Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
-
Chương 14: Rời đi
Nếu không phải đã đoán ra được thân phận của cậu ta thì Bạch Thịnh kỳ thật cũng không phải thiếu niên khiến người ta chán ghét, bé trai ở tuổi này phần lớn đều vào thời kỳ nổi loạn, Bạch Thịnh xuất thân hơn người, cha là đại tá quân khu, mẹ là huyện phó huyện Sùng Minh, có thể dưỡng ra bộ dáng không kiêu căng này đã là điều khó có được.
Thế nhưng ở tận thế còn cứ tự cho rằng mình cao quý hơn người khác làm cho người ta có điểm chán ghét, ở tận thế cậu ta cho cậu ta là ai, còn không bằng một lực lượng dị năng giả bình thường đâu!
“Gia Gia, em thật sự muốn đi sao, người kia…” Kỷ Oánh nhìn thoáng qua Thẩm Trì, đỏ mặt, muốn nói lại thôi.
Diện mạo Thẩm Trì rất có lực sát thương, dù cho cô nàng muốn nói cái gì không tốt cũng không mở miệng nổi.
Kỷ Gia rõ ràng còn có vài phần cảm tình đối với cô chị họ này, “Chú Thẩm là một người tốt, mẹ em, mẹ em trước khi mất cũng đã đem em phó thác cho chú ấy…” Lời này có chút vi diệu, trên thực tế mẹ của Kỷ Gia căn bản không có ý định này, chính là tại tình cảnh này nói như vậy giống như đang chứng tỏ Thẩm Trì là bạn tốt của mẹ Kỷ Gia.
Bạch Thịnh nhíu mi, “Bốn người các em, coi như vị Thẩm tiên sinh lợi hại thì một người mang theo ba đứa trẻ làm sao có thể sống sót? Gia Gia, không bằng em ở lại đi, tốt xấu gì cha mẹ Oánh Oánh cũng là chú thím của em.”
Thẩm Trì nhìn thấy Kỷ Oánh không để lại dấu vết nhíu nhíu mày, biết cô thiếu nữ này sẽ lại tiếp tục giả vờ hào phóng thân thiện, trên thực tế không biết có nguyện ý nuôi không công một cô em họ không có tác dụng gì này hay không.
Hắn cũng có thể đoán được tình cảnh đời trước, không có mình, Kỷ Gia lại hận Trương Khải Nhất như vậy chắc chắn sẽ không ở lại Mẫn Hàng mãi, khả năng cao nhất là cô bé sẽ tìm cách để đến được Sùng Minh, với năng lực dị năng giả của cô bé dù cho có khó khăn thì cũng sẽ vẫn có cơ hội thành công, đi nhờ vả chú thím của mình là sự lựa chọn cuối cùng của cô bé.
Sùng Minh không có dị năng giả, Kỷ Gia đến khẳng định làm cho bọn họ cảm giác như nhặt được chí bảo.
Bạch Thịnh còn đang muốn nói tiếp bỗng một thanh niên nghiêng ngả chật vật chạy tới, “Thây ma lại tới nữa! Bạch thiếu, đại tá đâu?”
“Còn đang nằm nghỉ!” Bạch Thịnh biến sắc, “Tôi lập tức đi gọi cha!”
Mà khuôn mặt tươi cười của Kỷ Oánh bỗng trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.
Tận thế đã qua nửa năm, đại bộ phận con người đối với thây ma vẫn là sinh ra sợ hãi, phản ứng giống Kỷ Oánh thật sự rất bình thường. Vì vậy, Thẩm Trì càng nghĩ càng cảm thấy ba tiểu quái vật bên người đúng là rất rất không bình thường.
“Chú Thẩm, chúng ta cũng đi xem đi.” Kỷ Gia ngẩng đầu nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì vỗ vỗ đầu cô bé, liếc Kỷ Oánh vẫn cứng nhắc đứng ở một bên một cái, môi cô nàng giật giật nhưng rốt cuộc cũng không nói với cô em họ mình vừa rất “quan tâm” nổi một câu “Nguy hiểm, đừng đi.”
Kỷ Oánh là điển hình của một cô thiếu nữ xinh đẹp lại thân thiện, cô nàng có thể là cho người đối diện cảm thấy như được tắm gió xuân, dù cho không thích cũng có thể thân thiết tươi cười, nếu là trước kia cô nàng chắc chắn là nhận được rất nhiều yêu thích. Nhưng bây giờ là tận thế, nếu không phải cô nàng cùng Bạch Thịnh là bạn cùng lớp, mọi người phải nể mặt mũi của Bạch Thịnh thì một người ở tận thế mà vẫn còn nghĩ mình là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ, gặp người là cười đến khóe mắt mị hoặc kết cục chắc chắn sẽ không tốt đẹp.
Không nhìn thấy cái tên kêu Bạch Thịnh kia cũng nhịn không được liếc cô nàng một cái hay sao?
Tuổi không lớn, phát dục lại sớm, mới mười bốn mười lăm tuổi thì cũng giống như một bông hoa mới chớm nở, có điều trước khi tận thế bắt đầu một vài năm có nhiều đứa trẻ trưởng thành sớm, và Kỷ Oánh chính là một trong số đó. (Đoạn này ko hiểu TT^TT)
Thời điểm Thẩm Trì mang theo Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt đến cổng lớn thì mới phát hiện tình huống cũng không quá nghiêm trọng, nói trắng ra là chỉ có mười mấy hai mươi thây ma từ trong trấn lang thang đi ra, ngửi thấy mùi nhân loại mới chậm rãi xông ra hướng này.
Có ít thây ma như vậy, đừng nói là Thẩm Trì và Minh Nguyệt lớn nhất trong ba đứa, chỉ cần Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia cũng có thể đối phó.
Trong vùng tập trung dân cư gần một vạn con người mà đến khi gặp mười mấy hai mươi con thây ma đã làm như lâm đại địch, rất nhiều người bị dọa đến vỡ mật, điều này làm cho Thẩm Trì thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Hắn vốn nghĩ nếu chú của Kỷ Gia còn sống mà còn là một người không tệ lắm thì hắn sẽ để Kỷ Gia lại. Nhân sinh của cô bé đã bị hắn ảnh hưởng, cô bé sẽ không nhất định sẽ đi lại con đường kia, hiệu ứng bươm bướm lại kèm theo việc thời gian ở tận thế trôi qua chỉ trong nháy mắt, làm sao cô bé lại trùng hợp gặp được cái thằng ranh con thối tha kia được.
Kết quả lại khiến hắn không thể tưởng tượng được, vừa gặp phải Bạch Thịnh, Thẩm Trì ngay lập tức quyết định sẽ mang theo Kỷ Gia cùng đi, không phải bởi vì hắn có lòng thương người mà là bởi vì ký ức đời trước mang lại cho hắn một chút tâm trạng đồng bệnh tương liên phức tạp.
“Lui ra phía sau! Cậu là muốn tìm cái chết sao?!” Một giọng nói nghiêm khắc truyền đến, Thẩm Trì nhíu mi, quay đầu nhìn.
Bạch Thịnh vội vàng đi theo phía sau một người đàn ông cao lớn, lão ta tóc đã muối tiêu, ánh mắt sắc bén, diện mạo có mấy phần tương tự Bạch Thịnh, đoán tuổi thì chắc lão chính là cha của Bạch Thịnh. Không chỉ có bọn họ, đi cạnh cha cậu ta còn có vài người đàn ông trẻ tuổi.
“Đại tá!” Mấy chàng trai cầm gậy sắt kích động kêu lên.
Vị đại tá này ngạo mạn gật đầu, lập tức rút ra súng lục, mấy thanh niên bên cạnh lão cũng đồng loạt rút súng.
Thảo nào, Thẩm Trì hơi nhíu mi, ở dưới tình huống không có dị năng giả vài cây súng đã đủ để xác lập quyền uy tuyệt đối, có điều xem bộ dáng ngạo mạn này của vị đại tá này đi ra ngoài tuyệt đối không thể dễ dàng sống sót, xem khóe miệng rủ xuống cùng những vết gấp thẳng thớm, bình thường chắc chắn là tính cách nói một thì chính là một.
“Bảo cậu lui ra phía sau cậu không nghe thấy sao?” Bạch đại tá giọng điệu nóng nảy, cũng không biết là có phải cố ý muốn dọa Thẩm Trì hay không, “Pằng” một tiếng nổ súng.
Thẩm Trì tóc hơi bay, đạn găm vào giữa đầu một thây ma trước mặt.
Ồ, kỹ thuật bắn súng không tồi.
Bạch đại tá lúc này trong lòng mới rùng mình, phát hiện chàng trai này không đơn giản, đối mặt với đạn bay tới mà mặt không đổi sắc đã làm người ta đủ kinh dị, khi đầu thây ma nổ tung trước mặt hắn, vài giọt máu dính vào cái áo da của hắn thì hắn chỉ thong thả lau đi, ngay cả ý cười thản nhiên bên khóe miệng cũng không chút biến hóa.
Tại một khắc Bạch đại tá nổ súng, ánh mắt Thẩm Lưu Mộc trong nháy mắt trở nên vô cùng hung ác, thời điểm viên đạn găm trúng thây ma, một cọng cỏ dại trong góc tường trong giây lát bỗng điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt đã từ một gốc dương xỉ chỉ dài một ngón tay đã trở thành một cây dương xỉ to lớn dài mấy chục mét mang đầy gai to sắc bén.
Một màn này trong mắt mọi người còn kinh khủng hơn nhiều so với chuyện nhìn thấy thây ma!
Thẩm Lưu Mộc vung tay, gốc thực vật kia nhanh chóng quấn lấy thân thể của lão đại tá.
“Dám nổ súng với ba của tôi, lão muốn chết!” Giọng nói vẫn còn non nớt lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng, hơn nữa ánh mắt âm u lộ ra từng đợt tàn nhẫn.
Bạch đại tá đáng thương trên người đã bị gai sắc gọn trên cây dương xỉ găm khắp người, máu tươi từng giọt rơi xuống.
Toàn trường im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thây ma từng bước tiến đến.
Cái cây dần dần thắt chặt, làm cho mấy phiến lá xanh biếc dần bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ!
“Buông cha ta ra!” Bạch Thịnh giống như lúc này mới tỉnh lại, la hét lên đánh tới.
“Bạch Thịnh!” Ngăn lại cậu ta lại là viên đại tá thần sắc thống khổ, lão ta nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Mộc hồi lâu rồi tầm mắt mới chuyển đến người Thẩm Trì, nhìn thấy tư thế bình thản của hắn, phẫn nộ không thể kìm nén được, lão ta đau đến mức không thể không kêu lên nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, “Tôi không nổ súng với ba của cháu, nếu không có tôi cha của cháu đã bị con thây ma kia…”
“Lão đang nói đùa với ai?” Thẩm Lưu Mộc cười nhạo nói, “Số thây ma từng bị ba giết còn nhiều hơn cả số muối lão ăn!”
Thẩm Trì bật cười, so sánh cái kiểu gì đây? “Lưu Mộc…” Hắn vừa định nói gì thì đã bị một tiếng hét chói tai chặn lại.
“Chú Bạch!” Tiếng thét chói tai là của Kỷ Oánh, cô nàng trừng to mắt nhìn gốc cây to lớn không ngừng chảy xuống máu tươi, sau đó chuyển hướng hỏi Bạch Thịnh đang đứng ở một bên sắc mặt tái nhợt, “Bạch Thịnh, đây là chuyện gì vậy?”
Thẳng nhóc vừa nhìn thấy cô nàng lập tức hét lên: “Đều tại mày! Hãy nhìn thân thích của người nhà mày đi! Dám đối với cha tao như vậy!”
Kỷ Oánh sửng sốt, mang theo vẻ khó có thể tin cùng chỉ trích nhìn về phía Kỷ Gia.
Bạch Thịnh dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc, dù cho có trưởng thành sớm thì vào lúc đó trong lòng cũng đang rối thành một cục.
Kỷ Gia mấp máy môi, ánh mắt trong suốt lạnh như nước.
Minh Nguyệt nhìn cô bé một cái, lông mày khẽ nhíu.
“Lưu Mộc, thả lão ta ra.” Thẩm Trì thản nhiên nói.
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, lúc này mới thu liễm vài phần hung lệ, tay vừa động, đem vị Bạch đại tá cả người vết thương chống chất ném ra ngoài, trong nháy mắt cái gốc cây thật lớn kia liền khô vàng rồi tiêu tán đi, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác, nhưng cái vũng máu tươi trên mặt đất cùng vị Bạch đại tá không thể nhúc nhích kia nhắc nhở bọn họ tất cả những điều này đều là hiện thực.
“Á, Bạch đại tá bị thương, vậy thây ma…” Có người kêu lên sợ hãi, ánh mắt không tốt của mọi người đều quẳng về phía đám người Thẩm Trì.
Bạch đại tá luôn là người trụ cột trong tổ chức chống cự thây ma của bọn họ, hiện tại lão ta bị thương, không ít người bắt đầu lúng túng.
Thẩm Trì nhìn về phía Bạch đại tá rõ ràng mí mắt hấp háy lại làm bộ bất tỉnh, hắn không chút nghi ngờ vị này chính là nhân vật lớn, đầu óc thật ra rất nhanh nhạy, biết cách làm thế nào để kích động mọi người. Nhưng Thẩm Trì chỉ mỉm cười ung dung, “Minh Nguyệt.”
“Tôi đã hiểu!”
Giống như một người vô hình đội mũ lông, bọc người trong áo lông, hai tay nhét vào túi áo, đầu cũng không chưa từng nâng, Minh Nguyệt đem mũ đẩy về sau, lộ ra một đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh vẫn còn mang nét trẻ con mang vẻ lạnh nhạt hờ hững, giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của cậu ta bỗng xuất hiện một lá bùa màu vàng, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi mái tóc dài của cậu không gió mà bay, lá bùa trong tay chợt dựng thẳng đứng thì tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn.
“Lập tức tuân lệnh, định!”
Bùa bay nhanh, trôi nổi giữa không trung, phảng phất như có một trận dòng khí khuấy động, toàn bộ thây ma trong khoảnh khắc đình chỉ động tác, mà lúc này Minh Nguyệt đã móc ra lá bùa thứ hai!
“Lập tức tuân lệnh, đốt!”
Ngoại trừ thây ma đã bị Bạch đại tá tiêu diệt, mười chín thây ma còn lại đồng loạt bị thiêu cháy thành tro, mất mấy hơi thở liền cháy sạch không còn một mảnh.
Cơ hồ không ai chú ý mười mấy viên nguyên tinh trong suốt lớn nhỏ trên mặt đất.
Thẩm Trì không dấu vết đến gần, tự động nhặt…
Chiêu thức ấy chấn nhiếp tất cả mọi người, chỉ có Thẩm Trì chú ý mồ hôi trên trán Minh Nguyệt.
Tiểu tử này, đúng là có điểm cậy mạnh a… Cậu ta đúng là một đạo sĩ, còn là một đạo sĩ không bình thường, nhưng đồng thời cậu ta cũng là một dị năng giả đặc biệt, có điều dị năng của cậu hẳn ở trên phương diện tà môn đạo thuật mới có thể hấp thu nguyên tinh. Chiêu thức này lúc xử lý thây ma thì cực kì anh tuấn nhưng rõ ràng hao tổn rất lớn tới cậu ta, thấy không, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi trắng bệch…
Nhưng cậu ta lại rất nhanh đội lại mũ, ngoại trừ Thẩm Trì hầu như không ai chú ý tới một màn này.
Thẩm Trì nhìn về phía Bạch đại tá, nhẹ nhàng cười, “Bạch đại tá, không cần giả bộ bất tỉnh, mấy vết máu này nhìn thì đáng sợ nhưng đó chỉ là mấy vết thương ngoài da mà thôi, ý chí của Bạch đại tá kiên cường như vậy sẽ không bị dọa sợ đến mức ngất đi chứ?”
Bạch đại tá đang tựa vào lòng Bạch Thịnh chậm rãi mở mắt, lão lạnh lùng nhìn Thẩm Trì, “Đúng vậy, là tôi mắt chó không thấy Thái Sơn, nếu đắc tội xin hãy thứ lỗi.”
Thẩm Trì ở tận thế đã gặp nhiều người như vậy lắm, biết lão nghĩ một đằng nói một nẻo, dù cho là lời nói thật thì hắn cũng không thèm đem Bạch đại tá để ở trong lòng, lão là một người bình thường không nói, tính cách cũng không phải là loại có thể sống sót lâu dài ở tận thế, bảo thủ không tính, còn không thức thời.
“Không phải lão mắt chó không thấy được Thái Sơn.” Thẩm Trì nhìn lão nói, “Mà là chính lão cứ tưởng lão là một nhân vật lớn, trên thực tế lại chỉ đang ngồi dưới giếng nhìn trời mà thôi, chính là một con ếch đáng thương.” Hắn không chút lưu tình nói, “Sùng Minh nho nhỏ như thế, lão cho rẳng thế giới bên ngoài cũng như vậy sao?” Giọng điệu đùa cợt, “Có lẽ lão còn chưa biết tình huống xung quanh đi, vùng ngoại ô Thượng Hải có những dị năng giả cường đại như Tưởng Ba, Cố Hào, Viên Hân Ninh phải từ từ mới có thể chân chính làm người ta kính sợ ba phần, trên đoạn đường tôi đi tới đây, dị năng giả cũng có ba bốn người, cũng chỉ có các người ru rú một góc như vậy mới cứ tưởng thế giới cũng giống như mình vậy, tận thế đã bắt đầu, đừng tưởng chỉ dựa vào một khẩu súng là có thể trở thành lão đại, phải không Bạch đại tá?”
Hắn lắc lắc đầu muốn rời đi, theo như hắn thấy vị Bạch đại tá này nếu an phận sống nơi này thì may ra có thể sống lâu một chút, một khi ra ngoài dựa vào thể chất người bình thường của lão bị thây ma làm bị thương một chút coi như xong, kể cả nếu lão ta không bị thây ma làm bị thương thì ở nơi đạo đức bị vất vào sọt rác này, lão lại cao ngạo không chịu cúi thấp đầu, lại không có dị năng giả bảo hộ, có thể sống được mấy ngày? Chỉ sợ dù cho rúc ở xó này không bao lâu nữa liền phải nghênh đón mùa hạ khốc liệt, Sùng Minh hơn phân nửa đều chìm vào trong nước, cũng là muốn sống cũng không nổi.
“Gia Gia!” Kỷ Oánh bỗng kêu lên.
Đang đi theo Thẩm Trì Kỷ Gia quay đầu lại, Kỷ Oánh khát vọng nhìn cô bé, không biết vì sao lại thấy hồi hộp, “Có thể mang theo chị không?”
Bạch Thịnh nghe vậy liền phẫn nộ nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Vậy còn chú thím?”
Kỷ Oánh sắc mặt lúc này mới ảm đạm, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ba cũng không sống được lâu nữa, mẹ cũng bị bệnh giống ông… Bọn họ sẽ không trách chị, chị chỉ là, chị chỉ là muốn sống sót a!” Cô nàng nói xong liền khóc nấc lên, khóc đến hoa lê đẫm mưa điềm đạm đáng yêu.
Tất nhiên không phải khóc cho Kỷ Gia xem, là khóc cho Thẩm Trì xem.
Thẩm Trì dở khóc dở cười, cô nàng này nghĩ cô ta diễn xuất tốt lắm sao?
“Cô? Cô thì có tác dụng gì?” Thẩm Trì lãnh khốc nói.
Kỷ Oánh nhất thời nghẹn lời, “Gia Gia kia, con bé còn nhỏ như vậy, căn bản là cái gì cũng không hiểu, vì sao lại mang theo con bé?” Ngụ ý là mang theo Kỷ Gia còn không bằng mang theo cô nàng, lúc này trên mắt của Kỷ Oánh còn long lanh một giọt lệ, cô nàng biết như vậy càng làm cho người khác dễ mềm lòng.
Kỷ Gia đôi mắt ửng đỏ, lại quật cường không rơi một giọt nước mắt, “Đi thôi” Cô bé nhẹ nhàng nói.
Rối gỗ đặt trên mặt đất bỗng răng rắc xoay xoay cổ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoảng sợ chạy tới hướng Kỷ Oánh, Kỷ Oánh hét ầm lên, “Á…” Phong thái nhu nhược còn đâu chứ!
Tốc độ rối gỗ nhanh tới mức bất khả tư nghị, trong giây lát đã bò tới bả vai của Kỷ Oánh.
“Đi xuống! Mau đi xuống!” Kỷ Oánh điên cuồng mà muốn đem rối gỗ lỗ mãng vứt đi.
Kỷ Gia im lặng nhìn cô nàng, “Chị họ, mắt chị thật đẹp.”
Một câu này không biết tại sao lại khiến lòng người đều có chút sợ hãi.
“Nhưng chị đối với em trước kia thật sự tốt lắm, chú thím làm cho người ta chán ghét nhưng em cũng thật sự thấy chị rất tốt.” Kỷ Gia nói tiếp, “Vì vậy em sẽ bỏ qua chị một lần, không lấy mắt chị làm mắt búp bê.”
Lấy mắt chị làm mắt búp bê.
Những lời này vừa ra khỏi miệng cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía mắt con rối gỗ kia, vừa nhìn đã có người không nhịn được chạy đến một bên ói ra.
Kỷ Oánh sợ đến cả người phát run, sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, “… Gia Gia, Gia Gia mày tại sao lại như vậy…”
“Gia Gia, đi thôi.” Thẩm Trì vỗ vỗ đầu cô bé.
Kỷ gia gật gật đầu, “Đại Hoàng, trở về đi.” Rối gỗ từ trên người Kỷ Oánh bò xuống, về tới trong lòng Kỷ Gia liền không nhúc nhích tựa như một con rối gỗ bình thường thậm chí có chút thô kệch, nửa điểm không nhìn ra lúc trước từng khiến người ta sợ hãi.
Một nhà bốn người đang định rời đi, Minh Nguyệt bỗng quay đầu cười.
Cậu ta từ xưa đến nay là một bé trai mặt tê liệt băng lãnh, nhưng bề ngoài lại rất dễ nhìn, nụ cười này nhất thời như ánh trăng thanh hoa, giống như ba quang gợn sóng, làm người ta nhìn chăm chú…
“Bạch tiên sinh, Tiểu Bạch tiên sinh, Kỷ tiểu thư, tôi thấy ấn đường các người đều biến thành màu đen, cẩn thận mấy ngày tới có huyết quang tai ương nha ~ “
Thế nhưng ở tận thế còn cứ tự cho rằng mình cao quý hơn người khác làm cho người ta có điểm chán ghét, ở tận thế cậu ta cho cậu ta là ai, còn không bằng một lực lượng dị năng giả bình thường đâu!
“Gia Gia, em thật sự muốn đi sao, người kia…” Kỷ Oánh nhìn thoáng qua Thẩm Trì, đỏ mặt, muốn nói lại thôi.
Diện mạo Thẩm Trì rất có lực sát thương, dù cho cô nàng muốn nói cái gì không tốt cũng không mở miệng nổi.
Kỷ Gia rõ ràng còn có vài phần cảm tình đối với cô chị họ này, “Chú Thẩm là một người tốt, mẹ em, mẹ em trước khi mất cũng đã đem em phó thác cho chú ấy…” Lời này có chút vi diệu, trên thực tế mẹ của Kỷ Gia căn bản không có ý định này, chính là tại tình cảnh này nói như vậy giống như đang chứng tỏ Thẩm Trì là bạn tốt của mẹ Kỷ Gia.
Bạch Thịnh nhíu mi, “Bốn người các em, coi như vị Thẩm tiên sinh lợi hại thì một người mang theo ba đứa trẻ làm sao có thể sống sót? Gia Gia, không bằng em ở lại đi, tốt xấu gì cha mẹ Oánh Oánh cũng là chú thím của em.”
Thẩm Trì nhìn thấy Kỷ Oánh không để lại dấu vết nhíu nhíu mày, biết cô thiếu nữ này sẽ lại tiếp tục giả vờ hào phóng thân thiện, trên thực tế không biết có nguyện ý nuôi không công một cô em họ không có tác dụng gì này hay không.
Hắn cũng có thể đoán được tình cảnh đời trước, không có mình, Kỷ Gia lại hận Trương Khải Nhất như vậy chắc chắn sẽ không ở lại Mẫn Hàng mãi, khả năng cao nhất là cô bé sẽ tìm cách để đến được Sùng Minh, với năng lực dị năng giả của cô bé dù cho có khó khăn thì cũng sẽ vẫn có cơ hội thành công, đi nhờ vả chú thím của mình là sự lựa chọn cuối cùng của cô bé.
Sùng Minh không có dị năng giả, Kỷ Gia đến khẳng định làm cho bọn họ cảm giác như nhặt được chí bảo.
Bạch Thịnh còn đang muốn nói tiếp bỗng một thanh niên nghiêng ngả chật vật chạy tới, “Thây ma lại tới nữa! Bạch thiếu, đại tá đâu?”
“Còn đang nằm nghỉ!” Bạch Thịnh biến sắc, “Tôi lập tức đi gọi cha!”
Mà khuôn mặt tươi cười của Kỷ Oánh bỗng trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.
Tận thế đã qua nửa năm, đại bộ phận con người đối với thây ma vẫn là sinh ra sợ hãi, phản ứng giống Kỷ Oánh thật sự rất bình thường. Vì vậy, Thẩm Trì càng nghĩ càng cảm thấy ba tiểu quái vật bên người đúng là rất rất không bình thường.
“Chú Thẩm, chúng ta cũng đi xem đi.” Kỷ Gia ngẩng đầu nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì vỗ vỗ đầu cô bé, liếc Kỷ Oánh vẫn cứng nhắc đứng ở một bên một cái, môi cô nàng giật giật nhưng rốt cuộc cũng không nói với cô em họ mình vừa rất “quan tâm” nổi một câu “Nguy hiểm, đừng đi.”
Kỷ Oánh là điển hình của một cô thiếu nữ xinh đẹp lại thân thiện, cô nàng có thể là cho người đối diện cảm thấy như được tắm gió xuân, dù cho không thích cũng có thể thân thiết tươi cười, nếu là trước kia cô nàng chắc chắn là nhận được rất nhiều yêu thích. Nhưng bây giờ là tận thế, nếu không phải cô nàng cùng Bạch Thịnh là bạn cùng lớp, mọi người phải nể mặt mũi của Bạch Thịnh thì một người ở tận thế mà vẫn còn nghĩ mình là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ, gặp người là cười đến khóe mắt mị hoặc kết cục chắc chắn sẽ không tốt đẹp.
Không nhìn thấy cái tên kêu Bạch Thịnh kia cũng nhịn không được liếc cô nàng một cái hay sao?
Tuổi không lớn, phát dục lại sớm, mới mười bốn mười lăm tuổi thì cũng giống như một bông hoa mới chớm nở, có điều trước khi tận thế bắt đầu một vài năm có nhiều đứa trẻ trưởng thành sớm, và Kỷ Oánh chính là một trong số đó. (Đoạn này ko hiểu TT^TT)
Thời điểm Thẩm Trì mang theo Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt đến cổng lớn thì mới phát hiện tình huống cũng không quá nghiêm trọng, nói trắng ra là chỉ có mười mấy hai mươi thây ma từ trong trấn lang thang đi ra, ngửi thấy mùi nhân loại mới chậm rãi xông ra hướng này.
Có ít thây ma như vậy, đừng nói là Thẩm Trì và Minh Nguyệt lớn nhất trong ba đứa, chỉ cần Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia cũng có thể đối phó.
Trong vùng tập trung dân cư gần một vạn con người mà đến khi gặp mười mấy hai mươi con thây ma đã làm như lâm đại địch, rất nhiều người bị dọa đến vỡ mật, điều này làm cho Thẩm Trì thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Hắn vốn nghĩ nếu chú của Kỷ Gia còn sống mà còn là một người không tệ lắm thì hắn sẽ để Kỷ Gia lại. Nhân sinh của cô bé đã bị hắn ảnh hưởng, cô bé sẽ không nhất định sẽ đi lại con đường kia, hiệu ứng bươm bướm lại kèm theo việc thời gian ở tận thế trôi qua chỉ trong nháy mắt, làm sao cô bé lại trùng hợp gặp được cái thằng ranh con thối tha kia được.
Kết quả lại khiến hắn không thể tưởng tượng được, vừa gặp phải Bạch Thịnh, Thẩm Trì ngay lập tức quyết định sẽ mang theo Kỷ Gia cùng đi, không phải bởi vì hắn có lòng thương người mà là bởi vì ký ức đời trước mang lại cho hắn một chút tâm trạng đồng bệnh tương liên phức tạp.
“Lui ra phía sau! Cậu là muốn tìm cái chết sao?!” Một giọng nói nghiêm khắc truyền đến, Thẩm Trì nhíu mi, quay đầu nhìn.
Bạch Thịnh vội vàng đi theo phía sau một người đàn ông cao lớn, lão ta tóc đã muối tiêu, ánh mắt sắc bén, diện mạo có mấy phần tương tự Bạch Thịnh, đoán tuổi thì chắc lão chính là cha của Bạch Thịnh. Không chỉ có bọn họ, đi cạnh cha cậu ta còn có vài người đàn ông trẻ tuổi.
“Đại tá!” Mấy chàng trai cầm gậy sắt kích động kêu lên.
Vị đại tá này ngạo mạn gật đầu, lập tức rút ra súng lục, mấy thanh niên bên cạnh lão cũng đồng loạt rút súng.
Thảo nào, Thẩm Trì hơi nhíu mi, ở dưới tình huống không có dị năng giả vài cây súng đã đủ để xác lập quyền uy tuyệt đối, có điều xem bộ dáng ngạo mạn này của vị đại tá này đi ra ngoài tuyệt đối không thể dễ dàng sống sót, xem khóe miệng rủ xuống cùng những vết gấp thẳng thớm, bình thường chắc chắn là tính cách nói một thì chính là một.
“Bảo cậu lui ra phía sau cậu không nghe thấy sao?” Bạch đại tá giọng điệu nóng nảy, cũng không biết là có phải cố ý muốn dọa Thẩm Trì hay không, “Pằng” một tiếng nổ súng.
Thẩm Trì tóc hơi bay, đạn găm vào giữa đầu một thây ma trước mặt.
Ồ, kỹ thuật bắn súng không tồi.
Bạch đại tá lúc này trong lòng mới rùng mình, phát hiện chàng trai này không đơn giản, đối mặt với đạn bay tới mà mặt không đổi sắc đã làm người ta đủ kinh dị, khi đầu thây ma nổ tung trước mặt hắn, vài giọt máu dính vào cái áo da của hắn thì hắn chỉ thong thả lau đi, ngay cả ý cười thản nhiên bên khóe miệng cũng không chút biến hóa.
Tại một khắc Bạch đại tá nổ súng, ánh mắt Thẩm Lưu Mộc trong nháy mắt trở nên vô cùng hung ác, thời điểm viên đạn găm trúng thây ma, một cọng cỏ dại trong góc tường trong giây lát bỗng điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt đã từ một gốc dương xỉ chỉ dài một ngón tay đã trở thành một cây dương xỉ to lớn dài mấy chục mét mang đầy gai to sắc bén.
Một màn này trong mắt mọi người còn kinh khủng hơn nhiều so với chuyện nhìn thấy thây ma!
Thẩm Lưu Mộc vung tay, gốc thực vật kia nhanh chóng quấn lấy thân thể của lão đại tá.
“Dám nổ súng với ba của tôi, lão muốn chết!” Giọng nói vẫn còn non nớt lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng, hơn nữa ánh mắt âm u lộ ra từng đợt tàn nhẫn.
Bạch đại tá đáng thương trên người đã bị gai sắc gọn trên cây dương xỉ găm khắp người, máu tươi từng giọt rơi xuống.
Toàn trường im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thây ma từng bước tiến đến.
Cái cây dần dần thắt chặt, làm cho mấy phiến lá xanh biếc dần bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ!
“Buông cha ta ra!” Bạch Thịnh giống như lúc này mới tỉnh lại, la hét lên đánh tới.
“Bạch Thịnh!” Ngăn lại cậu ta lại là viên đại tá thần sắc thống khổ, lão ta nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Mộc hồi lâu rồi tầm mắt mới chuyển đến người Thẩm Trì, nhìn thấy tư thế bình thản của hắn, phẫn nộ không thể kìm nén được, lão ta đau đến mức không thể không kêu lên nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, “Tôi không nổ súng với ba của cháu, nếu không có tôi cha của cháu đã bị con thây ma kia…”
“Lão đang nói đùa với ai?” Thẩm Lưu Mộc cười nhạo nói, “Số thây ma từng bị ba giết còn nhiều hơn cả số muối lão ăn!”
Thẩm Trì bật cười, so sánh cái kiểu gì đây? “Lưu Mộc…” Hắn vừa định nói gì thì đã bị một tiếng hét chói tai chặn lại.
“Chú Bạch!” Tiếng thét chói tai là của Kỷ Oánh, cô nàng trừng to mắt nhìn gốc cây to lớn không ngừng chảy xuống máu tươi, sau đó chuyển hướng hỏi Bạch Thịnh đang đứng ở một bên sắc mặt tái nhợt, “Bạch Thịnh, đây là chuyện gì vậy?”
Thẳng nhóc vừa nhìn thấy cô nàng lập tức hét lên: “Đều tại mày! Hãy nhìn thân thích của người nhà mày đi! Dám đối với cha tao như vậy!”
Kỷ Oánh sửng sốt, mang theo vẻ khó có thể tin cùng chỉ trích nhìn về phía Kỷ Gia.
Bạch Thịnh dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc, dù cho có trưởng thành sớm thì vào lúc đó trong lòng cũng đang rối thành một cục.
Kỷ Gia mấp máy môi, ánh mắt trong suốt lạnh như nước.
Minh Nguyệt nhìn cô bé một cái, lông mày khẽ nhíu.
“Lưu Mộc, thả lão ta ra.” Thẩm Trì thản nhiên nói.
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, lúc này mới thu liễm vài phần hung lệ, tay vừa động, đem vị Bạch đại tá cả người vết thương chống chất ném ra ngoài, trong nháy mắt cái gốc cây thật lớn kia liền khô vàng rồi tiêu tán đi, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác, nhưng cái vũng máu tươi trên mặt đất cùng vị Bạch đại tá không thể nhúc nhích kia nhắc nhở bọn họ tất cả những điều này đều là hiện thực.
“Á, Bạch đại tá bị thương, vậy thây ma…” Có người kêu lên sợ hãi, ánh mắt không tốt của mọi người đều quẳng về phía đám người Thẩm Trì.
Bạch đại tá luôn là người trụ cột trong tổ chức chống cự thây ma của bọn họ, hiện tại lão ta bị thương, không ít người bắt đầu lúng túng.
Thẩm Trì nhìn về phía Bạch đại tá rõ ràng mí mắt hấp háy lại làm bộ bất tỉnh, hắn không chút nghi ngờ vị này chính là nhân vật lớn, đầu óc thật ra rất nhanh nhạy, biết cách làm thế nào để kích động mọi người. Nhưng Thẩm Trì chỉ mỉm cười ung dung, “Minh Nguyệt.”
“Tôi đã hiểu!”
Giống như một người vô hình đội mũ lông, bọc người trong áo lông, hai tay nhét vào túi áo, đầu cũng không chưa từng nâng, Minh Nguyệt đem mũ đẩy về sau, lộ ra một đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh vẫn còn mang nét trẻ con mang vẻ lạnh nhạt hờ hững, giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của cậu ta bỗng xuất hiện một lá bùa màu vàng, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi mái tóc dài của cậu không gió mà bay, lá bùa trong tay chợt dựng thẳng đứng thì tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn.
“Lập tức tuân lệnh, định!”
Bùa bay nhanh, trôi nổi giữa không trung, phảng phất như có một trận dòng khí khuấy động, toàn bộ thây ma trong khoảnh khắc đình chỉ động tác, mà lúc này Minh Nguyệt đã móc ra lá bùa thứ hai!
“Lập tức tuân lệnh, đốt!”
Ngoại trừ thây ma đã bị Bạch đại tá tiêu diệt, mười chín thây ma còn lại đồng loạt bị thiêu cháy thành tro, mất mấy hơi thở liền cháy sạch không còn một mảnh.
Cơ hồ không ai chú ý mười mấy viên nguyên tinh trong suốt lớn nhỏ trên mặt đất.
Thẩm Trì không dấu vết đến gần, tự động nhặt…
Chiêu thức ấy chấn nhiếp tất cả mọi người, chỉ có Thẩm Trì chú ý mồ hôi trên trán Minh Nguyệt.
Tiểu tử này, đúng là có điểm cậy mạnh a… Cậu ta đúng là một đạo sĩ, còn là một đạo sĩ không bình thường, nhưng đồng thời cậu ta cũng là một dị năng giả đặc biệt, có điều dị năng của cậu hẳn ở trên phương diện tà môn đạo thuật mới có thể hấp thu nguyên tinh. Chiêu thức này lúc xử lý thây ma thì cực kì anh tuấn nhưng rõ ràng hao tổn rất lớn tới cậu ta, thấy không, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi trắng bệch…
Nhưng cậu ta lại rất nhanh đội lại mũ, ngoại trừ Thẩm Trì hầu như không ai chú ý tới một màn này.
Thẩm Trì nhìn về phía Bạch đại tá, nhẹ nhàng cười, “Bạch đại tá, không cần giả bộ bất tỉnh, mấy vết máu này nhìn thì đáng sợ nhưng đó chỉ là mấy vết thương ngoài da mà thôi, ý chí của Bạch đại tá kiên cường như vậy sẽ không bị dọa sợ đến mức ngất đi chứ?”
Bạch đại tá đang tựa vào lòng Bạch Thịnh chậm rãi mở mắt, lão lạnh lùng nhìn Thẩm Trì, “Đúng vậy, là tôi mắt chó không thấy Thái Sơn, nếu đắc tội xin hãy thứ lỗi.”
Thẩm Trì ở tận thế đã gặp nhiều người như vậy lắm, biết lão nghĩ một đằng nói một nẻo, dù cho là lời nói thật thì hắn cũng không thèm đem Bạch đại tá để ở trong lòng, lão là một người bình thường không nói, tính cách cũng không phải là loại có thể sống sót lâu dài ở tận thế, bảo thủ không tính, còn không thức thời.
“Không phải lão mắt chó không thấy được Thái Sơn.” Thẩm Trì nhìn lão nói, “Mà là chính lão cứ tưởng lão là một nhân vật lớn, trên thực tế lại chỉ đang ngồi dưới giếng nhìn trời mà thôi, chính là một con ếch đáng thương.” Hắn không chút lưu tình nói, “Sùng Minh nho nhỏ như thế, lão cho rẳng thế giới bên ngoài cũng như vậy sao?” Giọng điệu đùa cợt, “Có lẽ lão còn chưa biết tình huống xung quanh đi, vùng ngoại ô Thượng Hải có những dị năng giả cường đại như Tưởng Ba, Cố Hào, Viên Hân Ninh phải từ từ mới có thể chân chính làm người ta kính sợ ba phần, trên đoạn đường tôi đi tới đây, dị năng giả cũng có ba bốn người, cũng chỉ có các người ru rú một góc như vậy mới cứ tưởng thế giới cũng giống như mình vậy, tận thế đã bắt đầu, đừng tưởng chỉ dựa vào một khẩu súng là có thể trở thành lão đại, phải không Bạch đại tá?”
Hắn lắc lắc đầu muốn rời đi, theo như hắn thấy vị Bạch đại tá này nếu an phận sống nơi này thì may ra có thể sống lâu một chút, một khi ra ngoài dựa vào thể chất người bình thường của lão bị thây ma làm bị thương một chút coi như xong, kể cả nếu lão ta không bị thây ma làm bị thương thì ở nơi đạo đức bị vất vào sọt rác này, lão lại cao ngạo không chịu cúi thấp đầu, lại không có dị năng giả bảo hộ, có thể sống được mấy ngày? Chỉ sợ dù cho rúc ở xó này không bao lâu nữa liền phải nghênh đón mùa hạ khốc liệt, Sùng Minh hơn phân nửa đều chìm vào trong nước, cũng là muốn sống cũng không nổi.
“Gia Gia!” Kỷ Oánh bỗng kêu lên.
Đang đi theo Thẩm Trì Kỷ Gia quay đầu lại, Kỷ Oánh khát vọng nhìn cô bé, không biết vì sao lại thấy hồi hộp, “Có thể mang theo chị không?”
Bạch Thịnh nghe vậy liền phẫn nộ nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Vậy còn chú thím?”
Kỷ Oánh sắc mặt lúc này mới ảm đạm, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ba cũng không sống được lâu nữa, mẹ cũng bị bệnh giống ông… Bọn họ sẽ không trách chị, chị chỉ là, chị chỉ là muốn sống sót a!” Cô nàng nói xong liền khóc nấc lên, khóc đến hoa lê đẫm mưa điềm đạm đáng yêu.
Tất nhiên không phải khóc cho Kỷ Gia xem, là khóc cho Thẩm Trì xem.
Thẩm Trì dở khóc dở cười, cô nàng này nghĩ cô ta diễn xuất tốt lắm sao?
“Cô? Cô thì có tác dụng gì?” Thẩm Trì lãnh khốc nói.
Kỷ Oánh nhất thời nghẹn lời, “Gia Gia kia, con bé còn nhỏ như vậy, căn bản là cái gì cũng không hiểu, vì sao lại mang theo con bé?” Ngụ ý là mang theo Kỷ Gia còn không bằng mang theo cô nàng, lúc này trên mắt của Kỷ Oánh còn long lanh một giọt lệ, cô nàng biết như vậy càng làm cho người khác dễ mềm lòng.
Kỷ Gia đôi mắt ửng đỏ, lại quật cường không rơi một giọt nước mắt, “Đi thôi” Cô bé nhẹ nhàng nói.
Rối gỗ đặt trên mặt đất bỗng răng rắc xoay xoay cổ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoảng sợ chạy tới hướng Kỷ Oánh, Kỷ Oánh hét ầm lên, “Á…” Phong thái nhu nhược còn đâu chứ!
Tốc độ rối gỗ nhanh tới mức bất khả tư nghị, trong giây lát đã bò tới bả vai của Kỷ Oánh.
“Đi xuống! Mau đi xuống!” Kỷ Oánh điên cuồng mà muốn đem rối gỗ lỗ mãng vứt đi.
Kỷ Gia im lặng nhìn cô nàng, “Chị họ, mắt chị thật đẹp.”
Một câu này không biết tại sao lại khiến lòng người đều có chút sợ hãi.
“Nhưng chị đối với em trước kia thật sự tốt lắm, chú thím làm cho người ta chán ghét nhưng em cũng thật sự thấy chị rất tốt.” Kỷ Gia nói tiếp, “Vì vậy em sẽ bỏ qua chị một lần, không lấy mắt chị làm mắt búp bê.”
Lấy mắt chị làm mắt búp bê.
Những lời này vừa ra khỏi miệng cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía mắt con rối gỗ kia, vừa nhìn đã có người không nhịn được chạy đến một bên ói ra.
Kỷ Oánh sợ đến cả người phát run, sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, “… Gia Gia, Gia Gia mày tại sao lại như vậy…”
“Gia Gia, đi thôi.” Thẩm Trì vỗ vỗ đầu cô bé.
Kỷ gia gật gật đầu, “Đại Hoàng, trở về đi.” Rối gỗ từ trên người Kỷ Oánh bò xuống, về tới trong lòng Kỷ Gia liền không nhúc nhích tựa như một con rối gỗ bình thường thậm chí có chút thô kệch, nửa điểm không nhìn ra lúc trước từng khiến người ta sợ hãi.
Một nhà bốn người đang định rời đi, Minh Nguyệt bỗng quay đầu cười.
Cậu ta từ xưa đến nay là một bé trai mặt tê liệt băng lãnh, nhưng bề ngoài lại rất dễ nhìn, nụ cười này nhất thời như ánh trăng thanh hoa, giống như ba quang gợn sóng, làm người ta nhìn chăm chú…
“Bạch tiên sinh, Tiểu Bạch tiên sinh, Kỷ tiểu thư, tôi thấy ấn đường các người đều biến thành màu đen, cẩn thận mấy ngày tới có huyết quang tai ương nha ~ “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook