lần này, thông qua thương lượng giữa Niếp Bình và Thẩm Trì, Thẩm Trì miễn cưỡng đồng ý hai mươi người bọn họ có thể tiến vào bên trong Thanh Thanh, nhưng phạm vi hoạt động của bọn họ chỉ giới hạn trong phòng khách kia thôi, có các loại thực vật của Thẩm Lưu Mộc, những người này muốn tới địa phương khác cũng không có khả năng, thêm việc không có Kỷ Gia khống chế, bọn họ căn bản không thể ra vào Thanh Thanh, càng không có phương pháp đi loạn. Nơi đó là địa bàn của bọn hắn, nếu Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia muốn, có thể khiến toàn bộ bọn họ bị vây chết tại bên trong, hơn nữa Niếp Bình cũng đã đáp ứng trả đủ thù lao cho bọn hắn, chuyện này mới xem như thỏa thuận xong xuôi.
Phòng khách đủ lớn, thêm vào đoạn cầu thang dẫn lên gác mái chỗ mắt của Thanh Thanh, chứa hai mươi người là có thể, ít nhất sau khi để xuống hai mươi cái túi ngủ lớn, vẫn còn đủ không gian hoạt động, có chút chen chúc là hiển nhiên, nhưng toàn bộ ngồi xuống xong, vẫn là có địa phương đặt chân. Tại mạt thế cũng chẳng chú ý nhiều như vậy, cho dù là Niếp Bình với Từ Mộng Chi, có thể có hoàn cảnh như này đã là ngoài ý muốn, nên không có người bất mãn kêu ca, trái lại cả đám đều thực vừa lòng.
Lần đầu tiến vào Thanh Thanh, ngay cả Từ Mộng Chi đều có chút thán phục, chân của cậu không tốt, hơn nữa thân phận đặc thù, cùng Niếp Niếp Bình chiếm lấy gác mái, để tiện quan sát tình huống phía trước mà làm sắp xếp thích hợp, bởi vì trên đó có một cái bàn (??).
Bàn ghế linh tinh dưới phòng khách đã tạm thời bị thu, chỉ rải ra một tầng lá trúc xanh tiến hóa, bốn phía đều là thực vật xanh, có thể cung cấp dưỡng khí, cũng có thể hút bụi trừ tạp âm, toàn bộ Thanh Thanh làm cho con mắt mọi người xem đều phải thẳng.
“Bàn về dị năng hữu dụng nhất tại mạt thế, ta vốn tưởng rằng càng cường đại càng tốt, hiện tại xem ra, vẫn là thuật khống chế rối gỗ của Kỷ Gia là hữu dụng nhất a!” Liễu Minh Tuệ cảm thán.
Từ Mộng Chi cười nói: “Đúng vậy, nhìn bên ngoài còn không thấy thế nào, vào trong mới biết thực tốt, được ở thư thái như thế mặc kệ có là tại mạt thế hay không, đều đủ để hưởng thụ.”
“Quả thật so với phòng xe còn tốt hơn nhiều.” Một nam nhân tuổi trẻ nhìn hào hoa phong nhã nói, hắn từ đầu đến chân đều lóe lên bốn chữ tinh xảo thanh lịch, như vậy trước mạt thế cũng chính là thuộc loại nhân vật sống trong sung sướng.
Bởi vì đem phòng khách nhường cho bọn họ, bốn người Thẩm Trì hầu như đều ở trong phòng phía sau, nhất cử nhất động của mọi người phía trên đều không thể gạt được Kỷ Gia, thật không phải lo lắng điều gì, nhưng Thẩm Trì lại thực lo lắng mình với Thẩm Lưu Mộc cả ngày cùng ở trong một gian phòng…
Gần đây Thẩm Lưu Mộc tấn công hơi mạnh mẽ.
Xuất phát từ Bắc Kinh, đây là một loại lữ hành khác có lộ trình dài đằng đẵng, rất có thể một đi không trở về, những cũng có thể thay đổi cả lịch sử.
Địa phương đầu tiên bọn hắn muốn đi là nơi Thẩm Trì từng đi qua, hơn nữa còn phát hiện không thích hợp – Thần Nông Giá.
Thần Nông Giá tại thời bình cũng có cả tảng lớn khu vực chưa phát hiện, toát lên đặc sắc núi rừng ngàn năm, giữ gìn được dấu vết rõ ràng của văn hóa nguyên thủy cổ xưa, lại có diện mạo của xứ sở núi rừng dày đặc, nơi đây là rừng rậm nguyên thủy, tại bình thường xâm nhập vào đều có nguy hiểm nhất định, càng khỏi nói tới hiện tại là mạt thế. Năm đó thực lực bốn người Thẩm Trì đã muốn xem như không tồi, lại chỉ có thể bồi hồi bên ngoài Thần Nông Giá, có thể thấy được nơi này nguy hiểm dị thường.
Tại thời bình nơi này có số lượng lớn động vật bạch tạng, có thật nhiều loài chim quý loài thú kỳ lạ, kỳ hoa dị thảo, sơn động hiếm thấy hang hốc lạ lùng. Mạt thế sau, đã có vô số động vật thực vật tiến hóa, thảm thực vật càng thêm sum xuê không chỉ mấy lần, từ xa nhìn lại liền một khối xanh um tươi tốt, đem bí mật tầng tầng vùi lấp tại nơi núi thẳm.
Trong nhiều dị năng giả cấp năm đến đây, thì Liễu Minh Tuệ là dị năng giả Thủy hệ, Đàm Nghiên Nhã là Băng hệ, Niếp Bình là Quang hệ, ngoài ra vị nam tử nhã nhặn An Bạch Hoa đeo kính kia là Phong hệ, Hồng Ba to con bộ dạng trung hậu trầm mặc ít nói là Thổ hệ, bản thân là con lai - Phạm Dịch mũi cao mắt sâu là Hỏa hệ, còn có một nữ nhân tên Thích Mẫn bộ dạng bình thường là Kim hệ. Dị năng giả Thiên nhiên hệ thêm Thẩm Lưu Mộc nữa là tổng cộng có tám người, tám vị dị năng giả Thiên nhiên hệ cấp năm, cơ hồ có thể phá vỡ lực lượng tự nhiên trên trái đất, đây là một đội ngũ với lực lượng thập phần khủng bố. Thêm nữa, Từ Mộng Chi là dị năng giả Não vực, Trình Bái là dị năng giả đặc thù có được dị năng xạ tiễn (bắn tên), Đinh Yến – một nữ nhân nhìn qua thực nhu nhược ngại ngùng – đồng dạng là dị năng giả đặc thù có được ngũ giác tăng cường, Phùng Ninh và Phùng Tĩnh là một đôi song sinh, cũng có dị năng đặc thù, bảy người còn lại đều là người biến hình, đều là cao thủ đứng đầu, loại hình biến hóa trên đất dưới nước đều có, còn lại một người nhìn tuổi cũng không lớn, mặc đạo bào màu trắng vô cùng đơn giản, trên lưng đeo một thanh kiếm Tinh Cương, mặt mày bình tĩnh, cả người lại nhuệ khí sắc bén, nó đến từ Võ Đang.
Cả một đoàn người đều là cao thủ, nhưng khi tiến vào rừng núi rậm rạp vẫn nhịn không được nhăn mày, nơi này cỏ cây rất tươi tốt, Thanh Thanh không thể tiến vào, còn hơn cả thời điểm năm đó đám người Thẩm Trì tới, càng thêm dày đặc âm u phồn thịnh, bọn hắn chỉ có thể chính bản thân tiến vào.
Từ Mộng Chi đi đứng không tiện, xe lăn của cậu là đặc chế, cũng không cần người khác hỗ trợ, nhưng mặt đất nơi đây không bằng phẳng, cho nên có chút không phương tiện, mà còn chưa có tiến vào bọn hắn cũng đã cảm giác được trong rừng có hơi thở quỷ dị.
“Nơi này có điểm tà môn.” An Bạch Hoa nhíu mày nói.
Niếp Bình đem túi hành lý Từ Mộng Chi chuẩn bị cùng đeo trên lưng, bình tĩnh nói, “Đi thôi.”
Từ Mộng Chi thản nhiên cười cười, “Tà môn mới tốt, chỉ sợ nó không có cái gì, khiến chúng ta một chuyến tay không đâu.”
Mở đường chính là Phùng Ninh cùng Phùng Tĩnh, đôi song sinh này có thể bay nhảy cực kỳ nhanh trên các nhánh cây, cả người mềm mại không thể tưởng tượng nổi, cho dù là xa xưa tu luyện nhu thể thuật cũng không có được thân thể mềm mại như các nàng, hơn nữa thân thể các nàng không chỉ mềm mại, năng lực phản ứng còn nhanh kinh người, xem bộ dáng các nàng một cước đá bay con cú mèo tiến hóa, thì đồng dạng lực lượng cũng cường đại.
“Dị năng của các nàng là phản tổ.” Từ Mộng Chi nhìn ra Thẩm Trì nghi hoặc, cùng hắn nói, “Ý nghĩ của người nguyên thủy không tiến hóa bằng chúng ta, thân thể lại mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều, bọn họ có khả năng sinh tồn trong hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, vô luận là sức mạnh, độ nhanh nhẹn hay tính chất thân thể, đều hơn so chúng ta, Phùng Ninh cùng Phùng Tĩnh chính là xuất hiện thân thể phản tổ.”
Như vậy rừng rậm nguyên thủy đối với hai chị em họ Phùng, quả thực tựa cá gặp nước thập phần tự tại.
Ặc, tưởng tượng như vậy làm Thẩm Trì nhớ tới Tarzan cái gì…
Bỗng nhiên, đàn chim ào ào chấn động, bóng đen phô thiên cái địa mà đến trước mặt, Thẩm Trì trong lòng cả kinh, nhìn thấy trên bản đổ một mảng lớn điểm đỏ tới gần, nhanh chóng hô to: “Cẩn thận!”
Hắn biết mà, sự tình vốn sẽ không thuận lợi như vậy!
Vô số dây leo xanh kết thành một tấm võng, phóng lên cao.
Thần sắc Thẩm Lưu Mộc trấn định, đem Thẩm Trì gắt gao bảo hộ sau người.
Y đã trưởng thành, không còn là đứa bé phải để ba ba bảo hộ nữa, hiện tại, đến phiên y bảo hộ ba ba.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: ta là kẻ môi cá… Lại muộn… Thực xin lỗi ~~o(>_<)o ~~
Cám ơn địa lôi của Tắc Nhâm, Tàn Hồng, Sa Liễu Du Nhiên, Nhân Yêu Lý Đả Cổn Đích Yêu Nhân, Tiểu Tiểu Quất Tử Nữu Nữu, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn lựu đạn của An, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Tốc độ của cảnh vệ viên rất nhanh, chưa tới một giờ, Từ Mộng Chi đã xuất hiện trước mắt, phải biết rằng, khoảng cách từ viện nghiên cứu đến căn biệt thự này cũng không ngắn. Cậu có chút uể oải, tinh thần không được tốt lắm, lúc nhìn thấy Thẩm Trì hơi hơi kinh ngạc, cười nói: “Xem ra Thẩm tiên sinh lại đem đến đại tin tức gì cho chúng ta rồi.”
Niếp Bình đem thứ cầm trong tay đưa cho cậu, “Em xem đi.”
Tốc độ Từ Mộng Chi đọc phần văn kiện kia so Niếp Bình còn chậm hơn, đương nhiên không phải do trình độ của cậu thấp hơn Niếp Bình, trên thực tế ở tại nơi này, chỉ có Từ Mộng Chi là đúng chuyên môn, cậu là thận trọng, mới có thể đọc chậm như vậy.
“A Bình, phải nhanh chóng mời họp hội nghị, những lão già bên trong viện nghiên cứu đều phải kêu đến!” Thần sắc Từ Mộng Chi trầm trọng.
Niếp Bình nao nao, bỗng nhiên nói, “Mộng Chi, em đã thật lâu rồi không có gọi ta là A Bình.” Nhưng rất nhanh hắn liền quay đầu đi phân phó cảnh vệ viên, cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Trì cảm giác giữa hai người bọn họ xảy ra vấn đề gì đó, đương nhiên lấy lập trường của hắn cũng không thể chen lời gì, vì thế hắn nhìn về phía Từ Mộng Chi, trực tiếp nhắc nhở: “Nghe ý của ba tên người Mỹ kia, hình như dùng dị năng giả cấp năm là tốt nhất, mới có thể tới gần dải đất trung tâm,” nghĩ nghĩ hắn bổ sung, “Chí ít phải cấp năm.”
Từ Mộng Chi nhíu mày, “Quả thật, trong phần báo cáo này, cho dù là dị năng giả cấp bốn, kết quả thực nghiệm cũng không quá lý tưởng, suy luận này vẫn có thể tin, nhưng là…”
“Hiện tại dị năng giả cấp năm tại Bắc Kinh quá ít.” Niếp Bình tiếp lời, “Cần cùng các an toàn khu khác truyền đạt chút tin tức.”
Đem sự tình nói rõ ràng xong, Thẩm Trì cũng không hề quan tâm nữa. Sau khi chỗ ở của hắn tại Bắc Kinh bị Úy Ninh nổ bay, mảnh đất đó được xây lại, đã hoàn toàn không phải bộ dáng lúc trước nữa, đám Thẩm Trì cũng không trở về, mà trực tiếp ở tại biệt thự của Niếp Bình. Thẩm Trì tự hỏi nếu như mình là Niếp Bình, cũng sẽ không hi vọng kẻ mang đến tin tức bom tấn này chạy loạn.
Biệt thự Niếp gia rất lớn, phòng không ít, ở thêm bốn người bọn hắn là hoàn toàn không có vấn đề.
Kết quả thảo luận cụ thể của những kẻ cao tầng Bắc Kinh Thẩm Trì cũng không biết. Thậm chí sau ngày hôm đó hắn ngay cả Niếp Bình cũng chưa gặp mặt, thẳng đến hai tháng sau, Niếp Bình mới phái người tới gọi bọn hắn.
“Ta nghĩ, chung quy phải báo cho các ngươi kết quả như thế nào,” Niếp Bình nói, “Chúng ta đã tập hợp được hai mươi dị năng giả cấp năm từ khắp cả nước, đây đã là cực hạn, trong đó có không ít nhân vật trọng yếu, nếu tổn thất căn bản không gánh nổi, căn cứ theo phân tích của viện nghiên cứu, tại Trung Quốc có bảy khu vực đại khái trên đường vĩ tuyến 30 độ Bắc, bọn họ chuẩn bị không phân tán ra, mà cùng nhau hành động…”
“Chờ một chút,” Thẩm Trì cắt ngang, “Ngươi nói hai mươi dị năng giả cấp năm, điều tới từ khắp cả nước?”
“Gồm có cả ta trong đó nữa.” Niếp Bình thản nhiên cười, “Còn thêm Từ Mộng Chi.”
Thẩm Trì nhíu mày, “Ta không phải là đã quên nói cho ngươi biết, Lưu Mộc, Gia Gia cùng Minh Nguyệt đều là dị năng giả cấp năm đi, chúng ta cũng có thể đi chứ?”
Niếp Bình kinh ngạc, “… Ngươi quả thật đã quên nói cho ta biết.”
Kiểu dị năng giả cùng bậc này, không phải liếc mắt là có thể đoán được hay nhìn ra, chỉ bằng bề ngoài, Thẩm Trì là có chút khí chất cao nhân, nhưng Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt thực tế tuổi quá nhỏ chút…
Cuối cùng quyết định chính là hai mươi bốn người xuất phát.
Niếp Bình là dị năng giả Quang hệ cấp năm, còn Từ Mộng Chi là dị năng giả Não vực, dị năng giả Não vực tiến cấp cực kỳ chậm chạp, hơn nữa lại nguy hiểm, không thể không nói Từ Mộng Chi có khả năng đi tới hiện tại, thiên phú bản thân quả thực cao khiến người giận sôi, đồng thời, cậu cũng là của cải khá quan trọng của cả đất nước Trung Quốc, cùng những dị năng giả khác không giống nhau.
Có thể dựa vào chính mình tiến đến cấp năm, không có một kẻ nào là ngu dốt, mà nhìn thấy những người trước mặt này, ngoại trừ Niếp Bình cùng Từ Mộng Chi ra, Thẩm Trì nhận thức tới cũng chỉ có ba người. Tại Trung Quốc nhìn tới Liễu Minh Tuệ, Thẩm Trì quả thực không thể che dấu bản thân kỳ quái, “Không phải ngươi ở Nhật Bản sao?”
Vẻ mặt Liễu Minh Tuệ thoải mái, “Chuyện tình tại Nhật Bản đã giao cho Kỷ Oánh tiếp quản, cấp trên cũng cảm thấy không cần thêm người nào nữa đi quản thúc nàng, mặt khác phái người sang tiếp tục phối hợp cùng nàng, nàng cũng không cần một kẻ thông minh như ta ở dưới trướng của nàng.” Cậu cười rộ lên.
Hai kẻ thông minh thực dễ dàng náo mâu thuẫn, lúc trước Liễu Minh Tuệ cùng Diệp Dương tại Nhật Bản, thì Liễu Minh Tuệ làm chủ; nếu hai người đều rất có chủ kiến thì sẽ bất lợi cho cả hệ thống điệp viên, Kỷ Oánh là một nữ nhân khá có chủ ý, giờ đây Liễu Minh Tuệ phối hợp cùng nàng cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, cho nên hẳn là quốc gia đã điều chỉnh chính sách.
Hai người quen khác một là dị năng giả Băng hệ Đàm Nghiên Nhã đã từng hợp tác trước kia, còn lại lại không ngờ là kẻ đã gần mười năm không gặp – Trình Bái! Thẩm Trì cơ hồ phải lật lại trí nhớ một chút mới nhận ra là ai.
Thẩm Trì cùng lúc trước gần như không có biến hóa, cho nên Trình Bái lập tức liền nhận ra hắn ngay, nhưng bản thân Trình Bái biến hóa rất lớn, mười năm trước gã cũng không tính là trẻ tuổi, hiện tại mười năm sau, gã chẳng những không có già đi, trái lại càng thêm tinh thần sáng láng. Khi đó khí chất toát từ ánh mắt của gã mang theo vài phần dục vọng trở nên mạnh mẽ, còn có một chút dã tâm che dấu tại đáy mắt chính gã cũng không phát hiện ra, nhưng hiện tại, những điều đó đã sớm không thấy, tư thế cả người đều oai hùng bừng bừng, đeo trên lưng không còn là cây cung phức tạp được ghép lại, mà là một cây cung gỗ vô cùng đơn giản, cả người tựa như một mũi tên lợi hại.
“Thẩm Trì, thật sự quá lâu rồi không thấy!” Gã cười cùng chào hỏi với Thẩm Trì, bởi vì bản thân gã cũng trẻ ra thật nhiều, nên diện mạo Thẩm Trì hoàn toàn không có biến hóa vẫn chưa khiến gã hoài nghi, vốn không ít dị năng giả cũng không dễ dàng già đi, do vậy kiểu như Thẩm Trì cũng không tính quá khoa trương.
Thẩm Trì cùng gã đánh tiếp đón, rồi nhìn những dị năng giả khác, lại không nhận thức được một ai cả.
Nhớ ngày đó cấp bậc dị năng của Đàm Nghiên Nhã cũng không tính quá cao, thậm chí so Kỳ Dung Thúy còn kém một cấp, hiện tại lại lên đến cấp năm, nàng cũng không phải thuộc nhóm dị năng giả xuất hiện đầu tiên lúc mạt thế tiến đến, mà là về sau mới thức tỉnh, chứng tỏ tốc độ thăng cấp đều phải nhanh hơn người khác, mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Đàm Nghiên Nhã cũng bắt chuyện qua bọn hắn, thấy Trình Bái lôi kéo Thẩm Trì nói chuyện, thì cùng Kỷ Gia hàn huyên hai câu, không biết như thế nào lại nhắc tới Kỳ Dung Thúy.
“… Vốn nàng cũng không phải không có cơ hội thăng cấp, hiện tại lại chỉ lo đàm yêu đương.” Bản thân Đàm Nghiên Nhã là một mỹ nhân băng, hai năm qua đã hòa hoãn hơn nhiều, khóe môi cũng có thể hơi hơi câu lên cười.
Kỷ Gia không có bằng hữu cùng giới tính, cũng không ngại Đàm Nghiên Nhã tiếp xúc, năm đó nàng chỉ là một cô bé, người ta muốn tìm nàng nói chuyện mới là kỳ quái đó, hiện tại dầu gì cũng là một cô nương, thế nên Đàm Nghiên Nhã mới có thể lôi kéo nàng nói chuyện như vậy.
“Đàm yêu đương?”
“Đúng a.” Đàm Nghiên Nhã có chút cảm thán, mấy năm nay người theo đuổi nàng cũng không ít, nhưng nàng vẫn nghĩ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ mới là điều quan trọng hơn, nhoáng một cái liền năm này qua năm khác trôi đi.
Kỷ Gia “A” một tiếng, “Vì sao phải đàm yêu đương đây?”
“Lập gia đình a.”
“Kia trực tiếp gả không phải tốt rồi sao, vì sao nhất định phải yêu đương đâu.” Kỷ Gia tỏ vẻ khó hiểu.
Đàm Nghiên Nhã khó hiểu mà liếc một phát Minh Nguyệt đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm bên này, không đồng ý nói: “… Sao có thể gả cho người không có cảm tình với ngươi a? Hôn nhân không có tình yêu khẳng định rất nhàm chán, căn bản sẽ không hạnh phúc, còn không bằng một mình ở vậy đâu.”
“Phải vậy không?” Kỷ Gia nửa tin nửa ngờ, “Có yêu đương hôn nhân mới trở nên hạnh phúc sao?”
Đàm Nghiên Nhã còn muốn nói tiếp gì đó, Minh Nguyệt đã trực tiếp đi nhanh đến kéo đi Kỷ Gia, “Gia Gia, chúng ta đi thôi.”
Kỷ Gia do dự một chút, nhìn thấy Minh Nguyệt cầm lấy tay mình, không khỏi nhớ tới trên sách tình yêu có viết: yêu một người, nhìn thấy anh ấy/cô ấy tim sẽ đập rộn ràng…
Chính là nàng cùng Minh Nguyệt quá quen a! Minh Nguyệt cầm tay nàng tựa như chính mình lấy tay trái cầm tay phải, đập cái cọng lông a!
Lần này, thông qua thương lượng giữa Niếp Bình và Thẩm Trì, Thẩm Trì miễn cưỡng đồng ý hai mươi người bọn họ có thể tiến vào bên trong Thanh Thanh, nhưng phạm vi hoạt động của bọn họ chỉ giới hạn trong phòng khách kia thôi, có các loại thực vật của Thẩm Lưu Mộc, những người này muốn tới địa phương khác cũng không có khả năng, thêm việc không có Kỷ Gia khống chế, bọn họ căn bản không thể ra vào Thanh Thanh, càng không có phương pháp đi loạn. Nơi đó là địa bàn của bọn hắn, nếu Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia muốn, có thể khiến toàn bộ bọn họ bị vây chết tại bên trong, hơn nữa Niếp Bình cũng đã đáp ứng trả đủ thù lao cho bọn hắn, chuyện này mới xem như thỏa thuận xong xuôi.
Phòng khách đủ lớn, thêm vào đoạn cầu thang dẫn lên gác mái chỗ mắt của Thanh Thanh, chứa hai mươi người là có thể, ít nhất sau khi để xuống hai mươi cái túi ngủ lớn, vẫn còn đủ không gian hoạt động, có chút chen chúc là hiển nhiên, nhưng toàn bộ ngồi xuống xong, vẫn là có địa phương đặt chân. Tại mạt thế cũng chẳng chú ý nhiều như vậy, cho dù là Niếp Bình với Từ Mộng Chi, có thể có hoàn cảnh như này đã là ngoài ý muốn, nên không có người bất mãn kêu ca, trái lại cả đám đều thực vừa lòng.
Lần đầu tiến vào Thanh Thanh, ngay cả Từ Mộng Chi đều có chút thán phục, chân của cậu không tốt, hơn nữa thân phận đặc thù, cùng Niếp Niếp Bình chiếm lấy gác mái, để tiện quan sát tình huống phía trước mà làm sắp xếp thích hợp, bởi vì trên đó có một cái bàn (??).
Bàn ghế linh tinh dưới phòng khách đã tạm thời bị thu, chỉ rải ra một tầng lá trúc xanh tiến hóa, bốn phía đều là thực vật xanh, có thể cung cấp dưỡng khí, cũng có thể hút bụi trừ tạp âm, toàn bộ Thanh Thanh làm cho con mắt mọi người xem đều phải thẳng.
“Bàn về dị năng hữu dụng nhất tại mạt thế, ta vốn tưởng rằng càng cường đại càng tốt, hiện tại xem ra, vẫn là thuật khống chế rối gỗ của Kỷ Gia là hữu dụng nhất a!” Liễu Minh Tuệ cảm thán.
Từ Mộng Chi cười nói: “Đúng vậy, nhìn bên ngoài còn không thấy thế nào, vào trong mới biết thực tốt, được ở thư thái như thế mặc kệ có là tại mạt thế hay không, đều đủ để hưởng thụ.”
“Quả thật so với phòng xe còn tốt hơn nhiều.” Một nam nhân tuổi trẻ nhìn hào hoa phong nhã nói, hắn từ đầu đến chân đều lóe lên bốn chữ tinh xảo thanh lịch, như vậy trước mạt thế cũng chính là thuộc loại nhân vật sống trong sung sướng.
Bởi vì đem phòng khách nhường cho bọn họ, bốn người Thẩm Trì hầu như đều ở trong phòng phía sau, nhất cử nhất động của mọi người phía trên đều không thể gạt được Kỷ Gia, thật không phải lo lắng điều gì, nhưng Thẩm Trì lại thực lo lắng mình với Thẩm Lưu Mộc cả ngày cùng ở trong một gian phòng…
Gần đây Thẩm Lưu Mộc tấn công hơi mạnh mẽ.
Xuất phát từ Bắc Kinh, đây là một loại lữ hành khác có lộ trình dài đằng đẵng, rất có thể một đi không trở về, những cũng có thể thay đổi cả lịch sử.
Địa phương đầu tiên bọn hắn muốn đi là nơi Thẩm Trì từng đi qua, hơn nữa còn phát hiện không thích hợp – Thần Nông Giá.
Thần Nông Giá tại thời bình cũng có cả tảng lớn khu vực chưa phát hiện, toát lên đặc sắc núi rừng ngàn năm, giữ gìn được dấu vết rõ ràng của văn hóa nguyên thủy cổ xưa, lại có diện mạo của xứ sở núi rừng dày đặc, nơi đây là rừng rậm nguyên thủy, tại bình thường xâm nhập vào đều có nguy hiểm nhất định, càng khỏi nói tới hiện tại là mạt thế. Năm đó thực lực bốn người Thẩm Trì đã muốn xem như không tồi, lại chỉ có thể bồi hồi bên ngoài Thần Nông Giá, có thể thấy được nơi này nguy hiểm dị thường.
Tại thời bình nơi này có số lượng lớn động vật bạch tạng, có thật nhiều loài chim quý loài thú kỳ lạ, kỳ hoa dị thảo, sơn động hiếm thấy hang hốc lạ lùng. Mạt thế sau, đã có vô số động vật thực vật tiến hóa, thảm thực vật càng thêm sum xuê không chỉ mấy lần, từ xa nhìn lại liền một khối xanh um tươi tốt, đem bí mật tầng tầng vùi lấp tại nơi núi thẳm.
Trong nhiều dị năng giả cấp năm đến đây, thì Liễu Minh Tuệ là dị năng giả Thủy hệ, Đàm Nghiên Nhã là Băng hệ, Niếp Bình là Quang hệ, ngoài ra vị nam tử nhã nhặn An Bạch Hoa đeo kính kia là Phong hệ, Hồng Ba to con bộ dạng trung hậu trầm mặc ít nói là Thổ hệ, bản thân là con lai - Phạm Dịch mũi cao mắt sâu là Hỏa hệ, còn có một nữ nhân tên Thích Mẫn bộ dạng bình thường là Kim hệ. Dị năng giả Thiên nhiên hệ thêm Thẩm Lưu Mộc nữa là tổng cộng có tám người, tám vị dị năng giả Thiên nhiên hệ cấp năm, cơ hồ có thể phá vỡ lực lượng tự nhiên trên trái đất, đây là một đội ngũ với lực lượng thập phần khủng bố. Thêm nữa, Từ Mộng Chi là dị năng giả Não vực, Trình Bái là dị năng giả đặc thù có được dị năng xạ tiễn (bắn tên), Đinh Yến – một nữ nhân nhìn qua thực nhu nhược ngại ngùng – đồng dạng là dị năng giả đặc thù có được ngũ giác tăng cường, Phùng Ninh và Phùng Tĩnh là một đôi song sinh, cũng có dị năng đặc thù, bảy người còn lại đều là người biến hình, đều là cao thủ đứng đầu, loại hình biến hóa trên đất dưới nước đều có, còn lại một người nhìn tuổi cũng không lớn, mặc đạo bào màu trắng vô cùng đơn giản, trên lưng đeo một thanh kiếm Tinh Cương, mặt mày bình tĩnh, cả người lại nhuệ khí sắc bén, nó đến từ Võ Đang.
Cả một đoàn người đều là cao thủ, nhưng khi tiến vào rừng núi rậm rạp vẫn nhịn không được nhăn mày, nơi này cỏ cây rất tươi tốt, Thanh Thanh không thể tiến vào, còn hơn cả thời điểm năm đó đám người Thẩm Trì tới, càng thêm dày đặc âm u phồn thịnh, bọn hắn chỉ có thể chính bản thân tiến vào.
Từ Mộng Chi đi đứng không tiện, xe lăn của cậu là đặc chế, cũng không cần người khác hỗ trợ, nhưng mặt đất nơi đây không bằng phẳng, cho nên có chút không phương tiện, mà còn chưa có tiến vào bọn hắn cũng đã cảm giác được trong rừng có hơi thở quỷ dị.
“Nơi này có điểm tà môn.” An Bạch Hoa nhíu mày nói.
Niếp Bình đem túi hành lý Từ Mộng Chi chuẩn bị cùng đeo trên lưng, bình tĩnh nói, “Đi thôi.”
Từ Mộng Chi thản nhiên cười cười, “Tà môn mới tốt, chỉ sợ nó không có cái gì, khiến chúng ta một chuyến tay không đâu.”
Mở đường chính là Phùng Ninh cùng Phùng Tĩnh, đôi song sinh này có thể bay nhảy cực kỳ nhanh trên các nhánh cây, cả người mềm mại không thể tưởng tượng nổi, cho dù là xa xưa tu luyện nhu thể thuật cũng không có được thân thể mềm mại như các nàng, hơn nữa thân thể các nàng không chỉ mềm mại, năng lực phản ứng còn nhanh kinh người, xem bộ dáng các nàng một cước đá bay con cú mèo tiến hóa, thì đồng dạng lực lượng cũng cường đại.
“Dị năng của các nàng là phản tổ.” Từ Mộng Chi nhìn ra Thẩm Trì nghi hoặc, cùng hắn nói, “Ý nghĩ của người nguyên thủy không tiến hóa bằng chúng ta, thân thể lại mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều, bọn họ có khả năng sinh tồn trong hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, vô luận là sức mạnh, độ nhanh nhẹn hay tính chất thân thể, đều hơn so chúng ta, Phùng Ninh cùng Phùng Tĩnh chính là xuất hiện thân thể phản tổ.”
Như vậy rừng rậm nguyên thủy đối với hai chị em họ Phùng, quả thực tựa cá gặp nước thập phần tự tại.
Ặc, tưởng tượng như vậy làm Thẩm Trì nhớ tới Tarzan cái gì…
Bỗng nhiên, đàn chim ào ào chấn động, bóng đen phô thiên cái địa mà đến trước mặt, Thẩm Trì trong lòng cả kinh, nhìn thấy trên bản đổ một mảng lớn điểm đỏ tới gần, nhanh chóng hô to: “Cẩn thận!”
Hắn biết mà, sự tình vốn sẽ không thuận lợi như vậy!
Vô số dây leo xanh kết thành một tấm võng, phóng lên cao.
Thần sắc Thẩm Lưu Mộc trấn định, đem Thẩm Trì gắt gao bảo hộ sau người.
Y đã trưởng thành, không còn là đứa bé phải để ba ba bảo hộ nữa, hiện tại, đến phiên y bảo hộ ba ba.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: ta là kẻ môi cá… Lại muộn… Thực xin lỗi ~~o(>_<)o ~~
Cám ơn địa lôi của Tắc Nhâm, Tàn Hồng, Sa Liễu Du Nhiên, Nhân Yêu Lý Đả Cổn Đích Yêu Nhân, Tiểu Tiểu Quất Tử Nữu Nữu, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn lựu đạn của An, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook