Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]
-
Chương 103: Ngoại Truyện (An Ngọc): Kính Hoa Thuỷ Nguyệt [2]
Tiếng quát của Văn Nhân Vũ vừa vang lên, máu tươi văng ba thước, mọi người sững sờ nhìn tiểu phó tướng cả gan dám chém rớt cánh tay của Văn Nhân tiên sinh, kinh ngạc hoảng hốt chưa định thần kịp.
Tuỳ Ngọc một mình đứng trước trăm quân, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn chằm chằm vào chủ thượng. Vẻ hung ác căm hận như gặp phải kẻ thù truyền kiếp của y khiến người chung quanh không dám đến gần, chỉ phải dàn trận tứ phía chớp thời cơ, nếu y thực sự lao vào chém gϊếŧ chủ thượng, bọn họ có chết cũng phải đưa thân ra đỡ.
Tuỳ phó tướng bình thường rất được lòng quân, dù có đôi khi thẳng thắn quá đáng khiến người khác không vui, nhưng y sống có tình có nghĩa, được Hạ gia quân coi như một vị hảo huynh đệ hiếm có. Mặc cho y họ Tuỳ, mặc cho trong người chảy dòng máu Tuỳ quốc, Hạ gia quân vẫn sùng bái y, kính nể y, trung thành với y.
Trạng thái hiện tại của Tuỳ Ngọc khiến bọn họ hoang mang, có người thốt lên: "Tuỳ phó tướng bị ma nhập rồi sao, nhìn mắt của ngài ấy kìa!"
"Kia, kia còn là người bình thường sao... Tuỳ phó tướng bị gì vậy...!?"
"Các ngươi mau xem, tay của ngài ấy, còn có da dẻ...Cái này rất giống người mắc bệnh thi độc mấy tháng trước chúng ta gặp phải, các ngươi nói liệu có phải là..."
"Lời đồn trong quân doanh là không sai, Tuỳ phó tướng quả thật..."
"Lời đồn gì?" Hạ Thường An nhăn mày gọi người đưa Văn Nhân Vũ đến chỗ đại phu, phức tạp nhìn chằm chằm đám binh lính gần hắn nhất. Bọn họ giờ phút này không dám nói bậy, khai thật: "Trong quân doanh đồn đãi, Tuỳ phó tướng mười ngày trước đã nhiễm thi độc từ tây di, không dám trở về phục mệnh..."
"Không phải là không dám, Tuỳ phó tướng không được cho vào." Có người len lén nói nhỏ, lấy hết can đảm nhìn Hạ Thường An: "Ngày đó ta gác cổng, chính mắt trông thấy Tuỳ phó tướng cưỡi ngựa đến đòi gặp chủ thượng nhưng Văn Nhân tiên sinh cản lại, Hạ phó tướng cũng không muốn cho y vào..."
Binh lính thần sắc khiếp sợ lùi ra xa, không ít người nhìn sang phía Hạ Thường An. Vị chủ thượng này mọi ngày luôn rất gần dân, không hỉ nộ vô thường cũng không xem mạng người như cỏ rác nên rất ít người chân chính nhìn thấy bộ mặt tức giận của hắn. Lúc này trên mặt hắn không có biểu tình gì, ánh mắt lại lạnh như băng, có kẻ ở chiến trường từng trông thấy trạng thái này của hắn, cẩn thận nhớ lại Hạ Thường An chỉ lộ ra vẻ mặt như vậy khi chém bay đầu tướng lĩnh địch quân.
Lẽ nào chủ thượng muốn gϊếŧ Tuỳ phó tướng?
Không phải nói tình cảm giữa hai người họ tốt lắm sao?
"Không cho y vào..." Hạ Thường An nhẹ giọng lặp lại, ngón tay miết nhẹ lên trường thương ngân bạch, hắn ngẩng đầu nhìn Tuỳ Ngọc ở cách đó mười trượng, vô số hối hận như thiên ti vạn lũ xỏ xuyên vào da thịt hắn, trói chặt lấy cơ thể hắn rồi siết đến rách toác.
Hạ Thường An tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Lẽ ra ta không nên phái ngươi đi đánh tây di..."
"Chủ thượng, ngài đừng đến gần Tuỳ phó tướng! Y đã trúng thi độc rồi, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu tàn sát quân ta!!" Văn Nhân Vũ không đợi được đại phu băng bó xong, ôm một bên vai máu tuôn xối xả chạy đến: "Tuỳ Ngọc đã trúng thi độc từ nhiều ngày trước, có chữa trị cũng không được, chủ thượng ngài đừng vọng tưởng nữa! Chúng ta phải bỏ y!"
Văn Nhân Vũ biết Hạ Thường An còn nước còn tát, người kia lại là kẻ vô cùng quan trọng với hắn, hắn không bao giờ gϊếŧ được Tuỳ Ngọc, càng không thể để y rơi vào tình trạng như vậy. Nhưng Tuỳ Ngọc hiện tại đã không phải kẻ mà người thường có thể đối phó được, lúc nãy y chém rơi cánh tay Văn Nhân Vũ, chính bản thân Văn Nhân Vũ còn không phản ứng kịp.
"Chủ thượng, ta biết Tuỳ phó tướng là huynh đệ của ngài, nhưng đó là trước kia! Từ khi Tuỳ phó tướng từ tây di trở về, ta phát hiện y đã nhiễm thi độc rồi mới không để cho y vào tìm ngài, ta biết đây là sai, nhưng ta chỉ là muốn bảo hộ ngài!"
Văn Nhân Vũ khẩn thiết nói: "Quốc nạn còn ở phía trước, giang sơn này còn cần ngài gánh vác, ta không thể để cho ngài mạo hiểm đem tính mạng của mình ra đùa giỡn được! Trận chiến này Hạ gia quân đã đánh hơn mười năm rồi, từ lúc thái thượng hoàng còn tại thế cho đến lúc ngài kế vị thống lĩnh Hạ gia quân, cơ nghiệp quốc gia cao như núi vững như bàn thạch không thể xảy ra chuyện gì ngay lúc này!!"
Văn Nhân Vũ biết rõ, Hạ Thường An là người coi trọng bách tính hơn bất kỳ thứ gì, y đánh cược, cược xem Hạ Thường An có buông được Tuỳ Ngọc xuống mà cứu lấy giang sơn hay không.
Trước kia Tuỳ Ngọc còn sống, Văn Nhân Vũ còn có thể miễn cưỡng giả vờ không nhìn thấy hai người đối xử với nhau hơn mức huynh đệ. Thậm chí nếu sau khi bình định thiên hạ, cưới Mạnh Phi Ly xong, Hạ Thường An có thể nạp Tuỳ Ngọc làm nam thiếp hậu viện cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Tuỳ Ngọc đã nhiễm thi độc, không biết khi nào tử vong, càng không biết trước khi chết đi y sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì, Văn Nhân Vũ có vứt bỏ hai cánh tay cũng không thể trơ mắt nhìn Hạ Thường An gặp vấn đề.
Hạ Thường An là sĩ khí của Hạ gia quân, một khi hắn thất thủ, Hạ gia quân tất tan đàn xẻ nghé, quốc gia này sẽ biến thành Đại An thứ hai, hoàn toàn biến mất trong lịch sử thắng trận.
"Chủ thượng, ngài phải tỉnh táo, kẻ đó hiện giờ không phải là Tuỳ phó tướng nữa, Tuỳ phó tướng...y đã chết rồi! Trước mặt ngài bây giờ là thân thể bị thi độc khống chế, mục đích của nó chỉ là muốn ngài cũng giống như nó, biến thành tang thi có xác không có hồn...Ngài nghĩ đi, nếu Tuỳ phó tướng biết sau khi y chết đi mà còn hại ngài thành như thế, y chết có cam lòng không, y có siêu thoát được không..."
"Hơn nữa, chủ thượng, ta không giấu giếm ngài nữa. Tuỳ phó tướng y là nội gián của Tuỳ quốc phái tới, ta đã tra ra cả rồi, y là con trai độc nhất của Tuỳ lão thái phó, từng làm thư đồng bên cạnh thái tử đương triều! Ngài thử ngẫm lại xem, khi y bị đưa đến bên cạnh ngài, y chỉ mới tám tuổi, nhưng y có thể tay không gϊếŧ chết một con ngựa, rõ ràng là được huấn luyện qua...Mấy năm nay y ẩn nhẫn trong Hạ gia quân chính là chờ ngày tìm sơ hở của ngài, đưa ngài đi chết...!"
"Hạ phó tướng đã mang quân đi tây di ba ngày rồi vẫn chưa trở về, đoán chừng là bị tà thuật của y vây nhốt không ra được...Chủ thượng, ngài đâu phải không biết Tuỳ quốc và tây di là một bọn ô hợp thông đồng làm bậy, tây di tôn sùng tà ma ngoại đạo ngài đâu phải không rõ, Tuỳ Ngọc phải chịu quả báo của ngày hôm nay là do y tự làm tự chịu!"
Văn Nhân Vũ hết đường khuyên nhủ, Hạ Thường An vẫn sừng sững như núi không có dấu hiệu nghe lọt tai. Đương khi Văn Nhân Vũ sốt ruột muốn kháng lệnh cứng rắn đưa hắn vào lều trướng rồi sai người gϊếŧ Tuỳ Ngọc, Hạ Thường An đột nhiên huơ tay lên cao, ra dấu cho Hạ gia quân tránh xa Tuỳ Ngọc ra.
"Nếu như y thực sự phản bội ta, ta sẽ là người kết liễu y."
Hắn nói như vậy, thần sắc lạnh nhạt, tư thế hiên ngang, khiến quân lính đều cho rằng hắn đang phải đấu tranh tâm lý ghê gớm – một bên là huynh đệ vào sinh ra tử, tình cảm thâm hậu – bên còn lại là sơn hà xã tắc, sinh mệnh của vạn người đeo mang...Bọn họ tuy nuối tiếc Tuỳ phó tướng, lại không chịu được mất đi người thân, trong tình huống chưa biết thật giả đúng sai, bọn họ cũng sẽ lựa chọn triệt tiêu mối hiểm hoạ đó, gϊếŧ chết Tuỳ Ngọc.
Chỉ có Văn Nhân Vũ là sững sờ.
Sở dĩ y được gọi là tri kỉ của chủ thượng, là bởi tại y có thể đọc hiểu được tâm tình hắn.
Giờ phút này lời hắn nói là thật, nhưng Văn Nhân Vũ biết rõ, Hạ Thường An không bao giờ có thể gϊếŧ chết Tuỳ Ngọc.
"Chủ thượng-...!"
"Mang Văn Nhân tiên sinh vào trướng, không có lệnh của ta không cho phép ra ngoài!!"
Hạ Thường An khoát tay, Văn Nhân Vũ há há miệng, cuối cùng không nói được gì bị mang đi rồi.
Lúc này, Tuỳ Ngọc bắt đầu manh động. Y săm soi Hạ Thường An, thấy hắn đến gần lại lùi ra sau, đôi mắt đỏ ngầu cháy rực rỡ như ngọn đuốc không bỏ sót biểu tình trên mặt hắn, gần như tham lam mà quan sát hắn. Tuỳ Ngọc nghĩ, y muốn đến gần người này, y muốn chạm vào người này, nhưng trên người hắn có tà.
Tuỳ Ngọc nhấc kiếm lên, máu đen sền sệt chảy dọc theo cánh tay y lăn dài xuống sống kiếm, năm ngón tay run bần bật vì tức giận.
Trên người hắn có tà.
Tuỳ Ngọc tự thì thầm trong lòng, ánh mắt kinh tủng nhìn chằm chằm hộ giáp nơi cổ tay Hạ Thường An. Hạ Thường An không biết điều này, hoặc có lẽ là hắn không cho rằng Tuỳ Ngọc sẽ chẳng tổn thương mình, cẩn thận đi đến: "Tiểu ngốc."
Tiểu ngốc là ai? Tuỳ Ngọc không biết, nhưng ngữ khí ôn nhu khi Hạ Thường An gọi hai chữ kia khiến y nổi lên lòng đố kỵ. Tiểu ngốc rất quan trọng với hắn sao? Y phải gϊếŧ tiểu ngốc.
Có thể tiểu ngốc chính là kẻ bí ẩn mà y cần thủ tiêu.
Tuỳ Ngọc nghĩ vậy, nghĩ xong là vung kiếm, Hạ Thường An không kịp tránh né trúng một kiếm ngay tại cổ tay, hộ giáp vỡ làm đôi, mảnh vải bao bên trong rách toạc rơi xuống đất, máu huyết tức thì văng tứ phía.
Binh lính sôi nổi dồn dập muốn ngăn cản chủ thượng, Tuỳ phó tướng chém vào vết thương cũ của chủ thượng! Hạ Thường An lại phất tay không cho phép, chậm rãi lau đi vết máu. Hắn đã đoán trước, nhưng khi thật sự bị Tuỳ Ngọc chém trúng, linh hồn hắn sắc bén mà run rẩy.
Tuỳ Ngọc không nhận ra hắn.
Tiểu ngốc không nhận ra hắn.
Tuỳ Ngọc không cho Hạ Thường An cơ hội phẫn nộ, đã lui về sau, nhảy vào rừng cây trốn mất. Hạ Thường An sững sờ ôm cổ tay, tầm mắt nhoáng lên, trực giác báo cho hắn biết Tuỳ Ngọc không đơn giản chạy trốn như vậy. Hắn nâng lên trường thương đuổi theo Tuỳ Ngọc, mất hút trong lối đi rậm rạp cây lá.
Hạ Thường An mất tích.
Văn Nhân Vũ nhận được tin này đã là buổi tối cùng ngày, y mất máu quá nhiều không thể tự thân đi tìm chủ thượng, sốt sắng sai người truy soát.
Tiếng thét ở sương phòng phía tây miếu hoang làm cho cả đội ngũ hoảng hốt, cấp tốc di chuyển đến.
"Tìm thấy Tuỳ phó tướng rồi! Tìm thấy Tuỳ phó tướng rồi!!!"
Văn Nhân Vũ dùng hết sức bình sinh, cùng binh lính vội vàng chạy đến, chỉ thấy cả căn phòng bị lửa bao phủ, tiếng kêu la chói tai của nữ tỳ khiến y ý thức được, nơi này là chỗ ở của Mạnh Phi Ly. Trong thời khắc nóng nảy cứu hoả, Văn Nhân Vũ kinh ngạc phát hiện Tuỳ Ngọc từng bước tiến đến gần Mạnh Phi Ly, giơ đao lên không chút do dự chém xuống.
Mạnh Phi Ly bị chém đứt đầu, tóc bay tán loạn, hai mắt trợn trừng khiếp sợ, từ chỗ tiếp nối giữa đầu và cổ tuôn ra vô số hắc khí và sâu độc, kinh tởm vô cùng.
"Gϊếŧ, người, đó...." Tuỳ Ngọc thì thào: "Báo, thù, cho, huynh, đệ..."
"Phục, phục mệnh...chủ, thượng..."
Âm thanh của y chìm trong vụn vỡ tan hoang, bóng hình chập chờn nhạt nhoà theo ánh lửa.
"Tiểu ngốc!!!"
Tiếng gào tâm tê liệt phế của Hạ Thường An làm cho tất cả những người chứng kiến hoảng sợ, tiếp đó, bọn họ vội vàng vọt lên phía trước ôm lấy hắn: "Chủ thượng không thể vào!! Không thể vào!!"
Không biết tại sao hắn quay về được, trên người đầy thương tích, cố sức vùng vẫy trong những cánh tay của người chung quanh, hỏng mất bi ai kêu lên: "Tiểu ngốc! Mau đi ra! Mau đi ra!!"
"Ngươi đi ra cho ta! Tiểu ngốc, ta trước giờ chưa từng ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn! Nhưng bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, đi ra đây! Ngươi mau đi ra đây!!"
"Chủ thượng, chủ thượng, không được vào...!!"
Không biết Hạ Thường An bộc phát sức mạnh như thế nào, thoát khỏi tay cấp dưới lao đầu vào lửa, hắn một đường đâm thẳng vào sương phòng, vẻ mặt mừng rỡ gọi khắp nơi: "Tiểu ngốc ngươi ở đâu?! Ta đến rồi, ta để cho ngươi chém, muốn chém bao nhiêu cũng được, ngươi ra đây đi!!"
"Chủ thượng!!" Văn Nhân Vũ chỉ còn một cánh tay cũng muốn phóng theo, binh lính sợ bắn lên giữ y lại: "Tiên sinh, Hạ phó tướng quay lại rồi!!"
Văn Nhân Vũ như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Gọi hắn tới đây nhanh!!"
Lửa cháy hừng hực, tình cảnh rối loạn, Hạ Chính Thần mang quân từ tây di trở lại ngay lúc Hạ Thường An đâm đầu vào lửa, không kịp suy nghĩ đã cưỡi ngựa xông thẳng tới ôm Hạ Thường An lôi ra.
"Tiểu ngốc!! Hạ Chính Thần ngươi tới rồi! Mau giúp ta tìm tiểu ngốc! Y trốn ta không ra mặt!"
Hạ Thường An cả người chật vật bị Hạ Chính Thần kéo ra ngoài, còn muốn vào lần nữa, bị Hạ Chính Thần ghì chặt quát to: "Chủ thượng! Tuỳ phó tướng đã chết rồi! Tuỳ Ngọc đã chết rồi!!!"
Nước vừa dập được lửa, tiếng quát của Hạ Chính Thần chấn động ngàn quân, làm cho tất cả mọi người đều bất động.
"Ta mang thi thể của y trở lại." Hạ Chính Thần thận trọng nói, nhìn đáy mắt trống rỗng của Hạ Thường An, cắn răng nói: "Ta đưa ngươi đi xem."
...
..
Đầu đập vào cửa xe đau điếng, Hạ Thường An tỉnh lại, trong lúc mơ màng nghe thấy được mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, đầu óc hỗn loạn rối bời rốt cuộc cũng tạm lắng xuống.
Hạ Thường An vẫy tay gọi tiểu quỷ đến gần: "Đi, đi chỗ khác chơi."
Tiểu quỷ: "...Đêm nay có cần canh gác ở phòng khám ở nữa không?"
Hạ Thường An cười cười, mắt lại lạnh như băng. Tiểu quỷ thức thời nhảy nhót tung tăng chạy đi, nghĩ thầm, a, người đang yêu không bao giờ biết nói lý.
Từ khi Hạ Thường An cắm chốt ở phòng khám của bác sĩ Tuỳ, chúng nó từ tiểu quỷ thăng cấp thành bảo tiêu, sau đó kiêm luôn chức bóng đèn, thỉnh thoảng còn bị chủ nhân ăn dấm, quỷ sinh trôi qua rất tàn khốc.
Nhưng mà tiểu quỷ luôn muốn cười vào mặt chủ nhân nó, a, quá quắt hơn nữa thì có thể làm gì? Suốt ngày đến phòng khám, mưu mô giả đau giả ốm rồi làm được gì? Bác sĩ Tuỳ vẫn chưa chịu nhận làm bạn trai!
Hạ Thường An không hay biết hình tượng bản thân trong mắt cấp dưới lại đáng khinh như thế, chắp tay sau mông lon ton đi tới phòng khám, lại bắt đầu bảy bảy bốn chín tuyệt chiêu nịch sát hằng ngày, nghĩ cách đưa người vào tay.
Hết Phần 2
Hết Ngoại Truyện
TOÀN VĂN HOÀN
Đã xong thêm một bụ, quá vui XD XD
Tuỳ Ngọc một mình đứng trước trăm quân, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn chằm chằm vào chủ thượng. Vẻ hung ác căm hận như gặp phải kẻ thù truyền kiếp của y khiến người chung quanh không dám đến gần, chỉ phải dàn trận tứ phía chớp thời cơ, nếu y thực sự lao vào chém gϊếŧ chủ thượng, bọn họ có chết cũng phải đưa thân ra đỡ.
Tuỳ phó tướng bình thường rất được lòng quân, dù có đôi khi thẳng thắn quá đáng khiến người khác không vui, nhưng y sống có tình có nghĩa, được Hạ gia quân coi như một vị hảo huynh đệ hiếm có. Mặc cho y họ Tuỳ, mặc cho trong người chảy dòng máu Tuỳ quốc, Hạ gia quân vẫn sùng bái y, kính nể y, trung thành với y.
Trạng thái hiện tại của Tuỳ Ngọc khiến bọn họ hoang mang, có người thốt lên: "Tuỳ phó tướng bị ma nhập rồi sao, nhìn mắt của ngài ấy kìa!"
"Kia, kia còn là người bình thường sao... Tuỳ phó tướng bị gì vậy...!?"
"Các ngươi mau xem, tay của ngài ấy, còn có da dẻ...Cái này rất giống người mắc bệnh thi độc mấy tháng trước chúng ta gặp phải, các ngươi nói liệu có phải là..."
"Lời đồn trong quân doanh là không sai, Tuỳ phó tướng quả thật..."
"Lời đồn gì?" Hạ Thường An nhăn mày gọi người đưa Văn Nhân Vũ đến chỗ đại phu, phức tạp nhìn chằm chằm đám binh lính gần hắn nhất. Bọn họ giờ phút này không dám nói bậy, khai thật: "Trong quân doanh đồn đãi, Tuỳ phó tướng mười ngày trước đã nhiễm thi độc từ tây di, không dám trở về phục mệnh..."
"Không phải là không dám, Tuỳ phó tướng không được cho vào." Có người len lén nói nhỏ, lấy hết can đảm nhìn Hạ Thường An: "Ngày đó ta gác cổng, chính mắt trông thấy Tuỳ phó tướng cưỡi ngựa đến đòi gặp chủ thượng nhưng Văn Nhân tiên sinh cản lại, Hạ phó tướng cũng không muốn cho y vào..."
Binh lính thần sắc khiếp sợ lùi ra xa, không ít người nhìn sang phía Hạ Thường An. Vị chủ thượng này mọi ngày luôn rất gần dân, không hỉ nộ vô thường cũng không xem mạng người như cỏ rác nên rất ít người chân chính nhìn thấy bộ mặt tức giận của hắn. Lúc này trên mặt hắn không có biểu tình gì, ánh mắt lại lạnh như băng, có kẻ ở chiến trường từng trông thấy trạng thái này của hắn, cẩn thận nhớ lại Hạ Thường An chỉ lộ ra vẻ mặt như vậy khi chém bay đầu tướng lĩnh địch quân.
Lẽ nào chủ thượng muốn gϊếŧ Tuỳ phó tướng?
Không phải nói tình cảm giữa hai người họ tốt lắm sao?
"Không cho y vào..." Hạ Thường An nhẹ giọng lặp lại, ngón tay miết nhẹ lên trường thương ngân bạch, hắn ngẩng đầu nhìn Tuỳ Ngọc ở cách đó mười trượng, vô số hối hận như thiên ti vạn lũ xỏ xuyên vào da thịt hắn, trói chặt lấy cơ thể hắn rồi siết đến rách toác.
Hạ Thường An tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Lẽ ra ta không nên phái ngươi đi đánh tây di..."
"Chủ thượng, ngài đừng đến gần Tuỳ phó tướng! Y đã trúng thi độc rồi, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu tàn sát quân ta!!" Văn Nhân Vũ không đợi được đại phu băng bó xong, ôm một bên vai máu tuôn xối xả chạy đến: "Tuỳ Ngọc đã trúng thi độc từ nhiều ngày trước, có chữa trị cũng không được, chủ thượng ngài đừng vọng tưởng nữa! Chúng ta phải bỏ y!"
Văn Nhân Vũ biết Hạ Thường An còn nước còn tát, người kia lại là kẻ vô cùng quan trọng với hắn, hắn không bao giờ gϊếŧ được Tuỳ Ngọc, càng không thể để y rơi vào tình trạng như vậy. Nhưng Tuỳ Ngọc hiện tại đã không phải kẻ mà người thường có thể đối phó được, lúc nãy y chém rơi cánh tay Văn Nhân Vũ, chính bản thân Văn Nhân Vũ còn không phản ứng kịp.
"Chủ thượng, ta biết Tuỳ phó tướng là huynh đệ của ngài, nhưng đó là trước kia! Từ khi Tuỳ phó tướng từ tây di trở về, ta phát hiện y đã nhiễm thi độc rồi mới không để cho y vào tìm ngài, ta biết đây là sai, nhưng ta chỉ là muốn bảo hộ ngài!"
Văn Nhân Vũ khẩn thiết nói: "Quốc nạn còn ở phía trước, giang sơn này còn cần ngài gánh vác, ta không thể để cho ngài mạo hiểm đem tính mạng của mình ra đùa giỡn được! Trận chiến này Hạ gia quân đã đánh hơn mười năm rồi, từ lúc thái thượng hoàng còn tại thế cho đến lúc ngài kế vị thống lĩnh Hạ gia quân, cơ nghiệp quốc gia cao như núi vững như bàn thạch không thể xảy ra chuyện gì ngay lúc này!!"
Văn Nhân Vũ biết rõ, Hạ Thường An là người coi trọng bách tính hơn bất kỳ thứ gì, y đánh cược, cược xem Hạ Thường An có buông được Tuỳ Ngọc xuống mà cứu lấy giang sơn hay không.
Trước kia Tuỳ Ngọc còn sống, Văn Nhân Vũ còn có thể miễn cưỡng giả vờ không nhìn thấy hai người đối xử với nhau hơn mức huynh đệ. Thậm chí nếu sau khi bình định thiên hạ, cưới Mạnh Phi Ly xong, Hạ Thường An có thể nạp Tuỳ Ngọc làm nam thiếp hậu viện cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Tuỳ Ngọc đã nhiễm thi độc, không biết khi nào tử vong, càng không biết trước khi chết đi y sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì, Văn Nhân Vũ có vứt bỏ hai cánh tay cũng không thể trơ mắt nhìn Hạ Thường An gặp vấn đề.
Hạ Thường An là sĩ khí của Hạ gia quân, một khi hắn thất thủ, Hạ gia quân tất tan đàn xẻ nghé, quốc gia này sẽ biến thành Đại An thứ hai, hoàn toàn biến mất trong lịch sử thắng trận.
"Chủ thượng, ngài phải tỉnh táo, kẻ đó hiện giờ không phải là Tuỳ phó tướng nữa, Tuỳ phó tướng...y đã chết rồi! Trước mặt ngài bây giờ là thân thể bị thi độc khống chế, mục đích của nó chỉ là muốn ngài cũng giống như nó, biến thành tang thi có xác không có hồn...Ngài nghĩ đi, nếu Tuỳ phó tướng biết sau khi y chết đi mà còn hại ngài thành như thế, y chết có cam lòng không, y có siêu thoát được không..."
"Hơn nữa, chủ thượng, ta không giấu giếm ngài nữa. Tuỳ phó tướng y là nội gián của Tuỳ quốc phái tới, ta đã tra ra cả rồi, y là con trai độc nhất của Tuỳ lão thái phó, từng làm thư đồng bên cạnh thái tử đương triều! Ngài thử ngẫm lại xem, khi y bị đưa đến bên cạnh ngài, y chỉ mới tám tuổi, nhưng y có thể tay không gϊếŧ chết một con ngựa, rõ ràng là được huấn luyện qua...Mấy năm nay y ẩn nhẫn trong Hạ gia quân chính là chờ ngày tìm sơ hở của ngài, đưa ngài đi chết...!"
"Hạ phó tướng đã mang quân đi tây di ba ngày rồi vẫn chưa trở về, đoán chừng là bị tà thuật của y vây nhốt không ra được...Chủ thượng, ngài đâu phải không biết Tuỳ quốc và tây di là một bọn ô hợp thông đồng làm bậy, tây di tôn sùng tà ma ngoại đạo ngài đâu phải không rõ, Tuỳ Ngọc phải chịu quả báo của ngày hôm nay là do y tự làm tự chịu!"
Văn Nhân Vũ hết đường khuyên nhủ, Hạ Thường An vẫn sừng sững như núi không có dấu hiệu nghe lọt tai. Đương khi Văn Nhân Vũ sốt ruột muốn kháng lệnh cứng rắn đưa hắn vào lều trướng rồi sai người gϊếŧ Tuỳ Ngọc, Hạ Thường An đột nhiên huơ tay lên cao, ra dấu cho Hạ gia quân tránh xa Tuỳ Ngọc ra.
"Nếu như y thực sự phản bội ta, ta sẽ là người kết liễu y."
Hắn nói như vậy, thần sắc lạnh nhạt, tư thế hiên ngang, khiến quân lính đều cho rằng hắn đang phải đấu tranh tâm lý ghê gớm – một bên là huynh đệ vào sinh ra tử, tình cảm thâm hậu – bên còn lại là sơn hà xã tắc, sinh mệnh của vạn người đeo mang...Bọn họ tuy nuối tiếc Tuỳ phó tướng, lại không chịu được mất đi người thân, trong tình huống chưa biết thật giả đúng sai, bọn họ cũng sẽ lựa chọn triệt tiêu mối hiểm hoạ đó, gϊếŧ chết Tuỳ Ngọc.
Chỉ có Văn Nhân Vũ là sững sờ.
Sở dĩ y được gọi là tri kỉ của chủ thượng, là bởi tại y có thể đọc hiểu được tâm tình hắn.
Giờ phút này lời hắn nói là thật, nhưng Văn Nhân Vũ biết rõ, Hạ Thường An không bao giờ có thể gϊếŧ chết Tuỳ Ngọc.
"Chủ thượng-...!"
"Mang Văn Nhân tiên sinh vào trướng, không có lệnh của ta không cho phép ra ngoài!!"
Hạ Thường An khoát tay, Văn Nhân Vũ há há miệng, cuối cùng không nói được gì bị mang đi rồi.
Lúc này, Tuỳ Ngọc bắt đầu manh động. Y săm soi Hạ Thường An, thấy hắn đến gần lại lùi ra sau, đôi mắt đỏ ngầu cháy rực rỡ như ngọn đuốc không bỏ sót biểu tình trên mặt hắn, gần như tham lam mà quan sát hắn. Tuỳ Ngọc nghĩ, y muốn đến gần người này, y muốn chạm vào người này, nhưng trên người hắn có tà.
Tuỳ Ngọc nhấc kiếm lên, máu đen sền sệt chảy dọc theo cánh tay y lăn dài xuống sống kiếm, năm ngón tay run bần bật vì tức giận.
Trên người hắn có tà.
Tuỳ Ngọc tự thì thầm trong lòng, ánh mắt kinh tủng nhìn chằm chằm hộ giáp nơi cổ tay Hạ Thường An. Hạ Thường An không biết điều này, hoặc có lẽ là hắn không cho rằng Tuỳ Ngọc sẽ chẳng tổn thương mình, cẩn thận đi đến: "Tiểu ngốc."
Tiểu ngốc là ai? Tuỳ Ngọc không biết, nhưng ngữ khí ôn nhu khi Hạ Thường An gọi hai chữ kia khiến y nổi lên lòng đố kỵ. Tiểu ngốc rất quan trọng với hắn sao? Y phải gϊếŧ tiểu ngốc.
Có thể tiểu ngốc chính là kẻ bí ẩn mà y cần thủ tiêu.
Tuỳ Ngọc nghĩ vậy, nghĩ xong là vung kiếm, Hạ Thường An không kịp tránh né trúng một kiếm ngay tại cổ tay, hộ giáp vỡ làm đôi, mảnh vải bao bên trong rách toạc rơi xuống đất, máu huyết tức thì văng tứ phía.
Binh lính sôi nổi dồn dập muốn ngăn cản chủ thượng, Tuỳ phó tướng chém vào vết thương cũ của chủ thượng! Hạ Thường An lại phất tay không cho phép, chậm rãi lau đi vết máu. Hắn đã đoán trước, nhưng khi thật sự bị Tuỳ Ngọc chém trúng, linh hồn hắn sắc bén mà run rẩy.
Tuỳ Ngọc không nhận ra hắn.
Tiểu ngốc không nhận ra hắn.
Tuỳ Ngọc không cho Hạ Thường An cơ hội phẫn nộ, đã lui về sau, nhảy vào rừng cây trốn mất. Hạ Thường An sững sờ ôm cổ tay, tầm mắt nhoáng lên, trực giác báo cho hắn biết Tuỳ Ngọc không đơn giản chạy trốn như vậy. Hắn nâng lên trường thương đuổi theo Tuỳ Ngọc, mất hút trong lối đi rậm rạp cây lá.
Hạ Thường An mất tích.
Văn Nhân Vũ nhận được tin này đã là buổi tối cùng ngày, y mất máu quá nhiều không thể tự thân đi tìm chủ thượng, sốt sắng sai người truy soát.
Tiếng thét ở sương phòng phía tây miếu hoang làm cho cả đội ngũ hoảng hốt, cấp tốc di chuyển đến.
"Tìm thấy Tuỳ phó tướng rồi! Tìm thấy Tuỳ phó tướng rồi!!!"
Văn Nhân Vũ dùng hết sức bình sinh, cùng binh lính vội vàng chạy đến, chỉ thấy cả căn phòng bị lửa bao phủ, tiếng kêu la chói tai của nữ tỳ khiến y ý thức được, nơi này là chỗ ở của Mạnh Phi Ly. Trong thời khắc nóng nảy cứu hoả, Văn Nhân Vũ kinh ngạc phát hiện Tuỳ Ngọc từng bước tiến đến gần Mạnh Phi Ly, giơ đao lên không chút do dự chém xuống.
Mạnh Phi Ly bị chém đứt đầu, tóc bay tán loạn, hai mắt trợn trừng khiếp sợ, từ chỗ tiếp nối giữa đầu và cổ tuôn ra vô số hắc khí và sâu độc, kinh tởm vô cùng.
"Gϊếŧ, người, đó...." Tuỳ Ngọc thì thào: "Báo, thù, cho, huynh, đệ..."
"Phục, phục mệnh...chủ, thượng..."
Âm thanh của y chìm trong vụn vỡ tan hoang, bóng hình chập chờn nhạt nhoà theo ánh lửa.
"Tiểu ngốc!!!"
Tiếng gào tâm tê liệt phế của Hạ Thường An làm cho tất cả những người chứng kiến hoảng sợ, tiếp đó, bọn họ vội vàng vọt lên phía trước ôm lấy hắn: "Chủ thượng không thể vào!! Không thể vào!!"
Không biết tại sao hắn quay về được, trên người đầy thương tích, cố sức vùng vẫy trong những cánh tay của người chung quanh, hỏng mất bi ai kêu lên: "Tiểu ngốc! Mau đi ra! Mau đi ra!!"
"Ngươi đi ra cho ta! Tiểu ngốc, ta trước giờ chưa từng ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn! Nhưng bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, đi ra đây! Ngươi mau đi ra đây!!"
"Chủ thượng, chủ thượng, không được vào...!!"
Không biết Hạ Thường An bộc phát sức mạnh như thế nào, thoát khỏi tay cấp dưới lao đầu vào lửa, hắn một đường đâm thẳng vào sương phòng, vẻ mặt mừng rỡ gọi khắp nơi: "Tiểu ngốc ngươi ở đâu?! Ta đến rồi, ta để cho ngươi chém, muốn chém bao nhiêu cũng được, ngươi ra đây đi!!"
"Chủ thượng!!" Văn Nhân Vũ chỉ còn một cánh tay cũng muốn phóng theo, binh lính sợ bắn lên giữ y lại: "Tiên sinh, Hạ phó tướng quay lại rồi!!"
Văn Nhân Vũ như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Gọi hắn tới đây nhanh!!"
Lửa cháy hừng hực, tình cảnh rối loạn, Hạ Chính Thần mang quân từ tây di trở lại ngay lúc Hạ Thường An đâm đầu vào lửa, không kịp suy nghĩ đã cưỡi ngựa xông thẳng tới ôm Hạ Thường An lôi ra.
"Tiểu ngốc!! Hạ Chính Thần ngươi tới rồi! Mau giúp ta tìm tiểu ngốc! Y trốn ta không ra mặt!"
Hạ Thường An cả người chật vật bị Hạ Chính Thần kéo ra ngoài, còn muốn vào lần nữa, bị Hạ Chính Thần ghì chặt quát to: "Chủ thượng! Tuỳ phó tướng đã chết rồi! Tuỳ Ngọc đã chết rồi!!!"
Nước vừa dập được lửa, tiếng quát của Hạ Chính Thần chấn động ngàn quân, làm cho tất cả mọi người đều bất động.
"Ta mang thi thể của y trở lại." Hạ Chính Thần thận trọng nói, nhìn đáy mắt trống rỗng của Hạ Thường An, cắn răng nói: "Ta đưa ngươi đi xem."
...
..
Đầu đập vào cửa xe đau điếng, Hạ Thường An tỉnh lại, trong lúc mơ màng nghe thấy được mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, đầu óc hỗn loạn rối bời rốt cuộc cũng tạm lắng xuống.
Hạ Thường An vẫy tay gọi tiểu quỷ đến gần: "Đi, đi chỗ khác chơi."
Tiểu quỷ: "...Đêm nay có cần canh gác ở phòng khám ở nữa không?"
Hạ Thường An cười cười, mắt lại lạnh như băng. Tiểu quỷ thức thời nhảy nhót tung tăng chạy đi, nghĩ thầm, a, người đang yêu không bao giờ biết nói lý.
Từ khi Hạ Thường An cắm chốt ở phòng khám của bác sĩ Tuỳ, chúng nó từ tiểu quỷ thăng cấp thành bảo tiêu, sau đó kiêm luôn chức bóng đèn, thỉnh thoảng còn bị chủ nhân ăn dấm, quỷ sinh trôi qua rất tàn khốc.
Nhưng mà tiểu quỷ luôn muốn cười vào mặt chủ nhân nó, a, quá quắt hơn nữa thì có thể làm gì? Suốt ngày đến phòng khám, mưu mô giả đau giả ốm rồi làm được gì? Bác sĩ Tuỳ vẫn chưa chịu nhận làm bạn trai!
Hạ Thường An không hay biết hình tượng bản thân trong mắt cấp dưới lại đáng khinh như thế, chắp tay sau mông lon ton đi tới phòng khám, lại bắt đầu bảy bảy bốn chín tuyệt chiêu nịch sát hằng ngày, nghĩ cách đưa người vào tay.
Hết Phần 2
Hết Ngoại Truyện
TOÀN VĂN HOÀN
Đã xong thêm một bụ, quá vui XD XD
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook