Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]
-
Chương 66
Ban đầu những cái chết ở Đường gia là tuân theo một quy luật, cứ ba mươi năm một lần, người có mặt trong căn phòng này phải thời điểm đó đều chết, kẻ ra khỏi cửa may mắn thoát khỏi tử vong cận kề, lại như cũ không thể hóa giải được quy luật chết.
Mà Đường Nhiễm lại là người phá vỡ quy luật "ba mươi năm" đó, y là người đầu tiên ra đi sớm nhất, nhưng không phải chết trong giấc ngủ như trưởng bối, mà là nhảy lầu tự vẫn.
Đường nhiễm chết rất oan ức, cũng rất mờ mịt, cho nên oán khí vẫn lẩn quẩn trên người y không tan, nhưng như thế lại làm cho Vương Tuấn Khải cảm giác được sức mạnh của mình quay trở lại.
Hắn nhíu mày, trước giờ sở dĩ Vương Tuấn Khải luôn giành phần thắng trong các trận chiến với tà vật đều là do hắn có khả năng mượn trợ lực từ âm sát hung hãn. Trên thế giới này, bất kể là nơi đâu cũng từng có người ngã xuống, linh hồn không siêu thoát được sẽ quanh quẩn ở chỗ mình chết không thể đi, cho nên mỗi khi hắn ra tay đều rất thuận lợi – nói một cách dễ hiểu hơn chính là hắn sử dụng năng lượng tự nhiên, không lo cạn kiệt.
Mà trong căn phòng này lại xua đuổi oán khí, tức là vạn vật tồn tại trong không gian căn phòng đều không nhiễm một chút oán khí nào, cho nên Vương Tuấn Khải không thể triệu hồi tiểu quỷ, cũng không thể dựa vào âm sát thi triển thuật pháp lên Đường Nhiễm.
Đây là một loại pháp trận bảo hộ gần như tuyệt đối, nếu hắn biết điều này vào thời gian trước khi hắn bước vào đây, phỏng chừng hắn sẽ khen vài câu. Nhưng hiện giờ thân là người hãm trong ao lầy, Vương Tuấn Khải không còn chọn lựa nào khác là tìm manh mối từ Đường Nhiễm.
Hắn quan sát Đường Nhiễm, mặc dù oán khí tự sát rất nặng nhưng y không hề phát cuồng, chứng tỏ tâm linh bên trong y còn chưa ô nhiễm. Vương Tuấn Khải rút một cái chuông nhỏ bằng đồng trong túi ra, lắc lư lắc lư phát ra tiếng leng keng. Đường Nhiễm vốn là cố tiêu hóa ký ức nhiều đời, chưa kịp hồi hồn đã nghe thấy tiếng chuông đinh tai nhức óc kia, vội bưng đầu che tai, hoảng hốt nhìn Vương Tuấn Khải.
Trong một phút mông lung nào đó, tiếng chuông như là vang trực tiếp từ trong đầu y ra, che tai căn bản không hiệu quả. Đường Nhiễm bị tiếng chuông dằn vặt không ít, lăn lộn quỳ mọp xuống sàn, thống khổ rêи ɾỉ đau đớn.
"Có tác dụng." Vương Tuấn Khải nhìn oán khí trên người y đột nhiên tăng mạnh, sương đen ngồn ngộn dày đặc quay cuồng quanh người Đường Nhiễm. Hai mắt y dần trở nên đỏ lên, răng nanh dài ra, gương mặt vốn be bét máu thịt bỗng dưng trở nên dữ tợn. Đường Nhiễm bị tà ác chiếm lĩnh lí trí, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải gặm nhấm thứ gì đó xoa dịu cơn đói, nhưng y không dám nhào vào đứa bé kia, bởi vì trên người đứa bé nó tản ra một loại hương vị quỷ quyệt nguy hiểm không thể đến gần, có thể coi là thiên tính của động vật ăn thịt với kẻ nằm trước chuỗi thức ăn của nó. Đường Nhiễm gầm gừ giây lát, đương khi tà khí xâm nhập cơ thể y ngày càng nhiều, căn phòng cũng bắt đầu rung chuyển.
Vương Tuấn Khải không ngừng lắc chuông đồng, hắn cảm giác pháp lực đang trở lại, hơn nữa trận pháp ngầm bảo hộ căn phòng cũng chuẩn bị trồi lên, đến lúc đó hắn sẽ có biện pháp mở cửa.
Biến cố xảy ra ngay lúc này.
Toàn bộ căn phòng run rẩy kịch liệt, như đang hứng một cơn địa chấn cấp 8, đồ vật khắp nơi lại không hề có dấu hiệu di động, giống như chúng nó không chịu ảnh hưởng của cơn địa chấn này. Vương Tuấn Khải bám lấy ghế sofa, miệng niệm chú ngữ, phát hiện xung quanh phòng không chỉ bố trí pháp trận mà còn dựng một bức tường tam vị hỏa, vì hành động của hắn mà lửa tam vị bốc cháy bừng bừng, như thiêu như đốt bắt đầu bao phủ căn phòng.
Kẻ bày trận, dựng tam vị hỏa rốt cuộc là ai lại có đạo hạnh cao thâm như vậy?
Kẻ này thuộc danh môn chính phái, không dụng tà thuật, tất cả pháp trận đều khắc chết tà vật, đức hạnh cao hơn người lại có quan hệ không cạn với Đường Nhiễm...
"Chắc không phải là phiên bản "quốc sư" của y chứ..." Vương Tuấn Khải mắng thầm, ra sức lắc chuông, đồng thời kết hợp sức mạnh la bàn, đồng loạt đem tà khí có được phong ấn trong cơ thể Đường Nhiễm. Đường Nhiễm vốn vì tam vị hỏa hun đốt mà thanh tỉnh đôi phần, nghe tiếng chuông ma lực kinh hồn kia lập tức mờ mịt trở lại, hung hăng tấn công cửa lớn, móng tay sắc bén mọc dài ra đâm vào ván cửa.
Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng "bộp" rất lớn, giống như có người đang đập tay vào ván cửa vậy, liền ngay khi Vương Tuấn Khải cho rằng kế hoạch nhất thời của hắn thất bại, một cánh tay thình lình đâm thủng ván cửa xuyên vào.
Khớp ngón tay thon dài, còn lưu lại một vết xước đã lành.
Hai mắt Vương Tuấn Khải mở to, lập tức lao tới nắm lấy bàn tay nọ.
Trong khoảnh khắc chạm vào đó, hắn cảm giác thân thể mình trôi nổi trên không trung, không gian xung quanh như đọng lại ngay tức khắc, cực kỳ cực kỳ chậm chạp mà di động. Bên tai hắn vang lên tiếng thở dàii trầm thấp, như thể đã không còn gì để mất đi nữa, làm cho hắn chấn động trong nháy mắt.
Lồng ngực Vương Tuấn Khải co thắt kịch liệt, phải rất lâu rồi hắn mới trải nghiệm cảm giác đau khủng bố như vậy.
"Vốn dĩ muốn tự mình tử vong để linh hồn ngươi không còn vướng bận. Nhưng xem ra ta đã sai." Chủ nhân của tiếng thở dài buồn bã nói, như kẻ thấy được kết cục lại không cam tâm chấp nhận, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được bánh xe vận mệnh: "Ta ích kỷ áp đặt phỏng đoán ác ý của bản thân cho ngươi, cuối cùng quỹ đạo vẫn quay về thuở ban đầu."
Vương Tuấn Khải bị mấy câu không ra ngô ra khoai chọc tức: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, thậm chí là danh tính của ngươi, ta..."
"Ta là tình phách của ngươi."
Ta, là tình phách, của ngươi.
Vương Tuấn Khải ngơ ngác, cơn đau làm cho trước hắn tối sầm, hắn luống cuống vực dậy lại không có kết quả, ngược lại là chủ nhân âm thanh kia khẽ cười: "Từ nay về sau, chúng ta hợp lại làm một."
"Chuyện sau này, cứ thuận theo tự nhiên đi..."
Vương Tuấn Khải ngây người rất lâu, cảm giác một luồng xót xa dâng lên trong lồng ngực. hắn không thể nói rõ đây là tư vị gì, chỉ biết, cõi lòng phẳng lặng chẳng hề rung động bấy lâu nay của hắn bỗng nhiên mất đi sự khống chế thường tình, giống như một giọt nước từ trên cao rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, rõ ràng là nhỏ bé yếu ớt lại làm cho sự yên tĩnh kia biến mất, gợn sóng lăn tăn loang ra tứ phía, dao động một góc trời.
Hắn nghẹn thật lâu, lẩm bẩm: "Đệch mẹ."
Gần như cùng lúc hắn thốt thành lời, trói buộc giam cầm bản thân cũng tan như mây khói.
Hắn lại phát hiện một vấn đề khác.
Vương Tuấn Khải vẫn luôn biết Vương Nguyên có một đôi mắt đẹp, không phải đẹp đến nỗi khiến người ta hồn xiêu phách lạc không phân biệt trắng đen, cũng không phải thánh khiết thuần lương sạch sẽ tới độ không ai nỡ vấy bẩn, mà là một đôi mắt có thể khiến người khác tin tưởng ngay từ lần đầu tiên nhìn vào.
Giờ phút này, đôi mắt đẹp đó chỉ cách hắn một tấc. Hàng mi nhẹ rũ chạm vào mắt hắn, như chải vuốt lại làm cho hắn cảm thấy ngứa lạ thường.
"Tỉnh?"
Hơi thở ấm áp gần sát bên người làm cho Vương Tuấn Khải hốt hoảng một hồi, lấy lại tinh thần lùi ra sau, tay hắn vẫn còn nắm chặt tay Vương Nguyên, mười ngón đan xen không chút kẽ hở.
Vương Nguyên nhìn thẳng về trước: "Hình như anh khôi phục nguyên hình rồi."
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn, đúng rồi. Hắn đứng dậy kéo Vương Nguyên lên, quan sát tình hình xung quanh, vừa lúc thấy một đám oán hồn đang ôm nhau khẩn thiết ở đằng xa, dùng ánh mắt "hóa ra là vậy" nhìn hai người bọn họ: "..."
Vương Tuấn Khải vội buông tay.
Phòng ốc vẫn là hình dạng ban đầu, nhưng cánh cửa đã bị đập vỡ tan tành thành nhiều mảnh, cũng không biết là chẳng ai nghe thấy động tĩnh trên này hay là sợ sệt không dám lên thám thính, lâu như vậy rồi mà không thấy người nào báo án.
Đương khi hắn cho rằng bọn họ có thể rời khỏi đây để bình tĩnh sắp xếp lại tình hình toàn cảnh, một bóng đen nhanh như cắt phóng đến đây, trường thương trên tay xoay một vòng uy nghi một cõi, chém về phía oán linh phía sau Vương Tuấn Khải: "Cẩn thận!!!"
Đường Nhiễm vẫn còn chịu ảnh hưởng của tiếng chuông, vào lúc Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải hợp lực phá cửa, pháp trận trong căn phòng cũng bị vỡ theo, đồng thời tà khí tứ phương rầm rầm đổ xô đến, càng làm cho Đường Nhiễm điên cuồng.
Cho nên Diệp Khai vừa chạy đến nơi, tưởng Đường Nhiễm muốn tấn công Vương Tuấn Khải, không chút do dự nhào tới đánh.
"Chờ chút!!" Vương Tuấn Khải "xoẹt" một cái lôi Đường Nhiễm tránh xa Diệp Khai, có hơi ngạc nhiên nhìn thần côn bộ dáng hùng hùng hổ hổ. Chẳng lẽ Diệp Khai không nhận ra Đường Nhiễm? Gương mặt nát bét không nhìn được thì thôi đi, linh hồn Đường Nhiễm vẫn là trước sau như một kia, Diệp Khai làm sao lại chẳng biết?
Diệp Khai nhìn chằm chằm Đường Nhiễm, ngộ ra đối phương là nạn nhân thứ ba trong vụ án này, biết mình lỡ tay rồi, cũng may là không đánh đến đối phương: "Là tôi sơ suất rồi..."
Vương Tuấn Khải vừa định nói y rốt cuộc nhận ra, song vẻ mặt Diệp Khai chỉ là áy náy uyển chuyển xin lỗi: "Diệp mỗ quá nóng nảy, còn thỉnh vị huynh đệ này lượng thứ."
Vương Tuấn Khải: "..." Hắn vui mừng quá sớm.
Chuyện của Diệp Khai và Đường Nhiễm hắn biết, lại không biết tường tận, phần khúc chiết sâu xa nào đó hắn không tiện tìm hiểu, lại nhớ đến lời thứ tự xưng là "tình phách" của hắn nói, hắn liền không quản.
Đường Nhiễm lại không bình thường.
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Khai, Đường Nhiễm rõ ràng run lên một chút, sau đó vẫn giữ dáng vẻ hung ác loạn cào cào, lại không hề tổn thương ai ngoài chính mình. Vương Tuấn Khải biết y để ý đến Diệp Khai, niệm một câu chú thu y vào bình, mang theo binh tôm tướng cá dẹp đường hồi phủ.
Cho đến khi về tới nhà, Vương Tuấn Khải mới thả lỏng thần kinh, hiếm khi mệt mỏi ngồi xuống sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn ném cái bình cho Diệp Khai: "Trông giữ cho cẩn thận."
Diệp Khai vẻ mặt mộng mị nhìn hắn, lại nhìn cái bình, cuối cùng là quay về phòng ốc nhà Khúc gia.
"Cái bình đó rất quý giá sao?"
"Quý giá, đối với thần côn mà thôi." Vương Tuấn Khải theo bản năng giải thích, rồi đột ngột ngớ ra. Hắn quay đầu nhìn Vương Nguyên, chỉ thấy cậu hờ hững trông theo mấy chiếc xe chạy ngoài đường, ánh mắt trống rỗng không biết từ khi nào đã nhiều thêm chút nghiền ngẫm.
Hắn chợt nhận ra, Vương Nguyên hôm nay không giống ngày thường.
Nhớ đến tình cảnh khi hắn hồi phục nguyên hình, Vương Tuấn Khải ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Cậu làm sao biết cách mở cửa?"
"Thói quen mà thôi, giống như phương pháp đã ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần muốn là có thể nhớ lại." Vương Nguyên trả lời hắn, lại không nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải nhíu mày.
Hắn đứng dậy, đột nhiên vung tay đóng cửa, dưới chân xoay một đường chữ bát, một trận pháp đã được bố trí sẵn từ lâu đột ngột bừng sáng, vừa vặn vây Vương Nguyên vào chính giữa. Vương Tuấn Khải thả ba lá bùa lên không trung, để chúng nó quây xung quanh Vương Nguyên.
Ánh sáng pháp trận càng lớn, lá bùa cháy càng nhanh, cho đến khi chúng đã biến thành tro tàn, Vương Nguyên vẫn luôn im lặng đứng đó.
Sau khi tận mắt nhìn thấy cậu không có phản ứng gì, Vương Tuấn Khải mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được vươn tay ôm Vương Nguyên vào lồng ngực: "Tôi chỉ là muốn xác nhận cậu vẫn là cậu."
"Tôi biết." Vương Nguyên nhẹ nhàng nói: "Tôi không trách anh."
Chính bản thân cậu thay đổi nhiều như vậy, đến cậu còn thấy lạ lẫm, nhưng mà cậu thực sự không khống chế được bản thân, giống như đã ngủ say quá lâu, một khi thức tỉnh liền không thể giả dối được nữa.
"Anh sợ hãi không?" Cậu buồn bực hỏi, Vương Tuấn Khải bị hỏi sửng sốt: "Sợ cái gì?"
"Tôi như biến thành một người khác." Vương Nguyên nói lời này, mặt không biểu cảm gì, trong lòng lại rất khó chịu. Nếu như Vương Tuấn Khải dám nói sợ, cậu sẽ bỏ nhà đi.
Như là hiểu được tâm tình của cậu, Vương Tuấn Khải nhíu mày lùi ra, nhìn Vương Nguyên: "Cậu có từng thấy tôi sợ cái gì sao?"
Vương Nguyên cũng chăm chú đối diện với hắn, lắc đầu: "Tôi không biết."
"..." Xem ra chúng ta cần phải tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ xoa đầu cậu mấy cái, gảy gảy lọn tóc ngu ngốc: "Cậu như vầy thật ra rất tốt."
"Hả?"
"Như vầy người khác sẽ không dám làm phiền cậu." Bộ dáng lúc trước của Vương Nguyên vô cùng ôn hòa, tới mức sẽ khiến kẻ khác sinh ra ước vọng muốn khi dễ cậu. Mà đúng là không ít người từng ỷ vào tính cách mềm mại muốn lợi dụng cậu, để cậu chịu thiệt, cũng may bên cạnh Vương Nguyên không thiếu người tốt, sẽ lên tiếng giúp cậu.
"Anh không thấy phiền toái sao?" Vương Nguyên kiên trì xác định, gương mặt trắng trẻo hiện lên chút chờ mong: "Tôi có thể tìm chỗ khác trú qua kỳ nghỉ tết này..."
"Tôi có nói cho cậu trú lại sao?" Vương Tuấn Khải chau mày.
Vương Nguyên: "..."
Vương Nguyên: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Vương Tuấn Khải nắm vai cậu giữ lại, bật cười: "Dọn tới đây đi."
Vương Nguyên cẩn thận từng li từng tí quay đầu, lén lút hỏi hắn: "Có được không?"
Vương Tuấn Khải: "..." Bị manh tới đớ lưỡi. Hắn lại chạm vào mái tóc đen nhánh hơi xù kia, không hề biết vẻ mặt của mình lúc này dịu dàng đến mức nào.
"Hoan nghênh cậu đến sống cùng tôi."
Hết Chương 66
Mà Đường Nhiễm lại là người phá vỡ quy luật "ba mươi năm" đó, y là người đầu tiên ra đi sớm nhất, nhưng không phải chết trong giấc ngủ như trưởng bối, mà là nhảy lầu tự vẫn.
Đường nhiễm chết rất oan ức, cũng rất mờ mịt, cho nên oán khí vẫn lẩn quẩn trên người y không tan, nhưng như thế lại làm cho Vương Tuấn Khải cảm giác được sức mạnh của mình quay trở lại.
Hắn nhíu mày, trước giờ sở dĩ Vương Tuấn Khải luôn giành phần thắng trong các trận chiến với tà vật đều là do hắn có khả năng mượn trợ lực từ âm sát hung hãn. Trên thế giới này, bất kể là nơi đâu cũng từng có người ngã xuống, linh hồn không siêu thoát được sẽ quanh quẩn ở chỗ mình chết không thể đi, cho nên mỗi khi hắn ra tay đều rất thuận lợi – nói một cách dễ hiểu hơn chính là hắn sử dụng năng lượng tự nhiên, không lo cạn kiệt.
Mà trong căn phòng này lại xua đuổi oán khí, tức là vạn vật tồn tại trong không gian căn phòng đều không nhiễm một chút oán khí nào, cho nên Vương Tuấn Khải không thể triệu hồi tiểu quỷ, cũng không thể dựa vào âm sát thi triển thuật pháp lên Đường Nhiễm.
Đây là một loại pháp trận bảo hộ gần như tuyệt đối, nếu hắn biết điều này vào thời gian trước khi hắn bước vào đây, phỏng chừng hắn sẽ khen vài câu. Nhưng hiện giờ thân là người hãm trong ao lầy, Vương Tuấn Khải không còn chọn lựa nào khác là tìm manh mối từ Đường Nhiễm.
Hắn quan sát Đường Nhiễm, mặc dù oán khí tự sát rất nặng nhưng y không hề phát cuồng, chứng tỏ tâm linh bên trong y còn chưa ô nhiễm. Vương Tuấn Khải rút một cái chuông nhỏ bằng đồng trong túi ra, lắc lư lắc lư phát ra tiếng leng keng. Đường Nhiễm vốn là cố tiêu hóa ký ức nhiều đời, chưa kịp hồi hồn đã nghe thấy tiếng chuông đinh tai nhức óc kia, vội bưng đầu che tai, hoảng hốt nhìn Vương Tuấn Khải.
Trong một phút mông lung nào đó, tiếng chuông như là vang trực tiếp từ trong đầu y ra, che tai căn bản không hiệu quả. Đường Nhiễm bị tiếng chuông dằn vặt không ít, lăn lộn quỳ mọp xuống sàn, thống khổ rêи ɾỉ đau đớn.
"Có tác dụng." Vương Tuấn Khải nhìn oán khí trên người y đột nhiên tăng mạnh, sương đen ngồn ngộn dày đặc quay cuồng quanh người Đường Nhiễm. Hai mắt y dần trở nên đỏ lên, răng nanh dài ra, gương mặt vốn be bét máu thịt bỗng dưng trở nên dữ tợn. Đường Nhiễm bị tà ác chiếm lĩnh lí trí, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải gặm nhấm thứ gì đó xoa dịu cơn đói, nhưng y không dám nhào vào đứa bé kia, bởi vì trên người đứa bé nó tản ra một loại hương vị quỷ quyệt nguy hiểm không thể đến gần, có thể coi là thiên tính của động vật ăn thịt với kẻ nằm trước chuỗi thức ăn của nó. Đường Nhiễm gầm gừ giây lát, đương khi tà khí xâm nhập cơ thể y ngày càng nhiều, căn phòng cũng bắt đầu rung chuyển.
Vương Tuấn Khải không ngừng lắc chuông đồng, hắn cảm giác pháp lực đang trở lại, hơn nữa trận pháp ngầm bảo hộ căn phòng cũng chuẩn bị trồi lên, đến lúc đó hắn sẽ có biện pháp mở cửa.
Biến cố xảy ra ngay lúc này.
Toàn bộ căn phòng run rẩy kịch liệt, như đang hứng một cơn địa chấn cấp 8, đồ vật khắp nơi lại không hề có dấu hiệu di động, giống như chúng nó không chịu ảnh hưởng của cơn địa chấn này. Vương Tuấn Khải bám lấy ghế sofa, miệng niệm chú ngữ, phát hiện xung quanh phòng không chỉ bố trí pháp trận mà còn dựng một bức tường tam vị hỏa, vì hành động của hắn mà lửa tam vị bốc cháy bừng bừng, như thiêu như đốt bắt đầu bao phủ căn phòng.
Kẻ bày trận, dựng tam vị hỏa rốt cuộc là ai lại có đạo hạnh cao thâm như vậy?
Kẻ này thuộc danh môn chính phái, không dụng tà thuật, tất cả pháp trận đều khắc chết tà vật, đức hạnh cao hơn người lại có quan hệ không cạn với Đường Nhiễm...
"Chắc không phải là phiên bản "quốc sư" của y chứ..." Vương Tuấn Khải mắng thầm, ra sức lắc chuông, đồng thời kết hợp sức mạnh la bàn, đồng loạt đem tà khí có được phong ấn trong cơ thể Đường Nhiễm. Đường Nhiễm vốn vì tam vị hỏa hun đốt mà thanh tỉnh đôi phần, nghe tiếng chuông ma lực kinh hồn kia lập tức mờ mịt trở lại, hung hăng tấn công cửa lớn, móng tay sắc bén mọc dài ra đâm vào ván cửa.
Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng "bộp" rất lớn, giống như có người đang đập tay vào ván cửa vậy, liền ngay khi Vương Tuấn Khải cho rằng kế hoạch nhất thời của hắn thất bại, một cánh tay thình lình đâm thủng ván cửa xuyên vào.
Khớp ngón tay thon dài, còn lưu lại một vết xước đã lành.
Hai mắt Vương Tuấn Khải mở to, lập tức lao tới nắm lấy bàn tay nọ.
Trong khoảnh khắc chạm vào đó, hắn cảm giác thân thể mình trôi nổi trên không trung, không gian xung quanh như đọng lại ngay tức khắc, cực kỳ cực kỳ chậm chạp mà di động. Bên tai hắn vang lên tiếng thở dàii trầm thấp, như thể đã không còn gì để mất đi nữa, làm cho hắn chấn động trong nháy mắt.
Lồng ngực Vương Tuấn Khải co thắt kịch liệt, phải rất lâu rồi hắn mới trải nghiệm cảm giác đau khủng bố như vậy.
"Vốn dĩ muốn tự mình tử vong để linh hồn ngươi không còn vướng bận. Nhưng xem ra ta đã sai." Chủ nhân của tiếng thở dài buồn bã nói, như kẻ thấy được kết cục lại không cam tâm chấp nhận, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được bánh xe vận mệnh: "Ta ích kỷ áp đặt phỏng đoán ác ý của bản thân cho ngươi, cuối cùng quỹ đạo vẫn quay về thuở ban đầu."
Vương Tuấn Khải bị mấy câu không ra ngô ra khoai chọc tức: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, thậm chí là danh tính của ngươi, ta..."
"Ta là tình phách của ngươi."
Ta, là tình phách, của ngươi.
Vương Tuấn Khải ngơ ngác, cơn đau làm cho trước hắn tối sầm, hắn luống cuống vực dậy lại không có kết quả, ngược lại là chủ nhân âm thanh kia khẽ cười: "Từ nay về sau, chúng ta hợp lại làm một."
"Chuyện sau này, cứ thuận theo tự nhiên đi..."
Vương Tuấn Khải ngây người rất lâu, cảm giác một luồng xót xa dâng lên trong lồng ngực. hắn không thể nói rõ đây là tư vị gì, chỉ biết, cõi lòng phẳng lặng chẳng hề rung động bấy lâu nay của hắn bỗng nhiên mất đi sự khống chế thường tình, giống như một giọt nước từ trên cao rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, rõ ràng là nhỏ bé yếu ớt lại làm cho sự yên tĩnh kia biến mất, gợn sóng lăn tăn loang ra tứ phía, dao động một góc trời.
Hắn nghẹn thật lâu, lẩm bẩm: "Đệch mẹ."
Gần như cùng lúc hắn thốt thành lời, trói buộc giam cầm bản thân cũng tan như mây khói.
Hắn lại phát hiện một vấn đề khác.
Vương Tuấn Khải vẫn luôn biết Vương Nguyên có một đôi mắt đẹp, không phải đẹp đến nỗi khiến người ta hồn xiêu phách lạc không phân biệt trắng đen, cũng không phải thánh khiết thuần lương sạch sẽ tới độ không ai nỡ vấy bẩn, mà là một đôi mắt có thể khiến người khác tin tưởng ngay từ lần đầu tiên nhìn vào.
Giờ phút này, đôi mắt đẹp đó chỉ cách hắn một tấc. Hàng mi nhẹ rũ chạm vào mắt hắn, như chải vuốt lại làm cho hắn cảm thấy ngứa lạ thường.
"Tỉnh?"
Hơi thở ấm áp gần sát bên người làm cho Vương Tuấn Khải hốt hoảng một hồi, lấy lại tinh thần lùi ra sau, tay hắn vẫn còn nắm chặt tay Vương Nguyên, mười ngón đan xen không chút kẽ hở.
Vương Nguyên nhìn thẳng về trước: "Hình như anh khôi phục nguyên hình rồi."
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn, đúng rồi. Hắn đứng dậy kéo Vương Nguyên lên, quan sát tình hình xung quanh, vừa lúc thấy một đám oán hồn đang ôm nhau khẩn thiết ở đằng xa, dùng ánh mắt "hóa ra là vậy" nhìn hai người bọn họ: "..."
Vương Tuấn Khải vội buông tay.
Phòng ốc vẫn là hình dạng ban đầu, nhưng cánh cửa đã bị đập vỡ tan tành thành nhiều mảnh, cũng không biết là chẳng ai nghe thấy động tĩnh trên này hay là sợ sệt không dám lên thám thính, lâu như vậy rồi mà không thấy người nào báo án.
Đương khi hắn cho rằng bọn họ có thể rời khỏi đây để bình tĩnh sắp xếp lại tình hình toàn cảnh, một bóng đen nhanh như cắt phóng đến đây, trường thương trên tay xoay một vòng uy nghi một cõi, chém về phía oán linh phía sau Vương Tuấn Khải: "Cẩn thận!!!"
Đường Nhiễm vẫn còn chịu ảnh hưởng của tiếng chuông, vào lúc Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải hợp lực phá cửa, pháp trận trong căn phòng cũng bị vỡ theo, đồng thời tà khí tứ phương rầm rầm đổ xô đến, càng làm cho Đường Nhiễm điên cuồng.
Cho nên Diệp Khai vừa chạy đến nơi, tưởng Đường Nhiễm muốn tấn công Vương Tuấn Khải, không chút do dự nhào tới đánh.
"Chờ chút!!" Vương Tuấn Khải "xoẹt" một cái lôi Đường Nhiễm tránh xa Diệp Khai, có hơi ngạc nhiên nhìn thần côn bộ dáng hùng hùng hổ hổ. Chẳng lẽ Diệp Khai không nhận ra Đường Nhiễm? Gương mặt nát bét không nhìn được thì thôi đi, linh hồn Đường Nhiễm vẫn là trước sau như một kia, Diệp Khai làm sao lại chẳng biết?
Diệp Khai nhìn chằm chằm Đường Nhiễm, ngộ ra đối phương là nạn nhân thứ ba trong vụ án này, biết mình lỡ tay rồi, cũng may là không đánh đến đối phương: "Là tôi sơ suất rồi..."
Vương Tuấn Khải vừa định nói y rốt cuộc nhận ra, song vẻ mặt Diệp Khai chỉ là áy náy uyển chuyển xin lỗi: "Diệp mỗ quá nóng nảy, còn thỉnh vị huynh đệ này lượng thứ."
Vương Tuấn Khải: "..." Hắn vui mừng quá sớm.
Chuyện của Diệp Khai và Đường Nhiễm hắn biết, lại không biết tường tận, phần khúc chiết sâu xa nào đó hắn không tiện tìm hiểu, lại nhớ đến lời thứ tự xưng là "tình phách" của hắn nói, hắn liền không quản.
Đường Nhiễm lại không bình thường.
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Khai, Đường Nhiễm rõ ràng run lên một chút, sau đó vẫn giữ dáng vẻ hung ác loạn cào cào, lại không hề tổn thương ai ngoài chính mình. Vương Tuấn Khải biết y để ý đến Diệp Khai, niệm một câu chú thu y vào bình, mang theo binh tôm tướng cá dẹp đường hồi phủ.
Cho đến khi về tới nhà, Vương Tuấn Khải mới thả lỏng thần kinh, hiếm khi mệt mỏi ngồi xuống sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn ném cái bình cho Diệp Khai: "Trông giữ cho cẩn thận."
Diệp Khai vẻ mặt mộng mị nhìn hắn, lại nhìn cái bình, cuối cùng là quay về phòng ốc nhà Khúc gia.
"Cái bình đó rất quý giá sao?"
"Quý giá, đối với thần côn mà thôi." Vương Tuấn Khải theo bản năng giải thích, rồi đột ngột ngớ ra. Hắn quay đầu nhìn Vương Nguyên, chỉ thấy cậu hờ hững trông theo mấy chiếc xe chạy ngoài đường, ánh mắt trống rỗng không biết từ khi nào đã nhiều thêm chút nghiền ngẫm.
Hắn chợt nhận ra, Vương Nguyên hôm nay không giống ngày thường.
Nhớ đến tình cảnh khi hắn hồi phục nguyên hình, Vương Tuấn Khải ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Cậu làm sao biết cách mở cửa?"
"Thói quen mà thôi, giống như phương pháp đã ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần muốn là có thể nhớ lại." Vương Nguyên trả lời hắn, lại không nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải nhíu mày.
Hắn đứng dậy, đột nhiên vung tay đóng cửa, dưới chân xoay một đường chữ bát, một trận pháp đã được bố trí sẵn từ lâu đột ngột bừng sáng, vừa vặn vây Vương Nguyên vào chính giữa. Vương Tuấn Khải thả ba lá bùa lên không trung, để chúng nó quây xung quanh Vương Nguyên.
Ánh sáng pháp trận càng lớn, lá bùa cháy càng nhanh, cho đến khi chúng đã biến thành tro tàn, Vương Nguyên vẫn luôn im lặng đứng đó.
Sau khi tận mắt nhìn thấy cậu không có phản ứng gì, Vương Tuấn Khải mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được vươn tay ôm Vương Nguyên vào lồng ngực: "Tôi chỉ là muốn xác nhận cậu vẫn là cậu."
"Tôi biết." Vương Nguyên nhẹ nhàng nói: "Tôi không trách anh."
Chính bản thân cậu thay đổi nhiều như vậy, đến cậu còn thấy lạ lẫm, nhưng mà cậu thực sự không khống chế được bản thân, giống như đã ngủ say quá lâu, một khi thức tỉnh liền không thể giả dối được nữa.
"Anh sợ hãi không?" Cậu buồn bực hỏi, Vương Tuấn Khải bị hỏi sửng sốt: "Sợ cái gì?"
"Tôi như biến thành một người khác." Vương Nguyên nói lời này, mặt không biểu cảm gì, trong lòng lại rất khó chịu. Nếu như Vương Tuấn Khải dám nói sợ, cậu sẽ bỏ nhà đi.
Như là hiểu được tâm tình của cậu, Vương Tuấn Khải nhíu mày lùi ra, nhìn Vương Nguyên: "Cậu có từng thấy tôi sợ cái gì sao?"
Vương Nguyên cũng chăm chú đối diện với hắn, lắc đầu: "Tôi không biết."
"..." Xem ra chúng ta cần phải tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ xoa đầu cậu mấy cái, gảy gảy lọn tóc ngu ngốc: "Cậu như vầy thật ra rất tốt."
"Hả?"
"Như vầy người khác sẽ không dám làm phiền cậu." Bộ dáng lúc trước của Vương Nguyên vô cùng ôn hòa, tới mức sẽ khiến kẻ khác sinh ra ước vọng muốn khi dễ cậu. Mà đúng là không ít người từng ỷ vào tính cách mềm mại muốn lợi dụng cậu, để cậu chịu thiệt, cũng may bên cạnh Vương Nguyên không thiếu người tốt, sẽ lên tiếng giúp cậu.
"Anh không thấy phiền toái sao?" Vương Nguyên kiên trì xác định, gương mặt trắng trẻo hiện lên chút chờ mong: "Tôi có thể tìm chỗ khác trú qua kỳ nghỉ tết này..."
"Tôi có nói cho cậu trú lại sao?" Vương Tuấn Khải chau mày.
Vương Nguyên: "..."
Vương Nguyên: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Vương Tuấn Khải nắm vai cậu giữ lại, bật cười: "Dọn tới đây đi."
Vương Nguyên cẩn thận từng li từng tí quay đầu, lén lút hỏi hắn: "Có được không?"
Vương Tuấn Khải: "..." Bị manh tới đớ lưỡi. Hắn lại chạm vào mái tóc đen nhánh hơi xù kia, không hề biết vẻ mặt của mình lúc này dịu dàng đến mức nào.
"Hoan nghênh cậu đến sống cùng tôi."
Hết Chương 66
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook